Thời Nguyệt khiếp sợ, khoé môi giật giật không nói nên lời.
"Tớ ở thành phố Ninh không có bạn, cậu là người đầu tiên tớ quen biết ở đây." Kỷ Khê Bạch hơi rũ mắt, dáng vẻ rất đáng thương: "Nơi này trời xa đất lạ, tớ còn chưa thích ứng được. Chắc cậu sẽ không vậy đâu nhỉ?"
"Sẽ không sẽ không." Thời Nguyệt vội vàng xua tay, trông dáng vẻ như này của cậu thì ai dám cùng cậu giữ khoảng cách nữa: "Cậu là bạn tớ, còn kèm cặp tớ nữa, sao tớ có thể làm mấy chuyện thế được."
Kỷ Khê Bạch hơi cong môi: "Vậy là tốt rồi, chúng ta mau về nhà thôi, chú và dì chắc đang đợi mình đấy."
Thời Nguyệt gật đầu, cùng Kỷ Khê Bạch ra khỏi phòng học.
"Cậu thích ăn cơm trộn (1) không? Mẹ tớ làm cơm trộn đặc biệt ngon." Trên đường, Thời Nguyệt bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ các món ăn nhà mình.
(1): Nguyên văn là "石锅拌饭" có rau dưa được thái sẵn, nấm, thịt, cơm, ốp la, tương (xốt) sẽ được ăn trong một cái nồi đá. Lúc ăn thì để tương vào rồi trộn lên. Mình không chắc nó dịch sang gọi là cơm trộn =)), nhưng mình nghĩ vậy, ai biết có thể cmt góp ý giúp mình nhé. (ảnh cuối chương)
Kỷ Khê Bạch lắc đầu: "Tớ chưa ăn qua."
Thật ra cậu cũng rất ít ăn thịt nướng, vì đó giờ Lâm Tư Nhàn toàn dẫn cậu đi ăn khách sạn lớn. Lần đầu nếm thử vị thịt nướng nướng bằng than đậm đà như vậy, cảm giác rất khác, cậu khá thích.
"Vậy lần này thử đi, nhà tớ không phải chỉ thịt nướng ngon thôi đâu!" Thời Nguyệt tự hào nói: "Mẹ tớ nấu gì cũng ngon!"
Mẹ Thời đã sớm để lại vị trí trong góc cho Thời Nguyệt, vừa thấy cô đi cùng Kỷ Khê Bạch vào quán thì mắt bà sáng ngời.
"Mẹ, con dẫn Kỷ Khê Bạch đến cùng."
Kỷ Khê Bạch ngoan ngoãn dạ thưa: "Chào dì ạ."
Mẹ Thời khẽ cười nói: "Muốn ăn gì cứ nói với Nguyệt Nguyệt nhé, dì chừa chỗ cho tụi con rồi."
Thời Nguyệt quen đường quen nẻo dẫn Kỷ Khê Bạch đến chỗ ngồi ngồi xuống. Lúc này trong quán có rất nhiều khách, dường như các chỗ ngồi đều đầy. Mùi hương thịt nướng thỉnh thoảng thoáng qua, khiến người ta không cầm nổi.
"Tớ định ăn cơm trộn, còn cậu?" Cô đưa thực đơn cho Kỷ Khê Bạch xem.
Kỷ Khê Bạch nhìn sơ qua thực đơn rồi nói: "Tớ cũng muốn một phần cơm trộn."
"Cơm trộn nhà tớ có thể chọn đồ ăn đi kèm, cậu thích ăn gì cứ nói tớ, tớ sẽ nhớ kỹ rồi dặn với mẹ để mẹ làm riêng cho cậu." Thời Nguyệt không kén ăn, nhưng có một số vị khách sẽ không ăn được một nón nhất định, nên cơm trộn nhà cô cũng có nhiều loại cho khách dễ chọn.
Kỷ Khê Bạch cười đáp: "Tớ không kén ăn."
Thời Nguyệt cong mắt cười cười: "Không kén ăn thì tốt, giống tớ!"
Đến phòng bếp, Thời Nguyệt gọi cho mình và Kỷ Khê Bạch mỗi người một phần cơm trộn, cô thì thầm vào tai mẹ mình: "Mẹ, mẹ nhớ thêm hai miếng trứng chiên cho Kỷ Khê Bạch nhé."
Mẹ Thời cười gật đầu: "Mẹ biết, thành tích kiểm tra tháng của con có rồi phải không?"
