Đỗ Minh Trà nghỉ ngơi khoảng 2 phút, mắt lúc này mới dần dần dễ chịu hơn chút.
Đây là do di chứng hôm đó bị bột màu dính vào trong mắt, hơi kích thích một chút là rất dễ chảy nước mắt.
Tuyến lệ của cô vốn dĩ phát triển, xem phim Titanic cả chục lần, bây giờ lại xem thấy cảnh Rose nằm trên tấm gỗ ra sức huýt sáo thì cô vẫn như cũ tuyến lệ sụp đổ, không khống chế được khóc đến cuối bộ phim.
Đỗ Minh Trà không hề cho rằng tuyến lệ phát triển là nhược điểm.
Trong thời kỳ nổi loạn cãi nhau với ba mẹ, chỉ cần vừa rơi nước mắt, bọn họ đã lập tức thỏa hiệp: “Khóc cái gì, Trà Trà….được rồi, được rồi, không khóc nữa, nghe lời.”
Lúc trước Đỗ Minh Trà dựa vào điểm này, ỷ vào sủng ái mà kiêu căng, từ chỗ ba mẹ xin xỏ được không ít lợi ích.
Bây giờ Đỗ Minh Trà đã mất đi tư cách ỷ vào sủng ái mà kiêu căng.
Cô không được kiêu căng, càng không thể kiêu căng.
Đỗ Minh Trà đang ngồi trên ghế dài,vứt khăn giấy dùng xong vào trong thùng rác.
Lắp của thùng rác đóng lại.
Một cái đầu nhỏ, áp người lên vách tường, âm thầm thò ra, mái tóc hơi xoăn, mắt đen láy, giống như búp bê vậy.
Bất ngờ là Cố Nhạc Nhạc.
“Nhạc Nhạc?” Đỗ Minh Trà kinh ngạc “Em sao lại ở đây?”
“Khách sạn là của nhà dì Sơn Chi của em” Cố Nhạc Nhạc nói “Tối nay hai gia đình sẽ ở đây ăn tối.”
Đỗ Minh Trà đối với chuyện trong nhà của Cố Nhạc Nhạc không biết được nhiều.
Cô chỉ nhìn thấy ảnh mẹ của Cố Lạc Lạc một lần, tóc xoăn, váy đỏ, mặt mày sắc sảo, như hoa mẫu đơn cao quý xinh đẹp.
Còn về ba của cậu nhóc, hình như không sống cùng với hai mẹ con họ.
“Hộp quà em đã đưa cho Hoài Dữ rồi” Cố Nhạc Nhạc khô khốc nắm chặt tay, nói dối “Cậu ấy rất thích.”
“Rất thích?”
“Vâng” Cố Nhạc Nhạc mắt đảo vòng, nói bừa “Hoài Dữ nói, chỉ cần là quà chị tặng, cậu ấy đều thích!”
Sự thật là Thẩm Hoài Dữ không nói gì cả, chỉ nhìn quyển sách đó, cười một cái.
Cố Nhạc Nhạc đã dùng hết sức bú mẹ, nhưng vẫn không thuyết phục được Thẩm Hoài Dữ cùng mình đi ra ngoài gặp cô.
Thẩm Hoài Dữ hoàn toàn không có ý tham gia vào.
Khiến cho trái tim nhỏ bé của Cố Nhạc Nhạc buồn chết mất.
Đỗ Minh Trà nói: “Trẻ con nói dối mũi sẽ dài ra đó.”
Cố Nhạc Nhạc vô thức sờ mũi mình, nghĩ mà sợ hãi xác nhận lại một chút.
Vẫn may, không có bị dài ra.
Đỗ Minh Trà nhìn dáng vẻ lo lắng không yên của cậu nhóc như vậy, khom người, làm như thật vỗ vỗ bả vai của cậu nhóc: “Được rồi, chị không sao, ba mẹ em ở gần đây à? Hay là chị đưa em đi qua đó?”
Cố Nhạc Nhạc cuống quýt lắc đầu: “Không cần, không cần.”
