Nhóm Dịch: : Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu Tầm
Âm thanh lạnh lùng như băng, giống như một cây kim đâm vào trong não của Trần Tuấn Sinh, gã bỗng cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo!
- Ai?
Trần Tuấn Sinh biết người lặng lẽ đi đến đứng sau mình là ai nhưng gã vẫn không tự chủ mà hỏi.
Vừa mới quay đầu lại, Trần Tuấn Sinh đã nhìn thấy Sở Phàm đang lạnh lùng nhìn mình, khuôn mặt lãnh đạm, đặc biệt ánh mắt của Sở Phàm giống như bảo đao lợi kiếm khiến trong lòng gã cảm thấy sợ hãi.
- Sở ca ca, Sở ca ca, anh rốt cục cũng đã đến!
Nhị tiểu thư biết Sở Phàm đến, không nhịn được vui sướng kêu lên.
Trần Tuấn Sinh thấy nhị tiểu thư kêu lên thì linh cơ nhất động. Hắn vội nhớ tới con bài nhị tiểu thư, vội vàng xoay người về phía cô, nhưng hành động của Sở Phàm còn nhanh hơn gã gấp bội. Tay của Sở Phàm duỗi ra, năm ngón biến thành lưỡi câu, siết chặt cánh tay trái của Trần Tuấn Sinh, sau đó Sở Phàm vặn một cái. Một tiếng " rắc rắc" vang lên, khớp tay trái của Trần Tuấn Sinh đã bị vặn gãy rồi. Sở Phàm đá một cước làm Trần Tuấn Sinh văng sang bên cạnh luôn.
Trần Tuấn Sinh bị Sở Phàm đá trúng vào bụng dưới. Gã nằm thẳng ra mặt đất rên rỉ vô cùng đau đớn, hai chân co quắp, khuôn mặt vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, cánh tay phải còn hoạt động được ôm lấy bụng dưới. Một lúc sau lại chuyển qua ôm lấy vai trái. Trong lòng gã bây giờ chỉ có một cảm giác tuyệt vọng mà thôi.
Không biết từ khi nào trong tay Sở Phàm đã có thêm một con dao nhỏ. Hắn dùng dao chém đứt dây trói, sau đó dìu nhị tiểu thư đứng lên. Đột nhiên nhị tiểu thư bất ngờ đánh về phía Sở Phàm , sau đó cô ôm lấy hắn, dựa đầu lên vai của hắn. Cái miệng nhỏ của cô chu ra như là làm nũng.
- Anh rốt cục cũng đã đến, tôi biết anh nhất định sẽ đến cứu tôi, tôi biết mà!
- Nhị tiểu thư, thật xin lỗi, tôi đã tới chậm, hắn có ức hiếp cô không?
Sở Phàm ôn nhu hỏi.
- Ức hiếp thì không có nhưng mà hắn dám bắt cóc tôi, tôi nhất định không tha cho hắn, hừ.
Nhị tiểu thư hừ một tiếng nói.
- Nhị tiểu thư, cứ giao hắn cho tôi. Tôi sẽ trừng phạt hắn thích đáng.
Sở Phàm nói.
- Ừ.
Nhị tiểu thư nói xong lại tiếp tục dựa vào người của Sở Phàm, không muốn buông ra chút nào.
Sở Phàm khẽ ngửi thấy trên người tiểu thư toát ra một mùi thơm nhẹ nhàng. Đột nhiên hắn nói:
- Nhị tiểu thư, cô mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi.
Sở Phàm nói xong khẽ vỗ về nhị tiểu thư, đột nhiên hai tay sử dụng Đại lực Kim Cương thủ, nhấn vào huyệt Bách Hội của nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư chợt thấy hai mắt tối sầm, cả người hôn mê bất tỉnh.
Sau đó, Sở Phàm đặt nhị tiểu thư đã ngất đi ở trên ghế, ôn nhu nói:
- Nhị tiểu thư, có một số việc cô không nên biết thì tốt hơn, tất cả cứ để tôi xử lý cho!
