Ở lâu trong khu nhà Lam Sắc, đột nhiên rời khỏi cái nơi quen thuộc này. Trong lòng Diệp Thu có chút mất mác. Hắn không ngờ bản thân mình ba nữ nhân ban đầu vốn chán ghét mình, giờ mình tạm thời ly khai lại gặp phải vẻ mặt mất mác này.
Đường Quả lưu luyến không thể che giấu, dốc lòng giúp Diệp Thu thu dọn hành lý, còn dặn hắn chú ý an toàn cộng với sớm trở về. Đường gia tiểu thư kiêu man lần đầu tiên làm chuyện giúp đỡ nam nhân như thế này, tuy rằng hành lý của hắn bị nàng làm cho loạn cả lên, nhưng Diệp Thu cảm giác thấy chân tình từ nàng. Trầm Mặc Nùng trên mặt có chút tiếc nuối chợt lóe rồi biến mất, sau đó bình tĩnh chúc Diệp Thu thuận buồm xuôi gió.
Lâm Bảo Nhi còn ôm thắt lưng Diệp Thu, nước mắt nước mũi chảy cả lớp phấn trang điểm trên mặt, vừa khóc lóc vừa kể lể nói: Diệp Thu, em không nỡ rời xa anh à, anh đi rồi chúng em phải làm sao bây giờ? Anh đi sớm trở về nhé, không được lung tung ở bên ngoài, em cũng sẽ trông chừng chị Đường giùm anh ---Diệp Thu không ngờ Lâm Bảo Nhi lại có cảm tình sâu nặng với mình như vậy, trong lòng vừa hoài nghi vừa rút khăn tay ra lau nước mắt nước mũi của nàng.
Kế hoạch của Nhiễm Tinh Thần vô cùng tỉ mỉ, chỉ là nét mặt cũng vô cùng cẩn thận. Thế nhưng Diệp Thu cũng biến đống tư liệu này thành tro tàn, trong đầu cũng chẳng nhớ cái gì. Xem ra bọn họ rất gian nan hoặc thậm chí không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, đối với chính mình mà nói cũng không phải quá trắc trở.
Máy bay đáp xuống ở sân bay John F. Kennedy thành phố New York, khí trời âm u, bên ngoài còn có vài hạt mưa rơi xuống. Lúc này đang vào ban ngày ở thành phố New York, dựa theo giờ giấc chênh lệch thì có lẽ ba nữ nhân ở khu nhà Lam Sắc hiện giờ đang ngủ đi?
Diệp Thu cười cười sờ mũi mình, nghĩ thầm đúng là mệnh bảo tiêu khô khan. Rời các nàng tới hơn chục vạn dặm rồi mà vẫn còn quan tâm tới các nàng.
Diệp Thu bình thường không thích mang theo hành lý khi rời khỏi nhà, thế nhưng lần này Đường Quả tự mình thu dọn hành lý cho hắn. Hắn không thể thể hiện như bình thường được, đành phải mặc cho nàng xử lý.
Lôi hành lý ra khỏi cửa sân bay thì thấy một người mập mạp đứng trong đại sảnh, trên tay giơ lên một bìa giấy các tông, trên mặt viết tên Diệp Thu bằng cả tiếng Trung và Anh.
Diệp Thu nhìn cái người thân cao hơn một thước kia, hình thể lại vượt quá ba trăm cân, nam nhân người Mỹ tới trước mặt nhìn hắn hỏi: "Anh chính là Diệp Thu?"
Nam nhân này tuổi tác chừng trên dưới ba mươi, trên người mặc một chiếc quần jean, áo may ô hoa hoét, trông rất giống một tài xế taxi. Lẽ nào bọn họ lại phái một người như vậy tới đây đón mình? nhưng mà Diệp Thu cũng có thể hiểu được, dù sao, chuyện này chính là không thể đường hoàng được.
"A. Tôi nghĩ anh chính là Diệp Thu rồi, bởi vì cố chủ của tôi đã nói anh là một nam nhân người Hoa anh tuấn." mập mạp cười cười nói, tiếng Hoa Hạ của hắn cũng không tính là sõi, nhưng cũng không kém cỏi lắm.
"Tôi là Diệp Thu." Diệp Thu gật đầu nói.