Lần này Thời Nguyệt kiểm tra rất ổn, cũng không cần giấu giếm gì, cô đưa phiếu điểm sang rồi nói với mẹ: "Toán với Lí của con tiến bộ nhiều lắm, ít nhiều cũng vì có Kỷ Khê Bạch giúp."
Ba Thời nghe thấy thành tích của con gái cũng bước ra xem, ông cười ha hả nói: "Trứng gà sao ăn thua, cho người ta nhiều thịt chút."
***
Hai người đợi một hồi mẹ Thời mới bưng đến hai bưng cơm trộn. Tuy nhiên, sự khác biệt của hai phần là khá nhiều.
Kỷ Khê Bạch nhìn hai miếng trứng chiên và thịt chất đầy trong chén, cậu kinh ngạc ngước mắt: "Dì ơi, có phải đưa sai rồi không ạ?"
"Nghe nói Nguyệt Nguyệt nhà dì lần này kiểm tra ổn hơn trước nhiều, với khách cũng đông mà (2)." Mẹ Thời cười nói: "Nên con đừng khách sáo, ăn nhiều chút."
(2): ý mẹ Thời là đừng sợ quán lỗ nha, cứ ăn đi.
Kỷ Khê Bạch nghe xong bèn nói: "Cám ơn dì."
Mẹ Thời đi rồi Thời Nguyệt mới vừa trộn cơm vừa nói: "Ban nãy tớ nói ba mẹ rồi, tớ nói đều nhờ có cậu cả, định nói để cho cậu thêm hai miếng trứng gà, ai ngờ sau khi ba tớ nghe xong thì lại quyết cho thêm vài miếng thịt."
Kỷ Khê Bạch cầm đũa sững sờ, ngay sau đó liền hỏi: "Cậu muốn không, tớ chia cho cậu."
"Không cần đâu, tớ đủ rồi." Thời Nguyệt cong mắt lắc đầu: "Như mẹ tớ nói á, cậu ăn nhiều một chút."
Kỷ Khê Bạch do dự một xíu rồi cũng học động tác của Thời Nguyệt, bắt đầu trộn cơm.
Tương trộn cơm là đặc chế duy nhất, mùi vị đậm đà trộn với cơm, thêm một ít rau dưa, cuối cùng là vị từ thịt, đấy là chưa nói đến vị trứng gà được điểm xuyết.
Kỷ Khê Bạch nhìn Thời Nguyệt ăn một miếng, bản thân cũng ăn một miếng theo. Các nguyên liệu nấu ăn đều dung hợp hoàn mỹ với nhau, tuy đã ăn xong một miếng nhưng vị ngon vẫn còn đọng lại nơi đầu lưỡi cậu.
"Ăn ngon lắm phải không?" Thời Nguyệt cười tủm tỉm hỏi.
Kỷ Khê Bạch gật đầu: "Ăn rất ngon, dì nấu đỉnh thật."
Thời Nguyệt tự hào đáp: "Tất nhiên, nhiều năm qua tớ không mập là do cơ địa đặc thù đó, không thì chắc giờ tớ mập tới lăn được luôn!"
Kỷ Khê Bạch cười khẽ, rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Âm thanh trong tiệm thịt nướng không quá ồn, tiếng nướng thịt và mùi hương lượn quanh trong không khí thậm chí đã át đi tiếng trò chuyện be bé của khách.
Không lâu sau, mẹ Thời bưng một mâm trái cây đến, bà nhìn Kỷ Khê Bạch cười nói: "Không đủ thì bảo Nguyệt Nguyệt gọi thêm cho con."
Kỷ Khê Bạch thấy mẹ Thời đến thì vội cám ơn: "Cám ơn dì, nhiều như vậy con đã ăn no rồi ạ."
Thời mẫu cười cười không nói thêm gì, bà xoay người quay về phòng bếp tiếp tục bận rộn.
Thời Nguyệt cầm một miếng dưa hấu lên cắn. Tuy mùa dưa hấu chưa đến nhưng lại rất ngọt, cô ăn hai miếng mà còn chưa đã thèm.
Sau đó cô đề nghị: "Đi công viên Nguyệt Hồ không, dù sao cũng rảnh."
***
Đây là lần thứ hai Thời Nguyệt tới công viên Nguyệt Hồ với Kỷ Khê Bạch. Chỉ là lần trước có cả Hướng Húc Dương đi cùng, còn lần này chỉ có hai người bọn họ.
