Ngỡ nàng là bạch nguyệt quang
Dịu dàng mà xuyên qua tâm trí ta
Tựa như một vết chu sa
Để lại bên ta bao nhiêu nhung nhớ.
Diệc Phàm đứng dưới biển hiệu có chút để ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh đang dõi theo.Cậu chỉ cười gượng dựa vào một bên cửa, hai tay đan chéo trước ngực như một người điềm tĩnh,ôn nhu.Thế rồi Tiểu Diệp đẩy cửa bước ra,lập tức va ngay vào cậu,trong đầu nổi ra một ý nghĩ,cô ngước mắt lên nhìn,miệng lặp bặp:
- Cậu...cậu là đang...Aaa...biến tháiii-Cô gái nhỏ hét lên trong kinh sợ
Ân Diệc ra sức bịt miệng ngăn cho cô bạn học trưởng phát ra tiếng.Giúp đỡ bạn học mà bị hiểu lầm thành ra thế này đây.Cậu vòng từ phía sau,miệng ghé sát vào tai Tiểu Diệp giải thích:
- Shh!tớ lại chẳng phải là mang áo khoác đến cho cậu sao?
Bấy giờ Tiểu Diệp mới bình tâm,đứng yên một chỗ,đôi mắt xoe tròn.Thì ra cậu ta không phải hạng người đó,lại là do cái tính đa nghi của cô ấy mà.
- Hiểu-hiểu lầm rồi,là tớ lo gần lo xa,xin lỗi cậu nhé.
Tiểu Diệp nhận lấy áo khoác từ tay Ân Diệc,có chút hổ thẹn vì nghi ngờ bạn học.Mắt cô hơi cúi xuống vẻ hối lỗi.Về phía cậu bạn sau khi thấy hành động của cô thì không khỏi cảm thấy có chút thú vị.Giọng cậu nhẹ nhàng:
- Ừm,không sao,cậu kiểm tra xem có mất thứ gì không rồi chúng ta cùng về lớp.
- ---------------------------------------------
Hành lang dài dẫn đến lớp học nhưng hình như hôm nay lại ngắn đi một chút,đi lại nhanh hơn một chút.Hai đại diện lớp 10-3 sánh vai qua các dãy lớp học.Về chiều cao thì chênh lệch quá lớn nhưng nếu đem so thành tính học tập chắc chắn Tiểu Diệp không phải đối thủ nhẹ cân đâu.
- Nghe nói cậu là thủ khoa đầu vào môn toán đúng không?
- Ừ
- Ngầu thật đấy!
- Ừm
Mặt Tiểu Diệp xị xuống.Chắc hẳn cô nhận thấy Ân Diệc Phàm này không phải người dễ dàng nói chuyện,bỗng nhiên chí tò mò của cô nổi lên, cảm thấy liệu quá khứ của cậu ấy có thú vị không nhỉ?
- Cậu và Chu Chí Hân quen nhau từ khi nào thế?tớ thấy hai cậu thân nhau lắm...
- Ờ...chắc là đầu năm cấp hai
Đôi tay mảnh khảnh của cậu trong vô thức lại xoa xoa đầu qua mái tóc đen đang tung lên trong gió.Chợt Tiểu Diệp phụt miệng cười.Cái cười nhẹ nhàng của cô va vào mắt Diệc Phàm hông khỏi làm cậu có chút ngạc nhiên:
- Huh?-cậu nhướng mày
- Tớ phát hiện Ân Diệc Phàm-cậu,có thói quen xoa đầu sắp trở thành thương hiệu rồi.
- À...ờm...chắc là thế rồi nhỉ?
Mặt cậu quay đi hướng khác trong một nụ cười thoát hiện.Ngay chính lúc ấy,chính cậu đã bị cô gái mang tên Ngân Diệp thu hút,truyền năng lượng tích cực xuyên qua tâm trí như một khoảng sáng.
- --------------------------------------------------
Khung cảnh lớp học sau giờ học chính thật náo nhiệt.Ngoài hành lang có rất nhiều người,có bạn đọc sách,ôn bài,có bạn lại vui đùa với bạn bè.Tất cả đều thu lại trước mắt Tiểu Diệp-cô bé hiện đang ngồi trong lớp học nhìn ra ngoài.
