Đỗ Minh Trà đang đứng ở một không gian tràn ngập màu xanh, ánh mặt trời chiếu lên tóc cô những viền vàng mờ nhạt. Tóc của cô cũng không phải là màu đen tuyền mà được điểm lên màu nâu tự nhiên. Làn da trắng như tuyết, bên trên chiếc khẩu trang xanh da trời to bự là đôi mắt dịu dàng bình tĩnh, con ngươi với màu tóc tương đồng, đều là nâu đậm.
Không phải là các vệt màu đen, trắng, xám đơn thuần. Đó là đôi mắt có màu sắc.
Người đàn ông ngồi dậy, nhẹ nhàng đặt quyển sách trong tay lên bàn, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, trên đốt ngón tay có chỗ hơi đỏ, là do lúc ngủ không cẩn thận đè lên.
Ánh sáng chiếu ngược khiến tầm nhìn của anh mờ mịt.
Đỗ Minh Trà nhìn quyển sách trong tay anh, hơi do dự hỏi: “Thầy Hoài?”
Hai giây sau, Đỗ Minh Trà mới nghe được giọng nói của anh, chín chắn và bình tĩnh.
“Cô là gia sư mới của Nhạc Nhạc à?”
“Vâng, là gia sư dạy tiếng Pháp.” Đỗ Minh Trà tự giới thiệu: “Tôi họ Đỗ, Đỗ Minh Trà. Đỗ trong Đỗ Phủ, Minh Trà trong trà búp Minh Tiền tỉnh Long Tĩnh.”
Không biết có phải do ảo giác của cô không, lúc nghe cô nói ra cái tên, ánh mắt người đàn ông trùng xuống một chút, nụ cười ban nãy cũng dần biến mất.
Môi mỏng mím chặt, anh nhìn hướng về tầm mắt của Đỗ Minh Trà rất phức tạp, giống như là đang nhìn... Hạc Đỉnh Hồng.
Thuốc độc trí mạng.
Bầu không khí rơi vào im lặng.
Bỗng nhiên một con cá vàng có đuôi màu đỏ rực nhảy lên, phát ra một tiếng bang rồi lại rơi xuống nước lần nữa. Đỗ Minh Trà bị run bật lên giật mình bởi âm thanh không kịp trở tay này, người đàn ông trước mắt cô hơi híp lại, mím chặt môi.
Con cá vàng xinh đẹp bơi trong làn nước xanh biếc, những chiếc lá rong xanh rậm chen chúc nhau tạo nên những âm thanh rì rào. Một con chim nhỏ màu vàng nhẹ nhàng bay qua từ tai Đỗ Minh Trà, đậu trên vai người đàn ông rồi nghiêng đầu nhìn cô.
Là một con vẹt Xám Úc toàn thân màu kem nhạt, chỉ có mỗi một nhúm lông màu vàng trên đỉnh đầu, cái mỏ màu hồng nhạt, bên dưới đôi mắt bé tròn có hai má hồng hình tròn màu đỏ.
Bộ dạng ngây ngô lại tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Người đàn ông không nhìn nó, chỉ hỏi Đỗ Minh Trà: “Giờ cô đang học ở đại học C à? Thẩm Thiếu Hàn là đàn anh của cô sao?”
Không ngờ anh lại biết nhiều như vậy, Đỗ Minh Trà sững sờ chớp chớp mắt rồi mới gật đầu: “Thầy quen Thẩm Thiếu Hàn sao?”
Lời vừa nói ra, cô mới nhận ra bản thân lại vô tình sử dụng kính ngữ.
Người đàn ông này không hề tỏ thái độ kiêu ngạo, giọng điệu khi nói chuyện với cô cũng nhẹ nhàng từ tốn, không có một chút gì gọi là kiêu ngạo của người đã quen ở vị trí cao.
Một gia sư tiếng Đức bình thường nhưng luôn có khí chất lạnh như băng tuyết, Đỗ Minh Trà nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ bởi vì đối phương là… một thầy giáo đứng đắn?
