Nhưngcô không biết còn có cách nào có thể gần Giang Hải hơn một chút, hơn một chút.
Tề Dựcdậy sớm dọn dẹp nhà nghỉ, phát hiện không khí chút kỳ lạ. Tất cả đều quá gọngàng, giấy đăng ký ở trọ gọn gàng, gia hạn, đặt trước đều dùng bút khác màuđánh dấu. Một số yêu cầu về đặt trước vé tàu thuyền cũng được liệt kê. Hai bênmáy tính cũng dán rất nhiều giấy nhớ, bao gồm lúc nào nhắc A Tuấn đi lấy giấykiểm tra sức khỏe cho bà Lục, lúc nào nộp tiền điện nước… Trên tủ lạnh cũngdính một tờ giấy liệt kê những nguyên liệu cần phải mua thêm trong một, hai tuầntới.
Anhnhận ra đây là nét bút của Thái Mãn Tâm, không khỏi trầm tư suy nghĩ, vẫn chưađoán ra điều gì thì đã có khách trọ xách ba lô xuống dưới thanh toán. Tề Dực mởmáy tính, mở thông tin của hai người.
“Này,đừng có động vào”. Hà Thiên Vĩ vừa dụi mắt vừa chạy từ tầng hai xuống: “Ấy, saoanh biết mật mã?”.
“Hômqua Mãn Tâm nói với tôi cách thao tác”.
“Hả,thế mà cô ấy cũng yên tâm được”. Hà Thiên Vĩ lẩm bẩm cằn nhằn hai câu.
“MãnTâm đi xa à?”. Tề Dực hỏi.
“Cô ấynói hai ngày tới có việc phải làm, không phải là liên quan đến kế hoạch phục hồisinh thái kia sao?”. Hà Thiên Vĩ có chút chế nhạo: “Ngày nào anh cũng dính lấycô ấy, chẳng phải là cái gì cũng biết sao? Cô ấy đi đâu, không cần thiết phảithông báo với anh chứ”.
Tề Dựcmỉm cười: “Thời gian tới cậu sẽ không đi chứ?”.
“Haituần tới đều ở đây”.
“Vậythì nhờ cậu cái này”. Tề Dực gỡ tờ danh sách thực phẩm trên tủ lạnh, đặt trướcmặt anh ta: “Cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt, còn cả nhà nghỉ nữa. Chẳng phảiMãn Tâm đã nói cậu biết chỗ này quan trọng với cô ấy như thế nào sao? Không đượcphụ lòng tin của cô ấy đâu đấy”.
HàThiên Vĩ gật đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Này, anh nói kiểu gì đấy? Anh đâu phảilà ông chủ ở đây”.
“Ngàymai mua thêm chút bánh mì và mì ăn liền”. Tề Dực dặn dò: “E rằng mấy hôm nữakhông có ai nấu cơm cho cậu”.
“Cáigì, anh muốn thôi việc? Thế thì tốt quá. Có điều Mãn Tâm không ở đây, tôi khôngcó cách nào trả lương cho anh”.
“Tôichỉ đi mấy hôm thôi”.
Tề Dựcđeo ba lô, đi qua con đường nhỏ rợp bóng cây, đến giữa đảo Lệ. Nhớ lại lần đầutiên cùng Thái Mãn Tâm đi trên con đường này, cô kể câu chuyện câu về Hợp Phố:“Hoặc là người nào đó khó rời xa quê hương, đi rồi lại quay trở về. Thuộc vềnơi này thì sẽ không bao giờ rời xa”. Giọng điệu bình thản thấp thoáng ẩn chứavẻ u buồn và nuối tiếc.
Anhkhông định thăm dò cảm xúc cất giấu trong lòng cô, nhưng lại có thể thấy được nỗinhớ nhung cất giấu trong tận đáy lòng và vết thương không thể lành qua lời nhỏnhẹ của cô. Về tất cả những gì của ngày hôm qua, cô nói rất nhẹ nhàng nhưng từđầu đến cuối không thể thực sự khuây khỏa.
