Đỗ Minh Trà gửi CV, ngày thứ 2 nhận được trả lời.
Người thuê cô là một quý phu nhân sống ở trong tử ngọc sơn trang.
Biệt thự có hoa viên xinh đẹp này nằm bên cạnh hồ thiên nga, chỉ là mùa đông khắc nghiệt. Trên mặt hồ kết băng, không có thiên nga, chỉ có tuyết trắng xóa.
Số người làm trong biệt thự vượt ngoài sức tưởng tượng của Đỗ Minh Trà, vừa mới vào cửa thì có người ngồi xổm xuống, tự mình giúp cô thay giày, cũng có người giúp cô cầm cặp vào áo khoác, quan tâm hỏi: “Cô giáo Đỗ, cô có cần chúng tôi giúp cô ủi một chút không?”
“Không cần” Đỗ Minh Trà lập tức nói “Cảm ơn.”
Chất liệu áo khoác của cô không được tốt, chỉ sợ là không chịu được bàn ủi.
Đỗ Minh Trà được bà lão hòa ái dễ gần dẫn vào trong một căn phòng ngủ yên tĩnh, bà lão tóc bạc một nửa, nhưng vẫn rất có tinh thần, bà ta dịu giọng nói với Đỗ Minh Trà: “Bà Bạch không thích mùi khói, nếu như cô hút thuốc, xin đừng hút thuốc trước hai tiếng khi đến đây, cũng đừng xịt nước hoa, bà ấy rất mẫn cảm với mùi …..”
Đỗ Minh Trà一一ghi xuống.
Cô lần này đến, không phải là để giảng dạy mà là vì đọc thơ tiếng pháp cho bà chủ bị bệnh.
Đỗ Minh Trà không hợp đối với căn biệt thự sang trọng này, giày của cô đã đi hai năm, trên mặt giày còn bị chà mạnh ra vết trắng, chất liệu làm thảm trải sàn trong căn biệt thự còn tốt hơn quần áo của cô, đan bằng lông cừu thật, mới tinh sạch sẽ, dính một vết bẩn sẽ lập tức đổi ngay.
Phòng ngủ của bà Bạch ở cùng tầng với phòng này, Đỗ Minh Trà đi theo sau lưng bà cụ, đi vào, đi vào cánh cửa bằng gỗ hạnh đào này, ngẩng mặt chỉ nhìn thấy cửa sổ sát đất trong suốt, rèm cửa mở ra, ánh mặt trời sáng rỡ, một hình dáng mảnh mai đang yên tĩnh nằm ở trên giường.
“Tĩnh Ngâm” Bà lão nói “Minh Trà đến rồi.”
“....Ừm, bà đi ra ngoài trước đi” người ở trên giường vẫn quay lưng, bà ta nói “Tôi nói chuyện riêng với cô ấy.”
Bà lão đi ra ngoài, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa.
Người trên giường nửa ngồi dậy, bà ta quay mặt, mặt trắng bệch mà tinh xảo hiện ra trước mặt Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà ngưng thở.
Đẹp quá.
Mẹ của Đỗ Minh Trà cũng rất đẹp, nhưng mẹ cô là kiểu đẹp tràn đầy sức sống, mà người đẹp trước mắt này là kiểu mỹ nhân bệnh xinh đẹp sầu muộn.
Mặc dù có thể từ các nét mà nhìn ra được người đẹp không còn trẻ, nhưng khí chất dịu dàng yếu ớt đó lại từ làn da, khung xương lộ rõ, che đậy không được.
Hai con ngươi của bà có màu sắc hơi nhạt, cả người lộ ra vẻ đẹp ốm yếu không khỏe mạnh.
“Minh Trà?” Bạch Tĩnh Ngâm gọi tên của cô, lộ ra chút ý cười “Đứa trẻ ngoan, qua đây, để ta nhìn kỹ nào.”
Đỗ Minh Trà: “Bà Bạch, bà——”
“Cháu có thể gọi ta là cô Tĩnh Ngâm” Ánh mắt Bạch Tĩnh Ngâm dịu dàng nhìn cô, dường như nhìn thấy bản thấy bản thân lúc chưa từng bị Thẩm Tòng Hạc cướp đoạt.
Đỗ Minh Trà không hiểu: “Gì ạ?”