- Này,học trưởng,có người tìm cậu kìa
- Ừ,tớ biết rồi,cảm ơn nhé.
Bước từng bước tới phía văn phòng chính,bản thân cô cũng thắc mắc ai lại tìm mình vào lúc này.
- Chào m-...
Chợt cô ngừng lại khi thấy Chu Chí Hân cũng đang ở đây,hình như cậu ấy đang bị thầy Tô khiển trách về việc đánh nhau với bạn học.Bỏ qua cậu ấy,cô thấy một người phụ nữ trung niên,trên mặt đã có vài nếp nhăn ngồi đó dưới ánh nắng chiếu từ khung cửa sổ.Không còn nghi ngờ,chính là người dì họ hàng xa vẫn thường đem hoa quả sang cho nhà Tiểu Diệp
- Dì Tần,dì tìm con ạ?
- Ừ phải rồi,dì có chút việc gấp nên nhờ con một chút.
- Dạ,dì cứ nói đi
- Chuyện cũng chẳng có gì to tác.
Người dì đưa tay vuốt cho mái tóc gọn lại rồi mới quay sang Tiểu Diệp ân cần chỉ điểm.
- Dì có chuyện gấp giờ phải đi ngay,con gái dì nhờ con chăm sóc nó ít hôm.
- Àa..chuyện này không lớn thật.Thế khi nào thì dì về ạ?
Khác với sự quan tâm của Tiểu Diệp,dì Tần khá lúng túng giống như là không muốn nói ra hay đang cố che đậy điều gì.
- Con đừng lo,không lâu đâu,Tiểu Nguyệt sẽ tới nhà con sớm thôi.Trông cậy vào con đấy,dì phải đi rồi
- Dì đi bây giờ ạ?
Dì đứng dậy điệu bộ vội vã rời đi,chỉ có Tiểu Diệp là chưa định hình được sự việc đã bị đưa vào tròng.
- Này,Ngân Diệp-Chí Hân nói vọng
- Cậu qua đây nói giúp tớ vài câu-cậu bổ sung
*********************************
Hai người họ quay về lớp học trước khi giờ giải lao kết thúc.
- Thím lúc nãy tìm cậu là có việc gì thế?
- À thì...ngờ trông trẻ ấy mà...
- Đứa trẻ này cũng được 192 tháng tuổi rồi-Cậu cười khẩy
Tiểu Diệp dừng lại,ngơ ngác khi nghe lời cậu bạn vừa nói.Không phải 192 tháng tuổi tức là mười sáu tuổi rồi sao?Nhưng sao cậu ta biết được?
- Nhưng mà,sao cậu lại nói vậy?
- Rồi cậu sã nhận ra thôi
- Hả?ơ kìa cậu-
Chí Hân cười đùa chạy về lớp,đúng lúc Ân Diệc Phàm đang thay nước đi về lại gặp cô bạn đang thất thần.
- Tớ biết rồi nhé!- Diệc Phàm nói
- Ủa?Cậu ở đây từ lúc nào thế?
Mắt cậu bạn cúi xuống nhìn, đồng thời bắt gặp ánh mắt cô đang xoe tròn nhìn cậu.
- Cậu,đang nghĩ tới ai à?
- Không phải đâu,hihi.À đồng phục thể dục của cậu bị may sai kích cỡ phải không?Hay là cậu mang tới CLB may mặc hỏi xem sao
- Ừ
******************************************
Từ tầng hai của một căn nhà nơi đàu phố,ta dễ dàng nghe được âm thanh từ đĩa nhạc,dịu dàng và du dương.Chìm trong thứ âm nhạc dễ chịu ấy là cô bé trừng mười sáu-mười bảy tuổi,Ngân Diệp.
'Tinh tong',máy phát nhạc dừng hẳn trong sự tiếc nuối của cô gái sau hồi chuông cửa.Ai lại tìm đến vào buổi tối thế này?
- Tiểu Diệp,có bạn đến tìm con này...
Đứng ngoài cửa nhà là nam sinh với chiếc áo sơ mi trắng khiến Tiểu Diệp không khỏi kinh ngạc vài phần.
- Ân Diệc Phàm?Cậu tới đây làm gì?-Tiểu Diệp gặn hỏi
- Tớ...
