Có lẽnhìn từ xa là khoảng cách thích hợp nhất giữa hai người.
Haituần sau, Thái Mãn Tâm đặt vé máy bay quay trở lại Đam Hóa. Hai ngày trước khicô đi, Tề Dực xuất phát đến Bắc Kinh. Anh và Thái Mãn Tâm hẹn gặp nhau ở quảngtrường gần nhà cô. Thời tiết nóng bức, Thái Mãn Tâm ngồi ở chỗ mát chờ anh. Cóđứa trẻ lao vào vòi nước ở trung tâm quảng trường, bị trượt chân ướt hết cả quầnáo nhưng vẫn tươi cười bò dậy, khua chân múa tay. Hình ảnh trẻ con ngây thơ ấykhiến cô không kìm được mỉm cười.
Tề Dựcnhìn thấy bóng dáng của Thái Mãn Tâm từ phía xa. Cô mặc một chiếc áo phông rộngvà quần bò, tóc buộc cao, khuôn mặt rạng rỡ, trong sáng và vui vẻ. Anh dừng bước,lặng lẽ ngắm nhìn cô qua dòng người xuôi ngược. Cô ngồi trên bậc thềm đối diệnvới vòi phun nước, khẽ ngẩng đầu, hai chân đung đưa nhè nhẹ, dường như đang lắngnghe một bản nhạc vui vẻ.
Anhmuốn nhớ tới một Thái Mãn Tâm như thế. Cho dù là sau khi rời xa, cho dù đi tớiđất nước buốt giá như thế nào thì cũng có nụ cười của cô sưởi ấm con đường giannan gập ghềnh. Nếu không phải vì Giang Hải, có thể anh sẽ không có cơ hội cô.Cũng chính vì Giang Hải, anh không thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Anhhy vọng Thái Mãn Tâm mãi mãi hạnh phúc, vui vẻ. Còn sự tồn tại của mình dườngnhư sẽ mang lại rất nhiều nhân tố không xác định cho điều này.
Có lẽnhìn từ xa là khoảng cách thích hợp nhất giữa hai người.
Đứabé vừa ngã bị mẹ gọi về. Thái Mãn Tâm mỉm cười nhìn cậu ta lảo đảo chạy lại,ánh mắt bắt gặp Tề Dực đứng bên quảng trường. Cô vẫy tay, ngẩng đầu nhìn Tề Dựcđang bước lại gần: “Anh đến lâu rồi đúng không? Cứ đứng ở đó à?”.
“À,đông người quá, không nhìn thấy cô. Tôi đang định gọi điện thoại”.
“Gặpbạn anh chưa? Có tiến triển gì không?”. Thái Mãn Tâm hỏi.
“Anh ấylà người may mắn sống sót trong trận sóng thần năm ấy, sau đó dốc hết sức vàocác hạng mục phục hồi sau thiên tai. Lần này có một tổ chức hỗ trợ xây dựng trườnghọc ở miền nam nước Thái. Họ cần người”.
“Anhquyết định đi rồi chứ… Vậy thì khi nào đi?”.
“Haituần nữa”.
“Nhanhvậy sao?”. Thái Mãn Tâm buột miệng nói: “Tôi muốn nói là chẳng phải anh còn phảiđến Thượng Hải thăm mẹ anh sao?”.
“Đúngvậy, vì thế tôi không ở lại Bắc Kinh lâu. Có điều sau khi đi Thượng Hải, tôi sẽlại về Đồng Cảng, sau đó bay từ Quảng Châu hoặc Côn Minh sang Thái Lan”.
“Vậytôi cùng anh đi mua ít đồ nhé!”. Thái Mãn Tâm đứng dậy: “Anh phải mang chút quàvề nhà chứ”.
Cô đitrước Tề Dực nửa bước. Hai ngày hôm nay cô rất hào hứng, trong lòng ấp ủ biếtbao dự định to lớn. Anh là người hiểu cô nhất, có thể cùng nhau chia sẻ. Nhưnglúc này đây anh sắp đi đến một đất nước nhiệt đới cách xa hàng nghìn dặm. Dườngnhư tất cả những cuộc trò chuyện lúc này đều không còn ý nghĩa nữa.
Tề Dựcmuốn mua một vài sản phẩm dinh dưỡng cho mẹ. Anh còn muốn mua ít đồ chơi tặngcho đứa cháu mà mình chưa từng gặp mặt. Thái Mãn Tâm giúp anh chọn một bộ đồchơi ghép hình. Tề Dực đi thanh toán, cô liền đi dạo quanh khu đồ trẻ em bên cạnh.Sờ những chiếc áo sơ mi nhỏ, cô không kìm được nỗi xót xa trong lòng. Cô đã từngcố gắng tìm kiếm A Mai, hy vọng sinh mệnh của Giang Hải sẽ được nối tiếp bằng mộtsinh linh nhỏ bé. Trong tưởng tượng của cô, đứa trẻ đó giống hệt Giang Hải hồinhỏ. Đó là một ý nghĩ thật ấu trĩ. Cho dù đứa trẻ đó thật sự tồn tại thì nócũng không phải là Giang Hải. Người mà mình đã từng yêu sâu sắc, mang lại chomình hồi ức đau thương và nỗi nhớ nhung vô tận đã không còn trên cõi đời này nữa.Nỗi nhớ về anh chỉ có thể gửi gắm vào biển trời bao la chứ không thể chuyểnsang một người nào khác.
Maymà nỗi đau khổ và phẫn nộ đã tan biến, chỉ có những khoảnh khắc lãng mạn thỉnhthoảng lại trào dâng trong lòng, mang theo những tiếng thở dài khe khẽ, dịudàng.
Dườngnhư đã nhìn thấy hướng đi của cuộc đời, có thể rảo bước tiến lên phía trước.Thái Mãn Tâm ngẩng đầu, nhìn về phía Tề Dực. Anh chỉ là bạn thân của Giang Hảiđến truyền đạt lại những gì hồi ấy anh ấy chưa nói sao? Giải đáp những thắc mắcgiằng xé trong lòng mình rồi, liệu anh có thể ra đi mà không một chút lưu luyếnkhông?
Côngây người suy nghĩ, suýt chút nữa thì va vào khách hàng đứng sau. Đối phươngkêu lên một tiếng. Thái Mãn Tâm quay lại thì thấy đó là một phụ nữ đang mang bầu,vội vàng đỡ cô ấy và hỏi: “Chị không sao chứ?”.
“Khôngsao”. Cô ấy xua tay: “Nhưng chẳng có cách nào cả, bây giờ tôi đứng rất tốn chỗ”.
TháiMãn Tâm cười. Cô thấy Tề Dực bước lại, liền hỏi: “Có muốn mua thêm hai chiếc áosơ mi nhỏ không?”.
“Tôichưa gặp cháu bao giờ, không biết bây giờ nó mặc size bao nhiêu?”.
“Quầnáo trẻ con, mua số to một chút sẽ không vấn đề gì đâu”.
“Thếcũng được…”.
Ngườiphụ nữ ấy đã bước qua, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người lại ngoảnh đầu lại:“Lão quái?”. Cô ấy tỏ ra vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Đúng là anh không?”.
“KhởiSan…”. Tề Dực bước lên trước hai bước, ngoảnh đầu nhìn Thái Mãn Tâm, vẻ mặt cóchút ngượng ngùng.
Cônhanh chóng phát hiện ra, liền cười, nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi xuống tầngdưới xem quần áo”.
