Tôi thông báo tới các em bạn Ân Diệc Phàm chính thức chuyển trườngAi nghe xong cũng đều sốc đặc biệt là nhóm bạn Tiểu Diệp.Tại sao đang yên đang lành lại chuyển đi, tới lời tạm biệt cũng không có lấy một câu.
- Không thể nào…
Trái tim Tiểu Diệp như thắt lại, cô vừa mất thêm một người yêu thương, đã vậy còn không cho cô cơ hội nói hai chữ"Tạm biệt" phải làm sao đây?
- Chu tổng tài, cậu biết cậu ta chuyển đi đâu mà phải không?-Linh Nghiệm vội vã quay xuống ra sức gặn hỏi
Đáp lại điều ấy Chu Chí Hân lắc đầu, chính cậu cũng đang bàng hoàng vì bản thân không hề hay biết chuyện gì, cảm giác không khác nào bị người ta phản bội.
- Tớ nhất định không để yên cho cậu-Tiểu Diệp khẳng định
…****************…
Chiều tối hôm ấy, trong khi Phàm Phàm đang ngập trong hàng tá bài tập về lễ nghi và gia quy thì một cô gái lạ xuất hiện trước cổng nhà la lối om sòm:
- Nè,Ân Diệc Phàm cậu mau ra đây cho tớ!
- Nhóc gì đó ơi,đừng la hét ở đây nữa
Tới bảo vệ cánh cổng cũng có vài phần bất lực, không thể sử dụng vũ lực nên trẻ vị thành niên cũng không có cách nào khuyên ngăn cô nhóc dừng lại.
Nghe nghe thấy tiếng gọi vọng từ cổng vào, Phàm Phàm vui như nở hoa trong bụng toan chạy tới kể nể cho cô bạn nghe mọi việc đã xảy đến.Nhưng rồi cậu suy nghĩ lại, cảm thấy nếu bản thân làm vậy sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho cả hai,lại thêm phần ân hận.
Phàm Phàm bình tâm, khôi phục lại xuất phát điểm ban đầu, mở cửa đi tới trước cổng nhà, phong thái ngời ngời hoàn toàn có thể lấn át các công tử nhà tài phiệt khác. Mọi sự chú ý đều đổ dồn về cậu, các bảo vệ sau khi thấy chủ nhân liền cúi đầu tôn kính khiến Tiểu Diệp có chút ngờ hoặc.Cô tự hỏi người này có thật sự là Ân Diệc Phàm mà cô quen biết, từ cử chỉ tới phong thái toát ra đều khác hẳn.
- Ân Diệc Phàm cuối cùng cô cũng chịu gặp tớ rồi
Tiểu Diệp vui mừng không kìm được mà đưa tay nắm lấy hai bàn tay cậu. Phàm Phàm thấy vậy liền đẩy cô ra xa,vẫn cố tình dùng lực nhẹ vì sợ làm cô bị thương.
- Cô gọi tôi là gì cơ?
- Diệc Phàm!Là Ân Diệc Phàm, cậu đừng có giả bộ nữa
Phạm Phạm nhất quyết cắt đứt mối lương duyên giữa hai người, anh lạnh Nhuế băng nói:
- Cô rốt cuộc là ai mà lại tới đây làm loạn? Ân Diệc Phàm, cái tên đó là ai mà cô lại đến Thẩm gia chúng tôi tìm?
Như sét đánh ngang tai, Tiểu Diệp sững người không dám tin cuối cùng đây lại không phải là người mình muốn tìm.Chân cô đứng không vững,miệng thì lặp bặp:
- Tớ…tớ đã phải nài nỉ thầy hiệu trưởng mới có được địa chỉ của cậu.Sao có thể như cậu nói?-giọng cô gái nhỏ như mắc nghẹn nơi cổ họng, không còn được rõ ràng
- Cô bạn, cô nói cô tìm tôi vậy tên tôi là gì liệu cô có biết?
- Chẳng phải cậu là Ân Diệc Phàm đó sao?
Tiểu Diệp lúc này đã nhụt trí, chính cô cũng đang sợ hãi không rõ bản thân đang làm gì ở đây.
- Hơ hơ, tôi đây là Thẩm Tiêu Phàm xin cô vui lòng nhớ cho rõ, sau này đừng tới đây nhận vơ người nữa
- Cậu…
Phàm Phàm sắc mặt đã vài phần khó chịu, không màng tới quan hệ trước đây, thực sự đã buông bỏ hoàn toàn:
- Thứ cố chấp, đừng cứng đầu nữa!