Điqua nhà thờ nhỏ xây bằng gạch đá, A Tuấn đang sửa đồ dùng trong nhà, mang mấychiếc ghế gỗ ra bãi cỏ, đóng lại từng chiếc một. Thu Trang cùng bà Lục ngồi dướigốc cây gừa, lặng lẽ nhặt rau, nhìn thấy A Tuấn lau mồ hôi, liền rót cốc tràmát mang ra cho anh, rồi lại đưa cho anh một chiếc khăn. A Tuấn không cầm cốctrà mà cầm tay cô, cười tít mắt uống một ngụm rồi lại cúi đầu, đợi Thu Tranglau mồ hôi trên trán mình.
ThuTrang nhìn thấy có người bước tới nên có chút e thẹn, chỉ lau nhẹ một cái rồi vứtkhăn mặt trên lưng anh.
“Bà ạ,gần đây bà có khỏe không?” Tề Dực nói chuyện với bà vài câu rồi đi tới trước mặtA Tuấn: “Có cần giúp gì không?”.
“Khôngsao, sắp xong rồi”. A Tuấn giơ chiếc ghế lên cao rồi lắc lắc: “Lần này thì chắcrồi. Ấy, sao mới sáng mà anh đã sang đây rồi, không bận việc bên đó à?”.
“Khôngcần, Thiên Vĩ có thể tự lo được”. Anh tỏ ra nghiêm túc: “Tôi đến là muốn hỏi cậu,có biết Mãn Tâm đi đâu không?”.
“Cô ấykhông ở nhà nghỉ?”. A Tuấn đặt ghế xuống, ngạc nhiên hỏi.
Tề Dựclắc đầu, nói sơ qua về tình hình buổi sáng: “Tôi nghĩ cậu biết cô ấy đi đâu”.
“Xinlỗi”. A Tuấn im lặng một lúc: “Nếu Mãn Tâm không nói, tôi cũng không tiện nói vớianh.
“Tôibiết cô ấy đến Việt Nam, Hà Nội, Hội An hay Sài Gòn? Tôi có thể đi từng thànhphố để tìm nhưng tôi biết cậu mang một số tin tức về cho Mãn Tâm, vì thế biết rấtrõ cô ấy đi chỗ nào”.
“Anhthích Mãn Tâm?”. A Tuấn ngồi xuống ghế, tay ôm chỗ dựa, nhíu mày cười: “Yêntâm, cô ấy có thể tự chăm sóc bản thân. Mấy hôm nữa tôi quay lại Việt Nam, tôi sẽđi tìm cô ấy”.
Tề Dựcchỉ nói: “Tôi nghĩ có người ở bên cạnh cô ấy thì tốt hơn”. Giọng nói của anh ẩnchứa nỗi xót xa: “Cô ấy lúc nào cũng tỏ ra tự lập, hoạt bá nhưng nếu cậu vẫn nhớdáng vẻ của cô ấy ba năm trước thì sẽ biết cô ấy không thể cười một cách vui vẻthật sự”.
“Chẳngphải anh mới đến làm việc sao? Trước đây anh đã gặp cô ấy?”. A Tuấn nghi ngờ hỏi.
Tề Dựckhông trả lời: “Tôi còn biết vì sao cô ấy đến Việt Nam, là vì muốn tìm A Mai,đúng không? Có phải cô ấy đã nghe nói đến một vài lời đồn liên quan đến Giang Hảivà A Mai, nói là sáu năm trước A Mai vì mang trong mình đứa con của cậu ấy nênmới thôi học?”.
A Tuấnưỡn thẳng lưng, ánh mắt đầy cảnh giác: “Những chuyện này là Mãn Tâm nói với anhhay anh nghe được từ người khác? Cho dù anh muốn theo đuổi Mãn Tâm, tôi khuyênanh tốt nhất đừng có tự cho là mình đúng, đi thăm dò những chuyện trước đây củacô ấy. Mãn Tâm rất mạnh mẽ, cô ấy không cần sự thương hại của người khác”.
“Tôinói đúng rồi chứ. Quả nhiên cô ấy vẫn còn bận tâm đến những chuyện đó”. Tề Dựcmỉm cười: “A Tuấn, nhìn kỹ đi, cậu không nhớ tôi sao?”.
A Tuấncau mày, ngắm nghía Tề Dực từ trên xuống dưới: “Anh… anh là…”.
“Lãoquái, anh là Tề lão quái”. Anh chuyển sang giọng địa phương Đam Hóa, nhắc đi nhắclại hai từ “lão quái” nhiều lần.
“Lãoquái…” A Tuấn không ngừng tìm kiếm trong đầu.