“Khôngcần đâu, lát nữa chồng em đến đón em”. Khởi San xoa bụng: “Em cũng mệt rồi.Chúng ta xuống quán cà phê tầng dưới ngồi một lát đi. Lão quái, có bạn gái rồicũng không giới thiệu với em sao?”.
“Khôngphải… Thái Mãn Tâm, bọn anh chỉ là bạn”.
“Ồ…yên tâm, thế thì em cũng không nói chuyện xấu của anh ngày xưa đâu”. Khởi Sancười xảo quyệt: “Đi thôi, sợ em vạch mặt anh à?”.
“Ngàydự sinh là bao giờ?”. Ba người gọi một ấm trà hoa quả, Tề Dực hỏi.
“Khoảngcuối năm”.
“Biếtlà trai hay gái chưa?”.
“Khôngbiết, nhưng mọi người đều nói là con trai”. Khởi San chỉ vào má mình: “Nổi rấtnhiều nốt đỏ, mọi người đều nói khi chửa con trai thì mẹ sẽ xấu đi”.
Tề Dựccười: “Sao có thể thế được? Có điều trong ấn tượng của anh thì em vẫn thế.Không ngờ đã sắp làm mẹ rồi”.
“Đãbao lâu em không gặp anh rồi nhỉ?”. Khởi San hỏi: “Thực ra lần gặp cuối cùngcũng rất khó xử, gần như ngày nào cũng cãi nhau. Em thật không ngờ mình còn códũng khí ngồi ở đây như thế này, cùng anh nói chuyện trước đây”.
“Emkhông làm gì sai, chỉ là…”.
“Chỉlà thiếu lòng tin, đúng không?”. Khởi San mỉm cười: “Hồi ấy em mới hai mươi mốt,hai mươi hai tuổi, tưởng rằng bạn trai phản bội mình lăng nhăng với người khác,lại còn có con. Bắt anh ấy giải thích thì anh ấy không chịu nói, chỉ hỏi em cótin anh ấy không. Về sau chính A Mai đến giải thích với em thì em mới hiểu. Cô ấyở cùng ban nhạc của bọn anh, chạy đến Đam Hóa và Đồng Cảng không phải vì GiangHải. Em tin anh ấy rồi, chống lại sự phản đối của gia đình muốn ở bên anh ấy.Cho dù hoàn cảnh của anh ấy phức tạp như thế nào, có học vị hay không thì emcũng không bận tâm. Nhưng anh ấy không chịu vì em mà ở lại Bắc Kinh. Anh ấy nóikhông thích thành phố lớn. Nhưng em sống ở đây mà. Bắc Kinh thật sự tệ vậy sao,thậm chí không bằng một thị trấn nhỏ ven biển sao?”. Cô thở dài: “Dĩ nhiên, hồiấy em còn trẻ, tưởng rằng đã yêu thì không có gì là không thể. Huống hồ đốiphương là Giang Hải, có lẽ anh ấy không bao giờ vì bất kỳ ai mà thay đổi bất cứđiều gì”.
TháiMãn Tâm đã hiểu được thân phận của Khởi San. Cô nắm chặt tay cầm.
Tề Dựcan ủi: “A Hải biết áp lực từ phía gia đình em đã rất lớn rồi. Hơn nữa em cũngkhông muốn đến Đồng Cảng. Nếu miễn cưỡng ở bên nhau thì bây giờ cũng khôngvui”.
“Nhưngnếu anh ấy ở lại Bắc Kinh, có lẽ sẽ không…”. Hai mắt Khởi San đỏ hoe, khẽ sụt sịt:“Xin lỗi, có lẽ hôm nay em không nên nói với anh những chuyện này. Có điều saukhi biết Giang Hải xảy ra chuyện, trong lòng em rất bức bối. Bao nhiêu năm quarồi mà không biết có thể nói với ai”.
“Tìnhyêu thật sự cũng cần thiên thời địa lợi”. Thái Mãn Tâm chậm rãi nói: “Con ngườithật sự nên vì tình cảm mà từ bỏ tất cả sao? Có lẽ mọi người đều chỉ lựa chọnmôi trường sống mình thích nhất mà thôi. Nếu anh ấy lựa chọn ở lại đây, sống mộtcuộc sống không như mong muốn, vậy thì anh ấy cũng không phải là người mà chịthích nữa”.
“Côcũng quen A Hải?”. Khởi San hỏi.
“Banăm trước có duyên gặp mặt”.
“Chỉlà tôi đã kìm nén rất lâu mà không thể chia sẻ với ai. Thực ra lúc đầu, rốt cuộclà anh ấy từ bỏ tôi hay tôi từ bỏ anh ấy, thật sự cũng rất khó nói. Lão quáinói đúng, tình yêu không làm tôi thay đổi, tôi không có đủ dũng khí để vứt bỏ tấtcả mọi thứ ở Bắc Kinh để đến Đồng Cảng”. Cô cúi đầu, vuốt ve cái bụng nhô cao,vẻ mặt dịu dàng: “Thực ra cuộc sống như thế này thích hợp với em hơn, yên ổn,bình lặng. Nhưng lúc còn trẻ, có lẽ sẽ thích những anh chàng mạnh mẽ hơn. Maymà lúc ấy em đã có bạn trai tình cảm sâu đậm, nếu không nghe thấy tin anh ấy gặpnạn, e rằng thật sự không biết phải sống như thế nào”.
Chồngcủa Khởi San đến đón cô ấy. Thái Mãn Tâm và Tề Dực vẫn ngồi đối diện trong quáncà phê.
“Thếgiới này đúng là nhỏ thật”. Cô cười: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp bạn gáicủa anh ấy hồi học đại học, thậm chí không hề nghĩ tới sự tồn tại của cô ấy”.
“Từ hồitốt nghiệp, tôi cũng không gặp lại cô ấy, đã rất nhiều năm rồi”.
“Thựcra cô ấy rất may mắn”.
Tề Dựcgiơ tay, dường như muốn cầm tay cô nhưng đến giữa chừng thì dừng lại một chút,cuối cùng đặt tay lên cầm cạnh tay cô.
TháiMãn Tâm cười rồi lắc đầu: “Đừng lo, tôi cảm thấy mình cũng rất may mắn. Tôi gặpanh ấy, thay đổi cuộc sống của mình, cũng đã trải qua những trở ngại nhưng bâygiờ, dường như tất cả đều dần dần tốt lên. Lúc buồn, tôi đã từng nghĩ thà rằngmình chưa bao giờ quen người này. Nhưng đã từng còn tốt hơn là không có gì”.
“Thấycô tích cực, lạc quan như thế này là tôi yên tâm rồi”. Tề Dực nói: “Tôi về ThượngHải một tuần, sau đó sẽ đến Đồng Cảng, xem xem trước khi đi có thể giúp gì đượckhông, tìm tài liệu, viết báo cáo, hay là sửa phòng?”.
TháiMãn Tâm cảm thấy hụt hẫng trong lòng, xoay chiếc cốc trên tay, không tìm đượcchủ đề nói chuyện, một lúc sau liền hỏi: “Chẳng phải mẹ anh đã từng nhậm chức ởĐam Hóa sao? Sao về sau lại đến Thượng Hải?”.
“Chịdâu tôi là người Thượng Hải. Sau khi về hưu, mẹ tôi đến Thượng Hải trông cháu.Anh trai tôi… đã không còn nữa”.
“Xinlỗi”.
Vẻ mặtcủa Tề Dực rất phức tạp: “Không sao, đợi sau khi về Đồng Cảng, tôi sẽ nói vớicô những chuyện này”.
