Thẩm Kỳ Nam không ngờ rằng chuyện riêng của mình lại lần nữa bị thằng con không chịu phấn đấu và bà vợ rêu rao ra ngoài, mặt già đỏ ừng, không còn mặt mũi mà tiếp tục nói nhiều.
Thẩm Khắc Băng vẫn chưa phản ứng lại thì bị ông già nhà mình đấm cho hai đấm.
Mai Hựu Tiêm đau lòng con trai, vội vã tiến lên khuyên giải an ủi.
Bất ngờ nghe được bí mật của trưởng bối, Đỗ Minh Trà cúi đầu xấu hổ uống nước, định giả vờ như không nghe thấy lời Thẩm Kỳ Nam vừa nói.
Khóe mắt nhìn thấy Thẩm Thiếu Hàn hơi ngả người ra phía sau, đang ngồi trên ghế, tay đặt lên trên bàn.
Giống như là không nghe thấy cái gì cả, trên mặt anh ta chỉ có bình tĩnh.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Tòng Uẩn chủ động lên tiếng, dừng lại trò hề này.
Một buổi tiệc thưởng mai, ở trong mắt Đỗ minh Trà chẳng khác nào buổi tiệc xem xiếc khỉ.
Vừa ồn ào ra như vậy, Thẩm Kỳ Nam cũng chẳng còn mặt mũi mà nhắc đến chuyện ‘lựa chọn một trong hai người con trai độc thân anh tuấn’ gì nữa, chán nản giống Mai Hựu Tiêm, xấu hổ đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ông cụ Đặng nhìn không nổi cháu gái một mình chen chúc ở tàu điện ngầm trở về, bảo người lái xe đưa cô quay về trường học. Trên đường đi, ông cụ Đặng mấy lần nhìn Đỗ Minh Trà, vài lời nghẹn trong cổ họng nhưng lại không biết nên mở miệng nói ra như thế nào.
Cuối cùng, cũng miễn cưỡng nghẹn ra một câu: “Minh Trà, con nói bản thân có người trong lòng rồi, là thật hay giả?”
Giống như quả bóng bay bị chọc thủng một lỗ nhỏ, những lời suy nghĩ ở trong đầu của ông cụ Đặng toàn bộ đều phun hết ra: “Người đó làm gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Tiến sĩ? Người ở đâu?”
Liên tiếp một loạt các câu hỏi hỏi Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà cúi đầu nhìn ngón tay: “Là giả.”
Ộng cụ Đặng thở phào nhẹ nhõm.
Là tại lúc nãy, Thẩm Tòng Uẩn đích thân nói với ông cụ Đặng, nói cái gì sau này có thể sẽ thành người một nhà, khiến ông cụ Đặng lo sợ bất an, nhịn không được tưởng tượng, có phải lại có người nhà họ Thẩm nào nhìn trúng Minh Trà.
Nếu thật là như vậy, thế còn người trong lòng của Minh Trà đó……
Thật sự khiến cho ông lưỡng nan.
Một bên cho rằng đây có thể là cơ hội tốt để vào Thẩm gia mà kéo gần quan hệ thân thích với Thẩm nhị ga, vừa sợ hãi chia cắt uyên ương, giẫm lên vết xe đổ.
Ông cụ Đặng nhắm mắt.
Ông thử thăm dò hỏi: “Minh Trà, con cảm thấy người Thẩm gia như thế nào?”
Đỗ Minh Trà có gì đáp lấy: “Cảm thấy bọn có có chút quá bảo thủ.”
Ông cụ Đặng tiếp tục nói: “Lúc đầu ba con vốn dĩ là phải cùng em gái của Thẩm Tòng Uẩn kết hôn, ai biết……haizzz, Minh Trà, thôi bỏ đi, con không thích nhà bọn họ, chúng ta sẽ không qua lại nhiều với bọn họ.”