“Lúc trước bác là bạn học cùng trường với ba cháu, tính ra còn phải gọi ông ấy một tiếng đàn anh” Bạch Tĩnh Ngâm nửa ngồi “Tính ra, Thiếu Hàn còn phải gọi ta một tiếng bà cố.”
Đỗ Minh Trà tỉnh ngộ: “A, bà là nhị gia——”
“Mẹ.”
Một giọng nói nam cắt ngang xen vào lời nói của Đỗ Minh Trà, cô xoay người, nhìn thấy Thẩm Thiếu Hàn.
Trong phòng nửa sáng nửa tối, Thẩm Thiếu Hàn đang ngồi trong bóng tối.
Chỉ là, vừa nãy lực chú ý của của Đỗ Minh Trà bị thu hút bởi mỹ nhân, hoàn toàn không chú ý đến anh ta.
Một đoạn thời gian không gặp, Thẩm Thiếu Hàn gầy đi không ít, anh ta đi qua: “Cô cũng nên gọi bà Bạch là bà cố.”
Bạch Tĩnh Ngâm tay đỡ trán, yên tĩnh quan sát vẻ mặt của Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà nhìn thẳng vào Thẩm Thiếu Hàn: “Anh vừa nãy không nghe rõ bà Bạch nói gì sao? Bà ấy với ba tôi là bằng vai vế, thật sự luận vai vế, tôi nên gọi bà ấy một tiếng là cô.”
Gân xanh trên trán Thẩm Thiếu Hàn nhảy lên: “Loạn vai vế rồi, cô chẳng lẽ muốn bằng vai vế với nhị gia?”
“Cũng không phải chuyện của anh, tôi với nhị gia căn bản chẳng có quan hệ thân thích gì, chuyện này có gì mà cứ xoắn xuýt thế?” Đỗ Minh Trà vẻ mặt như thường “Anh nếu thật sự cứ muốn bấu víu quan hệ với tôi cũng được, chúng ta cứ luận vai vế, tôi gọi nhị gia là anh trai, anh gọi tôi là cô, thế nào?”
Thẩm Thiếu Hàn tức quá hóa cười: “Cô sao không bảo tôi gọi cô là bà hai?”
“Sai rồi, cháu ngoan” Đỗ Minh Trà sửa lại “Tôi lại chẳng có quan hệ gì với nhị gia, anh đừng lấy tôi ra để bôi nhọ thanh danh người lớn nhà anh.
Bạch Tĩnh Ngâm ngồi trên giường, nghe Đỗ Minh Trà oán hận Thẩm Thiếu Hàn, nụ cười chợt tắt, rơi vào trầm tư.
Bà ta nửa ngồi, hai tay đan vào nhau đặt ở trước bụng.
Sự tình so với trong tưởng tượng của bà ta kém xa.
Mấy ngày trước Thẩm Thiếu Hàn gặp bà ta, tiện thể mang theo một vài bức thư. Bạch Tĩnh Ngâm mở ra, nhìn nét chữ xinh đẹp trên bức thư tỏ tình, ký tên là Đỗ Minh Trà.
Bạch Tĩnh Ngâm mù mịt không hiểu, nghe Thẩm Thiếu Hàn chậm rãi nói xong, mới cảm thấy tăng xông.
Thẩm Thiếu Hàn nói anh ta với Đỗ Minh Trà được người lớn trong nhà đính hôn từ nhỏ, chỉ là lúc trước anh ta phạm sai lầm, bây giờ Minh Trà vẫn còn canh cánh trong lòng. Mà lúc trước Thẩm Hoài Dữ gióng trống khua chiêng tìm Đỗ Minh Trà, khiến cho trong lòng Thẩm Thiếu Hàn lo lắng anh sẽ cường ép cướp lấy thứ bản thân thích, đặc biệt đến trước mặt Bạch Tĩnh Ngâm xin, hy vọng bà có thể chủ trì công đạo.
Bạch Tĩnh Ngâm biết cảm giác bị cưỡng ép kết hôn, bà nhịn không được đã tự mình điều tra, mới phát hiện hóa ra Thẩm Hoài dữ vẫn luôn giấu diếm thân phận tiếp cận Đỗ Minh Trà.
Giống như lúc đầu Bạch Tĩnh Ngâm hoàn toàn không biết mà kính trọng Thẩm Tòng Hạc, mà ông ta đối với bà từ đầu đến cuối vẫn ôm tâm tư muốn độc chiếm.
