Vừa hết tháng mười, cái rét cũng đã tràn tới tỉnh Thẩm Dương.
Trần Mặc xin nghỉ một buổi, lấy hai trăm tệ (1) ra chợ mua quần áo len và đồ thu đông, mua thêm một chiếc áo bông, thế mà vẫn còn dư hơn hai mươi tệ. Cậu nhớ tới lúc Dương Sóc mua quần áo cho cậu, một chiếc áo lót thôi cũng hơn một trăm tệ, tiêu tiền không tiếc tay, nhớ lại mà đau lòng.
Trần Mặc đi khỏi nhà Dương Sóc, chỉ mang theo quần áo trong mùa, những chiếc nặng và dày đều không mang theo, cho Dương Minh hết.
Cậu xách túi đựng quần áo, yên lặng trở lại tiệm cơm.
Chưa đi được mấy bước, bỗng đằng sau có người vỗ vào vai cậu. “Ấy, không phải Tiểu Cố đây sao?”
Trần Mặc bị dọa chết khiếp, vội quay đầu lại nhìn, đằng sau là một người đàn ông, cậu không quen gã. “Ngại quá, tôi không phải Tiểu Cố, anh nhận sai người rồi.”
“Sao lại nhận sai người, cậu hóa thành tro tôi cũng nhận ra được.” Người đàn ông kia cười ha ha, vỗ mạnh lên vai cậu. “Sau khi tốt nghiệp không tìm được cậu, đi đâu làm giàu rồi hả?”
Trần Mặc dở khóc dở cười. “Xin lỗi, tôi thực sự không phải Tiểu Cố, tôi họ Trần.”
Người kia cau mày. “Không thể nào, tôi sao có thể nhận sai người chứ? Cậu họ Trần? Trần gì?”
Trần Mặc cẩn thận trả lời. “Tôi là Trần Mặc, không phải Cố gì đâu, anh thực sự nhận sai người rồi.”
Người đàn ông vội vàng nói xin lỗi: “Xấu hổ quá, xấu hổ quá,, cậu rất giống một người bạn của tôi… Do tuổi trẻ tóc bạc mà thôi, thật xin lỗi cậu…” Hắn nói xong rồi rời khỏi nhanh như gió.
Tuổi trẻ tóc bạc? Trần Mặc sờ đầu mình, nở nụ cười bất đắc dĩ.
======
“Dương Sóc, tôi có một tin tốt và một tin xấu, cậu nghe cái nào trước?” Dương Sóc vừa về đến nhà đã bị Hạ Khải Minh ngăn lại.
“Tin tốt? Tin xấu?” Dương Sóc hít mấy hơi thật dài: “Ý của anh là đã tìm được Trần Mặc rồi?”
Hạ Khải Minh nghiêm túc gật đầu. “Đúng vậy, người tìm được rồi, thế nhưng…”
Đầu Dương Sóc ‘ông’ một tiếng lớn. “Nhưng mà cái gì? Trần Mặc xảy ra chuyện gì?”
Hạ Khải Minh vỗ vai anh. “Đi, vào nhà rồi nói.”
Vào phòng, Dương Sóc dựa lưng vào cửa, giọng nói run run. “Anh nói đi, tôi chịu được… Trần Mặc, cậu ấy làm sao vậy?”
Hạ Khải Minh nhìn Dương Sóc, thấy vành mắt anh đỏ lên: “Kỳ thực, Trần Mặc không có chuyện gì, sống rất tốt.”
Vừa dứt lời, Dương Sóc trượt chân ngồi xuống đất, một lát mới tìm lại giọng nói của mình: “Đệt mịa anh đùa tôi vui lắm hả?”
Hạ Khải Minh đưa ảnh chụp cho anh: “Đùa mà không đùa, tự cậu xem đi, một người anh em của tôi tìm được, cậu ta đi theo vài ngày mới xác định người này đích thực là Trần Mặc…”
Dương Sóc run run cầm lấy ảnh chụp, người trên ảnh đen đen gầy teo, nhìn qua giống như ăn uống không đủ dinh dưỡng, thậm chí so với lúc anh gặp khi trước còn thê thảm hơn, còn gầy hơn… Còn mái tóc đó… Ngón tay Dương Sóc nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc người trên ảnh chụp. “Cậu ấy, đầu của cậu ấy xảy ra chuyện gì?”