“Lãoquái, cháu là lão quái?”. Bà Lục nghe thấy câu chuyện của hai người, run rẩy đứngdậy: “Để bà xem nào. A, đúng rồi. Cháu cắt tóc ngắn rồi? Còn nữa, kính của cháuđâu?”.
Tề Dựcgật đầu, vuốt mái tóc ngắn: “Cháu làm phẫu thuật cận thị, bây giờ không cần đeokính nữa”.
“Saobỗng chốc lại thay đổi thế này? Không phải cháu và A Hải cùng học ở Bắc Kinhsao? Nó và A Mai không về cùng cháu à?”.
“Chúngcháu nghỉ hè sớm”. Trả lời mấy câu hỏi của bà, Tề Dực vỗ vai A Tuấn: “Cậu đãcao thế này rồi cơ à, cách lần gặp trước cũng tám năm rồi”.
Haingười ngồi dưới gốc cây gừa, Tề Dực để tay lên đầu gối: “Hai, ba năm nay anh đềuở châu u, chuyện của Mãn Tâm anh biết một chút. Lần này quay về là muốn thăm côấy, bà và xem cậu có cần giúp gì không. Thực ra cô ấy lựa chọn ở lại, anh đã biếtlà cô ấy sẽ khép mình”.
“Hồi ấysau khi Mãn Tâm đi, em đã hỏi anh Hải là họ có liên lạc với nhau không. Anh ấykhông nói gì, lại suốt ngày ở cùng những người phụ nữ chẳng ra sao. Có một lầnbị em hỏi đến phát ngán, anh ấy liền nói: ‘Đừng hỏi nữa, cô ấy sẽ không bao giờquay lại’. Em không biết Mãn Tâm ở Mỹ thế nào nhưng khi cô ấy quay lại, em rấtngạc nhiên”.
Tề Dựcấn khớp: “Mãn Tâm là người đã muốn gì thì nhất định sẽ làm. Cô ấy quá tự tin,lúc nào cũng nghĩ rằng mình có thể chịu đựng mọi thứ”.
“Anhthật sự muốn đến Việt Nam tìm cô ấy? Chỉ là vì Giang Hải nên mới quan tâm đếncô ấy sao?”. A Tuấn nói: “Thực ra, anh thích Mãn Tâm, đúng không?”.
Tề Dựcim lặng không nói gì.
“Nếuanh ở lại bên cạnh cô ấy, có lẽ Mãn Tâm sẽ cảm động”. A Tuấn thở dài: “Nhưnganh nên biết, cô ấy không thể từ bỏ anh Hải. Anh cam tâm sao?”.
“Khôngsao cả. Anh cũng không nghĩ nhiều”. Tề Dực cúi đầu nhìn bóng cây: “Anh chỉ hy vọngcô ấy có thể nghĩ thoáng hơn, đừng nhớ mãi đến những chuyện đã qua”.
“Emcũng hy vọng như thế, chỉ là em không biết phải làm thế nào. Em đã từng khuyêncô ấy đừng đi tìm chị Mai. Trạm đầu tiên của Mãn Tâm có lẽ là Hội An”. A Tuấnviết một địa chỉ bằng tiếng Việt Nam: “Hàng xóm của A Trang nói đã từng gặp chịMai. Em nghĩ Mãn Tâm đi tìm anh ta để xác nhận”.
Đâylà lần thứ ba Mãn Tâm đến Hà Nội. Đối với cô thành phố này không hề xa lạ. Lúctới nơi thì trời đã tối, cô đi qua phố cổ với ba mươi sáu phố phường giống nhưmê cung rồi chọn một nhà nghỉ để ở. Căn phòng sáng và thoáng gió, mở cửa sổ gấpmàu xanh lam là có thể nhìn thấy đường phố như mạng nhện. Cô tắm một cái, điqua vài con đường rồi đặt vé xe Open Tour của Sinh Cafe.
ViệtNam là một đất nước dài và hẹp, xe bus đi xuyên từ nam ra bắc, sạch sẽ, thuậntiện hơn xe khách đường dài. Kế hoạch của cô là sáng ngày hôm sau xuất phát điHội An, tìm kiếm tung tích của A Mai.