“Cũngđúng”. Thái Mãn Tâm gật đầu: “Mấy ngày này đừng nghĩ đến những chuyện này, hãyvui vẻ ở bên người thân”.
Nửađêm, Tề Dực trằn trọc không sao ngủ được. Lúc nửa tỉnh nửa mơ, dường như đang ởhành lang lạnh lẽo của bệnh viện, dài và u tối, giống như không có lối ra.Trong một đêm mà mẹ già đi nhiều, chị dâu gào thét tên của anh trai đến xé ruộtxé gan. Anh không dám nhìn khuôn mặt dưới lớp vải trắng. Dường như như vậy thìkhông phải đối diện với cái chết. Anh quỳ xuống, không ngừng đấm xuống đất.
Bấtchợt lại quay trở về với đêm tối trò chuyện cùng Giang Hải, nghe thấy giọng nóicủa mình: “Mình đảm bảo tuyệt đối không có một sai sót nào. Sẽ có kế hoạch tỉ mỉvà biện pháp đảm bảo an toàn. Hơn nữa như thế cũng có thể rửa sạch hiềm nghi củacậu”.
“Xảyra chuyện ngoài ý muốn như thế này, chúng ta đều rất buồn”. Có người vỗ vaianh: “Cậu đừng tự trách mình. Đây không phải là lỗi của cậu. Chúng ta đều khôngngờ điện thoại không dây mất tín hiệu trong mưa bão, Giang Hải lại quay về thuyền”.
“Tôisẽ không tha thứ cho mình”. Anh đứng dậy: “Là tôi đã thuyết phục cậu ấy mạo hiểm.Tôi không có cách nào ở lại, thản nhiên chấp nhận những lời khen ngợi hay vinhdự gì cả”.
Lúc ấymùa mưa đã tới, gió rít từng hồi, bức di ảnh của Giang Hải trên bàn, trong điệnthoại là tiếng khóc của cô gái: “Em có thể gặp anh lần cuối cùng được không? Chỉcần anh nói một câu, hoặc là mỉm cười, em sẽ cảm thấy mối quan hệ này kết thúctốt đẹp. Vì sao anh không chịu?”.
Dườngnhư anh nhìn thấy Thái Mãn Tâm đứng trong căn phòng ở đảo Lệ, bỗng nhiên quayngười, mái tóc dài lặng lẽ bay trong gió. Cô không nói một lời. Tất cả cảnh vậtnhanh chóng lùi về phía sau, thu nhỏ thành một điểm sáng không thể với tới.
Tề Dựcgiật mình bừng tỉnh, vết sẹo ở lưng đau nhói. Anh không nhớ cảnh tượng khi sóngthần xảy ra ở Thái Lan, chỉ nhớ tiếng động inh tai nhức óc, tiếng kêu cứu thảmthiết của mọi người. Cảm giác lưng như bị cào xé, toàn thân anh run lên, sóngbiển cao vút ập tới. Dòng nước chảy xiết nhanh chóng ào vào miệng, vào mũi, cảmgiác đè nén không thể vùng vẫy khiến anh gần như vĩnh viễn không thể thoát rakhỏi dòng nước xoáy. Khi anh bò dậy khỏi vũng bùn với toàn thân đẫm máu, cảmgiác như mình thật sự vừa mới đi qua cõi chết.
Đứngtrước sự sống và cái chết, anh nghĩ tới tâm nguyện mình vẫn chưa hoàn thành. Banăm nay, cảm giác day dứt không lúc nào ngừng cắn xé tâm hồn anh. Cho dù đi xađến đâu, đến tận cùng thế giới xa lạ, chúng đều theo anh như hình với bóng.
TháiMãn Tâm sắp khởi hành về đảo Lệ. Hà Thiên Vĩ gọi điện cho cô, nói là có mộtkênh truyền hình đã xem thông tin của đài truyền hình tỉnh, rất hứng thú với hạngmục phục hồi môi trường sinh thái của vùng, muốn đến ghi hình. Vì muốn giới thiệuvề kinh tế du lịch của vùng nên muốn đến nhà nghỉ lấy cảnh. Thái Mãn Tâm nghĩ mộtlúc rồi đồng ý. Cô lấy số điện thoại của đối phương, hẹn gặp đoàn ghi hình ở ĐồngCảng.
Ngườiphụ trách họ Kha, hơn Thái Mãn Tâm hai, ba tuổi nên cô theo mọi người trongđoàn gọi là chị Tiểu Kha. Tiểu Kha nói: “Cô không thuộc sự quản lý của tôi,không cần giống họ, gọi tôi Tiểu Kha là được”.
TháiMãn Tâm cười: “Giống như ca sĩ vậy”.
TiểuKha cũng cười: “May mà không phải Lão Lang[1]”.
[1] Mộtnam ca sĩ nổi tiếng của Trung Quốc.
Trongđoàn đều là người trẻ tuổi, mọi người nói chuyện rất hợp, làm việc cũng nhẹnhàng, vui vẻ.
HàThiên Vĩ có cơ hội lên ti vi nên chỉnh sửa kiểu tóc rất tỉ mỉ. Sau khi quayxong, Tiểu Kha trêu cậu ta, đoạn này chỉ cần lấy phần lưng, đồng thời phối hợpthêm lời dẫn: “Nhiều người ở nơi khác, thậm chí du khách nước ngoài vì ngưỡng mộdanh tiếng nên đến đây. Ngành du lịch của vùng phát triển nhanh chóng nhưng ainên chịu trách nhiệm về sự tàn phá môi trường đây?”.
HàThiên Vĩ kêu ầm lên là bị lừa, nói đoàn ghi hình làm ô bẩn hình tượng lành mạnh,tươi sáng của mình.
ĐàoĐào nói xen vào. Cô nói nếu lấy toàn cảnh anh ta thì mới làm tổn hại hình tượnglành mạnh của Đồng Cảng.
Haingười không ai nhường ai, mỗi người một câu, tranh cãi ầm ĩ.
Chiềutối, mọi người ăn đồ nướng ở vườn sau, lúc mặt trời lặn thì uống bia nói chuyện.Tiểu Kha hỏi: “Khí chất và ngoại hình của cô đều ổn như vậy, vì sao không chịulên truyền hình?”.
TháiMãn Tâm cười: “Tôi đến đây định cư, thật ra là vì một số lý do riêng, không muốnngười khác biết”.
“Thậtđáng tiếc, thực ra những câu chuyện như thế này rất hút khách”. Tiểu Kha lắc đầu:“Vậy đầu bếp ở đây đâu? Anh ta có muốn lên truyền hình không? Mẹ anh ta trướcđây là phó thị trưởng của Đam Hóa”.
“Chịlà KGB[2] à?”. Thái Mãn Tâm hỏi.
[2]Komitet Gosudarstvennoy Bezopasnosti: Ủy ban An ninh Quốc gia Nga.
“Tôiđã nhìn thấy Tề Dực trong bản tin của đài truyền hình tỉnh, hỏi người ở Cục Lâmnghiệp là biết bây giờ anh ta làm gì”. Tiểu Kha đung đưa cốc bia trên tay, ghésát bên tai Thái Mãn Tâm: “Anh ấy là người mà tôi đã yêu thầm hồi học cấp ba đấy”.
TháiMãn Tâm trợn tròn mắt.
TiểuKha ngượng ngùng quay đầu đi: “Vì thế tôi ngày đêm lên kế hoạch dự án chính làđể quang minh chính đại đến điều tra anh ấy. Đáng tiếc anh ấy không ở đây”.
