'Cạch' tiếng cửa bị đóng lại phía sau.Diệc Phàm đã đi cả một đoạn đường dài mà cô bạn học Ninh Ninh vẫn nhất thiết bám theo tới tận sân trường.Từ xa Chí Hân đã nhìn thấy cảnh này liền lập tức buông lời trêu chọc:
- Mấy người nhìn xem,cái tên mặt mũi chẳng ra gì đó cũng hút gái quá nhỉ?
Theo hướng Chí Hân,Tiểu Diệp cũng âm thầm dõi theo cậu bạn đến khi cậu xuất hiện ngay trước mặt.
- Cậu có chuyện gì thế?-Linh Nghiện lo lắng
- Không sao,chẳng qua chỉ bị hiểu lầm đôi chút,không vấn đề.
- Thế người đi theo mày là ai thế,Phàm ca~
- Tsk
Diệc Phàm nhìn về phía sau thấy Ninh Ninh có chút xấu hổ vì bị phát hiện thế nhưng lại chẳng để tâm,lập tức quay phắt lại,khí chất vẫn không thay đổi:
- Học trưởng,anh trai cậu với mấy tiền bối khác đi đâu hết cả rồi?
- À...anh trai tớ cùng với bạn đi ăn trưa rồi?
- Đúng đấy,tớ chờ các cậu nên bụng cồn cào hết cả lên đây-Chí Hân thêm vào
- -------------------------------------
Không lâu sau cả nhóm đã tới một quán ăn nhỏ ngay cạnh trường đại học.Vì mệt nên Chí Hân cùng Linh Nghiệm ra sức ăn uống,đôi lúc còn giành đồ của nhau.Diệc Phàm không ăn tiếp,cứ mãi dán mắt vào người Tiểu Diệp quan sát.Thấy được ánh mắt kì lạ ấy,Tiểu Diệp ngượng ngùng:
- Cậu...không ăn nữa sao?
- Không
- Thế thì...hay là gọi điểm tâm?
- Thôi
- Đừng có nhìn mình nữa...
Càng nói Diệc Phàm lại càng chăm chú quan sát vào nhất cử nhất động của cô,vô tình gây lên cảm giác không mấy dễ chịu
- Cậu từng bị bệnh à?
Cả ba người sau khi nghe câu hỏi này đều đồng loạt dừng lại,ngước lên nhìn:
- Cậu xem,cô ấy có gì không bình thường à?
- Ừ-Diệc Phàm nói,đi kèm với cái gật đầu khẽ khàng.
- Phải!-Tiểu Diệp thừa nhận
- Vậy là màu mắt của cậu là...
- Ừm,lúc sinh ra mình đã mắc phải căn bệnh nào đó khiến màu mắt chuyển sang lam bạc.Nhưng từ đó về sau cơ thể mình đều bình thường-cô giải thích.
Sau khi nghe họ đều im lặng trong vài giây.''Vài giây'' để hiểu hết và suy nghĩ về căn bệnh khó hiểu này.
- À mà,chẳng phải sắp tới là sinh nhật cậu à Chu tổng tài?
- Đúng là không giấu nổi cậu.Thì thứ sáu tuần sau là sinh nhật tớ,vốn định khi nãy nói rồi nhưng việc xảy ra đột ngột quá.
- Hí hí,không sao,không sao,cậu mau nói tiếp xem-Linh Nghiệm vui mừng
- Ừm...tớ quyết định mời hai cậu tới tham dự
Chỉ chờ có câu nói này,Linh Nghiệm reo lên khiến mọi người trong quán đều chú ý.Chí Hân lập tức đứng dậy bịt miệng cô bạn lại,ngay lúc này chỉ muốn ném cô vào thùng rác cho rồi
**********************************
Diệc Phàm cùng Tiểu Diệp ngồi đợi trong bến xe.Trong lúc chờ đợi,Tiểu Diệp lấy từ trong cặp ra chiếc máy ảnh nhỏ xinh giơ lên.
- Cậu thích chụp ảnh à?
- À.Không hẳn,từ lúc cấp hai tới giờ anh trai đền nhờ tớ quay video thử giọng nên tớ thường xuyên đem theo thôi.
- Là thuận tay sao?
- Cứ cho là thế
Ngay lúc ấy một cô gái xuất hiện,ngày càng đến gần hai người họ.Mái tóc đen dài qua lưng đang chơi đùa cùng gió se mùa lá vàng
- Chào
- Ừm chào-Diệc Phàm đáp lời
Thanh Nguyệt thong thả ngồi xuống chờ chuyến xe về nhà.Chiếc tai nghe trong cặp cô qua khe hở của khóa mà ló ra ngoài.
- Ngân Diệp này
- Huh?
- Sở thích của cậu là gì?
- À...chắc là vẽ tranh.
- Tớ còn tưởng là Ân Diệc Phàm có đấy
Thanh Nguyệt cười,dù biết chỉ là câu nói đùa nhưng cũng khiến người khác trầm xuống suy nghĩ.Diệc Phàm,vì quá quen với tính cách của Thanh Nguyệt nên càng không thể ngồi yên.
- Thanh Dĩ Nguyệt,cậu đừng có đùa quá đáng!
Thanh Nguyệt không dừng lại.Cô đưa tay lên che miệng đi bờ môi cay độc:
- Hóa ra sở thích của cậu cũng lạ quá nhỉ?Ân-Diệc-Phàm.
Những lời nói bóng gió này buộc Diệc Phàm phải rời đi.Cậu đứng dậy,khoác balo lên vai,muốn rời đi.