Haibên đường là hàng phở, hàng bò nướng. Cô chọn một nhà hàng đông khách rồi ngồixuống. Bà chủ không biết tiếng Anh, Thái Mãn Tâm ra hiệu bằng tay, chỉ vào bátphở bò của người khách ngồi bên cạnh. Thịt bò được xào tại chỗ, rất mềm vàthơm, trộn lẫn với phở, rưới nước, cho thêm nước mắm, chua chua ngọt ngọt, ănkèm với một đĩa rau sống nhiều màu rất mát. Thái Mãn Tâm như được quay về quãngthời gian lần đầu đến Đồng Cảng, cùng người dân trong vùng ngồi ăn trên chiếcghế nhỏ bên đường, nghe tiếng xe máy chạy, ăn bún sì sụp.
Quayvề nhà nghỉ, nói với nhân viên lễ tân sáng mai sẽ đi sớm. Cậu ta đang nghe nhạc,là giai điệu của một bài hát đang thịnh hành ở Hồng Kông nhưng lại là lời Việt.Thái Mãn Tâm mỉm cười: “Bài này tôi cũng biết, nhưng lời bài hát thì khác”.Chàng trai không hiểu tiếng Anh, cũng mỉm cười, ra hiệu sẽ đưa cô đi loanhquanh.
Cậuta lái xe chở Thái Mãn Tâm vòng qua hồ Hoàn Kiếm, đến một quán kem được mọi ngườitrong vùng yêu thích. Thái Mãn Tâm mua hai chiếc kem ốc quế, cùng cậu ta dựavào xe máy, đứng bên đường nói chuyện. Gió đêm mát lộng, đường phố ồn ào náonhiệt, từng đôi trai gái sánh bước bên nhau. Chàng trai chỉ tay vào người mìnhrồi lại chỉ vào Mãn Tâm, sau đó nói một câu tiếng anh chắp ghép: “Chúng ta cũnglà một đôi”.
TháiMãn Tâm nhớ tới A Tuấn, không nhịn được cười: “Cậu giọng hệt một cậu em trai củatôi, thích tán chuyện”.
“Thếnào là tán chuyện?”. Cậu ta hỏi.
“Ừm,trong trường hợp này thì có nghĩa là tìm cơ hội nói chuyện với con gái”.
“Thếthì có gì không tốt?”. Cậu ta không hề bận tâm: “Con trai thích nói chuyện vớicon gái, những cô gái xinh đẹp”.
Khôngbiết hồi nhỏ cậu ta có đứng ở bên đường như thế này, huýt sáo với các cô gáixinh đẹp hay không? Thái Mãn Tâm quay chiếc kem ốc quế, lặng lẽ nhìn người điđường. Các cô gái Việt Nam phần lớn là nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng thân hình thìtròn trịa. Có người thanh tú, thướt tha, nếu mặc chiếc áo dài truyền thống thìsẽ rất duyên dáng. A Tuấn từng mang một bức ảnh của A Mai về. Khuôn mặt của cô ấyrất rạng rỡ, có lẽ vì đã từng học ở nước ngoài nên không có một chút e dè, ngượngngập nào. Ngược lại có chút nhiệt tình, phóng khoáng của thiếu nữ phương Tây,hoàn toàn khác với những cô gái Việt Nam này.
Tề Dựckhông đến thẳng Hà Nội. Anh đi qua Đông Hưng[1], đến thành phố Móng Cái ở biêngiới Việt Nam. Đông Hưng và Móng Cái là hai thành phố nhỏ nằm sát nhau ở trênbiên giới Trung – Việt, ở giữa chỉ cách sông Bắc Luân[2]. Nhờ buôn bán ở vùngbiên giới phát triển nên ngày càng hưng thịnh. Mặc dù cũng có đoàn du lịch điqua Móng Cái nhưng ở đó không có nhiều danh làm thắng cảnh để thăm thú. Ngàynào cửa khẩu cũng đông đúc náo nhiệt, rất nhiều người dân qua lại hai đất nướcTrung – Việt kinh doanh buôn bán. Vì kinh tế hai nước phát triển nhanh chóng,thị trường mở rộng, rất nhiều người làm ăn buôn bán vì thế trở nên giàu có.
[1]Đông Hưng là một huyện cấp thị của Quảng Tây Trung Quốc.
[2]Sông Bắc Luân hay còn gọi là sông Ka Long là một con sông tại khu vực biên giớigiữa thành phố Móng Cái (tỉnh Quảng Ninh, Việt Nam) và Đông Hưng, Trung Quốc.