Chỉ là vẫn chưa phân biệt được thật giả, Bạch Tĩnh Ngâm không có vội vàng hành động, bà ta châm biếm mỉa mai Thẩm Hoài Dữ mấy lần, từ trong phản ứng của anh tuyệt vọng phát hiện đó là sự thật.
Bà không nhịn được để một cô bé sau này cũng bị hủy hoại giống như mình, nhưng cũng không nỡ phá hoại nhân duyên của con trai mình, lúc này mới âm thầm tìm Đỗ Minh Trà, muốn thăm dò cô.
Nếu như chuyện giống như Thẩm Thiếu Hàn nói, Đỗ Minh Trà là bị Thẩm Hoài Dữ cường ép theo đuổi…..
Bạch Tĩnh Ngâm cho dù không cần mạng cũng sẽ tận lực ngăn cản Đỗ Minh Trà bị xâm hại.
Nếu như chuyện xoay chuyển theo chiều hướng tốt, Bạch Tĩnh Ngâm cũng sẽ không quấy rầy đến tình cảm bình thường của Hoài Dữ.
Chỉ mong đừng lặp lại sai lầm lúc trước của bà với Thẩm Tòng Hạc.
……
Thẩm Thiếu Hàn bị Đỗ Minh Trà nói cho nghẹn không nói ra lời, rất lâu sau, khẽ hừ một tiếng: “Không nói lý.”
Đỗ Minh Trà không có quan tâm đến anh ta, cô ngồi ở bên cạnh giường, cầm mấy quyển sách tiếng Pháp đó: “Bà Bạch, hôm nay bà muốn nghe cái gì?”
“Tùy” Bạch Tĩnh Ngâm chậm rãi nằm xuống, đôi mắt xinh đẹp yên tĩnh chăm chú nhìn cô “Cái nào cũng được.”
Đỗ Minh Trà ngồi trên chiếc ghế lớn tinh xảo, mở trang đầu tiên ra, bắt đầu đọc từ chương một.
Lúc cô đọc đến chương thứ ba, Bạch Tĩnh Ngâm nhắm mắt.
Bà ta nghe một hồi, hít thở đều đặn, đầu hơi hơi nghiêng, giống như là ngủ rồi.
Đỗ Minh Trà lặng lẽ để sách xuống, Thẩm Thiếu Hàn ở bên cạnh ra dấu tay với cô, biểu ý cô đi ra ngoài.
Đỗ Minh Trà đặt sách xuống, nhiệm vụ của cô chính là đọc thơ cho bà Bạch hoặc là nói chuyện cùng với bà ấy.
Hôm nay bà Bạch thành công chìm vào giấc ngủ, cũng chắc cũng nên rời đi.
Nhưng sách vừa mới buông xuống, Bạch Tĩnh Ngâm lại mở mắt, bà ta ngồi dậy, đột nhiệt nói: “Ở lại đi, nói chuyện với bác.”
Đỗ Minh Trà vẻ mặt mù mịt ngồi lại.
Thẩm Thiếu Hàn bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đến.
Anh ta đứng ngược sáng, đường nét trên người đều được khảm nạm ánh sáng vàng rực rỡ.
Thẩm Thiếu Hàn biết mấy năm trước Bạch Tĩnh Ngâm là bị Thẩm Tòng Hạc cứng rắn cướp lấy từ trong tay em trai họ, cũng biết Bạch Tĩnh Ngâm căm thù đến tận xương điều này.
Thẩm Thiếu Hàn không xác định được Thẩm Hoài Dữ là có ý gì, phòng ngừa chu đáo, anh ta ra tay trước chiếm lợi, đi thăm Bạch Tĩnh Ngâm, uyển chuyển biểu ý Thẩm Hoài Dữ quá quan tâm đến Minh Trà.
Lại thêm nữa có bức thư tình mà lúc trước Đỗ Minh Trà viết cho Thẩm Thiếu Hàn làm chứng, Thẩm Thiếu Hàn không tin Bạch Tĩnh Ngâm sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Anh ta cược đúng rồi.
Thẩm Thiếu Hàn nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Tĩnh Ngâm như sắp nói chuyện thân mật hàn huyên với Đỗ Minh Trà, hơi lộ ra chút ý cười.
