Nhiễm Đông Dạ vào đêm sinh nhật đó đã biết chuyện Diệp Thu gửi cho mình thiệp người tốt, là Nhiễm Tinh Thần nói với hắn. Chị từ trước tới nay đều không giấu diếm mình chuyện gì, chuyện này cũng không ngoại lệ. Ý của chị là nhân lúc hiện giờ tình cảm còn chưa sâu đậm từ bỏ đi, tránh sau này càng thêm đau khổ.
Nhiễm Đông Dạ biết chị là muốn tốt cho mình, nhưng trong lòng quả thực có chút không cam lòng. Không ngờ mình còn chưa bắt đầu tấn công, đã bị người khác đá rồi. Buổi tối hôm đó, Nhiễm Đông Dạ khóc mãi, đến hôm sau hai mắt sưng đỏ không thể nhìn thấy người.
Mấy ngày sau đó không đi tìm Diệp Thu, cũng chịu đựng không gọi cả điện thoại cho hắn. Thật ra cô muốn tìm Diệp Thu nói chuyện, hỏi nguyên nhân hắn cự tuyệt mình là gì. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn từ bỏ ý định này thì hơn.
Như vậy chỉ khiến hai người càng thêm xấu hổ, hà tất phải khổ như vậy?
Vậy thì giả bộ như mình không biết đi. Nhiễm Đông Dạ đưa ra quyết định khá là tàn nhẫn đối với bản thân.
Nhiễm Đông Dạ gọi điện thoại nói với Diệp Thu đã giúp hắn nghĩ xong ý tưởng bữa tiệc chào đón tân sinh viên rồi, giúp hắn động viên các bạn cùng học trong lớp, giúp hắn huấn luyện, thay hắn tìm trang phục diễn xuất, quần áo của học viện biểu diễn điện ảnh không cho bên ngoài mượn, để lấy được số quần áo này ra, cô tìm trưởng khoa quản lý vận dụng nói hết lời. Dẫn các bạn học đi hóa trang cho bọn họ, ở cánh gà cổ vũ cho bọn họ.
Lúc làm tất cả những việc này, Nhiễm Đông Dạ vẫn phải giả vờ mình hoàn toàn không biết chuyện Diệp Thu cự tuyệt mình. Mỗi ngày soi gương, tập luyện làm thế nào để khiến nụ cười của mình tự nhiên hơn một chút, không sẽ không ngăn được quan tâm tới hắn, đợi tới lúc hắn tiếp nhận ý tốt của mình trong lòng rất hạnh phúc, nhưng lại không thể hiện ra ngoài.
Cô sợ, sợ hắn sẽ nói thẳng với cô là: cô là công chúa, mà ta không phải là hoàng tử.
Nếu đúng như vậy, mình còn dựa vào cái gì mà tiếp thục, còn có lý do gì mà tiếp cận hắn?
Hôm nay vừa lúc cô ở nhà cùng ông nội. Lúc ghé vào cửa sổ tầng hai xem ông đánh quyền, thì nhìn thấy chị vội vàng đi vào trong, nghe thấy quá trình chị báo cáo với ông.
"Chị, làm thế nào mới có thể đưa hắn trở về?"
"Hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là nhiệm vụ thất bại"
"Nắm chắc được mấy phần?"
"10%"
"Không được, em phải đi tìm ông" Trong lòng Nhiễm Đông Dạ kinh hãi. Tỷ lệ thành công 10%, như vậy với muốn chết thì có gì khác nhau?
"Đông Nhi. Vô ích. Lẽ nào em không biết tính cách của ông nội sao?" Nhiễm Tinh Thần kéo cánh tay em gái nói, "Việc ông đã quyết định rất khó thay đổi. Lúc này, ông không thể để Diệp Thu trở về."
Nhiễm Đông Dạ lẽ nào không biết tính khí của ông nội, biết ông mặc dù yêu thương mình, nhưng trước chuyện lớn này chắc chắn sẽ không lui bước. Tìm ông chỉ phí công, cô cũng chỉ không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội nào?
Nhiễm Đông Dạ lo lắng đi đi lại lại trong phòng, vẫn không tìm được cách nào, gọi điện thoại cho Diệp Thu, vẫn là trạng thái tắt máy. Cũng không có cách nào liên lạc được với Diệp Thu, càng khiến cô vô cùng lo lắng.
Nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ ra mấy cô gái ở cùng Diệp Thu, có lẽ bọn họ sẽ có cách gì đó chăng?
Nhiễm Đông Dạ lấy chìa khóa xe, đi xuống dưới nhà.
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi hai ngày nay đều không tới trường, cả ngày đều ở phòng chơi trò chơi. Diệp Thu đột nhiên rời đi, biệt thự lam sắc giống như thiếu đi cái gì đó. Mỗi lần Trầm Mặc Nùng trở về, đều không ngăn được ngắm nghía căn phòng nhỏ. Diệp Thu ở trong phòng đó khá lâu, hơn nữa căn phòng lại bên cửa chính, vị trí như vậy có thể khiến trong lòng bọn họ càng thêm cảm giác an toàn.
"Chị Quả Quả, chị sao vậy? Lúc xuất chiêu vừa nãy suýt nữa đánh được em"Lâm Bảo Nhi vừa vung con dao găm màu tím, vừa nói.
"Chúng ta là một đội, lại không đánh được em" Đường Quả lấy lại tinh thần, phản bác nói
"Nhưng người ta sẽ cho rằng chúng ta là những đứa ngốc, người một nhà còn đánh nhau"
"Em không phải là một kẻ ngốc sao?"
"Hừ. Chị lại nhớ Diệp Thu rồi chứ gì. Yên tâm, lúc sắp đi, em đã dặn dò hắn, không được lăng nhăng bên ngoài, chị không cần phải lo lắng nữa." Lâm Bảo Nhi quay mặt cười hì hì an ủi Đường Quả.
"Lời em nói hắn sẽ nghe sao?" Đường Quả duỗi tay véo má mũm mĩm của Lâm Bảo Nhi, nói: "Không đùa nữa, vô vị".
Đường Quả mất chuột, liền chạy lên ngồi trên ghế sofa, lật xem một số tạp chí một cách nhàm chán. Nhưng xem đi xem lại, lại đều không nhớ được nội dung bên trong, đau khổ vò tóc, thầm nghĩ, mình sao vậy, không có tên súc sinh đó ta không thể sống nữa?
Đường Quả không chơi nữa.Mình Lâm Bảo Nhi cũng cảm thấy không hứng thú nữa, đi tới ngồi xuống bên cạnh Đường Quả, ôm cánh tay cô nói: "Chị Đường Đường, Diệp Thu đi rồi, em cảm thấy thật nhàm chán".
"Trước kia Diệp Thu không tới, chúng ta cũng không như thế này" Đường Quả xúc động gạt tạp chí sang một bên nói. Mặc dù cách nghĩ trong lòng cô vàL Bảo Nhi giống nhau, nhưng không thể thể hiện ra trước mặt cô. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Nhưng sau khi đến thì không giống thế nữa. Sớm biết vậy tới trường vẫn tốt hơn, người ở đó cũng nhiều một chút" Lâm Bảo Nhi quệt miệng nói.
" Cũng không phải không cho em đi" Đường Quả chột dạ nói. Sau khi Diệp Thu đi rồi, cha lại phái vệ sĩ tới bảo vệ mình, nhưng cô luôn cảm thấy không có chút cảm giác an toàn nào. Hơn nữa đám vệ sĩ từng người một khuôn mặt nghiêm túc, giống như tảng đá vậy, Đường Quả cũng không muốn ở cùng bọn họ, đơn giản đến học cũng không đi. Cô không đi học, tất nhiên cũng phải tìm một người bạn chơi cùng, Lâm Bảo Nhi là sự lựa chọn tuyệt nhất.
"Vốn dĩ chính chị không cho em đi" Lam Bảo Nhi nhỏ giọng lầm bầm.
"Em nói cái gì?" Đường Quả ôm chầm nói, lúc định đập cho Lâm Bảo Nhi nói bậy.
"Em....Chuông cửa reo rồi, chị Đường Đường, chị không nên suốt ngày gõ đầu em, hiện giờ em luôn cảm thấy không thông minh như ngày trước."
"Đó là em đang phát triển, chất dinh dưỡng không nuôi não, mà nuôi hết cơ thể rồi" Đường Quả buông ra một câu, nhảy từ trên ghế sofa xuống chạy ra mở cửa. Không biết ai tới lúc này, chắc chắn không phải là chị Mặc Nùng, chị có chìa khóa riêng, lẽ nào là Diệp Thu đã trở về?
