Tằng Trạm mang Úy Lam trở về cảnh uyển, Úy Lam chưa bao giờ nhìn thấy biệt thự rộng lớn xinh đẹp như vậy, cô vui vẻ đi tới đi lui xem xét, tiếp đó chạy thẳng lên lầu hai, đánh giá căn phòng lớn nhất, hai mắt tỏa sáng hỏi anh.
Về sau Úy Lam sẽ có phòng riêng, đúng không chú?
Tằng Trạm miễn cưỡng gật đầu.
Úy Lam mừng rỡ, nhảy cẩng lên nói Vậy tôi có thể ngủ một mình một giường
Tằng Trạm mỉm cười, chen vào Còn tùy tình huống
Khuôn mặt Úy Lam nhăn nhó, bĩu môi hờn dỗi.
Tằng Trạm đi ra ngoài cả ngày, giải quyết xong công việc liền trở về nhà, lúc này Úy Lam đã lên giường ngủ, anh tắm rửa, chui vào chăn, có điều không ngủ được, thừa dịp ánh trăng mông lung rất thích hợp làm chuyện mờ ám, chỉ cần không đánh thức cô dậy...Tằng Trạm nở nụ cười xấu xa, tay chân bắt đầu bận rộn cởi quần Úy Lam, hai mắt híp lại âm thầm đánh giá, cặp mông sinh trưởng thật tốt, no tròn, căng mọng, tay anh vuốt ve, yêu thích không nỡ buông.
Nghĩ tới bản thân đã lâu không được vận động, quả thật nhịn muốn hỏng, tay anh nhẹ nhàng mở từng nút áo của cô, hai luồng thịt tuyết trắng rốt cục bại lộ, một thời gian không thấy, lại lớn thêm. Tằng Trạm cởi quần, cầm lấy vũ khí căng cứng khó chịu chèn vào giữa hai chân cô. Hai tay Tằng Trạm chống đẩy, giống như đang hít đất, động tác lên xuống nhấp nhô, mỗi một lần đều nhắm vô cùng chính xác nhét vào.
Dần già cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, đầu anh cúi xuống, ngậm lấy đầu nhũ tiêm hồng nhuận, đôi môi kẹp chặt luyến tiếc không muốn thả ra, nương theo cơ thể Tằng Trạm chuyển động, đỉnh nhọn mềm mại bị anh kéo dài...đẩy trở về..rồi lại kéo dài ra...
Úy Lam ngủ rất say, chỉ là trước ngực thật đau, giữa hai chân lại nóng rực, cô cố gắng mở mắt, liền nhìn thấy tình cảnh vô cùng xấu hổ, thân thể trần trụi, đầu chú dán trên ngực cô, còn chỗ đó thì không ngừng chọc vào giữa hai chân cô...Úy Lam nhắm mắt, trên đời sao có người mặt dày đến vậy? Cô giả bộ ngủ say, miệng ư a than nhẹ, vận dụng hết sức lực giơ tay vỗ mạnh vào ót Tằng Trạm.
A..
Tằng Trạm bị đánh bất ngờ kêu lên, ngẩng đầu thấy Úy Lam vẫn đang ngủ, anh hừ một cái, trong mơ còn biết đánh người...Tằng Trạm chỉnh lại tư thế, để côn thịt chống lên khe huyệt nhỏ xíu, chậm rãi xâm nhập, đầu tròn bóng loáng cố nông vào cửa huyệt chật hẹp khô khốc.
Úy Lam nhíu mày, âm thầm mắng chửi, chú đúng là cầm thú, biến thái! Cô há mồm hét lên, nhắm ngay lỗ tai Tằng Trạm, âm thanh vang vọng...Tằng Trạm cảm thấy màng nhĩ mình đã bị phá hủy, nhanh chóng dịch đầu ra xa, tay bụm lấy miệng cô.
Sao vậy?