Sau mười hai giờ trưa có rất ít người đi dạo, công viên rất yên tĩnh.
Thời Nguyệt sóng vai đi cùng Kỷ Khê Bạch, sẵn tiêu thực.
"Kỷ Khê Bạch."
"Sao đấy?"
Thời Nguyệt dừng bước chân nhìn cậu: "Tớ thật sự muốn cám ơn cậu."
"Những lời này cậu hình như đã nói qua rất nhiều lần." Kỷ Khê Bạch khẽ cười nói.
Nét mặt cô nghiêm túc: "Vốn dĩ môn Toán và Lí luôn kéo điểm tớ xuống, nhưng lần này lại có thể tiến bộ rất nhiều. Chủ nhiệm lớp còn bảo tớ cố gắng phát huy thêm, nói nhiều thì sao chứ, tớ lúc nào mà chẳng muốn nói cám ơn với cậu."
Kỷ Khê Bạch cong cong môi: "Ngoài miệng cám ơn sao đủ, không có quà tặng gì thực tế à?"
"Cậu thích quà hả?" Thời Nguyệt chớp chớp mắt: "Muốn quà gì nào?"
Kỷ Khê Bạch mím môi, rất tự nhiên mà nhắc nhở: "Sinh nhật tớ là tháng sau."
"Thật à? Ngày mấy?" Thời Nguyệt hỏi ngay.
"Ngày sáu." Kỷ Khê Bạch trả lời.
Thời Nguyệt tính toán chút, từ đây đến ngày sáu thời gian cũng khá gần, nhưng thời gian để chuẩn bị một phần quà thì vẫn dư.
"Cậu thích gì?" Nàng ngẩng đầu hỏi, nhưng ngay sau đã ngượng ngùng nói: "Nhưng không thể quá quý, tớ sợ mua không nổi."
Kỷ Khê Bạch hơi cong môi: "Cậu tặng thì cậu phải tự nghĩ chứ, tớ chỉ biết nhận thôi."
"Lỡ cậu không thích thì sao đây?" Thời Nguyệt lo lắng hỏi.
Kỷ Khê Bạch nhẹ nhàng lắc đầu: "Không đâu, quà cậu đưa tớ đều sẽ thích."
"Tớ ở thành phố Ninh không có bạn, cậu là người đầu tiên tớ quen biết ở đây." Kỷ Khê Bạch hơi rũ mắt, dáng vẻ rất đáng thương: "Nơi này trời xa đất lạ, tớ còn chưa thích ứng được. Chắc cậu sẽ không vậy đâu nhỉ?"
"Sẽ không sẽ không." Thời Nguyệt vội vàng xua tay, trông dáng vẻ như này của cậu thì ai dám cùng cậu giữ khoảng cách nữa: "Cậu là bạn tớ, còn kèm cặp tớ nữa, sao tớ có thể làm mấy chuyện thế được."
Kỷ Khê Bạch hơi cong môi: "Vậy là tốt rồi, chúng ta mau về nhà thôi, chú và dì chắc đang đợi mình đấy."
Thời Nguyệt gật đầu, cùng Kỷ Khê Bạch ra khỏi phòng học.
"Cậu thích ăn cơm trộn (1) không? Mẹ tớ làm cơm trộn đặc biệt ngon." Trên đường, Thời Nguyệt bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ các món ăn nhà mình.
(1): Nguyên văn là "石锅拌饭" có rau dưa được thái sẵn, nấm, thịt, cơm, ốp la, tương (xốt) sẽ được ăn trong một cái nồi đá. Lúc ăn thì để tương vào rồi trộn lên. Mình không chắc nó dịch sang gọi là cơm trộn =)), nhưng mình nghĩ vậy, ai biết có thể cmt góp ý giúp mình nhé. (ảnh cuối chương)
Kỷ Khê Bạch lắc đầu: "Tớ chưa ăn qua."
Thật ra cậu cũng rất ít ăn thịt nướng, vì đó giờ Lâm Tư Nhàn toàn dẫn cậu đi ăn khách sạn lớn. Lần đầu nếm thử vị thịt nướng nướng bằng than đậm đà như vậy, cảm giác rất khác, cậu khá thích.
"Vậy lần này thử đi, nhà tớ không phải chỉ thịt nướng ngon thôi đâu!" Thời Nguyệt tự hào nói: "Mẹ tớ nấu gì cũng ngon!"
