Edit: Giáng Sinh
Tằng Trạm chạy theo xe cứu thương đến bệnh viện, nhanh chóng tiến hành cấp cứu.
Phẫu thuật được hai mươi phút thì Tằng Hải và mẹ Tằng Tử San mới vào tới. Tằng Trạm ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt ngập tràn nước mắt của người đàn bà. Bà ta đằng đằng sát khí cực kỳ hung ác nhào tới nắm lấy cổ áo anh: “Mày! Mày là cái thứ súc sinh, rốt cuộc mày đã làm gì con gái tao?”
Tằng Hải vừa nghe hai từ “súc sinh” thì liền nhăn xị mặt lại, hận không thể đánh cho bà ta một trận.
Tằng Trạm không hề nổi giận, mẹ Tằng Tử San liếc mắt xuống cổ áo anh thấy có dấu hôn đỏ mọng của son môi, nghĩ rằng anh và Tằng Tử San đã xảy ra quan hệ gì.
“Mày, mày…” Bà chỉ cổ áo Tằng Trạm: “Mày và Tử San, mày và Tử San…” Bà không dám tưởng tượng anh em cùng cha khác mẹ lại phát sinh chuyện đó. Bà biết rõ Tằng Tử San rất thích Tằng Trạm, còn Tằng Trạm có ý gì với Tử San hay không cũng không quan trọng, không chừng cái thằng khốn nạn này lại làm cái chuyện loạn luân với Tử San để chọc cho bà và Tằng Hải giận điên đến chết.
Tằng Trạm chợt đẩy bà ra, sửa sửa lại áo, thấp giọng mắng: “Tự đi hỏi con gái cưng của bà đấy, mắc mớ gì đến tôi.”
“Tiểu Trạm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tằng Hải lo lắng nhìn anh, lòng ông như lửa đốt, chẳng phải đã đưa Tằng Tử San đến nơi khác rồi sao. Con bé đột nhiên trở về, bọn họ không hề biết, thiệt là xằng bậy hết sức…
Tằng Trạm lắc đầu: “Uống rượu rồi đụng xe.”
“Sao con biết…” Tằng Hải nhìn Tằng Trạm, hỏi: “Con bé đuổi theo con?”
Tằng Trạm gật đầu: “Dạ, bạt mạng đuổi theo.” Vừa nói vừa liếc mẹ Tằng Tử San. Bà ta vừa nghe hai chữ “bạt mạng” liền phát điên, đứng phắc dậy nhào tới Tằng Trạm: “Mày tại sao phải bỏ chạy? Tại sao mày lại muốn hại con bé? Nó vẫn còn con nít…”
Con nít? Tằng Trạm cười khẩy: “Bà mua xe hơi cho nó?”
Vừa nghe xe hơi, Tằng Hải và mẹ Tằng Tử San liền ngẩn ra, ở đâu ra xe hơi?
Tằng Trạm cười cười: “Cái này mấy người nên hỏi Tằng Tử San.”
Đèn ở phòng cấp cứu vẫn còn sáng. Tằng Trạm cũng hi vọng Tằng Tử San không xảy ra bất trắc gì… Chờ tới khi đèn tắt, y tá bước ra, mẹ Tằng Tử San chạy tới rưng rưng nước mắt: “Con tôi thế nào, thế nào rồi?”
Y tá cúi đầu xin lỗi, nói câu kinh điển mà người nhà bệnh nhân đều sợ và không muốn nghe nhất: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức…”
Mẹ Tằng Tử San ngã ngửa ra sau, Tằng Hải ôm lấy bà, cau mày. Bác sĩ giờ mới bước ra, bỏ khẩu trang xuống, vẻ mặt bình tĩnh: “Thật xin lỗi, đầu và tim bệnh nhân bị tổn thương rất nặng… Cấp cứu không có hiệu quả!”
Không có hiệu quả!
Mắt mẹ Tằng Tử San trợn trắng rồi ngất lịm đi.
Dọc hành lang cực kỳ im ắng. Tằng Trạm rất khó chịu, dù sao cũng vì đuổi theo anh mà tạo thành cục diện tệ hại như bây giờ. Một giây trước đó còn sống tốt đẹp, còn giờ thì… Tằng Hải ngồi sụp xuống ghế, hô hấp nặng nề, hai tay nắm chặt thành hai quả đấm…
Tằng Tử San được đẩy ra, Tằng Hải liền đứng dậy vén tấm khăn trắng nhìn một lần, sau đó lảo đảo mấy bước, được y tá đỡ lấy.
Mẹ Tằng Tử San vẫn chưa tỉnh lại, đã được y tá đưa vào phòng bệnh.
Tằng Trạm nhìn Tằng Hải rồi lại nhìn người đã mất dưới tấm khăn trắng lạnh lẽo, cúi thấp đầu, nghe tiếng lộc cộc của bánh xe phát ra giữa không khí tang thương.
Úy Lam gọi điện tới thì Tằng Trạm vẫn còn ở bệnh viện, anh không biết chuyện này có phải báo ứng hay không nhưng… Báo ứng sao lại đổ lên đầu của Tằng Tử San.
“Sao chú chưa về nhà? Ba giờ sáng rồi!” Úy Lam ngáp một cái, có chút tức giận.
Tằng Trạm nghe được giọng của Úy Lam, ngực chợt đau dữ dội. Quan hệ máu mủ với Tằng Tử San, đó là một mạng người tuổi đời còn rất trẻ, chỉ lớn hơn vợ anh một hai tuổi thôi…
Bất kể là thế nào, con bé cũng nên được sống.
Tằng Trạm cảm thấy chua xót, lại nhớ tới mẹ mình, nhất thời cảm thấy sinh mạng thật yếu ớt.
