Đồng hồ trong phòng khách điểm đúng 10 giờ.
Kim giây đang chậm rãi chạy, Đỗ Minh Trà không biết nên đặt tay chỗ nào, lúc này đang lặng lẽ đè góc váy.
Bị bệnh khiến cho khứu giác của cô không nhạy, không ngửi được mùi hương trên người của Thẩm Hoài Dữ, nhưng đối với cảm giác về nhiệt độ lại vô cùng mẫn cảm, hoàn toàn không có cách nào bỏ qua được cái thứ đang ở bên cạnh mình lúc này.
Thẩm Hoài Dữ nói: “Xin lỗi, không kìm lòng nổi.”
Sáu chữ này, giọng điệu vững vàng, như là một nhân viên nghiên cứu nghiêm túc phổ cập khoa học.
Đỗ Minh Trà lặng lẽ xuất thần.
Bình thường thầy Hoài lên lớp, cũng dùng loại giọng điệu này sao?
Học sinh của anh nhất định rất hạnh phúc….Không.
Hiện tại không phải lúc để suy xét loại chuyện này.
Thẩm Hoài Dữ đã ôm cô vào trong phòng ngủ, tay của anh rất quy củ, cũng không có cúi đầu nhìn cô, mắt không liếc, giống như quân tử đoan chính Liễu Hạ Huệ.
Chỉ là cô vẫn chưa ngồi trong lòng, anh đã loạn rồi.
Giờ này hầu như mọi người đều đã ngủ rồi, phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ cách xa nhau, bên cạnh là phòng trống, hiệu quả cách âm vô cùng cao, lúc Đỗ Minh Trà được anh đặt lên trên giường, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Thẩm Hoài Dữ cũng đang nhìn cô.
Rèm cửa được kéo chặt, trên giường mềm mại ấm áp, trong phòng có mùi hương hoa sơn trà nhàn nhạt, không nồng. Cốc ở trên bàn vẫn còn nước, chỉ mới bị uống một ngụm, ở chỗ mép cốc thủy tinh vẫn còn dính vết nước.
Cổ họng của Đỗ Minh Trà có chút khô.
Bộ đồ ngủ màu đen của Thẩm Hoài Dữ bởi vì ôm cô mà có chút nếp nhăn, cổ áo hơi lỏng ra, để lộ ra xương quai xanh. Anh có khung xương lớn và các bộ phận khác phù hợp với chiều cao của anh, bàn tay có thể hoàn toàn che kín mặt của cô.
Có thể là bời vì bản năng trong DNA, Đỗ Minh Trà nín thở.
Cô nhẹ nhàng rơi vào trong chăn đệm trên giường, mép váy không có tiền đồ cuộn lên. Thẩm Hoài Dữ cầm đến cho cô váy ngủ rất dài, vốn dĩ có thể che qua đầu gối, lúc này lại bị kéo lên cách đầu gối năm đầu ngón tay, lộ ra một đôi chân trắng mịn thon dài.
Nhưng lực chú ý của Thẩm Hoài Dữ lại không đặt ở cảnh xuân vô tình lộ ra này, anh đang nhìn mặt cô.
Làn da bởi vì sốt cao và tắm nước ấm mà đỏ ừng, đầu mới khô được một nửa, váy ngủ bị dính nước, dán lên trên người cô, theo nhịp hít thở của cô mà nhịp nhàng lên xuống.
Chưa từng trải qua quá nhiều lục đục đấu đá, lừa dối lẫn nhau, trên mặt cô không thể giấu được thứ gì, ánh mắt nhìn anh có chút mù mờ, không biết làm gì, giống như một con nai ngây thơ không không may rơi vào tầm mắt của người thợ săn, không biết đó là nguy hiểm mà còn lại gần.
Cô vẫn chưa bước vào xã hội, không biết được rằng buổi tối mà lại để một người đàn ông trưởng thành vào phòng ngủ là một chuyện vô cùng ngu ngốc đến cỡ nào.
Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Cứ như vậy là ngủ?”
Đỗ Minh Trà: “Cái gì?”
Thẩm Hoài Dữ vươn tay, cầm sợi tóc vẫn còn đang ướt ở bên cạnh má cô, hơi cụp mắt: “Ướt như vậy.”
Đây là động tác vượt quá giới hạn đầu tiên anh làm trong tối nay.
Tóc của Đỗ Minh Trà từng cắt một lần lúc tai nạn xe, cắt không quá vai.
Nhưng tóc cô dài rất nhanh, mấy tháng trôi qua, bây giờ đã dài qua bả vai rồi.
Thẩm Hoài Dữ đang cầm tóc cô, sợi tóc mềm mại, vẫn còn ẩm ướt quấn lấy ngón tay nóng ấm rắn chắc của anh.
Cô dùng sữa tắm và dầu gội của anh, mùi hương trên người giống y hệt anh, giống như là từng bị xâm chiếm vậy.
Anh ngồi ở bên cạnh giường, nửa người trên nghiêng về phía cô, một tay chạm vào má cô, lấy tư thế từ trên nhìn xuống nhìn Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà nhìn vào yết hầu của anh, vết sẹo hình trái tim, áo ngủ theo cử động mà hơi mở ra, có thể thoáng nhìn thấy da thịt rắn chắc nóng ấm ở bên trong.
Thầy Hoài có thân thể, tướng mạo và cách ăn nói vô cùng có lực dụ dỗ đối với cô.
Đỗ Minh Trà cố gắng đè nén khát vọng muốn vươn tay chạm vào.