Mẹ Thời đã sớm để lại vị trí trong góc cho Thời Nguyệt, vừa thấy cô đi cùng Kỷ Khê Bạch vào quán thì mắt bà sáng ngời.
"Mẹ, con dẫn Kỷ Khê Bạch đến cùng."
Kỷ Khê Bạch ngoan ngoãn dạ thưa: "Chào dì ạ."
Mẹ Thời khẽ cười nói: "Muốn ăn gì cứ nói với Nguyệt Nguyệt nhé, dì chừa chỗ cho tụi con rồi."
Thời Nguyệt quen đường quen nẻo dẫn Kỷ Khê Bạch đến chỗ ngồi ngồi xuống. Lúc này trong quán có rất nhiều khách, dường như các chỗ ngồi đều đầy. Mùi hương thịt nướng thỉnh thoảng thoáng qua, khiến người ta không cầm nổi.
"Tớ định ăn cơm trộn, còn cậu?" Cô đưa thực đơn cho Kỷ Khê Bạch xem.
Kỷ Khê Bạch nhìn sơ qua thực đơn rồi nói: "Tớ cũng muốn một phần cơm trộn."
"Cơm trộn nhà tớ có thể chọn đồ ăn đi kèm, cậu thích ăn gì cứ nói tớ, tớ sẽ nhớ kỹ rồi dặn với mẹ để mẹ làm riêng cho cậu." Thời Nguyệt không kén ăn, nhưng có một số vị khách sẽ không ăn được một nón nhất định, nên cơm trộn nhà cô cũng có nhiều loại cho khách dễ chọn.
Kỷ Khê Bạch cười đáp: "Tớ không kén ăn."
Thời Nguyệt cong mắt cười cười: "Không kén ăn thì tốt, giống tớ!"
Đến phòng bếp, Thời Nguyệt gọi cho mình và Kỷ Khê Bạch mỗi người một phần cơm trộn, cô thì thầm vào tai mẹ mình: "Mẹ, mẹ nhớ thêm hai miếng trứng chiên cho Kỷ Khê Bạch nhé."
Mẹ Thời cười gật đầu: "Mẹ biết, thành tích kiểm tra tháng của con có rồi phải không?"
Lần này Thời Nguyệt kiểm tra rất ổn, cũng không cần giấu giếm gì, cô đưa phiếu điểm sang rồi nói với mẹ: "Toán với Lí của con tiến bộ nhiều lắm, ít nhiều cũng vì có Kỷ Khê Bạch giúp."
Ba Thời nghe thấy thành tích của con gái cũng bước ra xem, ông cười ha hả nói: "Trứng gà sao ăn thua, cho người ta nhiều thịt chút."
***
Hai người đợi một hồi mẹ Thời mới bưng đến hai bưng cơm trộn. Tuy nhiên, sự khác biệt của hai phần là khá nhiều.
Kỷ Khê Bạch nhìn hai miếng trứng chiên và thịt chất đầy trong chén, cậu kinh ngạc ngước mắt: "Dì ơi, có phải đưa sai rồi không ạ?"
"Nghe nói Nguyệt Nguyệt nhà dì lần này kiểm tra ổn hơn trước nhiều, với khách cũng đông mà (2)." Mẹ Thời cười nói: "Nên con đừng khách sáo, ăn nhiều chút."
(2): ý mẹ Thời là đừng sợ quán lỗ nha, cứ ăn đi.
Kỷ Khê Bạch nghe xong bèn nói: "Cám ơn dì."
Mẹ Thời đi rồi Thời Nguyệt mới vừa trộn cơm vừa nói: "Ban nãy tớ nói ba mẹ rồi, tớ nói đều nhờ có cậu cả, định nói để cho cậu thêm hai miếng trứng gà, ai ngờ sau khi ba tớ nghe xong thì lại quyết cho thêm vài miếng thịt."
Kỷ Khê Bạch cầm đũa sững sờ, ngay sau đó liền hỏi: "Cậu muốn không, tớ chia cho cậu."
"Không cần đâu, tớ đủ rồi." Thời Nguyệt cong mắt lắc đầu: "Như mẹ tớ nói á, cậu ăn nhiều một chút."
Kỷ Khê Bạch do dự một xíu rồi cũng học động tác của Thời Nguyệt, bắt đầu trộn cơm.
Tương trộn cơm là đặc chế duy nhất, mùi vị đậm đà trộn với cơm, thêm một ít rau dưa, cuối cùng là vị từ thịt, đấy là chưa nói đến vị trứng gà được điểm xuyết.