Lúc trước Đỗ Minh Trà gửi anh ta bao nhiêu là bài thơ tình chân thành như vậy, mỗi ngày đều từ trong hòm thư của trường mà gửi đến cho anh ta.
Lúc đầu Thẩm Thiếu Hàn chê cô viết thư thật phiền, quấn lấy khiến người ta chán ghét, cố tình lúc gặp mặt lại tỏ vẻ thanh cao như vậy, mới sẽ cố ý xa lánh….Bây giờ xem ra, thư này mặc dù viết vô cùng buồn nôn, nhưng cũng không phải không có tác dụng.
Được rồi, nếu theo suy nghĩ của anh ta, Bạch Tĩnh Ngâm sẽ khuyên Đỗ Minh Trà phải cảnh giác với Thẩm Hoài Dữ, nên trân trọng người trước mặt một lần nữa ví dụ như Thẩm Thiếu Hàn…..
Bạch Tĩnh Ngâm mỉm cười nói chuyện với Đỗ Minh Trà: “Minh Trà, cháu vẫn còn độc thân sao?”
Đỗ Minh Trà hồ đồ: “Vâng ạ.”
“Vậy à” Bạch Tĩnh Ngâm dịu dàng nhìn cô “Bác vừa hay có một người con trai, tuổi so với con lớn hơn một chút, dung mạo đoan chính——”
“Bà cố” Thẩm Thiếu Hàn sững sờ, cắt đứt lời bà ta “Bà có phải nói sai rồi không?”
Không đúng, Bạch Tĩnh Ngâm chẳng lẽ không phải làm mối cho anh ta và Đỗ Minh Trà sao? Trước khi Đỗ Minh Trà đến, Bạch Tĩnh Ngâm cũng vừa đồng ý với anh ta, sẽ ngăn cản Thẩm Hoài Dữ ra tay với Đỗ Minh Trà——
Thẩm Thiếu Hàn nhắc nhở: ‘Bà không phải định nói, bà có một đứa chắt à?”
“Thằng chó con câm miệng” Bạch Tĩnh vẻ mặt vô cảm “Thằng nhãi con, chỗ này không đến lượt mày nói chuyện, cút.”
Người thuê cô là một quý phu nhân sống ở trong tử ngọc sơn trang.
Biệt thự có hoa viên xinh đẹp này nằm bên cạnh hồ thiên nga, chỉ là mùa đông khắc nghiệt. Trên mặt hồ kết băng, không có thiên nga, chỉ có tuyết trắng xóa.
Số người làm trong biệt thự vượt ngoài sức tưởng tượng của Đỗ Minh Trà, vừa mới vào cửa thì có người ngồi xổm xuống, tự mình giúp cô thay giày, cũng có người giúp cô cầm cặp vào áo khoác, quan tâm hỏi: “Cô giáo Đỗ, cô có cần chúng tôi giúp cô ủi một chút không?”
“Không cần” Đỗ Minh Trà lập tức nói “Cảm ơn.”
Chất liệu áo khoác của cô không được tốt, chỉ sợ là không chịu được bàn ủi.
Đỗ Minh Trà được bà lão hòa ái dễ gần dẫn vào trong một căn phòng ngủ yên tĩnh, bà lão tóc bạc một nửa, nhưng vẫn rất có tinh thần, bà ta dịu giọng nói với Đỗ Minh Trà: “Bà Bạch không thích mùi khói, nếu như cô hút thuốc, xin đừng hút thuốc trước hai tiếng khi đến đây, cũng đừng xịt nước hoa, bà ấy rất mẫn cảm với mùi …..”
Đỗ Minh Trà一一ghi xuống.
Cô lần này đến, không phải là để giảng dạy mà là vì đọc thơ tiếng pháp cho bà chủ bị bệnh.
Đỗ Minh Trà không hợp đối với căn biệt thự sang trọng này, giày của cô đã đi hai năm, trên mặt giày còn bị chà mạnh ra vết trắng, chất liệu làm thảm trải sàn trong căn biệt thự còn tốt hơn quần áo của cô, đan bằng lông cừu thật, mới tinh sạch sẽ, dính một vết bẩn sẽ lập tức đổi ngay.
