Buổi đêm không phải giấc mơ đẹp của trăng vào sao, càng giống như là tiết mục của trăng và mây cùng nhau đuổi bắt. Đám mây mềm mại dùng sự dịu dàng của nó ôm trọn lấy mặt trăng, nhưng chỉ có thể che đi một phần của ánh trăng, mặt trăng kéo dãn đám mây hơn nữa cũng không thể chứa nổi mình, tan ra thành cơn mưa phùn lất phất.
Mưa phùn chậm rãi to lên, lúc một lượng lớn nước mưa rơi xuống, trời đêm xuất hiện vô số vì sao, tạo thành một dải ngân hà rực rỡ.
Gió lay mưa động, mùa thu ở Bắc Kinh mưa nhiều liên miên, mưa mau bất chợt.
Con chó thành thật nằm trên sofa sủa “gâu gâu” mấy tiếng, chỉ mở to hai con mắt đen như hạt đậu nhìn Thẩm Hoài Dữ đang cúi đầu dùng khăn ướt lau chùi.
Đỗ Minh Trà nửa dựa trên bả vai của anh, nước mắt tí tách rơi trên áo sơ mi của anh, thở gấp mấy hơi.
Đợi đến khi hơi thở bình thường lại, Đỗ Minh Trà mới nghiêm túc gọi tên anh: “Hoài Dữ.”
“Hử?”
“Ra nhiều quá” Cô nói “Vẫn còn đang chảy.”
“Bình thường” Thẩm Hoài Dữ tưởng cô không hiểu, kiên nhẫn giải thích với cô “Nó sẽ hóa lỏng, không thể giống như là trên sách em nhìn thấy, vẫn mãi giữ ở bên trong.
Ngừng lại chút, anh giống như nghĩ đến ý nghĩ xấu xa nào đó, dịu dàng hỏi: “Hoa trà bé nhỏ, em muốn giữ nó lại?”
Đỗ Minh Trà không nói.
Trải nghiệm này đối với cô mà nói, vẫn là chuyện mới lạ.
Mắt và đầu mũi đỏ bừng vì kích động, cô hít sâu một hơi, tai và đầu vẫn còn choáng váng, vẫn chưa từ trong cơn choáng váng tột độ tỉnh lại.
Đỗ Minh Trà nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ cười.
Không phải kiểu cười “Em cái đứa nhỏ này” cái kiểu nhìn rõ này, càng giống như là niềm vui sau khi phát hiện hai bên tâm ý tương thông vậy.
Thẩm Hoài Dữ vứt khăn ướt trong tay, đầu ngón tay còn dính chút cũng không quan tâm.
Anh trước giờ không chê đồ của Đỗ Minh Trà.
“Thế tìm thứ gì đó chặn lại” Thẩm Hoài Dữ ôm cô lên “Thay đổi chỗ, đứng không khó chặn được.”
Đỗ Minh Trà nghĩ chắc bản thân bị điên rồi.
Lúc trước cùng với Thẩm Hoài Dữ ở bên nhau, cho dù là lần cô chuẩn bị lén lút ‘đâm sau lưng’ anh xuất ngoại trước thì ít nhiều cũng bớt bớt chút, nên xin tha thứ lúc nào thì xin tha thứ. Nhưng hôm nay không giống, cho dù là gân cốt đều đã rụng rời mềm nhũn, cũng chỉ muốn ôm anh, không lỡ bỏ ra.
Cô nếm thử mấy cái thú vui thầm kín này, không phải liếm mật trên lưỡi dao, càng giống như là thưởng thức kẹo có thành phần gây nghiện, ngọt ngào mà vui vẻ có thể khiến cho Đỗ Minh Trà tha thứ cho mấy cái đau khổ và khó chịu vì để trả giá cho việc đạt được vui vẻ.