Đỗ Minh Trà cuối cùng cũng nghiêng mặt, nhìn ông nội mình.
Lúc nãy mắng người trung khí mười phần, hiện tại, ở trong xe ánh sáng mờ ảo, vẻ mệt mỏi của ông cụ Đặng cuối cùng cũng lộ ra ngoài.
Thuốc nhuộm tóc đen hoàn toàn không che nổi tóc trắng, da trên má trùng nhão, mắt đục ngầu, mắt của người già không được tốt, lúc ông nhìn người khác theo thói quen sẽ híp mắt lại.
Đỗ Minh Trà khẽ nói: “Cảm ơn ông.”
Ông cụ Đặng quay mặt đi, lúc lâu sau, ông lại nói: “Cho con tiền con cứ cầm lấy mà tiêu, đừng xa lạ với ông như vậy. Nói cho cùng, ông cũng là ông nội của con——”
“Cảm ơn ông” Đỗ Minh Trà nói “Con biết rồi.”
Cô vẫn luôn giữ số tiền đó, chưa từng đụng đến một chút nào.
Tiêu tiền của người khác, phải chịu thiệt.
Ba cô luôn cười dạy dỗ cô như vậy.
Nếu bạn không muốn chịu sự giới hạn của người khác, thì đừng nhận nhiều ân huệ của người ta.
Ông cụ Đặng không nói gì, ông cúi đầu, nỗi ân hận xót xa trong lòng không ngừng muốn tuôn ra ngoài.
Thiếu chút thì hoàn toàn chiếm lĩnh lấy ông.
Ông đương nhiên biết Minh Trà đang kị húy cái gì.
Lần đầu tiên trông thấy cô, trên mặt cô có vết thương vừa mới được xử lý xong, đang bôi nước thuốc lộ rõ đặc biệt gớm ghiếc
Trong nhà xác, Đỗ Minh Trà quỳ ở trước giường, đang cẩn thận lau mặt và tay cho ba mẹ đã mất của mình.
Lúc xe bị đụng, ba Đặng Phù Lâm đã dùng cơ thể đã bảo vệ Đỗ Uyển Linh, ở hiện trường bị thương nặng mà chết.
Đỗ Uyển Linh sau khi đưa đến bệnh viện mới tắc thở, chỉ có duy nhất Đỗ Minh Trà ngồi phía sau may mắn thoát nạn, chỉ là trên mặt bị thương một chút.
Đứa trẻ đại nạn không chết này, lại đồng thời mất đi cả cha lẫn mẹ, một câu cũng không nói, không khóc, chỉ cẩn thận lau sạch khuôn mặt bị thương và chỉnh lại đầu tóc cho ba mẹ.
Y tá mời cô rời đi, cô lại nhỏ giọng cầu xin, xin cho cô ở lại thêm một lúc nữa.
Lúc đó ông cụ Đặng đang đau buồn vì mất con trai, lại thêm việc ông vốn dĩ ghét Đỗ Uyển Linh, đối với con gái của cô ta khó tránh khỏi có chút oán hận.
Bây giờ……
Lúc nhìn thấy chỗ tốt của đứa trẻ này, Đỗ Minh Trà lại không muốn thân cận cùng ông nữa rồi.
Ở một chỗ khác, Thẩm Thiếu Hàn không quay về nhà.
Anh ta quay về trường đến đài phát thanh.
Giờ này ở đài phát thanh không có người, chỉ có ánh trăng sáng chiếu xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên bàn.
Thẩm Thiếu Hàn nằm sấp ở chỗ mà ngày trước anh ta và Biệt Vân Trà từng cùng nhau dịch thơ, nhắm mắt, yên lặng thở dài..
Chỉ có ngủ tại chỗ này, anh ta mới có thể tạm thời tránh được cơn ác mộng quấy rầy.
