Dịch: MFF
Nguồn: Sưu Tầm
Lúc nhị tiểu thư đi xuống lầu đã thay đổi y phục mặc một bộ váy ngắn liền áo màu lam ngọc bó sát người, bộ váy ngắn liền áo màu lam ngọc bó sát thân hình đã hoàn toàn làm nổi bật lên vóc dáng lôi cuốn trẻ trung, chiếc váy ngắn liền áo buông lửng đến đầu gối, lộ ra cặp chân thon dài trên đôi giày cao gót làm người ta đỏ con mắt, duy nhất chưa hoàn mỹ là bộ ngực của nhị tiểu thư còn chưa hoàn toàn phát dục, bởi vậy nhìn qua thiếu một phần khêu gợi ý nhị!
Sở Phàm lúc này đã biết người mình phải bảo vệ chính là cô nàng nhị tiểu thư, bởi vậy khi hắn thấy nhị tiểu thư thay đổi y phục đi xuống, không khỏi hỏi:"Nhị tiểu thư, cô muốn đi đâu?".
"Tôi muốn đi nơi nào cần anh quản sao? Còn ở trong để anh làm tức chết hả! Hừ!" Nhị tiểu thư thở phì phì nói.
Sở Phàm nghe vậy liền ngẩn ra, thầm nghĩ chính mình vừa rồi có lúc nào khi dễ nàng cơ chứ? Cô ả nhị tiểu thư này tính tình thật đúng cổ quái, ách, nếu làm bảo tiêu cho đại tiểu thư không phải tốt hơn sao, đại tiểu thư nhìn ôn nhu hơn nhiều!
"Tôi phải đi cùng cô!" Sở Phàm ngữ khí kiên quyết nói.
"Ha, Anh? Mơ tưởng!" Nhị tiểu thư cười lạnh nói!
"Tôi đã đáp ứng Kỷ thúc thúc phải bảo vệ tốt cho cô những ngày sắp tới, cho nên cô đi ra ngoài tôi cũng phải đi theo!" Ngữ khí kiên quyết của Sở Phàm lập tức nằm ngoài ý liệu của nhị tiểu thư !
"Thật có lỗi, sự an toàn của bản thân tôi không cần anh bảo hộ, chỉ sợ ngay cả anh cũng không bảo hộ được chính mình đó? Còn nói bảo hộ cho ai, hừ, chờ ba ba trở về anh có thể tức khắc rời khỏi đây!" Nhị tiểu thư bỉu môi nói.
"Cô có thể gọi điện cho Kỷ thúc thúc ngay bây giờ, nếu Kỷ thúc thúc đồng ý, tôi sẽ lập tức đi ngay." Sở Phàm cầm lấy chiếc ba lô trên ghế, lạnh nhạt nói.
"Anh nghĩ rằng tôi không dám? Tôi lập tức.." Nhị tiểu thư nói xong đột nhiên nhớ tới ba ba nàng trước khi đi đã từng dăn dò nàng trong khoảng thời gian này không thể đi ra ngoài, nếu giờ phút này gọi điện cho ba ba như vậy chẳng phải là tự tố cáo mình đi ra ngoài chơi sao? Hậu quả chắc chắn là sẽ bị hủy bỏ chuyến đi nghỉ mát bảy ngày ở Âu Châu, tựa hồ không có lời!
Cân nhắc một chút lợi và hại, lúc sau nhị tiểu thư cũng đành phải tự thỏa hiệp, không cam lòng thở hổn hển, cuối cùng nói:"Được rồi, anh muốn đi theo tôi thì đi, thật là!".
Sau khi chào tỷ tỷ của nàng nhị tiểu thư liền đi thẳng tới chiếc Porche thể thao màu đỏ, vừa lên xe liền lái chạy vọt ra ngoài, Sở Phàm tự nhiên là ngồi ở cạnh tay lái bên cạnh nhị tiểu thư.
"Nhị tiểu thư, chúng ta đi đâu?".
"Chúng ta?" Nhị tiểu thư hầm hập tức giận nghĩ, cũng không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn dám dùng cái từ "chúng ta" cơ chứ!
"Đi quán bar!".
"A, đi quán bar!".
"Nghe giọng anh thì hình như đã từng tới đó rồi?".
"Rồi, mới vừa đây còn làm bảo vệ ở quán bar!".
"Trời ạ, ba ba, ngài làm sao lại tìm một tên bảo vệ tới làm bảo tiêu cho con gái của ngài chứ? Cho dù con gái thường xuyên làm ngài phiền toái, nhưng ba ba ngài cũng không thể trêu đùa con gái ngài đến mức này!" Nhị tiểu thư nghe vậy trong lòng bi ai than vãn.