Đỗ Minh Trà thích nhìn vào mắt anh làm, thích nhìn khuôn mặt đoan chính của Thẩm Hoài Dữ vì cô mà lộ ra dáng vẻ si mê, thích nghe giọng nói mất khống chế của anh, cũng thích anh rõ ràng đạng nhẫn nhịn lại vẫn không ngăn được gân xanh muốn nổ tung trên mu bàn tay.
Cô yêu anh như vậy, yêu đến mức dù khó khăn cũng có thể trải nghiệm đến vị ngọt ngào tỏa ra.
Chó ở trong phòng khách đã ngủ rồi, nó đã quen với chuyện ồn ào của chủ nhân, chỉ cuộn người lại, đuôi không che đi một mắt không bị thương, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Mèo không có ngoan ngoãn như vậy, nhún người từ trên sofa nhảy xuống, meo meo kêu một hồi mới chậm rãi đi về phía phòng ngủ, con mèo nhìn thấy nữ chủ nhân quỳ ở trên giường, nam chủ nhân quỳ ở đằng sau, đang thấp giọng an ủi cô: “Không sao, sắp xong rồi.”
Mắt đối mắt với nữ chủ nhân, con mèo nhìn thấy nữ chủ nhân đang cầm gối che mặt lại, bả vai đang run rẩy. Thẩm Hoài Dữ nhịn cười dỗ dành cô một hồi mới chậm rãi gọi tên con mèo, răn dạy: “Ra ngoài đi, đợi lúc nữa hãy vào, mẹ con xấu hổ.”
Con mèo kêu meo meo lùi ra, ngủ ngục ở cửa, mãi cho đến lúc đuôi nó ngừng đung đưa, tiếng ma sát của đồ trong phòng và giường đụng vào nhau tạo ra vẫn chưa có dừng lại.
Nhưng mèo và chó đều đã ngủ rất say.
Một giấc ngủ này của Đỗ Minh Trà cũng rất sâu.
Cơ thể cô cần phải điều chỉnh chênh lệch thời gian, tàu xe mệt mỏi một ngày, buổi tối còn tiếp tục tàu xe mệt mỏi, mặc dù xe này có khác biệt nhưng có một điểu giống, đều sẽ khiến cho cả người mệt mỏi không muốn động đậy.
Thẩm Hoài Dữ kéo rèm che lại, ngăn chặn tất cả ánh sáng. Đỗ Minh Trà ngủ một giấc đến giữa trưa, lúc này mới bị điện thoại bên cạnh gối gọi tỉnh, vừa mới nhận điện đã nghe thấy giọng nói kinh ngạc của ông cụ Đặng: “Minh Trà, ông nghe người ta nói tối hôm qua ở khách sạn Quân Bạch nhìn thấy con? Con về nước rồi?”
“Không có” Đỗ Minh Trà nói “Con vẫn ở ký túc, bên này….trời vừa mới sáng, sao vậy?”
Giọng nói của cô đầy vẻ mệt mỏi, nghe có vẻ như là vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu vậy.
Ông cụ Đặng không chút nghi ngờ, ngược lại thở nhẹ một hơi: “Ông nói mà, con gần đây học tập mệt mỏi như vậy, không có khả năng quay về….Ông còn đang nghĩ, có phải thằng nhóc Thẩm Hoài Dữ đó lại dỗ con về phải không, dọa ông sợ chết.”
Đỗ Minh Trà nghe thấy tên của Thẩm Hoài Dữ, dần dần đã không còn buồn ngủ như vậy nữa, ngáp một cái, bối rối nói: “Vâng vâng, con từng đồng ý với ông sẽ không qua đêm với anh ấy.”
“Ông nghĩ cũng đúng” Ông cụ Đặng nghe thấy giọng nói mệt mỏi của cô, đau lòng “Học hành chăm chỉ là chuyện tốt nhưng cũng đừng chăm chỉ quá, Minh Trà à. Mấy thứ này đều là học mãi không hết, nhưng cơ thể chỉ có một, cẩn thận…..”
Đỗ Minh Trà nghiêm túc lắng nghe, nhìn thấy cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Thẩm Hoài Dữ mặc bộ đồ ngủ màu đen đứng ở cửa, tinh thần thoải mái, dáng vẻ như kiểu cuối cùng cũng được ăn no.