" Lẽ nào bộ ngực lớn thì không phát triển trí tuệ?" Lâm Bảo Nhi cúi đầu nhìn phần thịt nõn nà trắng muốt bên trong cổ áo sam, vẻ mặt nghi hoặc.
Đường Quả mở cửa lớn, thấy một chiếc xe lớn màu đỏ dừng ở cửa, Nhiễm Đông Dạ vẻ mặt nghiêm trọng đứng ở cửa.
"Là cô? Có chuyện gì?" Đường Quả cảnh giác quan sát tình địch lớn nhất trước mặt mình. Đều là con gái, cô có thể nhìn ra được tâm tư của cô gái này với Diệp Thu không bình thường.
Đúng vậy, trong ý nghĩ của đại tiểu thư Đường Quả, ngoài mình là chính thống ra, các cô gái khác đều là không đáng phải suy nghĩ.
"Cô đến tìm Diệp Thu à? Hắn không có ở đây" Đường Quả không đợi đối phương trả lời, nói tiếp.
"Ta biết hắn không có ở đây, ta đến tìm cô". Nhiễm Đông Dạ nhìn Đường Quả nói, thấy vẻ mặt cô nhìn mình cảnh giác rất buồn cười, nhưng trong lòng có tâm sự, lại không cười nổi. "Tìm ta?" Vẻ mặt Đường Quả nghi hoặc. "Mời vào trong."
Sau khi rót cho Nhiễm Đông Dạ một cốc nước nóng, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ngồi đối diện quan sát cô, không nói gì, chỉ yên lặng đợi cô mở lời.
"Diệp Thu có thể có chút nguy hiểm" Nhiễm Đông Dạ trầm giọng nói.
"Cái gì? Nguy hiểm? Nguy hiểm gì? Diệp Thu rốt cuộc chạy tới New York làm gì vậy? Ai bảo hắn đi? Có lầm không vậy? Ta mới là người thuê hắn, ta không cho hắn đi, hắn cũng không thể đi đâu được. Dựa vào cái gì mà nghe lời người khác? A, là ta trả lương hay là bọn họ trả lương?" Đường Quả nghe được tin tức Nhiễm Đông Dạ mang tới, tức giận trong lòng cuối cùng cũng bộc phát. Cô vốn không thích việc Diệp Thu đột nhiên bị người ta cử đi New York, không ngờ bây giờ còn có nguy hiểm, cô càng khó mà chịu được.
Nhiễm Đông Dạ thấy dáng vẻ hung hăng của Đường Quả, trong lòng lại càng chua xót, cũng không biết cô gái này có thể hạnh phúc hơn mình không, gượng cười nói: "Sự tình cụ thể ta cũng không rõ lắm. Nhưng, ta biết hình như hắn phải đi hoàn thành một nhiệm vụ nguy hiểm."
"Nhiệm vụ của ai?"
"Quốc gia"
Đường Quả đang định mắng chửi, môi rung rung lên, cuối cùng lại không nói gì nữa. Những việc cô trải qua không ít, nếu cơ quan quốc gia muốn chi phối cuộc sống của một ai đó, quả thật là một việc rất đơn giản. Trừ một số ít, mấy ai có thể trốn thoát được vận mệnh như vậy?
Nhiễm Đông Dạ nói đại khái nhiệm vụ mà Diệp Thu phải chấp hành, cô mặc dù không biết nhiều, nhưng ít nhất cũng hiểu lúc đầu câu chuyện. Vừa nãy chị cũng nói với cô một chút, cô nói hết với Đường Quả và Lâm Bảo Nhi rồi. Lúc này, hai người bọn họ giống bạn đồng minh duy nhất của nhau.
"Có thể liên lạc với Diệp Thu không?" Đường Quả mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, cách làm thế nào có thể đưa Diệp Thu an toàn trở về.
"Ta không thể." Nhiễm Đông Dạ lắc đầu nói. "Vừa nãy ta gọi tới số hắn vẫn dùng, đã tắt máy rồi. Ta nghĩ, chắc là sang bên đó đổi số rồi hoặc là không dùng điện thoại nữa. Nhưng chị mình có thể liên lạc được với hắn."
