La Bố Sinh vừa mới nôn xong, nhịn không được gọi điện thoại cho Thẩm Khắc Băng, vừa khéo đối phương cũng đang ở Công Thể* gần quán bar.
Sân vận động Công nhân (giản thể: 工人体育场; phồn thể: 工人體育場; Hán-Việt: Công nhân Thể dục trường; bính âm: Gōngrén Tǐyùcháng), thường được gọi tắt là Công Thể (工体 - Gongti), là một sân vận động đa năng ở quận Triều Dương, đông bắc Bắc Kinh, Trung Quốc.
Thẩm Khắc Băng nói rất nghĩa khí, vừa nghe thấy bạn bè thêm mắm dặm muối nói bị người khác bắt nạt, lừa gạt, lập tức đi đến.
La Bố Sinh uốn ba tấc lưỡi, đầu tiên tâng bốc Thẩm Khắc Băng lên trời, sau lại cay đắng nói cô gái bản thân chuẩn bị ôm được lại bị người đàn ông này nhấc mất.
Mấy lời nói xong, Thẩm Khắc Băng vỗ vỗ bả vai anh ta: “Người ở chỗ nào? Dẫn tôi đi xem.”
Đám bạn xấu của La Bố Sinh đã âm thầm đi theo, báo lại vị trí, lúc này Thẩm Khắc Băng mới hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang vội vã đi qua.
Xa xa chỉ thấy một người đàn ông mặc vest đang nghe điện thoại, dáng người dong dỏng, Thẩm Khắc Băng nheo mắt lại nhìn.
Nhất thời không nhận ra, chỉ hỏi La Bố Sinh: “Là thằng kia?”
“Đúng đúng” La Bố Sinh nhìn ngó xung quanh, không thấy bóng dáng của Đỗ Minh Trà, anh ta cũng không để trong lòng, trực tiếp mở miệng, khẳng định “Chính là thằng đó, ở trong quán bar giở trò lừa gạt, chuốc rượu tôi, còn mang người con gái mà tôi nhìn trúng đi.”
Tự cảm thấy có người chống lưng, nói chuyện cũng khí thế hơn vài phần.
Thẩm Khắc Băng cười lạnh một tiếng: “Ở chỗ này mà dám ngang ngược? Phải cho nó giáo huấn một chút mới được.”
La Bố Sinh âm thầm nghĩ, người Thẩm gia đúng là có khác, lời nói cũng mạnh mẽ như vậy.
Nếu như anh ta có một Thẩm nhị gia, vừa rồi có lẽ đã thành công lấy được mỹ nhân về tay rồi……
Thẩm Khắc Băng đi qua, vừa khéo người đó cũng nghe điện thoại xong.
Thẩm Khắc Băng nói: “Này, vừa nãy chính là mày……Ông hai???!!!!”
La Bố Sinh sững sờ một giây.
Anh ta mở to mắt nhìn Thẩm Khắc Băng nháy mắt thay đổi sắc mặt, từ vênh váo tự đắc biến thành khúm na khúm núm, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Ông hai, sao ông lại ở đây?”
La Bố Sinh vẫn đứng nguyên tại chỗ, miệng hơi há ra, vẫn chưa khép vào.
Thẩm Hoài Dữ chỉ lạnh nhạt liếc anh ta một cái, ánh mắt không có độ ấm.
La Bố Sinh rùng mình một cái, cuối cùng cũng hiểu được, lúc đối mặt với người đàn ông này, nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng rốt cuộc từ đâu mà đến rồi.
Đó là loại khí phách đặc biệt thuộc về người bề trên.
Không cần đe dọa, không cần làm ra cử chỉ tượng trưng gì.
Cho dù không nói gì, La Bố Sinh cũng nhịn không được mà khuất phục trước anh.
Không đợi Thẩm Hoài Dữ nói gì, trong lòng của Thẩm Khắc băng giống như nước biển dâng trào, gió lạnh thổi qua, trên trán một tầng mồ hôi, anh ta cúi đầu nhìn nền gạch dưới chân, chán nản không thôi.
“Ông hai, cháu thật sự không biết là ông, xin lỗi….Bạn của cháu không nhận ra ông, nếu có gì mạo phạm, ông ngàn vạn đừng để ở trong lòng” Thẩm Khắc Băng nơm nớp lo sợ trả lời, đầu cúi càng thấp “Ông——”
“Cậu lúc nào thì kết giao với mấy người bạn này?” Thẩm Hoài Dữ giọng nói lạnh lùng “Bình thường chính là làm mấy cái này?”