Đỗ Minh Trà có thể đoán ra được, nếu như để thuận theo tự nhiên, tối nay có thể sẽ xảy ra một vài chuyện ngoài sự khống chế.
Hoặc là.
Đỗ Minh Trà nhắm mắt rồi đột ngột mở ra, rút sợi tóc từ trong tay anh ra.
Cô nói: “Xin lỗi, thầy Hoài, tôi muốn đi ngủ rồi.”
Âm giọng của Đỗ Minh Trà có chút khô khốc, không biết là do sốt cao hay là do dục vọng gây ra.
Giữa ngón tay của Thẩm Hoài Dữ chỉ còn nước do sợi tóc của cô để lại, bị anh kẹp lại chảy theo mép ngón tay cái, chậm rãi chảy xuống, nắm lấy.
Cái kiểu sắc thái kiều diễm và dục vọng vừa nãy đó, vừa chạm vào thì vỡ vụn cũng chậm rãi tiêu tan.
Chỉ còn nước ở trong lòng bàn tay chảy từ trên người của cô ra.
Thẩm Hoài Dữ ngồi thẳng người, kéo chăn ở bên cạnh đắp lên cho cô, giọng nói bình tĩnh: “Ngủ ngon, chúc cô có giấc mơ đẹp.”
Đỗ Minh Trà nhắm mắt, dùng chăn lặng lẽ che kín đầu.
Cô nghe thấy tiếng đóng cửa phòng.
Thẩm Hoài Dữ tắt đèn, bình tĩnh rời đi.
Trong phòng tối om.
Vừa nãy, cơ hội hái trăng bày ra trước mặt Đỗ Minh Trà, cô lại lựa chọn bỏ qua.
Lúc nhỏ cô và ba cô cùng xem [Bức thư gửi đến từ một cô gái xa lạ], cô gái tội nghiệp lần đầu biết yêu đã yêu một nhà văn nọ, sau khi lớn lên cùng nhà văn trải qua một đêm, lặng lẽ sinh ra một đứa con trai. Nhưng mãi cho đến lúc sau khi cô ấy chết mới gửi thư đến, nhà văn mới biết được có một cô gái như vậy đã từng yêu anh ta.
Đỗ Minh Trà lúc đó không hiểu, chỉ nghe ba dạy cô rằng, không thể cả tin vào người đàn ông, con gái có quyền tự do lựa chọn đối với thân thể mình, nhưng tự do không đồng nghĩa với tùy tiện.
Đỗ Minh Trà không muốn làm thiếu nữ đáng thương trong phim ảnh.
Cô không cầu mong niềm vui nhất thời, chỉ mong được hạnh phúc dài lâu.
Tối nay cự tuyệt Thẩm Hoài Dữ có thể sẽ không khiến anh coi trọng mình hơn, nhưng nếu không từ chối……
Đỗ Minh Trà nhắm mắt.
Cô ở trong lòng anh chắc cũng chỉ đáng giá bằng một bông hồng trắng vừa mới hái xuống.
Hoắc Vi Quân: [Minh Trà, nghe tớ khuyên một câu, cậu chơi không nổi đàn ông lớn tuổi đâu]
Hoắc Vi Quân: [Nếu thật sự thèm muốn đàn ông lớn tuổi kỹ thuật cao, tính tình tốt, ngủ thì ngủ thôi, không sao cả]
Hoắc Vi Quân: [Nhưng cậu không giống, Minh Trà, cậu không phải là người đi trên con đường này]
Đỗ Minh Trà nhìn wechat trên điện thoại, cắn một miếng há cảo.
Bánh là dì vừa mới hấp xong, biết cô gần đây bị sốt, không ăn được đồ dầu mỡ, dùng tôm bóc vỏ, nấm tùng nhung, cỏ tâm giác, nấm hương…được băm nhỏ, vỏ bánh gần như trong suốt, có thể nhìn rõ nhân ở bên trong.
Cắn một miếng, nước súp nóng hổi chảy ra, chút nữa thì bỏng cả đầu lưỡi, Đỗ Minh Trà kéo khăn giấy cẩn thận đỡ lấy, thổi thổi qua khe hở, cẩn thận húp nước canh ở bên trong.
Cơm dành cho người bệnh của cô là được đặc biệt làm, ngoài há cảo ra, còn có một bát mì, mì là do tự tay dì làm, to như ngón tay út, độ dày như khoai tây chiên, sợi mì dai, ngấm đẫm nước lèo——Nước lèo toàn bộ là dùng ‘cá thu đao’ làm, đến xương cũng được chiên vàng óng, thêm gà già, giò heo, jăm-bông ninh cùng, sau khi ninh xong hớp bỏ hết các nguyên liệu và dầu mỡ ra, chỉ để lại nước canh không, nấu chín mì, rắc chút hành lên, một bát canh thanh trắng tươi ngon.
Đỗ Minh Trà nhắn lại cho bạn tốt: [Tớ biết rồi]
Đỗ Minh Trà: [Tớ sẽ khắc chế bản thân]
Cô ăn hết hai bánh há cảo, cúi đầu ăn mì, sau khi cái bụng được bát canh ngon tuyệt lấp đầy, cả người cũng dần dần ấm hẳn lên.
“Tiên sinh nói người bệnh thích hợp nhất ăn cái này, có canh có mì, vừa ấm bụng còn tốt cho tiêu hóa” Dì cười híp mắt nói chuyện với cô “Nhưng mà tiên sinh cũng tiếc vì bây giờ không phải mùa xuân, cá thu đao không chuẩn vị, phải đợi sau tết thanh minh, làm mì cá thu đao mới tươi ngon hơn….”