Tề Dựcdậy sớm dọn dẹp nhà nghỉ, phát hiện không khí chút kỳ lạ. Tất cả đều quá gọngàng, giấy đăng ký ở trọ gọn gàng, gia hạn, đặt trước đều dùng bút khác màuđánh dấu. Một số yêu cầu về đặt trước vé tàu thuyền cũng được liệt kê. Hai bênmáy tính cũng dán rất nhiều giấy nhớ, bao gồm lúc nào nhắc A Tuấn đi lấy giấykiểm tra sức khỏe cho bà Lục, lúc nào nộp tiền điện nước… Trên tủ lạnh cũngdính một tờ giấy liệt kê những nguyên liệu cần phải mua thêm trong một, hai tuầntới.
Anhnhận ra đây là nét bút của Thái Mãn Tâm, không khỏi trầm tư suy nghĩ, vẫn chưađoán ra điều gì thì đã có khách trọ xách ba lô xuống dưới thanh toán. Tề Dực mởmáy tính, mở thông tin của hai người.
“Này,đừng có động vào”. Hà Thiên Vĩ vừa dụi mắt vừa chạy từ tầng hai xuống: “Ấy, saoanh biết mật mã?”.
“Hômqua Mãn Tâm nói với tôi cách thao tác”.
“Hả,thế mà cô ấy cũng yên tâm được”. Hà Thiên Vĩ lẩm bẩm cằn nhằn hai câu.
“MãnTâm đi xa à?”. Tề Dực hỏi.
“Cô ấynói hai ngày tới có việc phải làm, không phải là liên quan đến kế hoạch phục hồisinh thái kia sao?”. Hà Thiên Vĩ có chút chế nhạo: “Ngày nào anh cũng dính lấycô ấy, chẳng phải là cái gì cũng biết sao? Cô ấy đi đâu, không cần thiết phảithông báo với anh chứ”.
Tề Dựcmỉm cười: “Thời gian tới cậu sẽ không đi chứ?”.
“Haituần tới đều ở đây”.
“Vậythì nhờ cậu cái này”. Tề Dực gỡ tờ danh sách thực phẩm trên tủ lạnh, đặt trướcmặt anh ta: “Cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt, còn cả nhà nghỉ nữa. Chẳng phảiMãn Tâm đã nói cậu biết chỗ này quan trọng với cô ấy như thế nào sao? Không đượcphụ lòng tin của cô ấy đâu đấy”.
HàThiên Vĩ gật đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Này, anh nói kiểu gì đấy? Anh đâu phảilà ông chủ ở đây”.
“Ngàymai mua thêm chút bánh mì và mì ăn liền”. Tề Dực dặn dò: “E rằng mấy hôm nữakhông có ai nấu cơm cho cậu”.
“Cáigì, anh muốn thôi việc? Thế thì tốt quá. Có điều Mãn Tâm không ở đây, tôi khôngcó cách nào trả lương cho anh”.
“Tôichỉ đi mấy hôm thôi”.
Tề Dựcđeo ba lô, đi qua con đường nhỏ rợp bóng cây, đến giữa đảo Lệ. Nhớ lại lần đầutiên cùng Thái Mãn Tâm đi trên con đường này, cô kể câu chuyện câu về Hợp Phố:“Hoặc là người nào đó khó rời xa quê hương, đi rồi lại quay trở về. Thuộc vềnơi này thì sẽ không bao giờ rời xa”. Giọng điệu bình thản thấp thoáng ẩn chứavẻ u buồn và nuối tiếc.
Anhkhông định thăm dò cảm xúc cất giấu trong lòng cô, nhưng lại có thể thấy được nỗinhớ nhung cất giấu trong tận đáy lòng và vết thương không thể lành qua lời nhỏnhẹ của cô. Về tất cả những gì của ngày hôm qua, cô nói rất nhẹ nhàng nhưng từđầu đến cuối không thể thực sự khuây khỏa.
Điqua nhà thờ nhỏ xây bằng gạch đá, A Tuấn đang sửa đồ dùng trong nhà, mang mấychiếc ghế gỗ ra bãi cỏ, đóng lại từng chiếc một. Thu Trang cùng bà Lục ngồi dướigốc cây gừa, lặng lẽ nhặt rau, nhìn thấy A Tuấn lau mồ hôi, liền rót cốc tràmát mang ra cho anh, rồi lại đưa cho anh một chiếc khăn. A Tuấn không cầm cốctrà mà cầm tay cô, cười tít mắt uống một ngụm rồi lại cúi đầu, đợi Thu Tranglau mồ hôi trên trán mình.