“Tôi sao biết được? Bên kia nói ảnh chụp không giống, sau đó nhận sai người gần đầy mới phát hiện người kia chính là người muốn tìm, phần lớn nguyên nhân chính là vì mái tóc như này… Tôi nhớ kỹ Trần Mặc trước đây không phải tuổi trẻ tóc bạc, cậu nhuộm tóc cho cậu ta à?”
“Không có… Tóc cậu ấy đẹp lắm, đen đen mềm mềm…” Dương Sóc nhìn vào ảnh chụp, nước mắt lại lặng lẽ rơi.:“Mấy ngày nay tôi chuẩn bị xin nghỉ phép, tôi muốn đón cậu ấy về… Tôi phải tự mình đi đón cậu ấy, anh xem cậu ấy gầy còm như vậy…”
Hạ Khải Minh cầm một túi khăn giấy đưa tới trước mặt Dương Sóc: “Được rồi, người đã lớn ngầy này rồi sao còn khóc như thế chứ? Tôi đã nhờ người bên kia chăm sóc cậu ta giúp cậu rồi, cậu cũng đừng quan tâm, trước tiên cậu cứ làm tốt công việc bên này đã, còn có mẹ cậu bên kia cũng phải nói chuyện một lần.”
“Tôi biết rồi.” Dương Sóc rút khăn giấy lau mặt. “Tôi sẽ qua nói với ba mẹ một chút, tôi đi đón vợ tôi về, thế nào cũng phải nói một chút:” Nói xong anh chống tường đứng lên: “Cảm ơn lão Hạ, tôi về trước đây… Sau này sẽ mời anh ăn.”
“Được, chờ Trần Mặc trở về chúng ta cùng tụ họp một phen.” Hạ Khải Minh mở cửa tiễn Dương Sóc, quay đầu lại đóng cửa thở dài: hai bà mẹ, tính cách, ngay cả dáng khóc cũng giống nhau như đúc, aizz…
====
Dương Sóc tìm Lão Bạch xin nghỉ, Lão Bạch đau đầu. “Cậu có thể yên tĩnh một chút không?”
“Em muốn đi đón vợ về nhà!” Dương Sóc hùng hồn nói.
Lão Bạch hận không thể ngửa mặt lên trời thở dài: “Được rồi được rồi, ngày nào cậu cũng nói vợ này vợ nọ, người ta là một chàng thanh niên, sao cậu lại cứ gào lên như thế chứ?”
“Vậy chứ gọi sao? Vợ em cũng chưa có ý kiến gì!” Dương Sóc dựa vào bàn làm việc, quay sang nhìn chằm chằm Lão Bạch: “Em muốn xin nghỉ! Xin anh đấy… Sau đó em sẽ tăng ca mấy tháng để đền bù cho anh!”
Bạch Tri Tiên hận không thể đá hắn một cú. “Trả công cái rắm! Cậu ngày nào cũng gây chuyện thị phi! Muốn xin nghỉ, được thôi, bất quá phải chờ Tết nguyên đán xong đã… Tháng này không thể xin nghỉ được.”
Dương Sóc mặc kệ, to miệng la lối om sòm. “Không được, tôi phải nghỉ, tôi phải nghỉ, xin anh cho em nghỉ đi mà!”
Bạch Tri Tiên vô cùng đau đầu. “Tôi nói không được là không được! Tháng này cấp trên gửi văn kiện xuống, muốn thắt chặt trị an mọi nơi, cậu xin nghỉ, cậu xin nghỉ rồi tôi phải làm sao bây giờ?”
Dương Sóc nghẹn ngào: “Anh chia rẽ uyên ương…”
Bạch Tri Tiên cầm điện thoại lên: “Lão Tần, mau túm Dương Sóc về đội các anh đi, tôi thực sự chịu không nổi nữa rồi!”
Tần Việt không nói câu nào cúp điện thoại, đi thẳng một đường tới phòng làm việc của tổ trị an. Một đám đang đứng ở cửa phòng làm việc của Lão Bạch vây xem náo nhiệt, thấy Tần Việt đi tới liền tản ra như ong mật vỡ tổ.
