- Qủy nhỏ
Ngân Nhiễm nói vọng lên tầng,tay chỉnh lại cổ áo sơ mi đen đen - loại đắt tiền.
- Anh hét cái gì chứ?
Tiểu Diệp vẫn còn mặc quần áo ngủ nặng nhọc bước xuống nhà.Cùng lúc,Thanh Nguyệt từ nhà bếp đi ra:
- Chào buổi sáng - Thanh Nguyệt nói,trên tay cầm tách cà phê đen nóng hổi.
- Ba mẹ đi đâu cả rồi?
Tiểu Diệp giụi mắt,ngáp vài cái cho tỉnh táo rồi lại gần chỗ anh trai.
- À,mới sáng ba mẹ nói phải đi thăm người quen bị bệnh nặng,có lẽ tới tối mới về được,bảo ba anh em liệu mà bảo ban nhau.
- Chán thật
Cô ngồi xuống ghế,dựa vào thành và tựa đầu về sau.Khuôn mặt ỉu xìu không chút sức sống.
- Cậu uống cà phê chứ? - Thanh Nguyệt hỏi
- Ừm,chắc rồi
Ngân Nhiễm bị em gái ngó lơ liền vò đầu bứt tóc.Chính anh cũng hiểu cảm giác chỉ có đám trẻ ở nhà phiền phức ra sao
- Aiss,thôi được rồi.Anh cho hai đứa ba mươi phút chuẩn bị,chúng ta ra ngoài chơi.
- Không thèm - Tiểu Diệp thong thả uống cà phê,nhâm nhi từng chút.
- Hừm,được được,gọi cho cả bạn em nữa
Chỉ chờ vào điều này,Tiểu Diệp lập tức reo lên vui sướng,chạy một mạch lên phòng trước sự bất lực khó tả của anh trai - Ngân Nhiễm.
- C-cả em sao?
Thanh Nguyệt hơi bối rối chỉ tay vào mình,xác nhận lại với lời đề nghị khi nãy.Ngân Nhiễm như hiểu được liền khẳng định lại:
- Ừm,cả em nữa,mau nhanh lên đi.
Vừa nghe xong câu trả lời mà bản thân mong đợi,một nụ cười tươi sáng nở trên môi cô thiếu nữ đang tuổi lớn.Thanh Nguyệt không khỏi xấu hổ,khuôn mặt vì ngại ngùng mà đỏ rực lên,dáng vẻ của một tiểu minh tinh đầy dễ thương.
- ----------------------------------
Trong xe lúc này có anh em Tiểu Diệp,Thanh Nguyệt,Chí Hân và Diệc Phàm,gần như đã đông đủ cả.Điện thoại Tiểu Diệp bật sáng trước tin nhắn tới từ Linh Nghiệm.
( Cậu qua phố thời gian,nhà tớ ở ngay trước ngã tư đường thôi)
- Anh hai,cậu ấy bảo ở phố thời gian,trước ngã tư.
Anh suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết địa điểm được nói tới ở đâu.
- Tiểu quỷ,cho anh số điện thoại của bạn em,anh trực tiếp hỏi.
- Được!
******************************
Không lâu sau đó họ đã tới trước ngã tư đèn đường nhưng không thể biết đâu mới là lâu đài của tiểu quái nghịch ngợm.
- Nhìn đi kìa
Ngay phía trước có một tòa nhà cao tầng màu trắng cổ điển tọa lạc ở ngay giữa trung tâm thu hút ánh nhìn.Không chỉ có vẻ ngoài lộng lẫy của nó,xung quanh nhà có rất nhiều tay vệ sĩ bận đồ đen canh giữ,giống như sào huyệt của thế giới ngầm chứ không phải căn hộ bình thường.
( Nhóc con,anh tới nơi rồi mau ra ngoài)
( Anh không thấy em sao?)
Ngân Nhiễm hoang mang phóng tầm mắt ra xa,rõ là không thấy cô nhóc ấy đâu cả.
( Không thấy ==)
Vừa hay lúc ấy có người gõ vào cửa kính,ngoại hình giống như một vệ sĩ được người ta thuê về.Đứng cạnh anh ta là một người mặc bộ đồ hóa trang...mì tôm.