Cậu nhóc định dẫn Đỗ Minh Trà đi gặp Thẩm Hoài Dữ, lại sợ thái độ lạnh lùng của anh, ngược lại biến khéo thành vụng, dẫn đến hai người cãi nhau……..Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé.
Do dự một lúc, Đỗ Minh Trà tạm biệt cậu, cậu buồn thiu: “Cô giáo Đỗ, chị có bạn trai chưa?”
“Chưa có, làm sao vậy?”
Ánh mắt của Cố Nhạc Nhạc lóe sáng: “Thế chị cảm thấy Hoài Dữ thế nào?”
Tư thế kéo dãn của Đỗ Minh Trà đột ngột dừng lại: “Hả?”
Cố Nhạc Nhạc ra sức đẩy mạnh tiêu thụ Thẩm Hoài Dữ: “Hoài Dữ đang tuổi tráng niên, dung mạo đoan chính, đến giờ vẫn chưa kết hôn——”
Đỗ Minh Trà một tay ấn đầu cậu nhóc: “Chị với anh ta không hợp.”
Cố Nhạc Nhạc cuồng nhiệt ghép CP, trái tim bụp vỡ vụn: “Chỗ nào không hợp?”
“Nhạc Nhạc, con không biết sao? Tuổi thọ trung bình của nam giới ngắn hơn so với nữ giới” Đỗ Minh Trà mặt không đổi sắc nói “Cái loại chuyện này, ai cũng nói không chuẩn, nhưng thầy Hoài của con tuổi lớn hơn chị rất nhiều đó, vạn nhất anh ta chết trước chị thì sao?”
Cố Nhạc Nhạc: “.......”
Cậu nhóc thế nhưng lại cảm thấy lời Đỗ Minh Trà nói rất có lý.
Cố Nhạc Nhạc vẫn không từ bỏ, vẫn truy hỏi: “Thế chị vừa nãy có phải đang khóc không? Có người bắt nạt chị à?”
“Không phải khóc, mà là rơi nước mắt. Hai ngày nay mắt của chị không được thoải mái, bị kích thích” Đỗ Minh Trà sửa lại cho cậu, nở nụ cười giải thích “Chuyện khiến người ta chảy nước mắt có rất nhiều kiểu, chẳng hạn như cay đến phát khóc, cười đến phát khóc, có người khóc vì đói.”
Cố Nhạc Nhạc chỗ hiểu chỗ không ừm một tiếng.
Sau khi tạm biệt với Đỗ Minh Trà, cậu mở cửa phòng.
Thẩm Hoài Dữ ngồi trên ghế mây, đang đọc tạp chí.
Cửa đóng lại.
Lạch cạch.
Ánh mắt của Thẩm Hoài Dữ từ trong quyển sách nhìn sang: “Minh Trà vì sao lại khóc?”
Cố Nhạc Nhạc cố gắng nhớ lại, chỉ có thể nhớ được mấy từ cuối cùng cô nói.
Thế là Cố Nhạc Nhạc trịnh trọng nói với anh: “Khóc vì đói.”
Thẩm Hoài Dữ: “.....”
Đỗ Minh Trà bước ra khỏi thang máy, rút điện thoại ra, bắt đầu tìm đường về.
Cô vẫn chưa dạo khắp thủ đô, có rất nhiều nơi vẫn chưa quen thuộc, rời khỏi chỉ dẫn đường quả thật chính là mỗi bước đều khó khăn.
Trong kỳ nghỉ lễ quốc khánh, tuyến đường của tàu điện điều chỉnh nhẹ, có một số trạm tàu sẽ không dừng lại. Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé.
Nhưng mà không ảnh hưởng gì lớn đối với cô.
Đỗ Minh Trà rời khỏi khách sạn, mất đi hơi lạnh bao bọc, hơi nóng ở bên ngoài phả thẳng vào.
Tay che lên trán, híp mắt.
Nắng quá chói mắt rồi.