"Bảo chị cậu liên lạc với Diệp Thu, nói không chừng ta có cách giúp hắn." Lâm Bảo Nhi vẫn ngồi yên lặng ở đó đột nhiên mở miệng nói.
Nhiễm Đông Dạ biết chị là muốn tốt cho mình, nhưng trong lòng quả thực có chút không cam lòng. Không ngờ mình còn chưa bắt đầu tấn công, đã bị người khác đá rồi. Buổi tối hôm đó, Nhiễm Đông Dạ khóc mãi, đến hôm sau hai mắt sưng đỏ không thể nhìn thấy người.
Mấy ngày sau đó không đi tìm Diệp Thu, cũng chịu đựng không gọi cả điện thoại cho hắn. Thật ra cô muốn tìm Diệp Thu nói chuyện, hỏi nguyên nhân hắn cự tuyệt mình là gì. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn từ bỏ ý định này thì hơn.
Như vậy chỉ khiến hai người càng thêm xấu hổ, hà tất phải khổ như vậy?
Vậy thì giả bộ như mình không biết đi. Nhiễm Đông Dạ đưa ra quyết định khá là tàn nhẫn đối với bản thân.
Nhiễm Đông Dạ gọi điện thoại nói với Diệp Thu đã giúp hắn nghĩ xong ý tưởng bữa tiệc chào đón tân sinh viên rồi, giúp hắn động viên các bạn cùng học trong lớp, giúp hắn huấn luyện, thay hắn tìm trang phục diễn xuất, quần áo của học viện biểu diễn điện ảnh không cho bên ngoài mượn, để lấy được số quần áo này ra, cô tìm trưởng khoa quản lý vận dụng nói hết lời. Dẫn các bạn học đi hóa trang cho bọn họ, ở cánh gà cổ vũ cho bọn họ.
Lúc làm tất cả những việc này, Nhiễm Đông Dạ vẫn phải giả vờ mình hoàn toàn không biết chuyện Diệp Thu cự tuyệt mình. Mỗi ngày soi gương, tập luyện làm thế nào để khiến nụ cười của mình tự nhiên hơn một chút, không sẽ không ngăn được quan tâm tới hắn, đợi tới lúc hắn tiếp nhận ý tốt của mình trong lòng rất hạnh phúc, nhưng lại không thể hiện ra ngoài.
Cô sợ, sợ hắn sẽ nói thẳng với cô là: cô là công chúa, mà ta không phải là hoàng tử.
Nếu đúng như vậy, mình còn dựa vào cái gì mà tiếp thục, còn có lý do gì mà tiếp cận hắn?
Hôm nay vừa lúc cô ở nhà cùng ông nội. Lúc ghé vào cửa sổ tầng hai xem ông đánh quyền, thì nhìn thấy chị vội vàng đi vào trong, nghe thấy quá trình chị báo cáo với ông.
"Chị, làm thế nào mới có thể đưa hắn trở về?"
"Hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là nhiệm vụ thất bại"
"Nắm chắc được mấy phần?"
"10%"
"Không được, em phải đi tìm ông" Trong lòng Nhiễm Đông Dạ kinh hãi. Tỷ lệ thành công 10%, như vậy với muốn chết thì có gì khác nhau?
"Đông Nhi. Vô ích. Lẽ nào em không biết tính cách của ông nội sao?" Nhiễm Tinh Thần kéo cánh tay em gái nói, "Việc ông đã quyết định rất khó thay đổi. Lúc này, ông không thể để Diệp Thu trở về."
Nhiễm Đông Dạ lẽ nào không biết tính khí của ông nội, biết ông mặc dù yêu thương mình, nhưng trước chuyện lớn này chắc chắn sẽ không lui bước. Tìm ông chỉ phí công, cô cũng chỉ không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội nào?
Nhiễm Đông Dạ lo lắng đi đi lại lại trong phòng, vẫn không tìm được cách nào, gọi điện thoại cho Diệp Thu, vẫn là trạng thái tắt máy. Cũng không có cách nào liên lạc được với Diệp Thu, càng khiến cô vô cùng lo lắng.
Nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ ra mấy cô gái ở cùng Diệp Thu, có lẽ bọn họ sẽ có cách gì đó chăng?
Nhiễm Đông Dạ lấy chìa khóa xe, đi xuống dưới nhà.