Phòng ngủ của bà Bạch ở cùng tầng với phòng này, Đỗ Minh Trà đi theo sau lưng bà cụ, đi vào, đi vào cánh cửa bằng gỗ hạnh đào này, ngẩng mặt chỉ nhìn thấy cửa sổ sát đất trong suốt, rèm cửa mở ra, ánh mặt trời sáng rỡ, một hình dáng mảnh mai đang yên tĩnh nằm ở trên giường.
“Tĩnh Ngâm” Bà lão nói “Minh Trà đến rồi.”
“....Ừm, bà đi ra ngoài trước đi” người ở trên giường vẫn quay lưng, bà ta nói “Tôi nói chuyện riêng với cô ấy.”
Bà lão đi ra ngoài, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa.
Người trên giường nửa ngồi dậy, bà ta quay mặt, mặt trắng bệch mà tinh xảo hiện ra trước mặt Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà ngưng thở.
Đẹp quá.
Mẹ của Đỗ Minh Trà cũng rất đẹp, nhưng mẹ cô là kiểu đẹp tràn đầy sức sống, mà người đẹp trước mắt này là kiểu mỹ nhân bệnh xinh đẹp sầu muộn.
Mặc dù có thể từ các nét mà nhìn ra được người đẹp không còn trẻ, nhưng khí chất dịu dàng yếu ớt đó lại từ làn da, khung xương lộ rõ, che đậy không được.
Hai con ngươi của bà có màu sắc hơi nhạt, cả người lộ ra vẻ đẹp ốm yếu không khỏe mạnh.
“Minh Trà?” Bạch Tĩnh Ngâm gọi tên của cô, lộ ra chút ý cười “Đứa trẻ ngoan, qua đây, để ta nhìn kỹ nào.”
Đỗ Minh Trà: “Bà Bạch, bà——”
“Cháu có thể gọi ta là cô Tĩnh Ngâm” Ánh mắt Bạch Tĩnh Ngâm dịu dàng nhìn cô, dường như nhìn thấy bản thấy bản thân lúc chưa từng bị Thẩm Tòng Hạc cướp đoạt.
Đỗ Minh Trà không hiểu: “Gì ạ?”
“Lúc trước bác là bạn học cùng trường với ba cháu, tính ra còn phải gọi ông ấy một tiếng đàn anh” Bạch Tĩnh Ngâm nửa ngồi “Tính ra, Thiếu Hàn còn phải gọi ta một tiếng bà cố.”
Đỗ Minh Trà tỉnh ngộ: “A, bà là nhị gia——”
“Mẹ.”
Một giọng nói nam cắt ngang xen vào lời nói của Đỗ Minh Trà, cô xoay người, nhìn thấy Thẩm Thiếu Hàn.
Trong phòng nửa sáng nửa tối, Thẩm Thiếu Hàn đang ngồi trong bóng tối.
Chỉ là, vừa nãy lực chú ý của của Đỗ Minh Trà bị thu hút bởi mỹ nhân, hoàn toàn không chú ý đến anh ta.
Một đoạn thời gian không gặp, Thẩm Thiếu Hàn gầy đi không ít, anh ta đi qua: “Cô cũng nên gọi bà Bạch là bà cố.”
Bạch Tĩnh Ngâm tay đỡ trán, yên tĩnh quan sát vẻ mặt của Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà nhìn thẳng vào Thẩm Thiếu Hàn: “Anh vừa nãy không nghe rõ bà Bạch nói gì sao? Bà ấy với ba tôi là bằng vai vế, thật sự luận vai vế, tôi nên gọi bà ấy một tiếng là cô.”
Gân xanh trên trán Thẩm Thiếu Hàn nhảy lên: “Loạn vai vế rồi, cô chẳng lẽ muốn bằng vai vế với nhị gia?”
“Cũng không phải chuyện của anh, tôi với nhị gia căn bản chẳng có quan hệ thân thích gì, chuyện này có gì mà cứ xoắn xuýt thế?” Đỗ Minh Trà vẻ mặt như thường “Anh nếu thật sự cứ muốn bấu víu quan hệ với tôi cũng được, chúng ta cứ luận vai vế, tôi gọi nhị gia là anh trai, anh gọi tôi là cô, thế nào?”
Thẩm Thiếu Hàn tức quá hóa cười: “Cô sao không bảo tôi gọi cô là bà hai?”