Mập mạp tùy tiện tiến tới đón hành lý của Diệp Thu, Diệp Thu thần kinh căng thẳng thiếu chút nữa là đá hắn một cái, nói rằng: "Là ai bảo anh tới đón tôi?"
Nhiệm vụ lần này quá quan trọng, Diệp Thu phải cẩn thận một chút. Nếu như mơ hồ bị một tổ chức khác bắt lấy, thì làm sao về nhà nổi.
"Trần tiểu thư, a, xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi quên chưa cho anh xem giấy tờ." mập mạp móc túi quần jean một lúc, từ trong ví lấy ra một trang giấy nhăn nhúm đưa qua cho hắn, nói rằng: "Tôi quên đưa cái này, cho nên trong ví tiền cảm thấy có gì đó khang khác."
Diệp Thu gật đầu, lấy tờ giấy, trên mặt có viết vài dòng chữ xinh đẹp: Diệp Thu, có viện không thể tới tiếp, ủy thác cho Mr. Jack tới đón tiếp. thứ lỗi! Trần di. Nguồn: http://truyenyy.com
Diệp Thu nhìn hai chữ trần di biết đây là ám hiệu, nên không hoài nghi mập mạp này nữa, vừa cười vừa nói: "Mr. Jack, phiền phức cho anh rồi."
"đừng khách khí, tôi thích kết bạn với người Hoa, hoan nghênh anh tới thiên đường ---- New York." Jack đi lên tiếp nhận hành lý của Diệp Thu, ôm vai hắn đi ra ngoài.
Diệp Thu đối với loại phương thức biểu thị thân mật này có chút không thích ứng, lại không thể đẩy tay hắn ra. Chỉ có thể cảm thụ bộ ngực to đùng của hắn đẩy nhanh tới trước, muốn mau tróng kết thúc lữ trình này.
Jack lái xe tới, một chiếc Red Ford còn khá mới. Khác biệt giữa người Hoa Hạ cùng người dân Mỹ là họ mua xe dễ dàng vô cùng, ngay cả người nghèo nhất phải sống bằng tiền trợ cấp của chính phủ cũng có thể mua được một chiếc xe đi lại, không giống như người Hoa Hạ, những người mua được xe đều thuộc về tầng lớp trung lưu.
Jack đặt hành lý của Diệp Thu lên phía sau xe, mở cửa xe mới Diệp Thu lên rồi phanh một tiếng đóng của lại dùm hắn. Lúc này hắn mới lăc lắc cái mông mập mạp của mình đi tới bên trái, nói rằng: "Dựa theo hành trình Trần tiểu thư đã nói, tôi sẽ đưa anh tới khách sạn Jiloke, cho anh nghỉ ngơi ở đấy mấy giờ, đợi tới tối, cuộc sống đặc sắc của người dân New York mới thực sự bắt đầu. Đám gái điếm ở đây ban ngày nghiêm túc ngồi ở phòng làm việc, tới ban đêm mới lắc lắc mông đi ra ngoài đường phố New York. Diệp Thu, anh có thể bắt một người đi lên khách sạn Jiloke cũng được, các nàng sẽ không cự tuyệt lời mời của một nam nhân anh tuấn như anh đâu."
Diệp Thu cười khổ không ngớt, người Mỹ tính tình hài hước thật là lúc nào cũng thể hiện nói rằng: "Cảm ơn, tới lúc đó hãy hay."
Khánh sạn Jilok là một khách sạn bốn sao. Thành phố New York là một nơi phồn hoa, khách sạn năm sao nhiều vô kể, thậm chí ngay cả sáu sao với chuẩn bảy sao cũng có không ít, nhưng là bọn họ an bài mình ở chỗ này, đúng là tiết kiệm quá mà.
Diệp Thu đứng ở cửa khách sạn, vừa cười vừa nói: "Ở khách sạn như thé này, nữ nhân có thể cự tuyệt lời mời vào phòng của tôi hay không?"
Jack xấu hổ mỉm cười, nói rằng: "Xin lỗi Diệp Thu, đây là an bài của Trần tiểu thư. Tôi không có quyền lực thay đổi, nhưng mà nếu như anh cần nữ nhân, tôi sẽ bảo người mang người đẹp nhất New York tới. Thậm chí vài minh tinh nhỏ cũng không có vấn đề gì --- kỳ thực nữ nhân cũng không vì chỗ ở của anh mà cự tuyệt ân ái với anh đâu. Nhớ lại năm đó khi tôi còn trẻ, bình thường mang một vài cô em vào motel, các nàng vẫn nhiệt tình vô cùng, thanh âm trên giường cũng không khó nghe hơn trong khách sạn đâu."
