Dịch: Hoả Phụng Thần
Nguồn: Sưu Tầm
Lúc Sở Phàm lái xe đến Đại học Yến Hoa đã là ba giờ bốn mươi phút. Sở Phàm đợi đến bốn giờ mới rút điện thoại gọi cho nhị tiểu thư, nhị tiểu thư nhấc máy lên:
- Alo, là Tiểu Ngốc Ngốc à? Anh đang ở đâu?
- Tôi đang ở ngay trong trường đây, nhị tiểu thư tan học chưa? Tôi đến đón cô đây.
Sở Phàm đáp.
- Được, vậy anh qua sân bóng rổ đi, tôi cùng với Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm đang xem thi đấu bóng rổ nè.
Nhị tiểu thư nói.
- Sân bóng rổ à? Là sân thi đấu bóng rổ ở sân vận động sao?
Sở Phàm nhìn chung quanh hỏi.
- Không phải, là sân ngoài trời ấy, anh cứ hỏi mọi người là biết, thế nhé, tôi cúp máy đây.
Nhị tiểu thư nói xong liền cúp máy.
"Xem đấu bóng rổ à?" Sở Phàm lầm bầm rồi tìm một sinh viên hỏi đường, biết sân bóng rổ ở chỗ nào liền đi đến.
Ở trường đại học mà nói, sân bóng rổ so với sân bóng đá còn khí thế hơn rất nhiều, nhất là vào mùa này, mấy sân bóng rổ ngoài trời thường là kín hết chỗ. Chơi bóng rổ thực có nhiều ý nghĩa sâu xa, bởi vì bóng rổ có thể hấp dẫn sự chú ý của các bạn gái, tư thế ném rổ chắc chắn có thể khiến cho các nhóm mỹ nữ hoan hô điếc cả tai, loại cảm giác này thực sự là vô cùng Yomost!
Lúc Sở Phàm đi vào sân bóng rổ thì đã không còn một chỗ trống nào, hơn nữa hai bên sân còn có hai ba người đang chờ chơi bóng.
Sở Phàm đi quanh sân bóng rổ, tìm kiếm nhị tiểu thư cùng mấy người Tô Phỉ. Đi quanh sân bóng rổ thì phát hiện nơi này đầy người, nam nữ đều có, tuy nhiên đa số là nữ. Các cô gái này này đều cao giọng hô vang chói cả tai: "Vương tử cố lên, vương tử cố lên!" Nghe tiếng hô ầm ỹ của các nàng dường như là để trợ uy cho một nam sinh.
Sở Phàm tìm kỹ một hồi mới nhìn thấy nhị tiểu thư và Tô Phỉ cùng Trầm Mộng Lâm ba cô gái đang đứng đối diện, Sở Phàm thấy thế liền đi vòng đến chỗ các nàng.
- Nhị tiểu thư, tìm được các cô rồi.
Sở Phàm nói.
- Tiểu Ngốc Ngốc, anh đến rồi ah.
Nhị tiểu thư đáp.
- Nhị tiểu thư, các cô thích bóng rổ à?
Sở Phàm hỏi.
- Không, bọn tôi đến xem thử "vương tử bóng rổ" nổi danh khắp Đại học Yến Hoa rút cuộc là người như thế nào thôi.
Tô Phỉ nói.
- "Vương tử bóng rổ" à?
Sở Phàm khó hiểu nhìn về phía Tô Phỉ.
- Đúng vậy, nghe mấy nữ sinh trong trường truyền nhau rằng "vương tử bóng rổ" Vương Chấn phong chơi bóng rổ rất hay lại đẹp trai, chúng ta tan học rồi không có việc gì làm nên đến xem "vương tử bóng rổ" rút cuộc là người như thế nào, mà có thể mê hoặc nhiều nữ sinh trường chúng ta như vậy.
Trầm Mộng Lâm nói.
- Thật ra tớ thấy hắn chơi cũng bình thường thôi, không phải chỉ là ném rổ ba điểm thôi sao, haizz, còn cả đi bóng cũng lợi hại nữa, nhưng so sánh với Jordan của nước Mỹ thì còn kém xa.
Nhị tiểu thư nói.
Sở Phàm nghe xong suýt hộc máu, Jordan là ai chứ? Là người được cả thế giới công nhận là siêu sao bóng rổ cơ mà, không ngờ lại đem ra mà so sánh, thật là quá ư hài hước!
- "Vương tử bóng rổ" là người nào thế?
Sở Phàm cũng nổi lòng hiếu kì, dời mắt lên sân bóng.
- Chính là người mặc áo số 1 trong Vương đội đấy, hắn ta chính là "vương tử bóng rổ" Vương Chấn Phong.
Tô Phỉ vừa chỉ vừa nói.
Sở Phàm thuận mắt nhìn qua, liền thấy bên Vương đội có một nam sinh mặc áo số một nhận được bóng từ đồng đội, liền đảo một cái, tăng tốc vượt qua hai người phòng thủ bên đội bạn, bước ba bước úp rổ thành công. Lúc bóng từ trên bảng rổ rơi xuống thì các nữ sinh đang đứng bên ngoài lại hét rầm lên, đều hô to tên vương tử bóng rổ.