Thẩm Khắc Băng cắn răng, quay người, đột ngột đá vào chân của La Bố Sinh, La Bố Sinh không đứng vững, đau đớn kêu lên một tiếng, quỳ xuống dưới đất, bả vai run rẩy, một câu cũng không dám nói.
Hai người đằng sau anh ta cũng bị dọa sợ lùi sau hai bước, run rẩy mấy cái.
Thẩm Hoài Dữ không nhìn, cúi đầu cẩn thận lau chùi dấu vết bên mép điện thoại của Đỗ Minh Trà: “Cậu đây là làm cái gì?”
Trong lòng Thẩm Khắc Băng hoảng loạn.
Chát chát.
Liên tiếp 5 cái, Thẩm Khắc băng cũng tàn nhẫn với bản thân, tát 5 cái hung ác lên mặt mình, má phải rất nhanh đã xuất hiện vết đỏ mờ mờ.
Những người khác không nói ra lời, càng kinh sợ hơn.
Anh ta cúi đầu, cầu xin: “Ông hai, ông đừng nói với ba mẹ cháu, hiện tại cháu không thể phạm lỗi nữa, nếu lại phạm lỗi, bọn họ nhất định sẽ cắt thẻ của cháu….”
Nói đến đây, Thẩm Hoài Dữ cuối cùng cũng ngước mắt, bình tĩnh nhìn anh ta: “Quay về đi.”
。
Thẩm Khắc Băng giống như được đại xá, không dám nói nhiều, kéo La Bố Sinh đang quỳ dưới đất, mấy người đầu cũng không ngoảnh vội vã rời đi.
Giữa hai bên đều ngầm hiểu không nói ra, cũng không dám nói
Trong cửa hàng tiện lợi 711, Đỗ Minh Trà đang ở quầy thu ngân đợi tính tiền, vô tình liếc mắt ra bên ngoài cửa kính, thấy mấy bóng người quen thuộc, nhìn giống như là La Bố Sinh vừa nãy.
Trái tim cô thắt lại, lo lắng sau khi uống say, thầy Hoài tay trói gà không chặt bị bọn họ bắt nạt, vừa nhận lại tiền và nước đã chạy như bay quay lại bên người anh.
Thẩm Hoài Dữ đang nhắm mắt, lông mi vừa dài vừa dày, nghe thấy có tiếng động, nghiêng mặt nhìn cô, đáy mắt vẫn đầy sương mù, nhìn không rõ như cũ.
Sau khi xác định anh vẫn bình yên vô sự, Đỗ Minh Trà nhẹ thở ra một hơi, đưa cho anh: “Thầy Hoài, thầy uống nước đi.”
Thẩm Hoài Dữ nói cảm ơn, tay vươn ra nhận lấy——
Chỉ là tay bắt hai lần, đều bắt vào không khí.
Đỗ Minh Trà hiểu được.
Thẩm Hoài Dữ uống say, nhìn đồ vật không được rõ.
Thầy Hoài như vậy, cho dù cầm được chai nước cũng sẽ làm đổ hết.
Đỗ Minh Trà không nhẫn tâm nhìn anh lãng phí tài nguyên nước, chủ động đề xuất: “Thầy đừng động, để tôi đút cho thầy.”
Thẩm Hoài Dữ từ chối: “Không sao, tôi làm được.”
Đỗ Minh Trà nói: “Thầy không được.”
Cô cúi đầu mở nắp chai, bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Hoài Dữ thở dài một hơi.
“Minh Trà” Anh cân nhắc lại câu từ “Một thục nữ không nên nói một người đàn không được.”
Đỗ Minh Trà tay phải đang vặn nắp chai, tay trái đang cầm chai: “Đằng nào thì tôi cũng không phải thục nữ, đến, ngẩng đầu, há miệng, A——”
Đỗ Minh Trà dạy trẻ con một đoạn thời gian, hiện tại cũng quen dùng giọng điệu lúc dỗ Cố Nhạc Nhạc.
Thẩm Hoài Dữ ngồi trên ghế, ngước mắt nhìn cô, đường nét quai hàm, và cổ vô cùng xinh đẹp.
Ánh mắt của Đỗ Minh Trà dịu dàng, trên mặt trang điểm nhạt. Lâu như vậy, soi môi có chút nhạt bớt, nhưng không hề làm cho khuôn mặt của cô bị xuống sắc mà ngược lại càng thu hút người ta muốn tiến lên hôn lên dung mạo của cô.
Muốn thử xem đôi môi đỏ đó là có vị gì.