Gia cảnh nhà Đỗ Minh Trà bình thường, bố mẹ cô tuyệt đối sẽ không vì làm một bát mì mà dùng gà, lợn, cá ninh canh. Cho dù tô mì này vô cùng thơm ngon, cô cũng chỉ cười cười: “Hóa ra còn có cách làm này.”
Người trong nhà đều gọi “thầy Hoài” là tiên sinh, đây là vấn đề mà Đỗ Minh Trà nghi vấn rất lâu, mới phản ứng lại.
Hoặc là cách gọi tiên sinh đó là của trường học cũ? Lão tiên sinh?
Hai ngày nay Cố Nhạc Nhạc không được khỏe, không có lên lớp, ở trong phòng sách đọc truyện tranh.
Con vẹt vẫn đang kêu: “Minh Trà, Trà Trà~”
Đầu lưỡi của con chim này linh hoạt ngoài sức tưởng tượng của Đỗ Minh Trà, nó tự mình kêu một hồi, thấy không có ai quan tâm đến mình, cũng không tức giận, ngược lại đậu trên bả vai của Đỗ Minh Trà, mổ vào tóc cô: “Minh Trà ngoan, ngoan Minh Trà~”
”
Đỗ Minh Trà vươn tay, để cho con vẹt nhảy lên mu bàn tay mình: “Con vẹt này thật thông minh.”
“Nó là được Hoài Dữ nhặt về” Cố Nhạc Nhạc ngáp một cái “Lúc vừa mới nhặt về lông sắp bị người vặt trụi rồi, vẫy cánh không bay được, còn chửi bới ầm ĩ.”
Tay đang trêu đùa con chim ngừng lại: “Hả?”
“Lúc mới đầu trừ chửi người ra cái gì nó cũng không biết” Cố Nhạc Nhạc nói “Hoài Dữ nuôi nó một hồi, nó mới học được nói các thứ khác.”
Tay đang xoa nhẹ con vẹt của Đỗ Minh Trà dừng lại: “Thầy Hoài rất thích nhặt này nọ về nuôi à?”
“Đừng nhìn bác ấy bình thường vẻ mặt như thế, sâu trong lòng rất tình cảm” Cố Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói “Những con chó mèo hoang đi lạc bác ấy nhặt về sắp đầy cả một nhà rồi.”
Đỗ Minh Trà bổ não cảnh đó——
Trong một căn phòng nhỏ, đầy một đám chó mèo, đến chỗ để đặt chân cũng không có.
Trò chuyện đến đây là kết thúc, bác sĩ gia đình mang hòm thuốc vào cửa, còn có một người phụ nữ khoảng 25 tuổi, duyên dáng nhã nhặn, đến lấy văn kiện Thẩm Hoài Dữ để quên ở nhà.
Đỗ Mình Trà nhìn người phụ nữ đó khá quen, không tránh khỏi nhìn nhiều hơn vài cái, đột nhiên nhớ ra.
Đây là người trong tấm ảnh lần trước, người phụ nữ Thẩm Hoài Dữ đưa kính bảo hộ.
Cố Nhạc Nhạc gọi cô ấy một tiếng: “Chị Khả Hân.”
Khương Khả Hân cười nhìn cậu nhóc, ánh mắt lướt qua Đỗ Minh Trà, lễ độ chào hỏi: “Chào cô giáo Đỗ.”
Bác sĩ gia đình đang đo huyết áp và nhịp tim của Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà nghiêng mặt, nhìn Khương Khả Hân đan nói chuyện với dì.
“Sếp nói văn kiện có khả năng rơi ở trong phòng ngủ” Khương Khả Hân hỏi “Tôi có thể đi vào lấy không?”
“Đương nhiên có thể” Dì cười “Tôi đang chuẩn bị quét dọn.”
Dụng cụ quấn quanh cánh tay khít chặt, Đỗ Minh Trà nhìn thấy Khương Khả Hân đi vào phòng ngủ của Thẩm Hoài Dữ, không bao lâu, cầm văn kiện đi ra, sau khi tạm biệt, vội vàng rời đi.
Bác sĩ gia đình cẩn thận nhìn trị số: “Cô giáo Đỗ, nhịp tim của cô có chút nhanh, nhưng huyết áp lại hơi thấp, có phải do tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt?”
Đỗ Minh Trà nói: “Có chút.”
Thật ra tảng sáng hôm nay cô ngủ không được ngon, sáng sớm khứu giác của cô đã được khôi phục, lúc này mới ngửi thấy mùi hương trên người mình——Giống y hết với mùi trên người Thẩm Hoài Dữ, giống như bị anh ôm ngủ cả một đêm vậy.
Mùi hương là việc riêng tư vô cùng tế nhị, Đỗ Minh Trà bởi vì mùi hương ái muội này quấn lấy mà tim đập loạn nhịp.
Bác sĩ gia đình đo nhiệt độ cho Đỗ Minh Trà, sau khi hỏi tình hình bệnh trạng bây giờ, lại cho đơn thuốc, mới xách hòm thuốc rời đi.
Đỗ Minh Trà và Cố Nhạc Nhạc giám sát lẫn nhau, dùng nước ấm uống thuốc.
