Dịch: Huyết hận
Nguồn: Sưu Tầm
Biệt thự Lam Hải
11h sáng, ba mỹ nữ là nhị tiểu thư, Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ mới uể oải rời giường. Các nàng chính là minh chứng cho câu nói, mỹ nữ thì phải ngủ dậy muộn.
Theo như quan điểm này, các nàng hoàn toàn có tư cách để ngủ thẳng đến tối hay thậm chí là cả sáng hôm sau mới dậy. Chỉ là do bụng các nàng kháng nghị. Dù sao thì mỹ nữ chứ không phải là tiên nữ, vẫn phải trải qua khói lửa cuộc đời, hay nói thẳng ra là vẫn biết đói.
Ba mỹ nữ này ngủ dậy đều mặc quần đùi bó sát có đai đeo nhỏ, tạo thành một cảnh vô cùng là xuân sắc. Nếu Sở Phàm có ở đây khẳng định sẽ mở rộng tầm mắt, thầm hô quá đã.
Ba người nhị tiểu thư đánh răng rửa mặt xong liền xuống nhà ăn sáng. Nhị tiểu thư vào phòng khách thấy dì Mi đang ngồi ở sofa đọc báo. Nàng cười hỏi:
- Oa, dì Mi, dì dậy sớm thế?
- Hà hà, là do đói quá nên tỉnh. Tối hôm qua dì uống say, về ngủ đến nửa đêm phải chạy vào WC để nôn, sáng nay thấy đói, nên phải dậy để ăn.
Dì Mi nói.
- Dì Mi, tối hôm qua là do Tiểu Ngốc Ngốc đổ xúc xắc quá giỏi. Hơn nữa có vài lần dì định gọi số hắn đã kêu mở, sau đó dì lại uống rượu, cho nên việc này chính là do Tiểu Ngốc Ngốc gây ra.
Nhị tiểu thư cười nói.
- Đúng rồi, tối hôm qua cháu cũng cảm thấy Sở ca ca là cố ý nhắm vào dì Mi. Sở ca ca thật là đáng giận, dám làm cho dì Mi say.
Trầm Mộng Lâm cũng ở bên cạnh thêm mắm thêm muối.
Dì Mi thản nhiên cười, nói:
- Ba con bé này công kích tập thể Tiểu Sở, có phải là muốn mượn tay dì Mi để phạt Tiểu Sở không?
- Không phải, chỉ là bọn cháu không quen nhìn tiểu hòa thượng này bắt nạt dì Mi nên mới nói vậy.
Tô Phỉ cũng cười nói.
- Ba con bé này sao lại xưng hô với Tiểu Sở khác nhau thế? Ha ha, yên tâm đi, dì Mi sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.
Dì Mi cười nói.
- Thật sao, nếu vậy chi bằng chúng ta thừa lúc Tiểu Ngốc Ngốc chưa dậy, thảo luận biện pháp trừng phạt hắn đi.
Nhị tiểu thư nóng lòng nói.
- Tiểu Vân, chỉ sợ kế hoạch của cháu phải bỏ đi rồi. Sáng nay Tiểu Sở đã đi ra ngoài từ sớm rồi.
Dì Mi nói.
- Hả? Tiểu Ngốc Ngốc ra ngoài? Đi sớm vậy sao?
Nhị tiểu thư hỏi lớn.
- Uhm, không chỉ có hắn, mà còn cả Tiêm Tiêm nữa. Hai người đó đi cùng nhau, là vì chuyện của công ty đó mà.
Dì Mi nói.
- Vì chuyện công ty? À, cháu biết rồi, tỷ tỷ cùng Tiểu Ngốc Ngốc chắc chắn là đi thảo luận về kế hoạch tiêu thụ khu Lam Cảnh.
Nhị tiểu thư nói.
- Coi như hắn gặp may. Tuy nhiên chúng ta vẫn có thể tính trước, sau đó chờ tiểu hòa thượng về thì thực hiện, vậy mới hay đó.
Tô Phỉ nói.
- Đúng rồi, Phỉ Phỉ nói không sai. Tuy nhiên tớ nghĩ dì Mi đã có kế hoạch trừng phạt Tiểu Ngốc Ngốc rồi, đúng không hả dì Mi?
Nhị tiểu thư nũng nịu hỏi.
Dì Mi thở dài, tức giận nói:
- Haizz, xem ra Tiểu Sở gặp phải ba tiểu ma nữ này thật sự là hắn bất hạnh rồi.
- Dì Mi, chúng cháu ngoan ngoãn thế này sao lại là tiểu ma nữ. Chúng cháu rất ngoan, rất nghe lời mà.
Trầm Mông Lâm bĩu môi nói.
- Được rồi được rồi, là dì nói sai. Được chưa?
Dì Mi gặp mấy cô tiểu quỷ này, không thể không lùi bước.
Lúc này Trương bá đi đến, nói:
- Nhị tiểu thư, bên ngoài có một vị công tử tới tìm.