Tần Việt đẩy cửa đi vào, túm lấy cổ Dương Sóc lôi ra ngoài, làm trò trước mặt mọi người, túm vào phòng làm việc rồi xoay người đóng cửa lại.
Đại Lưu lè lưỡi với bọn Lý Tử. “Tôi nghi Tần đội mới là người ấy của Dương đội, đáng tiếc chính thất kém hấp dẫn, Dương đội mới ra bên ngoài nuôi dưỡng thiếu nữ xinh đẹp đa sầu đa bệnh khuynh quốc khuynh thành…”
Mọi người mải miết cười hô hố.
Cửa phòng Tần Việt lặng lẽ mở ra. “Đại Lưu, trước khi tan ca chỉnh sửa tài liệu xong rồi giao cho tôi.” Cửa lại đóng lại.
Đại Lưu kêu rên. “Móa nó, cửa đóng mà còn nghe thấy tôi nói gì sao?”
“Hoàng hậu nương nương!!!” Dương Sóc bổ nhào tới ôm thắt lưng Tần Việt. “Hoàng hậu nương nương à, muội muội ta muốn xin nghỉ, người ân chuẩn cho ta đi mà!!!” (thiệt muốn thêm dấu ~)
Tần Việt nhấc chân, đá Dương Sóc qua một bên. “Không được, tháng này đừng mong xin nghỉ.”
Dương Sóc che mặt. “Thương cảm muội muội như đóa hoa, sẽ tàn úa trong thâm cung đại viện mất thôi…”
Tần Việt nổi gân xanh. “Nếu như cậu còn lầm bầm nữa thì tháng sau có xin nghỉ tôi cũng không cho.”
Dương Sóc: “…Người xấu, anh ăn kẹo ngọt mà lại không cho người khác uống nước đường à!”
Tần Việt dựng thẳng một ngón tay: “Tôi đếm ba tiếng, cậu mau cút đi làm gì thì làm đi, bằng không đừng nói tháng sau, ngay cả năm sau cũng không cho cậu đi đâu hết!” Mịa nó, tên này càng ngày càng quá phận, lúc thì trầm trầm lắng lắng, lúc thì làm người ta nhức cả đầu, rốt cục là sao vậy cà: “1… 2…”
“Em đi em đi!” Dương Sóc đầu hàng. “Chờ em đón Trần Mặc về sẽ tính sổ một thể! Hứ!” Nói xong bước thẳng ra ngoài: “Dựng đứng lỗ tai lên làm gì hả? Tôi nói cho các cậu biết, chuẩn bị quà cho tôi đi, tuy tôi không thể đăng ký giấy tờ, nhưng thế cũng không có nghĩa là tôi không thể không thu phần tiền đó của mấy người đâu! Hừ hừ…”
Tất cả mọi người 囧囧 nhìn Dương Sóc nghênh ngang vào phòng làm việc, biến mất khỏi tầm mắt mình.
Đây, đây là kiểu người gì thế!
=====
Gần đây tiệm cơm kinh doanh rất lời, mỗi ngày doanh thu cũng lên tới hai trăm tệ, thím Vương vui vẻ cười toe toét. Trần Mặc cũng nghe nói gần đây có một đội lắp đặt thiết bị mới tới, nói là muốn mở cửa hàng gì gì đó, trong đó có rất nhiều công nhân buổi trưa và buổi tối tới đây ăn cơm, tuy rằng thức ăn không phải loại đắt tiền nhưng khách lại nhiều, kiếm cũng khá hơn. Cậu cũng thấy vui thay thím Vương.
Hôm nay Trần Thư đang ở trong vườn cải trắng còn non, Nhị Trụ thôn bên cạnh chạy tới: “Trần đại ca có nhà không?”
“Có, làm gì? Có chuyện gì vậy?” Trần Thư vỗ vỗ bàn tay đầy bùn đất “Ể, Nhị Trụ hả, sao cậu lại tới đây?”
Nhị Trụ ra vẻ thần bí ghé vào tai Trần Thư: “Trần đại ca, anh đoán xem em thấy ai?”