Đỗ Minh Trà đứng trong làn hơi nóng bốc lên, cảm thấy sau lưng có người đang nhìn cô, vô thức quay đầu nhìn nghiêng lên trên.
Ban công chỗ lúc nãy cô vừa ở, có một người đàn ông áo sơ mi đen đang đứng, không nhìn rõ mặt.
Có thể chỉ là một người khách bình thường ra ngoài hóng gió.
Đỗ Minh Trà quay người.
Hơi lạnh nhiễm trên váy cô hoàn toàn bị hơi nóng chiếm lĩnh.
Ngày thứ 2 của kỳ nghỉ lễ quốc khánh.
Đỗ Minh Trà thoải mái ngủ nướng ở trên giường.
Làm tổ trong chăn, cô mở điện thoại ra, phát hiện thông báo mới, tác giả thế nhưng đăng liền lúc 3 chương.
Mỗi chương đều rất dài! siêu dài!
Đỗ Minh Trà kích động muốn nhảy lên kêu một tiếng năm mới đến rồi!
Cô vừa chuẩn bị mở ra xem, điện thoại rung lên báo tin nhắn mới.
Là người admin nhóm làm thêm nói chuyện riêng với cô:
「Bạn học, em còn làm thêm không?」
「Đánh giá bể bơi, rất đơn giản, tạo dáng, chụp vài tấm là được」
Admin biết tình hình của cô, lại bổ sung thêm.
「Em đeo khẩu trang chụp cũng được, không cần phải lộ mặt」
「Ảnh」
「Đây là đồ bơi, bởi vì bể bơi hướng đến đối tượng là gia đình, nên kiểu dáng tương đối bảo thủ」
Đỗ Minh Trà mở ảnh ra.
Kiểu dáng đích thực rất bảo thủ, đồ bơi liền thân màu xanh coban, kín mít từ cổ, là kiểu cho dù bị Tấn Giang* xét duyệt sau khi thấy xong cũng gật đầu bỏ qua.
Tấn Giang*: Là một trang web văn học nguyên tác đồng thời là một diễn đàn văn học lớn tại Trung Quốc, chiếm tới 80% thị trường sách điện tử của nữ giới Trung Quốc
Cô không chút do dự đồng ý.
Bên kia rất nhanh đã gửi địa chỉ chi tiết đến, một hồ bơi mới xây dựng, cách Tĩnh Thủy Loan rất gần, ở bên cạnh có một công viên nhỏ.
Đỗ Minh Trà rất hài lòng.
Lộ trình không dài, có tàu điện đi thẳng đến.
Hoàn mỹ.
Chỉ có bữa sáng cuối tuần là không hoàn chỉnh, đói bụng quấn trong chăn xem tiểu thuyết hoặc xem phim, đây mới là cách thức chuẩn xác để bắt đầu kỳ nghỉ.
Đỗ Minh Trà nằm úp sấp trên giường, ngâm nga bài hát, vui vẻ mở ba chương dài ra, hân hoan đọc từ đầu cho đến cuối——
Diễn biến truyện phát triển theo hướng vô cùng kỳ quái, ngày thứ 2 sau khi nam nữ chính động phòng, Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé. nữ chính phát hiện bản thân với nam chính có khả năng là anh em ruột.
Đỗ Minh Trà hồi hộp chuyển sang trang tiếp theo.
「Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi, tình trạng không được tốt, nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định bỏ hố, tạm biệt. 」
Đỗ Minh Trà ngồi dậy, không thể tin được nhìn điện thoại.
Còn một chương siêu dài của cô thì sao?
Cứ như thế là hết rồi?
Tuyệt vọng load lại hai lần, không load được tác giả hồi tâm chuyển ý, ngược lại load đến tin nhắn của Thẩm Hoài Dữ.
Hoài Dữ: 「Cô có phải rất thiếu tiền?」
Đỗ Minh Trà muốn nói, đúng vậy, cô rất cần tiền.
Ngón tay lại do dự, dừng lại ở trên màn hình,bất động.
Không biết vì sao, cô có thể thản nhiên nói với giáo viên, bạn học, bạn tốt thậm chí là người chủ thuê là cô rất cần tiền.