Kỷ Khê Bạch nhìn Thời Nguyệt ăn một miếng, bản thân cũng ăn một miếng theo. Các nguyên liệu nấu ăn đều dung hợp hoàn mỹ với nhau, tuy đã ăn xong một miếng nhưng vị ngon vẫn còn đọng lại nơi đầu lưỡi cậu.
"Ăn ngon lắm phải không?" Thời Nguyệt cười tủm tỉm hỏi.
Kỷ Khê Bạch gật đầu: "Ăn rất ngon, dì nấu đỉnh thật."
Thời Nguyệt tự hào đáp: "Tất nhiên, nhiều năm qua tớ không mập là do cơ địa đặc thù đó, không thì chắc giờ tớ mập tới lăn được luôn!"
Kỷ Khê Bạch cười khẽ, rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Âm thanh trong tiệm thịt nướng không quá ồn, tiếng nướng thịt và mùi hương lượn quanh trong không khí thậm chí đã át đi tiếng trò chuyện be bé của khách.
Không lâu sau, mẹ Thời bưng một mâm trái cây đến, bà nhìn Kỷ Khê Bạch cười nói: "Không đủ thì bảo Nguyệt Nguyệt gọi thêm cho con."
Kỷ Khê Bạch thấy mẹ Thời đến thì vội cám ơn: "Cám ơn dì, nhiều như vậy con đã ăn no rồi ạ."
Thời mẫu cười cười không nói thêm gì, bà xoay người quay về phòng bếp tiếp tục bận rộn.
Thời Nguyệt cầm một miếng dưa hấu lên cắn. Tuy mùa dưa hấu chưa đến nhưng lại rất ngọt, cô ăn hai miếng mà còn chưa đã thèm.
Sau đó cô đề nghị: "Đi công viên Nguyệt Hồ không, dù sao cũng rảnh."
***
Đây là lần thứ hai Thời Nguyệt tới công viên Nguyệt Hồ với Kỷ Khê Bạch. Chỉ là lần trước có cả Hướng Húc Dương đi cùng, còn lần này chỉ có hai người bọn họ.
Sau mười hai giờ trưa có rất ít người đi dạo, công viên rất yên tĩnh.
Thời Nguyệt sóng vai đi cùng Kỷ Khê Bạch, sẵn tiêu thực.
"Kỷ Khê Bạch."
"Sao đấy?"
Thời Nguyệt dừng bước chân nhìn cậu: "Tớ thật sự muốn cám ơn cậu."
"Những lời này cậu hình như đã nói qua rất nhiều lần." Kỷ Khê Bạch khẽ cười nói.
Nét mặt cô nghiêm túc: "Vốn dĩ môn Toán và Lí luôn kéo điểm tớ xuống, nhưng lần này lại có thể tiến bộ rất nhiều. Chủ nhiệm lớp còn bảo tớ cố gắng phát huy thêm, nói nhiều thì sao chứ, tớ lúc nào mà chẳng muốn nói cám ơn với cậu."
Kỷ Khê Bạch cong cong môi: "Ngoài miệng cám ơn sao đủ, không có quà tặng gì thực tế à?"
"Cậu thích quà hả?" Thời Nguyệt chớp chớp mắt: "Muốn quà gì nào?"
Kỷ Khê Bạch mím môi, rất tự nhiên mà nhắc nhở: "Sinh nhật tớ là tháng sau."
"Thật à? Ngày mấy?" Thời Nguyệt hỏi ngay.
"Ngày sáu." Kỷ Khê Bạch trả lời.
Thời Nguyệt tính toán chút, từ đây đến ngày sáu thời gian cũng khá gần, nhưng thời gian để chuẩn bị một phần quà thì vẫn dư.
"Cậu thích gì?" Nàng ngẩng đầu hỏi, nhưng ngay sau đã ngượng ngùng nói: "Nhưng không thể quá quý, tớ sợ mua không nổi."
Kỷ Khê Bạch hơi cong môi: "Cậu tặng thì cậu phải tự nghĩ chứ, tớ chỉ biết nhận thôi."
"Lỡ cậu không thích thì sao đây?" Thời Nguyệt lo lắng hỏi.
Kỷ Khê Bạch nhẹ nhàng lắc đầu: "Không đâu, quà cậu đưa tớ đều sẽ thích."
/37
|