“Thấy ai? Chủ tịch Viện Quốc Vụ à?” Trần Thư đẩy hắn một cái. “Thấy gì thì nói đi, làm gì mà lén lén lút lút thế?”
“Này.” Nhị Trụ vỗ đùi. “Tôi nhìn thấy Trần Mặc nhà anh!”
“Cháu nói cái gì? Cháu thấy thằng hai nhà dì á?” Mẹ Trần thất tha thất thểu từ trong phòng chạy ra. “Cháu thực sự thấy thằng hai nhà dì hả? Thấy ở đâu?”
“Dì cả, dì nghe lầm rồi.. Ha ha…” Năm ấy mẹ Trần Mặc đuổi cậu chạy khắp làng, đánh Trần Mặc mặt sưng húp lên, chuyện ấy để lại ấn tượng khá sâu với Nhị Trụ; trước đây Nhị Trụ và Trần Mặc quan hệ khá tốt, hắn và Trần Mặc cùng tuổi thế nhưng lên tới cao trung hắn bỏ học, thực sự là do học tập không nổi nữa, không giống Trần Mặc mỗi lần đều có thể nhận giấy khen và phần thưởng.
Năm đó Trần Mặc xảy ra chuyện kia, hắn còn đắc ý một phen, cảm giác học giỏi có gì hay đâu, cuối cùng không phải vẫn bị ăn đòn sao? Thế nhưng khi Trần Mặc bỏ nhà ra đi, Nhị Trụ bắt đầu suy nghĩ tên Trần Mặc này không nói cái gì mà cứ thể lẳng lặng đi mất, chẳng may bên ngoài có người bắt nạt thì sao? Vì vậy hắn có phần ghét mẹ Trần.
Sau khi tốt nghiệp, Nhị Trụ đi làm thuê, sau đó hắn lại bôn ba theo chân một đội lắp đặt thiết bị, mấy ngày nay chú đội trưởng có nói rằng có một tiệm cơm nhỏ không tồi, giá hời mà lại ăn ngon, làm bọn họ nhớ đến ăn mỗi ngày. Hôm nay Nhị Trụ làm việc xong cũng vui vẻ chạy tới tiệm cơm nhỏ kia, ai biết chưa chạy tới cửa đã nhìn thấy Trần Mặc ở bên ngoài bưng bê dọn dẹp.
Ngay từ đầu hắn chưa dám nhận, nhưng hắn cứ nhìn rồi lại nhìn, nhìn rồi nhớ lại, không đợi hắn chạy tới hỏi đã nghe bà chủ quán gọi to tên Trần Mặc. Nhị Trụ không dám vào, sợ đánh rắn động cỏ, lập tức xin nghỉ với chú đội trưởng, ngồi xe chạy ba tiếng rưỡi đồng hồ tới nhà Trần Mặc nói cho Trần Thư chuyện này.
Nhưng ai mà biết mẹ Trần lại ở nhà chứ.
Mẹ Trần làm sao lại chấp nhận Nhị Trụ nói không phải, bà nắm chặt tay áo Nhị Trụ. “Nhị Trụ à, coi như dì cầu xin cháu đấy, cháu thấy Trần Mặc thật sao? Cháu nói thật đi, thực sự thấy nó sao? Nó hiện tại… sống tốt không?” Nói rồi vành mắt đỏ hoe.
67
(1)Hiện Trung Quốc lưu hành các loại tiền: ( bên dantiengtrung.com)
1) Tiền giấy(纸币):
100元/块 100tệ/ đồng
50元/块 50 tệ/ đồng
20元/块 20 tệ/ đồng
10元/快 10 tệ/ đồng
5元/快 5 tệ/ đồng
2元/块 2 tệ/ đồng
1元/快 1 tệ/ đồng
5角/毛 5 hào
2角/毛 2 hào
1角/毛 1 hào
分 xu(giá trị số nhỏ hơn hào). VD: 1毛3(分) nghĩa là 1 hào 3 xu
2) Tiền xu(硬币): Có 4 loại là 1元,5角,2角,1角。
~~> Vì thế trong các truyện mình edit chủ yếu mình dùng là tệ, nhưng mà có đôi chỗ mạch văn không thông nên mình sẽ sử dụng đồng, mong các bạn hiểu cho ^^~
Trần Mặc xin nghỉ một buổi, lấy hai trăm tệ (1) ra chợ mua quần áo len và đồ thu đông, mua thêm một chiếc áo bông, thế mà vẫn còn dư hơn hai mươi tệ. Cậu nhớ tới lúc Dương Sóc mua quần áo cho cậu, một chiếc áo lót thôi cũng hơn một trăm tệ, tiêu tiền không tiếc tay, nhớ lại mà đau lòng.
