Sau khi hai người dạo hết các cửa hàng nổi tiếng trên đường Yến Kinh, hai chân của Khang Trữ thời gian dài không tập luyện đã mềm nhũn rồi. Nhưng có vẻ bạn gái yếu đuối của hắn ý chí dâng trào, lại kéo Khang Trữ đi về phía đường Thành Đô.
"Con đường này đều là đồ cổ làm bằng ngọc, có gì hay đâu mà đi dạo?" Khang Trữ cẩn thận phản bác nói.
"Dù sao về cũng không có việc gì. Xem đồ cổ không tốt sao?" Cô gái nói, kéo tay Khương Trữ đi về phía trước, "Ấy, bên kia đông người quá."
"Uh, hình như là khai trương cửa hàng mới."Khương Trữ gật đầu nói.
Nhưng điều khiến Khang Trữ tò mò là, sao một cửa hàng mới khai trương lại tụ tập nhiều người như vậy? Còn có một số người mặt hưng phấn lấy điện thoại hoặc máy ảnh chụp ảnh.
Tính nhạy cảm của phóng viên tin tức khiến Khương Trữ cũng theo bạn gái đi vào bên trong, sau đó liền nhìn thấy một vài khuôn mặt quen thuộc.
Nhiễm Đông Dạ, nữ minh tinh mà Khang Trữ luôn quan tâm, sao cô lại đến tham gia hoạt động thương nghiệp của một cửa hàng đồ cổ? Lẽ nào cô là chủ tiệm?
Hiện giờ Nhiễm Đông Dạ vẫn không thể coi là minh tinh trong nước, thậm chí cô vẫn chỉ là một người mẫu quảng cáo, không hề có bất cứ tác phẩm điện ảnh và âm nhạc nào. Nhưng Khang Trữ không hề nghi ngờ tiềm lực phát triển của cô.
Nữ minh tinh nổi tiếng cũng chỉ có vài loại. Một, tướng mạo, hoặc là xinh đẹp như thiên thần, hoặc là lớn lên giống chị Phù Dung vô cùng xinh đẹp. Hai, vận may. Có vô số người vì kỳ ngộ nho nhỏ mà được một số đạo diễn có tiếng coi trọng, bởi vì tham dự diễn xuất một bộ phim mà một đêm trở nên nổi tiếng. Ba, thực lực. Người có thực lực mãi mãi có nhiều hơn người khác một cơ hội.
Nhiễm Đông Dạ tướng mạo xinh đẹp, khí chất xuất chúng, rất thích hợp đi trên con đường thần tượng, hơn nữa còn là người mới công ty lăng xê. Mặc dù gần đây chỉ nhận chụp một số hợp đồng quảng cáo đại diện, nhưng nghe đồn có mấy bộ phim đã trong bí mật hiệp đàm. Chỉ là cô bắt bẻ kịch bản mà lại từ chối. Nếu có kịch bản thích hợp, một đêm nổi tiếng cũng không phải là điều không thể. Thế giới giải trí vốn rất dễ xuất hiện kỳ tích.
"Khang Trữ, anh xem cô gái kia rất quen, có phải là người mẫu quảng cáo váy cưới đậu đỏ không? Lúc đó em còn nói lúc chúng mình kết hôn cũng nhất định phải mặc chiếc váy đó. Chiếc váy đó thật đẹp." Bạn gái biết nghề nghiệp của Khang Trữ rất hứng thú với tin tức của những người đẹp này, liền véo eo hắn nói
"Uh, nhìn thấy rồi. Không ngờ ra ngoài dạo phố cũng có thể tìm được tin tức". Khang Trữ vẻ mặt kích động nói, "Em có mang máy ảnh không? Anh muốn dùng."
"Tất nhiên là có mang rồi. Con gái ra ngoài điện thoại, máy ảnh và ví tiền tất nhiên là không thể thiếu cái nào" Cô gái vừa nói, vừa rút máy ảnh trong túi trên vai đưa tới.
Khang Trữ nhận máy ảnh, lập tức chen vào đám người, tìm được góc độ thích hợp nhất tới gần chụp ảnh. Mặc dù Nhiễm Đông Dạ không phải là đại minh tinh đang nổi, nhưng nếu tin tức này mà mình đưa lên, sẽ có thêm ít tiền thưởng.Tập đoàn Đường Thị và đường Thành Đô chỉ cách nhau một con phố, nói cách khác, đi từ cửa sau của tập đoàn Đường Thị, xuyên qua một ngã tư đèn xanh đèn đỏ liền tới đường Thành Đô. Tổng cộng khoảng cách chỉ có mấy bước chân, Đường Bố Y cũng ngăn ý đinh gọi xe của bác Uông. Nếu tắc đường ở ngã tư, sẽ không đi nhanh bằng đi bộ.