Hiện tại vị trí này là của Triệu Tâm Kiến, gần đây đài phát thanh thay đổi 7h30 bắt đầu, mà mấy ngày gần đây thân thể Triệu Tâm Kiến không được thoải mái, đều là Đỗ Minh Trà thay cô ấy đến đài phát thanh.
Thẩm Thiếu Hàn sẽ vào lúc 7h rời khỏi đài phát thanh, tránh đụng mặt với Đỗ Minh Trà.
Vừa mới nằm sấp xuống, khủy tay đập phải vật cứng, đau đớn.
Thẩm Thiếu Hàn nhíu mày, nhổm dậy.
Anh tay sờ thấy một một quyển sổ ghi nhớ.
Đây rõ ràng là một quyển sổ phiên dịch vô cùng chi tiết tỉ mỉ.
Nét chữ trên mặt vô cùng quen thuộc, cho dù là chữ Pháp ngữ hay là Trung văn, đều giống hệt như trong bức thư lúc đầu viết cho Thẩm Thiếu Hàn——Chính là đến thói quen ở trong sách sau khi viết xong tiếng Pháp chấm một to một nhỏ hai cái chấm nhỏ này cũng giống y hệt.
Thẩm Thiếu Hàn tim đập điên cuồng.
Anh ta lật trang bìa, nhìn rõ tên viết trên mặt bìa.
Chỉ có một chữ Trà.
Thời Quang sau đó tiếp tục nhắn mấy tin, muốn hẹn Đỗ Minh Trà ra ngoài xem phim hoặc là xem đấu bóng rổ, đều bị Đỗ Minh Trà cự tuyệt.
Hoạt động quan hệ hữu nghị lần này không phải để cho các bạn cùng phòng thoát khỏi độc thân, suy cho cùng mọi người trong ký túc xá đều là nửa muốn yêu nửa lại không——Cứ luôn lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn mâu thuẫn “huhuhuhu rất muốn yêu đương ngọt ngào” với “hahahaha độc thân thật tuyệt vời không muốn yêu đương”.
Vì thế, Hoắc Vi Quân đã chuẩn xác đưa ra một kết luận: “Không phải chúng ta không muốn yêu đương, chỉ là muốn có một người bạn trai có thể cùng chúng ta san sẻ cuộc sống ngày thường, có thể cùng nhau chia sẻ cốc thứ hai với nửa giá*, có thể có được xsh vui vẻ**.”
*: Cái này ý là mua cốc trà sữa mua một tặng một
Xsh: Cuộc sống tình dục.
Đỗ Minh Trà không phụ họa theo.
Từ sau hôm đó, cô gần một tuần nay không thấy Thẩm Hoài Dữ.
Thẩm Hoài Dữ không có đi Tĩnh Thủy Loan, cũng không đi chăm sóc Cố Nhạc Nhạc.
Chỉ có con vẹt, trên trán có nhúm lông vàng mượt, cây ngay không sợ chết đứng bắt chước giọng điệu của anh: “Minh Trà, Minh Trà, Minh Trà qua đây, ừ, Minh Trà lại cách xa một chút.”
Đỗ Minh Trà có chút đau đầu: “Nhạc Nhạc, xin em đừng dạy con vẹt nói mấy lời kỳ quái có được không?”
Cố Nhạc Nhạc lặng lẽ cố gắng làm bài tập: “Không phải em dạy.”
Cậu nhóc đột nhiên bỏ bút xuống, suy nghĩ một chút, cười quấn lấy Đỗ Minh Trà: “Minh Trà, Minh Trà, chị có thể gọi điện thoại cho Hoài Dữ được không?”
Đỗ Minh Trà bị cậu nhóc ầm ĩ đến không còn biện pháp, cũng có chút nhịn không được.
——Có thể quang minh chính đại gọi điện thoại cho thầy Hoài rồi.
Cô có chút bất an, mà vui vẻ gọi điện thoại.
Rất nhanh, đối phương đã nhận điện: “Minh Trà?”