- Có người tìm cháu ư? Là ai vậy ạ?
Nhị tiểu thư hỏi.
- Hắn tự xưng là Lâm Phi Dật, còn bảo bác báo cho cháu một câu.
Trương bá nói.
- Là hắn sao? Hắn tới tìm cháu làm gì? Còn dám đến tận cửa, thật là.
Nhị tiểu thư nén giận nói.
- Oa, Tiểu Vân, Bạch mã công tử của trường ta đã tìm tới cửa. Tiểu Vân, bồ sẽ không cự tuyệt, không chịu ra gặp hắn chứ?
Tô Phỉ hỏi.
- Gặp làm gì? Hừ, nhìn thấy hắn là tớ lại nhớ đến bộ dạng của hắn bị Trần Tuấn Sinh khi dễ. Nhìn là thấy khó chịu rồi.
Nhị tiểu thư nói.
- Được rồi, Tiểu Vân, Lâm Phi Dật sao có thể so được với Trần Tuấn Sinh lúc đó chứ. Lúc đó Trần Tuấn Sinh người đông thế mạnh. Hơn nữa, dù không để ý đến hắn cũng phải biết hắn đến làm gì chứ.
Trầm Mộng Lâm nói.
- Tớ biết hắn tới làm gì rồi.
Nhị tiểu thư nói.
- Bồ biết? Chuyện gì thế?
Tô Phỉ hỏi.
- Tối nay hắn tổ chức dạ tiệc, mời tớ, ah, còn mới cả các bồ tham gia nữa.
Nhị tiểu thư nói.
- Ah, hóa ra là thế, hắn có nói tổ chức ở đâu không? Có gì vui không?
Trầm Mộng Lâm hứng thú hỏi.
- Làm sao tớ biết? Nếu muốn biết thì phải hỏi hắn.
Nhị tiểu thư đáp.
- Đã vậy thì, Tiểu Vân, bồ không ra thì để tớ ra nói chuyện với hắn, được không?
Trầm Mộng Lâm hỏi.
Nhị tiểu thư nghĩ một lát, nói:
- Được, hay đó.
Vì thế Trầm Mộng Lâm liền ra ngoài, nhìn thấy Lâm Phi Dật ăn mặc đẹp đẽ đứng ở ngoài cửa sắt, bên cạnh là chiếc xe Guinea cao cấp.
Lâm Phi Dật thấy Trầm Mộng Lâm ra vội chào, hỏi:
- Là bạn à? Kỷ Tiêm Vân đâu? Sao bạn ấy không ra?
- Ah, Tiểu Vân đang ở trong nhà vệ sinh, bạn ấy bảo tớ ra hỏi xem có chuyện gì.
Trầm Mộng Lâm tìm bừa một cái cớ, nói.
Trên gương mặt anh tuấn của Lâm Phi Dật lộ vẻ thất vọng, nói:
-Tám giờ tối nay ở quán rượu Lam Điền tớ có tổ chức một bữa tiệc nhỏ, muốn mời Kỷ Tiêm Vân, bạn và Tô Phỉ đến dự. Mong bạn nói với Tiêm Vân, mời bạn ấy tối nay đi nhé.
- Tiệc tối này có cái gì đặc sắc không? Nếu không có thì chán lắm, đi làm gì.
Trầm Mộng Lâm thản nhiên nói.
- Lần này tớ tổ chức tiệc đã chuẩn bị từ lâu rồi, có rất nhiều tiết mục hay. Đúng rồi, tớ có mang chương trình tối nay đây,
Lâm Phi Dật nói xong liền xoay người đến xe, mở cửa, lấy ra ba chiếc thiệp mời đẹp mắt cùng một tờ chương trình màu lam đưa cho Trầm Mộng Lâm, nói:
- Ba tấm thiệp mời này là cho các bạn, còn tờ này là tờ chương trình.
Trầm Mộng Lâm nhận thiệp mời cùng tờ chương trình, nói:
- Được rồi, tớ đem mấy thứ này vào cho Tiểu Vân. Đương nhiên, đi hay không vẫn là do bạn ấy quyết định.
- Vậy nhờ cậu nói hộ một hai câu tốt đẹp nhé. Tớ, tớ thật sự thích Kỷ Tiêm Vân.
Lâm Phi Dật thành thật nói.
- Được, tớ biết rồi, cậu đi đi, tớ đi vào đây.
Trầm Mộng Lâm nói xong thì chào Lâm Phi Dật, đi vào nhà.
Vào nhà nàng đưa thiệp mời cùng với tờ chương trình ra cho nhị tiểu thư và Tô Phỉ xem. Thiệp mời thật sự rất đẹp, tuy vậy mấy người nhị tiểu thư vẫn chú ý vào tờ chương trình, có rất nhiều hoạt động. Ăn uống thì không nói làm gì, trong đó còn có nói đến vũ hội bịt mặt, có tiết mục ảo thuật , ban nhạc Phi Mộng cũng tham gia.