Trần Mặc đi khỏi nhà Dương Sóc, chỉ mang theo quần áo trong mùa, những chiếc nặng và dày đều không mang theo, cho Dương Minh hết.
Cậu xách túi đựng quần áo, yên lặng trở lại tiệm cơm.
Chưa đi được mấy bước, bỗng đằng sau có người vỗ vào vai cậu. “Ấy, không phải Tiểu Cố đây sao?”
Trần Mặc bị dọa chết khiếp, vội quay đầu lại nhìn, đằng sau là một người đàn ông, cậu không quen gã. “Ngại quá, tôi không phải Tiểu Cố, anh nhận sai người rồi.”
“Sao lại nhận sai người, cậu hóa thành tro tôi cũng nhận ra được.” Người đàn ông kia cười ha ha, vỗ mạnh lên vai cậu. “Sau khi tốt nghiệp không tìm được cậu, đi đâu làm giàu rồi hả?”
Trần Mặc dở khóc dở cười. “Xin lỗi, tôi thực sự không phải Tiểu Cố, tôi họ Trần.”
Người kia cau mày. “Không thể nào, tôi sao có thể nhận sai người chứ? Cậu họ Trần? Trần gì?”
Trần Mặc cẩn thận trả lời. “Tôi là Trần Mặc, không phải Cố gì đâu, anh thực sự nhận sai người rồi.”
Người đàn ông vội vàng nói xin lỗi: “Xấu hổ quá, xấu hổ quá,, cậu rất giống một người bạn của tôi… Do tuổi trẻ tóc bạc mà thôi, thật xin lỗi cậu…” Hắn nói xong rồi rời khỏi nhanh như gió.
Tuổi trẻ tóc bạc? Trần Mặc sờ đầu mình, nở nụ cười bất đắc dĩ.
======
“Dương Sóc, tôi có một tin tốt và một tin xấu, cậu nghe cái nào trước?” Dương Sóc vừa về đến nhà đã bị Hạ Khải Minh ngăn lại.
“Tin tốt? Tin xấu?” Dương Sóc hít mấy hơi thật dài: “Ý của anh là đã tìm được Trần Mặc rồi?”
Hạ Khải Minh nghiêm túc gật đầu. “Đúng vậy, người tìm được rồi, thế nhưng…”
Đầu Dương Sóc ‘ông’ một tiếng lớn. “Nhưng mà cái gì? Trần Mặc xảy ra chuyện gì?”
Hạ Khải Minh vỗ vai anh. “Đi, vào nhà rồi nói.”
Vào phòng, Dương Sóc dựa lưng vào cửa, giọng nói run run. “Anh nói đi, tôi chịu được… Trần Mặc, cậu ấy làm sao vậy?”
Hạ Khải Minh nhìn Dương Sóc, thấy vành mắt anh đỏ lên: “Kỳ thực, Trần Mặc không có chuyện gì, sống rất tốt.”
Vừa dứt lời, Dương Sóc trượt chân ngồi xuống đất, một lát mới tìm lại giọng nói của mình: “Đệt mịa anh đùa tôi vui lắm hả?”
Hạ Khải Minh đưa ảnh chụp cho anh: “Đùa mà không đùa, tự cậu xem đi, một người anh em của tôi tìm được, cậu ta đi theo vài ngày mới xác định người này đích thực là Trần Mặc…”
Dương Sóc run run cầm lấy ảnh chụp, người trên ảnh đen đen gầy teo, nhìn qua giống như ăn uống không đủ dinh dưỡng, thậm chí so với lúc anh gặp khi trước còn thê thảm hơn, còn gầy hơn… Còn mái tóc đó… Ngón tay Dương Sóc nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc người trên ảnh chụp. “Cậu ấy, đầu của cậu ấy xảy ra chuyện gì?”