Tiếp theo đó rảnh rỗi không có việc gì, Đỗ Minh Trà nói bóng nói gió: “Nhạc Nhạc, Khả Hân là đồng nghiệp của thầy Hoài à?”
“Miễn cưỡng coi là vậy đi” Cố Nhạc Nhạc đuổi theo con vẹt “Thật ra chị ấy là trợ lý của Hoài Dữ.”
Hiện tại Thẩm Hoài Dữ có bốn trợ lý đặc biệt, lúc nghỉ ngơi rảnh rỗi, thường là Tống Thừa Hiên, Bạch Siêu đi cùng, còng những trường hợp chính là Trịnh Nguyên và Khương Khả Hân.
Còn về các trợ lý khác càng là mỗi người một nhiệm vụ, rất đông tính ra cũng khoảng gần 20 trợ lý bình thường phục vụ anh.
Đỗ Minh Trà ngồi trên sofa, ôm cốc nước chậm rãi uống.
Cố Nhạc Nhạc một đường chạy theo con vẹt ra đến ngoài ban công, tóm lấy con vẹt, nghi hoặc khó hiểu lẩm bẩm: “Sao Hoài Dữ sáng sớm đã giặt ga giường?”
Thẩm Hoài Dữ đi làm từ sáng sớm, hai người không gặp được anh.
Điện thoại của Đỗ Minh Trà vẫn đang kêu, cô mở ra, nhìn thấy là tin nhắn mới của Hoắc Vi Quân.
Hoắc Vi Quân: [Đừng trông mong ngủ với đàn ông là anh ta sẽ có cảm tình]
Hoắc Vi Quân: [Bọn họ đều là X xong thì vô tình]
Hoắc Vi Quân: [Nếu thật sự muốn công lược bọn họ thì phải treo ham muốn của bọn họ, đừng để cho bọn họ quá dễ dàng đạt được]
Hoắc Vi Quân: [Cậu chưa từng nghe sao? Những thợ săn giỏi nhất thường cải trang giống hệt con mồi của họ]
……
Hoắc Vi Quân gửi đến rất nhiều tin nhắn, thậm chí còn gửi đến câu “trở thành mèo, thành hổ, thành con chó bị ướt trong mưa” câu kinh điển trong [Bộ Tứ] để trích dẫn chứng minh luận điểm “nếu bạn muốn anh ta thì bạn có thể ngầm dụ dỗ anh ta.”
Đỗ Minh Trà vốn dĩ không định “theo đuổi” Thẩm Hoài Dữ, nhưng hiện tại, tâm tình lại có chút vi diệu.
……..Lòng tham không đáy.
Hiện tại còn khát vọng nhiều hơn nữa.
Cô nhìn tin nhắn Hoắc Vi Quân gửi đến, suy nghĩ đăm chiêu.
Hoắc Vi Quân: [Nếu muốn thu hút lực chú ý của anh ta, chúng ta sẽ bắt đầu từ những việc cơ bản nhất]
Hoắc Vi Quân:[Nào nào, chúng ta mở nhóm nói chuyện, không tin là chúng ta không giải quyết được chuyện lớn đời người của cậu]
Mặc dù Đỗ Minh Trà không nói rõ người đó là ai, nhưng hoàn toàn không thể chống lại sự nhiệt tình của bạn cùng phòng.
Thậm chí đến tên nhóm chat của phòng ở wechat cũng đổi từ [nhóm giao lưu của sinh viên thi rớt Thanh Hoa Bắc Đại] sang [Ủy ban giúp đỡ thoát ế hạng mục trọng điểm quốc gia].
Thời gian Đỗ Minh Trà đi vệ sinh, trong nhóm các bạn tốt đã nhiệt tình đóng góp 99+ kỹ năng thoát ế.
Đỗ Minh Trà rất cảm động, cũng rất nghi ngờ: [Vì sao mọi người biết nhiều kỹ năng như vậy mà vẫn còn độc thân?]
Khương Thư Hoa lời ít mà ý nhiều: [Chưa có người đàn ông nào để tớ phải thật tâm theo đuổi]
Mặc dù bây giờ bạn cùng phòng ai cũng độc thân, ngoại trừ Hoắc Vi Quân ra thì ba người đều là mẫu đơn, nhưng những kiến thức lý thuyết của mọi người lại vô cùng phong phú, nóng lòng muốn đè Đỗ Minh Trà truyền thụ cho cô những kiến thức kỳ quái.
Kỹ năng tấn công đầu tiên, đúng lúc ở trước mặt đối phương biểu lộ ra chút vẻ yếu đuối, để hấp dẫn ý muốn muốn chăm sóc của đối phương.
Ban ngày Đỗ Minh Trà ở trong phòng sách đọc sách một hồi, mượn máy tính để nộp bài tập cho giáo viên, dựa vào bản scan mà học trưởng gửi vào trong nhóm, đánh giá ngắn gọn, dịch một phần tài liệu trích dẫn.
Biệt Vân Trà đã không ở trong hạng mục này, tên của cô ta đã trực tiếp bị loại khỏi danh sách.
Sau khi hoàn thành xong tất cả, Đỗ Minh Trà cùng Cố Nhạc Nhạc ngồi trên sofa, xem mấy tập phim [TroTro*].
TroTro là một chương trình truyền hình hoạt hình năm 2004 của Pháp hướng đến trẻ nhỏ. Chương trình kể về một chú lừa con tên là Trotro. Chương trình dựa trên các cuốn sách của Bénédicte Guettier. Chương trình được sản xuất theo loạt 78 tập, mỗi tập dài 4 phút.