Từ nhỏ Đỗ Minh Trà đã rất sợ thầy giáo, đến khi lớn rồi vẫn còn tật xấu này, nhìn thấy thầy giáo là giống như chuột nhìn thấy mèo.
Người đàn ông gật đầu, không nhìn đôi mắt của cô nữa, dời tầm mắt đi, vươn tay sờ con vẹt trên vai: “Tôi đã từng dẫn dắt cậu ta một thời gian.”
Đầu Đỗ Minh Trà tự động sửa đúng.
Dẫn dắt cậu ta = đã dạy cậu ta.
Có lẽ người trước mắt cũng từng làm gia sư cho Thẩm Thiếu Hàn.
Móng vuốt màu hồng của con vẹt Xám Úc nắm lấy vai của người đàn ông, kêu lên: “Hoài Dữ, Hoài Dữ! Hoài Dữ!”
Rồi đột nhiên bay lên đầu Đỗ Minh Trà, nắm lấy tóc cô: “Ảnh chụp! Ảnh chụp!”
Do không kịp đề phòng nên con vẹt đã bay đậu lên đầu cô, Đỗ Minh Trà lập tức không dám động đậy.
Cũng may người đàn ông kịp thời đứng dậy, vươn tay nắm lấy con vẹt đang giật tóc cô: “Xin lỗi cô, con vẹt điên rồi.”
Lúc anh giơ tay, Đỗ Minh Trà ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, lạnh lẽo của cỏ cây.
Bỗng nhiên trong đầu cô lại hiện ra những cuốn tiểu thuyết đã từng đọc. Trong văn ABO, A phóng ra pheromone, hoặc là loại hương nước hoa của bá tổng thường dùng —— cây Thông Bạc Vân Sam, cây Tùng Bách Tuyết Tùng lạnh, dù sao thì đó cũng là mùi của thực vật rừng lá kim lạnh giá.
Khi Đỗ Minh Trà đọc sách không tưởng tượng được hương vị này như thế nào, chắc có lẽ nó giống như hơi thở trên người thầy Hoài lúc này.
Thẩm Hoài Dữ cụp mắt, cẩn thận gỡ những sợi tóc đen quấn quanh móng chim ra. Tóc Đỗ Minh Trà được gỡ buông rơi trên trán, dưới ánh sáng có một cảm giác ấm áp mềm mại.
Đúng lúc này cửa phòng sách vang lên tiếng bình bịch, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một bé trai giống như búp bê tức giận nhìn Đỗ Minh Trà: “Cô chính là gia sư mới mà mẹ tìm tới cho tôi đúng không?”
Không đợi Đỗ Minh Trà nói, cậu đã nhìn về phía người đàn ông, vui vẻ chạy nhào đến: “Hoài Dữ! Sao hôm nay cậu lại đến sớm vậy? Mẹ của con lại mời gia sư mới đến, con đã nói là con rất ghét tiếng Pháp, tiếng Pháp khó nghe chết đi được ấy, y như là bong bóng mắc kẹt trong cổ họng…”
Tên nhóc này nhanh mồm nhanh miệng, một hơi nói liên mồm đến cả nửa ngày, hoàn toàn coi Đỗ Minh Trà như không khí.
Thẩm Hoài Dữ bỏ tay cậu đang lay tay mình ra: “Con đến giờ học rồi kìa.”
Cố Nhạc Nhạc năn nỉ: “Cậu nói một tiếng với mẹ con đi, đừng tìm gia sư dạy tiếng Pháp cho con nữa, bây giờ con học đến mức đầu sắp nổ tung rồi…”
Thẩm Hoài Dữ không bị lay động: “Không được.”
Con vẹt Xám Úc lúc nãy còn kiêu ngạo ở trên đầu Đỗ Minh Trà, khi vào tay anh thì lại ngoan ngoãn như một con gà con, chỉ là đôi mắt như hạt đậu đen vẫn nhìn chằm chằm Đỗ Minh Trà.