Giọng nói ấy như đang uy hiếp giống như ghim lên trái tim bé nhỏ của Tiểu Diệp một mũi tên sắc nhọn vô hình. Phàm Phàm quay lưng, đầu không ngoảnh lại một mạch đi vào nhà.Đám bảo vệ bên ngoài liền kéo cô sang lề đường, nhất quyết không để cô làm loạn thêm lần thứ hai.
…****************…
Dưới ánh đèn chùm sang trọng, bữa cơm tối của Thẩm gia đang diễn ra, Thẩm Mạn Ninh-cô con gái thứ của Thẩm đại nhân đang chần chừ mãi không đụng đũa.Nét mặt vẫn giữ nguyên để buồn buồn không thay đổi, dường như đã có chuyện gì đó xảy ra hay đó chỉ là cơ mặt bình thường?
- Con no rồi,con xin phép được lên phòng
- Con còn chưa ăn gì sao lại no được?
Mạn Ninh túm lấy gấu áo, bàn tay nhỏ đan vào nhau.
- Dạ, không sao con ăn đêm cũng được
Cô đứng dậy rời khỏi phòng ăn.Mái tóc màu bạc trở lên lấp lánh dưới ánh đèn ban tối. Có lẽ màu tóc đặc biệt này được di truyền từ mẹ, Phàm Phàm đã từng thấy qua trong bức ảnh treo giữa nhà. Mạn Ninh đi sai ban công hít thở chút không khí trong lành, hai tay dựa lên thành lan can đón nhận từng đợt gió mát.
‘reng reng reng’ âm thanh phát ra từ ngoài dãy hành lang dài và cổ điển.
- Chú Giang, chú giúp tôi nghe xem là ai gọi tới
- Vâng,thưa ngài
Ông quản gia sau đó nhấc máy, áp sát đầu dây điện thoại lên vành tai.Ở đầu dây bên kia giọng nói thanh thoát và ấm áp của một quý cô cất lên. Thông qua chất giọng ta có thể cảm nhận người phụ nữ này không tầm thường,nếu không phải là một nghệ sĩ đa tài thì chắc chắn là phu nhân của một vị thương gia quý tộc nào đó.
- Vâng,đây là điện thoại bàn của Thẩm gia,xin hỏi ngài là ai?
- Ah?Là chú quản gia đó à?..
- Không thể nào…
Trái tim Tiểu Diệp như thắt lại, cô vừa mất thêm một người yêu thương, đã vậy còn không cho cô cơ hội nói hai chữ"Tạm biệt" phải làm sao đây?
- Chu tổng tài, cậu biết cậu ta chuyển đi đâu mà phải không?-Linh Nghiệm vội vã quay xuống ra sức gặn hỏi
Đáp lại điều ấy Chu Chí Hân lắc đầu, chính cậu cũng đang bàng hoàng vì bản thân không hề hay biết chuyện gì, cảm giác không khác nào bị người ta phản bội.
- Tớ nhất định không để yên cho cậu-Tiểu Diệp khẳng định
…****************…
Chiều tối hôm ấy, trong khi Phàm Phàm đang ngập trong hàng tá bài tập về lễ nghi và gia quy thì một cô gái lạ xuất hiện trước cổng nhà la lối om sòm:
- Nè,Ân Diệc Phàm cậu mau ra đây cho tớ!
- Nhóc gì đó ơi,đừng la hét ở đây nữa
Tới bảo vệ cánh cổng cũng có vài phần bất lực, không thể sử dụng vũ lực nên trẻ vị thành niên cũng không có cách nào khuyên ngăn cô nhóc dừng lại.
Nghe nghe thấy tiếng gọi vọng từ cổng vào, Phàm Phàm vui như nở hoa trong bụng toan chạy tới kể nể cho cô bạn nghe mọi việc đã xảy đến.Nhưng rồi cậu suy nghĩ lại, cảm thấy nếu bản thân làm vậy sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho cả hai,lại thêm phần ân hận.
Phàm Phàm bình tâm, khôi phục lại xuất phát điểm ban đầu, mở cửa đi tới trước cổng nhà, phong thái ngời ngời hoàn toàn có thể lấn át các công tử nhà tài phiệt khác. Mọi sự chú ý đều đổ dồn về cậu, các bảo vệ sau khi thấy chủ nhân liền cúi đầu tôn kính khiến Tiểu Diệp có chút ngờ hoặc.Cô tự hỏi người này có thật sự là Ân Diệc Phàm mà cô quen biết, từ cử chỉ tới phong thái toát ra đều khác hẳn.
