Edit: Giáng Sinh
Khi Úy Lam mang thai ở tháng thứ sáu của thai kỳ, Tằng Trạm dẫn cô đi siêu âm. Sau khi làm xong Tằng Trạm liền hỏi bác sĩ: “Đứa bé là trai hay gái vậy ạ?”
Bác sĩ siêu âm là một người phụ nữ khá lớn tuổi, không hiểu ý Tằng Trạm, mặt đối mặt dạy bảo: “Đứa bé là trai hay gái thì cũng đều là con ruột của anh.” Rồi lại nhìn Úy Lam, cô gái còn nhỏ như vậy đã phải sinh con rồi.
Tằng Trạm liếc mắt, định bụng sẽ đi hỏi bác sĩ gia đình.
Lúc dẫn Úy Lam ra khỏi bệnh viện, Tằng Trạm vô cùng cẩn thận, cứ nhìn trái rồi lại nhìn phải, bao bọc Úy Lam rất kĩ lưỡng. Cô bế bụng bầu đã khá to, nở nụ cười rạng rỡ trên môi, đợi tới lúc ngồi lên xe mới mở miệng: “Con trai con gái bộ không giống nhau sao? Làm gì mà cứ luôn để ý con gái con trai hoài thế? Tôi mà sinh ra con trai chắc chú cũng không cần, phải không?”
Tằng Trạm quay đầu nhìn cô, khẽ cười: “Con trai con gái anh đều thích cả.”
Úy Lam hé miệng cười, lại nghe Tằng Trạm nói: “Bởi vì đều thích nên anh đều muốn có được cả hai.”
Úy Lam quay đầu, Tằng Trạm vừa cười vừa nói: “Nếu lần này sinh con trai thì lần sau chúng ta sẽ sinh đôi hai cô con gái nhé, như vậy chúng ta sẽ có hai cậu con trai và hai cô con gái, đôi đôi với nhau, ôi thật là tốt biết bao!”
“Giấc mơ đẹp ghê!” Úy Lam chu mỏ, về nhà cùng với Tằng Trạm.
Mỗi ngày Tằng Trạm bận rộn chăm sóc con trai và con gái của mình, cũng chẳng hề kiêng dè Tằng Hải xíu nào. Tằng Hải đã đưa Tằng Tử San đến nơi khác, coi như bây giờ ông chỉ còn lại một đứa con là Tằng Trạm. Cứ ba ngày hai bữa là ông lại gọi điện thoại cho Tằng Trạm, muốn anh tới lui thăm nom nhưng mỗi lần y như rằng đều chỉ nói về chuyện hôn nhân của anh. Tằng Trạm che chở, bảo vệ cho Úy Lam cực kỳ tốt khiến cho Tằng Hải không hề hay biết gì về sự tồn tại của cô con dâu có tên là Úy Lam này.
Rất nhiều người theo nịnh hót Tằng Hải, mà chủ yếu là vì thằng con trai bảo bối của ông thôi. Mọi người nghĩ mà coi, Tằng Trạm vừa cao to vừa đẹp trai lại tài giỏi vượt bậc cộng thêm nhân cách vô cùng tốt, được xếp vào hàng cực phẩm. Bởi vậy hỏi sao ba mẹ nhà nào cũng muốn ‘chụp lấy’ người con rể này cơ chứ. Nhưng khổ nỗi cha mẹ sinh con trời sinh tính, thằng con này lại kén cá chọn canh, ai cũng không ưa, cũng không biết đang chờ đợi cái quái gì nữa.
Tằng Hải chọn lựa bao nhiêu người thì Tằng Trạm gạt phăng hết bấy nhiêu người. Anh không chịu ai cả, chỉ nói là chưa phải lúc.
Tằng Hải đành bó tay, không thể làm gì khác hơn nên cứ để mặc Tằng Trạm tiếp tục như thế.
Qua vài tuần thì bác sĩ gia đình tới khám, Tằng Trạm trộm hỏi: “Trai hay gái vậy?”
Bác sĩ gia đình lộ vẻ mặt khó xử, tên này chẳng lẽ trọng nam khinh nữ? Hoặc ngược lại trọng nữ khinh nam?
Tằng Trạm khoát tay: “Không! Không phải!” Anh suy nghĩ một chút: “Tôi thích có nhiều con, trai hay gái không thành vấn đề nhưng hiện giờ tôi muốn nhất là con gái.”
Bác sĩ nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Đúng vậy, đây là một bé gái.”