Đây không phải là chuyện xấu hổ gì, Đỗ Mình Trà đã học được cách sống chung với nghèo khó, cô thậm chí có thể dùng 5 tệ chi cho ăn uống cho cả một ngày, còn học được cách phân biệt nguyên liệu nấu ăn có tươi hay không, thành thạo kỹ năng mặc cả với người bán hàng.
Nhưng đối mặt với Thẩm Hoài Dữ, Đỗ Minh Trà lại nói không ra lời..
Cô không thể thản nhiên được.
Đỗ Minh Trà: 「Kinh tế của tôi có chút không được dư dả」
Đối phương không nói gì nhiều, trực tiếp gửi đến một liên kết.
Thẩm Hoài Dữ:「Tiếng pháp của cô cũng tạm được, thử gửi CV xem」
Đỗ Minh Trà mở liên kết, nhìn lướt qua mấy cái.
Một công ty ở bên Pháp cử năm người đến Bắc Kinh để bàn chuyện hợp tác với công ty này, muốn tìm một người trung quốc tinh thông tiếng pháp làm phiên dịch cho cuộc họp và đi cùng trong ba ngày. Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé.
Đỗ Minh Trà không xem kỹ, đóng trang web lại.
Cô vẫn còn đang đắm chìm trong tâm trạng bi thương khi bị tác giả đoạn tuyệt, trả lời: 「Xin lỗi, tôi không làm được.」
Thẩm Hoài Dữ không trả lời.
Đỗ Minh Trà thật ra không phải làm không được mà là giáo viên đã ân cần dạy bảo, không hy vọng sinh viên đi nhận các công việc làm thêm rẻ tiền.
Cô mặc dù rất thiếu tiền nhưng việc này, vẫn rất nghe lời thầy cô.
Giới dịch thuật là một vòng tròn nhỏ, một khi đã nhận việc giá thấp, sau này rất khó nhận được việc giá cao.
Người khác chỉ cho rằng người phiên dịch này giá rất rẻ, không đáng để trả giá cao.
Đây là do di chứng hôm đó bị bột màu dính vào trong mắt, hơi kích thích một chút là rất dễ chảy nước mắt.
Tuyến lệ của cô vốn dĩ phát triển, xem phim Titanic cả chục lần, bây giờ lại xem thấy cảnh Rose nằm trên tấm gỗ ra sức huýt sáo thì cô vẫn như cũ tuyến lệ sụp đổ, không khống chế được khóc đến cuối bộ phim.
Đỗ Minh Trà không hề cho rằng tuyến lệ phát triển là nhược điểm.
Trong thời kỳ nổi loạn cãi nhau với ba mẹ, chỉ cần vừa rơi nước mắt, bọn họ đã lập tức thỏa hiệp: “Khóc cái gì, Trà Trà….được rồi, được rồi, không khóc nữa, nghe lời.”
Lúc trước Đỗ Minh Trà dựa vào điểm này, ỷ vào sủng ái mà kiêu căng, từ chỗ ba mẹ xin xỏ được không ít lợi ích.
Bây giờ Đỗ Minh Trà đã mất đi tư cách ỷ vào sủng ái mà kiêu căng.
Cô không được kiêu căng, càng không thể kiêu căng.
Đỗ Minh Trà đang ngồi trên ghế dài,vứt khăn giấy dùng xong vào trong thùng rác.
Lắp của thùng rác đóng lại.
Một cái đầu nhỏ, áp người lên vách tường, âm thầm thò ra, mái tóc hơi xoăn, mắt đen láy, giống như búp bê vậy.
Bất ngờ là Cố Nhạc Nhạc.
“Nhạc Nhạc?” Đỗ Minh Trà kinh ngạc “Em sao lại ở đây?”
“Khách sạn là của nhà dì Sơn Chi của em” Cố Nhạc Nhạc nói “Tối nay hai gia đình sẽ ở đây ăn tối.”
Đỗ Minh Trà đối với chuyện trong nhà của Cố Nhạc Nhạc không biết được nhiều.