- Oa, có cả ban nhạc Phi Mộng kìa, Tiểu Vân, ban nhạc Phi Mộng là ban nhạc bồ thích nhất đấy. Không ngờ Lâm Phi Dật lại mời được họ đến.
Tô Phỉ nói:
- Theo tờ chương trình này thì tối nay có rất nhiều tiết mục hay nha, tớ thích rồi đó. Tiểu Vân, hay là đi đi, đến đó chúng ta cứ chơi việc chúng ta, bồ không muốn gặp Lâm Phi Dật thì tránh hắn ra.
Trầm Mộng Lâm nói.
- Tớ thấy Lâm Phi Dật cũng rất tốt. Tiểu Vân, hắn đã làm như vậy, từ chối có phải là hơi ác không? Cho dù không thành người yêu thì cũng làm bạn được mà.
Tô Phỉ nói.
Dưới sự dụ dỗ của Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ, nhị tiểu thư cũng cảm thấy động tâm. Hơn nữa tối nay còn có ban nhạc Phi Mộng mà nàng thích biểu diễn, càng thêm kích thích hơn. Hơn nữa, thật ra ấn tượng về Lâm Phi Dật trong lòng nàng cũng không quá xấu, thậm chí phải nói là có chút thiện cảm. Dù sao Lâm Phi Dật cũng đẹp trai hào phóng, cử chỉ tao nhã, nhưng từ khi Sở Phàm xuất hiện thì nàng mới bắt đầu để ý kỹ đến Lâm Phi Dật.
Sở Phàm liên tiếp bóng gió, khiến nàng hoài nghi Lâm Phi Dật là loại người trêu hoa ghẹo nguyệt, thấy gái đẹp là nổi lòng tham. Trong lòng tuy có nghi ngờ, nhưng nhị tiểu thư cũng chưa từng thấy Lâm Phi Dật có người nào bên cạnh. Nàng thấy đây là việc kì lạ, một thiếu gia nhà giàu, bộ dạng lại đẹp trai anh tuấn, tại sao lại không có gái bên cạnh?
Đúng là do nghi ngờ này, hơn nữa ngày đó Lâm Phi Dật bị Trần Tuấn Sinh sỉ nhục giữa trường, khiến cho nhị tiểu thư không khỏi khó chịu, cảm thấy Lâm Phi Dật thật kém cỏi, chỉ là một thiếu gia cơm bưng nước rót đến tận miệng, đây cũng không phải là loại người mà nhị tiểu thư thích. Dần dần, nhị tiểu thư càng ngày càng lạnh nhạt với Lâm Phi Dật, đến cuối cùng chính là ngoảnh mặt làm ngơ, bánh bơ thần chưởng!
Nguyên nhân lớn nhất có lẽ là Sở Phàm. Nếu Sở Phàm không xuất hiện, có lẽ bây giờ nàng đang nói chuyện với Lâm Phi Dật cũng nên.
Lần này Lâm Phi Dật tổ chức tiệc, nhị tiểu thư biết, buổi tiệc này nói thẳng ra là tổ chức cho mình, nàng vẫn do dự đi hay không, nếu như đi chẳng lẽ lại để Lâm Phi Dật nghĩ là mình để ý đến hắn? Còn không đi lại băn khoăn lời của Tô Phỉ, cho dù không làm người yêu thì cũng làm bạn được cơ mà.
Bây giờ, bị Trầm Mộng Lâm cùng Tô Phỉ dụ dỗ, nhị tiểu thư nghĩ thầm, thôi thì đi, đến một lúc thì về, như vậy Lâm Phi Dật không mất mặt, mình cũng không có gánh nặng gì.
- Được rồi. Tuy nhiên tớ nói trước, tớ đi để xem ban nhạc Phi Mộng biểu diễn, không liên quan gì đến Lâm Phi Dật. Đến buổi tiệc đó các bồ không được gán ghép tớ với hắn, bằng không, tớ không để ý đến mấy bồ nữa.
Nhị tiểu thư nói.
- Biết rồi, bồ không tin chúng tớ sao.
Tô Phỉ liếc nàng một cái, nói.
- Được, có gọi Sở ca ca cùng đi không? Anh ấy là vệ sĩ của chúng ta mà.
Trầm Mộng Lâm hỏi.
- Không cần đâu, Lâm Phi Dật tổ chức tiệc, tớ nghĩ không có việc gì đâu. Hơn nữa Tiểu Ngốc Ngốc đang cùng chị tớ lo công chuyện quan trọng. Chúng ta tốt nhất không nên quấy rầy hắn.
Nhị tiểu thư nói.
- Vậy tám giờ chúng ta đi.
Tô Phỉ cười như tỏa nắng, nói.
Ai ngờ, tiệc tối nay, Lâm Phi Dật không chỉ chuẩn bị vì Kỷ Tiêm Vân, mà còn chuẩn bị cả vì Sở Phàm nữa, chuẩn bị một cái bẫy.
/390
|