Hai mắt Sở Phàm lóe lên tia nhìn sắc bén. Hắn chậm rãi đi tới gần Trần Tuấn Sinh đang khổ sợ lăn lộn trên mặt đất. Sở Phàm đưa tay đỡ Trần Tuấn Sinh để gã ngồi xuống, sau đó chậm rãi nói:
- Trần công tử, mày làm sao lại nôn nóng như thế? Chuyện ở quán bar Sway đã quên mất rồi sao?
- Con mẹ nó, chính là mày đánh lén sau lưng tao!
Trần Tuấn Sinh nghiến răng nói.
- Ngày đó, ở quán bar Sway, chính là tao đã đánh người của mày. Chỉ là sự nóng vội của mày khiến tao thực sự thất vọng. Chẳng lẽ mày đã quên ngày ấy tại quán bar Sway tao từng nói: nếu như lần sau mày còn thất bại trong tay tao thì mày muốn bò mà ra cũng không được sao?
Sở Phàm trầm giọng xuống, lạnh lùng nói.
- A, a, hắt xì!
Trần Tuấn Sinh nhịn không được hắt xì một cái. Thứ nhất là vì trong lòng gã đang vô cùng sợ hãi, thứ hai là gã lại đang lên cơn nghiện.
- Vài ngày không gặp lá gan của mày to ra không ít, dám động đến nhị tiểu thư. Chỉ là tao đoán bằng vào lòng can đảm như con chó của mày thì tuyệt đối không dám bắt cóc nhị tiểu thư, càng không thể mời đến nhiều người mai phục tại trước cổng hòng lấy tính mạng của tao nhw thế. Mày bị người khác sai khiến, đúng không?
Sở Phàm thản nhiên nói.
Câu nói của Sở Phàm như là nhắc nhở Trần Tuấn Sinh.Gã dường như là phản xạ có điều kiện, bật lên hỏi:
- Phía trước, những người mai phục ở phía trước thế nào rồi? Mày sao lại đến đây được?
- Bọn nó à? Nếu theo tính toán của tao thì chắc là bọn nó đã chết hết rồi, còn tao vào bằng cách nào thì mày không cần biết!
Sở Phàm lạnh lùng nói.
Trần Tuấn Sinh sau khi nghe vậy thì tay chân bỗng cảm thấy lạnh buốt. Bảy người kia liên thủ cũng không làm gì được hắn? Quái vật, quái vật, hắn nhất định là một con quái vật!
Sở Phàm nhìn thấy Trần Tuấn Sinh hai chân có vẻ hơi hơi run rẩy thì hững hờ nói:
- Mày hiện tại chẳng qua mới gãy cánh tay nhưng vẫn còn nối lại được, tao không hy vọng tiếp theo mày sẽ mất cả sinh mệnh. Sinh mệnh mà đã mất thì không thể có lại được, cho nên mày tốt nhất hãy ngoan ngoãn hợp tác với tao.
Trần Tuấn Sinh sau khi nghe vậy thì hai mắt kinh sợ nhìn về phía Sở Phàm, trong lòng do dự.
- Hì
Một tiếng cười giễu cợt vang lên. Tron tay Sở Phàm đã có thêm một con dao nhọn, sự sắc nhọn của mũi dao khiến người ta không khỏi cảm thấy rét lạnh. Sở Phàm thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ mày định ép tao động thủ thì mày mới chịu vâng lời sao? Truyện
- Mày, mày muốn làm gì? Ba tao là Cục trưởng Cục Công an, mày mà dám làm tao tổn thương tí gì thì ba tao sẽ không tha cho mày đâu!
Trần Tuấn Sinh sợ run lên nhưng vẫn cố nói cứng.
- Hừ, thật không?
Sở Phàm cười lạnh, nắm chặt lấy tay phải của Trần Tuấn Sinh rồi nói:
- Móng tay của mày xấu quá, để tao cắt sửa cho mày!
Sở Phàm nói xong lấy con dao nhỏ trong tay đâm mạnh vào khe hở giữa móng tay cái bên phải của Trần Tuấn Sinh.