- Phụtt háháhá...
Chí Hân không nhịn được mà cười sặc sụa,cậu cũng là người đầu tiên nhận ra cô gái kia là Linh Nghiệm.Với bộ đồ ngủ chẳng khác nào những sợi mì,mái tóc xoăn nhẹ mềm mượt của cô giống như những lát cà tím trong tô mì gói.
(Em ơi,mình đâu rồi?)
Ngân Nhiễm không tin,cố tình nhắn lại,nào ngờ sau khi nhận được tin nhắn Linh Nghiệm bực tức áp màn hình điện thoại vào cửa kính xe.Ngân Nhiễm cười thành tiếng,không còn cách nào khác liền mở cửa xe cho cô lên.
Chiếc xe sáu chỗ chạy trên đường quốc lộ,trong xe là tiếng cười đùa của đám trẻ.Chỉ có mình Ngân Nhiễm biết rõ đây là lần đi chơi cuối cùng của anh trước khi ra nước ngoài.
Xe dừng lại trước một công viên giải trí nổi tiếng.Ý tưởng này là do Tiểu Diệp khởi xướng,được biết cô nàng vẫn luôn là người thích những nơi đông người mà công viên này còn là địa điểm check in nổi tiếng trên mạng xã hội.
- Cậu có quê quá rồi không,sao lại tới công viên chứ? - Chí Hân phàn nàn
- Cậu không thích nó đúng không?
- Ừ,chính nó
- Thế thì cậu khỏi cần xuống nữa.
Nói xong,tất cả bọn họ đều xuống xe để lại Chí Hân một mình bơ vơ.
- Tên ngốc kia,xuống xe - Linh Nghiệm quát
Chí Hân lẽo đẽo bước xuống,làm như bản thân không trông mong gì vào buổi đi chơi,chỉ lẳng lặng theo sát nhóm bạn.
- Nhìn kìa chúng ta lên đó đi!
Họ kéo nhau lên ''Phi long tốc biến'' la lối om xòm vì sợ khi cảm giác mạnh tràn tới.Chu Chí Hân - người la hét tới thất thanh - sau khi xuống liền nôn thốc nôn tháo.Rõ là ban đầu cậu ta rất tự tin cơ đấy.
- Mau qua bên kia đi - Linh Nghiệm đẩy Tiểu Diệp đi cùng.
Sau cả buổi rốt cuộc cũng chỉ còn Tiểu Diệp và Linh Nghiệm là vẫn sung sức.Hai người bọn họ cố lôi kéo thêm người khác nhưng đều nhận lại lời từ chối:
- Thật tình,anh mệt lắm rồi,không chơi với em nữa
- Vậy hay là,em đi mua chút nước...?
Linh Nghiệm nói,dành sự quan tâm đặc biệt cho anh trai của cô bạn thân.Cùng lúc,Thanh Nguyệt cũng nhìn sang Ngân Nhiễm,trong ánh mắt chứa đầy sự rung động.Liệu rằng ai sẽ là người lọt vào tầm mắt của nam thần tượng tương lai này đây?
- Tớ,để tớ đi cùng cậu.
*************************
Quần bán nước ở ngay phía trước,Linh Nghiệm tới chọn từng loại đồ uống cho mọi người trong khi Thanh Nguyệt lấy một chút đồ ăn nhẹ,còn đặc biệt chuẩn bị riêng cho người trong lòng món ăn ưu thích.
- Ơ? Là món ăn mà Nhiễm ca thích này - Linh Nghiệm miệng nhanh hơn não mà nói ra
- Cậu cũng biết sao?
Thanh Nguyệt cảm thấy khó tin,tại sao người bạn này của cô có thể biết được điều đó.Lẽ nào Ngân Nhiễm thường xuyên qua lại với Linh Nghiệm?
- À..tớ chỉ là tùy tiện biết được.
Linh Nghiệm cười gượng.Sự thật là chính cô đã nhờ người điều tra mọi điều về ''đối tượng được ưu tiên'' này.