“Sai rồi, cháu ngoan” Đỗ Minh Trà sửa lại “Tôi lại chẳng có quan hệ gì với nhị gia, anh đừng lấy tôi ra để bôi nhọ thanh danh người lớn nhà anh.
Bạch Tĩnh Ngâm ngồi trên giường, nghe Đỗ Minh Trà oán hận Thẩm Thiếu Hàn, nụ cười chợt tắt, rơi vào trầm tư.
Bà ta nửa ngồi, hai tay đan vào nhau đặt ở trước bụng.
Sự tình so với trong tưởng tượng của bà ta kém xa.
Mấy ngày trước Thẩm Thiếu Hàn gặp bà ta, tiện thể mang theo một vài bức thư. Bạch Tĩnh Ngâm mở ra, nhìn nét chữ xinh đẹp trên bức thư tỏ tình, ký tên là Đỗ Minh Trà.
Bạch Tĩnh Ngâm mù mịt không hiểu, nghe Thẩm Thiếu Hàn chậm rãi nói xong, mới cảm thấy tăng xông.
Thẩm Thiếu Hàn nói anh ta với Đỗ Minh Trà được người lớn trong nhà đính hôn từ nhỏ, chỉ là lúc trước anh ta phạm sai lầm, bây giờ Minh Trà vẫn còn canh cánh trong lòng. Mà lúc trước Thẩm Hoài Dữ gióng trống khua chiêng tìm Đỗ Minh Trà, khiến cho trong lòng Thẩm Thiếu Hàn lo lắng anh sẽ cường ép cướp lấy thứ bản thân thích, đặc biệt đến trước mặt Bạch Tĩnh Ngâm xin, hy vọng bà có thể chủ trì công đạo.
Bạch Tĩnh Ngâm biết cảm giác bị cưỡng ép kết hôn, bà nhịn không được đã tự mình điều tra, mới phát hiện hóa ra Thẩm Hoài dữ vẫn luôn giấu diếm thân phận tiếp cận Đỗ Minh Trà.
Giống như lúc đầu Bạch Tĩnh Ngâm hoàn toàn không biết mà kính trọng Thẩm Tòng Hạc, mà ông ta đối với bà từ đầu đến cuối vẫn ôm tâm tư muốn độc chiếm.
Chỉ là vẫn chưa phân biệt được thật giả, Bạch Tĩnh Ngâm không có vội vàng hành động, bà ta châm biếm mỉa mai Thẩm Hoài Dữ mấy lần, từ trong phản ứng của anh tuyệt vọng phát hiện đó là sự thật.
Bà không nhịn được để một cô bé sau này cũng bị hủy hoại giống như mình, nhưng cũng không nỡ phá hoại nhân duyên của con trai mình, lúc này mới âm thầm tìm Đỗ Minh Trà, muốn thăm dò cô.
Nếu như chuyện giống như Thẩm Thiếu Hàn nói, Đỗ Minh Trà là bị Thẩm Hoài Dữ cường ép theo đuổi…..
Bạch Tĩnh Ngâm cho dù không cần mạng cũng sẽ tận lực ngăn cản Đỗ Minh Trà bị xâm hại.
Nếu như chuyện xoay chuyển theo chiều hướng tốt, Bạch Tĩnh Ngâm cũng sẽ không quấy rầy đến tình cảm bình thường của Hoài Dữ.
Chỉ mong đừng lặp lại sai lầm lúc trước của bà với Thẩm Tòng Hạc.
……
Thẩm Thiếu Hàn bị Đỗ Minh Trà nói cho nghẹn không nói ra lời, rất lâu sau, khẽ hừ một tiếng: “Không nói lý.”
Đỗ Minh Trà không có quan tâm đến anh ta, cô ngồi ở bên cạnh giường, cầm mấy quyển sách tiếng Pháp đó: “Bà Bạch, hôm nay bà muốn nghe cái gì?”
“Tùy” Bạch Tĩnh Ngâm chậm rãi nằm xuống, đôi mắt xinh đẹp yên tĩnh chăm chú nhìn cô “Cái nào cũng được.”
Đỗ Minh Trà ngồi trên chiếc ghế lớn tinh xảo, mở trang đầu tiên ra, bắt đầu đọc từ chương một.
Lúc cô đọc đến chương thứ ba, Bạch Tĩnh Ngâm nhắm mắt.