Cuối cùng Thẩm Hoài Dữ cũng nhìn về phía Đỗ Minh Trà, không có biểu cảm gì: “Cô Đỗ, tôi không quấy rầy cô dạy học nữa.”
Anh vòng qua người Đỗ Minh Trà rời đi, đi qua kệ sách cao rồi ra cửa phòng sách, bà vú cung kính gọi anh: “Chào Thẩm tiên sinh.”
Thẩm Hoài Dữ là cậu họ của Cố Nhạc Nhạc, được Cố Dĩ Lệ nhờ vả nên tạm thời chăm sóc đứa nhỏ này.
Anh thả tay ra, con vẹt Xám Úc vỗ cánh bay, bay tới bay lui khắp phòng, vẫn còn kêu: “Ảnh chụp! Ảnh chụp!”
Tống Thừa Hiên đứng ở cửa, chỉ nhấp một ngụm trà rồi đặt xuống, báo cáo với Thẩm Hoài Dữ: “Sếp, bên kia vẫn không có tin tức. Bản thân những cô gái này đều làm công việc bán thời gian tạm thời, cơ quan dẫn mấy cô gái này thì trốn thuế và bị báo cáo, văn phòng đã bị niêm phong…”
Tháng trước, Thẩm Hoài Dữ được bạn bè mời đến núi Thạch Cảnh tham gia lễ khai trương trung tâm mua sắm nào đó. Các hoạt động được sắp xếp cũng chỉ có vậy, mời một số ngôi sao đến. Thẩm Hoài Dữ không thích ồn ào nhưng cũng đã đồng ý đến, chỉ là về sớm.
Một tuần sau, Thẩm Hoài Dữ tình cờ nhìn thấy ảnh chụp hôm đó, từ bức ảnh phát hiện ra một mỹ nhân.
Nói là mỹ nhân cũng không thích hợp lắm, chẳng qua chỉ là một nhân viên bán thời gian ở tầng ba đang hóng hớt, mặc quần áo của con thỏ bông to đùng, có lẽ do mệt mỏi nên tháo mũ xuống, vụng về đặt hai tay lên cầu thang. Trong bức ảnh, người cô nhỏ nhắn giống như con kiến, chỉ có thể nhìn thấy làn da trắng nõn, trắng không tì vết.
Do chụp ở khoảng cách xa nên dù có phóng to ra cũng không nhìn thấy rõ, miễn cưỡng nhìn rõ ngũ quan thì có lẽ là một mỹ nhân.
Nhưng mỹ nhân nhiều, Thẩm Hoài Dữ đào ba thước đất cũng muốn tìm thấy người, chỉ có một nguyên nhân ——
Đây là khuôn mặt đầu tiên mà anh có thể nhìn rõ.
Tống Thừa Hiên biết điều này có ý nghĩa gì với anh.
Đẹp và xấu, đối với Thẩm Hoài Dữ thì không có gì khác nhau.
Anh không có khả năng phân biệt giữa đẹp và xấu, mọi khuôn mặt trong mắt anh đều chỉ là màu xám trắng, giống như một chiếc mặt nạ cứng đờ.
Nhưng Thẩm Hoài Dữ thấy rõ mặt cô gái trên ảnh chụp.
Thẩm Hoài Dữ ngồi trên sofa, nghe Tống Thừa Hiên báo cáo xong, đột nhiên hỏi: “Vị hôn thê của Thiếu Hàn có phải tên là Đỗ Minh Trà không?”
Tống Thừa Hiên hơi ngạc nhiên, có hơi không theo kịp suy nghĩ của sếp: “Đúng vậy, xét theo vai vế thì phải gọi sếp một tiếng ông hai đó.”
“Cô ấy đến Bắc Kinh khi nào?”
“Chắc cũng được một tháng rồi.”
Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Tôi nghe nói, cô ấy bị thương trong một vụ tai nạn xe cộ à?”