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi hai ngày nay đều không tới trường, cả ngày đều ở phòng chơi trò chơi. Diệp Thu đột nhiên rời đi, biệt thự lam sắc giống như thiếu đi cái gì đó. Mỗi lần Trầm Mặc Nùng trở về, đều không ngăn được ngắm nghía căn phòng nhỏ. Diệp Thu ở trong phòng đó khá lâu, hơn nữa căn phòng lại bên cửa chính, vị trí như vậy có thể khiến trong lòng bọn họ càng thêm cảm giác an toàn.
"Chị Quả Quả, chị sao vậy? Lúc xuất chiêu vừa nãy suýt nữa đánh được em"Lâm Bảo Nhi vừa vung con dao găm màu tím, vừa nói.
"Chúng ta là một đội, lại không đánh được em" Đường Quả lấy lại tinh thần, phản bác nói
"Nhưng người ta sẽ cho rằng chúng ta là những đứa ngốc, người một nhà còn đánh nhau"
"Em không phải là một kẻ ngốc sao?"
"Hừ. Chị lại nhớ Diệp Thu rồi chứ gì. Yên tâm, lúc sắp đi, em đã dặn dò hắn, không được lăng nhăng bên ngoài, chị không cần phải lo lắng nữa." Lâm Bảo Nhi quay mặt cười hì hì an ủi Đường Quả.
"Lời em nói hắn sẽ nghe sao?" Đường Quả duỗi tay véo má mũm mĩm của Lâm Bảo Nhi, nói: "Không đùa nữa, vô vị".
Đường Quả mất chuột, liền chạy lên ngồi trên ghế sofa, lật xem một số tạp chí một cách nhàm chán. Nhưng xem đi xem lại, lại đều không nhớ được nội dung bên trong, đau khổ vò tóc, thầm nghĩ, mình sao vậy, không có tên súc sinh đó ta không thể sống nữa?
Đường Quả không chơi nữa.Mình Lâm Bảo Nhi cũng cảm thấy không hứng thú nữa, đi tới ngồi xuống bên cạnh Đường Quả, ôm cánh tay cô nói: "Chị Đường Đường, Diệp Thu đi rồi, em cảm thấy thật nhàm chán".
"Trước kia Diệp Thu không tới, chúng ta cũng không như thế này" Đường Quả xúc động gạt tạp chí sang một bên nói. Mặc dù cách nghĩ trong lòng cô vàL Bảo Nhi giống nhau, nhưng không thể thể hiện ra trước mặt cô. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Nhưng sau khi đến thì không giống thế nữa. Sớm biết vậy tới trường vẫn tốt hơn, người ở đó cũng nhiều một chút" Lâm Bảo Nhi quệt miệng nói.
" Cũng không phải không cho em đi" Đường Quả chột dạ nói. Sau khi Diệp Thu đi rồi, cha lại phái vệ sĩ tới bảo vệ mình, nhưng cô luôn cảm thấy không có chút cảm giác an toàn nào. Hơn nữa đám vệ sĩ từng người một khuôn mặt nghiêm túc, giống như tảng đá vậy, Đường Quả cũng không muốn ở cùng bọn họ, đơn giản đến học cũng không đi. Cô không đi học, tất nhiên cũng phải tìm một người bạn chơi cùng, Lâm Bảo Nhi là sự lựa chọn tuyệt nhất.
"Vốn dĩ chính chị không cho em đi" Lam Bảo Nhi nhỏ giọng lầm bầm.
"Em nói cái gì?" Đường Quả ôm chầm nói, lúc định đập cho Lâm Bảo Nhi nói bậy.
"Em....Chuông cửa reo rồi, chị Đường Đường, chị không nên suốt ngày gõ đầu em, hiện giờ em luôn cảm thấy không thông minh như ngày trước."
"Đó là em đang phát triển, chất dinh dưỡng không nuôi não, mà nuôi hết cơ thể rồi" Đường Quả buông ra một câu, nhảy từ trên ghế sofa xuống chạy ra mở cửa. Không biết ai tới lúc này, chắc chắn không phải là chị Mặc Nùng, chị có chìa khóa riêng, lẽ nào là Diệp Thu đã trở về?