Qua điện thoại, giọng nói của anh nghe có vẻ không giống như lúc bình thường, giống như là…..vừa mới tỉnh ngủ, giọng có chút khàn khàn.
“Thầy Hoài” Đỗ Minh Trà hỏi “Hiện tại có phải thầy đang rất bận không? Đang làm gì vậy?”
“Không bận” Thẩm Hoài Dữ nói “Đang uống trà.”
Uống trà….A.
Trà.
Trong đầu nhịn không được nghĩ ra vài thứ gay go, trong lòng Đỗ Minh Trà âm thầm niệm ‘sắc tức là không, không tức là sắc’, thanh thanh giọng, hỏi vấn đề của Cố Nhạc Nhạc..
Cố Nhạc Nhạc ánh mắt tha thiết nhìn cô.
“Cặp sách” Điện thoại bên đó chuyền đến tiếng nước, ào ào ào, giống như người từ trong bồn tắm ngồi dậy vậy “Bây giờ cô đang ở Tĩnh Thủy Loan? Tôi sẽ qua đó.”
Đỗ Minh Trà khô khốc nói được, đặt điện thoại xuống.
Cố Nhạc Nhạc hai mắt phát sáng nhìn cô: “Hoài Dữ có phải lập tức sẽ đến đây?”
Đỗ Minh Trà gật đầu: “Đúng.”
Cố Nhạc Nhạc hoan hô một tiếng, Đỗ Minh Trà nghiêng mặt, hoài nghi hỏi: “Là muốn gặp anh ấy đến như vậy?”
Cố Nhạc Nhạc ánh mắt đảo vòng, ra sức gật đầu: “Đúng vậy, Hoài Dữ đã bận rộn rất lâu rồi….Chị không biết sao? Mẹ của Hoài Dữ hai ngày nay xuýt nữa thì chết.”
Đỗ Minh Trà sững sờ một chút.
Đợi chút, không phải nói….ba mẹ của thầy Hoài đều chết rồi sao?
Chẳng lẽ tình báo của tài xế bị sai?
Thẩm Khắc Băng vẫn chưa phản ứng lại thì bị ông già nhà mình đấm cho hai đấm.
Mai Hựu Tiêm đau lòng con trai, vội vã tiến lên khuyên giải an ủi.
Bất ngờ nghe được bí mật của trưởng bối, Đỗ Minh Trà cúi đầu xấu hổ uống nước, định giả vờ như không nghe thấy lời Thẩm Kỳ Nam vừa nói.
Khóe mắt nhìn thấy Thẩm Thiếu Hàn hơi ngả người ra phía sau, đang ngồi trên ghế, tay đặt lên trên bàn.
Giống như là không nghe thấy cái gì cả, trên mặt anh ta chỉ có bình tĩnh.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Tòng Uẩn chủ động lên tiếng, dừng lại trò hề này.
Một buổi tiệc thưởng mai, ở trong mắt Đỗ minh Trà chẳng khác nào buổi tiệc xem xiếc khỉ.
Vừa ồn ào ra như vậy, Thẩm Kỳ Nam cũng chẳng còn mặt mũi mà nhắc đến chuyện ‘lựa chọn một trong hai người con trai độc thân anh tuấn’ gì nữa, chán nản giống Mai Hựu Tiêm, xấu hổ đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ông cụ Đặng nhìn không nổi cháu gái một mình chen chúc ở tàu điện ngầm trở về, bảo người lái xe đưa cô quay về trường học. Trên đường đi, ông cụ Đặng mấy lần nhìn Đỗ Minh Trà, vài lời nghẹn trong cổ họng nhưng lại không biết nên mở miệng nói ra như thế nào.
Cuối cùng, cũng miễn cưỡng nghẹn ra một câu: “Minh Trà, con nói bản thân có người trong lòng rồi, là thật hay giả?”