Đường Bố Y đeo kính râm mặc áo gió, trong vòng vây của đám vệ sĩ nhanh chóng đi về phía Danh Dương Thiên Hạ. Mặc dù khí thế của đoàn người này thu hút không ít khách qua đường vây lại xem, nhưng không ai có thể ngờ người vây ở giữa lại chính là chủ tịch của tập đoàn Đường Thị.
Xuyên qua ngã tư, lúc đang định qua vạch dành cho người đi bộ, không ngờ lại gặp người quen cũ của mình.
Chủ tịch tập đoàn Kim Hải – Kim Hải Lợi đang đi cùng thư ký và một đám vệ sĩ. Cũng đang ở bên trái vạch trắng đợi đèn xanh.
Quan hệ giữa Đường Bố Y và Kim Hải Lợi chưa thể nói tới mức hòa hợp, thậm chí vì Lang Sơn mà gây ra rất nhiều tranh chấp quyết liệt. Ban đầu khi Đường Quả gặp phải bọn bắt cóc, mục tiêu đầu tiên Đường Bố Y hoài nghi chính là ông ta. Kim Hải Lợi là một kiêu hùng, thủ đoạn kinh doanh không theo lẽ thường, thủ đoạn dám dùng rất nhiều, người thường đúng là không dám chọc vào hắn.
"Ha ha, anh Đường. Anh đang đi đâu đấy?" Kim Hải Lợi cũng không ngờ lại đụng phải Đường Bố Y ở đây, hơi sửng sốt một chút liền phản ứng lại. Xem ra người thanh niên kia thật sự không đơn giản, mở một cửa hàng mà có thể đưa được cả Đường Bố Y đến ủng hộ.
"Có một người bạn nhỏ mở một cửa hàng. Vừa lúc hôm nay cũng không bận lắm, liền tới chung vui." Đường Bố Y nhìn Kim Hải Lợi, cười hỏi: "Kim lão đệ thì sao?"
"Ha ha, nếu người bạn nhỏ anh Đường nói là họ Diệp, vậy thì chúng ta cùng đường rồi, hôm nay cũng không có việc phải làm, nghe nói hôm nay cửa hàng hắn khai trương, liền muốn tới góp vui." Kim Hải Lợi cười giải thích. Vì trong lòng hắn rất sợ Diệp Thu, cho nên thái độ với Đường Bố Y cũng có cung kính một chút. Thật ra hai người chính là như nước với lửa.
Tên tiểu tử này thật tài? Lúc nào đã kết bạn với Kim Hải Lợi vậy. Trong lòng Đường Bố Y thầm mắng Diệp Thu cũng không chào hỏi một tiếng, trên mặt lại mang theo nụ cười ân cần thân thiện, nói: "Trùng hợp, vậy chúng ta cùng tới đó xem xem, Kim lão đệ, mời."
"Anh Đường, mời".
Lục Tiểu Mạn bận túi bụi một hồi, sau đó đi tới bên cạnh Diệp Thu, nói rất tôn trọng: "Chủ tịch Diệp, ngài xem nghi thức cắt băng có thể chính thức bắt đầu chưa?"
Bên dưới vui đùa thì vui đùa, lúc đi lên trên bục, Lục Tiểu Mạn vẫn giữ được chừng mực. Nếu lúc này cô không tôn trọng Diệp Thu, tất nhiên sẽ khiến Diệp Thu rất khó coi trước mặt các khách khứa khác. Đương nhiên, tiệm trưởng như cô cũng cho người ta cảm giác rất không có trình độ.
"Được. Vậy bắt đầu đi" Diệp Thu gật gật đầu, đi tới trước mặt Trần Hoài Ân và hai chuyên gia nhận định đồ cổ Dương Nhạc mời đến đang nói chuyện rất hăng hái, nói: "Thầy Trần, có thể làm phiền thầy một chút được không? Nghi thức cắt băng sắp bắt đầu rồi, còn mượn tới hai người một chút. Tới bữa cơm trưa, em nhất định sẽ sắp xếp cho hai vị chuyên gia này ngồi bên cạnh thầy."