“Tôi sao biết được? Bên kia nói ảnh chụp không giống, sau đó nhận sai người gần đầy mới phát hiện người kia chính là người muốn tìm, phần lớn nguyên nhân chính là vì mái tóc như này… Tôi nhớ kỹ Trần Mặc trước đây không phải tuổi trẻ tóc bạc, cậu nhuộm tóc cho cậu ta à?”
“Không có… Tóc cậu ấy đẹp lắm, đen đen mềm mềm…” Dương Sóc nhìn vào ảnh chụp, nước mắt lại lặng lẽ rơi.:“Mấy ngày nay tôi chuẩn bị xin nghỉ phép, tôi muốn đón cậu ấy về… Tôi phải tự mình đi đón cậu ấy, anh xem cậu ấy gầy còm như vậy…”
Hạ Khải Minh cầm một túi khăn giấy đưa tới trước mặt Dương Sóc: “Được rồi, người đã lớn ngầy này rồi sao còn khóc như thế chứ? Tôi đã nhờ người bên kia chăm sóc cậu ta giúp cậu rồi, cậu cũng đừng quan tâm, trước tiên cậu cứ làm tốt công việc bên này đã, còn có mẹ cậu bên kia cũng phải nói chuyện một lần.”
“Tôi biết rồi.” Dương Sóc rút khăn giấy lau mặt. “Tôi sẽ qua nói với ba mẹ một chút, tôi đi đón vợ tôi về, thế nào cũng phải nói một chút:” Nói xong anh chống tường đứng lên: “Cảm ơn lão Hạ, tôi về trước đây… Sau này sẽ mời anh ăn.”
“Được, chờ Trần Mặc trở về chúng ta cùng tụ họp một phen.” Hạ Khải Minh mở cửa tiễn Dương Sóc, quay đầu lại đóng cửa thở dài: hai bà mẹ, tính cách, ngay cả dáng khóc cũng giống nhau như đúc, aizz…
====
Dương Sóc tìm Lão Bạch xin nghỉ, Lão Bạch đau đầu. “Cậu có thể yên tĩnh một chút không?”
“Em muốn đi đón vợ về nhà!” Dương Sóc hùng hồn nói.
Lão Bạch hận không thể ngửa mặt lên trời thở dài: “Được rồi được rồi, ngày nào cậu cũng nói vợ này vợ nọ, người ta là một chàng thanh niên, sao cậu lại cứ gào lên như thế chứ?”
“Vậy chứ gọi sao? Vợ em cũng chưa có ý kiến gì!” Dương Sóc dựa vào bàn làm việc, quay sang nhìn chằm chằm Lão Bạch: “Em muốn xin nghỉ! Xin anh đấy… Sau đó em sẽ tăng ca mấy tháng để đền bù cho anh!”
Bạch Tri Tiên hận không thể đá hắn một cú. “Trả công cái rắm! Cậu ngày nào cũng gây chuyện thị phi! Muốn xin nghỉ, được thôi, bất quá phải chờ Tết nguyên đán xong đã… Tháng này không thể xin nghỉ được.”
Dương Sóc mặc kệ, to miệng la lối om sòm. “Không được, tôi phải nghỉ, tôi phải nghỉ, xin anh cho em nghỉ đi mà!”
Bạch Tri Tiên vô cùng đau đầu. “Tôi nói không được là không được! Tháng này cấp trên gửi văn kiện xuống, muốn thắt chặt trị an mọi nơi, cậu xin nghỉ, cậu xin nghỉ rồi tôi phải làm sao bây giờ?”
Dương Sóc nghẹn ngào: “Anh chia rẽ uyên ương…”
Bạch Tri Tiên cầm điện thoại lên: “Lão Tần, mau túm Dương Sóc về đội các anh đi, tôi thực sự chịu không nổi nữa rồi!”
Tần Việt không nói câu nào cúp điện thoại, đi thẳng một đường tới phòng làm việc của tổ trị an. Một đám đang đứng ở cửa phòng làm việc của Lão Bạch vây xem náo nhiệt, thấy Tần Việt đi tới liền tản ra như ong mật vỡ tổ.