“Vụ tai nạn xe cộ đó đã sắp được ba tháng rồi.” Tống Thừa Hiên nói với vẻ thương tiếc, chỉ vào mặt của mình: “Trên mặt còn lưu lại vết sẹo rất lớn, sau này luôn phải đeo khẩu trang để che đi.”
“Ừm.” Lông mày Thẩm Hoài Dữ hơi giãn ra, như đang nói với chính mình: “Cụ Đặng làm ăn cũng được, chắc không để cô ấy thiếu tiền.”
Tống Thừa Hiên không biết “cô ấy” trong miệng anh là ai, nên không dám nói.
Thẩm Hoài Dữ hơi ngước mắt, nhìn Tống Thừa Hiên: “Tiếp tục tìm đi.”
–
“Đây là người Nhị gia muốn tìm sao?”
Cổng hình vòm tròn, đèn chùm trang trí có phần chân đèn tua rua, bộ bàn ghế gỗ được sắp xếp ngẫu hứng, giống như trong quầy bar sang trọng của một nhà thờ xưa thời Trung cổ. Thẩm Thiếu Hàn lười biếng ngồi trên ghế, tùy ý nghịch chiếc ly trong tay, mỉm cười nhìn một đám người đoạt bức ảnh đó.
Ảnh chụp đã được phóng to ra và in riêng, trên chiếc lan can màu gỗ có một cô gái mặc quần áo thỏ bông đang dựa vào, cô bỏ mũ xuống, buộc tóc đuôi ngựa, đang xem buổi biểu diễn ở dưới tầng. Trên trán ướt đẫm mồ hôi, tóc bị dính vào mặt, làn da trắng đến mức phát sáng, đôi môi đỏ mọng, cho dù không thấy rõ toàn mặt nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy đẹp đến loá mắt.
Một người cầm tấm ảnh nhìn nửa ngày mới trầm trồ: “Quả là một mỹ nhân… Thiếu Hàn, cậu nhìn đôi mắt này, cái mũi này, cả cái miệng nhỏ nữa… Chậc chậc chậc, đỉnh.”
“Tôi kêu các cậu tới không phải vì nghe những lời vô nghĩa này” Thẩm Thiếu Hàn nâng mắt: “Đã từng gặp qua chưa?”
Đám bạn bè xấu đồng loạt lắc đầu.
Thẩm Thiếu Hàn khẽ xoạt một tiếng, cúi người lấy ảnh chụp đi, chợt bị một người gọi lại: “Anh Hàn, từ từ đã.”
Người đó lại gần, cầm ảnh chụp nhìn kỹ nửa ngày, nói thầm: “Này, anh Hàn, anh xem đôi mắt này, có phải rất giống chị dâu không?”
Hai chữ “Chị dâu” vừa nói ra, sắc mặt Thẩm Thiếu Hàn thay đổi, dẫn tới một trận cười vang.
“Ôi này, cậu đừng xúc phạm đến mỹ nhân như thế chứ, cũng đừng xúc phạm đến anh Hàn của chúng ta.” Có người bật cười đến mức không đứng thẳng lên được: “Là Đỗ Minh Trà á? Cậu còn gọi cô ta là “chị dâu” nữa?”
“Cậu chưa từng nhìn thấy tấm ảnh Đỗ Minh Trà đăng ký thẻ trường hả? Anh bạn này, một vết sẹo đỏ to ở trên mặt như vậy… tôi nhìn xong cả đêm còn không ăn cơm được.”
“Nhị gia sao có thể coi trọng người có dung mạo như vậy? Cho dù mắt của Nhị gia có vấn đề, cũng không thể——”
Một tiếng choang.
Thẩm Thiếu Hàn đặt ly lên trên bàn thật mạnh, tiếng cười đùa tạm dừng, đồng loạt nhìn về phía khuôn mặt đen lại của anh.