"Ha ha, được. hai vị này đúng là cao nhân, không biết em từ đâu mời tới vậy" Trần Hoài Ân và hai vị chuyên gia chào hỏi nhau, rồi theo Diệp Thu đi ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Nhiễm Đông Dạ vẫn đứng ở cửa nói chuyện cùng Lục Tiểu Mạn và Tô San, cũng chính vì vẻ đẹp của ba cô gái này vô cùng xuất chúng, cho nên mới thu hút hơn nửa dòng người trên con phố này tới đây. Cửa hiệu Danh Dương Thiên Hạ đông nghịt người, việc buôn bán của các cửa hàng khác càng có vẻ lạnh tanh.
Lục Tiểu Mạn là MC của nghi thức cắt băng, đi tới trước míc, lúc đang định nói, đột nhiên trong đám người có tiếng ồn truyền đến.
Lục Tiểu Mạn đứng trên bậc thềm rất cao của cửa hàng, vừa nhìn đã có thể nhìn thấy một đoàn người lớn mặc áo đen đang đẩy đám người ra đi về phía cửa hàng cô. Những người mặc âu phục màu đen kia, đeo kính râm, giống như người trong xã hội đen ấy. Lục Tiểu Mạn bắt đầu lo lắng, sao ngày đầu tiên khai trương đã gặp phải chuyện thế này?
Lục Tiểu Mạn cũng không kịp nói gì, lúc định đi xin ý kiến Diệp Thu phải làm thế nào, chỉ nhìn thấy vẻ mặt vui mừng cửa DIệp Thu ra ngoài đón tiếp.
" Chú Đường, chủ tịch Kim, sao hai người lại tới đây? Tiệm nhỏ của cháu khai trương, không mặt mũi nào gửi thiệp mời tới hai người" .Diệp Thu cười nói.
Người cần thể diện, cây thì cần vỏ. Đường Bố Y và Kim Hải Lợi trong thương giới ở Yến Kinh dậm chân một cái cũng có thể làm run rẩy người, mà bọn họ đích thân tới ủng hộ, nói không vui là dối trá.
Khang Trữ bị cảnh này làm cho shock. Hắn vốn chỉ muốn một lá phong, không ngờ bỗng chốc tới cả một rừng cây phong. Hắn là phóng viên giải trí, hiểu nhiều biết rộng, tất nhiên biết đám người phô trương kia là ai. Hắn vừa vì tìm được tin tức duy nhất về Nhiễm Đông Dạ mà vui mừng, không ngờ bỗng lại có hai nhân vật đủ tin tức để đưa lên trang đầu.
"Con đường này đều là đồ cổ làm bằng ngọc, có gì hay đâu mà đi dạo?" Khang Trữ cẩn thận phản bác nói.
"Dù sao về cũng không có việc gì. Xem đồ cổ không tốt sao?" Cô gái nói, kéo tay Khương Trữ đi về phía trước, "Ấy, bên kia đông người quá."
"Uh, hình như là khai trương cửa hàng mới."Khương Trữ gật đầu nói.
Nhưng điều khiến Khang Trữ tò mò là, sao một cửa hàng mới khai trương lại tụ tập nhiều người như vậy? Còn có một số người mặt hưng phấn lấy điện thoại hoặc máy ảnh chụp ảnh.
Tính nhạy cảm của phóng viên tin tức khiến Khương Trữ cũng theo bạn gái đi vào bên trong, sau đó liền nhìn thấy một vài khuôn mặt quen thuộc.
Nhiễm Đông Dạ, nữ minh tinh mà Khang Trữ luôn quan tâm, sao cô lại đến tham gia hoạt động thương nghiệp của một cửa hàng đồ cổ? Lẽ nào cô là chủ tiệm?
Hiện giờ Nhiễm Đông Dạ vẫn không thể coi là minh tinh trong nước, thậm chí cô vẫn chỉ là một người mẫu quảng cáo, không hề có bất cứ tác phẩm điện ảnh và âm nhạc nào. Nhưng Khang Trữ không hề nghi ngờ tiềm lực phát triển của cô.
Nữ minh tinh nổi tiếng cũng chỉ có vài loại. Một, tướng mạo, hoặc là xinh đẹp như thiên thần, hoặc là lớn lên giống chị Phù Dung vô cùng xinh đẹp. Hai, vận may. Có vô số người vì kỳ ngộ nho nhỏ mà được một số đạo diễn có tiếng coi trọng, bởi vì tham dự diễn xuất một bộ phim mà một đêm trở nên nổi tiếng. Ba, thực lực. Người có thực lực mãi mãi có nhiều hơn người khác một cơ hội.