Cậu lúng túng,đôi tay lại không tử chủ mà ngượng nhùng xoa đầu.Cặp mắt hướng xuống sàn nhà không biết nên nói thế nào.
- Thật ra không phải tớ mà là...-cậu tiếp lời
Diệc Phàm nép về một bên cửa,ánh đèn sáng trong nhà hắt vào cô gái nhỏ phía sau.Không tránh được ánh nhìn từ mọi người,cô dùng ánh mắt nhè nhẹ đáp trả.
- Con là Thanh Dĩ Nguyệt.
- Tiểu minh tinh lớp 10-1?-Tiểu Diệp hốt hoảng
Nhận thấy sự bất ngờ không đáng có,Thanh Nguyệt siết chặt lấy túi sách trong tay,mắt vẫn dán chặt xuống mui giày.Ba mẹ Tiểu Diệp đều lúi húi trong tay chiếc điện thoại liên lạc cho ai đó nhưng dường như không có dấu hiệu hồi âm.Bấy giờ bà Ngân mới quay người lại,niềm nở đón khách.
- Mấy đứa đừng chỉ nói chuyện,vào nhà đi,bác đi lấy cho mấy đứa chút sữa.
Nghe theo lời mẹ,Tiểu Diệp dẫn bạn vào trong.Chỉ là nói chuyện thôi nhưng miệng cứ cứng đờ,trên mặt không chút biểu cảm cứ xoáy mãi vào cô bạn tên Thanh Nguyệt trước mặt.chợt trong đầu Tiểu Diệp nghĩ tới những lời Chu Chí Hân nói trước đó nếu đem so với bây giờ chả phải là vừ khớp sao?
- Thanh Dĩ Nguyệt,cậu là...con gái của dì Tần à?
Thanh Nguyệt có chút giật mình khi nghe thấy người gọi tên.Không, nó không đáng để khiến ai đó giật mình nhưng vì tâm trí Thanh Nguyệt đang dạo chơi với những suy nghĩ nên mới vậy.
- Như cậu nói đấy.
- Thế còn Ân Diệc Phàm không lẽ cậu cũng...?
Dịu dàng mà xuyên qua tâm trí ta
Tựa như một vết chu sa
Để lại bên ta bao nhiêu nhung nhớ.
Diệc Phàm đứng dưới biển hiệu có chút để ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh đang dõi theo.Cậu chỉ cười gượng dựa vào một bên cửa, hai tay đan chéo trước ngực như một người điềm tĩnh,ôn nhu.Thế rồi Tiểu Diệp đẩy cửa bước ra,lập tức va ngay vào cậu,trong đầu nổi ra một ý nghĩ,cô ngước mắt lên nhìn,miệng lặp bặp:
- Cậu...cậu là đang...Aaa...biến tháiii-Cô gái nhỏ hét lên trong kinh sợ
Ân Diệc ra sức bịt miệng ngăn cho cô bạn học trưởng phát ra tiếng.Giúp đỡ bạn học mà bị hiểu lầm thành ra thế này đây.Cậu vòng từ phía sau,miệng ghé sát vào tai Tiểu Diệp giải thích:
- Shh!tớ lại chẳng phải là mang áo khoác đến cho cậu sao?
Bấy giờ Tiểu Diệp mới bình tâm,đứng yên một chỗ,đôi mắt xoe tròn.Thì ra cậu ta không phải hạng người đó,lại là do cái tính đa nghi của cô ấy mà.
- Hiểu-hiểu lầm rồi,là tớ lo gần lo xa,xin lỗi cậu nhé.
Tiểu Diệp nhận lấy áo khoác từ tay Ân Diệc,có chút hổ thẹn vì nghi ngờ bạn học.Mắt cô hơi cúi xuống vẻ hối lỗi.Về phía cậu bạn sau khi thấy hành động của cô thì không khỏi cảm thấy có chút thú vị.Giọng cậu nhẹ nhàng:
- Ừm,không sao,cậu kiểm tra xem có mất thứ gì không rồi chúng ta cùng về lớp.