Nhìn thấy cô đang nghe điện thoại, Thẩm Hoài Dữ hiểu rõ, còn chưa nói xong, chỉ yên tĩnh nghe, ngón tay hôm qua làm đến khi cô khóc đang đặt trên bàn.
Đỗ Minh Trà nửa ngồi, cô vươn eo, cẩn thận hùa theo ông nội: “Vâng.”
“Ông hiện tại đang đi qua bên đó của Thẩm Hoài Dữ” Ông cụ Đặng đổi đề tài “Hiện tại vừa hay đang ở dưới lầu, ông cũng giúp con cẩn thận trông coi, thằng nhóc này có kim ốc tàng kiều không.”
Đỗ Minh Trà: “Vâng….Hả?”
Cô lập tức tỉnh táo.
“Nếu thằng nhóc này không thành thật, dám trộm giấu người” Ông cụ Đặng nói “Con cũng đừng buồn, ông nội giúp con xả giận, trên thế giới này không chỉ có một người đàn ông mà là có rất nhiều.”
Ông cụ Đặng không nghe thấy cháu gái nói gì, chỉ nghĩ là đối phương vẫn mệt, dịu dàng khuyên nhủ: “Tìm đàn ông không phải là điền câu hỏi trắc nghiệm, không nhất thiết phải chọn ra một người từ trong nhà họ Thẩm đâu Minh Trà, chúng ta có nhiều lựa chọn, không tin là không tìm ra được một người đàn ông ưu tú.”
Ông cụ một hơi nói hết mấy câu này với Minh Trà.
Ông tối không qua nghe người khác vô tình nhắc đến, nói nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ và một cô gái ở khách sạn Quân Bạch ăn cơm, ông cụ Đặng lập tức kinh ngạc mí mắt giật giật mấy lần.
Không thể trách ông nghi ngờ, thực tế là chuyện lúc trước của Thẩm Thiếu Hàn đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng ông cụ. Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, ông cụ Đặng cũng hiểu rõ cái tật xấu thâm căn cố đế từ trong xương cốt đó của đàn ông. Hơn nữa núi cao hoàng đế xa, Đỗ Minh Trà một mình ở Pháp học tập, Thẩm Hoài Dữ vào lúc này làm ra chuyện gì, tuy rằng có chút ngoài ý dự đoán nhưng cũng là trong tâm lý của đàn ông.
Những điều trên là suy nghĩ thực tế trong lòng ông cụ Đặng.
Sau khi chứng thực bây giờ Minh Trà không ở trong nước, ông cụ Đặng càng là nhịn một bụng tức giận không có chỗ phát ra, hung hăng vội vàng đi đến bắt Thẩm Hoài Dữ, vội vã đi lên tầng.
Trước đó không lâu, ông cụ Đặng đặc biệt mua một căn ở cùng tầng với Thẩm Hoài Dữ, muốn sau này đợi khi Minh Trà quay về nước cũng có một chỗ cho cô dừng chân, không đến mức bị Thẩm Hoài Dữ lấy lý do quang minh chính đại lừa gạt về ở cùng với cậu ta.
Sao có thể ngờ đến, thế nhưng lại dùng trong trường hợp này.
Sắc mặt ông âm trầm quẹt thẻ lên lầu, ấn chuông cửa phòng của Thẩm Hoài Dữ.
Cửa mở ra.
Thẩm Hoài Dữ quả thật ở nhà.
Anh mặc áo sơ mi nghiêm chỉnh, đầu tóc gọn gàng, nho nhã lễ phép mời ông cụ Đặng đi vào: “Ông nội.”
Ông cụ Đặng nhìn ra phía sau anh: “Hiện tại đừng gọi tôi tiếng ông nội này, tôi kêu anh họ Thẩm Tòng Uẩn của cậu một tiếng em trai, gánh không nổi tiếng ông nội này của cậu.