- Được rồi,chúng ta ra thanh toán nhanh thôi,mất công lại để mọi người đợi lâu.
****************
- Này!
- Của anh đây!
Cùng một thời điểm,cùng một người lại được tới hai cô gái đưa đồ.Linh Nghiệm cùng Thanh Dĩ Nguyệt mắt đối mắt nhìn nhau,đây chẳng phải là ngẫu nhiên,tất cả đều có chủ đích riêng cả.
- À...tớ... - Linh Nghiệm bối rối rụt tay lại.
Ngân Nhiễm cũng không quá để ý,đưa tay lấy đồ từ Thanh Nguyệt,không do dự mà uống.
- Ngon quá nhỉ? Cảm ơn em nhé Thanh Thanh.
Hai tiếng ''Thanh Thanh'' thân mật Linh Nghiệm đều nghe không lọt tai,lại cảm giác có chút ganh tị:
- Hừ..chua chết đi được
- Có chua sao? - Diệc Phàm hỏi - không lẽ tớ mất vị giác rồi?
Thanh niên không hiểu chuyện nhìn mọi người,lại nhìn sang Tiểu Diệp vẫn còn uống ngon lành.
- Tớ thất rất ngọt mà? - Tiểu Diệp đáp
- Đúng rồi,trà sữa lúa mạch sao mà chua được? - Chí Hân thêm vào
Linh Nghiệm bực tức ngồi xuống cạnh Tiểu Diệp.Đầu ống hút bị cô cắn tới nhàu nát,hằn rõ từng vết răng.Toàn bộ cảnh này đều được Ngân Nhiễm chú ý tới,anh bật cười trước cảnh tưởng này,đối với anh Linh Nghiệm giống như một cô bạn nhỏ nghịch ngợm lại có vài phần cứng đầu,tuy không phải là mẫu hình lí tưởng nhưng cũng khá thú vị.
- Tiểu yêu tinh! - anh gọi nhỏ
- Huh? Anh gọi em? - Linh Nghiệm đáp,chứa vài phần bất ngờ
- Ừm,em có mua sữa chua mà,phải không?
- Anh muốn ăn?
- Ừ,đưa anh
Linh Nghiệm muốn lập tức đưa cho anh nhưng lại đột ngột dừng lại:
- Thanh Dĩ Nguyệt,cậu ấy có mua bánh khoai môn mà anh thích đó.
- Ủa? Em biết sao?
Ngân Nhiễm cười.quay sang nói chuyện với Thanh Nguyệt tron sự tiếc nuối của cô bạn nhỏ.Vừa rồi chẳng phải cô vừa dâng cơ hội tới tận tay người khác sao?
- Tiểu quái,cho tớ xin một hộp nhé - Chí Hân ngỏ lời
- Ừ,tớ đút cậu ăn
Linh Nghiệm còn chưa nguôi giận,trực tiếp tống hết một lượt vào miệng Chí Hân khiến cậu ăn không được mà không ăn cũng chẳng xong.Cậu khóc không ra tiếng,miệng chỉ phát ra vài tiếng ú ớ không lên câu.
- Đến nhà ma thôi - Tiểu Diệp đứng dậy
- Đi luôn!
Chưa kịp đút hết sữa chua trong hộp Linh Nghiệm đã rời ra,đưa hộp sữa cho Chí Hân để cậu tự mình ăn.
Còn chưa tiến vào trong,cảm giác ớn lạnh đã tỏa ra khắp người bọn họ.Trên cách cửa đầy ma mị là một cái đầu nâu treo lủng lẳng ngay chính giữa.Chí Hân nuốt nước bọt không muốn tiến vào trong chút nào.
- Yoo! - Tiểu Diệp reo lên
Cô là người mở cách cửa dẫn cả bọn vào trong.Ở điểm mở đầu của nhà ma có một chiếc bàn gỗ bám đầy bụi bặm,xung quanh là vô số tấm gương phản chiếu.Tiến xa hơn có thể rõ ràng thấy hai lối đi riêng biệt,bên nào cũng trông đầy bí hiểm.