Kim giây đang chậm rãi chạy, Đỗ Minh Trà không biết nên đặt tay chỗ nào, lúc này đang lặng lẽ đè góc váy.
Bị bệnh khiến cho khứu giác của cô không nhạy, không ngửi được mùi hương trên người của Thẩm Hoài Dữ, nhưng đối với cảm giác về nhiệt độ lại vô cùng mẫn cảm, hoàn toàn không có cách nào bỏ qua được cái thứ đang ở bên cạnh mình lúc này.
Thẩm Hoài Dữ nói: “Xin lỗi, không kìm lòng nổi.”
Sáu chữ này, giọng điệu vững vàng, như là một nhân viên nghiên cứu nghiêm túc phổ cập khoa học.
Đỗ Minh Trà lặng lẽ xuất thần.
Bình thường thầy Hoài lên lớp, cũng dùng loại giọng điệu này sao?
Học sinh của anh nhất định rất hạnh phúc….Không.
Hiện tại không phải lúc để suy xét loại chuyện này.
Thẩm Hoài Dữ đã ôm cô vào trong phòng ngủ, tay của anh rất quy củ, cũng không có cúi đầu nhìn cô, mắt không liếc, giống như quân tử đoan chính Liễu Hạ Huệ.
Chỉ là cô vẫn chưa ngồi trong lòng, anh đã loạn rồi.
Giờ này hầu như mọi người đều đã ngủ rồi, phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ cách xa nhau, bên cạnh là phòng trống, hiệu quả cách âm vô cùng cao, lúc Đỗ Minh Trà được anh đặt lên trên giường, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Thẩm Hoài Dữ cũng đang nhìn cô.
Rèm cửa được kéo chặt, trên giường mềm mại ấm áp, trong phòng có mùi hương hoa sơn trà nhàn nhạt, không nồng. Cốc ở trên bàn vẫn còn nước, chỉ mới bị uống một ngụm, ở chỗ mép cốc thủy tinh vẫn còn dính vết nước.
Cổ họng của Đỗ Minh Trà có chút khô.
Bộ đồ ngủ màu đen của Thẩm Hoài Dữ bởi vì ôm cô mà có chút nếp nhăn, cổ áo hơi lỏng ra, để lộ ra xương quai xanh. Anh có khung xương lớn và các bộ phận khác phù hợp với chiều cao của anh, bàn tay có thể hoàn toàn che kín mặt của cô.
Có thể là bời vì bản năng trong DNA, Đỗ Minh Trà nín thở.
Cô nhẹ nhàng rơi vào trong chăn đệm trên giường, mép váy không có tiền đồ cuộn lên. Thẩm Hoài Dữ cầm đến cho cô váy ngủ rất dài, vốn dĩ có thể che qua đầu gối, lúc này lại bị kéo lên cách đầu gối năm đầu ngón tay, lộ ra một đôi chân trắng mịn thon dài.
Nhưng lực chú ý của Thẩm Hoài Dữ lại không đặt ở cảnh xuân vô tình lộ ra này, anh đang nhìn mặt cô.
Làn da bởi vì sốt cao và tắm nước ấm mà đỏ ừng, đầu mới khô được một nửa, váy ngủ bị dính nước, dán lên trên người cô, theo nhịp hít thở của cô mà nhịp nhàng lên xuống.
Chưa từng trải qua quá nhiều lục đục đấu đá, lừa dối lẫn nhau, trên mặt cô không thể giấu được thứ gì, ánh mắt nhìn anh có chút mù mờ, không biết làm gì, giống như một con nai ngây thơ không không may rơi vào tầm mắt của người thợ săn, không biết đó là nguy hiểm mà còn lại gần.
Cô vẫn chưa bước vào xã hội, không biết được rằng buổi tối mà lại để một người đàn ông trưởng thành vào phòng ngủ là một chuyện vô cùng ngu ngốc đến cỡ nào.
Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Cứ như vậy là ngủ?”
Đỗ Minh Trà: “Cái gì?”
Thẩm Hoài Dữ vươn tay, cầm sợi tóc vẫn còn đang ướt ở bên cạnh má cô, hơi cụp mắt: “Ướt như vậy.”
Đây là động tác vượt quá giới hạn đầu tiên anh làm trong tối nay.
Tóc của Đỗ Minh Trà từng cắt một lần lúc tai nạn xe, cắt không quá vai.
Nhưng tóc cô dài rất nhanh, mấy tháng trôi qua, bây giờ đã dài qua bả vai rồi.
Thẩm Hoài Dữ đang cầm tóc cô, sợi tóc mềm mại, vẫn còn ẩm ướt quấn lấy ngón tay nóng ấm rắn chắc của anh.
Cô dùng sữa tắm và dầu gội của anh, mùi hương trên người giống y hệt anh, giống như là từng bị xâm chiếm vậy.
Anh ngồi ở bên cạnh giường, nửa người trên nghiêng về phía cô, một tay chạm vào má cô, lấy tư thế từ trên nhìn xuống nhìn Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà nhìn vào yết hầu của anh, vết sẹo hình trái tim, áo ngủ theo cử động mà hơi mở ra, có thể thoáng nhìn thấy da thịt rắn chắc nóng ấm ở bên trong.
Thầy Hoài có thân thể, tướng mạo và cách ăn nói vô cùng có lực dụ dỗ đối với cô.
Đỗ Minh Trà cố gắng đè nén khát vọng muốn vươn tay chạm vào.