- Ân Diệc Phàm cuối cùng cô cũng chịu gặp tớ rồi
Tiểu Diệp vui mừng không kìm được mà đưa tay nắm lấy hai bàn tay cậu. Phàm Phàm thấy vậy liền đẩy cô ra xa,vẫn cố tình dùng lực nhẹ vì sợ làm cô bị thương.
- Cô gọi tôi là gì cơ?
- Diệc Phàm!Là Ân Diệc Phàm, cậu đừng có giả bộ nữa
Phạm Phạm nhất quyết cắt đứt mối lương duyên giữa hai người, anh lạnh Nhuế băng nói:
- Cô rốt cuộc là ai mà lại tới đây làm loạn? Ân Diệc Phàm, cái tên đó là ai mà cô lại đến Thẩm gia chúng tôi tìm?
Như sét đánh ngang tai, Tiểu Diệp sững người không dám tin cuối cùng đây lại không phải là người mình muốn tìm.Chân cô đứng không vững,miệng thì lặp bặp:
- Tớ…tớ đã phải nài nỉ thầy hiệu trưởng mới có được địa chỉ của cậu.Sao có thể như cậu nói?-giọng cô gái nhỏ như mắc nghẹn nơi cổ họng, không còn được rõ ràng
- Cô bạn, cô nói cô tìm tôi vậy tên tôi là gì liệu cô có biết?
- Chẳng phải cậu là Ân Diệc Phàm đó sao?
Tiểu Diệp lúc này đã nhụt trí, chính cô cũng đang sợ hãi không rõ bản thân đang làm gì ở đây.
- Hơ hơ, tôi đây là Thẩm Tiêu Phàm xin cô vui lòng nhớ cho rõ, sau này đừng tới đây nhận vơ người nữa
- Cậu…
Phàm Phàm sắc mặt đã vài phần khó chịu, không màng tới quan hệ trước đây, thực sự đã buông bỏ hoàn toàn:
- Thứ cố chấp, đừng cứng đầu nữa!
Giọng nói ấy như đang uy hiếp giống như ghim lên trái tim bé nhỏ của Tiểu Diệp một mũi tên sắc nhọn vô hình. Phàm Phàm quay lưng, đầu không ngoảnh lại một mạch đi vào nhà.Đám bảo vệ bên ngoài liền kéo cô sang lề đường, nhất quyết không để cô làm loạn thêm lần thứ hai.
…****************…
Dưới ánh đèn chùm sang trọng, bữa cơm tối của Thẩm gia đang diễn ra, Thẩm Mạn Ninh-cô con gái thứ của Thẩm đại nhân đang chần chừ mãi không đụng đũa.Nét mặt vẫn giữ nguyên để buồn buồn không thay đổi, dường như đã có chuyện gì đó xảy ra hay đó chỉ là cơ mặt bình thường?
- Con no rồi,con xin phép được lên phòng
- Con còn chưa ăn gì sao lại no được?
Mạn Ninh túm lấy gấu áo, bàn tay nhỏ đan vào nhau.
- Dạ, không sao con ăn đêm cũng được
Cô đứng dậy rời khỏi phòng ăn.Mái tóc màu bạc trở lên lấp lánh dưới ánh đèn ban tối. Có lẽ màu tóc đặc biệt này được di truyền từ mẹ, Phàm Phàm đã từng thấy qua trong bức ảnh treo giữa nhà. Mạn Ninh đi sai ban công hít thở chút không khí trong lành, hai tay dựa lên thành lan can đón nhận từng đợt gió mát.
‘reng reng reng’ âm thanh phát ra từ ngoài dãy hành lang dài và cổ điển.
- Chú Giang, chú giúp tôi nghe xem là ai gọi tới
- Vâng,thưa ngài
Ông quản gia sau đó nhấc máy, áp sát đầu dây điện thoại lên vành tai.Ở đầu dây bên kia giọng nói thanh thoát và ấm áp của một quý cô cất lên. Thông qua chất giọng ta có thể cảm nhận người phụ nữ này không tầm thường,nếu không phải là một nghệ sĩ đa tài thì chắc chắn là phu nhân của một vị thương gia quý tộc nào đó.
- Vâng,đây là điện thoại bàn của Thẩm gia,xin hỏi ngài là ai?
- Ah?Là chú quản gia đó à?..
/40
|