Đỗ Minh Trà lại nhắc lại: “A——”
Thẩm Hoài Dữ nghe lời ngẩng mặt, y theo lời của cô, há miệng.
Đỗ Minh Trà không dám chạm vào mặt anh, một tay cầm chai nước, một tay đỡ lấy đít chai, cẩn thận để miệng chai lên trên môi anh.
Môi anh mỏng, trong sách nói người đàn ông có dáng môi như vậy đa phần là bạc tình bạc nghĩa. Nhưng hình dáng môi như vậy rất đẹp, không giống như hơi thở cấm dục của anh, hai cánh môi này khiến người ta muốn dán lên cắn một cái.
Đỗ Minh Trà tận lực áp chế nội tâm xao động bất thường của bản thân, chậm rãi đổ nước vào.
Theo dòng nước chảy xuống, cô nhìn rõ yết hầu của anh đang chuyển động lên xuống.
……..Thật gợi cảm.
Đẹp đến quá đáng.
Đỗ Minh Trà cưỡng ép ánh mắt của mình nhìn đi chỗ khác, tay run lên một cái, nước đổ ra nhiều hơn, cô hoảng loạn cầm chai đi, đi cầm khăn giấy, muốn giúp anh lau: “Thầy Hoài, thầy không sao chứ?”
Cô nhìn thấy nước đã chảy xuôi xuống cằm, yết hầu chảy lên trên quần áo của Thẩm Hoài Dữ, thấy sắp ướt cả quần áo, cô lập tức cầm khăn giấy lên lau, vừa lau được mấy cái, cách một lớp tay áo, cổ tay bị anh cầm lấy trong tay.
Lực tay của người đàn ông nắm lấy có chút mạnh, Đỗ Minh Trà đau quá nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
”
“Đừng động” Thẩm Hoài Dữ nói “Hiện tại không sao, lại lau nữa sẽ có chuyện.”
Đỗ Minh Trà: “......A?”
Cô nhất thời không phản ứng lại, chỉ nhìn thấy con ngươi của anh tối đen như đêm đen, như vũ trụ bao la rộng lớn.
Vừa khéo vào lúc này, điện thoại kêu lên, hóa ra tài xế taxi gọi đến.
Đỗ Minh Trà không kịp nghĩ nhiều, vặn chặt bình nước, cho vào trong cặp, đỡ Thẩm Hoài Dữ lên xe.
Đối phương uống nước rồi, chắc cũng tỉnh hơn chút, không giống dáng vẻ như lúc nãy, trọng lượng cả cơ thể dựa cả vào người cô nữa, ngược lại có chút tách ra bên ngoài, tận lực tránh tiếp xúc da thịt với cô, có chút mất tự nhiên.
Trong đầu của Đỗ Minh Trà chỉ lo lắng thầy Hoài say rượu bị ngã——Cô nhớ rất rõ, lúc học cao trung thầy lịch sử sau khi uống say bị ngã đập răng lên trên đường, mẻ mất nửa cái răng cửa.
Hàm răng của thầy Hoài vừa đều tăm tắp vừa trắng, hoàn mỹ không hề giả dối, Đỗ Minh Trà chân thành hy vọng anh có thể giữ gìn được một hàm răng hoàn hảo này.
Sau khi cảm giác thấy Thẩm Hoài Dữ có ý định tránh đi, Đỗ Minh Trà theo bản năng tưởng như đang ôm bạn bè vậy, tự nhiên mà ôm lấy eo anh, cứng rắn kéo về phía mình.
Mùi thơm cây cỏ quen thuộc quấn lấy cô, Đỗ Minh Trà nghe thấy Thẩm Hoài Dữ kêu lên một tiếng khó chịu.
Có thể là thầy Hoài sau khi uống say cảm thấy không thoải mái? Hay là vừa nãy sức lực của cô mạnh quá? Làm đau anh?
Hình như chạm vào vật gì đó vừa cứng vừa nóng, buông lỏng tay, Đỗ Minh Trà thuận miệng hỏi: “Trong quần anh cất thứ gì à? Cứng như vậy? Điện thoại?
Cơ thể Thẩm Hoài Dữ căng cứng: “Ừ.”
Tài xế didi đã đi qua giúp đỡ mở cửa sau của xe.
Đỗ Minh Trà cẩn thận đỡ anh lên xe, không quên tốt bụng dặn dò: “Điện thoại của anh nóng kinh quá, samsung à? Nhớ sớm thay điện thoại đi, chưa từng nghe à? Samsung không phải tạo ra điện thoại mà là thuốc nổ đó.”
Cô nghe thấy tiếng thở đè nén của Thẩm Hoài Dữ: “Ừ.”
