Tần Cẩn khóc thật lâu, cuối cùng tiếng khóc dần chuyển sang thút thít, Tằng Trạm đứng gần đó có chút phiền muộn.
Có lẽ do ngồi yên quá lâu, tới khi nhúc nhích, cả người Tần Cẩn liền lăn xuống sườn núi ...Tằng Trạm nhìn cảnh tượng đó rất muốn cười một cái, nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tần Cẩn, anh mới vội hoàn hồn, dùng đôi chân dài phóng theo, chỉ là tư thế anh nhảy nhảy bên cạnh Tần Cẩn đang lăn như quả bóng, rất không anh hùng...Đúng là không thể hiểu nổi, người đã lớn như vậy, ngồi trên sườn núi cũng có thể xoay người lăn xuống.
Từng vòng từng vòng...còn chưa dừng lại, cả người Tần Cẩn đều đau, rõ ràng đang ngồi rất tốt vậy mà phút chốc giống như viên cầu lăn xuống ... Tằng Trạm thở dài, vội nắm lấy nhánh cây trên cành bật người về phía trước, đón đầu hướng lăn tới của Tần Cẩn, vừa vặn cả người cô đụng vào chân anh rồi dừng lại ... Hình ảnh này muốn bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu. Tần Cẩn ngồi dậy xoa bóp khuỷu tay, Tằng Trạm xác định cô đã giữ được thăng bằng, mới ngồi xổm xuống hỏi.
Có sao không?
Tần Cẩn gật đầu Không có việc gì
Thật ra là đau chết...Tần Cẩn mếu máo, mặt mũi đều mất sạch, Tằng Trạm không định cõng Tần Cẩn, Tần Cẩn cũng không cần lưng của anh, hai người cứ vậy chậm rãi từng bước đi trở về.
Đến cửa phòng Tần Cẩn, cuối cùng cô cũng bộc phát, quay đầu nhìn Tằng Trạm, hung hăng giẫm lên chân anh một cái mắng Anh chính là đồ khốn Đi vào trong rồi đóng cửa 'Rầm' một tiếng.
Tằng Trạm đứng yên nhếch mép...ừ...anh là một tên khốn, nhưng hết cách, anh không thể không có Uý Lam! Tằng Trạm vỗ vỗ bụi trên người, đi về phía phòng cô bé của anh. Cửa không khoá, Tằng Trạm đẩy nhẹ rồi bước vào Tằng Trạm cởi áo khoác ngoài, leo lên giường, vươn tay mò vào chăn, trống không, Uý Lam không thấy...Tằng Trạm hốt hoảng, gọi to.
Uý Lam? Không có tiếng đáp lại.
Tằng Trạm vò đầu, liên tiếp la lớn Uý Lam, Uý Lam Sau đó từ phòng tắm truyền tới giọng nói yếu ớt Trong này
Tằng Trạm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi tới cửa phòng tắm vặn mở, cũng may bên trong không khoá lại, anh vội bước vào, chỉ thấy cơ thể trơn bóng của Uý Lam đang ngâm ở trong bồn tắm, hai tay nắm lấy thành bồn, khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó. Tằng Trạm ngồi xổm xuống cạnh bồn tắm, vuốt ve da thịt trắng nõn của cô hỏi.
Đang chờ tôi sao
Uý Lam gật đầu, sắc mặt trắng bệch, Tằng Trạm đưa tay đặt lên trán cô, có chút lo lắng Như thế nào? Không khoẻ?
Uý Lam gật đầu Bụng...bụng bị lạnh
Tằng Trạm nắm tay cô, nhíu mày Hôm nay mặc không đủ ấm? Tằng Trạm đưa tay nhúng vào nước trong bồn Ngâm bao lâu rồi? Phải ngâm nước thật nóng mới trị được.
Uý Lam nghĩ ngợi, rồi nói Cũng vừa ngâm, nhưng không bớt
Trên trán cô bé mồ hôi chảy ròng ròng, hai hàng lông mi cong vút đóng nhẹ, bộ dáng mệt mỏi buồn ngủ, Tằng Trạm đau lòng không thôi, hôn lên má cô một cái, thấp giọng vỗ về.