Sắc mặt ông không tốt, ánh mắt quét qua một lượt trong nhà của Thẩm Hoài Dữ.
Không chút sơ hở.
Không hề có đồ nào liên quan đến phụ nữ, cũng không có đồ gì hoặc là hiện trường sự cố lộn xộn sau khi say rượu làm loạn gì, ngăn nắp gọn gàng sạch sẽ, trừ con mèo cái ở trên sofa cuộn tròn ngủ, kêu meo một tiếng ra.
Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, con vẹt đứng trên giá sách, trên mặt có hai nhúm lông đỏ, đang nghiêng đầu nhìn ông cụ Đặng.
Sau khi ông cụ Đặng cẩn thận kiểm tra xong, ánh mắt lại một lần nữa quay về trên người Thẩm Hoài Dữ, đang định mở miệng nói, vô tình nhìn thấy manh mối, ánh mắt lập tức đông lại.
Ông cụ trầm giọng nói: “Vết cào trên cổ cậu là làm sao?”
Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh nói: “Mèo cào.”
“Trên yết hầu sao lại có vết răng?”
Thẩm Hoài Dữ: “Ông nhìn nhầm rồi, muỗi chích.”
“Thế vết đỏ trên cổ là làm sao?”
Thẩm Hoài Dữ: “Tự mình cào.”
“Tự mình cào?” Ông cụ Đặng tức giận đập bàn “Cậu coi tôi là người không hiểu biết gì à? Nhân lúc Minh Trà ở nước ngoài làm ra loại chuyện này, nó mà biết được thì sẽ buồn khổ như thế nào? Cậu có từng nghĩ cho Minh Trà không!”
Giống như bị hai từ “Minh Trà “ này ấn nút mở.
Con vẹt đột nhiên giương cánh bay xuống, bắt chước giọng của Thẩm Hoài Dữ ríu rít: “Minh Trà, Minh Trà, tách chân ra.”
“Minh Trà, ngậm sâu một chút.”
“Minh Trà, em giỏi quá——”
“Két——!!!”
Thẩm Hoài Dữ bắt lấy con vẹt, bình tĩnh nhìn ông cụ Đặng sắc mặt tái nhợt: “Ông vừa mới xuất hiện ảo giác.”
Mưa phùn chậm rãi to lên, lúc một lượng lớn nước mưa rơi xuống, trời đêm xuất hiện vô số vì sao, tạo thành một dải ngân hà rực rỡ.
Gió lay mưa động, mùa thu ở Bắc Kinh mưa nhiều liên miên, mưa mau bất chợt.
Con chó thành thật nằm trên sofa sủa “gâu gâu” mấy tiếng, chỉ mở to hai con mắt đen như hạt đậu nhìn Thẩm Hoài Dữ đang cúi đầu dùng khăn ướt lau chùi.
Đỗ Minh Trà nửa dựa trên bả vai của anh, nước mắt tí tách rơi trên áo sơ mi của anh, thở gấp mấy hơi.
Đợi đến khi hơi thở bình thường lại, Đỗ Minh Trà mới nghiêm túc gọi tên anh: “Hoài Dữ.”
“Hử?”
“Ra nhiều quá” Cô nói “Vẫn còn đang chảy.”
“Bình thường” Thẩm Hoài Dữ tưởng cô không hiểu, kiên nhẫn giải thích với cô “Nó sẽ hóa lỏng, không thể giống như là trên sách em nhìn thấy, vẫn mãi giữ ở bên trong.
Ngừng lại chút, anh giống như nghĩ đến ý nghĩ xấu xa nào đó, dịu dàng hỏi: “Hoa trà bé nhỏ, em muốn giữ nó lại?”
Đỗ Minh Trà không nói.
Trải nghiệm này đối với cô mà nói, vẫn là chuyện mới lạ.
Mắt và đầu mũi đỏ bừng vì kích động, cô hít sâu một hơi, tai và đầu vẫn còn choáng váng, vẫn chưa từ trong cơn choáng váng tột độ tỉnh lại.