"A…." Trần Tuấn Sinh kêu to lên giống như heo bị chọc tiết. Động tác của Sở Phàm vẫn chưa dừng lại, con dao nhỏ trong tay hắn khẽ rút về rồi đâm lại lần nữa, sau đó nạy lên trên. Móng tay cái của Trần Tuấn Sinh liền bị bẩy rời ra. Tay đứt ruột xót, Trần Tuấn Sinh đau đến mức hôn mê gần chết. Gã mở to miệng thở phì phò, sắc mặt càng tái xanh, trong mắt lộ vẻ vô cùng hoảng sợ, không biết từ khi nào nước mắt đã ứa ra.
- Mày có mười đầu ngón tay và ngón chân, đủ để tao chơi đùa một hồi. Đợi đến lúc mày muốn nói ra thì khi đó tao sẽ dừng tay.
Sở Phàm nói xong con dao trong tay lại nhắm vào ngón trỏ bên tay phải của Trần Tuấn Sinh mà đâm.
Vẻ hoảng sợ trong mắt của Trần Tuấn Sinh càng trở nên trầm trọng. Gã thở phì phò, vừa khóc vừa nói:
- Không, không thể nói, tao nói chính là phản bội. Phản bội thì sẽ mất mạng, chết không toàn mạng.
Sở Phàm nghe vậy thì nhíu mày. Theo như Trần Tuấn Sinh vừa nói thì dường như gã rất sợ hãi người đó.
Lúc này, ngoài phân xưởng vang lên một tiếng động rất nhỏ, ngẩng đầu lên thì thấy Ngân Hồ và Kim Cương đang chậm rãi đi tới đây.
- Giết sạch rồi à?
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Chủ nhân, giết sạch hết rồi!
Ngân Hồ cung kính đáp, giọng nói thản nhiên, giống như việc giết mấy người đó đối với cô mà nói chẳng khác gì giết chết mấy con kiến.
- Thằng ranh này chính là người bắt cóc nhị tiểu thư à? Chủ nhân, để tôi giết hắn!
Đôi mắt sắc bén, linh hoạt của Kim Cương trừng trừng nhìn Trần Tuấn Sinh, giận dữ nói.
Trần Tuấn Sinh nghe lời nói đó thì trong lòng sợ hãi cực điểm. Gã biết, bảy người mai phục ở đằng trước đều đã chết hết trong tay của hai người đứng trước mặt. Nhìn thấy cặp mắt sắc bén của Kim Cương, Trần Tuấn Sinh không kìm được rùng mình một cái, trong lòng có một cảm giác kinh hoàng.
- Nếu như hắn ngoan ngoãn hợp tác thì tôi có thể tha chết cho hắn. Ngược lại nếu hắn không nghe lời thì đương nhiên sẽ phải chết, nhưng là chết rất đau đớn!
Sở Phàm lạnh lùng nói.
Trần Tuấn Sinh nghe vậy thì trong lòng hồi hộp. Không khỏi có cảm giác tuyệt vọng.
Sở Phàm nhìn nhìn Trần Tuấn Sinh, đột nhiên nói:
- Ngân Hồ, cô ôm lấy nhị tiểu thư, tôi muốn dẫn Trần công tử đi xem mấy cái xác chết, sau đó xem hắn rốt cuộc muốn chết hay muốn sống!
Nói xong Sở Phàm liền lôi Trần Tuấn Sinh đến phía trước công xưởng
Ngân Hồ ôm lấy nhị tiểu thư còn đang hôn mê, sau đó cùng với Kim Cương hai người đi theo sau Sở Phàm.
Sở Phàm kéo Trần Tuấn Sinh đến trước công xưởng. Hắn nhìn thấy xác của tay súng đầu tiên, máu tươi từ cái xác chảy xuống thành một màu đỏ thẫm. Không những vậy chỗ mà máu chảy xuống chính là cổ họng, nhìn thấy không khỏi ghê người.
Xác của người thứ hai và người thứ ba là hai gã thanh niên trẻ tuổi. Dường như trước khi chết bọn chúng rất kinh hoàng, sợ hãi. Không biết tại sao vẻ mặt của chúng lại cứng ngắc, nhìn qua giống như là một đám ác ma khủng khiếp vặn vẹo!