Tần Việt đẩy cửa đi vào, túm lấy cổ Dương Sóc lôi ra ngoài, làm trò trước mặt mọi người, túm vào phòng làm việc rồi xoay người đóng cửa lại.
Đại Lưu lè lưỡi với bọn Lý Tử. “Tôi nghi Tần đội mới là người ấy của Dương đội, đáng tiếc chính thất kém hấp dẫn, Dương đội mới ra bên ngoài nuôi dưỡng thiếu nữ xinh đẹp đa sầu đa bệnh khuynh quốc khuynh thành…”
Mọi người mải miết cười hô hố.
Cửa phòng Tần Việt lặng lẽ mở ra. “Đại Lưu, trước khi tan ca chỉnh sửa tài liệu xong rồi giao cho tôi.” Cửa lại đóng lại.
Đại Lưu kêu rên. “Móa nó, cửa đóng mà còn nghe thấy tôi nói gì sao?”
“Hoàng hậu nương nương!!!” Dương Sóc bổ nhào tới ôm thắt lưng Tần Việt. “Hoàng hậu nương nương à, muội muội ta muốn xin nghỉ, người ân chuẩn cho ta đi mà!!!” (thiệt muốn thêm dấu ~)
Tần Việt nhấc chân, đá Dương Sóc qua một bên. “Không được, tháng này đừng mong xin nghỉ.”
Dương Sóc che mặt. “Thương cảm muội muội như đóa hoa, sẽ tàn úa trong thâm cung đại viện mất thôi…”
Tần Việt nổi gân xanh. “Nếu như cậu còn lầm bầm nữa thì tháng sau có xin nghỉ tôi cũng không cho.”
Dương Sóc: “…Người xấu, anh ăn kẹo ngọt mà lại không cho người khác uống nước đường à!”
Tần Việt dựng thẳng một ngón tay: “Tôi đếm ba tiếng, cậu mau cút đi làm gì thì làm đi, bằng không đừng nói tháng sau, ngay cả năm sau cũng không cho cậu đi đâu hết!” Mịa nó, tên này càng ngày càng quá phận, lúc thì trầm trầm lắng lắng, lúc thì làm người ta nhức cả đầu, rốt cục là sao vậy cà: “1… 2…”
“Em đi em đi!” Dương Sóc đầu hàng. “Chờ em đón Trần Mặc về sẽ tính sổ một thể! Hứ!” Nói xong bước thẳng ra ngoài: “Dựng đứng lỗ tai lên làm gì hả? Tôi nói cho các cậu biết, chuẩn bị quà cho tôi đi, tuy tôi không thể đăng ký giấy tờ, nhưng thế cũng không có nghĩa là tôi không thể không thu phần tiền đó của mấy người đâu! Hừ hừ…”
Tất cả mọi người 囧囧 nhìn Dương Sóc nghênh ngang vào phòng làm việc, biến mất khỏi tầm mắt mình.
Đây, đây là kiểu người gì thế!
=====
Gần đây tiệm cơm kinh doanh rất lời, mỗi ngày doanh thu cũng lên tới hai trăm tệ, thím Vương vui vẻ cười toe toét. Trần Mặc cũng nghe nói gần đây có một đội lắp đặt thiết bị mới tới, nói là muốn mở cửa hàng gì gì đó, trong đó có rất nhiều công nhân buổi trưa và buổi tối tới đây ăn cơm, tuy rằng thức ăn không phải loại đắt tiền nhưng khách lại nhiều, kiếm cũng khá hơn. Cậu cũng thấy vui thay thím Vương.
Hôm nay Trần Thư đang ở trong vườn cải trắng còn non, Nhị Trụ thôn bên cạnh chạy tới: “Trần đại ca có nhà không?”
“Có, làm gì? Có chuyện gì vậy?” Trần Thư vỗ vỗ bàn tay đầy bùn đất “Ể, Nhị Trụ hả, sao cậu lại tới đây?”
Nhị Trụ ra vẻ thần bí ghé vào tai Trần Thư: “Trần đại ca, anh đoán xem em thấy ai?”
