Tằng Trạm cầm ảnh chụp về nhà, trùng hợp Uý Lam cũng vừa trở về, nhìn bức hình, nhịn không được lên tiếng khen ngợi.
Thật đẹp!
Tằng Trạm mím môi, vẻ mặt có chút thẫn thờ, đi thẳng vào phòng sách, Uý Lam lật đật theo sau, cô dừng lại ở ngưỡng cửa, chăm chú nhìn Tằng Trạm đang lau chùi khung ảnh, tiếp đó kéo ghế ngồi đối diện ở phía đối diện, cả người ngẩn ngơ.
Uý Lam im lặng đứng nhìn tấm lưng cao ngất của Tằng Trạm một lúc lâu, sau đó nghiêm túc quan sát hai người trong bức hình, rất quen mắt ... hình như đứa bé kia là chú lúc nhỏ. Qua một hồi, thấy chú vẫn không quan tâm tới mình, Uý lam ủ rũ quay về phòng.
Cô lên giường ngủ sớm, hôm sau tỉnh dậy, nghiêng đầu, không thấy chú bên cạnh, cô liền nhanh chóng ngồi dậy, chạy ra ngoài. Chẳng lẽ ... cả đêm chú đều ở trong phòng sách?
Chú! Uý Lam nhỏ giọng gọi anh, Tằng Trạm khẽ xoa đầu gối, rồi đứng lên. Thân hình cao lớn cứng đờ, Uý Lam bước lại gần ngẩng đầu nhìn Tằng Trạm, thấy khoé môi anh lấp lánh ánh cười, không khỏi yên lòng, nhẹ nhàng hỏi.
Chú không sao chứ?
Nụ cười trên môi Tằng Trạm càng sâu, anh lắc đầu Không có việc gì
Hai người rời khỏi phòng sách, nhìn đến nhà bếp lạnh tanh, anh quay đầu hỏi cô Đói chưa?
Uý Lam bày ra vẻ mặt đáng thương gật gật đầu.
Tằng Trạm vừa tiến về phía toilet vừa nói Em đợi một lát, tôi thay đồ xong, chúng ta đi ăn sáng, sau đó tôi đưa em tới trường
Uý Lam chu môi, hờn dỗi nói Hôm nay không có đi học
Tằng Trạm khựng lại, thấp giọng 'ừ' một cái xem như trả lời.
Đợi Tằng Trạm bước ra, hai người cùng xuống dưới lầu ăn sáng, tiếp đó anh vội vàng đi làm, chỉ kịp dặn dò Uý Lam cố gắng nghỉ ngơi cho tốt.
Thời điểm Tằng Trạm về nhà, khung hình đã được Uý Lam treo ngay ngắn trong phòng sách, Tằng Trạm hài lòng gật gù, quả thật cô bé đã nhìn ra, ảnh đó là anh chụp chung với mẹ lúc còn nhỏ.
Mấy ngày sau, Tằng Trạm mới nhận được tin, Tằng San bị đưa tới Pháp du học, hơn nữa còn chịu sự quản thúc vô cùng nghiêm ngặt, nếu không có mệnh lệnh của Tằng Hải, tuyệt đối không cho phép quay trở về. Vì lý do đó, cứ cách hai ba ngày, hai vợ chồng Tằng Hải lại xảy ra cãi cọ. Hiện giờ Tằng Hải có quyền có thế, không còn phụ thuộc bên nhà vợ, nên đối với mẹ Tằng San rất thờ ơ, ngược lại bà ta suốt ngày than thở, con gái đi xa, chồng thì bỏ mặt, không quan tâm tới bà.
Bây giờ Tằng Trạm tương lai sáng lạn, ông lại bỏ rơi hai mẹ con tôi, Tằng Hải a Tằng Hải, ông đúng là kẻ ăn cháo đá bát, vong ơn phụ nghĩa
Lúc tiếp cận ông, bà trẻ tuổi lại xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ hiền thục nết na, nay già đi ... cũng sẽ chanh chua như mấy bà thím ngoài chợ.
Trên đời này, Tằng Hải chán ghét nhất là câu vong ơn phụ nghĩa. Ông rống lên Bà câm miệng cho tôi Sắc mặt đen thui, tay ông run run chỉ ra cửa Nếu không thích ở đây, bà có thể cút
Giọng điệu gay gắt, lời nói nghiêm khắc như vậy, cũng là lần đầu tiên ông thốt ra. Mẹ Tằng San phút chốc ngây người, khi hoàn hồn thì nước mắt lả chả, âm thanh nức nở.