Đỗ Minh Trà có thể đoán ra được, nếu như để thuận theo tự nhiên, tối nay có thể sẽ xảy ra một vài chuyện ngoài sự khống chế.
Hoặc là.
Đỗ Minh Trà nhắm mắt rồi đột ngột mở ra, rút sợi tóc từ trong tay anh ra.
Cô nói: “Xin lỗi, thầy Hoài, tôi muốn đi ngủ rồi.”
Âm giọng của Đỗ Minh Trà có chút khô khốc, không biết là do sốt cao hay là do dục vọng gây ra.
Giữa ngón tay của Thẩm Hoài Dữ chỉ còn nước do sợi tóc của cô để lại, bị anh kẹp lại chảy theo mép ngón tay cái, chậm rãi chảy xuống, nắm lấy.
Cái kiểu sắc thái kiều diễm và dục vọng vừa nãy đó, vừa chạm vào thì vỡ vụn cũng chậm rãi tiêu tan.
Chỉ còn nước ở trong lòng bàn tay chảy từ trên người của cô ra.
Thẩm Hoài Dữ ngồi thẳng người, kéo chăn ở bên cạnh đắp lên cho cô, giọng nói bình tĩnh: “Ngủ ngon, chúc cô có giấc mơ đẹp.”
Đỗ Minh Trà nhắm mắt, dùng chăn lặng lẽ che kín đầu.
Cô nghe thấy tiếng đóng cửa phòng.
Thẩm Hoài Dữ tắt đèn, bình tĩnh rời đi.
Trong phòng tối om.
Vừa nãy, cơ hội hái trăng bày ra trước mặt Đỗ Minh Trà, cô lại lựa chọn bỏ qua.
Lúc nhỏ cô và ba cô cùng xem [Bức thư gửi đến từ một cô gái xa lạ], cô gái tội nghiệp lần đầu biết yêu đã yêu một nhà văn nọ, sau khi lớn lên cùng nhà văn trải qua một đêm, lặng lẽ sinh ra một đứa con trai. Nhưng mãi cho đến lúc sau khi cô ấy chết mới gửi thư đến, nhà văn mới biết được có một cô gái như vậy đã từng yêu anh ta.
Đỗ Minh Trà lúc đó không hiểu, chỉ nghe ba dạy cô rằng, không thể cả tin vào người đàn ông, con gái có quyền tự do lựa chọn đối với thân thể mình, nhưng tự do không đồng nghĩa với tùy tiện.
Đỗ Minh Trà không muốn làm thiếu nữ đáng thương trong phim ảnh.
Cô không cầu mong niềm vui nhất thời, chỉ mong được hạnh phúc dài lâu.
Tối nay cự tuyệt Thẩm Hoài Dữ có thể sẽ không khiến anh coi trọng mình hơn, nhưng nếu không từ chối……
Đỗ Minh Trà nhắm mắt.
Cô ở trong lòng anh chắc cũng chỉ đáng giá bằng một bông hồng trắng vừa mới hái xuống.
Hoắc Vi Quân: [Minh Trà, nghe tớ khuyên một câu, cậu chơi không nổi đàn ông lớn tuổi đâu]
Hoắc Vi Quân: [Nếu thật sự thèm muốn đàn ông lớn tuổi kỹ thuật cao, tính tình tốt, ngủ thì ngủ thôi, không sao cả]
Hoắc Vi Quân: [Nhưng cậu không giống, Minh Trà, cậu không phải là người đi trên con đường này]
Đỗ Minh Trà nhìn wechat trên điện thoại, cắn một miếng há cảo.
Bánh là dì vừa mới hấp xong, biết cô gần đây bị sốt, không ăn được đồ dầu mỡ, dùng tôm bóc vỏ, nấm tùng nhung, cỏ tâm giác, nấm hương…được băm nhỏ, vỏ bánh gần như trong suốt, có thể nhìn rõ nhân ở bên trong.
Cắn một miếng, nước súp nóng hổi chảy ra, chút nữa thì bỏng cả đầu lưỡi, Đỗ Minh Trà kéo khăn giấy cẩn thận đỡ lấy, thổi thổi qua khe hở, cẩn thận húp nước canh ở bên trong.
Cơm dành cho người bệnh của cô là được đặc biệt làm, ngoài há cảo ra, còn có một bát mì, mì là do tự tay dì làm, to như ngón tay út, độ dày như khoai tây chiên, sợi mì dai, ngấm đẫm nước lèo——Nước lèo toàn bộ là dùng ‘cá thu đao’ làm, đến xương cũng được chiên vàng óng, thêm gà già, giò heo, jăm-bông ninh cùng, sau khi ninh xong hớp bỏ hết các nguyên liệu và dầu mỡ ra, chỉ để lại nước canh không, nấu chín mì, rắc chút hành lên, một bát canh thanh trắng tươi ngon.
Đỗ Minh Trà nhắn lại cho bạn tốt: [Tớ biết rồi]
Đỗ Minh Trà: [Tớ sẽ khắc chế bản thân]
Cô ăn hết hai bánh há cảo, cúi đầu ăn mì, sau khi cái bụng được bát canh ngon tuyệt lấp đầy, cả người cũng dần dần ấm hẳn lên.
“Tiên sinh nói người bệnh thích hợp nhất ăn cái này, có canh có mì, vừa ấm bụng còn tốt cho tiêu hóa” Dì cười híp mắt nói chuyện với cô “Nhưng mà tiên sinh cũng tiếc vì bây giờ không phải mùa xuân, cá thu đao không chuẩn vị, phải đợi sau tết thanh minh, làm mì cá thu đao mới tươi ngon hơn….”