Em trai anh là Thẩm Khắc Băng thuận thế ngồi xuống, rót đầy rượu cho anh: “Anh làm sao vậy? Thấy mọi người nói xấu Đỗ Minh Trà nên anh tức giận à?”
Đôi mắt lanh lợi của Thẩm Khắc Băng nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiếu Hàn.
Không phải là các vệt màu đen, trắng, xám đơn thuần. Đó là đôi mắt có màu sắc.
Người đàn ông ngồi dậy, nhẹ nhàng đặt quyển sách trong tay lên bàn, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, trên đốt ngón tay có chỗ hơi đỏ, là do lúc ngủ không cẩn thận đè lên.
Ánh sáng chiếu ngược khiến tầm nhìn của anh mờ mịt.
Đỗ Minh Trà nhìn quyển sách trong tay anh, hơi do dự hỏi: “Thầy Hoài?”
Hai giây sau, Đỗ Minh Trà mới nghe được giọng nói của anh, chín chắn và bình tĩnh.
“Cô là gia sư mới của Nhạc Nhạc à?”
“Vâng, là gia sư dạy tiếng Pháp.” Đỗ Minh Trà tự giới thiệu: “Tôi họ Đỗ, Đỗ Minh Trà. Đỗ trong Đỗ Phủ, Minh Trà trong trà búp Minh Tiền tỉnh Long Tĩnh.”
Không biết có phải do ảo giác của cô không, lúc nghe cô nói ra cái tên, ánh mắt người đàn ông trùng xuống một chút, nụ cười ban nãy cũng dần biến mất.
Môi mỏng mím chặt, anh nhìn hướng về tầm mắt của Đỗ Minh Trà rất phức tạp, giống như là đang nhìn... Hạc Đỉnh Hồng.
Thuốc độc trí mạng.
Bầu không khí rơi vào im lặng.
Bỗng nhiên một con cá vàng có đuôi màu đỏ rực nhảy lên, phát ra một tiếng bang rồi lại rơi xuống nước lần nữa. Đỗ Minh Trà bị run bật lên giật mình bởi âm thanh không kịp trở tay này, người đàn ông trước mắt cô hơi híp lại, mím chặt môi.
Con cá vàng xinh đẹp bơi trong làn nước xanh biếc, những chiếc lá rong xanh rậm chen chúc nhau tạo nên những âm thanh rì rào. Một con chim nhỏ màu vàng nhẹ nhàng bay qua từ tai Đỗ Minh Trà, đậu trên vai người đàn ông rồi nghiêng đầu nhìn cô.
Là một con vẹt Xám Úc toàn thân màu kem nhạt, chỉ có mỗi một nhúm lông màu vàng trên đỉnh đầu, cái mỏ màu hồng nhạt, bên dưới đôi mắt bé tròn có hai má hồng hình tròn màu đỏ.
Bộ dạng ngây ngô lại tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Người đàn ông không nhìn nó, chỉ hỏi Đỗ Minh Trà: “Giờ cô đang học ở đại học C à? Thẩm Thiếu Hàn là đàn anh của cô sao?”
Không ngờ anh lại biết nhiều như vậy, Đỗ Minh Trà sững sờ chớp chớp mắt rồi mới gật đầu: “Thầy quen Thẩm Thiếu Hàn sao?”
Lời vừa nói ra, cô mới nhận ra bản thân lại vô tình sử dụng kính ngữ.
Người đàn ông này không hề tỏ thái độ kiêu ngạo, giọng điệu khi nói chuyện với cô cũng nhẹ nhàng từ tốn, không có một chút gì gọi là kiêu ngạo của người đã quen ở vị trí cao.
Một gia sư tiếng Đức bình thường nhưng luôn có khí chất lạnh như băng tuyết, Đỗ Minh Trà nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ bởi vì đối phương là… một thầy giáo đứng đắn?
Từ nhỏ Đỗ Minh Trà đã rất sợ thầy giáo, đến khi lớn rồi vẫn còn tật xấu này, nhìn thấy thầy giáo là giống như chuột nhìn thấy mèo.