Giống như quả bóng bay bị chọc thủng một lỗ nhỏ, những lời suy nghĩ ở trong đầu của ông cụ Đặng toàn bộ đều phun hết ra: “Người đó làm gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Tiến sĩ? Người ở đâu?”
Liên tiếp một loạt các câu hỏi hỏi Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà cúi đầu nhìn ngón tay: “Là giả.”
Ộng cụ Đặng thở phào nhẹ nhõm.
Là tại lúc nãy, Thẩm Tòng Uẩn đích thân nói với ông cụ Đặng, nói cái gì sau này có thể sẽ thành người một nhà, khiến ông cụ Đặng lo sợ bất an, nhịn không được tưởng tượng, có phải lại có người nhà họ Thẩm nào nhìn trúng Minh Trà.
Nếu thật là như vậy, thế còn người trong lòng của Minh Trà đó……
Thật sự khiến cho ông lưỡng nan.
Một bên cho rằng đây có thể là cơ hội tốt để vào Thẩm gia mà kéo gần quan hệ thân thích với Thẩm nhị ga, vừa sợ hãi chia cắt uyên ương, giẫm lên vết xe đổ.
Ông cụ Đặng nhắm mắt.
Ông thử thăm dò hỏi: “Minh Trà, con cảm thấy người Thẩm gia như thế nào?”
Đỗ Minh Trà có gì đáp lấy: “Cảm thấy bọn có có chút quá bảo thủ.”
Ông cụ Đặng tiếp tục nói: “Lúc đầu ba con vốn dĩ là phải cùng em gái của Thẩm Tòng Uẩn kết hôn, ai biết……haizzz, Minh Trà, thôi bỏ đi, con không thích nhà bọn họ, chúng ta sẽ không qua lại nhiều với bọn họ.”
Đỗ Minh Trà cuối cùng cũng nghiêng mặt, nhìn ông nội mình.
Lúc nãy mắng người trung khí mười phần, hiện tại, ở trong xe ánh sáng mờ ảo, vẻ mệt mỏi của ông cụ Đặng cuối cùng cũng lộ ra ngoài.
Thuốc nhuộm tóc đen hoàn toàn không che nổi tóc trắng, da trên má trùng nhão, mắt đục ngầu, mắt của người già không được tốt, lúc ông nhìn người khác theo thói quen sẽ híp mắt lại.
Đỗ Minh Trà khẽ nói: “Cảm ơn ông.”
Ông cụ Đặng quay mặt đi, lúc lâu sau, ông lại nói: “Cho con tiền con cứ cầm lấy mà tiêu, đừng xa lạ với ông như vậy. Nói cho cùng, ông cũng là ông nội của con——”
“Cảm ơn ông” Đỗ Minh Trà nói “Con biết rồi.”
Cô vẫn luôn giữ số tiền đó, chưa từng đụng đến một chút nào.
Tiêu tiền của người khác, phải chịu thiệt.
Ba cô luôn cười dạy dỗ cô như vậy.
Nếu bạn không muốn chịu sự giới hạn của người khác, thì đừng nhận nhiều ân huệ của người ta.
Ông cụ Đặng không nói gì, ông cúi đầu, nỗi ân hận xót xa trong lòng không ngừng muốn tuôn ra ngoài.
Thiếu chút thì hoàn toàn chiếm lĩnh lấy ông.
Ông đương nhiên biết Minh Trà đang kị húy cái gì.
Lần đầu tiên trông thấy cô, trên mặt cô có vết thương vừa mới được xử lý xong, đang bôi nước thuốc lộ rõ đặc biệt gớm ghiếc
Trong nhà xác, Đỗ Minh Trà quỳ ở trước giường, đang cẩn thận lau mặt và tay cho ba mẹ đã mất của mình.
Lúc xe bị đụng, ba Đặng Phù Lâm đã dùng cơ thể đã bảo vệ Đỗ Uyển Linh, ở hiện trường bị thương nặng mà chết.