Bác sĩ vừa thông báo xong, mọi người không biết Tằng Trạm vui sướng cỡ nào đâu…
Chờ bác sĩ về, Tằng Trạm chạy bay đến bên Úy Lam, ôm chầm lấy cô trong ngực rồi thỏ thẻ: “Em thật đúng là bảo bối của anh, đã sinh cho anh con trai, giờ lại sinh con gái.”
Úy Lam vừa nghe thì biết trong bụng mình là con gái.
Trong lòng tan chảy như kẹo mềm mật ngọt nhưng vẫn cứng miệng: “Mau thả tôi xuống.” Bụng cô đã lớn vậy rồi nên sợ anh làm cô bị thương.
Tằng Trạm không nghe: “Không thả, anh vui quá, anh muốn mỗi ngày đều ôm hai mẹ con em ngủ, một khắc cũng không muốn buông ra.”
“Chú ôm đi! Dù sao người khó chịu cũng là con gái của chú, chứ không phải là tôi.” Úy Lam dứt khoát ngẩng đầu, không thèm để ý tới anh. Tằng Trạm vừa nghe thấy thế, không thể làm gì khác hơn là đặt cô ngồi trên giường, ghé đầu vào bụng cô, hỏi nhỏ: “Em nói thử xem con bé có giống em hay không?”
Úy Lam không nói lời nào, giống tôi là giống thế nào, con bé là con gái của chú mà.
Tằng Trạm vuốt ve cái bụng to của Úy Lam, ngón tay cực kỳ dịu dàng nâng niu trân trọng với dáng vẻ yêu thương khôn nguôi không lời nào tả xiết. Úy Lam ngưng cười, Tằng Trạm liền mở miệng: “Anh muốn con bé cũng có đôi mắt to tròn giống hệt em vậy.”
Úy Lam cúi xuống nhìn đỉnh đầu anh, đáy lòng âm thầm tan chảy… Mềm mại lạ thường.
“Anh cũng muốn con bé sẽ thông minh giống như anh vậy.” Tằng Trạm khoái trá cười một tiếng, đầu ngón tay nắm được viên bi trên nụ hoa của Úy Lam, khảy khảy cho đứng lên.
“Ưm… Hừ…”
“Anh mong rằng sau này con bé sẽ giống như em vậy, tìm được người chồng tốt giống như anh đây.” Người đàn ông tự tin vãi chưởng nào đó rất tự hào cười lên, mong đợi chết đi được bé cưng trong bụng Úy Lam.
Úy Lam: “…”
Khi Úy Lam mang thai ở tháng thứ sáu của thai kỳ, Tằng Trạm dẫn cô đi siêu âm. Sau khi làm xong Tằng Trạm liền hỏi bác sĩ: “Đứa bé là trai hay gái vậy ạ?”
Bác sĩ siêu âm là một người phụ nữ khá lớn tuổi, không hiểu ý Tằng Trạm, mặt đối mặt dạy bảo: “Đứa bé là trai hay gái thì cũng đều là con ruột của anh.” Rồi lại nhìn Úy Lam, cô gái còn nhỏ như vậy đã phải sinh con rồi.
Tằng Trạm liếc mắt, định bụng sẽ đi hỏi bác sĩ gia đình.
Lúc dẫn Úy Lam ra khỏi bệnh viện, Tằng Trạm vô cùng cẩn thận, cứ nhìn trái rồi lại nhìn phải, bao bọc Úy Lam rất kĩ lưỡng. Cô bế bụng bầu đã khá to, nở nụ cười rạng rỡ trên môi, đợi tới lúc ngồi lên xe mới mở miệng: “Con trai con gái bộ không giống nhau sao? Làm gì mà cứ luôn để ý con gái con trai hoài thế? Tôi mà sinh ra con trai chắc chú cũng không cần, phải không?”
Tằng Trạm quay đầu nhìn cô, khẽ cười: “Con trai con gái anh đều thích cả.”
Úy Lam hé miệng cười, lại nghe Tằng Trạm nói: “Bởi vì đều thích nên anh đều muốn có được cả hai.”
Úy Lam quay đầu, Tằng Trạm vừa cười vừa nói: “Nếu lần này sinh con trai thì lần sau chúng ta sẽ sinh đôi hai cô con gái nhé, như vậy chúng ta sẽ có hai cậu con trai và hai cô con gái, đôi đôi với nhau, ôi thật là tốt biết bao!”
“Giấc mơ đẹp ghê!” Úy Lam chu mỏ, về nhà cùng với Tằng Trạm.