Người đàn ông gật đầu, không nhìn đôi mắt của cô nữa, dời tầm mắt đi, vươn tay sờ con vẹt trên vai: “Tôi đã từng dẫn dắt cậu ta một thời gian.”
Đầu Đỗ Minh Trà tự động sửa đúng.
Dẫn dắt cậu ta = đã dạy cậu ta.
Có lẽ người trước mắt cũng từng làm gia sư cho Thẩm Thiếu Hàn.
Móng vuốt màu hồng của con vẹt Xám Úc nắm lấy vai của người đàn ông, kêu lên: “Hoài Dữ, Hoài Dữ! Hoài Dữ!”
Rồi đột nhiên bay lên đầu Đỗ Minh Trà, nắm lấy tóc cô: “Ảnh chụp! Ảnh chụp!”
Do không kịp đề phòng nên con vẹt đã bay đậu lên đầu cô, Đỗ Minh Trà lập tức không dám động đậy.
Cũng may người đàn ông kịp thời đứng dậy, vươn tay nắm lấy con vẹt đang giật tóc cô: “Xin lỗi cô, con vẹt điên rồi.”
Lúc anh giơ tay, Đỗ Minh Trà ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, lạnh lẽo của cỏ cây.
Bỗng nhiên trong đầu cô lại hiện ra những cuốn tiểu thuyết đã từng đọc. Trong văn ABO, A phóng ra pheromone, hoặc là loại hương nước hoa của bá tổng thường dùng —— cây Thông Bạc Vân Sam, cây Tùng Bách Tuyết Tùng lạnh, dù sao thì đó cũng là mùi của thực vật rừng lá kim lạnh giá.
Khi Đỗ Minh Trà đọc sách không tưởng tượng được hương vị này như thế nào, chắc có lẽ nó giống như hơi thở trên người thầy Hoài lúc này.
Thẩm Hoài Dữ cụp mắt, cẩn thận gỡ những sợi tóc đen quấn quanh móng chim ra. Tóc Đỗ Minh Trà được gỡ buông rơi trên trán, dưới ánh sáng có một cảm giác ấm áp mềm mại.
Đúng lúc này cửa phòng sách vang lên tiếng bình bịch, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một bé trai giống như búp bê tức giận nhìn Đỗ Minh Trà: “Cô chính là gia sư mới mà mẹ tìm tới cho tôi đúng không?”
Không đợi Đỗ Minh Trà nói, cậu đã nhìn về phía người đàn ông, vui vẻ chạy nhào đến: “Hoài Dữ! Sao hôm nay cậu lại đến sớm vậy? Mẹ của con lại mời gia sư mới đến, con đã nói là con rất ghét tiếng Pháp, tiếng Pháp khó nghe chết đi được ấy, y như là bong bóng mắc kẹt trong cổ họng…”
Tên nhóc này nhanh mồm nhanh miệng, một hơi nói liên mồm đến cả nửa ngày, hoàn toàn coi Đỗ Minh Trà như không khí.
Thẩm Hoài Dữ bỏ tay cậu đang lay tay mình ra: “Con đến giờ học rồi kìa.”
Cố Nhạc Nhạc năn nỉ: “Cậu nói một tiếng với mẹ con đi, đừng tìm gia sư dạy tiếng Pháp cho con nữa, bây giờ con học đến mức đầu sắp nổ tung rồi…”
Thẩm Hoài Dữ không bị lay động: “Không được.”
Con vẹt Xám Úc lúc nãy còn kiêu ngạo ở trên đầu Đỗ Minh Trà, khi vào tay anh thì lại ngoan ngoãn như một con gà con, chỉ là đôi mắt như hạt đậu đen vẫn nhìn chằm chằm Đỗ Minh Trà.
Cuối cùng Thẩm Hoài Dữ cũng nhìn về phía Đỗ Minh Trà, không có biểu cảm gì: “Cô Đỗ, tôi không quấy rầy cô dạy học nữa.”
