Chân trước của Uý Lam vừa bước vào cửa, Tằng Trạm ở phía sau cũng vội chạy theo, Uý Lam tức giận đập mạnh cánh cửa lên người anh, Tằng Trạm giơ tay bắt lấy, trừng mắt nhìn cô, Uý Lam cũng không né tránh, hất cằm nhìn anh trân trối, cô muốn trừng chết anh.
Em lại sao vậy? Tằng Trạm đẩy cánh cửa đi vào trong, Uý Lam đứng yên tại chỗ, không nói tiếng nào, Tằng Trạm ngồi xuống giường, cười hỏi Nói cho tôi nghe được không?
Chú gạt tôi, chú nói chú không có người thân Uý Lam ấm ức, nức nở Chú lừa tôi đi theo...
Tằng Trạm chịu không nổi khi nhìn bộ dạng uỷ khuất của cô, khẽ vươn tay kéo Uý Lam lại gần, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói Hiện tại tôi chỉ có mình Uý Lam là người thân, em phải tin tôi
Uý Lam lắc đầu Không tin
Người đó và tôi vốn không còn liên quan, ông ta cũng không coi tôi như con Tằng Trạm ôm Uý Lam vào lòng, hôn lên trán cô nói tiếp Tôi cũng như em, không ai đau không ai thương
Đôi mắt Úy Lam thoáng hồng, hình như vừa rồi cô nghe được cũng giống như vậy, cô đưa tay vuốt má Tằng Trạm , có chút đau lòng Chú đang thương tâm?
Tằng Trạm ngẩn người, mím môi cười.
Tần Cẩn trở về liền nói chuyện huỷ bỏ hôn ước với Tằng Trạm, Tần Thế Vinh ngẩn người, ngơ ngác nhìn Tần Cẩn, Tằng Trạm này...làm sao có thể to gan như vậy, cưỡng gian trẻ vị thành niên? Còn để vợ sắp cưới phát hiện được? Tần Thế Vinh tỉnh táo suy xét, ba Tằng Trạm là tham mưu, còn bản thân ông lập tức được điều đi tỉnh lý, tuy hai bên không cùng chung lợi ích, có điều liên hôn chính trị và quân sự, luôn là hôn phối tốt nhất. Tần Thế Vinh nhìn Tần Cẩn, nhỏ giọng khuyên can.
Con cũng không bắt được tại trận, đừng ăn nói lung tung
Tần Cẩn đứng phắt dậy, tay run run chỉ vào Tần Thế Vinh Chuyện của con không cần ba lo Nói xong 'rầm' một tiếng sập cửa bỏ đi, Tần Thế Vinh đau đầu, Tằng Trạm ơi Tằng Trạm, đàn ông có ăn vụng cũng không thể ở ngay trước mặt vợ sắp cưới của mình chứ. Tần Thế Vinh gọi điện thoại cho Tằng Hải, đầu bên kia cũng không bắt máy, Tần Thế Vinh có chút đứng ngồi không yên, không biết bước kế tiếp nên làm thế nào? Chỉ lát sau, Tằng Hải gọi lại.
Lão Tần, ông yên tâm, cá tính Tằng Trạm tôi hiểu rõ, chuyện này sẽ không để Tiểu Cẩn chịu uất ức, việc kết hôn đã định, không thể huỷ bỏ 6
Giọng nói vô cùng chắc chắn...Tần Thế Vinh hít sâu một hơi, vậy thì...bên mình muốn từ hôn cũng không được, liền cười hùa theo Tốt, tốt
Tằng Trạm mang Uý Lam trở về đã được hai ngày, gói băng vệ sinh bạn anh để lại cũng xài hết, Tằng Trạm đành dắt Uý Lam đi mua. Uý Lam không quan tâm, chỉ đi theo Tằng Trạm, nhìn anh mua một đống túi to túi nhỏ, đáy lòng Tằng Trạm không ngừng than thở, lẽ ra việc này nên để Uý Lam tự mình đi mua mới đúng. Trước tiên việc dùng băng vệ sinh như thế nào, một chút khái niệm Uý Lam cũng không biết, còn Tằng Trạm, anh cũng chưa thấy bao giờ, chỉ là...Uý Lam không chịu học, Tằng Trạm đành tự mình ra tay, đem băng vệ sinh dán sẵn lên quần lót, Uý Lam chỉ việc mặc thôi.
Nhưng Tằng Trạm không phải là người khéo tay, mỗi lần chuẩn bị xong luôn luôn méo mó, khi Uý Lam mặc vào lại dính lên quần trong, bất đắc dĩ Tằng Trạm lại xuống lầu mua một đống lớn quần lót, cô bé thích sạch sẽ, cứ dính một chút lại đòi đi thay, kết quả...một núi quần dơ vứt đầy ra đó. Tằng Trạm không muốn lại chịu đựng ánh mắt kỳ thị của người bán hàng, trái lại đi thẳng vào phòng tắm, gom hết đống quần lót dơ bỏ vào máy giặt, đúng là làm trâu làm ngựa nha, Tằng Trạm ngồi một bên, vừa nghĩ vừa nghiến răng nghiến lợi, chờ khi kinh nguyệt xong, nhất định phải bồi thường cho anh.
Tằng Trạm thật mong đợi cô bé mau hết, một ngày kiểm tra mấy lần, Uý Lam chán ghét, mắng Chú đừng xem nữa, sao không để tôi yên...