Đỗ Minh Trà nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ cười.
Không phải kiểu cười “Em cái đứa nhỏ này” cái kiểu nhìn rõ này, càng giống như là niềm vui sau khi phát hiện hai bên tâm ý tương thông vậy.
Thẩm Hoài Dữ vứt khăn ướt trong tay, đầu ngón tay còn dính chút cũng không quan tâm.
Anh trước giờ không chê đồ của Đỗ Minh Trà.
“Thế tìm thứ gì đó chặn lại” Thẩm Hoài Dữ ôm cô lên “Thay đổi chỗ, đứng không khó chặn được.”
Đỗ Minh Trà nghĩ chắc bản thân bị điên rồi.
Lúc trước cùng với Thẩm Hoài Dữ ở bên nhau, cho dù là lần cô chuẩn bị lén lút ‘đâm sau lưng’ anh xuất ngoại trước thì ít nhiều cũng bớt bớt chút, nên xin tha thứ lúc nào thì xin tha thứ. Nhưng hôm nay không giống, cho dù là gân cốt đều đã rụng rời mềm nhũn, cũng chỉ muốn ôm anh, không lỡ bỏ ra.
Cô nếm thử mấy cái thú vui thầm kín này, không phải liếm mật trên lưỡi dao, càng giống như là thưởng thức kẹo có thành phần gây nghiện, ngọt ngào mà vui vẻ có thể khiến cho Đỗ Minh Trà tha thứ cho mấy cái đau khổ và khó chịu vì để trả giá cho việc đạt được vui vẻ.
Đỗ Minh Trà thích nhìn vào mắt anh làm, thích nhìn khuôn mặt đoan chính của Thẩm Hoài Dữ vì cô mà lộ ra dáng vẻ si mê, thích nghe giọng nói mất khống chế của anh, cũng thích anh rõ ràng đạng nhẫn nhịn lại vẫn không ngăn được gân xanh muốn nổ tung trên mu bàn tay.
Cô yêu anh như vậy, yêu đến mức dù khó khăn cũng có thể trải nghiệm đến vị ngọt ngào tỏa ra.
Chó ở trong phòng khách đã ngủ rồi, nó đã quen với chuyện ồn ào của chủ nhân, chỉ cuộn người lại, đuôi không che đi một mắt không bị thương, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Mèo không có ngoan ngoãn như vậy, nhún người từ trên sofa nhảy xuống, meo meo kêu một hồi mới chậm rãi đi về phía phòng ngủ, con mèo nhìn thấy nữ chủ nhân quỳ ở trên giường, nam chủ nhân quỳ ở đằng sau, đang thấp giọng an ủi cô: “Không sao, sắp xong rồi.”
Mắt đối mắt với nữ chủ nhân, con mèo nhìn thấy nữ chủ nhân đang cầm gối che mặt lại, bả vai đang run rẩy. Thẩm Hoài Dữ nhịn cười dỗ dành cô một hồi mới chậm rãi gọi tên con mèo, răn dạy: “Ra ngoài đi, đợi lúc nữa hãy vào, mẹ con xấu hổ.”
Con mèo kêu meo meo lùi ra, ngủ ngục ở cửa, mãi cho đến lúc đuôi nó ngừng đung đưa, tiếng ma sát của đồ trong phòng và giường đụng vào nhau tạo ra vẫn chưa có dừng lại.
Nhưng mèo và chó đều đã ngủ rất say.
Một giấc ngủ này của Đỗ Minh Trà cũng rất sâu.
Cơ thể cô cần phải điều chỉnh chênh lệch thời gian, tàu xe mệt mỏi một ngày, buổi tối còn tiếp tục tàu xe mệt mỏi, mặc dù xe này có khác biệt nhưng có một điểu giống, đều sẽ khiến cho cả người mệt mỏi không muốn động đậy.