Mà người được gọi là vương tử bóng rổ Vương Chấn Phong kia cũng đang hưởng thụ tiếng hoan hô của các nữ sinh. Hắn cao tầm một mét tám lăm, da ngăm đen khỏe mạnh, khuôn mặt anh tuấn. Giờ này đôi môi mỏng manh nhẹ nhàng cong một tia cao ngạo, đích xác, trong mắt Vương Chấn Phong, đối thủ của hắn quá yếu. Thậm chí hắn không cần nhờ vào bốn người đồng đội, chỉ bằng chính bản thân hắn có thể giải quyết đối thủ!
Sở Phàm dời mắt sang đội bóng kia, hắn liền thấy một bóng dáng rắn chắc cường tráng mà lại vô cùng quen thuộc. Lúc người này xoay lại, hắn liền cảm thấy trong lòng vui vẻ, hóa ra người này đúng là Lôi Chiến, bốn người còn lại thì Sở Phàm nhận biết ba người, phân biệt là Vương Hạo, Đoạn Thiên Vũ, Trần Thần, còn một nam sinh cao gầy thì Sở Phàm không biết, tuy nhiên phỏng chừng cũng là huynh đệ bọn Lôi Chiến. "Chẳng lẽ là kí túc xá bọn Lôi Chiến cùng Vương đội này thi đấu?" Sở Phàm nói thầm.
Lúc này Lôi Chiến đã đưa bóng lên quá nửa sân, chuẩn bị tiến hành tấn công. Giờ phút này bóng đang trong tay Trần Thần, hắn hình như là hậu vệ kiểm soát, chính hắn chỉ huy bốn người còn lại chạy vị trí.
Đột nhiên Vương Hạo chạy tới thay Trần Thần yểm hộ, Trần Thần liền tăng tốc tiến vào phần sân đối phương. Lúc này một gã cầu thủ bên đối phương chạy lại, Trần Thần nhanh chóng đem bóng chuyền cho Lôi Chiến. Vừa lúc Lôi Chiến tiếp bóng thì có 2 tên cao hơn một mét chín giáp công, Lôi Chiến liền xoay người ném bóng, bóng bay đến va vào thành rổ nảy lên vài cái, sau đó từ không trung rơi xuống.
Bên Lôi Chiến lúc này chỉ còn duy nhất một người, chính là nam sinh cao gầy kia, tiến lên ngăn cản. Nhưng đại hán của đối phương liền âm thầm thúc khuỷu tay hung hăng đánh vào trên bụng của nam sinh cao gầy này, nam sinh này liền hét lên một tiếng đau đớn, ôm bụm ngồi chổm hổm ở trên sân.
Mấy cầu thủ của Vương đội cướp được bóng sau khi rớt khỏi rổ liền chuyền dài một cái vào tay Vương Chấn Phong, vương tử bóng rổ liền thoải mái áp sát, úp bóng vào rổ!
Giữa sân liền sôi trào đứng lên, có người bắt đầu hô to: "9-0, 9-0.."
Các nữ sinh lại tiếp tục hô to: "vương tử cố lên, vương tử cố lên" cổ vũ cho hoàng tử trong lòng mình.
Nhưng Sở Phàm ánh mắt bắt đầu trở nên khó chịu. Lúc nam sinh cao lớn của Vương đội thúc khuỷu tay vào nam sinh cao gầy bên Lôi Chiến, Sở Phàm nhìn thấy rất rõ. Tuy vậy bọn Lôi Chiến dường như còn không biết phát sinh chuyện gì, bởi vậy bọn họ thấy đồng đội ôm bụng ngồi chồm hổm trên sân liền tiến lên giúp đỡ, mang hắn về phía phần sân bên mình.
Mấy thành viên bên Vương đội đều lộ ra ánh mắt coi thường, lúc này điểm số đã là 9-0, chênh lệch khá xa. Nói cách khác, đối thủ của bọn họ thực lực quá yếu, căn bản không chịu nổi một kích, đặc biệt là tên "vương tử bóng rổ" Vương Chấn Phong kia, trên mặt thần sắc ngạo mạn, cao giọng hô lớn:
- Này, các ông còn tiếp tục được không? Trực tiếp nhận thua hay là tìm người thay, còn có thể thi đấu tiếp không hả?
- "Tên vương tử bóng rổ này khẩu khí không nhỏ đâu, đúng là cái loại không coi ai ra gì.
Nhị tiểu thư lạnh lùng nói.
- Đúng vậy, lúc này giá mà có người đứng ra hạ bệ hắn thì tốt quá.
Tô Phỉ cũng nói.
. . ..
Trong lòng Sở Phàm đối với cái gọi là Vương đội này đã bất mãn vô cùng, cái loại dựa vào thủ đoạn âm hiểm để thắng đối phương thật đáng xấu hổ. Hắn liền đi về phía bọn Lôi Chiến.
- Tiểu Ngốc Ngốc, anh đi đâu thế?
Nhị tiểu thư hỏi.
- Những người bên kia là bạn tôi, tôi sang xem bọn họ thế nào.
Sở Phàm nói.
- Hả? Bạn hắn ư? Hắn cũng có bạn ở Đại học Yến Hoa? Đi, chúng ta cũng đi qua xem đi.
Nhị tiểu thư nói xong liền cùng Tô Phỉ, Trầm Mộng Lâm thành một nhóm đi theo Sở Phàm, đi về phía bọn Lôi Chiến.
/390
|