Trong lòng Đỗ Minh Trà ca tụng.
Thầy Hoài thật tốt, rất biết nghe lời phải.
Sau khi say rượu cũng ít nói.
Từ chỗ này đến Tĩnh Thủy Loan cũng mất gần 1 giờ, lúc này đã nửa đêm rồi, đã sớm qua 12 giờ rồi.
Đỗ Minh Trà mệt mỏi cả một buổi chiều, đứng giải đáp vô vàn vấn đề, lại chạy đi quán bar chơi một hồi, bây giờ quả thực có chút chịu không nổi.
Thẩm Hoài Dữ từ sau khi lên xe cách cô rất xa, xa đến mức giữa hai người có thể nhét thêm một người trưởng thành nữa vào.
Anh rất tôn trọng cảm giác ranh giới này.
Xa đến mức Đỗ Minh Trà hầu như không thể cảm nhận được hơi thở của anh.
Chỉ thấy Thẩm Hoài Dữ cởi áo vest ra, phủ lên trên chân.
Anh nghiêng mặt nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ, quai hàm căng cứng, môi mỏng mím chặt.
Không nói một lời.
Đỗ Minh Trà vô cùng buồn ngủ, đầu tựa lên cửa sổ lạnh lẽo, lắc lư, đầu gật gù liên tục, bất giác đã ngủ mất.
Không biết đã ngủ bao lâu, trong mơ màng chỉ cảm thấy đầu mình đang gối lên cái gì ấm áp vững chắc.
Không phải cửa kính lạnh ngắt cứng ngắc.
Trong khoang mũi ngửi thấy đầy mùi thơm thảo mộc.
Đỗ Minh Trà trong mùi thơm thoải mái này ngủ càng sâu hơn.
Đợi đến khi xe dừng lại, lúc hơi lắc lư một cái, Đỗ Minh Trà mới chậm rãi tỉnh lại.
Cô kinh hoảng phát hiện, bản thân lại hoàn toàn dựa lên trên cánh tay của Thẩm Hoài Dữ.
Chỉ cách một lớp áo sơ mi, cảm nhận được rõ nhiệt độ cơ thể của anh.
AAAA! Thế nhưng còn chảy nước miếng!!!
Đỗ Minh Trà lập tức ngẩng đầu, ý đồ muốn dùng khăn giấy xóa đi vết tích, không dám nhìn vào mắt của Thẩm Hoài Dữ.
Đối phương hình như bị nghiện sạch sẽ, bị cô làm dính nước miếng như vậy, có phải sẽ tức giận tím người mắng cô một trận không——
Thẩm Hoài Dữ cười một cái, không hề có tức giận: “Tỉnh chưa? Nước miếng vô cùng nhiều nha.”
Đỗ Minh Trà ngồi sát sang góc bên cạnh, chống đầu lên cửa xe, trong lòng có chút sụp đổ, thật sự không muốn phản ứng lại.
Không thể sống nổi.
Khiến cô mất mặt chết mất.
Hiện tại còn có thể mua vé đứng rời khỏi thành phố này suốt đêm không?
Chắc là thực sự tỉnh rượu, Thẩm Hoài Dữ đi trước cô một bước, mở cửa xe xuống xe.
Đỗ Minh Trà lắc lắc đầu, ngồi ngăn ngắn, chậm rãi nói với tài xế: “Phiền bác trở đến Quốc Mậu cbd*——”
Quốc Mậu cbd: Khu trung tâm thương vụ Bắc Kinh.
Lời còn chưa nói xong, cửa xe bên cạnh đã mở ra, Thẩm Hoài Dữ khom người nhìn cô, cau mày: “Muộn như vậy rồi, cô còn muốn tự mình quay về Quốc Mậu? Lúc trước chưa nghe tin tức về vụ án liên quan đến tài xế didi sao?”
Tài xế didi mở miệng nói: “Anh ơi, tôi vẫn còn ở đây, loại chuyện này anh có thể đừng nói ở trước mặt tôi được không?”
Đỗ Minh Trà: “......Hả?”
“Xuống xe” Thẩm Hoài dữ “Tối nay ở lại đây, ngày mai đưa cô về trường.”
Đỗ Minh Trà: “Cái này…..”
Tài xế didi gõ vào vô lăng hai cái: “Cậu trai trẻ này, nói cái gì mà tài xế didi có ý đồ xấu, tôi xem cậu mới là người có ý đồ xấu đó?”
Thẩm Hoài Dữ liếc nhìn ông ta, ở chỗ góc Đỗ Minh Trà không nhìn đến, nhét mấy tờ nhân dân tệ vào cửa ghế lái phụ.
