Thư Tâm luôn là người sống hòa nhã, dưới thời cai trị hà khắc của giám đốc Ngô, cô như dầu bôi trơn (óe, nghĩ bậy) điều tiết quan hệ giữa mọi người, cũng tạo được mối quan hệ tốt. Cho nên sau khi tin cô thăng chức chính thức được công bố, có lẽ có người đố kị nhưng chí ít biểu hiện vẫn rất hài hòa.
Phòng kế hoạch thường chia tổ làm việc, mấy tổ trưởng đều cạnh tranh, lí lịch tương đương nhau, thủ hạ đều có cho nên phòng cũng chia làm mấy phe phái. Bọn họ đều lớn tuổi hơn Thư Tâm, thấy vậy lòng cũng đều không thoải mái nhưng nghĩ lại, nếu để chức vụ này rơi vào tay đối thủ thì càng thê thảm hơn, Thư Tâm trở thành giám đốc cũng tốt hơn nhiều. Vì vậy lại yên tâm.
Cảm xúc khi thăng chức cũng như sóng biển vậy, lúc đầu mãnh liệt nhưng rất nhanh lại trôi đi. Thư Tâm dần bình tĩnh lại, đương nhiên cô cũng hiểu những cạnh tranh trong phòng ban của mình.
Công ty luôn cần sự sáng tạo, phù hợp với tâm tính người trẻ tuổi hay thay đổi và muốn sự kích thích cho nên rất cần sự cạnh tranh. Cho nên những cạnh tranh trong công ty ở một mức độ nào đó luôn được hoan nghênh, cũng là vô duyên vô cớ để Thư Tâm được hưởng chút lợi.
Thư Tâm mải suy nghĩ về những điều này, có hơi buồn bực nhưng nghĩ lại, mình dù sao cũng có chút ưu điểm chứ. Lại trở nên vui vẻ.
Nghĩ lại, có đôi khi là tự mình làm khó mình – Thư Tâm vừa khóc xong, tâm tình hiển nhiên cũng khá lên nhiều.
Mọi người chúc tụng, Thư Tâm khách sáo cảm ơn sau đó hơi quay đầu đi, tiếc nuối buông tay tỏ vẻ đã nhận được chỉ thị của Boss, đêm nay không thể không chiến đấu theo vị lãnh đạo cần lao này, vì thế hẹn mọi người hôm khác liên hoan.
Mọi người nhất tề a một tiếng dài, biểu thị sự tiếc nuối rõ ràng.
Làm trợ lý lâu như vậy, khi thăng chức, Thư Tâm cũng không tốn nhiều thời gian để làm quen với công việc, sau đó cẩn thận để ý rồi bắt đầu đưa những bản kế hoạch sang phòng thị trường.
Giờ đang là mùa làm ăn tốt nhất, ngày nào cũng rất bận rộn, phòng thị trường gần như trong tình trạng người ngã ngựa đổ, vừa thấy mấy tập tài liệu trong tay cô gái trẻ đang bước vào phòng thì ai nấy đều kêu la ầm ĩ.
Cô gái đưa tài liệu nghe tiếng oán thán của cả tầng lầu mà không thể không bịt lỗ tai, bề ngoài ra vẻ cổ vũ mọi người:
- Cố lên, cố lên, đừng ai oán, giám đốc vừa mới nhậm chức của chúng tôi hôm đầu tiên đã phải tăng ca, mọi người cùng cố lên nào!
Nói rồi lại bưng miệng cười.
Mọi người trong phòng thị trường đều ngửa đầu lên nhìn lên trần nhà rồi đều thở dài, lại vội vã vùi đầu vào công việc.
Cô gái đem ác mộng đến cho phòng thị trường hiển nhiên là định làm biếng một lát, lui về sau hai bước để tránh ngáng đường người ta, ngẩng đầu nhìn Vương Hiểu Hân đang loay hoay ở giữa phòng, chậc chậc một tiếng, sau đó cầm tài liệu đi về phía một tổ trưởng, bĩu môi:
- Ơ, vị kia chẳng phải là trong truyền thuyết… rất “quý giá” sao? Mọi người cứ thế, không sợ… à, ừm…
Phụ nữ của AC trước giờ đều rất mạnh mẽ, tuy cánh đàn ông luôn lén bĩu môi chê bọn họ là Bạch Cốt Tinh nhưng bề ngoài thì vẫn khá phong độ. Lúc này, vị tổ trưởng nào đó cũng không thể thô lỗ gạt đi ngón tay được sơn sửa cầu kì này, theo ánh mắt cô lại liếc về phía bụng Vương Hiểu Hân rồi lại quay về nhìn vào tập văn bản đầy chữ là chữ, mệt mỏi nói:
- Tôi nói ấy à… các cô… đúng thật là…
Cánh đàn ông luôn phàn nàn tính hay buôn chuyện của phụ nữ nhưng chính bọn họ hiển nhiên cũng biết được không ít. Vị tổ trưởng kia trong thời gian này bị công việc bận rộn đè ép đến phát bực, hiển nhiên cách ăn mặc mát mẻ của Vương Hiểu Hân cũng không thể bù lại nổi, đại khái anh ta đã choáng váng, há miệng phun ra một câu:
- Cũng không thể đến công ty rồi mà chẳng làm gì chứ? Muốn dưỡng thai thì về nhà mà dưỡng!
Lửa giận này nóng lây sang cả cô gái kia, cô vội rụt tay về, chậc chậc hai tiếng, lại thấy Vương Hiểu Hân đang bước nhanh qua nhưng lại đụng phải hai người đồng nghiệp, đến người thứ ba thì bị va vào cằm người ta, đồng nghiệp đó không nhịn được quát:
- Cô ngu ngốc vừa thôi! Không làm được việc gì thì ngồi xuống một chỗ đi. Cản đường gì chứ? Phiền muốn chết.