Gia cảnh nhà Đỗ Minh Trà bình thường, bố mẹ cô tuyệt đối sẽ không vì làm một bát mì mà dùng gà, lợn, cá ninh canh. Cho dù tô mì này vô cùng thơm ngon, cô cũng chỉ cười cười: “Hóa ra còn có cách làm này.”
Người trong nhà đều gọi “thầy Hoài” là tiên sinh, đây là vấn đề mà Đỗ Minh Trà nghi vấn rất lâu, mới phản ứng lại.
Hoặc là cách gọi tiên sinh đó là của trường học cũ? Lão tiên sinh?
Hai ngày nay Cố Nhạc Nhạc không được khỏe, không có lên lớp, ở trong phòng sách đọc truyện tranh.
Con vẹt vẫn đang kêu: “Minh Trà, Trà Trà~”
Đầu lưỡi của con chim này linh hoạt ngoài sức tưởng tượng của Đỗ Minh Trà, nó tự mình kêu một hồi, thấy không có ai quan tâm đến mình, cũng không tức giận, ngược lại đậu trên bả vai của Đỗ Minh Trà, mổ vào tóc cô: “Minh Trà ngoan, ngoan Minh Trà~”
”
Đỗ Minh Trà vươn tay, để cho con vẹt nhảy lên mu bàn tay mình: “Con vẹt này thật thông minh.”
“Nó là được Hoài Dữ nhặt về” Cố Nhạc Nhạc ngáp một cái “Lúc vừa mới nhặt về lông sắp bị người vặt trụi rồi, vẫy cánh không bay được, còn chửi bới ầm ĩ.”
Tay đang trêu đùa con chim ngừng lại: “Hả?”
“Lúc mới đầu trừ chửi người ra cái gì nó cũng không biết” Cố Nhạc Nhạc nói “Hoài Dữ nuôi nó một hồi, nó mới học được nói các thứ khác.”
Tay đang xoa nhẹ con vẹt của Đỗ Minh Trà dừng lại: “Thầy Hoài rất thích nhặt này nọ về nuôi à?”
“Đừng nhìn bác ấy bình thường vẻ mặt như thế, sâu trong lòng rất tình cảm” Cố Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói “Những con chó mèo hoang đi lạc bác ấy nhặt về sắp đầy cả một nhà rồi.”
Đỗ Minh Trà bổ não cảnh đó——
Trong một căn phòng nhỏ, đầy một đám chó mèo, đến chỗ để đặt chân cũng không có.
Trò chuyện đến đây là kết thúc, bác sĩ gia đình mang hòm thuốc vào cửa, còn có một người phụ nữ khoảng 25 tuổi, duyên dáng nhã nhặn, đến lấy văn kiện Thẩm Hoài Dữ để quên ở nhà.
Đỗ Mình Trà nhìn người phụ nữ đó khá quen, không tránh khỏi nhìn nhiều hơn vài cái, đột nhiên nhớ ra.
Đây là người trong tấm ảnh lần trước, người phụ nữ Thẩm Hoài Dữ đưa kính bảo hộ.
Cố Nhạc Nhạc gọi cô ấy một tiếng: “Chị Khả Hân.”
Khương Khả Hân cười nhìn cậu nhóc, ánh mắt lướt qua Đỗ Minh Trà, lễ độ chào hỏi: “Chào cô giáo Đỗ.”
Bác sĩ gia đình đang đo huyết áp và nhịp tim của Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà nghiêng mặt, nhìn Khương Khả Hân đan nói chuyện với dì.
“Sếp nói văn kiện có khả năng rơi ở trong phòng ngủ” Khương Khả Hân hỏi “Tôi có thể đi vào lấy không?”
“Đương nhiên có thể” Dì cười “Tôi đang chuẩn bị quét dọn.”
Dụng cụ quấn quanh cánh tay khít chặt, Đỗ Minh Trà nhìn thấy Khương Khả Hân đi vào phòng ngủ của Thẩm Hoài Dữ, không bao lâu, cầm văn kiện đi ra, sau khi tạm biệt, vội vàng rời đi.
Bác sĩ gia đình cẩn thận nhìn trị số: “Cô giáo Đỗ, nhịp tim của cô có chút nhanh, nhưng huyết áp lại hơi thấp, có phải do tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt?”
Đỗ Minh Trà nói: “Có chút.”
Thật ra tảng sáng hôm nay cô ngủ không được ngon, sáng sớm khứu giác của cô đã được khôi phục, lúc này mới ngửi thấy mùi hương trên người mình——Giống y hết với mùi trên người Thẩm Hoài Dữ, giống như bị anh ôm ngủ cả một đêm vậy.
Mùi hương là việc riêng tư vô cùng tế nhị, Đỗ Minh Trà bởi vì mùi hương ái muội này quấn lấy mà tim đập loạn nhịp.
Bác sĩ gia đình đo nhiệt độ cho Đỗ Minh Trà, sau khi hỏi tình hình bệnh trạng bây giờ, lại cho đơn thuốc, mới xách hòm thuốc rời đi.
Đỗ Minh Trà và Cố Nhạc Nhạc giám sát lẫn nhau, dùng nước ấm uống thuốc.
Tiếp theo đó rảnh rỗi không có việc gì, Đỗ Minh Trà nói bóng nói gió: “Nhạc Nhạc, Khả Hân là đồng nghiệp của thầy Hoài à?”