- Ngân Diệp,tớ bắt taxi cho cậu
- Thôi,không câ-
Không nghe lời khuyên nào,Diệc Phàm trực tiếp kéo tay cô dậy,một mực đi về phía đường lớn,dáng vẻ còn vương chút tức giận.
- Mấy người nhìn xem,cái tên mặt mũi chẳng ra gì đó cũng hút gái quá nhỉ?
Theo hướng Chí Hân,Tiểu Diệp cũng âm thầm dõi theo cậu bạn đến khi cậu xuất hiện ngay trước mặt.
- Cậu có chuyện gì thế?-Linh Nghiện lo lắng
- Không sao,chẳng qua chỉ bị hiểu lầm đôi chút,không vấn đề.
- Thế người đi theo mày là ai thế,Phàm ca~
- Tsk
Diệc Phàm nhìn về phía sau thấy Ninh Ninh có chút xấu hổ vì bị phát hiện thế nhưng lại chẳng để tâm,lập tức quay phắt lại,khí chất vẫn không thay đổi:
- Học trưởng,anh trai cậu với mấy tiền bối khác đi đâu hết cả rồi?
- À...anh trai tớ cùng với bạn đi ăn trưa rồi?
- Đúng đấy,tớ chờ các cậu nên bụng cồn cào hết cả lên đây-Chí Hân thêm vào
- -------------------------------------
Không lâu sau cả nhóm đã tới một quán ăn nhỏ ngay cạnh trường đại học.Vì mệt nên Chí Hân cùng Linh Nghiệm ra sức ăn uống,đôi lúc còn giành đồ của nhau.Diệc Phàm không ăn tiếp,cứ mãi dán mắt vào người Tiểu Diệp quan sát.Thấy được ánh mắt kì lạ ấy,Tiểu Diệp ngượng ngùng:
- Cậu...không ăn nữa sao?
- Không
- Thế thì...hay là gọi điểm tâm?
- Thôi
- Đừng có nhìn mình nữa...
Càng nói Diệc Phàm lại càng chăm chú quan sát vào nhất cử nhất động của cô,vô tình gây lên cảm giác không mấy dễ chịu
- Cậu từng bị bệnh à?
Cả ba người sau khi nghe câu hỏi này đều đồng loạt dừng lại,ngước lên nhìn:
- Cậu xem,cô ấy có gì không bình thường à?
- Ừ-Diệc Phàm nói,đi kèm với cái gật đầu khẽ khàng.
- Phải!-Tiểu Diệp thừa nhận
- Vậy là màu mắt của cậu là...
- Ừm,lúc sinh ra mình đã mắc phải căn bệnh nào đó khiến màu mắt chuyển sang lam bạc.Nhưng từ đó về sau cơ thể mình đều bình thường-cô giải thích.
Sau khi nghe họ đều im lặng trong vài giây.''Vài giây'' để hiểu hết và suy nghĩ về căn bệnh khó hiểu này.
- À mà,chẳng phải sắp tới là sinh nhật cậu à Chu tổng tài?
- Đúng là không giấu nổi cậu.Thì thứ sáu tuần sau là sinh nhật tớ,vốn định khi nãy nói rồi nhưng việc xảy ra đột ngột quá.
- Hí hí,không sao,không sao,cậu mau nói tiếp xem-Linh Nghiệm vui mừng
- Ừm...tớ quyết định mời hai cậu tới tham dự
Chỉ chờ có câu nói này,Linh Nghiệm reo lên khiến mọi người trong quán đều chú ý.Chí Hân lập tức đứng dậy bịt miệng cô bạn lại,ngay lúc này chỉ muốn ném cô vào thùng rác cho rồi
**********************************
Diệc Phàm cùng Tiểu Diệp ngồi đợi trong bến xe.Trong lúc chờ đợi,Tiểu Diệp lấy từ trong cặp ra chiếc máy ảnh nhỏ xinh giơ lên.
- Cậu thích chụp ảnh à?
- À.Không hẳn,từ lúc cấp hai tới giờ anh trai đền nhờ tớ quay video thử giọng nên tớ thường xuyên đem theo thôi.
- Là thuận tay sao?
- Cứ cho là thế
Ngay lúc ấy một cô gái xuất hiện,ngày càng đến gần hai người họ.Mái tóc đen dài qua lưng đang chơi đùa cùng gió se mùa lá vàng
- Chào
- Ừm chào-Diệc Phàm đáp lời
Thanh Nguyệt thong thả ngồi xuống chờ chuyến xe về nhà.Chiếc tai nghe trong cặp cô qua khe hở của khóa mà ló ra ngoài.
- Ngân Diệp này
- Huh?
- Sở thích của cậu là gì?
- À...chắc là vẽ tranh.
- Tớ còn tưởng là Ân Diệc Phàm có đấy
Thanh Nguyệt cười,dù biết chỉ là câu nói đùa nhưng cũng khiến người khác trầm xuống suy nghĩ.Diệc Phàm,vì quá quen với tính cách của Thanh Nguyệt nên càng không thể ngồi yên.
- Thanh Dĩ Nguyệt,cậu đừng có đùa quá đáng!
Thanh Nguyệt không dừng lại.Cô đưa tay lên che miệng đi bờ môi cay độc:
- Hóa ra sở thích của cậu cũng lạ quá nhỉ?Ân-Diệc-Phàm.
Những lời nói bóng gió này buộc Diệc Phàm phải rời đi.Cậu đứng dậy,khoác balo lên vai,muốn rời đi.
- Ngân Diệp,tớ bắt taxi cho cậu
- Thôi,không câ-
Không nghe lời khuyên nào,Diệc Phàm trực tiếp kéo tay cô dậy,một mực đi về phía đường lớn,dáng vẻ còn vương chút tức giận.
/40
|