- ---------------------------------------------
Hành lang dài dẫn đến lớp học nhưng hình như hôm nay lại ngắn đi một chút,đi lại nhanh hơn một chút.Hai đại diện lớp 10-3 sánh vai qua các dãy lớp học.Về chiều cao thì chênh lệch quá lớn nhưng nếu đem so thành tính học tập chắc chắn Tiểu Diệp không phải đối thủ nhẹ cân đâu.
- Nghe nói cậu là thủ khoa đầu vào môn toán đúng không?
- Ừ
- Ngầu thật đấy!
- Ừm
Mặt Tiểu Diệp xị xuống.Chắc hẳn cô nhận thấy Ân Diệc Phàm này không phải người dễ dàng nói chuyện,bỗng nhiên chí tò mò của cô nổi lên, cảm thấy liệu quá khứ của cậu ấy có thú vị không nhỉ?
- Cậu và Chu Chí Hân quen nhau từ khi nào thế?tớ thấy hai cậu thân nhau lắm...
- Ờ...chắc là đầu năm cấp hai
Đôi tay mảnh khảnh của cậu trong vô thức lại xoa xoa đầu qua mái tóc đen đang tung lên trong gió.Chợt Tiểu Diệp phụt miệng cười.Cái cười nhẹ nhàng của cô va vào mắt Diệc Phàm hông khỏi làm cậu có chút ngạc nhiên:
- Huh?-cậu nhướng mày
- Tớ phát hiện Ân Diệc Phàm-cậu,có thói quen xoa đầu sắp trở thành thương hiệu rồi.
- À...ờm...chắc là thế rồi nhỉ?
Mặt cậu quay đi hướng khác trong một nụ cười thoát hiện.Ngay chính lúc ấy,chính cậu đã bị cô gái mang tên Ngân Diệp thu hút,truyền năng lượng tích cực xuyên qua tâm trí như một khoảng sáng.
- --------------------------------------------------
Khung cảnh lớp học sau giờ học chính thật náo nhiệt.Ngoài hành lang có rất nhiều người,có bạn đọc sách,ôn bài,có bạn lại vui đùa với bạn bè.Tất cả đều thu lại trước mắt Tiểu Diệp-cô bé hiện đang ngồi trong lớp học nhìn ra ngoài.
- Này,học trưởng,có người tìm cậu kìa
- Ừ,tớ biết rồi,cảm ơn nhé.
Bước từng bước tới phía văn phòng chính,bản thân cô cũng thắc mắc ai lại tìm mình vào lúc này.
- Chào m-...
Chợt cô ngừng lại khi thấy Chu Chí Hân cũng đang ở đây,hình như cậu ấy đang bị thầy Tô khiển trách về việc đánh nhau với bạn học.Bỏ qua cậu ấy,cô thấy một người phụ nữ trung niên,trên mặt đã có vài nếp nhăn ngồi đó dưới ánh nắng chiếu từ khung cửa sổ.Không còn nghi ngờ,chính là người dì họ hàng xa vẫn thường đem hoa quả sang cho nhà Tiểu Diệp
- Dì Tần,dì tìm con ạ?
- Ừ phải rồi,dì có chút việc gấp nên nhờ con một chút.
- Dạ,dì cứ nói đi
- Chuyện cũng chẳng có gì to tác.
Người dì đưa tay vuốt cho mái tóc gọn lại rồi mới quay sang Tiểu Diệp ân cần chỉ điểm.
- Dì có chuyện gấp giờ phải đi ngay,con gái dì nhờ con chăm sóc nó ít hôm.
- Àa..chuyện này không lớn thật.Thế khi nào thì dì về ạ?
Khác với sự quan tâm của Tiểu Diệp,dì Tần khá lúng túng giống như là không muốn nói ra hay đang cố che đậy điều gì.
- Con đừng lo,không lâu đâu,Tiểu Nguyệt sẽ tới nhà con sớm thôi.Trông cậy vào con đấy,dì phải đi rồi
- Dì đi bây giờ ạ?
Dì đứng dậy điệu bộ vội vã rời đi,chỉ có Tiểu Diệp là chưa định hình được sự việc đã bị đưa vào tròng.
- Này,Ngân Diệp-Chí Hân nói vọng
- Cậu qua đây nói giúp tớ vài câu-cậu bổ sung
*********************************
Hai người họ quay về lớp học trước khi giờ giải lao kết thúc.