Diệp Thu híp mắt liếc nhìn Jack, nam nhân tuy rằng thoạt nhìn rất tùy tiện, tâm tư thật ra rất tế nhị. Xem ra Nhiễm Tinh Thần cũng không có lừa dối mình, bọn họ đã làm rất nhiều việc khác, quả thực mình tới cũng chỉ như hái đào mà thôi.
Đương nhiên, việc hái đào này cũng là việc tương đối nguy hiểm.
Jack cầm chứng minh thư của Diệp Thu vào đăng ký, sau đó nhân viên của khách sạn dẫn hắn tới phòng 1101. Jack mang theo hành lý đẩy cửa phòng của Diệp Thu ra hỏi: "Diệp Thu, có muốn ăn trước không? Có lẽ, nhu cầu cấp bách bây giờ của anh là nghỉ ngơi phải không?"
Diệp Thu hiện giờ cũng không thấy đói bụng liền nói: "Tôi nghỉ trước đã."
"Ok! Buổi tối tôi tới tìm anh, số điện thoại của tôi đặt trên bàn, nếu cần, anh có thể liên hệ với tôi bất kỳ lúc nào."
"Cảm ơn!" Diệp Thu gật đầu nói rằng.
"Ngủ ngon." Jack đi ra ngoài, tiện tay đóng của phòng lại luôn.
Tuy rằng chỉ là khách sạn bốn sao, nhưng trang trí trong phòng cùng bày biện cũng không tồi, mở rèm cửa sổ ra là có thể nhìn thấy dòng xe cộ len lỏi qua các nhà cao tầng. So sánh với các khách sạn có cấp bậc ngang nhau ở trong nước mà nói, phương diện sử dụng không gian của bọn họ chuyên gia hơn nhiều. Gian phòng này khá lớn, phòng tắm lại càng rộng kinh người. Lẽ nào người Mỹ mọi người đều thích tắm sao?
Diệp Thu kiểm tra trong phòng một hồi, không có thiết bị theo dõi, rồi nằm trên giường nghĩ bước tiếp theo phải hành động như thế nào. Người nữ nhân Trần di ở nước Mỹ này rốt cuộc là người như thế nào? Nhiễm Tinh Thần nói nàng là một mỹ nữ, dáng dấp hẳn không thể nào kém được. Nàng vì sao không tự mình tới gặp mình mà phải đưa một ngoại nhân tới đón tiếp?
Ngẫm nghĩ, ý thức bắt đầu mơ hồ, người vốn có chút mệt nhọc, cho nên thiếp đi.
Diệp Thu đang say ngủ thì, đột nhiên cảm ứng nguy hiểm làm cho hắn giật mình tỉnh dậy trong nháy mắt. Tỉ mỉ lắng nghe một hồi vừa cười vừa nói: "Ra đi, tôi ngửi thấy mùi của cô rồi."
Một nữ nhân thân áo dài đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt vui cười nói rằng: "Cậu nhóc này, đã lâu không gặp vậy mà vẫn có thể nhớ được mùi hương trên cơ thể chị mày hả? Chuyện này, chính là lễ vật tốt nhất mà em tặng cho chị đấy."
"Đương nhiên, mùi hương của chị, em ngửi một lần cả đời khó quên." Diệp Thu nhìn nữ nhân quốc sắc thiên hương trước mặt, nói rằng: "Lúc trước có người nói với em rằng khi đi ra ngoài không được trèo tường tìm hoa, thế nhưng nói cho em biết nếu có hoa chủ động trèo tường vào tìm em thì em phải làm cái gì bây giờ?"
"Ồ, vài năm không gặp, em vẫn cái số đào hoa như vậy sao, chị có chút ghen tị đó." Long Nữ đi tới bên giường Diệp Thu, thân thể xinh xắn dưới lớp quần áo bằng lụa mỏng sặc sỡ màu sắc không nhìn thấy gì bên trong nhưng càng làm cho người khác phải liên tưởng.
"Lão bà cũng ghen sao?" Diệp Thu cười ha hả, đưa tay nói rằng: "Lúc này chị tới là muốn tắm sao?"