Nhị tiểu thư âm thầm hạ quyết định, chờ ba ba nàng trở về vô luận như thế nào cũng phải tống cổ Sở Phàm ngay lập tức, hừ, không ngờ tìm một gã bảo vệ tới làm bảo tiêu cho ta, ta không cần!
Nhị tiểu thư lái xe đi thẳng vào bãi đỗ phân biệt riêng của bar Sway quán bar nổi tiếng nhất trong khu vực, bar Sway này là quán bar cao cấp nhất trong khu vực về mức độ tiêu phí cũng như sự xa hoa, bất kể ngày đêm ỏ đây đều có mặt những lão bản, cự phú, quan to quý tộc, nhà giàu thiếu gia, nữ nhân nổi tiếng tại bar Sway sống cuộc sống mơ mơ màng màng, ngụp lặn trong vàng son xa hoa truỵ lạc.
Sở Phàm theo sát phía sau nhị tiểu thư đi vào trong Sway bar, nhị tiểu thư hiển nhiên là khách quen của quán này , chỉ thấy nàng vừa bước vào lập tức bước thẳng đến hàng ghế sang trọng chỉ dành riêng cho khách vip.
Trên hàng ghế đã ngồi từ trước gần chục nam nữ thanh niên, trong đó có bốn cô gái ở khoảng tuổi xấp xỉ Kỉ Tiêm Vân, hầu hết tất cả đều ăn mặc theo những mốt thời trang mới nhất, hoàn toàn hiển lộ rõ ra các bộ vị quyến rũ với ưu điểm thân hình nữ tính mỗi người, năm thanh niên còn lại cũng khoảng tuổi mười tám mười chín, vừa thấy có thể dễ dàng nhìn ra đều là những thiên kim tiểu thư công tử nhà giàu, thần thái toát ra một loại kiêu căng cùng ngang ngược kiêu ngạo!
Nhị tiểu thư Kỉ Tiêm Vân xuất hiện tự nhiên là khiến cho cả đám tập trung nhìn lại, bất quá khi bọn họ thấy Sở Phàm đi bên cạnh Kỉ Tiêm Vân trên mặt liền không dấu nổi vẻ kinh ngạc, không nghĩ ra tại sao một gã thanh niên quê mùa lại đi cùng Kỉ Tiêm Vân!
Lúc này một cô khá xinh trong bọn mặc váy ngắn, áo dây thun bó sát ngực đứng dậy đi về phía Kỉ Tiêm Vân, cười nói:"Vân Vân, mi tới rồi, vị này là?" Nói xong liền nhìn sang Sở Phàm đang đứng ở bên cạnh!
"Mọi người có thể cứ cho rằng hắn không tồn tại!" Kỉ Tiêm Vân nói xong liền đi về phía hàng ghế, Sở Phàm cũng đi theo, làm như thật, đứng ở phía sau Kỉ Tiêm Vân.
"Anh đẹp trai ơi, làm một ly nhé?" Cô gái xinh đẹp tên Trầm Mộng Lâm rót ly rượu vang đỏ, đưa cho Sở Phàm, cười nói.
Sở Phàm nhìn khuôn mặt tươi cười diễm lệ của Trầm Mộng Lâm, lại quay sang nhìn nhị tiểu thư Kỉ Tiêm Vân, không hề trả lời, hiện tại chức trách của hắn là phải bảo vệ cho nhị tiểu thư, nhị tiểu thư chưa lên tiếng hắn tự nhiên không thể có hành động gì khác.
"Trầm mỹ nhân, người quê mùa như hắn làm sao biết thưởng thức loại vang đỏ Bordeaux của Pháp từ những năm 97 cơ chứ, em cứ rót cho hắn chén trà là xong, ha ha!" Thanh niên ngồi đối diện nói xong liền cười ha ha, mấy gã thiếu gia công tử còn lại cũng ha hả cười theo, trong tiếng cười tràn đầy ý tứ châm biếm!
"Mã Lượng, anh nói thế là có ý gì đấy? Anh ta là do Kỉ Tiêm Vân tôi dẫn đến , chính là bạn của tôi, anh vũ nhục anh ta chính là vũ nhục tôi, đừng tưởng rằng nhà anh có vài đồng tiền dơ bẩn là đã lên mặt, hãy soi gương nhìn lại cho kỹ đi, quả thực là làm cho người ta phát ghê tởm!" Nhị tiểu thư Kỉ Tiêm Vân đột nhiên tức giận lớn tiếng.
Mã Lượng nghe vậy liền sửng sốt, hắn không nghĩ tới Kỉ Tiêm Vân lại phát hỏa lớn tiếng nặng nề như vậy, còn Sở Phàm sững cả người, hắn thật không ngờ nhị tiểu thư lại đứng ra bênh vực cho hắn!