Ông, ông chê tôi già, ông...ông là kẻ vô lương tâm
Nếu hỏi Tằng Hải, ngoài câu vong ơn phụ nghĩa, ông còn chán ghét cái gì? Đó là hai chữ lương tâm. Lương tâm sao? Mẹ nó lương tâm của ông từ sớm đã bị chó tha mất rồi.
Bà muốn sống yên ổn, tốt nhất phải biết an phận, tính tình Tằng San chẳng phải người làm mẹ như bà hiểu rõ hơn ai hết sao, nếu nó ở đây khó bảo đảm sẽ không gây phiền toái cho Tằng Trạm, bà không sợ nó làm ra chuyện kinh thiên động địa gì à, dùng cái đầu óc bả đậu của bà suy nghĩ đi Dứt lời ông đi vào phòng, để bà một mình đứng đó.
Hừ, ông nói thật hay, nào là gây phiền toái cho Tằng Trạm, nào là làm ra chuyện động trời, bà muốn chống mắt nhìn xem, không có con bà xen vào, có chắc Tằng Trạm sẽ không phạm sai lầm?
Thời gian sau, Lâm Hân Du chính thức đi dạy môn ngữ văn ở một trường tiểu học, lương bổng và phúc lợi vô cùng tốt, tất cả là nhờ ơn của Tằng Trạm, vì chuyện này Lâm Hân Du đã mời Tằng Trạm cùng Uý Lam tới nhà dùng cơm.
Đảo mắt một cái, lại đến sinh nhật lần thứ hai mươi chín của Tằng Trạm, Uý Lam bắt đầu nhẩm tính, còn không quá mấy tháng...cô tròn mười tám tuổi. Trong công việc, Tằng Trạm ngày càng thăng tiến, từ khi nhậm chức chủ nhiệm phòng ban, danh tiếng vang xa, người tới nịnh nọt hẹn gặp rất nhiều, bên ngoài anh vẫn là người đàn ông thành đạt độc thân, không khỏi thu hút đám ong bướm lượn lờ.
Thật đẹp!
Tằng Trạm mím môi, vẻ mặt có chút thẫn thờ, đi thẳng vào phòng sách, Uý Lam lật đật theo sau, cô dừng lại ở ngưỡng cửa, chăm chú nhìn Tằng Trạm đang lau chùi khung ảnh, tiếp đó kéo ghế ngồi đối diện ở phía đối diện, cả người ngẩn ngơ.
Uý Lam im lặng đứng nhìn tấm lưng cao ngất của Tằng Trạm một lúc lâu, sau đó nghiêm túc quan sát hai người trong bức hình, rất quen mắt ... hình như đứa bé kia là chú lúc nhỏ. Qua một hồi, thấy chú vẫn không quan tâm tới mình, Uý lam ủ rũ quay về phòng.
Cô lên giường ngủ sớm, hôm sau tỉnh dậy, nghiêng đầu, không thấy chú bên cạnh, cô liền nhanh chóng ngồi dậy, chạy ra ngoài. Chẳng lẽ ... cả đêm chú đều ở trong phòng sách?
Chú! Uý Lam nhỏ giọng gọi anh, Tằng Trạm khẽ xoa đầu gối, rồi đứng lên. Thân hình cao lớn cứng đờ, Uý Lam bước lại gần ngẩng đầu nhìn Tằng Trạm, thấy khoé môi anh lấp lánh ánh cười, không khỏi yên lòng, nhẹ nhàng hỏi.
Chú không sao chứ?
Nụ cười trên môi Tằng Trạm càng sâu, anh lắc đầu Không có việc gì
Hai người rời khỏi phòng sách, nhìn đến nhà bếp lạnh tanh, anh quay đầu hỏi cô Đói chưa?
Uý Lam bày ra vẻ mặt đáng thương gật gật đầu.
Tằng Trạm vừa tiến về phía toilet vừa nói Em đợi một lát, tôi thay đồ xong, chúng ta đi ăn sáng, sau đó tôi đưa em tới trường
Uý Lam chu môi, hờn dỗi nói Hôm nay không có đi học
Tằng Trạm khựng lại, thấp giọng 'ừ' một cái xem như trả lời.