ThuTrang nhìn thấy có người bước tới nên có chút e thẹn, chỉ lau nhẹ một cái rồi vứtkhăn mặt trên lưng anh.
“Bà ạ,gần đây bà có khỏe không?” Tề Dực nói chuyện với bà vài câu rồi đi tới trước mặtA Tuấn: “Có cần giúp gì không?”.
“Khôngsao, sắp xong rồi”. A Tuấn giơ chiếc ghế lên cao rồi lắc lắc: “Lần này thì chắcrồi. Ấy, sao mới sáng mà anh đã sang đây rồi, không bận việc bên đó à?”.
“Khôngcần, Thiên Vĩ có thể tự lo được”. Anh tỏ ra nghiêm túc: “Tôi đến là muốn hỏi cậu,có biết Mãn Tâm đi đâu không?”.
“Cô ấykhông ở nhà nghỉ?”. A Tuấn đặt ghế xuống, ngạc nhiên hỏi.
Tề Dựclắc đầu, nói sơ qua về tình hình buổi sáng: “Tôi nghĩ cậu biết cô ấy đi đâu”.
“Xinlỗi”. A Tuấn im lặng một lúc: “Nếu Mãn Tâm không nói, tôi cũng không tiện nói vớianh.
“Tôibiết cô ấy đến Việt Nam, Hà Nội, Hội An hay Sài Gòn? Tôi có thể đi từng thànhphố để tìm nhưng tôi biết cậu mang một số tin tức về cho Mãn Tâm, vì thế biết rấtrõ cô ấy đi chỗ nào”.
“Anhthích Mãn Tâm?”. A Tuấn ngồi xuống ghế, tay ôm chỗ dựa, nhíu mày cười: “Yêntâm, cô ấy có thể tự chăm sóc bản thân. Mấy hôm nữa tôi quay lại Việt Nam, tôi sẽđi tìm cô ấy”.
Tề Dựcchỉ nói: “Tôi nghĩ có người ở bên cạnh cô ấy thì tốt hơn”. Giọng nói của anh ẩnchứa nỗi xót xa: “Cô ấy lúc nào cũng tỏ ra tự lập, hoạt bá nhưng nếu cậu vẫn nhớdáng vẻ của cô ấy ba năm trước thì sẽ biết cô ấy không thể cười một cách vui vẻthật sự”.
“Chẳngphải anh mới đến làm việc sao? Trước đây anh đã gặp cô ấy?”. A Tuấn nghi ngờ hỏi.
Tề Dựckhông trả lời: “Tôi còn biết vì sao cô ấy đến Việt Nam, là vì muốn tìm A Mai,đúng không? Có phải cô ấy đã nghe nói đến một vài lời đồn liên quan đến Giang Hảivà A Mai, nói là sáu năm trước A Mai vì mang trong mình đứa con của cậu ấy nênmới thôi học?”.
A Tuấnưỡn thẳng lưng, ánh mắt đầy cảnh giác: “Những chuyện này là Mãn Tâm nói với anhhay anh nghe được từ người khác? Cho dù anh muốn theo đuổi Mãn Tâm, tôi khuyênanh tốt nhất đừng có tự cho là mình đúng, đi thăm dò những chuyện trước đây củacô ấy. Mãn Tâm rất mạnh mẽ, cô ấy không cần sự thương hại của người khác”.
“Tôinói đúng rồi chứ. Quả nhiên cô ấy vẫn còn bận tâm đến những chuyện đó”. Tề Dựcmỉm cười: “A Tuấn, nhìn kỹ đi, cậu không nhớ tôi sao?”.
A Tuấncau mày, ngắm nghía Tề Dực từ trên xuống dưới: “Anh… anh là…”.
“Lãoquái, anh là Tề lão quái”. Anh chuyển sang giọng địa phương Đam Hóa, nhắc đi nhắclại hai từ “lão quái” nhiều lần.
“Lãoquái…” A Tuấn không ngừng tìm kiếm trong đầu.