Đỗ Uyển Linh sau khi đưa đến bệnh viện mới tắc thở, chỉ có duy nhất Đỗ Minh Trà ngồi phía sau may mắn thoát nạn, chỉ là trên mặt bị thương một chút.
Đứa trẻ đại nạn không chết này, lại đồng thời mất đi cả cha lẫn mẹ, một câu cũng không nói, không khóc, chỉ cẩn thận lau sạch khuôn mặt bị thương và chỉnh lại đầu tóc cho ba mẹ.
Y tá mời cô rời đi, cô lại nhỏ giọng cầu xin, xin cho cô ở lại thêm một lúc nữa.
Lúc đó ông cụ Đặng đang đau buồn vì mất con trai, lại thêm việc ông vốn dĩ ghét Đỗ Uyển Linh, đối với con gái của cô ta khó tránh khỏi có chút oán hận.
Bây giờ……
Lúc nhìn thấy chỗ tốt của đứa trẻ này, Đỗ Minh Trà lại không muốn thân cận cùng ông nữa rồi.
Ở một chỗ khác, Thẩm Thiếu Hàn không quay về nhà.
Anh ta quay về trường đến đài phát thanh.
Giờ này ở đài phát thanh không có người, chỉ có ánh trăng sáng chiếu xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên bàn.
Thẩm Thiếu Hàn nằm sấp ở chỗ mà ngày trước anh ta và Biệt Vân Trà từng cùng nhau dịch thơ, nhắm mắt, yên lặng thở dài..
Chỉ có ngủ tại chỗ này, anh ta mới có thể tạm thời tránh được cơn ác mộng quấy rầy.
Hiện tại vị trí này là của Triệu Tâm Kiến, gần đây đài phát thanh thay đổi 7h30 bắt đầu, mà mấy ngày gần đây thân thể Triệu Tâm Kiến không được thoải mái, đều là Đỗ Minh Trà thay cô ấy đến đài phát thanh.
Thẩm Thiếu Hàn sẽ vào lúc 7h rời khỏi đài phát thanh, tránh đụng mặt với Đỗ Minh Trà.
Vừa mới nằm sấp xuống, khủy tay đập phải vật cứng, đau đớn.
Thẩm Thiếu Hàn nhíu mày, nhổm dậy.
Anh tay sờ thấy một một quyển sổ ghi nhớ.
Đây rõ ràng là một quyển sổ phiên dịch vô cùng chi tiết tỉ mỉ.
Nét chữ trên mặt vô cùng quen thuộc, cho dù là chữ Pháp ngữ hay là Trung văn, đều giống hệt như trong bức thư lúc đầu viết cho Thẩm Thiếu Hàn——Chính là đến thói quen ở trong sách sau khi viết xong tiếng Pháp chấm một to một nhỏ hai cái chấm nhỏ này cũng giống y hệt.
Thẩm Thiếu Hàn tim đập điên cuồng.
Anh ta lật trang bìa, nhìn rõ tên viết trên mặt bìa.
Chỉ có một chữ Trà.
Thời Quang sau đó tiếp tục nhắn mấy tin, muốn hẹn Đỗ Minh Trà ra ngoài xem phim hoặc là xem đấu bóng rổ, đều bị Đỗ Minh Trà cự tuyệt.
Hoạt động quan hệ hữu nghị lần này không phải để cho các bạn cùng phòng thoát khỏi độc thân, suy cho cùng mọi người trong ký túc xá đều là nửa muốn yêu nửa lại không——Cứ luôn lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn mâu thuẫn “huhuhuhu rất muốn yêu đương ngọt ngào” với “hahahaha độc thân thật tuyệt vời không muốn yêu đương”.