Long Nữ nhẹ nhàng liếm liếm môi, mị hoặc vô cùng cười nói rằng: "Cậu nhóc này, em khiêu khích chị sao? không sợ chị ăn thịt em hả?"
Đường Quả lưu luyến không thể che giấu, dốc lòng giúp Diệp Thu thu dọn hành lý, còn dặn hắn chú ý an toàn cộng với sớm trở về. Đường gia tiểu thư kiêu man lần đầu tiên làm chuyện giúp đỡ nam nhân như thế này, tuy rằng hành lý của hắn bị nàng làm cho loạn cả lên, nhưng Diệp Thu cảm giác thấy chân tình từ nàng. Trầm Mặc Nùng trên mặt có chút tiếc nuối chợt lóe rồi biến mất, sau đó bình tĩnh chúc Diệp Thu thuận buồm xuôi gió.
Lâm Bảo Nhi còn ôm thắt lưng Diệp Thu, nước mắt nước mũi chảy cả lớp phấn trang điểm trên mặt, vừa khóc lóc vừa kể lể nói: Diệp Thu, em không nỡ rời xa anh à, anh đi rồi chúng em phải làm sao bây giờ? Anh đi sớm trở về nhé, không được lung tung ở bên ngoài, em cũng sẽ trông chừng chị Đường giùm anh ---Diệp Thu không ngờ Lâm Bảo Nhi lại có cảm tình sâu nặng với mình như vậy, trong lòng vừa hoài nghi vừa rút khăn tay ra lau nước mắt nước mũi của nàng.
Kế hoạch của Nhiễm Tinh Thần vô cùng tỉ mỉ, chỉ là nét mặt cũng vô cùng cẩn thận. Thế nhưng Diệp Thu cũng biến đống tư liệu này thành tro tàn, trong đầu cũng chẳng nhớ cái gì. Xem ra bọn họ rất gian nan hoặc thậm chí không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, đối với chính mình mà nói cũng không phải quá trắc trở.
Máy bay đáp xuống ở sân bay John F. Kennedy thành phố New York, khí trời âm u, bên ngoài còn có vài hạt mưa rơi xuống. Lúc này đang vào ban ngày ở thành phố New York, dựa theo giờ giấc chênh lệch thì có lẽ ba nữ nhân ở khu nhà Lam Sắc hiện giờ đang ngủ đi?
Diệp Thu cười cười sờ mũi mình, nghĩ thầm đúng là mệnh bảo tiêu khô khan. Rời các nàng tới hơn chục vạn dặm rồi mà vẫn còn quan tâm tới các nàng.
Diệp Thu bình thường không thích mang theo hành lý khi rời khỏi nhà, thế nhưng lần này Đường Quả tự mình thu dọn hành lý cho hắn. Hắn không thể thể hiện như bình thường được, đành phải mặc cho nàng xử lý.
Lôi hành lý ra khỏi cửa sân bay thì thấy một người mập mạp đứng trong đại sảnh, trên tay giơ lên một bìa giấy các tông, trên mặt viết tên Diệp Thu bằng cả tiếng Trung và Anh.
Diệp Thu nhìn cái người thân cao hơn một thước kia, hình thể lại vượt quá ba trăm cân, nam nhân người Mỹ tới trước mặt nhìn hắn hỏi: "Anh chính là Diệp Thu?"
Nam nhân này tuổi tác chừng trên dưới ba mươi, trên người mặc một chiếc quần jean, áo may ô hoa hoét, trông rất giống một tài xế taxi. Lẽ nào bọn họ lại phái một người như vậy tới đây đón mình? nhưng mà Diệp Thu cũng có thể hiểu được, dù sao, chuyện này chính là không thể đường hoàng được.
"A. Tôi nghĩ anh chính là Diệp Thu rồi, bởi vì cố chủ của tôi đã nói anh là một nam nhân người Hoa anh tuấn." mập mạp cười cười nói, tiếng Hoa Hạ của hắn cũng không tính là sõi, nhưng cũng không kém cỏi lắm.
"Tôi là Diệp Thu." Diệp Thu gật đầu nói.
Mập mạp tùy tiện tiến tới đón hành lý của Diệp Thu, Diệp Thu thần kinh căng thẳng thiếu chút nữa là đá hắn một cái, nói rằng: "Là ai bảo anh tới đón tôi?"