“Lãoquái, cháu là lão quái?”. Bà Lục nghe thấy câu chuyện của hai người, run rẩy đứngdậy: “Để bà xem nào. A, đúng rồi. Cháu cắt tóc ngắn rồi? Còn nữa, kính của cháuđâu?”.
Tề Dựcgật đầu, vuốt mái tóc ngắn: “Cháu làm phẫu thuật cận thị, bây giờ không cần đeokính nữa”.
“Saobỗng chốc lại thay đổi thế này? Không phải cháu và A Hải cùng học ở Bắc Kinhsao? Nó và A Mai không về cùng cháu à?”.
“Chúngcháu nghỉ hè sớm”. Trả lời mấy câu hỏi của bà, Tề Dực vỗ vai A Tuấn: “Cậu đãcao thế này rồi cơ à, cách lần gặp trước cũng tám năm rồi”.
Haingười ngồi dưới gốc cây gừa, Tề Dực để tay lên đầu gối: “Hai, ba năm nay anh đềuở châu u, chuyện của Mãn Tâm anh biết một chút. Lần này quay về là muốn thăm côấy, bà và xem cậu có cần giúp gì không. Thực ra cô ấy lựa chọn ở lại, anh đã biếtlà cô ấy sẽ khép mình”.
“Hồi ấysau khi Mãn Tâm đi, em đã hỏi anh Hải là họ có liên lạc với nhau không. Anh ấykhông nói gì, lại suốt ngày ở cùng những người phụ nữ chẳng ra sao. Có một lầnbị em hỏi đến phát ngán, anh ấy liền nói: ‘Đừng hỏi nữa, cô ấy sẽ không bao giờquay lại’. Em không biết Mãn Tâm ở Mỹ thế nào nhưng khi cô ấy quay lại, em rấtngạc nhiên”.
Tề Dựcấn khớp: “Mãn Tâm là người đã muốn gì thì nhất định sẽ làm. Cô ấy quá tự tin,lúc nào cũng nghĩ rằng mình có thể chịu đựng mọi thứ”.
“Anhthật sự muốn đến Việt Nam tìm cô ấy? Chỉ là vì Giang Hải nên mới quan tâm đếncô ấy sao?”. A Tuấn nói: “Thực ra, anh thích Mãn Tâm, đúng không?”.
Tề Dựcim lặng không nói gì.
“Nếuanh ở lại bên cạnh cô ấy, có lẽ Mãn Tâm sẽ cảm động”. A Tuấn thở dài: “Nhưnganh nên biết, cô ấy không thể từ bỏ anh Hải. Anh cam tâm sao?”.
“Khôngsao cả. Anh cũng không nghĩ nhiều”. Tề Dực cúi đầu nhìn bóng cây: “Anh chỉ hy vọngcô ấy có thể nghĩ thoáng hơn, đừng nhớ mãi đến những chuyện đã qua”.
“Emcũng hy vọng như thế, chỉ là em không biết phải làm thế nào. Em đã từng khuyêncô ấy đừng đi tìm chị Mai. Trạm đầu tiên của Mãn Tâm có lẽ là Hội An”. A Tuấnviết một địa chỉ bằng tiếng Việt Nam: “Hàng xóm của A Trang nói đã từng gặp chịMai. Em nghĩ Mãn Tâm đi tìm anh ta để xác nhận”.
Đâylà lần thứ ba Mãn Tâm đến Hà Nội. Đối với cô thành phố này không hề xa lạ. Lúctới nơi thì trời đã tối, cô đi qua phố cổ với ba mươi sáu phố phường giống nhưmê cung rồi chọn một nhà nghỉ để ở. Căn phòng sáng và thoáng gió, mở cửa sổ gấpmàu xanh lam là có thể nhìn thấy đường phố như mạng nhện. Cô tắm một cái, điqua vài con đường rồi đặt vé xe Open Tour của Sinh Cafe.
ViệtNam là một đất nước dài và hẹp, xe bus đi xuyên từ nam ra bắc, sạch sẽ, thuậntiện hơn xe khách đường dài. Kế hoạch của cô là sáng ngày hôm sau xuất phát điHội An, tìm kiếm tung tích của A Mai.