Cô chỉ nhìn thấy ảnh mẹ của Cố Lạc Lạc một lần, tóc xoăn, váy đỏ, mặt mày sắc sảo, như hoa mẫu đơn cao quý xinh đẹp.
Còn về ba của cậu nhóc, hình như không sống cùng với hai mẹ con họ.
“Hộp quà em đã đưa cho Hoài Dữ rồi” Cố Nhạc Nhạc khô khốc nắm chặt tay, nói dối “Cậu ấy rất thích.”
“Rất thích?”
“Vâng” Cố Nhạc Nhạc mắt đảo vòng, nói bừa “Hoài Dữ nói, chỉ cần là quà chị tặng, cậu ấy đều thích!”
Sự thật là Thẩm Hoài Dữ không nói gì cả, chỉ nhìn quyển sách đó, cười một cái.
Cố Nhạc Nhạc đã dùng hết sức bú mẹ, nhưng vẫn không thuyết phục được Thẩm Hoài Dữ cùng mình đi ra ngoài gặp cô.
Thẩm Hoài Dữ hoàn toàn không có ý tham gia vào.
Khiến cho trái tim nhỏ bé của Cố Nhạc Nhạc buồn chết mất.
Đỗ Minh Trà nói: “Trẻ con nói dối mũi sẽ dài ra đó.”
Cố Nhạc Nhạc vô thức sờ mũi mình, nghĩ mà sợ hãi xác nhận lại một chút.
Vẫn may, không có bị dài ra.
Đỗ Minh Trà nhìn dáng vẻ lo lắng không yên của cậu nhóc như vậy, khom người, làm như thật vỗ vỗ bả vai của cậu nhóc: “Được rồi, chị không sao, ba mẹ em ở gần đây à? Hay là chị đưa em đi qua đó?”
Cố Nhạc Nhạc cuống quýt lắc đầu: “Không cần, không cần.”
Cậu nhóc định dẫn Đỗ Minh Trà đi gặp Thẩm Hoài Dữ, lại sợ thái độ lạnh lùng của anh, ngược lại biến khéo thành vụng, dẫn đến hai người cãi nhau……..Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé.
Do dự một lúc, Đỗ Minh Trà tạm biệt cậu, cậu buồn thiu: “Cô giáo Đỗ, chị có bạn trai chưa?”
“Chưa có, làm sao vậy?”
Ánh mắt của Cố Nhạc Nhạc lóe sáng: “Thế chị cảm thấy Hoài Dữ thế nào?”
Tư thế kéo dãn của Đỗ Minh Trà đột ngột dừng lại: “Hả?”
Cố Nhạc Nhạc ra sức đẩy mạnh tiêu thụ Thẩm Hoài Dữ: “Hoài Dữ đang tuổi tráng niên, dung mạo đoan chính, đến giờ vẫn chưa kết hôn——”
Đỗ Minh Trà một tay ấn đầu cậu nhóc: “Chị với anh ta không hợp.”
Cố Nhạc Nhạc cuồng nhiệt ghép CP, trái tim bụp vỡ vụn: “Chỗ nào không hợp?”
“Nhạc Nhạc, con không biết sao? Tuổi thọ trung bình của nam giới ngắn hơn so với nữ giới” Đỗ Minh Trà mặt không đổi sắc nói “Cái loại chuyện này, ai cũng nói không chuẩn, nhưng thầy Hoài của con tuổi lớn hơn chị rất nhiều đó, vạn nhất anh ta chết trước chị thì sao?”
Cố Nhạc Nhạc: “.......”
Cậu nhóc thế nhưng lại cảm thấy lời Đỗ Minh Trà nói rất có lý.
Cố Nhạc Nhạc vẫn không từ bỏ, vẫn truy hỏi: “Thế chị vừa nãy có phải đang khóc không? Có người bắt nạt chị à?”