Chú thừa dịp tôi đang ngủ muốn ép buộc? Chú có biết đau cỡ nào không hả?
Tằng Trạm lắc đầu Tôi thích em nên mới làm
Úy Lam bừng bừng lửa giận, không nói hai lời, nhấc chân đá mạnh lên côn thịt sừng sững của Tằng Trạm, lực đạo tuyệt không nhỏ chút nào ...Tằng Trạm kêu thảm thiết, hai tay ôm lấy hạ thể, sắc mặt tái xanh! Cô bé này ra tay thật độc ác.
Úy Lam đắc ý cười cười, xứng đáng, dám nói thích sao, để xem chú còn thích nổi không, cô ngồi dậy nhướng mày nhìn anh, khuôn mặt vui vẻ khi nhìn người khác gặp họa.
Tằng Trạm xuýt xoa, bộ vị cực kỳ đau nhức, mồ hôi lạnh chảy ròng, côn thịt trở nên mềm nhũn, hai người đều im lặng, một lúc sau cơn đau có phần giảm bớt, chỉ là vật nam tính vẫn ủ rủ ngẻo đầu, Tằng Trạm lo lắng rầu rỉ, dùng tay vọc vọc 'cậu nhỏ' của mình.
Úy Lam cảm thấy chú thật kinh tởm, xoay đầu qua chỗ khác. Tằng Trạm mất hơn nửa ngày, hết xoa rồi nắn, sử dụng nhiều biện pháp, có điều...thứ kia không hề phản ứng, một chút cứng rắn cũng không! Sắc mặt Tằng Trạm càng xanh xao lợi hại...Xong rồi, Úy Lam đã đem anh phế bỏ.
Úy Lam cũng dần tỉnh táo, liếc nhìn vẻ mặt thất thần của chú, vật kia thường ngày vẫn cứng rắn mọi lúc mọi nơi, sao hiện tại...rũ rượi thành một đoàn, nhìn thật đáng thương...cô nhẹ giọng hỏi Sao rồi?
Tằng Trạm không buồn trả lời, đáy lòng gào thét, không, không thể, chỉ một cước...làm sao lại trở nên như vậy?
Về sau Úy Lam sẽ có phòng riêng, đúng không chú?
Tằng Trạm miễn cưỡng gật đầu.
Úy Lam mừng rỡ, nhảy cẩng lên nói Vậy tôi có thể ngủ một mình một giường
Tằng Trạm mỉm cười, chen vào Còn tùy tình huống
Khuôn mặt Úy Lam nhăn nhó, bĩu môi hờn dỗi.
Tằng Trạm đi ra ngoài cả ngày, giải quyết xong công việc liền trở về nhà, lúc này Úy Lam đã lên giường ngủ, anh tắm rửa, chui vào chăn, có điều không ngủ được, thừa dịp ánh trăng mông lung rất thích hợp làm chuyện mờ ám, chỉ cần không đánh thức cô dậy...Tằng Trạm nở nụ cười xấu xa, tay chân bắt đầu bận rộn cởi quần Úy Lam, hai mắt híp lại âm thầm đánh giá, cặp mông sinh trưởng thật tốt, no tròn, căng mọng, tay anh vuốt ve, yêu thích không nỡ buông.
Nghĩ tới bản thân đã lâu không được vận động, quả thật nhịn muốn hỏng, tay anh nhẹ nhàng mở từng nút áo của cô, hai luồng thịt tuyết trắng rốt cục bại lộ, một thời gian không thấy, lại lớn thêm. Tằng Trạm cởi quần, cầm lấy vũ khí căng cứng khó chịu chèn vào giữa hai chân cô. Hai tay Tằng Trạm chống đẩy, giống như đang hít đất, động tác lên xuống nhấp nhô, mỗi một lần đều nhắm vô cùng chính xác nhét vào.