- Thím lúc nãy tìm cậu là có việc gì thế?
- À thì...ngờ trông trẻ ấy mà...
- Đứa trẻ này cũng được 192 tháng tuổi rồi-Cậu cười khẩy
Tiểu Diệp dừng lại,ngơ ngác khi nghe lời cậu bạn vừa nói.Không phải 192 tháng tuổi tức là mười sáu tuổi rồi sao?Nhưng sao cậu ta biết được?
- Nhưng mà,sao cậu lại nói vậy?
- Rồi cậu sã nhận ra thôi
- Hả?ơ kìa cậu-
Chí Hân cười đùa chạy về lớp,đúng lúc Ân Diệc Phàm đang thay nước đi về lại gặp cô bạn đang thất thần.
- Tớ biết rồi nhé!- Diệc Phàm nói
- Ủa?Cậu ở đây từ lúc nào thế?
Mắt cậu bạn cúi xuống nhìn, đồng thời bắt gặp ánh mắt cô đang xoe tròn nhìn cậu.
- Cậu,đang nghĩ tới ai à?
- Không phải đâu,hihi.À đồng phục thể dục của cậu bị may sai kích cỡ phải không?Hay là cậu mang tới CLB may mặc hỏi xem sao
- Ừ
******************************************
Từ tầng hai của một căn nhà nơi đàu phố,ta dễ dàng nghe được âm thanh từ đĩa nhạc,dịu dàng và du dương.Chìm trong thứ âm nhạc dễ chịu ấy là cô bé trừng mười sáu-mười bảy tuổi,Ngân Diệp.
'Tinh tong',máy phát nhạc dừng hẳn trong sự tiếc nuối của cô gái sau hồi chuông cửa.Ai lại tìm đến vào buổi tối thế này?
- Tiểu Diệp,có bạn đến tìm con này...
Đứng ngoài cửa nhà là nam sinh với chiếc áo sơ mi trắng khiến Tiểu Diệp không khỏi kinh ngạc vài phần.
- Ân Diệc Phàm?Cậu tới đây làm gì?-Tiểu Diệp gặn hỏi
- Tớ...
Cậu lúng túng,đôi tay lại không tử chủ mà ngượng nhùng xoa đầu.Cặp mắt hướng xuống sàn nhà không biết nên nói thế nào.
- Thật ra không phải tớ mà là...-cậu tiếp lời
Diệc Phàm nép về một bên cửa,ánh đèn sáng trong nhà hắt vào cô gái nhỏ phía sau.Không tránh được ánh nhìn từ mọi người,cô dùng ánh mắt nhè nhẹ đáp trả.
- Con là Thanh Dĩ Nguyệt.
- Tiểu minh tinh lớp 10-1?-Tiểu Diệp hốt hoảng
Nhận thấy sự bất ngờ không đáng có,Thanh Nguyệt siết chặt lấy túi sách trong tay,mắt vẫn dán chặt xuống mui giày.Ba mẹ Tiểu Diệp đều lúi húi trong tay chiếc điện thoại liên lạc cho ai đó nhưng dường như không có dấu hiệu hồi âm.Bấy giờ bà Ngân mới quay người lại,niềm nở đón khách.
- Mấy đứa đừng chỉ nói chuyện,vào nhà đi,bác đi lấy cho mấy đứa chút sữa.
Nghe theo lời mẹ,Tiểu Diệp dẫn bạn vào trong.Chỉ là nói chuyện thôi nhưng miệng cứ cứng đờ,trên mặt không chút biểu cảm cứ xoáy mãi vào cô bạn tên Thanh Nguyệt trước mặt.chợt trong đầu Tiểu Diệp nghĩ tới những lời Chu Chí Hân nói trước đó nếu đem so với bây giờ chả phải là vừ khớp sao?
- Thanh Dĩ Nguyệt,cậu là...con gái của dì Tần à?
Thanh Nguyệt có chút giật mình khi nghe thấy người gọi tên.Không, nó không đáng để khiến ai đó giật mình nhưng vì tâm trí Thanh Nguyệt đang dạo chơi với những suy nghĩ nên mới vậy.
- Như cậu nói đấy.
- Thế còn Ân Diệc Phàm không lẽ cậu cũng...?
/40
|