Sân vận động Công nhân (giản thể: 工人体育场; phồn thể: 工人體育場; Hán-Việt: Công nhân Thể dục trường; bính âm: Gōngrén Tǐyùcháng), thường được gọi tắt là Công Thể (工体 - Gongti), là một sân vận động đa năng ở quận Triều Dương, đông bắc Bắc Kinh, Trung Quốc.
Thẩm Khắc Băng nói rất nghĩa khí, vừa nghe thấy bạn bè thêm mắm dặm muối nói bị người khác bắt nạt, lừa gạt, lập tức đi đến.
La Bố Sinh uốn ba tấc lưỡi, đầu tiên tâng bốc Thẩm Khắc Băng lên trời, sau lại cay đắng nói cô gái bản thân chuẩn bị ôm được lại bị người đàn ông này nhấc mất.
Mấy lời nói xong, Thẩm Khắc Băng vỗ vỗ bả vai anh ta: “Người ở chỗ nào? Dẫn tôi đi xem.”
Đám bạn xấu của La Bố Sinh đã âm thầm đi theo, báo lại vị trí, lúc này Thẩm Khắc Băng mới hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang vội vã đi qua.
Xa xa chỉ thấy một người đàn ông mặc vest đang nghe điện thoại, dáng người dong dỏng, Thẩm Khắc Băng nheo mắt lại nhìn.
Nhất thời không nhận ra, chỉ hỏi La Bố Sinh: “Là thằng kia?”
“Đúng đúng” La Bố Sinh nhìn ngó xung quanh, không thấy bóng dáng của Đỗ Minh Trà, anh ta cũng không để trong lòng, trực tiếp mở miệng, khẳng định “Chính là thằng đó, ở trong quán bar giở trò lừa gạt, chuốc rượu tôi, còn mang người con gái mà tôi nhìn trúng đi.”
Tự cảm thấy có người chống lưng, nói chuyện cũng khí thế hơn vài phần.
Thẩm Khắc Băng cười lạnh một tiếng: “Ở chỗ này mà dám ngang ngược? Phải cho nó giáo huấn một chút mới được.”
La Bố Sinh âm thầm nghĩ, người Thẩm gia đúng là có khác, lời nói cũng mạnh mẽ như vậy.
Nếu như anh ta có một Thẩm nhị gia, vừa rồi có lẽ đã thành công lấy được mỹ nhân về tay rồi……
Thẩm Khắc Băng đi qua, vừa khéo người đó cũng nghe điện thoại xong.
Thẩm Khắc Băng nói: “Này, vừa nãy chính là mày……Ông hai???!!!!”
La Bố Sinh sững sờ một giây.
Anh ta mở to mắt nhìn Thẩm Khắc Băng nháy mắt thay đổi sắc mặt, từ vênh váo tự đắc biến thành khúm na khúm núm, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Ông hai, sao ông lại ở đây?”
La Bố Sinh vẫn đứng nguyên tại chỗ, miệng hơi há ra, vẫn chưa khép vào.
Thẩm Hoài Dữ chỉ lạnh nhạt liếc anh ta một cái, ánh mắt không có độ ấm.
La Bố Sinh rùng mình một cái, cuối cùng cũng hiểu được, lúc đối mặt với người đàn ông này, nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng rốt cuộc từ đâu mà đến rồi.
Đó là loại khí phách đặc biệt thuộc về người bề trên.
Không cần đe dọa, không cần làm ra cử chỉ tượng trưng gì.
Cho dù không nói gì, La Bố Sinh cũng nhịn không được mà khuất phục trước anh.
Không đợi Thẩm Hoài Dữ nói gì, trong lòng của Thẩm Khắc băng giống như nước biển dâng trào, gió lạnh thổi qua, trên trán một tầng mồ hôi, anh ta cúi đầu nhìn nền gạch dưới chân, chán nản không thôi.
“Ông hai, cháu thật sự không biết là ông, xin lỗi….Bạn của cháu không nhận ra ông, nếu có gì mạo phạm, ông ngàn vạn đừng để ở trong lòng” Thẩm Khắc Băng nơm nớp lo sợ trả lời, đầu cúi càng thấp “Ông——”
“Cậu lúc nào thì kết giao với mấy người bạn này?” Thẩm Hoài Dữ giọng nói lạnh lùng “Bình thường chính là làm mấy cái này?”