Để tôi mang em đi ngâm suối nước nóng
Cầm lấy áo ngủ mặc tạm lên người Uý Lam, sau đó bế cô đi thẳng đến khu vực suối nước nóng. Tằng Trạm cảm thấy Uý Lam giống như người giấy, nhẹ tênh, ôm trong tay...căn bản không tốn chút hơi sức gì, Uý Lam vốn đang khó chịu nên để mặc anh muốn ôm đi đâu thì đi.
Uý Lam được Tằng Trạm ôm vào một phòng, bên trong có ao nước nóng, anh giơ tay mở đèn tròn, sau đó cởi quần áo của cô, hai người cùng đi xuống ao, nước rất ấm, Uý Lam ngồi bên trong, thân hình nhẹ nhàng run run, cô liền đem cả người rụt xuống dưới nước, Tằng Trạm ngồi bên cạnh, vô cùng sốt ruột, chẳng lẽ khó chịu như vậy
Sau mười phút, Uý Lam thấy bụng không còn đau nữa, chân mày cũng chậm rãi giãn ra, cảm thán Thật thoải mái
Sắc mặt cô bé hồng lên không ít, lúc này Tằng Trạm mới yên tâm, lớn gan sát lại gần cô, tay anh choàng lên vai cô hỏi Hết khó chịu?
Uý Lam gật gật, còn nói thêm Cực kỳ thoải mái
Uý Lam cúi xuống nhìn bản thân, cả người trần truồng, lại nhìn qua Tằng Trạm có mặc quần lót, không khỏi nhỏ giọng nói Tại sao chú không cho tôi mặc quần ... Phía dưới trống không, rất kì cục.
Tằng Trạm mím môi, đáp Đã quên Nói xong không quên liếc nhìn nơi tư mật của cô bé. Làn nước trong suốt, cộng với ánh đèn mờ ảo càng tôn lên vẻ diễm lệ hút hồn, Tằng Trạm nuốt nước bọt, một tay nâng mông cô đặt lên đùi mình, có thể nhờ nước...phía dưới trơn trượt, anh có thể đi vào, đêm nay, mọi thứ đều rất thuận lợi.
Có lẽ do ngồi yên quá lâu, tới khi nhúc nhích, cả người Tần Cẩn liền lăn xuống sườn núi ...Tằng Trạm nhìn cảnh tượng đó rất muốn cười một cái, nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tần Cẩn, anh mới vội hoàn hồn, dùng đôi chân dài phóng theo, chỉ là tư thế anh nhảy nhảy bên cạnh Tần Cẩn đang lăn như quả bóng, rất không anh hùng...Đúng là không thể hiểu nổi, người đã lớn như vậy, ngồi trên sườn núi cũng có thể xoay người lăn xuống.
Từng vòng từng vòng...còn chưa dừng lại, cả người Tần Cẩn đều đau, rõ ràng đang ngồi rất tốt vậy mà phút chốc giống như viên cầu lăn xuống ... Tằng Trạm thở dài, vội nắm lấy nhánh cây trên cành bật người về phía trước, đón đầu hướng lăn tới của Tần Cẩn, vừa vặn cả người cô đụng vào chân anh rồi dừng lại ... Hình ảnh này muốn bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu. Tần Cẩn ngồi dậy xoa bóp khuỷu tay, Tằng Trạm xác định cô đã giữ được thăng bằng, mới ngồi xổm xuống hỏi.
Có sao không?
Tần Cẩn gật đầu Không có việc gì
Thật ra là đau chết...Tần Cẩn mếu máo, mặt mũi đều mất sạch, Tằng Trạm không định cõng Tần Cẩn, Tần Cẩn cũng không cần lưng của anh, hai người cứ vậy chậm rãi từng bước đi trở về.
Đến cửa phòng Tần Cẩn, cuối cùng cô cũng bộc phát, quay đầu nhìn Tằng Trạm, hung hăng giẫm lên chân anh một cái mắng Anh chính là đồ khốn Đi vào trong rồi đóng cửa 'Rầm' một tiếng.