“Không phải khóc, mà là rơi nước mắt. Hai ngày nay mắt của chị không được thoải mái, bị kích thích” Đỗ Minh Trà sửa lại cho cậu, nở nụ cười giải thích “Chuyện khiến người ta chảy nước mắt có rất nhiều kiểu, chẳng hạn như cay đến phát khóc, cười đến phát khóc, có người khóc vì đói.”
Cố Nhạc Nhạc chỗ hiểu chỗ không ừm một tiếng.
Sau khi tạm biệt với Đỗ Minh Trà, cậu mở cửa phòng.
Thẩm Hoài Dữ ngồi trên ghế mây, đang đọc tạp chí.
Cửa đóng lại.
Lạch cạch.
Ánh mắt của Thẩm Hoài Dữ từ trong quyển sách nhìn sang: “Minh Trà vì sao lại khóc?”
Cố Nhạc Nhạc cố gắng nhớ lại, chỉ có thể nhớ được mấy từ cuối cùng cô nói.
Thế là Cố Nhạc Nhạc trịnh trọng nói với anh: “Khóc vì đói.”
Thẩm Hoài Dữ: “.....”
Đỗ Minh Trà bước ra khỏi thang máy, rút điện thoại ra, bắt đầu tìm đường về.
Cô vẫn chưa dạo khắp thủ đô, có rất nhiều nơi vẫn chưa quen thuộc, rời khỏi chỉ dẫn đường quả thật chính là mỗi bước đều khó khăn.
Trong kỳ nghỉ lễ quốc khánh, tuyến đường của tàu điện điều chỉnh nhẹ, có một số trạm tàu sẽ không dừng lại. Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé.
Nhưng mà không ảnh hưởng gì lớn đối với cô.
Đỗ Minh Trà rời khỏi khách sạn, mất đi hơi lạnh bao bọc, hơi nóng ở bên ngoài phả thẳng vào.
Tay che lên trán, híp mắt.
Nắng quá chói mắt rồi.
Đỗ Minh Trà đứng trong làn hơi nóng bốc lên, cảm thấy sau lưng có người đang nhìn cô, vô thức quay đầu nhìn nghiêng lên trên.
Ban công chỗ lúc nãy cô vừa ở, có một người đàn ông áo sơ mi đen đang đứng, không nhìn rõ mặt.
Có thể chỉ là một người khách bình thường ra ngoài hóng gió.
Đỗ Minh Trà quay người.
Hơi lạnh nhiễm trên váy cô hoàn toàn bị hơi nóng chiếm lĩnh.
Ngày thứ 2 của kỳ nghỉ lễ quốc khánh.
Đỗ Minh Trà thoải mái ngủ nướng ở trên giường.
Làm tổ trong chăn, cô mở điện thoại ra, phát hiện thông báo mới, tác giả thế nhưng đăng liền lúc 3 chương.
Mỗi chương đều rất dài! siêu dài!
Đỗ Minh Trà kích động muốn nhảy lên kêu một tiếng năm mới đến rồi!
Cô vừa chuẩn bị mở ra xem, điện thoại rung lên báo tin nhắn mới.
Là người admin nhóm làm thêm nói chuyện riêng với cô:
「Bạn học, em còn làm thêm không?」
「Đánh giá bể bơi, rất đơn giản, tạo dáng, chụp vài tấm là được」
Admin biết tình hình của cô, lại bổ sung thêm.
「Em đeo khẩu trang chụp cũng được, không cần phải lộ mặt」
「Ảnh」
「Đây là đồ bơi, bởi vì bể bơi hướng đến đối tượng là gia đình, nên kiểu dáng tương đối bảo thủ」
Đỗ Minh Trà mở ảnh ra.
Kiểu dáng đích thực rất bảo thủ, đồ bơi liền thân màu xanh coban, kín mít từ cổ, là kiểu cho dù bị Tấn Giang* xét duyệt sau khi thấy xong cũng gật đầu bỏ qua.
Tấn Giang*: Là một trang web văn học nguyên tác đồng thời là một diễn đàn văn học lớn tại Trung Quốc, chiếm tới 80% thị trường sách điện tử của nữ giới Trung Quốc
Cô không chút do dự đồng ý.