“Miễn cưỡng coi là vậy đi” Cố Nhạc Nhạc đuổi theo con vẹt “Thật ra chị ấy là trợ lý của Hoài Dữ.”
Hiện tại Thẩm Hoài Dữ có bốn trợ lý đặc biệt, lúc nghỉ ngơi rảnh rỗi, thường là Tống Thừa Hiên, Bạch Siêu đi cùng, còng những trường hợp chính là Trịnh Nguyên và Khương Khả Hân.
Còn về các trợ lý khác càng là mỗi người một nhiệm vụ, rất đông tính ra cũng khoảng gần 20 trợ lý bình thường phục vụ anh.
Đỗ Minh Trà ngồi trên sofa, ôm cốc nước chậm rãi uống.
Cố Nhạc Nhạc một đường chạy theo con vẹt ra đến ngoài ban công, tóm lấy con vẹt, nghi hoặc khó hiểu lẩm bẩm: “Sao Hoài Dữ sáng sớm đã giặt ga giường?”
Thẩm Hoài Dữ đi làm từ sáng sớm, hai người không gặp được anh.
Điện thoại của Đỗ Minh Trà vẫn đang kêu, cô mở ra, nhìn thấy là tin nhắn mới của Hoắc Vi Quân.
Hoắc Vi Quân: [Đừng trông mong ngủ với đàn ông là anh ta sẽ có cảm tình]
Hoắc Vi Quân: [Bọn họ đều là X xong thì vô tình]
Hoắc Vi Quân: [Nếu thật sự muốn công lược bọn họ thì phải treo ham muốn của bọn họ, đừng để cho bọn họ quá dễ dàng đạt được]
Hoắc Vi Quân: [Cậu chưa từng nghe sao? Những thợ săn giỏi nhất thường cải trang giống hệt con mồi của họ]
……
Hoắc Vi Quân gửi đến rất nhiều tin nhắn, thậm chí còn gửi đến câu “trở thành mèo, thành hổ, thành con chó bị ướt trong mưa” câu kinh điển trong [Bộ Tứ] để trích dẫn chứng minh luận điểm “nếu bạn muốn anh ta thì bạn có thể ngầm dụ dỗ anh ta.”
Đỗ Minh Trà vốn dĩ không định “theo đuổi” Thẩm Hoài Dữ, nhưng hiện tại, tâm tình lại có chút vi diệu.
……..Lòng tham không đáy.
Hiện tại còn khát vọng nhiều hơn nữa.
Cô nhìn tin nhắn Hoắc Vi Quân gửi đến, suy nghĩ đăm chiêu.
Hoắc Vi Quân: [Nếu muốn thu hút lực chú ý của anh ta, chúng ta sẽ bắt đầu từ những việc cơ bản nhất]
Hoắc Vi Quân:[Nào nào, chúng ta mở nhóm nói chuyện, không tin là chúng ta không giải quyết được chuyện lớn đời người của cậu]
Mặc dù Đỗ Minh Trà không nói rõ người đó là ai, nhưng hoàn toàn không thể chống lại sự nhiệt tình của bạn cùng phòng.
Thậm chí đến tên nhóm chat của phòng ở wechat cũng đổi từ [nhóm giao lưu của sinh viên thi rớt Thanh Hoa Bắc Đại] sang [Ủy ban giúp đỡ thoát ế hạng mục trọng điểm quốc gia].
Thời gian Đỗ Minh Trà đi vệ sinh, trong nhóm các bạn tốt đã nhiệt tình đóng góp 99+ kỹ năng thoát ế.
Đỗ Minh Trà rất cảm động, cũng rất nghi ngờ: [Vì sao mọi người biết nhiều kỹ năng như vậy mà vẫn còn độc thân?]
Khương Thư Hoa lời ít mà ý nhiều: [Chưa có người đàn ông nào để tớ phải thật tâm theo đuổi]
Mặc dù bây giờ bạn cùng phòng ai cũng độc thân, ngoại trừ Hoắc Vi Quân ra thì ba người đều là mẫu đơn, nhưng những kiến thức lý thuyết của mọi người lại vô cùng phong phú, nóng lòng muốn đè Đỗ Minh Trà truyền thụ cho cô những kiến thức kỳ quái.
Kỹ năng tấn công đầu tiên, đúng lúc ở trước mặt đối phương biểu lộ ra chút vẻ yếu đuối, để hấp dẫn ý muốn muốn chăm sóc của đối phương.
Ban ngày Đỗ Minh Trà ở trong phòng sách đọc sách một hồi, mượn máy tính để nộp bài tập cho giáo viên, dựa vào bản scan mà học trưởng gửi vào trong nhóm, đánh giá ngắn gọn, dịch một phần tài liệu trích dẫn.
Biệt Vân Trà đã không ở trong hạng mục này, tên của cô ta đã trực tiếp bị loại khỏi danh sách.
Sau khi hoàn thành xong tất cả, Đỗ Minh Trà cùng Cố Nhạc Nhạc ngồi trên sofa, xem mấy tập phim [TroTro*].
TroTro là một chương trình truyền hình hoạt hình năm 2004 của Pháp hướng đến trẻ nhỏ. Chương trình kể về một chú lừa con tên là Trotro. Chương trình dựa trên các cuốn sách của Bénédicte Guettier. Chương trình được sản xuất theo loạt 78 tập, mỗi tập dài 4 phút.
/124
|