Thẩm Khắc Băng cắn răng, quay người, đột ngột đá vào chân của La Bố Sinh, La Bố Sinh không đứng vững, đau đớn kêu lên một tiếng, quỳ xuống dưới đất, bả vai run rẩy, một câu cũng không dám nói.
Hai người đằng sau anh ta cũng bị dọa sợ lùi sau hai bước, run rẩy mấy cái.
Thẩm Hoài Dữ không nhìn, cúi đầu cẩn thận lau chùi dấu vết bên mép điện thoại của Đỗ Minh Trà: “Cậu đây là làm cái gì?”
Trong lòng Thẩm Khắc Băng hoảng loạn.
Chát chát.
Liên tiếp 5 cái, Thẩm Khắc băng cũng tàn nhẫn với bản thân, tát 5 cái hung ác lên mặt mình, má phải rất nhanh đã xuất hiện vết đỏ mờ mờ.
Những người khác không nói ra lời, càng kinh sợ hơn.
Anh ta cúi đầu, cầu xin: “Ông hai, ông đừng nói với ba mẹ cháu, hiện tại cháu không thể phạm lỗi nữa, nếu lại phạm lỗi, bọn họ nhất định sẽ cắt thẻ của cháu….”
Nói đến đây, Thẩm Hoài Dữ cuối cùng cũng ngước mắt, bình tĩnh nhìn anh ta: “Quay về đi.”
。
Thẩm Khắc Băng giống như được đại xá, không dám nói nhiều, kéo La Bố Sinh đang quỳ dưới đất, mấy người đầu cũng không ngoảnh vội vã rời đi.
Giữa hai bên đều ngầm hiểu không nói ra, cũng không dám nói
Trong cửa hàng tiện lợi 711, Đỗ Minh Trà đang ở quầy thu ngân đợi tính tiền, vô tình liếc mắt ra bên ngoài cửa kính, thấy mấy bóng người quen thuộc, nhìn giống như là La Bố Sinh vừa nãy.
Trái tim cô thắt lại, lo lắng sau khi uống say, thầy Hoài tay trói gà không chặt bị bọn họ bắt nạt, vừa nhận lại tiền và nước đã chạy như bay quay lại bên người anh.
Thẩm Hoài Dữ đang nhắm mắt, lông mi vừa dài vừa dày, nghe thấy có tiếng động, nghiêng mặt nhìn cô, đáy mắt vẫn đầy sương mù, nhìn không rõ như cũ.
Sau khi xác định anh vẫn bình yên vô sự, Đỗ Minh Trà nhẹ thở ra một hơi, đưa cho anh: “Thầy Hoài, thầy uống nước đi.”
Thẩm Hoài Dữ nói cảm ơn, tay vươn ra nhận lấy——
Chỉ là tay bắt hai lần, đều bắt vào không khí.
Đỗ Minh Trà hiểu được.
Thẩm Hoài Dữ uống say, nhìn đồ vật không được rõ.
Thầy Hoài như vậy, cho dù cầm được chai nước cũng sẽ làm đổ hết.
Đỗ Minh Trà không nhẫn tâm nhìn anh lãng phí tài nguyên nước, chủ động đề xuất: “Thầy đừng động, để tôi đút cho thầy.”
Thẩm Hoài Dữ từ chối: “Không sao, tôi làm được.”
Đỗ Minh Trà nói: “Thầy không được.”
Cô cúi đầu mở nắp chai, bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Hoài Dữ thở dài một hơi.
“Minh Trà” Anh cân nhắc lại câu từ “Một thục nữ không nên nói một người đàn không được.”
Đỗ Minh Trà tay phải đang vặn nắp chai, tay trái đang cầm chai: “Đằng nào thì tôi cũng không phải thục nữ, đến, ngẩng đầu, há miệng, A——”
Đỗ Minh Trà dạy trẻ con một đoạn thời gian, hiện tại cũng quen dùng giọng điệu lúc dỗ Cố Nhạc Nhạc.
Thẩm Hoài Dữ ngồi trên ghế, ngước mắt nhìn cô, đường nét quai hàm, và cổ vô cùng xinh đẹp.
Ánh mắt của Đỗ Minh Trà dịu dàng, trên mặt trang điểm nhạt. Lâu như vậy, soi môi có chút nhạt bớt, nhưng không hề làm cho khuôn mặt của cô bị xuống sắc mà ngược lại càng thu hút người ta muốn tiến lên hôn lên dung mạo của cô.
Muốn thử xem đôi môi đỏ đó là có vị gì.
Đỗ Minh Trà lại nhắc lại: “A——”
Thẩm Hoài Dữ nghe lời ngẩng mặt, y theo lời của cô, há miệng.