Tằng Trạm chạy theo xe cứu thương đến bệnh viện, nhanh chóng tiến hành cấp cứu.
Phẫu thuật được hai mươi phút thì Tằng Hải và mẹ Tằng Tử San mới vào tới. Tằng Trạm ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt ngập tràn nước mắt của người đàn bà. Bà ta đằng đằng sát khí cực kỳ hung ác nhào tới nắm lấy cổ áo anh: “Mày! Mày là cái thứ súc sinh, rốt cuộc mày đã làm gì con gái tao?”
Tằng Hải vừa nghe hai từ “súc sinh” thì liền nhăn xị mặt lại, hận không thể đánh cho bà ta một trận.
Tằng Trạm không hề nổi giận, mẹ Tằng Tử San liếc mắt xuống cổ áo anh thấy có dấu hôn đỏ mọng của son môi, nghĩ rằng anh và Tằng Tử San đã xảy ra quan hệ gì.
“Mày, mày…” Bà chỉ cổ áo Tằng Trạm: “Mày và Tử San, mày và Tử San…” Bà không dám tưởng tượng anh em cùng cha khác mẹ lại phát sinh chuyện đó. Bà biết rõ Tằng Tử San rất thích Tằng Trạm, còn Tằng Trạm có ý gì với Tử San hay không cũng không quan trọng, không chừng cái thằng khốn nạn này lại làm cái chuyện loạn luân với Tử San để chọc cho bà và Tằng Hải giận điên đến chết.
Tằng Trạm chợt đẩy bà ra, sửa sửa lại áo, thấp giọng mắng: “Tự đi hỏi con gái cưng của bà đấy, mắc mớ gì đến tôi.”
“Tiểu Trạm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tằng Hải lo lắng nhìn anh, lòng ông như lửa đốt, chẳng phải đã đưa Tằng Tử San đến nơi khác rồi sao. Con bé đột nhiên trở về, bọn họ không hề biết, thiệt là xằng bậy hết sức…
Tằng Trạm lắc đầu: “Uống rượu rồi đụng xe.”
“Sao con biết…” Tằng Hải nhìn Tằng Trạm, hỏi: “Con bé đuổi theo con?”
Tằng Trạm gật đầu: “Dạ, bạt mạng đuổi theo.” Vừa nói vừa liếc mẹ Tằng Tử San. Bà ta vừa nghe hai chữ “bạt mạng” liền phát điên, đứng phắc dậy nhào tới Tằng Trạm: “Mày tại sao phải bỏ chạy? Tại sao mày lại muốn hại con bé? Nó vẫn còn con nít…”
Con nít? Tằng Trạm cười khẩy: “Bà mua xe hơi cho nó?”
Vừa nghe xe hơi, Tằng Hải và mẹ Tằng Tử San liền ngẩn ra, ở đâu ra xe hơi?
Tằng Trạm cười cười: “Cái này mấy người nên hỏi Tằng Tử San.”
Đèn ở phòng cấp cứu vẫn còn sáng. Tằng Trạm cũng hi vọng Tằng Tử San không xảy ra bất trắc gì… Chờ tới khi đèn tắt, y tá bước ra, mẹ Tằng Tử San chạy tới rưng rưng nước mắt: “Con tôi thế nào, thế nào rồi?”
Y tá cúi đầu xin lỗi, nói câu kinh điển mà người nhà bệnh nhân đều sợ và không muốn nghe nhất: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức…”
Mẹ Tằng Tử San ngã ngửa ra sau, Tằng Hải ôm lấy bà, cau mày. Bác sĩ giờ mới bước ra, bỏ khẩu trang xuống, vẻ mặt bình tĩnh: “Thật xin lỗi, đầu và tim bệnh nhân bị tổn thương rất nặng… Cấp cứu không có hiệu quả!”
Không có hiệu quả!
Mắt mẹ Tằng Tử San trợn trắng rồi ngất lịm đi.
Dọc hành lang cực kỳ im ắng. Tằng Trạm rất khó chịu, dù sao cũng vì đuổi theo anh mà tạo thành cục diện tệ hại như bây giờ. Một giây trước đó còn sống tốt đẹp, còn giờ thì… Tằng Hải ngồi sụp xuống ghế, hô hấp nặng nề, hai tay nắm chặt thành hai quả đấm…
Tằng Tử San được đẩy ra, Tằng Hải liền đứng dậy vén tấm khăn trắng nhìn một lần, sau đó lảo đảo mấy bước, được y tá đỡ lấy.
Mẹ Tằng Tử San vẫn chưa tỉnh lại, đã được y tá đưa vào phòng bệnh.
Tằng Trạm nhìn Tằng Hải rồi lại nhìn người đã mất dưới tấm khăn trắng lạnh lẽo, cúi thấp đầu, nghe tiếng lộc cộc của bánh xe phát ra giữa không khí tang thương.
Úy Lam gọi điện tới thì Tằng Trạm vẫn còn ở bệnh viện, anh không biết chuyện này có phải báo ứng hay không nhưng… Báo ứng sao lại đổ lên đầu của Tằng Tử San.
“Sao chú chưa về nhà? Ba giờ sáng rồi!” Úy Lam ngáp một cái, có chút tức giận.
Tằng Trạm nghe được giọng của Úy Lam, ngực chợt đau dữ dội. Quan hệ máu mủ với Tằng Tử San, đó là một mạng người tuổi đời còn rất trẻ, chỉ lớn hơn vợ anh một hai tuổi thôi…
Bất kể là thế nào, con bé cũng nên được sống.
Tằng Trạm cảm thấy chua xót, lại nhớ tới mẹ mình, nhất thời cảm thấy sinh mạng thật yếu ớt.
/151
|