Anh vòng qua người Đỗ Minh Trà rời đi, đi qua kệ sách cao rồi ra cửa phòng sách, bà vú cung kính gọi anh: “Chào Thẩm tiên sinh.”
Thẩm Hoài Dữ là cậu họ của Cố Nhạc Nhạc, được Cố Dĩ Lệ nhờ vả nên tạm thời chăm sóc đứa nhỏ này.
Anh thả tay ra, con vẹt Xám Úc vỗ cánh bay, bay tới bay lui khắp phòng, vẫn còn kêu: “Ảnh chụp! Ảnh chụp!”
Tống Thừa Hiên đứng ở cửa, chỉ nhấp một ngụm trà rồi đặt xuống, báo cáo với Thẩm Hoài Dữ: “Sếp, bên kia vẫn không có tin tức. Bản thân những cô gái này đều làm công việc bán thời gian tạm thời, cơ quan dẫn mấy cô gái này thì trốn thuế và bị báo cáo, văn phòng đã bị niêm phong…”
Tháng trước, Thẩm Hoài Dữ được bạn bè mời đến núi Thạch Cảnh tham gia lễ khai trương trung tâm mua sắm nào đó. Các hoạt động được sắp xếp cũng chỉ có vậy, mời một số ngôi sao đến. Thẩm Hoài Dữ không thích ồn ào nhưng cũng đã đồng ý đến, chỉ là về sớm.
Một tuần sau, Thẩm Hoài Dữ tình cờ nhìn thấy ảnh chụp hôm đó, từ bức ảnh phát hiện ra một mỹ nhân.
Nói là mỹ nhân cũng không thích hợp lắm, chẳng qua chỉ là một nhân viên bán thời gian ở tầng ba đang hóng hớt, mặc quần áo của con thỏ bông to đùng, có lẽ do mệt mỏi nên tháo mũ xuống, vụng về đặt hai tay lên cầu thang. Trong bức ảnh, người cô nhỏ nhắn giống như con kiến, chỉ có thể nhìn thấy làn da trắng nõn, trắng không tì vết.
Do chụp ở khoảng cách xa nên dù có phóng to ra cũng không nhìn thấy rõ, miễn cưỡng nhìn rõ ngũ quan thì có lẽ là một mỹ nhân.
Nhưng mỹ nhân nhiều, Thẩm Hoài Dữ đào ba thước đất cũng muốn tìm thấy người, chỉ có một nguyên nhân ——
Đây là khuôn mặt đầu tiên mà anh có thể nhìn rõ.
Tống Thừa Hiên biết điều này có ý nghĩa gì với anh.
Đẹp và xấu, đối với Thẩm Hoài Dữ thì không có gì khác nhau.
Anh không có khả năng phân biệt giữa đẹp và xấu, mọi khuôn mặt trong mắt anh đều chỉ là màu xám trắng, giống như một chiếc mặt nạ cứng đờ.
Nhưng Thẩm Hoài Dữ thấy rõ mặt cô gái trên ảnh chụp.
Thẩm Hoài Dữ ngồi trên sofa, nghe Tống Thừa Hiên báo cáo xong, đột nhiên hỏi: “Vị hôn thê của Thiếu Hàn có phải tên là Đỗ Minh Trà không?”
Tống Thừa Hiên hơi ngạc nhiên, có hơi không theo kịp suy nghĩ của sếp: “Đúng vậy, xét theo vai vế thì phải gọi sếp một tiếng ông hai đó.”
“Cô ấy đến Bắc Kinh khi nào?”
“Chắc cũng được một tháng rồi.”
Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Tôi nghe nói, cô ấy bị thương trong một vụ tai nạn xe cộ à?”
“Vụ tai nạn xe cộ đó đã sắp được ba tháng rồi.” Tống Thừa Hiên nói với vẻ thương tiếc, chỉ vào mặt của mình: “Trên mặt còn lưu lại vết sẹo rất lớn, sau này luôn phải đeo khẩu trang để che đi.”