Tằng Trạm đứng yên nhếch mép...ừ...anh là một tên khốn, nhưng hết cách, anh không thể không có Uý Lam! Tằng Trạm vỗ vỗ bụi trên người, đi về phía phòng cô bé của anh. Cửa không khoá, Tằng Trạm đẩy nhẹ rồi bước vào Tằng Trạm cởi áo khoác ngoài, leo lên giường, vươn tay mò vào chăn, trống không, Uý Lam không thấy...Tằng Trạm hốt hoảng, gọi to.
Uý Lam? Không có tiếng đáp lại.
Tằng Trạm vò đầu, liên tiếp la lớn Uý Lam, Uý Lam Sau đó từ phòng tắm truyền tới giọng nói yếu ớt Trong này
Tằng Trạm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi tới cửa phòng tắm vặn mở, cũng may bên trong không khoá lại, anh vội bước vào, chỉ thấy cơ thể trơn bóng của Uý Lam đang ngâm ở trong bồn tắm, hai tay nắm lấy thành bồn, khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó. Tằng Trạm ngồi xổm xuống cạnh bồn tắm, vuốt ve da thịt trắng nõn của cô hỏi.
Đang chờ tôi sao
Uý Lam gật đầu, sắc mặt trắng bệch, Tằng Trạm đưa tay đặt lên trán cô, có chút lo lắng Như thế nào? Không khoẻ?
Uý Lam gật đầu Bụng...bụng bị lạnh
Tằng Trạm nắm tay cô, nhíu mày Hôm nay mặc không đủ ấm? Tằng Trạm đưa tay nhúng vào nước trong bồn Ngâm bao lâu rồi? Phải ngâm nước thật nóng mới trị được.
Uý Lam nghĩ ngợi, rồi nói Cũng vừa ngâm, nhưng không bớt
Trên trán cô bé mồ hôi chảy ròng ròng, hai hàng lông mi cong vút đóng nhẹ, bộ dáng mệt mỏi buồn ngủ, Tằng Trạm đau lòng không thôi, hôn lên má cô một cái, thấp giọng vỗ về.
Để tôi mang em đi ngâm suối nước nóng
Cầm lấy áo ngủ mặc tạm lên người Uý Lam, sau đó bế cô đi thẳng đến khu vực suối nước nóng. Tằng Trạm cảm thấy Uý Lam giống như người giấy, nhẹ tênh, ôm trong tay...căn bản không tốn chút hơi sức gì, Uý Lam vốn đang khó chịu nên để mặc anh muốn ôm đi đâu thì đi.
Uý Lam được Tằng Trạm ôm vào một phòng, bên trong có ao nước nóng, anh giơ tay mở đèn tròn, sau đó cởi quần áo của cô, hai người cùng đi xuống ao, nước rất ấm, Uý Lam ngồi bên trong, thân hình nhẹ nhàng run run, cô liền đem cả người rụt xuống dưới nước, Tằng Trạm ngồi bên cạnh, vô cùng sốt ruột, chẳng lẽ khó chịu như vậy
Sau mười phút, Uý Lam thấy bụng không còn đau nữa, chân mày cũng chậm rãi giãn ra, cảm thán Thật thoải mái
Sắc mặt cô bé hồng lên không ít, lúc này Tằng Trạm mới yên tâm, lớn gan sát lại gần cô, tay anh choàng lên vai cô hỏi Hết khó chịu?
Uý Lam gật gật, còn nói thêm Cực kỳ thoải mái
Uý Lam cúi xuống nhìn bản thân, cả người trần truồng, lại nhìn qua Tằng Trạm có mặc quần lót, không khỏi nhỏ giọng nói Tại sao chú không cho tôi mặc quần ... Phía dưới trống không, rất kì cục.
Tằng Trạm mím môi, đáp Đã quên Nói xong không quên liếc nhìn nơi tư mật của cô bé. Làn nước trong suốt, cộng với ánh đèn mờ ảo càng tôn lên vẻ diễm lệ hút hồn, Tằng Trạm nuốt nước bọt, một tay nâng mông cô đặt lên đùi mình, có thể nhờ nước...phía dưới trơn trượt, anh có thể đi vào, đêm nay, mọi thứ đều rất thuận lợi.
/151
|