Thẩm Hoài Dữ kéo rèm che lại, ngăn chặn tất cả ánh sáng. Đỗ Minh Trà ngủ một giấc đến giữa trưa, lúc này mới bị điện thoại bên cạnh gối gọi tỉnh, vừa mới nhận điện đã nghe thấy giọng nói kinh ngạc của ông cụ Đặng: “Minh Trà, ông nghe người ta nói tối hôm qua ở khách sạn Quân Bạch nhìn thấy con? Con về nước rồi?”
“Không có” Đỗ Minh Trà nói “Con vẫn ở ký túc, bên này….trời vừa mới sáng, sao vậy?”
Giọng nói của cô đầy vẻ mệt mỏi, nghe có vẻ như là vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu vậy.
Ông cụ Đặng không chút nghi ngờ, ngược lại thở nhẹ một hơi: “Ông nói mà, con gần đây học tập mệt mỏi như vậy, không có khả năng quay về….Ông còn đang nghĩ, có phải thằng nhóc Thẩm Hoài Dữ đó lại dỗ con về phải không, dọa ông sợ chết.”
Đỗ Minh Trà nghe thấy tên của Thẩm Hoài Dữ, dần dần đã không còn buồn ngủ như vậy nữa, ngáp một cái, bối rối nói: “Vâng vâng, con từng đồng ý với ông sẽ không qua đêm với anh ấy.”
“Ông nghĩ cũng đúng” Ông cụ Đặng nghe thấy giọng nói mệt mỏi của cô, đau lòng “Học hành chăm chỉ là chuyện tốt nhưng cũng đừng chăm chỉ quá, Minh Trà à. Mấy thứ này đều là học mãi không hết, nhưng cơ thể chỉ có một, cẩn thận…..”
Đỗ Minh Trà nghiêm túc lắng nghe, nhìn thấy cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Thẩm Hoài Dữ mặc bộ đồ ngủ màu đen đứng ở cửa, tinh thần thoải mái, dáng vẻ như kiểu cuối cùng cũng được ăn no.
Nhìn thấy cô đang nghe điện thoại, Thẩm Hoài Dữ hiểu rõ, còn chưa nói xong, chỉ yên tĩnh nghe, ngón tay hôm qua làm đến khi cô khóc đang đặt trên bàn.
Đỗ Minh Trà nửa ngồi, cô vươn eo, cẩn thận hùa theo ông nội: “Vâng.”
“Ông hiện tại đang đi qua bên đó của Thẩm Hoài Dữ” Ông cụ Đặng đổi đề tài “Hiện tại vừa hay đang ở dưới lầu, ông cũng giúp con cẩn thận trông coi, thằng nhóc này có kim ốc tàng kiều không.”
Đỗ Minh Trà: “Vâng….Hả?”
Cô lập tức tỉnh táo.
“Nếu thằng nhóc này không thành thật, dám trộm giấu người” Ông cụ Đặng nói “Con cũng đừng buồn, ông nội giúp con xả giận, trên thế giới này không chỉ có một người đàn ông mà là có rất nhiều.”
Ông cụ Đặng không nghe thấy cháu gái nói gì, chỉ nghĩ là đối phương vẫn mệt, dịu dàng khuyên nhủ: “Tìm đàn ông không phải là điền câu hỏi trắc nghiệm, không nhất thiết phải chọn ra một người từ trong nhà họ Thẩm đâu Minh Trà, chúng ta có nhiều lựa chọn, không tin là không tìm ra được một người đàn ông ưu tú.”
Ông cụ một hơi nói hết mấy câu này với Minh Trà.
Ông tối không qua nghe người khác vô tình nhắc đến, nói nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ và một cô gái ở khách sạn Quân Bạch ăn cơm, ông cụ Đặng lập tức kinh ngạc mí mắt giật giật mấy lần.
Không thể trách ông nghi ngờ, thực tế là chuyện lúc trước của Thẩm Thiếu Hàn đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng ông cụ. Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, ông cụ Đặng cũng hiểu rõ cái tật xấu thâm căn cố đế từ trong xương cốt đó của đàn ông. Hơn nữa núi cao hoàng đế xa, Đỗ Minh Trà một mình ở Pháp học tập, Thẩm Hoài Dữ vào lúc này làm ra chuyện gì, tuy rằng có chút ngoài ý dự đoán nhưng cũng là trong tâm lý của đàn ông.