Nói đếnthời cấp ba của Tề Dực, Thái Mãn Tâm không khỏi sững sờ. Về khoảng thời giannày, cô đã từng nói với anh mấy lần rồi. Nhưng lần nào cũng là tìm kiếm nhữngthông tin liên quan đến Giang Hải, chưa từng hỏi về câu chuyện của chính bảnthân Tề Dực. Những gì cô biết về anh cũng chỉ dừng lại ở mức những gì có liênquan đến việc anh là bạn thân của Giang Hải.
TiểuKha đã uống dăm ba lon bia, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Năm ấy Tề Dực thật sựlà hoàng tử bạch mã trong lòng rất nhiều cô gái, lịch sự nho nhã, vừa nhìn làbiết ngay con nhà gia giáo. Hồi ấy mẹ anh ấy là trưởng phòng giáo dục nhưng anhấy không hề kiêu ngạo, thành tích tốt, là chủ lực của đội bóng chuyền của trường.Về sau cùng vài người bạn lập ban nhạc, đúng là khiến người khác ngưỡng mộ”.
TháiMãn Tâm cười: “Nghe nói là Giang Hải muốn kéo anh chàng ưu tú này làm tòng phạm”.
TiểuKha gật đầu: “Cô cũng biết à. Một người xuất sắc như Tề Dực, lại là công tử củatrưởng phòng giáo dục thành phố, ai có thể làm khó anh ấy? Giang Hải là người rấtxảo quyệt. Hồi học cấp ba tôi không thích anh ta, cảm thấy anh ta quá khônkhéo. Có điều cũng có rất nhiều cô gái cảm thấy anh ta rất chín chắn, rất mêanh ta”.
Cô ấylại kể về rất nhiều chuyện hồi học cấp ba, ví dụ như đã từng tìm kiếm bóng dángcủa Tề Dực trên sân bóng như thế nào, vì anh ấy nói chuyện nhiều với cô gáikhác mà canh cánh trong lòng ra sao, đã buồn như thế nào khi nhận được giấy báotrúng tuyển ở thành phố khác, đã từng âm thầm rơi lệ khi nghe nói anh ấy có bạngái…
“Cóđiều những chuyện đó đều là những chuyện từ lâu lắm rồi”. Tiểu Kha xua tay:“Bây giờ tôi không thấy buồn nữa, chỉ thật sự muốn xem anh ấy sống có tốtkhông”.
“Mấyhôm nữa anh ấy sẽ quay lại Đồng Cảng”. Thái Mãn Tâm nói: “Nhưng không ở lâu,sau đó sẽ đến Thái Lan, tham gia vào công tác khôi phục sau sóng thần”.
“Thúthực tôi thật không ngờ Tề Dực sẽ theo con đường này”. Tiểu Kha thở dài: “Tất cảchúng tôi đều nghĩ rằng anh ấy sẽ đi con đường rộng mở, làm công chức, sau đó từngbước thăng tiến. Nhưng ai ngờ hơn hai năm trước, bỗng nhiên anh ấy xin từ chứcrồi đi đến hang sâu rừng rậm làm tình nguyện viên. Bạn gái không chịu được sựcô đơn, nhanh chóng yêu người khác. Hồi ấy tôi còn tưởng mình có cơ hội. Nào ngờanh ấy càng đi càng xa, đi vòng quanh thế giới”.
TháiMãn Tâm nhìn chiếc nhẫn ở ngón giữa tay trái của Tiểu Kha, mỉm cười và nói: “Cólẽ bỗng nhiên phát hiện ra điều mà mình muốn làm?”.
TiểuKha lắc đầu: “Tôi luôn cảm thấy có liên quan tới việc hy sinh vì nhiệm vụ củaanh trai anh ấy”.
“Hysinh vì nhiệm vụ?” Thái Mãn Tâm ngạc nhiên nói, “Tôi biết anh trai anh ấy khôngcòn nữa, nhưng không biết…”.
“Anhtrai của Tề Dực làm trong đội chống buôn lậu, mới kết hôn không lâu thì hy sinhtrong lúc đang làm nhiệm vụ. Mấy tháng sau đó thì trùm buôn lậu ở Đồng Cảng salưới. Có điều chuyên án chống buôn lậu lần ấy vẫn tiếp tục, có rất nhiều ngườiliên quan. Vì sự an toàn của một số người khai báo nên không đưa tin nhiều”. TiểuKha nói: “Nếu không chắc chắn cũng là sự kiện gây chấn động”.
“Hồi ấyTề Dực là sinh viên ưu tú của học viện Luật, sau khi tốt nghiệp làm việc ở hảiquan. Đối với chúng tôi thì đúng là vô cùng đáng tự hào. Có điều sau khi anhtrai anh ấy hy sinh, mẹ anh ấy về Thượng Hải chăm sóc con dâu đang mang thai.Nghĩ lại năm ấy Tề Dực cũng phải chịu cú sốc rất lớn, lần lượt mất đi anh traivà bạn thân, vì thế nhân sinh quan mới thay đổi như vậy. Đó cũng là điều bìnhthường”.
“Nhữngchuyện này cũng là ba năm trước?”. Thái Mãn Tâm không kìm được hỏi: “Chị muốnnói anh ấy lần lượt mất đi anh trai và bạn thân chính là năm thuyền đánh cá củaGiang Hải gặp bão sao?”.
“Đâuphải chỉ đơn thuần là gặp bão?”. Tiểu Kha cười: “Lúc ấy đã là mùa mưa, sóng togió lớn, có mấy chiếc thuyền đánh cá ra biển đánh cá trong thời tiết như vậy?Trước đây tôi đã từng đưa tin về phòng chống buôn lậu. Lúc đầu bên này hầu hếtphần tử buôn lậu đều dùng thuyền đánh cá để cải trang. Về sau càng ngày càngngông cuồng. Cô biết loại xuồng máy lắp bảy tám mô tơ chứ? Có loại còn vũtrang, đúng là vũ khí bọc thép, quả thực rất hiểm độc”.
“Thuyềnđánh cá, buôn lậu… Chị muốn nói, Giang Hải có liên quan…”.
“Cụthể thì không rõ. Những chuyện này hai năm trước đều là bí mật. Bây giờ cũngqua lâu như vậy rồi, một vài sự thật có lẽ đã chìm xuống đáy biển”.
Mộttuần sau đoàn ghi hình chuẩn bị rời đi. Thái Mãn Tâm hỏi Tiểu Kha: “Chị khôngchờ thêm hai ngày sao? Có lẽ Tề Dực sẽ quay lại”.
“Mộtđoàn người thế này, ăn ở đi lại, việc chi tiêu của tôi đã vượt mức rồi”. TiểuKha nói: “Biết được tiếp theo anh ấy đi đâu là tốt rồi, giống như một người bạncũ, biết được thông tin về anh ấy, cho dù không liên lạc, cũng sẽ không cảm thấyhụt hẫng như người này đã biến mất”.
Nhưngcó một số người đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Thái Mãn Tâm cầm câyđàn guitar mà Giang Hải để lại, trong lòng cảm thấy bất an. Anh trai Tề Dực hysinh vì nhiệm vụ truy bắt băng nhóm buôn lậu, Tề Dực từ chức đi xa. Những chuyệnnày hình như có mối quan hệ nhân quả. Và cả câu “xin lỗi” của Tề Dực sau cơnsay. Cô không chú tâm, tay phải gảy dây đàn thứ năm, tay trái lại điều chỉnh âmcủa dây đàn thứ sáu, bất giác vặn quá chặt làm đứt dây đàn.