- Thế này...
Ngân Nhiễm nói vọng lên tầng,tay chỉnh lại cổ áo sơ mi đen đen - loại đắt tiền.
- Anh hét cái gì chứ?
Tiểu Diệp vẫn còn mặc quần áo ngủ nặng nhọc bước xuống nhà.Cùng lúc,Thanh Nguyệt từ nhà bếp đi ra:
- Chào buổi sáng - Thanh Nguyệt nói,trên tay cầm tách cà phê đen nóng hổi.
- Ba mẹ đi đâu cả rồi?
Tiểu Diệp giụi mắt,ngáp vài cái cho tỉnh táo rồi lại gần chỗ anh trai.
- À,mới sáng ba mẹ nói phải đi thăm người quen bị bệnh nặng,có lẽ tới tối mới về được,bảo ba anh em liệu mà bảo ban nhau.
- Chán thật
Cô ngồi xuống ghế,dựa vào thành và tựa đầu về sau.Khuôn mặt ỉu xìu không chút sức sống.
- Cậu uống cà phê chứ? - Thanh Nguyệt hỏi
- Ừm,chắc rồi
Ngân Nhiễm bị em gái ngó lơ liền vò đầu bứt tóc.Chính anh cũng hiểu cảm giác chỉ có đám trẻ ở nhà phiền phức ra sao
- Aiss,thôi được rồi.Anh cho hai đứa ba mươi phút chuẩn bị,chúng ta ra ngoài chơi.
- Không thèm - Tiểu Diệp thong thả uống cà phê,nhâm nhi từng chút.
- Hừm,được được,gọi cho cả bạn em nữa
Chỉ chờ vào điều này,Tiểu Diệp lập tức reo lên vui sướng,chạy một mạch lên phòng trước sự bất lực khó tả của anh trai - Ngân Nhiễm.
- C-cả em sao?
Thanh Nguyệt hơi bối rối chỉ tay vào mình,xác nhận lại với lời đề nghị khi nãy.Ngân Nhiễm như hiểu được liền khẳng định lại:
- Ừm,cả em nữa,mau nhanh lên đi.
Vừa nghe xong câu trả lời mà bản thân mong đợi,một nụ cười tươi sáng nở trên môi cô thiếu nữ đang tuổi lớn.Thanh Nguyệt không khỏi xấu hổ,khuôn mặt vì ngại ngùng mà đỏ rực lên,dáng vẻ của một tiểu minh tinh đầy dễ thương.
- ----------------------------------
Trong xe lúc này có anh em Tiểu Diệp,Thanh Nguyệt,Chí Hân và Diệc Phàm,gần như đã đông đủ cả.Điện thoại Tiểu Diệp bật sáng trước tin nhắn tới từ Linh Nghiệm.
( Cậu qua phố thời gian,nhà tớ ở ngay trước ngã tư đường thôi)
- Anh hai,cậu ấy bảo ở phố thời gian,trước ngã tư.
Anh suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết địa điểm được nói tới ở đâu.
- Tiểu quỷ,cho anh số điện thoại của bạn em,anh trực tiếp hỏi.
- Được!
******************************
Không lâu sau đó họ đã tới trước ngã tư đèn đường nhưng không thể biết đâu mới là lâu đài của tiểu quái nghịch ngợm.
- Nhìn đi kìa
Ngay phía trước có một tòa nhà cao tầng màu trắng cổ điển tọa lạc ở ngay giữa trung tâm thu hút ánh nhìn.Không chỉ có vẻ ngoài lộng lẫy của nó,xung quanh nhà có rất nhiều tay vệ sĩ bận đồ đen canh giữ,giống như sào huyệt của thế giới ngầm chứ không phải căn hộ bình thường.
( Nhóc con,anh tới nơi rồi mau ra ngoài)
( Anh không thấy em sao?)
Ngân Nhiễm hoang mang phóng tầm mắt ra xa,rõ là không thấy cô nhóc ấy đâu cả.
( Không thấy ==)
Vừa hay lúc ấy có người gõ vào cửa kính,ngoại hình giống như một vệ sĩ được người ta thuê về.Đứng cạnh anh ta là một người mặc bộ đồ hóa trang...mì tôm.