Nhiệm vụ lần này quá quan trọng, Diệp Thu phải cẩn thận một chút. Nếu như mơ hồ bị một tổ chức khác bắt lấy, thì làm sao về nhà nổi.
"Trần tiểu thư, a, xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi quên chưa cho anh xem giấy tờ." mập mạp móc túi quần jean một lúc, từ trong ví lấy ra một trang giấy nhăn nhúm đưa qua cho hắn, nói rằng: "Tôi quên đưa cái này, cho nên trong ví tiền cảm thấy có gì đó khang khác."
Diệp Thu gật đầu, lấy tờ giấy, trên mặt có viết vài dòng chữ xinh đẹp: Diệp Thu, có viện không thể tới tiếp, ủy thác cho Mr. Jack tới đón tiếp. thứ lỗi! Trần di. Nguồn: http://truyenyy.com
Diệp Thu nhìn hai chữ trần di biết đây là ám hiệu, nên không hoài nghi mập mạp này nữa, vừa cười vừa nói: "Mr. Jack, phiền phức cho anh rồi."
"đừng khách khí, tôi thích kết bạn với người Hoa, hoan nghênh anh tới thiên đường ---- New York." Jack đi lên tiếp nhận hành lý của Diệp Thu, ôm vai hắn đi ra ngoài.
Diệp Thu đối với loại phương thức biểu thị thân mật này có chút không thích ứng, lại không thể đẩy tay hắn ra. Chỉ có thể cảm thụ bộ ngực to đùng của hắn đẩy nhanh tới trước, muốn mau tróng kết thúc lữ trình này.
Jack lái xe tới, một chiếc Red Ford còn khá mới. Khác biệt giữa người Hoa Hạ cùng người dân Mỹ là họ mua xe dễ dàng vô cùng, ngay cả người nghèo nhất phải sống bằng tiền trợ cấp của chính phủ cũng có thể mua được một chiếc xe đi lại, không giống như người Hoa Hạ, những người mua được xe đều thuộc về tầng lớp trung lưu.
Jack đặt hành lý của Diệp Thu lên phía sau xe, mở cửa xe mới Diệp Thu lên rồi phanh một tiếng đóng của lại dùm hắn. Lúc này hắn mới lăc lắc cái mông mập mạp của mình đi tới bên trái, nói rằng: "Dựa theo hành trình Trần tiểu thư đã nói, tôi sẽ đưa anh tới khách sạn Jiloke, cho anh nghỉ ngơi ở đấy mấy giờ, đợi tới tối, cuộc sống đặc sắc của người dân New York mới thực sự bắt đầu. Đám gái điếm ở đây ban ngày nghiêm túc ngồi ở phòng làm việc, tới ban đêm mới lắc lắc mông đi ra ngoài đường phố New York. Diệp Thu, anh có thể bắt một người đi lên khách sạn Jiloke cũng được, các nàng sẽ không cự tuyệt lời mời của một nam nhân anh tuấn như anh đâu."
Diệp Thu cười khổ không ngớt, người Mỹ tính tình hài hước thật là lúc nào cũng thể hiện nói rằng: "Cảm ơn, tới lúc đó hãy hay."
Khánh sạn Jilok là một khách sạn bốn sao. Thành phố New York là một nơi phồn hoa, khách sạn năm sao nhiều vô kể, thậm chí ngay cả sáu sao với chuẩn bảy sao cũng có không ít, nhưng là bọn họ an bài mình ở chỗ này, đúng là tiết kiệm quá mà.
Diệp Thu đứng ở cửa khách sạn, vừa cười vừa nói: "Ở khách sạn như thé này, nữ nhân có thể cự tuyệt lời mời vào phòng của tôi hay không?"
Jack xấu hổ mỉm cười, nói rằng: "Xin lỗi Diệp Thu, đây là an bài của Trần tiểu thư. Tôi không có quyền lực thay đổi, nhưng mà nếu như anh cần nữ nhân, tôi sẽ bảo người mang người đẹp nhất New York tới. Thậm chí vài minh tinh nhỏ cũng không có vấn đề gì --- kỳ thực nữ nhân cũng không vì chỗ ở của anh mà cự tuyệt ân ái với anh đâu. Nhớ lại năm đó khi tôi còn trẻ, bình thường mang một vài cô em vào motel, các nàng vẫn nhiệt tình vô cùng, thanh âm trên giường cũng không khó nghe hơn trong khách sạn đâu."