Người thứ tư.Còn chưa nhìn thấy người thứ tư Trần Tuấn Sinh đã không chịu được phải nôn mửa, trong lòng kinh sợ vô cùng. Sở Phàm lạnh lùng nói:
- Nói đi, mày muốn giống như chúng nó hay muốn vui vẻ nói chuyện? Hay là mày còn muốn để cho tao giúp mày tu sửa móng tay?
Trần Tuấn Sinh cố gắng há miệng. Gã đang định nói cái gì đó, thế nhưng trong đầu gã bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt âm trầm của Trương thiếu. Trái tim gã đập "thình thịch", hai chân mềm nhũn. Ngồi ở trên mặt đất, gã hoảng sợ nói:
- Không được, nói xong tao sẽ chết. Mày biết không, nói xong là tao sẽ phải chết đấy.
- Mày cho rằng mày không nói thì mày có thể sống được à? Tao sẽ là người đầu tiên đập bể đầu mày ra.
Kim Cương tức giận nói.
Trần Tuấn Sinh nghe vậy thì giật mình, lập tức thì thào nói:
- Không được, tao không thể nói, tao nói thì tao sẽ phải chết, trừ phi. Trừ phi bọn mày có thể bảo đảm chắc chắn cho tao được an toàn.
Trong mắt Trần Tuấn Sinh hiện lên một tia hy vọng.
- Bố mày là cục trưởng cục công an, tao làm sao có thể so sánh được. Mày có sự bảo hộ của ông già mày thì còn phải sợ cái gì?
Sở Phàm nói.
- Không, thế lực của người kia rất mạnh, tao, ba tao lúc bình thường cũng phải sợ người đó.
Sở Phàm nhíu mày, thầm nghĩ tới điều gì đó.
- Mày không nói thì bây giờ mày cũng sẽ phải chết thôi!
Ngân Hồ lạnh lùng nói, tay phải dơ lên, một thứ vũ khí sắc nhọn sáng chói dàn hiện ra.
Sở Phàm khoát tay, sau đó thản nhiên nói:
- Trần Tuấn Sinh, tao chỉ muốn biết rốt cuộc ai là người đứng sau muón lấy mạng tao. Rốt cuộc là ai xúi giục mày bày ra việc ngu ngốc này? Nếu như mày không nói ra thì tao chỉ còn cách từ từ nạy móng tay mày ra, từ từ rạch bụng của mày ra. Rốt cuộc mày có muốn thế không?
- Mày nói việc ngu ngốc gì?
Trần Tuấn Sinh đột nhiên hỏi.
- Hừ, nếu như đêm nay tao bị giết chết thì tất cả tội danh sẽ do mày gánh chịu. Bởi vì mày là người ra mặt, mà nhị tiểu thư chính là nhân chứng tốt nhất, cho dù mày không muốn giết tao cũng thế. Cho nên mày là một thằng ngu, mày bị người khác lợi dụng mà không biết.
Sở Phàm dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Mày biết câu thành ngữ "một mũi tên bắn hai con chim" chứ? Đối phương chính là dùng chiêu này, vừa có thể giết chết tao, vừa có thể đạp đổ mày. Thử nghĩ xem, mày nhận tội danh giết tao, mà bố mày lại là Cục trưởng Cục Công an, ông già mày phải làm thế nào bây giờ? Phải đại nghĩ diệt thân hay là bao che tội lỗi của mày? Mày bị lôi ra làm trò đùa rồi đấy.
- Hả?!
Trần Tuấn Sinh nghe vậy thì sắc mặt trở nên kinh hoàng.
- Người phía sau xui khiến mày chẳng những muốn tính mạng của tao mà còn muốn mạng của mày nữa. Thủ đoạn của hắn rất cao siêu. Nếu như thành công hắn sẽ không thèm đếm xỉa gì nữa, chúng ta lại trở thành vật hy sinh trong kế hoạch của hắn. Những đạo lý này bây giờ mày còn chưa thông suốt ra ư?
Sở Phàm lạnh lùng nói.
Thân thể Trần Tuấn Sinh run lên, bắt đầu hiểu ra, sau đó thì thào nói:
- Khó trách, khó trách.
- Sở Phàm, tao quyết định sẽ nói thật tất cả!
Trần Tuấn Sinh sau đó quyết định nói.
Một tia hài lòng lóe lên trong mắt Sở Phàm.
/390
|