- Phụtt háháhá...
Chí Hân không nhịn được mà cười sặc sụa,cậu cũng là người đầu tiên nhận ra cô gái kia là Linh Nghiệm.Với bộ đồ ngủ chẳng khác nào những sợi mì,mái tóc xoăn nhẹ mềm mượt của cô giống như những lát cà tím trong tô mì gói.
(Em ơi,mình đâu rồi?)
Ngân Nhiễm không tin,cố tình nhắn lại,nào ngờ sau khi nhận được tin nhắn Linh Nghiệm bực tức áp màn hình điện thoại vào cửa kính xe.Ngân Nhiễm cười thành tiếng,không còn cách nào khác liền mở cửa xe cho cô lên.
Chiếc xe sáu chỗ chạy trên đường quốc lộ,trong xe là tiếng cười đùa của đám trẻ.Chỉ có mình Ngân Nhiễm biết rõ đây là lần đi chơi cuối cùng của anh trước khi ra nước ngoài.
Xe dừng lại trước một công viên giải trí nổi tiếng.Ý tưởng này là do Tiểu Diệp khởi xướng,được biết cô nàng vẫn luôn là người thích những nơi đông người mà công viên này còn là địa điểm check in nổi tiếng trên mạng xã hội.
- Cậu có quê quá rồi không,sao lại tới công viên chứ? - Chí Hân phàn nàn
- Cậu không thích nó đúng không?
- Ừ,chính nó
- Thế thì cậu khỏi cần xuống nữa.
Nói xong,tất cả bọn họ đều xuống xe để lại Chí Hân một mình bơ vơ.
- Tên ngốc kia,xuống xe - Linh Nghiệm quát
Chí Hân lẽo đẽo bước xuống,làm như bản thân không trông mong gì vào buổi đi chơi,chỉ lẳng lặng theo sát nhóm bạn.
- Nhìn kìa chúng ta lên đó đi!
Họ kéo nhau lên ''Phi long tốc biến'' la lối om xòm vì sợ khi cảm giác mạnh tràn tới.Chu Chí Hân - người la hét tới thất thanh - sau khi xuống liền nôn thốc nôn tháo.Rõ là ban đầu cậu ta rất tự tin cơ đấy.
- Mau qua bên kia đi - Linh Nghiệm đẩy Tiểu Diệp đi cùng.
Sau cả buổi rốt cuộc cũng chỉ còn Tiểu Diệp và Linh Nghiệm là vẫn sung sức.Hai người bọn họ cố lôi kéo thêm người khác nhưng đều nhận lại lời từ chối:
- Thật tình,anh mệt lắm rồi,không chơi với em nữa
- Vậy hay là,em đi mua chút nước...?
Linh Nghiệm nói,dành sự quan tâm đặc biệt cho anh trai của cô bạn thân.Cùng lúc,Thanh Nguyệt cũng nhìn sang Ngân Nhiễm,trong ánh mắt chứa đầy sự rung động.Liệu rằng ai sẽ là người lọt vào tầm mắt của nam thần tượng tương lai này đây?
- Tớ,để tớ đi cùng cậu.
*************************
Quần bán nước ở ngay phía trước,Linh Nghiệm tới chọn từng loại đồ uống cho mọi người trong khi Thanh Nguyệt lấy một chút đồ ăn nhẹ,còn đặc biệt chuẩn bị riêng cho người trong lòng món ăn ưu thích.
- Ơ? Là món ăn mà Nhiễm ca thích này - Linh Nghiệm miệng nhanh hơn não mà nói ra
- Cậu cũng biết sao?
Thanh Nguyệt cảm thấy khó tin,tại sao người bạn này của cô có thể biết được điều đó.Lẽ nào Ngân Nhiễm thường xuyên qua lại với Linh Nghiệm?
- À..tớ chỉ là tùy tiện biết được.
Linh Nghiệm cười gượng.Sự thật là chính cô đã nhờ người điều tra mọi điều về ''đối tượng được ưu tiên'' này.