Nhiễm Đông Dạ tướng mạo xinh đẹp, khí chất xuất chúng, rất thích hợp đi trên con đường thần tượng, hơn nữa còn là người mới công ty lăng xê. Mặc dù gần đây chỉ nhận chụp một số hợp đồng quảng cáo đại diện, nhưng nghe đồn có mấy bộ phim đã trong bí mật hiệp đàm. Chỉ là cô bắt bẻ kịch bản mà lại từ chối. Nếu có kịch bản thích hợp, một đêm nổi tiếng cũng không phải là điều không thể. Thế giới giải trí vốn rất dễ xuất hiện kỳ tích.
"Khang Trữ, anh xem cô gái kia rất quen, có phải là người mẫu quảng cáo váy cưới đậu đỏ không? Lúc đó em còn nói lúc chúng mình kết hôn cũng nhất định phải mặc chiếc váy đó. Chiếc váy đó thật đẹp." Bạn gái biết nghề nghiệp của Khang Trữ rất hứng thú với tin tức của những người đẹp này, liền véo eo hắn nói
"Uh, nhìn thấy rồi. Không ngờ ra ngoài dạo phố cũng có thể tìm được tin tức". Khang Trữ vẻ mặt kích động nói, "Em có mang máy ảnh không? Anh muốn dùng."
"Tất nhiên là có mang rồi. Con gái ra ngoài điện thoại, máy ảnh và ví tiền tất nhiên là không thể thiếu cái nào" Cô gái vừa nói, vừa rút máy ảnh trong túi trên vai đưa tới.
Khang Trữ nhận máy ảnh, lập tức chen vào đám người, tìm được góc độ thích hợp nhất tới gần chụp ảnh. Mặc dù Nhiễm Đông Dạ không phải là đại minh tinh đang nổi, nhưng nếu tin tức này mà mình đưa lên, sẽ có thêm ít tiền thưởng.Tập đoàn Đường Thị và đường Thành Đô chỉ cách nhau một con phố, nói cách khác, đi từ cửa sau của tập đoàn Đường Thị, xuyên qua một ngã tư đèn xanh đèn đỏ liền tới đường Thành Đô. Tổng cộng khoảng cách chỉ có mấy bước chân, Đường Bố Y cũng ngăn ý đinh gọi xe của bác Uông. Nếu tắc đường ở ngã tư, sẽ không đi nhanh bằng đi bộ.
Đường Bố Y đeo kính râm mặc áo gió, trong vòng vây của đám vệ sĩ nhanh chóng đi về phía Danh Dương Thiên Hạ. Mặc dù khí thế của đoàn người này thu hút không ít khách qua đường vây lại xem, nhưng không ai có thể ngờ người vây ở giữa lại chính là chủ tịch của tập đoàn Đường Thị.
Xuyên qua ngã tư, lúc đang định qua vạch dành cho người đi bộ, không ngờ lại gặp người quen cũ của mình.
Chủ tịch tập đoàn Kim Hải – Kim Hải Lợi đang đi cùng thư ký và một đám vệ sĩ. Cũng đang ở bên trái vạch trắng đợi đèn xanh.
Quan hệ giữa Đường Bố Y và Kim Hải Lợi chưa thể nói tới mức hòa hợp, thậm chí vì Lang Sơn mà gây ra rất nhiều tranh chấp quyết liệt. Ban đầu khi Đường Quả gặp phải bọn bắt cóc, mục tiêu đầu tiên Đường Bố Y hoài nghi chính là ông ta. Kim Hải Lợi là một kiêu hùng, thủ đoạn kinh doanh không theo lẽ thường, thủ đoạn dám dùng rất nhiều, người thường đúng là không dám chọc vào hắn.
"Ha ha, anh Đường. Anh đang đi đâu đấy?" Kim Hải Lợi cũng không ngờ lại đụng phải Đường Bố Y ở đây, hơi sửng sốt một chút liền phản ứng lại. Xem ra người thanh niên kia thật sự không đơn giản, mở một cửa hàng mà có thể đưa được cả Đường Bố Y đến ủng hộ.
"Có một người bạn nhỏ mở một cửa hàng. Vừa lúc hôm nay cũng không bận lắm, liền tới chung vui." Đường Bố Y nhìn Kim Hải Lợi, cười hỏi: "Kim lão đệ thì sao?"