Dần già cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, đầu anh cúi xuống, ngậm lấy đầu nhũ tiêm hồng nhuận, đôi môi kẹp chặt luyến tiếc không muốn thả ra, nương theo cơ thể Tằng Trạm chuyển động, đỉnh nhọn mềm mại bị anh kéo dài...đẩy trở về..rồi lại kéo dài ra...
Úy Lam ngủ rất say, chỉ là trước ngực thật đau, giữa hai chân lại nóng rực, cô cố gắng mở mắt, liền nhìn thấy tình cảnh vô cùng xấu hổ, thân thể trần trụi, đầu chú dán trên ngực cô, còn chỗ đó thì không ngừng chọc vào giữa hai chân cô...Úy Lam nhắm mắt, trên đời sao có người mặt dày đến vậy? Cô giả bộ ngủ say, miệng ư a than nhẹ, vận dụng hết sức lực giơ tay vỗ mạnh vào ót Tằng Trạm.
A..
Tằng Trạm bị đánh bất ngờ kêu lên, ngẩng đầu thấy Úy Lam vẫn đang ngủ, anh hừ một cái, trong mơ còn biết đánh người...Tằng Trạm chỉnh lại tư thế, để côn thịt chống lên khe huyệt nhỏ xíu, chậm rãi xâm nhập, đầu tròn bóng loáng cố nông vào cửa huyệt chật hẹp khô khốc.
Úy Lam nhíu mày, âm thầm mắng chửi, chú đúng là cầm thú, biến thái! Cô há mồm hét lên, nhắm ngay lỗ tai Tằng Trạm, âm thanh vang vọng...Tằng Trạm cảm thấy màng nhĩ mình đã bị phá hủy, nhanh chóng dịch đầu ra xa, tay bụm lấy miệng cô.
Sao vậy?
Chú thừa dịp tôi đang ngủ muốn ép buộc? Chú có biết đau cỡ nào không hả?
Tằng Trạm lắc đầu Tôi thích em nên mới làm
Úy Lam bừng bừng lửa giận, không nói hai lời, nhấc chân đá mạnh lên côn thịt sừng sững của Tằng Trạm, lực đạo tuyệt không nhỏ chút nào ...Tằng Trạm kêu thảm thiết, hai tay ôm lấy hạ thể, sắc mặt tái xanh! Cô bé này ra tay thật độc ác.
Úy Lam đắc ý cười cười, xứng đáng, dám nói thích sao, để xem chú còn thích nổi không, cô ngồi dậy nhướng mày nhìn anh, khuôn mặt vui vẻ khi nhìn người khác gặp họa.
Tằng Trạm xuýt xoa, bộ vị cực kỳ đau nhức, mồ hôi lạnh chảy ròng, côn thịt trở nên mềm nhũn, hai người đều im lặng, một lúc sau cơn đau có phần giảm bớt, chỉ là vật nam tính vẫn ủ rủ ngẻo đầu, Tằng Trạm lo lắng rầu rỉ, dùng tay vọc vọc 'cậu nhỏ' của mình.
Úy Lam cảm thấy chú thật kinh tởm, xoay đầu qua chỗ khác. Tằng Trạm mất hơn nửa ngày, hết xoa rồi nắn, sử dụng nhiều biện pháp, có điều...thứ kia không hề phản ứng, một chút cứng rắn cũng không! Sắc mặt Tằng Trạm càng xanh xao lợi hại...Xong rồi, Úy Lam đã đem anh phế bỏ.
Úy Lam cũng dần tỉnh táo, liếc nhìn vẻ mặt thất thần của chú, vật kia thường ngày vẫn cứng rắn mọi lúc mọi nơi, sao hiện tại...rũ rượi thành một đoàn, nhìn thật đáng thương...cô nhẹ giọng hỏi Sao rồi?
Tằng Trạm không buồn trả lời, đáy lòng gào thét, không, không thể, chỉ một cước...làm sao lại trở nên như vậy?
/151
|