Đỗ Minh Trà không dám chạm vào mặt anh, một tay cầm chai nước, một tay đỡ lấy đít chai, cẩn thận để miệng chai lên trên môi anh.
Môi anh mỏng, trong sách nói người đàn ông có dáng môi như vậy đa phần là bạc tình bạc nghĩa. Nhưng hình dáng môi như vậy rất đẹp, không giống như hơi thở cấm dục của anh, hai cánh môi này khiến người ta muốn dán lên cắn một cái.
Đỗ Minh Trà tận lực áp chế nội tâm xao động bất thường của bản thân, chậm rãi đổ nước vào.
Theo dòng nước chảy xuống, cô nhìn rõ yết hầu của anh đang chuyển động lên xuống.
……..Thật gợi cảm.
Đẹp đến quá đáng.
Đỗ Minh Trà cưỡng ép ánh mắt của mình nhìn đi chỗ khác, tay run lên một cái, nước đổ ra nhiều hơn, cô hoảng loạn cầm chai đi, đi cầm khăn giấy, muốn giúp anh lau: “Thầy Hoài, thầy không sao chứ?”
Cô nhìn thấy nước đã chảy xuôi xuống cằm, yết hầu chảy lên trên quần áo của Thẩm Hoài Dữ, thấy sắp ướt cả quần áo, cô lập tức cầm khăn giấy lên lau, vừa lau được mấy cái, cách một lớp tay áo, cổ tay bị anh cầm lấy trong tay.
Lực tay của người đàn ông nắm lấy có chút mạnh, Đỗ Minh Trà đau quá nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
”
“Đừng động” Thẩm Hoài Dữ nói “Hiện tại không sao, lại lau nữa sẽ có chuyện.”
Đỗ Minh Trà: “......A?”
Cô nhất thời không phản ứng lại, chỉ nhìn thấy con ngươi của anh tối đen như đêm đen, như vũ trụ bao la rộng lớn.
Vừa khéo vào lúc này, điện thoại kêu lên, hóa ra tài xế taxi gọi đến.
Đỗ Minh Trà không kịp nghĩ nhiều, vặn chặt bình nước, cho vào trong cặp, đỡ Thẩm Hoài Dữ lên xe.
Đối phương uống nước rồi, chắc cũng tỉnh hơn chút, không giống dáng vẻ như lúc nãy, trọng lượng cả cơ thể dựa cả vào người cô nữa, ngược lại có chút tách ra bên ngoài, tận lực tránh tiếp xúc da thịt với cô, có chút mất tự nhiên.
Trong đầu của Đỗ Minh Trà chỉ lo lắng thầy Hoài say rượu bị ngã——Cô nhớ rất rõ, lúc học cao trung thầy lịch sử sau khi uống say bị ngã đập răng lên trên đường, mẻ mất nửa cái răng cửa.
Hàm răng của thầy Hoài vừa đều tăm tắp vừa trắng, hoàn mỹ không hề giả dối, Đỗ Minh Trà chân thành hy vọng anh có thể giữ gìn được một hàm răng hoàn hảo này.
Sau khi cảm giác thấy Thẩm Hoài Dữ có ý định tránh đi, Đỗ Minh Trà theo bản năng tưởng như đang ôm bạn bè vậy, tự nhiên mà ôm lấy eo anh, cứng rắn kéo về phía mình.
Mùi thơm cây cỏ quen thuộc quấn lấy cô, Đỗ Minh Trà nghe thấy Thẩm Hoài Dữ kêu lên một tiếng khó chịu.
Có thể là thầy Hoài sau khi uống say cảm thấy không thoải mái? Hay là vừa nãy sức lực của cô mạnh quá? Làm đau anh?
Hình như chạm vào vật gì đó vừa cứng vừa nóng, buông lỏng tay, Đỗ Minh Trà thuận miệng hỏi: “Trong quần anh cất thứ gì à? Cứng như vậy? Điện thoại?
Cơ thể Thẩm Hoài Dữ căng cứng: “Ừ.”
Tài xế didi đã đi qua giúp đỡ mở cửa sau của xe.
Đỗ Minh Trà cẩn thận đỡ anh lên xe, không quên tốt bụng dặn dò: “Điện thoại của anh nóng kinh quá, samsung à? Nhớ sớm thay điện thoại đi, chưa từng nghe à? Samsung không phải tạo ra điện thoại mà là thuốc nổ đó.”
Cô nghe thấy tiếng thở đè nén của Thẩm Hoài Dữ: “Ừ.”
Trong lòng Đỗ Minh Trà ca tụng.