- Được rồi,chúng ta ra thanh toán nhanh thôi,mất công lại để mọi người đợi lâu.
****************
- Này!
- Của anh đây!
Cùng một thời điểm,cùng một người lại được tới hai cô gái đưa đồ.Linh Nghiệm cùng Thanh Dĩ Nguyệt mắt đối mắt nhìn nhau,đây chẳng phải là ngẫu nhiên,tất cả đều có chủ đích riêng cả.
- À...tớ... - Linh Nghiệm bối rối rụt tay lại.
Ngân Nhiễm cũng không quá để ý,đưa tay lấy đồ từ Thanh Nguyệt,không do dự mà uống.
- Ngon quá nhỉ? Cảm ơn em nhé Thanh Thanh.
Hai tiếng ''Thanh Thanh'' thân mật Linh Nghiệm đều nghe không lọt tai,lại cảm giác có chút ganh tị:
- Hừ..chua chết đi được
- Có chua sao? - Diệc Phàm hỏi - không lẽ tớ mất vị giác rồi?
Thanh niên không hiểu chuyện nhìn mọi người,lại nhìn sang Tiểu Diệp vẫn còn uống ngon lành.
- Tớ thất rất ngọt mà? - Tiểu Diệp đáp
- Đúng rồi,trà sữa lúa mạch sao mà chua được? - Chí Hân thêm vào
Linh Nghiệm bực tức ngồi xuống cạnh Tiểu Diệp.Đầu ống hút bị cô cắn tới nhàu nát,hằn rõ từng vết răng.Toàn bộ cảnh này đều được Ngân Nhiễm chú ý tới,anh bật cười trước cảnh tưởng này,đối với anh Linh Nghiệm giống như một cô bạn nhỏ nghịch ngợm lại có vài phần cứng đầu,tuy không phải là mẫu hình lí tưởng nhưng cũng khá thú vị.
- Tiểu yêu tinh! - anh gọi nhỏ
- Huh? Anh gọi em? - Linh Nghiệm đáp,chứa vài phần bất ngờ
- Ừm,em có mua sữa chua mà,phải không?
- Anh muốn ăn?
- Ừ,đưa anh
Linh Nghiệm muốn lập tức đưa cho anh nhưng lại đột ngột dừng lại:
- Thanh Dĩ Nguyệt,cậu ấy có mua bánh khoai môn mà anh thích đó.
- Ủa? Em biết sao?
Ngân Nhiễm cười.quay sang nói chuyện với Thanh Nguyệt tron sự tiếc nuối của cô bạn nhỏ.Vừa rồi chẳng phải cô vừa dâng cơ hội tới tận tay người khác sao?
- Tiểu quái,cho tớ xin một hộp nhé - Chí Hân ngỏ lời
- Ừ,tớ đút cậu ăn
Linh Nghiệm còn chưa nguôi giận,trực tiếp tống hết một lượt vào miệng Chí Hân khiến cậu ăn không được mà không ăn cũng chẳng xong.Cậu khóc không ra tiếng,miệng chỉ phát ra vài tiếng ú ớ không lên câu.
- Đến nhà ma thôi - Tiểu Diệp đứng dậy
- Đi luôn!
Chưa kịp đút hết sữa chua trong hộp Linh Nghiệm đã rời ra,đưa hộp sữa cho Chí Hân để cậu tự mình ăn.
Còn chưa tiến vào trong,cảm giác ớn lạnh đã tỏa ra khắp người bọn họ.Trên cách cửa đầy ma mị là một cái đầu nâu treo lủng lẳng ngay chính giữa.Chí Hân nuốt nước bọt không muốn tiến vào trong chút nào.
- Yoo! - Tiểu Diệp reo lên
Cô là người mở cách cửa dẫn cả bọn vào trong.Ở điểm mở đầu của nhà ma có một chiếc bàn gỗ bám đầy bụi bặm,xung quanh là vô số tấm gương phản chiếu.Tiến xa hơn có thể rõ ràng thấy hai lối đi riêng biệt,bên nào cũng trông đầy bí hiểm.
- Thế này...
/40
|