Chú cứ đòi nhìn nơi riêng tư của cô, còn muốn sờ thử, sờ thì thôi đi, còn đưa ngón tay chọc chọc...khó chịu biết bao nhiêu!
Tằng Trạm gật gù Tôi chỉ định kiểm tra chút thôi...
Em lại sao vậy? Tằng Trạm đẩy cánh cửa đi vào trong, Uý Lam đứng yên tại chỗ, không nói tiếng nào, Tằng Trạm ngồi xuống giường, cười hỏi Nói cho tôi nghe được không?
Chú gạt tôi, chú nói chú không có người thân Uý Lam ấm ức, nức nở Chú lừa tôi đi theo...
Tằng Trạm chịu không nổi khi nhìn bộ dạng uỷ khuất của cô, khẽ vươn tay kéo Uý Lam lại gần, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói Hiện tại tôi chỉ có mình Uý Lam là người thân, em phải tin tôi
Uý Lam lắc đầu Không tin
Người đó và tôi vốn không còn liên quan, ông ta cũng không coi tôi như con Tằng Trạm ôm Uý Lam vào lòng, hôn lên trán cô nói tiếp Tôi cũng như em, không ai đau không ai thương
Đôi mắt Úy Lam thoáng hồng, hình như vừa rồi cô nghe được cũng giống như vậy, cô đưa tay vuốt má Tằng Trạm , có chút đau lòng Chú đang thương tâm?
Tằng Trạm ngẩn người, mím môi cười.
Tần Cẩn trở về liền nói chuyện huỷ bỏ hôn ước với Tằng Trạm, Tần Thế Vinh ngẩn người, ngơ ngác nhìn Tần Cẩn, Tằng Trạm này...làm sao có thể to gan như vậy, cưỡng gian trẻ vị thành niên? Còn để vợ sắp cưới phát hiện được? Tần Thế Vinh tỉnh táo suy xét, ba Tằng Trạm là tham mưu, còn bản thân ông lập tức được điều đi tỉnh lý, tuy hai bên không cùng chung lợi ích, có điều liên hôn chính trị và quân sự, luôn là hôn phối tốt nhất. Tần Thế Vinh nhìn Tần Cẩn, nhỏ giọng khuyên can.
Con cũng không bắt được tại trận, đừng ăn nói lung tung
Tần Cẩn đứng phắt dậy, tay run run chỉ vào Tần Thế Vinh Chuyện của con không cần ba lo Nói xong 'rầm' một tiếng sập cửa bỏ đi, Tần Thế Vinh đau đầu, Tằng Trạm ơi Tằng Trạm, đàn ông có ăn vụng cũng không thể ở ngay trước mặt vợ sắp cưới của mình chứ. Tần Thế Vinh gọi điện thoại cho Tằng Hải, đầu bên kia cũng không bắt máy, Tần Thế Vinh có chút đứng ngồi không yên, không biết bước kế tiếp nên làm thế nào? Chỉ lát sau, Tằng Hải gọi lại.
Lão Tần, ông yên tâm, cá tính Tằng Trạm tôi hiểu rõ, chuyện này sẽ không để Tiểu Cẩn chịu uất ức, việc kết hôn đã định, không thể huỷ bỏ 6
Giọng nói vô cùng chắc chắn...Tần Thế Vinh hít sâu một hơi, vậy thì...bên mình muốn từ hôn cũng không được, liền cười hùa theo Tốt, tốt
Tằng Trạm mang Uý Lam trở về đã được hai ngày, gói băng vệ sinh bạn anh để lại cũng xài hết, Tằng Trạm đành dắt Uý Lam đi mua. Uý Lam không quan tâm, chỉ đi theo Tằng Trạm, nhìn anh mua một đống túi to túi nhỏ, đáy lòng Tằng Trạm không ngừng than thở, lẽ ra việc này nên để Uý Lam tự mình đi mua mới đúng. Trước tiên việc dùng băng vệ sinh như thế nào, một chút khái niệm Uý Lam cũng không biết, còn Tằng Trạm, anh cũng chưa thấy bao giờ, chỉ là...Uý Lam không chịu học, Tằng Trạm đành tự mình ra tay, đem băng vệ sinh dán sẵn lên quần lót, Uý Lam chỉ việc mặc thôi.
Nhưng Tằng Trạm không phải là người khéo tay, mỗi lần chuẩn bị xong luôn luôn méo mó, khi Uý Lam mặc vào lại dính lên quần trong, bất đắc dĩ Tằng Trạm lại xuống lầu mua một đống lớn quần lót, cô bé thích sạch sẽ, cứ dính một chút lại đòi đi thay, kết quả...một núi quần dơ vứt đầy ra đó. Tằng Trạm không muốn lại chịu đựng ánh mắt kỳ thị của người bán hàng, trái lại đi thẳng vào phòng tắm, gom hết đống quần lót dơ bỏ vào máy giặt, đúng là làm trâu làm ngựa nha, Tằng Trạm ngồi một bên, vừa nghĩ vừa nghiến răng nghiến lợi, chờ khi kinh nguyệt xong, nhất định phải bồi thường cho anh.
Tằng Trạm thật mong đợi cô bé mau hết, một ngày kiểm tra mấy lần, Uý Lam chán ghét, mắng Chú đừng xem nữa, sao không để tôi yên...
Chú cứ đòi nhìn nơi riêng tư của cô, còn muốn sờ thử, sờ thì thôi đi, còn đưa ngón tay chọc chọc...khó chịu biết bao nhiêu!
Tằng Trạm gật gù Tôi chỉ định kiểm tra chút thôi...
/151
|