"Ha ha, nếu người bạn nhỏ anh Đường nói là họ Diệp, vậy thì chúng ta cùng đường rồi, hôm nay cũng không có việc phải làm, nghe nói hôm nay cửa hàng hắn khai trương, liền muốn tới góp vui." Kim Hải Lợi cười giải thích. Vì trong lòng hắn rất sợ Diệp Thu, cho nên thái độ với Đường Bố Y cũng có cung kính một chút. Thật ra hai người chính là như nước với lửa.
Tên tiểu tử này thật tài? Lúc nào đã kết bạn với Kim Hải Lợi vậy. Trong lòng Đường Bố Y thầm mắng Diệp Thu cũng không chào hỏi một tiếng, trên mặt lại mang theo nụ cười ân cần thân thiện, nói: "Trùng hợp, vậy chúng ta cùng tới đó xem xem, Kim lão đệ, mời."
"Anh Đường, mời".
Lục Tiểu Mạn bận túi bụi một hồi, sau đó đi tới bên cạnh Diệp Thu, nói rất tôn trọng: "Chủ tịch Diệp, ngài xem nghi thức cắt băng có thể chính thức bắt đầu chưa?"
Bên dưới vui đùa thì vui đùa, lúc đi lên trên bục, Lục Tiểu Mạn vẫn giữ được chừng mực. Nếu lúc này cô không tôn trọng Diệp Thu, tất nhiên sẽ khiến Diệp Thu rất khó coi trước mặt các khách khứa khác. Đương nhiên, tiệm trưởng như cô cũng cho người ta cảm giác rất không có trình độ.
"Được. Vậy bắt đầu đi" Diệp Thu gật gật đầu, đi tới trước mặt Trần Hoài Ân và hai chuyên gia nhận định đồ cổ Dương Nhạc mời đến đang nói chuyện rất hăng hái, nói: "Thầy Trần, có thể làm phiền thầy một chút được không? Nghi thức cắt băng sắp bắt đầu rồi, còn mượn tới hai người một chút. Tới bữa cơm trưa, em nhất định sẽ sắp xếp cho hai vị chuyên gia này ngồi bên cạnh thầy."
"Ha ha, được. hai vị này đúng là cao nhân, không biết em từ đâu mời tới vậy" Trần Hoài Ân và hai vị chuyên gia chào hỏi nhau, rồi theo Diệp Thu đi ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Nhiễm Đông Dạ vẫn đứng ở cửa nói chuyện cùng Lục Tiểu Mạn và Tô San, cũng chính vì vẻ đẹp của ba cô gái này vô cùng xuất chúng, cho nên mới thu hút hơn nửa dòng người trên con phố này tới đây. Cửa hiệu Danh Dương Thiên Hạ đông nghịt người, việc buôn bán của các cửa hàng khác càng có vẻ lạnh tanh.
Lục Tiểu Mạn là MC của nghi thức cắt băng, đi tới trước míc, lúc đang định nói, đột nhiên trong đám người có tiếng ồn truyền đến.
Lục Tiểu Mạn đứng trên bậc thềm rất cao của cửa hàng, vừa nhìn đã có thể nhìn thấy một đoàn người lớn mặc áo đen đang đẩy đám người ra đi về phía cửa hàng cô. Những người mặc âu phục màu đen kia, đeo kính râm, giống như người trong xã hội đen ấy. Lục Tiểu Mạn bắt đầu lo lắng, sao ngày đầu tiên khai trương đã gặp phải chuyện thế này?
Lục Tiểu Mạn cũng không kịp nói gì, lúc định đi xin ý kiến Diệp Thu phải làm thế nào, chỉ nhìn thấy vẻ mặt vui mừng cửa DIệp Thu ra ngoài đón tiếp.
" Chú Đường, chủ tịch Kim, sao hai người lại tới đây? Tiệm nhỏ của cháu khai trương, không mặt mũi nào gửi thiệp mời tới hai người" .Diệp Thu cười nói.
Người cần thể diện, cây thì cần vỏ. Đường Bố Y và Kim Hải Lợi trong thương giới ở Yến Kinh dậm chân một cái cũng có thể làm run rẩy người, mà bọn họ đích thân tới ủng hộ, nói không vui là dối trá.
Khang Trữ bị cảnh này làm cho shock. Hắn vốn chỉ muốn một lá phong, không ngờ bỗng chốc tới cả một rừng cây phong. Hắn là phóng viên giải trí, hiểu nhiều biết rộng, tất nhiên biết đám người phô trương kia là ai. Hắn vừa vì tìm được tin tức duy nhất về Nhiễm Đông Dạ mà vui mừng, không ngờ bỗng lại có hai nhân vật đủ tin tức để đưa lên trang đầu.
/750
|