" Lẽ nào bộ ngực lớn thì không phát triển trí tuệ?" Lâm Bảo Nhi cúi đầu nhìn phần thịt nõn nà trắng muốt bên trong cổ áo sam, vẻ mặt nghi hoặc.
Đường Quả mở cửa lớn, thấy một chiếc xe lớn màu đỏ dừng ở cửa, Nhiễm Đông Dạ vẻ mặt nghiêm trọng đứng ở cửa.
"Là cô? Có chuyện gì?" Đường Quả cảnh giác quan sát tình địch lớn nhất trước mặt mình. Đều là con gái, cô có thể nhìn ra được tâm tư của cô gái này với Diệp Thu không bình thường.
Đúng vậy, trong ý nghĩ của đại tiểu thư Đường Quả, ngoài mình là chính thống ra, các cô gái khác đều là không đáng phải suy nghĩ.
"Cô đến tìm Diệp Thu à? Hắn không có ở đây" Đường Quả không đợi đối phương trả lời, nói tiếp.
"Ta biết hắn không có ở đây, ta đến tìm cô". Nhiễm Đông Dạ nhìn Đường Quả nói, thấy vẻ mặt cô nhìn mình cảnh giác rất buồn cười, nhưng trong lòng có tâm sự, lại không cười nổi. "Tìm ta?" Vẻ mặt Đường Quả nghi hoặc. "Mời vào trong."
Sau khi rót cho Nhiễm Đông Dạ một cốc nước nóng, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ngồi đối diện quan sát cô, không nói gì, chỉ yên lặng đợi cô mở lời.
"Diệp Thu có thể có chút nguy hiểm" Nhiễm Đông Dạ trầm giọng nói.
"Cái gì? Nguy hiểm? Nguy hiểm gì? Diệp Thu rốt cuộc chạy tới New York làm gì vậy? Ai bảo hắn đi? Có lầm không vậy? Ta mới là người thuê hắn, ta không cho hắn đi, hắn cũng không thể đi đâu được. Dựa vào cái gì mà nghe lời người khác? A, là ta trả lương hay là bọn họ trả lương?" Đường Quả nghe được tin tức Nhiễm Đông Dạ mang tới, tức giận trong lòng cuối cùng cũng bộc phát. Cô vốn không thích việc Diệp Thu đột nhiên bị người ta cử đi New York, không ngờ bây giờ còn có nguy hiểm, cô càng khó mà chịu được.
Nhiễm Đông Dạ thấy dáng vẻ hung hăng của Đường Quả, trong lòng lại càng chua xót, cũng không biết cô gái này có thể hạnh phúc hơn mình không, gượng cười nói: "Sự tình cụ thể ta cũng không rõ lắm. Nhưng, ta biết hình như hắn phải đi hoàn thành một nhiệm vụ nguy hiểm."
"Nhiệm vụ của ai?"
"Quốc gia"
Đường Quả đang định mắng chửi, môi rung rung lên, cuối cùng lại không nói gì nữa. Những việc cô trải qua không ít, nếu cơ quan quốc gia muốn chi phối cuộc sống của một ai đó, quả thật là một việc rất đơn giản. Trừ một số ít, mấy ai có thể trốn thoát được vận mệnh như vậy?
Nhiễm Đông Dạ nói đại khái nhiệm vụ mà Diệp Thu phải chấp hành, cô mặc dù không biết nhiều, nhưng ít nhất cũng hiểu lúc đầu câu chuyện. Vừa nãy chị cũng nói với cô một chút, cô nói hết với Đường Quả và Lâm Bảo Nhi rồi. Lúc này, hai người bọn họ giống bạn đồng minh duy nhất của nhau.
"Có thể liên lạc với Diệp Thu không?" Đường Quả mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, cách làm thế nào có thể đưa Diệp Thu an toàn trở về.
"Ta không thể." Nhiễm Đông Dạ lắc đầu nói. "Vừa nãy ta gọi tới số hắn vẫn dùng, đã tắt máy rồi. Ta nghĩ, chắc là sang bên đó đổi số rồi hoặc là không dùng điện thoại nữa. Nhưng chị mình có thể liên lạc được với hắn."
"Bảo chị cậu liên lạc với Diệp Thu, nói không chừng ta có cách giúp hắn." Lâm Bảo Nhi vẫn ngồi yên lặng ở đó đột nhiên mở miệng nói.
/750
|