Haituần sau, Thái Mãn Tâm đặt vé máy bay quay trở lại Đam Hóa. Hai ngày trước khicô đi, Tề Dực xuất phát đến Bắc Kinh. Anh và Thái Mãn Tâm hẹn gặp nhau ở quảngtrường gần nhà cô. Thời tiết nóng bức, Thái Mãn Tâm ngồi ở chỗ mát chờ anh. Cóđứa trẻ lao vào vòi nước ở trung tâm quảng trường, bị trượt chân ướt hết cả quầnáo nhưng vẫn tươi cười bò dậy, khua chân múa tay. Hình ảnh trẻ con ngây thơ ấykhiến cô không kìm được mỉm cười.
Tề Dựcnhìn thấy bóng dáng của Thái Mãn Tâm từ phía xa. Cô mặc một chiếc áo phông rộngvà quần bò, tóc buộc cao, khuôn mặt rạng rỡ, trong sáng và vui vẻ. Anh dừng bước,lặng lẽ ngắm nhìn cô qua dòng người xuôi ngược. Cô ngồi trên bậc thềm đối diệnvới vòi phun nước, khẽ ngẩng đầu, hai chân đung đưa nhè nhẹ, dường như đang lắngnghe một bản nhạc vui vẻ.
Anhmuốn nhớ tới một Thái Mãn Tâm như thế. Cho dù là sau khi rời xa, cho dù đi tớiđất nước buốt giá như thế nào thì cũng có nụ cười của cô sưởi ấm con đường giannan gập ghềnh. Nếu không phải vì Giang Hải, có thể anh sẽ không có cơ hội cô.Cũng chính vì Giang Hải, anh không thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Anhhy vọng Thái Mãn Tâm mãi mãi hạnh phúc, vui vẻ. Còn sự tồn tại của mình dườngnhư sẽ mang lại rất nhiều nhân tố không xác định cho điều này.
Có lẽnhìn từ xa là khoảng cách thích hợp nhất giữa hai người.
Đứabé vừa ngã bị mẹ gọi về. Thái Mãn Tâm mỉm cười nhìn cậu ta lảo đảo chạy lại,ánh mắt bắt gặp Tề Dực đứng bên quảng trường. Cô vẫy tay, ngẩng đầu nhìn Tề Dựcđang bước lại gần: “Anh đến lâu rồi đúng không? Cứ đứng ở đó à?”.
“À,đông người quá, không nhìn thấy cô. Tôi đang định gọi điện thoại”.
“Gặpbạn anh chưa? Có tiến triển gì không?”. Thái Mãn Tâm hỏi.
“Anh ấylà người may mắn sống sót trong trận sóng thần năm ấy, sau đó dốc hết sức vàocác hạng mục phục hồi sau thiên tai. Lần này có một tổ chức hỗ trợ xây dựng trườnghọc ở miền nam nước Thái. Họ cần người”.
“Anhquyết định đi rồi chứ… Vậy thì khi nào đi?”.
“Haituần nữa”.
“Nhanhvậy sao?”. Thái Mãn Tâm buột miệng nói: “Tôi muốn nói là chẳng phải anh còn phảiđến Thượng Hải thăm mẹ anh sao?”.
“Đúngvậy, vì thế tôi không ở lại Bắc Kinh lâu. Có điều sau khi đi Thượng Hải, tôi sẽlại về Đồng Cảng, sau đó bay từ Quảng Châu hoặc Côn Minh sang Thái Lan”.
“Vậytôi cùng anh đi mua ít đồ nhé!”. Thái Mãn Tâm đứng dậy: “Anh phải mang chút quàvề nhà chứ”.
Cô đitrước Tề Dực nửa bước. Hai ngày hôm nay cô rất hào hứng, trong lòng ấp ủ biếtbao dự định to lớn. Anh là người hiểu cô nhất, có thể cùng nhau chia sẻ. Nhưnglúc này đây anh sắp đi đến một đất nước nhiệt đới cách xa hàng nghìn dặm. Dườngnhư tất cả những cuộc trò chuyện lúc này đều không còn ý nghĩa nữa.
Tề Dựcmuốn mua một vài sản phẩm dinh dưỡng cho mẹ. Anh còn muốn mua ít đồ chơi tặngcho đứa cháu mà mình chưa từng gặp mặt. Thái Mãn Tâm giúp anh chọn một bộ đồchơi ghép hình. Tề Dực đi thanh toán, cô liền đi dạo quanh khu đồ trẻ em bên cạnh.Sờ những chiếc áo sơ mi nhỏ, cô không kìm được nỗi xót xa trong lòng. Cô đã từngcố gắng tìm kiếm A Mai, hy vọng sinh mệnh của Giang Hải sẽ được nối tiếp bằng mộtsinh linh nhỏ bé. Trong tưởng tượng của cô, đứa trẻ đó giống hệt Giang Hải hồinhỏ. Đó là một ý nghĩ thật ấu trĩ. Cho dù đứa trẻ đó thật sự tồn tại thì nócũng không phải là Giang Hải. Người mà mình đã từng yêu sâu sắc, mang lại chomình hồi ức đau thương và nỗi nhớ nhung vô tận đã không còn trên cõi đời này nữa.Nỗi nhớ về anh chỉ có thể gửi gắm vào biển trời bao la chứ không thể chuyểnsang một người nào khác.
Maymà nỗi đau khổ và phẫn nộ đã tan biến, chỉ có những khoảnh khắc lãng mạn thỉnhthoảng lại trào dâng trong lòng, mang theo những tiếng thở dài khe khẽ, dịudàng.
Dườngnhư đã nhìn thấy hướng đi của cuộc đời, có thể rảo bước tiến lên phía trước.Thái Mãn Tâm ngẩng đầu, nhìn về phía Tề Dực. Anh chỉ là bạn thân của Giang Hảiđến truyền đạt lại những gì hồi ấy anh ấy chưa nói sao? Giải đáp những thắc mắcgiằng xé trong lòng mình rồi, liệu anh có thể ra đi mà không một chút lưu luyếnkhông?
Côngây người suy nghĩ, suýt chút nữa thì va vào khách hàng đứng sau. Đối phươngkêu lên một tiếng. Thái Mãn Tâm quay lại thì thấy đó là một phụ nữ đang mang bầu,vội vàng đỡ cô ấy và hỏi: “Chị không sao chứ?”.
“Khôngsao”. Cô ấy xua tay: “Nhưng chẳng có cách nào cả, bây giờ tôi đứng rất tốn chỗ”.
TháiMãn Tâm cười. Cô thấy Tề Dực bước lại, liền hỏi: “Có muốn mua thêm hai chiếc áosơ mi nhỏ không?”.
“Tôichưa gặp cháu bao giờ, không biết bây giờ nó mặc size bao nhiêu?”.
“Quầnáo trẻ con, mua số to một chút sẽ không vấn đề gì đâu”.
“Thếcũng được…”.
Ngườiphụ nữ ấy đã bước qua, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người lại ngoảnh đầu lại:“Lão quái?”. Cô ấy tỏ ra vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Đúng là anh không?”.
“KhởiSan…”. Tề Dực bước lên trước hai bước, ngoảnh đầu nhìn Thái Mãn Tâm, vẻ mặt cóchút ngượng ngùng.
Cônhanh chóng phát hiện ra, liền cười, nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi xuống tầngdưới xem quần áo”.