Diệp Thu híp mắt liếc nhìn Jack, nam nhân tuy rằng thoạt nhìn rất tùy tiện, tâm tư thật ra rất tế nhị. Xem ra Nhiễm Tinh Thần cũng không có lừa dối mình, bọn họ đã làm rất nhiều việc khác, quả thực mình tới cũng chỉ như hái đào mà thôi.
Đương nhiên, việc hái đào này cũng là việc tương đối nguy hiểm.
Jack cầm chứng minh thư của Diệp Thu vào đăng ký, sau đó nhân viên của khách sạn dẫn hắn tới phòng 1101. Jack mang theo hành lý đẩy cửa phòng của Diệp Thu ra hỏi: "Diệp Thu, có muốn ăn trước không? Có lẽ, nhu cầu cấp bách bây giờ của anh là nghỉ ngơi phải không?"
Diệp Thu hiện giờ cũng không thấy đói bụng liền nói: "Tôi nghỉ trước đã."
"Ok! Buổi tối tôi tới tìm anh, số điện thoại của tôi đặt trên bàn, nếu cần, anh có thể liên hệ với tôi bất kỳ lúc nào."
"Cảm ơn!" Diệp Thu gật đầu nói rằng.
"Ngủ ngon." Jack đi ra ngoài, tiện tay đóng của phòng lại luôn.
Tuy rằng chỉ là khách sạn bốn sao, nhưng trang trí trong phòng cùng bày biện cũng không tồi, mở rèm cửa sổ ra là có thể nhìn thấy dòng xe cộ len lỏi qua các nhà cao tầng. So sánh với các khách sạn có cấp bậc ngang nhau ở trong nước mà nói, phương diện sử dụng không gian của bọn họ chuyên gia hơn nhiều. Gian phòng này khá lớn, phòng tắm lại càng rộng kinh người. Lẽ nào người Mỹ mọi người đều thích tắm sao?
Diệp Thu kiểm tra trong phòng một hồi, không có thiết bị theo dõi, rồi nằm trên giường nghĩ bước tiếp theo phải hành động như thế nào. Người nữ nhân Trần di ở nước Mỹ này rốt cuộc là người như thế nào? Nhiễm Tinh Thần nói nàng là một mỹ nữ, dáng dấp hẳn không thể nào kém được. Nàng vì sao không tự mình tới gặp mình mà phải đưa một ngoại nhân tới đón tiếp?
Ngẫm nghĩ, ý thức bắt đầu mơ hồ, người vốn có chút mệt nhọc, cho nên thiếp đi.
Diệp Thu đang say ngủ thì, đột nhiên cảm ứng nguy hiểm làm cho hắn giật mình tỉnh dậy trong nháy mắt. Tỉ mỉ lắng nghe một hồi vừa cười vừa nói: "Ra đi, tôi ngửi thấy mùi của cô rồi."
Một nữ nhân thân áo dài đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt vui cười nói rằng: "Cậu nhóc này, đã lâu không gặp vậy mà vẫn có thể nhớ được mùi hương trên cơ thể chị mày hả? Chuyện này, chính là lễ vật tốt nhất mà em tặng cho chị đấy."
"Đương nhiên, mùi hương của chị, em ngửi một lần cả đời khó quên." Diệp Thu nhìn nữ nhân quốc sắc thiên hương trước mặt, nói rằng: "Lúc trước có người nói với em rằng khi đi ra ngoài không được trèo tường tìm hoa, thế nhưng nói cho em biết nếu có hoa chủ động trèo tường vào tìm em thì em phải làm cái gì bây giờ?"
"Ồ, vài năm không gặp, em vẫn cái số đào hoa như vậy sao, chị có chút ghen tị đó." Long Nữ đi tới bên giường Diệp Thu, thân thể xinh xắn dưới lớp quần áo bằng lụa mỏng sặc sỡ màu sắc không nhìn thấy gì bên trong nhưng càng làm cho người khác phải liên tưởng.
"Lão bà cũng ghen sao?" Diệp Thu cười ha hả, đưa tay nói rằng: "Lúc này chị tới là muốn tắm sao?"
Long Nữ nhẹ nhàng liếm liếm môi, mị hoặc vô cùng cười nói rằng: "Cậu nhóc này, em khiêu khích chị sao? không sợ chị ăn thịt em hả?"
/750
|