Đợi Tằng Trạm bước ra, hai người cùng xuống dưới lầu ăn sáng, tiếp đó anh vội vàng đi làm, chỉ kịp dặn dò Uý Lam cố gắng nghỉ ngơi cho tốt.
Thời điểm Tằng Trạm về nhà, khung hình đã được Uý Lam treo ngay ngắn trong phòng sách, Tằng Trạm hài lòng gật gù, quả thật cô bé đã nhìn ra, ảnh đó là anh chụp chung với mẹ lúc còn nhỏ.
Mấy ngày sau, Tằng Trạm mới nhận được tin, Tằng San bị đưa tới Pháp du học, hơn nữa còn chịu sự quản thúc vô cùng nghiêm ngặt, nếu không có mệnh lệnh của Tằng Hải, tuyệt đối không cho phép quay trở về. Vì lý do đó, cứ cách hai ba ngày, hai vợ chồng Tằng Hải lại xảy ra cãi cọ. Hiện giờ Tằng Hải có quyền có thế, không còn phụ thuộc bên nhà vợ, nên đối với mẹ Tằng San rất thờ ơ, ngược lại bà ta suốt ngày than thở, con gái đi xa, chồng thì bỏ mặt, không quan tâm tới bà.
Bây giờ Tằng Trạm tương lai sáng lạn, ông lại bỏ rơi hai mẹ con tôi, Tằng Hải a Tằng Hải, ông đúng là kẻ ăn cháo đá bát, vong ơn phụ nghĩa
Lúc tiếp cận ông, bà trẻ tuổi lại xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ hiền thục nết na, nay già đi ... cũng sẽ chanh chua như mấy bà thím ngoài chợ.
Trên đời này, Tằng Hải chán ghét nhất là câu vong ơn phụ nghĩa. Ông rống lên Bà câm miệng cho tôi Sắc mặt đen thui, tay ông run run chỉ ra cửa Nếu không thích ở đây, bà có thể cút
Giọng điệu gay gắt, lời nói nghiêm khắc như vậy, cũng là lần đầu tiên ông thốt ra. Mẹ Tằng San phút chốc ngây người, khi hoàn hồn thì nước mắt lả chả, âm thanh nức nở.
Ông, ông chê tôi già, ông...ông là kẻ vô lương tâm
Nếu hỏi Tằng Hải, ngoài câu vong ơn phụ nghĩa, ông còn chán ghét cái gì? Đó là hai chữ lương tâm. Lương tâm sao? Mẹ nó lương tâm của ông từ sớm đã bị chó tha mất rồi.
Bà muốn sống yên ổn, tốt nhất phải biết an phận, tính tình Tằng San chẳng phải người làm mẹ như bà hiểu rõ hơn ai hết sao, nếu nó ở đây khó bảo đảm sẽ không gây phiền toái cho Tằng Trạm, bà không sợ nó làm ra chuyện kinh thiên động địa gì à, dùng cái đầu óc bả đậu của bà suy nghĩ đi Dứt lời ông đi vào phòng, để bà một mình đứng đó.
Hừ, ông nói thật hay, nào là gây phiền toái cho Tằng Trạm, nào là làm ra chuyện động trời, bà muốn chống mắt nhìn xem, không có con bà xen vào, có chắc Tằng Trạm sẽ không phạm sai lầm?
Thời gian sau, Lâm Hân Du chính thức đi dạy môn ngữ văn ở một trường tiểu học, lương bổng và phúc lợi vô cùng tốt, tất cả là nhờ ơn của Tằng Trạm, vì chuyện này Lâm Hân Du đã mời Tằng Trạm cùng Uý Lam tới nhà dùng cơm.
Đảo mắt một cái, lại đến sinh nhật lần thứ hai mươi chín của Tằng Trạm, Uý Lam bắt đầu nhẩm tính, còn không quá mấy tháng...cô tròn mười tám tuổi. Trong công việc, Tằng Trạm ngày càng thăng tiến, từ khi nhậm chức chủ nhiệm phòng ban, danh tiếng vang xa, người tới nịnh nọt hẹn gặp rất nhiều, bên ngoài anh vẫn là người đàn ông thành đạt độc thân, không khỏi thu hút đám ong bướm lượn lờ.
/151
|