“Thấy ai? Chủ tịch Viện Quốc Vụ à?” Trần Thư đẩy hắn một cái. “Thấy gì thì nói đi, làm gì mà lén lén lút lút thế?”
“Này.” Nhị Trụ vỗ đùi. “Tôi nhìn thấy Trần Mặc nhà anh!”
“Cháu nói cái gì? Cháu thấy thằng hai nhà dì á?” Mẹ Trần thất tha thất thểu từ trong phòng chạy ra. “Cháu thực sự thấy thằng hai nhà dì hả? Thấy ở đâu?”
“Dì cả, dì nghe lầm rồi.. Ha ha…” Năm ấy mẹ Trần Mặc đuổi cậu chạy khắp làng, đánh Trần Mặc mặt sưng húp lên, chuyện ấy để lại ấn tượng khá sâu với Nhị Trụ; trước đây Nhị Trụ và Trần Mặc quan hệ khá tốt, hắn và Trần Mặc cùng tuổi thế nhưng lên tới cao trung hắn bỏ học, thực sự là do học tập không nổi nữa, không giống Trần Mặc mỗi lần đều có thể nhận giấy khen và phần thưởng.
Năm đó Trần Mặc xảy ra chuyện kia, hắn còn đắc ý một phen, cảm giác học giỏi có gì hay đâu, cuối cùng không phải vẫn bị ăn đòn sao? Thế nhưng khi Trần Mặc bỏ nhà ra đi, Nhị Trụ bắt đầu suy nghĩ tên Trần Mặc này không nói cái gì mà cứ thể lẳng lặng đi mất, chẳng may bên ngoài có người bắt nạt thì sao? Vì vậy hắn có phần ghét mẹ Trần.
Sau khi tốt nghiệp, Nhị Trụ đi làm thuê, sau đó hắn lại bôn ba theo chân một đội lắp đặt thiết bị, mấy ngày nay chú đội trưởng có nói rằng có một tiệm cơm nhỏ không tồi, giá hời mà lại ăn ngon, làm bọn họ nhớ đến ăn mỗi ngày. Hôm nay Nhị Trụ làm việc xong cũng vui vẻ chạy tới tiệm cơm nhỏ kia, ai biết chưa chạy tới cửa đã nhìn thấy Trần Mặc ở bên ngoài bưng bê dọn dẹp.
Ngay từ đầu hắn chưa dám nhận, nhưng hắn cứ nhìn rồi lại nhìn, nhìn rồi nhớ lại, không đợi hắn chạy tới hỏi đã nghe bà chủ quán gọi to tên Trần Mặc. Nhị Trụ không dám vào, sợ đánh rắn động cỏ, lập tức xin nghỉ với chú đội trưởng, ngồi xe chạy ba tiếng rưỡi đồng hồ tới nhà Trần Mặc nói cho Trần Thư chuyện này.
Nhưng ai mà biết mẹ Trần lại ở nhà chứ.
Mẹ Trần làm sao lại chấp nhận Nhị Trụ nói không phải, bà nắm chặt tay áo Nhị Trụ. “Nhị Trụ à, coi như dì cầu xin cháu đấy, cháu thấy Trần Mặc thật sao? Cháu nói thật đi, thực sự thấy nó sao? Nó hiện tại… sống tốt không?” Nói rồi vành mắt đỏ hoe.
67
(1)Hiện Trung Quốc lưu hành các loại tiền: ( bên dantiengtrung.com)
1) Tiền giấy(纸币):
100元/块 100tệ/ đồng
50元/块 50 tệ/ đồng
20元/块 20 tệ/ đồng
10元/快 10 tệ/ đồng
5元/快 5 tệ/ đồng
2元/块 2 tệ/ đồng
1元/快 1 tệ/ đồng
5角/毛 5 hào
2角/毛 2 hào
1角/毛 1 hào
分 xu(giá trị số nhỏ hơn hào). VD: 1毛3(分) nghĩa là 1 hào 3 xu
2) Tiền xu(硬币): Có 4 loại là 1元,5角,2角,1角。
~~> Vì thế trong các truyện mình edit chủ yếu mình dùng là tệ, nhưng mà có đôi chỗ mạch văn không thông nên mình sẽ sử dụng đồng, mong các bạn hiểu cho ^^~
/77
|