“Khôngcần đâu, lát nữa chồng em đến đón em”. Khởi San xoa bụng: “Em cũng mệt rồi.Chúng ta xuống quán cà phê tầng dưới ngồi một lát đi. Lão quái, có bạn gái rồicũng không giới thiệu với em sao?”.
“Khôngphải… Thái Mãn Tâm, bọn anh chỉ là bạn”.
“Ồ…yên tâm, thế thì em cũng không nói chuyện xấu của anh ngày xưa đâu”. Khởi Sancười xảo quyệt: “Đi thôi, sợ em vạch mặt anh à?”.
“Ngàydự sinh là bao giờ?”. Ba người gọi một ấm trà hoa quả, Tề Dực hỏi.
“Khoảngcuối năm”.
“Biếtlà trai hay gái chưa?”.
“Khôngbiết, nhưng mọi người đều nói là con trai”. Khởi San chỉ vào má mình: “Nổi rấtnhiều nốt đỏ, mọi người đều nói khi chửa con trai thì mẹ sẽ xấu đi”.
Tề Dựccười: “Sao có thể thế được? Có điều trong ấn tượng của anh thì em vẫn thế.Không ngờ đã sắp làm mẹ rồi”.
“Đãbao lâu em không gặp anh rồi nhỉ?”. Khởi San hỏi: “Thực ra lần gặp cuối cùngcũng rất khó xử, gần như ngày nào cũng cãi nhau. Em thật không ngờ mình còn códũng khí ngồi ở đây như thế này, cùng anh nói chuyện trước đây”.
“Emkhông làm gì sai, chỉ là…”.
“Chỉlà thiếu lòng tin, đúng không?”. Khởi San mỉm cười: “Hồi ấy em mới hai mươi mốt,hai mươi hai tuổi, tưởng rằng bạn trai phản bội mình lăng nhăng với người khác,lại còn có con. Bắt anh ấy giải thích thì anh ấy không chịu nói, chỉ hỏi em cótin anh ấy không. Về sau chính A Mai đến giải thích với em thì em mới hiểu. Cô ấyở cùng ban nhạc của bọn anh, chạy đến Đam Hóa và Đồng Cảng không phải vì GiangHải. Em tin anh ấy rồi, chống lại sự phản đối của gia đình muốn ở bên anh ấy.Cho dù hoàn cảnh của anh ấy phức tạp như thế nào, có học vị hay không thì emcũng không bận tâm. Nhưng anh ấy không chịu vì em mà ở lại Bắc Kinh. Anh ấy nóikhông thích thành phố lớn. Nhưng em sống ở đây mà. Bắc Kinh thật sự tệ vậy sao,thậm chí không bằng một thị trấn nhỏ ven biển sao?”. Cô thở dài: “Dĩ nhiên, hồiấy em còn trẻ, tưởng rằng đã yêu thì không có gì là không thể. Huống hồ đốiphương là Giang Hải, có lẽ anh ấy không bao giờ vì bất kỳ ai mà thay đổi bất cứđiều gì”.
TháiMãn Tâm đã hiểu được thân phận của Khởi San. Cô nắm chặt tay cầm.
Tề Dựcan ủi: “A Hải biết áp lực từ phía gia đình em đã rất lớn rồi. Hơn nữa em cũngkhông muốn đến Đồng Cảng. Nếu miễn cưỡng ở bên nhau thì bây giờ cũng khôngvui”.
“Nhưngnếu anh ấy ở lại Bắc Kinh, có lẽ sẽ không…”. Hai mắt Khởi San đỏ hoe, khẽ sụt sịt:“Xin lỗi, có lẽ hôm nay em không nên nói với anh những chuyện này. Có điều saukhi biết Giang Hải xảy ra chuyện, trong lòng em rất bức bối. Bao nhiêu năm quarồi mà không biết có thể nói với ai”.
“Tìnhyêu thật sự cũng cần thiên thời địa lợi”. Thái Mãn Tâm chậm rãi nói: “Con ngườithật sự nên vì tình cảm mà từ bỏ tất cả sao? Có lẽ mọi người đều chỉ lựa chọnmôi trường sống mình thích nhất mà thôi. Nếu anh ấy lựa chọn ở lại đây, sống mộtcuộc sống không như mong muốn, vậy thì anh ấy cũng không phải là người mà chịthích nữa”.
“Côcũng quen A Hải?”. Khởi San hỏi.
“Banăm trước có duyên gặp mặt”.
“Chỉlà tôi đã kìm nén rất lâu mà không thể chia sẻ với ai. Thực ra lúc đầu, rốt cuộclà anh ấy từ bỏ tôi hay tôi từ bỏ anh ấy, thật sự cũng rất khó nói. Lão quáinói đúng, tình yêu không làm tôi thay đổi, tôi không có đủ dũng khí để vứt bỏ tấtcả mọi thứ ở Bắc Kinh để đến Đồng Cảng”. Cô cúi đầu, vuốt ve cái bụng nhô cao,vẻ mặt dịu dàng: “Thực ra cuộc sống như thế này thích hợp với em hơn, yên ổn,bình lặng. Nhưng lúc còn trẻ, có lẽ sẽ thích những anh chàng mạnh mẽ hơn. Maymà lúc ấy em đã có bạn trai tình cảm sâu đậm, nếu không nghe thấy tin anh ấy gặpnạn, e rằng thật sự không biết phải sống như thế nào”.
Chồngcủa Khởi San đến đón cô ấy. Thái Mãn Tâm và Tề Dực vẫn ngồi đối diện trong quáncà phê.
“Thếgiới này đúng là nhỏ thật”. Cô cười: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp bạn gáicủa anh ấy hồi học đại học, thậm chí không hề nghĩ tới sự tồn tại của cô ấy”.
“Từ hồitốt nghiệp, tôi cũng không gặp lại cô ấy, đã rất nhiều năm rồi”.
“Thựcra cô ấy rất may mắn”.
Tề Dựcgiơ tay, dường như muốn cầm tay cô nhưng đến giữa chừng thì dừng lại một chút,cuối cùng đặt tay lên cầm cạnh tay cô.
TháiMãn Tâm cười rồi lắc đầu: “Đừng lo, tôi cảm thấy mình cũng rất may mắn. Tôi gặpanh ấy, thay đổi cuộc sống của mình, cũng đã trải qua những trở ngại nhưng bâygiờ, dường như tất cả đều dần dần tốt lên. Lúc buồn, tôi đã từng nghĩ thà rằngmình chưa bao giờ quen người này. Nhưng đã từng còn tốt hơn là không có gì”.
“Thấycô tích cực, lạc quan như thế này là tôi yên tâm rồi”. Tề Dực nói: “Tôi về ThượngHải một tuần, sau đó sẽ đến Đồng Cảng, xem xem trước khi đi có thể giúp gì đượckhông, tìm tài liệu, viết báo cáo, hay là sửa phòng?”.
TháiMãn Tâm cảm thấy hụt hẫng trong lòng, xoay chiếc cốc trên tay, không tìm đượcchủ đề nói chuyện, một lúc sau liền hỏi: “Chẳng phải mẹ anh đã từng nhậm chức ởĐam Hóa sao? Sao về sau lại đến Thượng Hải?”.
“Chịdâu tôi là người Thượng Hải. Sau khi về hưu, mẹ tôi đến Thượng Hải trông cháu.Anh trai tôi… đã không còn nữa”.
“Xinlỗi”.
Vẻ mặtcủa Tề Dực rất phức tạp: “Không sao, đợi sau khi về Đồng Cảng, tôi sẽ nói vớicô những chuyện này”.