Những điều trên là suy nghĩ thực tế trong lòng ông cụ Đặng.
Sau khi chứng thực bây giờ Minh Trà không ở trong nước, ông cụ Đặng càng là nhịn một bụng tức giận không có chỗ phát ra, hung hăng vội vàng đi đến bắt Thẩm Hoài Dữ, vội vã đi lên tầng.
Trước đó không lâu, ông cụ Đặng đặc biệt mua một căn ở cùng tầng với Thẩm Hoài Dữ, muốn sau này đợi khi Minh Trà quay về nước cũng có một chỗ cho cô dừng chân, không đến mức bị Thẩm Hoài Dữ lấy lý do quang minh chính đại lừa gạt về ở cùng với cậu ta.
Sao có thể ngờ đến, thế nhưng lại dùng trong trường hợp này.
Sắc mặt ông âm trầm quẹt thẻ lên lầu, ấn chuông cửa phòng của Thẩm Hoài Dữ.
Cửa mở ra.
Thẩm Hoài Dữ quả thật ở nhà.
Anh mặc áo sơ mi nghiêm chỉnh, đầu tóc gọn gàng, nho nhã lễ phép mời ông cụ Đặng đi vào: “Ông nội.”
Ông cụ Đặng nhìn ra phía sau anh: “Hiện tại đừng gọi tôi tiếng ông nội này, tôi kêu anh họ Thẩm Tòng Uẩn của cậu một tiếng em trai, gánh không nổi tiếng ông nội này của cậu.
Sắc mặt ông không tốt, ánh mắt quét qua một lượt trong nhà của Thẩm Hoài Dữ.
Không chút sơ hở.
Không hề có đồ nào liên quan đến phụ nữ, cũng không có đồ gì hoặc là hiện trường sự cố lộn xộn sau khi say rượu làm loạn gì, ngăn nắp gọn gàng sạch sẽ, trừ con mèo cái ở trên sofa cuộn tròn ngủ, kêu meo một tiếng ra.
Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, con vẹt đứng trên giá sách, trên mặt có hai nhúm lông đỏ, đang nghiêng đầu nhìn ông cụ Đặng.
Sau khi ông cụ Đặng cẩn thận kiểm tra xong, ánh mắt lại một lần nữa quay về trên người Thẩm Hoài Dữ, đang định mở miệng nói, vô tình nhìn thấy manh mối, ánh mắt lập tức đông lại.
Ông cụ trầm giọng nói: “Vết cào trên cổ cậu là làm sao?”
Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh nói: “Mèo cào.”
“Trên yết hầu sao lại có vết răng?”
Thẩm Hoài Dữ: “Ông nhìn nhầm rồi, muỗi chích.”
“Thế vết đỏ trên cổ là làm sao?”
Thẩm Hoài Dữ: “Tự mình cào.”
“Tự mình cào?” Ông cụ Đặng tức giận đập bàn “Cậu coi tôi là người không hiểu biết gì à? Nhân lúc Minh Trà ở nước ngoài làm ra loại chuyện này, nó mà biết được thì sẽ buồn khổ như thế nào? Cậu có từng nghĩ cho Minh Trà không!”
Giống như bị hai từ “Minh Trà “ này ấn nút mở.
Con vẹt đột nhiên giương cánh bay xuống, bắt chước giọng của Thẩm Hoài Dữ ríu rít: “Minh Trà, Minh Trà, tách chân ra.”
“Minh Trà, ngậm sâu một chút.”
“Minh Trà, em giỏi quá——”
“Két——!!!”
Thẩm Hoài Dữ bắt lấy con vẹt, bình tĩnh nhìn ông cụ Đặng sắc mặt tái nhợt: “Ông vừa mới xuất hiện ảo giác.”
/124
|