Haibên đường là hàng phở, hàng bò nướng. Cô chọn một nhà hàng đông khách rồi ngồixuống. Bà chủ không biết tiếng Anh, Thái Mãn Tâm ra hiệu bằng tay, chỉ vào bátphở bò của người khách ngồi bên cạnh. Thịt bò được xào tại chỗ, rất mềm vàthơm, trộn lẫn với phở, rưới nước, cho thêm nước mắm, chua chua ngọt ngọt, ănkèm với một đĩa rau sống nhiều màu rất mát. Thái Mãn Tâm như được quay về quãngthời gian lần đầu đến Đồng Cảng, cùng người dân trong vùng ngồi ăn trên chiếcghế nhỏ bên đường, nghe tiếng xe máy chạy, ăn bún sì sụp.
Quayvề nhà nghỉ, nói với nhân viên lễ tân sáng mai sẽ đi sớm. Cậu ta đang nghe nhạc,là giai điệu của một bài hát đang thịnh hành ở Hồng Kông nhưng lại là lời Việt.Thái Mãn Tâm mỉm cười: “Bài này tôi cũng biết, nhưng lời bài hát thì khác”.Chàng trai không hiểu tiếng Anh, cũng mỉm cười, ra hiệu sẽ đưa cô đi loanhquanh.
Cậuta lái xe chở Thái Mãn Tâm vòng qua hồ Hoàn Kiếm, đến một quán kem được mọi ngườitrong vùng yêu thích. Thái Mãn Tâm mua hai chiếc kem ốc quế, cùng cậu ta dựavào xe máy, đứng bên đường nói chuyện. Gió đêm mát lộng, đường phố ồn ào náonhiệt, từng đôi trai gái sánh bước bên nhau. Chàng trai chỉ tay vào người mìnhrồi lại chỉ vào Mãn Tâm, sau đó nói một câu tiếng anh chắp ghép: “Chúng ta cũnglà một đôi”.
TháiMãn Tâm nhớ tới A Tuấn, không nhịn được cười: “Cậu giọng hệt một cậu em trai củatôi, thích tán chuyện”.
“Thếnào là tán chuyện?”. Cậu ta hỏi.
“Ừm,trong trường hợp này thì có nghĩa là tìm cơ hội nói chuyện với con gái”.
“Thếthì có gì không tốt?”. Cậu ta không hề bận tâm: “Con trai thích nói chuyện vớicon gái, những cô gái xinh đẹp”.
Khôngbiết hồi nhỏ cậu ta có đứng ở bên đường như thế này, huýt sáo với các cô gáixinh đẹp hay không? Thái Mãn Tâm quay chiếc kem ốc quế, lặng lẽ nhìn người điđường. Các cô gái Việt Nam phần lớn là nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng thân hình thìtròn trịa. Có người thanh tú, thướt tha, nếu mặc chiếc áo dài truyền thống thìsẽ rất duyên dáng. A Tuấn từng mang một bức ảnh của A Mai về. Khuôn mặt của cô ấyrất rạng rỡ, có lẽ vì đã từng học ở nước ngoài nên không có một chút e dè, ngượngngập nào. Ngược lại có chút nhiệt tình, phóng khoáng của thiếu nữ phương Tây,hoàn toàn khác với những cô gái Việt Nam này.
Tề Dựckhông đến thẳng Hà Nội. Anh đi qua Đông Hưng[1], đến thành phố Móng Cái ở biêngiới Việt Nam. Đông Hưng và Móng Cái là hai thành phố nhỏ nằm sát nhau ở trênbiên giới Trung – Việt, ở giữa chỉ cách sông Bắc Luân[2]. Nhờ buôn bán ở vùngbiên giới phát triển nên ngày càng hưng thịnh. Mặc dù cũng có đoàn du lịch điqua Móng Cái nhưng ở đó không có nhiều danh làm thắng cảnh để thăm thú. Ngàynào cửa khẩu cũng đông đúc náo nhiệt, rất nhiều người dân qua lại hai đất nướcTrung – Việt kinh doanh buôn bán. Vì kinh tế hai nước phát triển nhanh chóng,thị trường mở rộng, rất nhiều người làm ăn buôn bán vì thế trở nên giàu có.
[1]Đông Hưng là một huyện cấp thị của Quảng Tây Trung Quốc.
[2]Sông Bắc Luân hay còn gọi là sông Ka Long là một con sông tại khu vực biên giớigiữa thành phố Móng Cái (tỉnh Quảng Ninh, Việt Nam) và Đông Hưng, Trung Quốc.
/34
|