Vì thế, Hoắc Vi Quân đã chuẩn xác đưa ra một kết luận: “Không phải chúng ta không muốn yêu đương, chỉ là muốn có một người bạn trai có thể cùng chúng ta san sẻ cuộc sống ngày thường, có thể cùng nhau chia sẻ cốc thứ hai với nửa giá*, có thể có được xsh vui vẻ**.”
*: Cái này ý là mua cốc trà sữa mua một tặng một
Xsh: Cuộc sống tình dục.
Đỗ Minh Trà không phụ họa theo.
Từ sau hôm đó, cô gần một tuần nay không thấy Thẩm Hoài Dữ.
Thẩm Hoài Dữ không có đi Tĩnh Thủy Loan, cũng không đi chăm sóc Cố Nhạc Nhạc.
Chỉ có con vẹt, trên trán có nhúm lông vàng mượt, cây ngay không sợ chết đứng bắt chước giọng điệu của anh: “Minh Trà, Minh Trà, Minh Trà qua đây, ừ, Minh Trà lại cách xa một chút.”
Đỗ Minh Trà có chút đau đầu: “Nhạc Nhạc, xin em đừng dạy con vẹt nói mấy lời kỳ quái có được không?”
Cố Nhạc Nhạc lặng lẽ cố gắng làm bài tập: “Không phải em dạy.”
Cậu nhóc đột nhiên bỏ bút xuống, suy nghĩ một chút, cười quấn lấy Đỗ Minh Trà: “Minh Trà, Minh Trà, chị có thể gọi điện thoại cho Hoài Dữ được không?”
Đỗ Minh Trà bị cậu nhóc ầm ĩ đến không còn biện pháp, cũng có chút nhịn không được.
——Có thể quang minh chính đại gọi điện thoại cho thầy Hoài rồi.
Cô có chút bất an, mà vui vẻ gọi điện thoại.
Rất nhanh, đối phương đã nhận điện: “Minh Trà?”
Qua điện thoại, giọng nói của anh nghe có vẻ không giống như lúc bình thường, giống như là…..vừa mới tỉnh ngủ, giọng có chút khàn khàn.
“Thầy Hoài” Đỗ Minh Trà hỏi “Hiện tại có phải thầy đang rất bận không? Đang làm gì vậy?”
“Không bận” Thẩm Hoài Dữ nói “Đang uống trà.”
Uống trà….A.
Trà.
Trong đầu nhịn không được nghĩ ra vài thứ gay go, trong lòng Đỗ Minh Trà âm thầm niệm ‘sắc tức là không, không tức là sắc’, thanh thanh giọng, hỏi vấn đề của Cố Nhạc Nhạc..
Cố Nhạc Nhạc ánh mắt tha thiết nhìn cô.
“Cặp sách” Điện thoại bên đó chuyền đến tiếng nước, ào ào ào, giống như người từ trong bồn tắm ngồi dậy vậy “Bây giờ cô đang ở Tĩnh Thủy Loan? Tôi sẽ qua đó.”
Đỗ Minh Trà khô khốc nói được, đặt điện thoại xuống.
Cố Nhạc Nhạc hai mắt phát sáng nhìn cô: “Hoài Dữ có phải lập tức sẽ đến đây?”
Đỗ Minh Trà gật đầu: “Đúng.”
Cố Nhạc Nhạc hoan hô một tiếng, Đỗ Minh Trà nghiêng mặt, hoài nghi hỏi: “Là muốn gặp anh ấy đến như vậy?”
Cố Nhạc Nhạc ánh mắt đảo vòng, ra sức gật đầu: “Đúng vậy, Hoài Dữ đã bận rộn rất lâu rồi….Chị không biết sao? Mẹ của Hoài Dữ hai ngày nay xuýt nữa thì chết.”
Đỗ Minh Trà sững sờ một chút.
Đợi chút, không phải nói….ba mẹ của thầy Hoài đều chết rồi sao?
Chẳng lẽ tình báo của tài xế bị sai?
/124
|