"Ai da.. đến tột cùng là ai làm cho nhị tiểu thư yêu kiều xinh đẹp của chúng ta tức giận như vậy? Lại còn lớn tiếng như vậy nữa chứ?" Thanh âm cuồng vọng mang theo hàm ý khiêu khích từ ngoài cửa vang lại.
Mọi người quay đầu liền thấy, một thanh niên cao lớn mặc vest trắng khuôn mặt anh tuấn đang đứng ngoài cửa, phía sau lưng hắn đứng thẳng tắp bốn gã cận vệ mặc comple đen, hơn nữa tất cả đều đeo kính râm, thân hình to cao vạm vỡ, tuyệt đối đều là những tay võ nghệ!
Lại nói gã thanh niên công tử mặc vest trắng vừa thấy Kỉ Tiêm Vân quay đầu nhìn lại, khóe miệng liền lộ ra nụ cười giễu cợt, cố ý lớn tiếng nói: "Ôi, nhị tiểu thư yêu kiều mà ta ngày đêm mong nhớ, nàng có nhớ đến ta không, đến đây, hôn ta một cái!".
"Trần Tuấn Sinh, ngươi nói năng không ngờ ghê tởm đến như vậy, hừ, coi thử lại bản tính chính mình đi!" Kỉ Tiêm Vân nói xong quay sang Trầm Mộng Lâm, hỏi:"Mi như thế nào ngay cả loại người như hắn cũng rủ đến ? Sao không nói sớm cho ta biết?".
"Ta, ta không có gọi hắn." Trầm Mộng Lâm thấp giọng nói.
"Nhị tiểu thư, ở đây đều là anh em của ta, bản công tử ta biết trước nàng sẽ đến đây mà, đúng không các anh em?" Trần Tuấn Sinh nói xong liền cười ha hả.
"Đúng đúng, Trần ca!" Mấy tên công tử nhà giàu vừa nói vừa hướng về phía Trần Tuấn Sinh tỏ vẻ nịnh bợ, đặc biệt là Mã Lượng!
Đứng ở một bên Sở Phàm liếc liếc mắt nhìn Trần Tuấn Sinh, trong lòng lập tức kết luận: Cuồng vọng kiêu ngạo, miệt mài quá độ!
"Qua đây, qua đây nhị tiểu thư, để anh kính em một ly nào!" Trần Tuấn Sinh nói xong liền cầm một ly vang đỏ đưa tới trước mặt Kỉ Tiêm Vân, cười nói.
"Cút đi! Muốn uống thì ngươi tự mà uống!" Kỉ Tiêm Vân nói xong vung tay, trực tiếp gạt ly rượu vang trên tay Trần Tuấn Sinh , liền đó cầm lấy chiếc bóp, quay nhìn Sở Phàm nói:"Chúng ta đi!".
"Đứng lại!" Sắc mặt Trần Tuấn Sinh đột nhiên trở nên tái nhợt dữ tợn ,"Người ở đây ai cũng có thể đi, nhưng riêng chỉ mình ngươi thì không thể đi!".
Kỉ Tiêm Vân nghe vậy cũng chậm rãi xoay người, nhìn Trần tuấn sinh, cười lạnh nói:"Hừ, lại dùng cái danh hiệu con trai cục trưởng đe dọa người khác chăng? Cho dù ngươi có là con trai tổng thống đi nữa ta cũng không để tâm, hừ!".
"Nguyên lai hắn chính là con trai của cục trưởng, khó trách ngang tàng đến như vậy, xem ra hôm nay nếu muốn đi ra khỏi cái cánh cửa này, e phải thi hành trách nhiệm của một gã bảo tiêu rồi đây !" Sở Phàm nhìn Trần Tuấn Sinh, lại nhìn bốn gã cao to đeo kính râm đứng ngoài cửa, thầm suy tính.
"Chẳng lẽ mình cứ như thế này ra tay giáo huấn bọn chúng? Dùng bộ mặt này sao được? Đối phương là con trai cục trưởng, nếu cứ dùng bộ mặt này giáo huấn hắn, ngày sau hắn khẳng định sẽ không ngừng phái người tới tìm ta gây sự, bản thân ta thì chẳng sao, nhưng cần phải tính toán cho nhị tiểu thư , đáng giá cùng loại công tử ngang ngược kiêu ngạo như hắn phân cao tranh thấp sao? Có lẽ chỉ có cách cải trang giả một thân phận khác để giáo huấn bọn chúng, cho bọn chúng vĩnh viễn sẽ không biết được, đến tột cùng là ai!"Sở Phàm trong lòng quyết định xong liền hơi nhếch miệng cười!
/390
|