“Cũngđúng”. Thái Mãn Tâm gật đầu: “Mấy ngày này đừng nghĩ đến những chuyện này, hãyvui vẻ ở bên người thân”.
Nửađêm, Tề Dực trằn trọc không sao ngủ được. Lúc nửa tỉnh nửa mơ, dường như đang ởhành lang lạnh lẽo của bệnh viện, dài và u tối, giống như không có lối ra.Trong một đêm mà mẹ già đi nhiều, chị dâu gào thét tên của anh trai đến xé ruộtxé gan. Anh không dám nhìn khuôn mặt dưới lớp vải trắng. Dường như như vậy thìkhông phải đối diện với cái chết. Anh quỳ xuống, không ngừng đấm xuống đất.
Bấtchợt lại quay trở về với đêm tối trò chuyện cùng Giang Hải, nghe thấy giọng nóicủa mình: “Mình đảm bảo tuyệt đối không có một sai sót nào. Sẽ có kế hoạch tỉ mỉvà biện pháp đảm bảo an toàn. Hơn nữa như thế cũng có thể rửa sạch hiềm nghi củacậu”.
“Xảyra chuyện ngoài ý muốn như thế này, chúng ta đều rất buồn”. Có người vỗ vaianh: “Cậu đừng tự trách mình. Đây không phải là lỗi của cậu. Chúng ta đều khôngngờ điện thoại không dây mất tín hiệu trong mưa bão, Giang Hải lại quay về thuyền”.
“Tôisẽ không tha thứ cho mình”. Anh đứng dậy: “Là tôi đã thuyết phục cậu ấy mạo hiểm.Tôi không có cách nào ở lại, thản nhiên chấp nhận những lời khen ngợi hay vinhdự gì cả”.
Lúc ấymùa mưa đã tới, gió rít từng hồi, bức di ảnh của Giang Hải trên bàn, trong điệnthoại là tiếng khóc của cô gái: “Em có thể gặp anh lần cuối cùng được không? Chỉcần anh nói một câu, hoặc là mỉm cười, em sẽ cảm thấy mối quan hệ này kết thúctốt đẹp. Vì sao anh không chịu?”.
Dườngnhư anh nhìn thấy Thái Mãn Tâm đứng trong căn phòng ở đảo Lệ, bỗng nhiên quayngười, mái tóc dài lặng lẽ bay trong gió. Cô không nói một lời. Tất cả cảnh vậtnhanh chóng lùi về phía sau, thu nhỏ thành một điểm sáng không thể với tới.
Tề Dựcgiật mình bừng tỉnh, vết sẹo ở lưng đau nhói. Anh không nhớ cảnh tượng khi sóngthần xảy ra ở Thái Lan, chỉ nhớ tiếng động inh tai nhức óc, tiếng kêu cứu thảmthiết của mọi người. Cảm giác lưng như bị cào xé, toàn thân anh run lên, sóngbiển cao vút ập tới. Dòng nước chảy xiết nhanh chóng ào vào miệng, vào mũi, cảmgiác đè nén không thể vùng vẫy khiến anh gần như vĩnh viễn không thể thoát rakhỏi dòng nước xoáy. Khi anh bò dậy khỏi vũng bùn với toàn thân đẫm máu, cảmgiác như mình thật sự vừa mới đi qua cõi chết.
Đứngtrước sự sống và cái chết, anh nghĩ tới tâm nguyện mình vẫn chưa hoàn thành. Banăm nay, cảm giác day dứt không lúc nào ngừng cắn xé tâm hồn anh. Cho dù đi xađến đâu, đến tận cùng thế giới xa lạ, chúng đều theo anh như hình với bóng.
TháiMãn Tâm sắp khởi hành về đảo Lệ. Hà Thiên Vĩ gọi điện cho cô, nói là có mộtkênh truyền hình đã xem thông tin của đài truyền hình tỉnh, rất hứng thú với hạngmục phục hồi môi trường sinh thái của vùng, muốn đến ghi hình. Vì muốn giới thiệuvề kinh tế du lịch của vùng nên muốn đến nhà nghỉ lấy cảnh. Thái Mãn Tâm nghĩ mộtlúc rồi đồng ý. Cô lấy số điện thoại của đối phương, hẹn gặp đoàn ghi hình ở ĐồngCảng.
Ngườiphụ trách họ Kha, hơn Thái Mãn Tâm hai, ba tuổi nên cô theo mọi người trongđoàn gọi là chị Tiểu Kha. Tiểu Kha nói: “Cô không thuộc sự quản lý của tôi,không cần giống họ, gọi tôi Tiểu Kha là được”.
TháiMãn Tâm cười: “Giống như ca sĩ vậy”.
TiểuKha cũng cười: “May mà không phải Lão Lang[1]”.
[1] Mộtnam ca sĩ nổi tiếng của Trung Quốc.
Trongđoàn đều là người trẻ tuổi, mọi người nói chuyện rất hợp, làm việc cũng nhẹnhàng, vui vẻ.
HàThiên Vĩ có cơ hội lên ti vi nên chỉnh sửa kiểu tóc rất tỉ mỉ. Sau khi quayxong, Tiểu Kha trêu cậu ta, đoạn này chỉ cần lấy phần lưng, đồng thời phối hợpthêm lời dẫn: “Nhiều người ở nơi khác, thậm chí du khách nước ngoài vì ngưỡng mộdanh tiếng nên đến đây. Ngành du lịch của vùng phát triển nhanh chóng nhưng ainên chịu trách nhiệm về sự tàn phá môi trường đây?”.
HàThiên Vĩ kêu ầm lên là bị lừa, nói đoàn ghi hình làm ô bẩn hình tượng lành mạnh,tươi sáng của mình.
ĐàoĐào nói xen vào. Cô nói nếu lấy toàn cảnh anh ta thì mới làm tổn hại hình tượnglành mạnh của Đồng Cảng.
Haingười không ai nhường ai, mỗi người một câu, tranh cãi ầm ĩ.
Chiềutối, mọi người ăn đồ nướng ở vườn sau, lúc mặt trời lặn thì uống bia nói chuyện.Tiểu Kha hỏi: “Khí chất và ngoại hình của cô đều ổn như vậy, vì sao không chịulên truyền hình?”.
TháiMãn Tâm cười: “Tôi đến đây định cư, thật ra là vì một số lý do riêng, không muốnngười khác biết”.
“Thậtđáng tiếc, thực ra những câu chuyện như thế này rất hút khách”. Tiểu Kha lắc đầu:“Vậy đầu bếp ở đây đâu? Anh ta có muốn lên truyền hình không? Mẹ anh ta trướcđây là phó thị trưởng của Đam Hóa”.
“Chịlà KGB[2] à?”. Thái Mãn Tâm hỏi.
[2]Komitet Gosudarstvennoy Bezopasnosti: Ủy ban An ninh Quốc gia Nga.
“Tôiđã nhìn thấy Tề Dực trong bản tin của đài truyền hình tỉnh, hỏi người ở Cục Lâmnghiệp là biết bây giờ anh ta làm gì”. Tiểu Kha đung đưa cốc bia trên tay, ghésát bên tai Thái Mãn Tâm: “Anh ấy là người mà tôi đã yêu thầm hồi học cấp ba đấy”.
TháiMãn Tâm trợn tròn mắt.
TiểuKha ngượng ngùng quay đầu đi: “Vì thế tôi ngày đêm lên kế hoạch dự án chính làđể quang minh chính đại đến điều tra anh ấy. Đáng tiếc anh ấy không ở đây”.