Bà ta nghe một hồi, hít thở đều đặn, đầu hơi hơi nghiêng, giống như là ngủ rồi.
Đỗ Minh Trà lặng lẽ để sách xuống, Thẩm Thiếu Hàn ở bên cạnh ra dấu tay với cô, biểu ý cô đi ra ngoài.
Đỗ Minh Trà đặt sách xuống, nhiệm vụ của cô chính là đọc thơ cho bà Bạch hoặc là nói chuyện cùng với bà ấy.
Hôm nay bà Bạch thành công chìm vào giấc ngủ, cũng chắc cũng nên rời đi.
Nhưng sách vừa mới buông xuống, Bạch Tĩnh Ngâm lại mở mắt, bà ta ngồi dậy, đột nhiệt nói: “Ở lại đi, nói chuyện với bác.”
Đỗ Minh Trà vẻ mặt mù mịt ngồi lại.
Thẩm Thiếu Hàn bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đến.
Anh ta đứng ngược sáng, đường nét trên người đều được khảm nạm ánh sáng vàng rực rỡ.
Thẩm Thiếu Hàn biết mấy năm trước Bạch Tĩnh Ngâm là bị Thẩm Tòng Hạc cứng rắn cướp lấy từ trong tay em trai họ, cũng biết Bạch Tĩnh Ngâm căm thù đến tận xương điều này.
Thẩm Thiếu Hàn không xác định được Thẩm Hoài Dữ là có ý gì, phòng ngừa chu đáo, anh ta ra tay trước chiếm lợi, đi thăm Bạch Tĩnh Ngâm, uyển chuyển biểu ý Thẩm Hoài Dữ quá quan tâm đến Minh Trà.
Lại thêm nữa có bức thư tình mà lúc trước Đỗ Minh Trà viết cho Thẩm Thiếu Hàn làm chứng, Thẩm Thiếu Hàn không tin Bạch Tĩnh Ngâm sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Anh ta cược đúng rồi.
Thẩm Thiếu Hàn nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Tĩnh Ngâm như sắp nói chuyện thân mật hàn huyên với Đỗ Minh Trà, hơi lộ ra chút ý cười.
Lúc trước Đỗ Minh Trà gửi anh ta bao nhiêu là bài thơ tình chân thành như vậy, mỗi ngày đều từ trong hòm thư của trường mà gửi đến cho anh ta.
Lúc đầu Thẩm Thiếu Hàn chê cô viết thư thật phiền, quấn lấy khiến người ta chán ghét, cố tình lúc gặp mặt lại tỏ vẻ thanh cao như vậy, mới sẽ cố ý xa lánh….Bây giờ xem ra, thư này mặc dù viết vô cùng buồn nôn, nhưng cũng không phải không có tác dụng.
Được rồi, nếu theo suy nghĩ của anh ta, Bạch Tĩnh Ngâm sẽ khuyên Đỗ Minh Trà phải cảnh giác với Thẩm Hoài Dữ, nên trân trọng người trước mặt một lần nữa ví dụ như Thẩm Thiếu Hàn…..
Bạch Tĩnh Ngâm mỉm cười nói chuyện với Đỗ Minh Trà: “Minh Trà, cháu vẫn còn độc thân sao?”
Đỗ Minh Trà hồ đồ: “Vâng ạ.”
“Vậy à” Bạch Tĩnh Ngâm dịu dàng nhìn cô “Bác vừa hay có một người con trai, tuổi so với con lớn hơn một chút, dung mạo đoan chính——”
“Bà cố” Thẩm Thiếu Hàn sững sờ, cắt đứt lời bà ta “Bà có phải nói sai rồi không?”
Không đúng, Bạch Tĩnh Ngâm chẳng lẽ không phải làm mối cho anh ta và Đỗ Minh Trà sao? Trước khi Đỗ Minh Trà đến, Bạch Tĩnh Ngâm cũng vừa đồng ý với anh ta, sẽ ngăn cản Thẩm Hoài Dữ ra tay với Đỗ Minh Trà——
Thẩm Thiếu Hàn nhắc nhở: ‘Bà không phải định nói, bà có một đứa chắt à?”
“Thằng chó con câm miệng” Bạch Tĩnh vẻ mặt vô cảm “Thằng nhãi con, chỗ này không đến lượt mày nói chuyện, cút.”
/124
|