Bên kia rất nhanh đã gửi địa chỉ chi tiết đến, một hồ bơi mới xây dựng, cách Tĩnh Thủy Loan rất gần, ở bên cạnh có một công viên nhỏ.
Đỗ Minh Trà rất hài lòng.
Lộ trình không dài, có tàu điện đi thẳng đến.
Hoàn mỹ.
Chỉ có bữa sáng cuối tuần là không hoàn chỉnh, đói bụng quấn trong chăn xem tiểu thuyết hoặc xem phim, đây mới là cách thức chuẩn xác để bắt đầu kỳ nghỉ.
Đỗ Minh Trà nằm úp sấp trên giường, ngâm nga bài hát, vui vẻ mở ba chương dài ra, hân hoan đọc từ đầu cho đến cuối——
Diễn biến truyện phát triển theo hướng vô cùng kỳ quái, ngày thứ 2 sau khi nam nữ chính động phòng, Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé. nữ chính phát hiện bản thân với nam chính có khả năng là anh em ruột.
Đỗ Minh Trà hồi hộp chuyển sang trang tiếp theo.
「Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi, tình trạng không được tốt, nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định bỏ hố, tạm biệt. 」
Đỗ Minh Trà ngồi dậy, không thể tin được nhìn điện thoại.
Còn một chương siêu dài của cô thì sao?
Cứ như thế là hết rồi?
Tuyệt vọng load lại hai lần, không load được tác giả hồi tâm chuyển ý, ngược lại load đến tin nhắn của Thẩm Hoài Dữ.
Hoài Dữ: 「Cô có phải rất thiếu tiền?」
Đỗ Minh Trà muốn nói, đúng vậy, cô rất cần tiền.
Ngón tay lại do dự, dừng lại ở trên màn hình,bất động.
Không biết vì sao, cô có thể thản nhiên nói với giáo viên, bạn học, bạn tốt thậm chí là người chủ thuê là cô rất cần tiền.
Đây không phải là chuyện xấu hổ gì, Đỗ Mình Trà đã học được cách sống chung với nghèo khó, cô thậm chí có thể dùng 5 tệ chi cho ăn uống cho cả một ngày, còn học được cách phân biệt nguyên liệu nấu ăn có tươi hay không, thành thạo kỹ năng mặc cả với người bán hàng.
Nhưng đối mặt với Thẩm Hoài Dữ, Đỗ Minh Trà lại nói không ra lời..
Cô không thể thản nhiên được.
Đỗ Minh Trà: 「Kinh tế của tôi có chút không được dư dả」
Đối phương không nói gì nhiều, trực tiếp gửi đến một liên kết.
Thẩm Hoài Dữ:「Tiếng pháp của cô cũng tạm được, thử gửi CV xem」
Đỗ Minh Trà mở liên kết, nhìn lướt qua mấy cái.
Một công ty ở bên Pháp cử năm người đến Bắc Kinh để bàn chuyện hợp tác với công ty này, muốn tìm một người trung quốc tinh thông tiếng pháp làm phiên dịch cho cuộc họp và đi cùng trong ba ngày. Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé.
Đỗ Minh Trà không xem kỹ, đóng trang web lại.
Cô vẫn còn đang đắm chìm trong tâm trạng bi thương khi bị tác giả đoạn tuyệt, trả lời: 「Xin lỗi, tôi không làm được.」
Thẩm Hoài Dữ không trả lời.
Đỗ Minh Trà thật ra không phải làm không được mà là giáo viên đã ân cần dạy bảo, không hy vọng sinh viên đi nhận các công việc làm thêm rẻ tiền.
Cô mặc dù rất thiếu tiền nhưng việc này, vẫn rất nghe lời thầy cô.
Giới dịch thuật là một vòng tròn nhỏ, một khi đã nhận việc giá thấp, sau này rất khó nhận được việc giá cao.
Người khác chỉ cho rằng người phiên dịch này giá rất rẻ, không đáng để trả giá cao.
/124
|