Nói đếnthời cấp ba của Tề Dực, Thái Mãn Tâm không khỏi sững sờ. Về khoảng thời giannày, cô đã từng nói với anh mấy lần rồi. Nhưng lần nào cũng là tìm kiếm nhữngthông tin liên quan đến Giang Hải, chưa từng hỏi về câu chuyện của chính bảnthân Tề Dực. Những gì cô biết về anh cũng chỉ dừng lại ở mức những gì có liênquan đến việc anh là bạn thân của Giang Hải.
TiểuKha đã uống dăm ba lon bia, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Năm ấy Tề Dực thật sựlà hoàng tử bạch mã trong lòng rất nhiều cô gái, lịch sự nho nhã, vừa nhìn làbiết ngay con nhà gia giáo. Hồi ấy mẹ anh ấy là trưởng phòng giáo dục nhưng anhấy không hề kiêu ngạo, thành tích tốt, là chủ lực của đội bóng chuyền của trường.Về sau cùng vài người bạn lập ban nhạc, đúng là khiến người khác ngưỡng mộ”.
TháiMãn Tâm cười: “Nghe nói là Giang Hải muốn kéo anh chàng ưu tú này làm tòng phạm”.
TiểuKha gật đầu: “Cô cũng biết à. Một người xuất sắc như Tề Dực, lại là công tử củatrưởng phòng giáo dục thành phố, ai có thể làm khó anh ấy? Giang Hải là người rấtxảo quyệt. Hồi học cấp ba tôi không thích anh ta, cảm thấy anh ta quá khônkhéo. Có điều cũng có rất nhiều cô gái cảm thấy anh ta rất chín chắn, rất mêanh ta”.
Cô ấylại kể về rất nhiều chuyện hồi học cấp ba, ví dụ như đã từng tìm kiếm bóng dángcủa Tề Dực trên sân bóng như thế nào, vì anh ấy nói chuyện nhiều với cô gáikhác mà canh cánh trong lòng ra sao, đã buồn như thế nào khi nhận được giấy báotrúng tuyển ở thành phố khác, đã từng âm thầm rơi lệ khi nghe nói anh ấy có bạngái…
“Cóđiều những chuyện đó đều là những chuyện từ lâu lắm rồi”. Tiểu Kha xua tay:“Bây giờ tôi không thấy buồn nữa, chỉ thật sự muốn xem anh ấy sống có tốtkhông”.
“Mấyhôm nữa anh ấy sẽ quay lại Đồng Cảng”. Thái Mãn Tâm nói: “Nhưng không ở lâu,sau đó sẽ đến Thái Lan, tham gia vào công tác khôi phục sau sóng thần”.
“Thúthực tôi thật không ngờ Tề Dực sẽ theo con đường này”. Tiểu Kha thở dài: “Tất cảchúng tôi đều nghĩ rằng anh ấy sẽ đi con đường rộng mở, làm công chức, sau đó từngbước thăng tiến. Nhưng ai ngờ hơn hai năm trước, bỗng nhiên anh ấy xin từ chứcrồi đi đến hang sâu rừng rậm làm tình nguyện viên. Bạn gái không chịu được sựcô đơn, nhanh chóng yêu người khác. Hồi ấy tôi còn tưởng mình có cơ hội. Nào ngờanh ấy càng đi càng xa, đi vòng quanh thế giới”.
TháiMãn Tâm nhìn chiếc nhẫn ở ngón giữa tay trái của Tiểu Kha, mỉm cười và nói: “Cólẽ bỗng nhiên phát hiện ra điều mà mình muốn làm?”.
TiểuKha lắc đầu: “Tôi luôn cảm thấy có liên quan tới việc hy sinh vì nhiệm vụ củaanh trai anh ấy”.
“Hysinh vì nhiệm vụ?” Thái Mãn Tâm ngạc nhiên nói, “Tôi biết anh trai anh ấy khôngcòn nữa, nhưng không biết…”.
“Anhtrai của Tề Dực làm trong đội chống buôn lậu, mới kết hôn không lâu thì hy sinhtrong lúc đang làm nhiệm vụ. Mấy tháng sau đó thì trùm buôn lậu ở Đồng Cảng salưới. Có điều chuyên án chống buôn lậu lần ấy vẫn tiếp tục, có rất nhiều ngườiliên quan. Vì sự an toàn của một số người khai báo nên không đưa tin nhiều”. TiểuKha nói: “Nếu không chắc chắn cũng là sự kiện gây chấn động”.
“Hồi ấyTề Dực là sinh viên ưu tú của học viện Luật, sau khi tốt nghiệp làm việc ở hảiquan. Đối với chúng tôi thì đúng là vô cùng đáng tự hào. Có điều sau khi anhtrai anh ấy hy sinh, mẹ anh ấy về Thượng Hải chăm sóc con dâu đang mang thai.Nghĩ lại năm ấy Tề Dực cũng phải chịu cú sốc rất lớn, lần lượt mất đi anh traivà bạn thân, vì thế nhân sinh quan mới thay đổi như vậy. Đó cũng là điều bìnhthường”.
“Nhữngchuyện này cũng là ba năm trước?”. Thái Mãn Tâm không kìm được hỏi: “Chị muốnnói anh ấy lần lượt mất đi anh trai và bạn thân chính là năm thuyền đánh cá củaGiang Hải gặp bão sao?”.
“Đâuphải chỉ đơn thuần là gặp bão?”. Tiểu Kha cười: “Lúc ấy đã là mùa mưa, sóng togió lớn, có mấy chiếc thuyền đánh cá ra biển đánh cá trong thời tiết như vậy?Trước đây tôi đã từng đưa tin về phòng chống buôn lậu. Lúc đầu bên này hầu hếtphần tử buôn lậu đều dùng thuyền đánh cá để cải trang. Về sau càng ngày càngngông cuồng. Cô biết loại xuồng máy lắp bảy tám mô tơ chứ? Có loại còn vũtrang, đúng là vũ khí bọc thép, quả thực rất hiểm độc”.
“Thuyềnđánh cá, buôn lậu… Chị muốn nói, Giang Hải có liên quan…”.
“Cụthể thì không rõ. Những chuyện này hai năm trước đều là bí mật. Bây giờ cũngqua lâu như vậy rồi, một vài sự thật có lẽ đã chìm xuống đáy biển”.
Mộttuần sau đoàn ghi hình chuẩn bị rời đi. Thái Mãn Tâm hỏi Tiểu Kha: “Chị khôngchờ thêm hai ngày sao? Có lẽ Tề Dực sẽ quay lại”.
“Mộtđoàn người thế này, ăn ở đi lại, việc chi tiêu của tôi đã vượt mức rồi”. TiểuKha nói: “Biết được tiếp theo anh ấy đi đâu là tốt rồi, giống như một người bạncũ, biết được thông tin về anh ấy, cho dù không liên lạc, cũng sẽ không cảm thấyhụt hẫng như người này đã biến mất”.
Nhưngcó một số người đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Thái Mãn Tâm cầm câyđàn guitar mà Giang Hải để lại, trong lòng cảm thấy bất an. Anh trai Tề Dực hysinh vì nhiệm vụ truy bắt băng nhóm buôn lậu, Tề Dực từ chức đi xa. Những chuyệnnày hình như có mối quan hệ nhân quả. Và cả câu “xin lỗi” của Tề Dực sau cơnsay. Cô không chú tâm, tay phải gảy dây đàn thứ năm, tay trái lại điều chỉnh âmcủa dây đàn thứ sáu, bất giác vặn quá chặt làm đứt dây đàn.
/34
|