“Ừm.” Lông mày Thẩm Hoài Dữ hơi giãn ra, như đang nói với chính mình: “Cụ Đặng làm ăn cũng được, chắc không để cô ấy thiếu tiền.”
Tống Thừa Hiên không biết “cô ấy” trong miệng anh là ai, nên không dám nói.
Thẩm Hoài Dữ hơi ngước mắt, nhìn Tống Thừa Hiên: “Tiếp tục tìm đi.”
–
“Đây là người Nhị gia muốn tìm sao?”
Cổng hình vòm tròn, đèn chùm trang trí có phần chân đèn tua rua, bộ bàn ghế gỗ được sắp xếp ngẫu hứng, giống như trong quầy bar sang trọng của một nhà thờ xưa thời Trung cổ. Thẩm Thiếu Hàn lười biếng ngồi trên ghế, tùy ý nghịch chiếc ly trong tay, mỉm cười nhìn một đám người đoạt bức ảnh đó.
Ảnh chụp đã được phóng to ra và in riêng, trên chiếc lan can màu gỗ có một cô gái mặc quần áo thỏ bông đang dựa vào, cô bỏ mũ xuống, buộc tóc đuôi ngựa, đang xem buổi biểu diễn ở dưới tầng. Trên trán ướt đẫm mồ hôi, tóc bị dính vào mặt, làn da trắng đến mức phát sáng, đôi môi đỏ mọng, cho dù không thấy rõ toàn mặt nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy đẹp đến loá mắt.
Một người cầm tấm ảnh nhìn nửa ngày mới trầm trồ: “Quả là một mỹ nhân… Thiếu Hàn, cậu nhìn đôi mắt này, cái mũi này, cả cái miệng nhỏ nữa… Chậc chậc chậc, đỉnh.”
“Tôi kêu các cậu tới không phải vì nghe những lời vô nghĩa này” Thẩm Thiếu Hàn nâng mắt: “Đã từng gặp qua chưa?”
Đám bạn bè xấu đồng loạt lắc đầu.
Thẩm Thiếu Hàn khẽ xoạt một tiếng, cúi người lấy ảnh chụp đi, chợt bị một người gọi lại: “Anh Hàn, từ từ đã.”
Người đó lại gần, cầm ảnh chụp nhìn kỹ nửa ngày, nói thầm: “Này, anh Hàn, anh xem đôi mắt này, có phải rất giống chị dâu không?”
Hai chữ “Chị dâu” vừa nói ra, sắc mặt Thẩm Thiếu Hàn thay đổi, dẫn tới một trận cười vang.
“Ôi này, cậu đừng xúc phạm đến mỹ nhân như thế chứ, cũng đừng xúc phạm đến anh Hàn của chúng ta.” Có người bật cười đến mức không đứng thẳng lên được: “Là Đỗ Minh Trà á? Cậu còn gọi cô ta là “chị dâu” nữa?”
“Cậu chưa từng nhìn thấy tấm ảnh Đỗ Minh Trà đăng ký thẻ trường hả? Anh bạn này, một vết sẹo đỏ to ở trên mặt như vậy… tôi nhìn xong cả đêm còn không ăn cơm được.”
“Nhị gia sao có thể coi trọng người có dung mạo như vậy? Cho dù mắt của Nhị gia có vấn đề, cũng không thể——”
Một tiếng choang.
Thẩm Thiếu Hàn đặt ly lên trên bàn thật mạnh, tiếng cười đùa tạm dừng, đồng loạt nhìn về phía khuôn mặt đen lại của anh.
Em trai anh là Thẩm Khắc Băng thuận thế ngồi xuống, rót đầy rượu cho anh: “Anh làm sao vậy? Thấy mọi người nói xấu Đỗ Minh Trà nên anh tức giận à?”
Đôi mắt lanh lợi của Thẩm Khắc Băng nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiếu Hàn.
/124
|