Thầy Hoài thật tốt, rất biết nghe lời phải.
Sau khi say rượu cũng ít nói.
Từ chỗ này đến Tĩnh Thủy Loan cũng mất gần 1 giờ, lúc này đã nửa đêm rồi, đã sớm qua 12 giờ rồi.
Đỗ Minh Trà mệt mỏi cả một buổi chiều, đứng giải đáp vô vàn vấn đề, lại chạy đi quán bar chơi một hồi, bây giờ quả thực có chút chịu không nổi.
Thẩm Hoài Dữ từ sau khi lên xe cách cô rất xa, xa đến mức giữa hai người có thể nhét thêm một người trưởng thành nữa vào.
Anh rất tôn trọng cảm giác ranh giới này.
Xa đến mức Đỗ Minh Trà hầu như không thể cảm nhận được hơi thở của anh.
Chỉ thấy Thẩm Hoài Dữ cởi áo vest ra, phủ lên trên chân.
Anh nghiêng mặt nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ, quai hàm căng cứng, môi mỏng mím chặt.
Không nói một lời.
Đỗ Minh Trà vô cùng buồn ngủ, đầu tựa lên cửa sổ lạnh lẽo, lắc lư, đầu gật gù liên tục, bất giác đã ngủ mất.
Không biết đã ngủ bao lâu, trong mơ màng chỉ cảm thấy đầu mình đang gối lên cái gì ấm áp vững chắc.
Không phải cửa kính lạnh ngắt cứng ngắc.
Trong khoang mũi ngửi thấy đầy mùi thơm thảo mộc.
Đỗ Minh Trà trong mùi thơm thoải mái này ngủ càng sâu hơn.
Đợi đến khi xe dừng lại, lúc hơi lắc lư một cái, Đỗ Minh Trà mới chậm rãi tỉnh lại.
Cô kinh hoảng phát hiện, bản thân lại hoàn toàn dựa lên trên cánh tay của Thẩm Hoài Dữ.
Chỉ cách một lớp áo sơ mi, cảm nhận được rõ nhiệt độ cơ thể của anh.
AAAA! Thế nhưng còn chảy nước miếng!!!
Đỗ Minh Trà lập tức ngẩng đầu, ý đồ muốn dùng khăn giấy xóa đi vết tích, không dám nhìn vào mắt của Thẩm Hoài Dữ.
Đối phương hình như bị nghiện sạch sẽ, bị cô làm dính nước miếng như vậy, có phải sẽ tức giận tím người mắng cô một trận không——
Thẩm Hoài Dữ cười một cái, không hề có tức giận: “Tỉnh chưa? Nước miếng vô cùng nhiều nha.”
Đỗ Minh Trà ngồi sát sang góc bên cạnh, chống đầu lên cửa xe, trong lòng có chút sụp đổ, thật sự không muốn phản ứng lại.
Không thể sống nổi.
Khiến cô mất mặt chết mất.
Hiện tại còn có thể mua vé đứng rời khỏi thành phố này suốt đêm không?
Chắc là thực sự tỉnh rượu, Thẩm Hoài Dữ đi trước cô một bước, mở cửa xe xuống xe.
Đỗ Minh Trà lắc lắc đầu, ngồi ngăn ngắn, chậm rãi nói với tài xế: “Phiền bác trở đến Quốc Mậu cbd*——”
Quốc Mậu cbd: Khu trung tâm thương vụ Bắc Kinh.
Lời còn chưa nói xong, cửa xe bên cạnh đã mở ra, Thẩm Hoài Dữ khom người nhìn cô, cau mày: “Muộn như vậy rồi, cô còn muốn tự mình quay về Quốc Mậu? Lúc trước chưa nghe tin tức về vụ án liên quan đến tài xế didi sao?”
Tài xế didi mở miệng nói: “Anh ơi, tôi vẫn còn ở đây, loại chuyện này anh có thể đừng nói ở trước mặt tôi được không?”
Đỗ Minh Trà: “......Hả?”
“Xuống xe” Thẩm Hoài dữ “Tối nay ở lại đây, ngày mai đưa cô về trường.”
Đỗ Minh Trà: “Cái này…..”
Tài xế didi gõ vào vô lăng hai cái: “Cậu trai trẻ này, nói cái gì mà tài xế didi có ý đồ xấu, tôi xem cậu mới là người có ý đồ xấu đó?”
Thẩm Hoài Dữ liếc nhìn ông ta, ở chỗ góc Đỗ Minh Trà không nhìn đến, nhét mấy tờ nhân dân tệ vào cửa ghế lái phụ.
/124
|