Mỗi ngày Tằng Trạm bận rộn chăm sóc con trai và con gái của mình, cũng chẳng hề kiêng dè Tằng Hải xíu nào. Tằng Hải đã đưa Tằng Tử San đến nơi khác, coi như bây giờ ông chỉ còn lại một đứa con là Tằng Trạm. Cứ ba ngày hai bữa là ông lại gọi điện thoại cho Tằng Trạm, muốn anh tới lui thăm nom nhưng mỗi lần y như rằng đều chỉ nói về chuyện hôn nhân của anh. Tằng Trạm che chở, bảo vệ cho Úy Lam cực kỳ tốt khiến cho Tằng Hải không hề hay biết gì về sự tồn tại của cô con dâu có tên là Úy Lam này.
Rất nhiều người theo nịnh hót Tằng Hải, mà chủ yếu là vì thằng con trai bảo bối của ông thôi. Mọi người nghĩ mà coi, Tằng Trạm vừa cao to vừa đẹp trai lại tài giỏi vượt bậc cộng thêm nhân cách vô cùng tốt, được xếp vào hàng cực phẩm. Bởi vậy hỏi sao ba mẹ nhà nào cũng muốn ‘chụp lấy’ người con rể này cơ chứ. Nhưng khổ nỗi cha mẹ sinh con trời sinh tính, thằng con này lại kén cá chọn canh, ai cũng không ưa, cũng không biết đang chờ đợi cái quái gì nữa.
Tằng Hải chọn lựa bao nhiêu người thì Tằng Trạm gạt phăng hết bấy nhiêu người. Anh không chịu ai cả, chỉ nói là chưa phải lúc.
Tằng Hải đành bó tay, không thể làm gì khác hơn nên cứ để mặc Tằng Trạm tiếp tục như thế.
Qua vài tuần thì bác sĩ gia đình tới khám, Tằng Trạm trộm hỏi: “Trai hay gái vậy?”
Bác sĩ gia đình lộ vẻ mặt khó xử, tên này chẳng lẽ trọng nam khinh nữ? Hoặc ngược lại trọng nữ khinh nam?
Tằng Trạm khoát tay: “Không! Không phải!” Anh suy nghĩ một chút: “Tôi thích có nhiều con, trai hay gái không thành vấn đề nhưng hiện giờ tôi muốn nhất là con gái.”
Bác sĩ nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Đúng vậy, đây là một bé gái.”
Bác sĩ vừa thông báo xong, mọi người không biết Tằng Trạm vui sướng cỡ nào đâu…
Chờ bác sĩ về, Tằng Trạm chạy bay đến bên Úy Lam, ôm chầm lấy cô trong ngực rồi thỏ thẻ: “Em thật đúng là bảo bối của anh, đã sinh cho anh con trai, giờ lại sinh con gái.”
Úy Lam vừa nghe thì biết trong bụng mình là con gái.
Trong lòng tan chảy như kẹo mềm mật ngọt nhưng vẫn cứng miệng: “Mau thả tôi xuống.” Bụng cô đã lớn vậy rồi nên sợ anh làm cô bị thương.
Tằng Trạm không nghe: “Không thả, anh vui quá, anh muốn mỗi ngày đều ôm hai mẹ con em ngủ, một khắc cũng không muốn buông ra.”
“Chú ôm đi! Dù sao người khó chịu cũng là con gái của chú, chứ không phải là tôi.” Úy Lam dứt khoát ngẩng đầu, không thèm để ý tới anh. Tằng Trạm vừa nghe thấy thế, không thể làm gì khác hơn là đặt cô ngồi trên giường, ghé đầu vào bụng cô, hỏi nhỏ: “Em nói thử xem con bé có giống em hay không?”
Úy Lam không nói lời nào, giống tôi là giống thế nào, con bé là con gái của chú mà.
Tằng Trạm vuốt ve cái bụng to của Úy Lam, ngón tay cực kỳ dịu dàng nâng niu trân trọng với dáng vẻ yêu thương khôn nguôi không lời nào tả xiết. Úy Lam ngưng cười, Tằng Trạm liền mở miệng: “Anh muốn con bé cũng có đôi mắt to tròn giống hệt em vậy.”
Úy Lam cúi xuống nhìn đỉnh đầu anh, đáy lòng âm thầm tan chảy… Mềm mại lạ thường.
“Anh cũng muốn con bé sẽ thông minh giống như anh vậy.” Tằng Trạm khoái trá cười một tiếng, đầu ngón tay nắm được viên bi trên nụ hoa của Úy Lam, khảy khảy cho đứng lên.
“Ưm… Hừ…”
“Anh mong rằng sau này con bé sẽ giống như em vậy, tìm được người chồng tốt giống như anh đây.” Người đàn ông tự tin vãi chưởng nào đó rất tự hào cười lên, mong đợi chết đi được bé cưng trong bụng Úy Lam.
Úy Lam: “…”
/151
|