Vành mắt Vương Hiểu Hân đỏ bừng lên, mím môi tức giận nhưng vẫn rụt rè nói:
- Xin lỗi, tôi chỉ… chỉ định giúp thôi mà!
Anh đồng nghiệp kia hiển nhiên đã chẳng còn chút lòng thương hương tiếc ngọc gì nữa. Hàng năm cứ đến thời gian này, phòng thị trường đều luôn bận rộn, ai cũng bận đến chân không chạm đất, phụ nữ làm việc như đàn ông, đàn ông bị bóc lột như gia súc, nếu không thì không thể sống sót mà qua cửa được.
Vốn dĩ lúc này còn phân biệt nam nữ gì nữa? Đều là đi làm việc mà! Có người ăn mặc như đi hóng gió cứ đứng quấn quanh bên cạnh, ai mà chẳng bực mình? Luẩn quẩn bên cạnh không nói, còn chỉ gây rối chứ không giúp được gì! Có thể không nổi cáu sao? Lúc này không điên thì lúc sau cũng sẽ điên!
Đây cũng là nguyên nhân khiến AC cơ bản không nhận người mới khi đã qua thời kì tuyển dụng – còn không rảnh để chăm con thì có ai mà rảnh rỗi đi hướng dẫn cho người mới gì gì đó?
Bên cạnh, có một đồng nghiệp cài bút lên tai còn chưa kịp gỡ xuống lại cười lạnh hai tiếng, sau đó vươn đầu ra. Mắt anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, miệng vẫn còn ăn điểm tâm, cắn một miếng bánh bao, không quay đầu lại, nói:
- Cậu thế còn may rồi đó. Tôi nhờ cô ấy đi kiểm tra, đóng dấu các thùng đồ mà còn làm mất một lô bàn chữ U kia kìa. May mà mình cẩn thận, nếu không thì đúng là chết chắc rồi. Suýt thì phải đền tiền. Nghĩ lại cũng hú hồn. Nhịn thôi, ai bảo người ta… hừ hừ.
Người đồng nghiệp lúc trước vội xoa xoa cằm, chậc chậc hai tiếng, vẻ mặt tuy vẫn bất mãn nhưng cũng chẳng nhìn đến Vương Hiểu Hân đang tái mét mặt kia nữa, lại ôm đồ chạy đi:
- Ôi trời ơi… làm xong chưa… còn cả cái này…
Sắc mặt Vương Hiểu Hân biến đổi mấy lượt, cắn môi ngẩng đầu nhìn quanh, cuối cùng dậm chân chạy ra, chỉ tiếc là chẳng ai buồn để ý đến cô ta.
Chỉ có cô gái đưa tài liệu qua là quay đầu nhìn theo, phát hiện Vương Hiểu Hân chạy về phía WC thì bĩu môi nghĩ thầm: Sao không chạy thẳng ra khỏi công ty luôn đi?
Sau đó nghĩ đến cảnh khi nãy, vui vẻ chạy về phòng kế hoạch, chỉ để lại tiếng gót giầy nện chan chát trên sàn nhà.
Bị kì thị sao, thực ra cũng thường thôi!
Loại con gái ngọt ngào như vậy, đàn ông đương nhiên là thích, nếu là bình thường chắc cũng không quá đáng như vậy, chưa biết chừng còn trêu ghẹo, tán tỉnh nữa. Nhưng đáng tiếc đó lại là phòng thị trường. Đáng tiếc lại là lúc phòng thị trường bận rộn nhất. Càng đáng tiếc hơn nữa là… lại đi cửa sau vào công ty!
Vương Hiểu Hân cũng giống như những món đồ điểm tâm tinh xảo, rất đẹp, rất cầu kì nhưng không thể trở thành món chính! Dù sao cũng phải là lúc có thời gian, có tâm tư thì mới có thể ăn, nếu không thì ai sẽ ăn mãi. Chẳng những ăn nhiều sâu răng mà có khi còn bị biếng ăn, mắc nhiều bệnh tật.
Nhưng nghĩ đến tập kế hoạch đưa qua đó, quả đúng là khiến người ta không buồn ăn mà…
Phòng kế hoạch thường chia tổ làm việc, mấy tổ trưởng đều cạnh tranh, lí lịch tương đương nhau, thủ hạ đều có cho nên phòng cũng chia làm mấy phe phái. Bọn họ đều lớn tuổi hơn Thư Tâm, thấy vậy lòng cũng đều không thoải mái nhưng nghĩ lại, nếu để chức vụ này rơi vào tay đối thủ thì càng thê thảm hơn, Thư Tâm trở thành giám đốc cũng tốt hơn nhiều. Vì vậy lại yên tâm.
Cảm xúc khi thăng chức cũng như sóng biển vậy, lúc đầu mãnh liệt nhưng rất nhanh lại trôi đi. Thư Tâm dần bình tĩnh lại, đương nhiên cô cũng hiểu những cạnh tranh trong phòng ban của mình.
Công ty luôn cần sự sáng tạo, phù hợp với tâm tính người trẻ tuổi hay thay đổi và muốn sự kích thích cho nên rất cần sự cạnh tranh. Cho nên những cạnh tranh trong công ty ở một mức độ nào đó luôn được hoan nghênh, cũng là vô duyên vô cớ để Thư Tâm được hưởng chút lợi.
Thư Tâm mải suy nghĩ về những điều này, có hơi buồn bực nhưng nghĩ lại, mình dù sao cũng có chút ưu điểm chứ. Lại trở nên vui vẻ.
Nghĩ lại, có đôi khi là tự mình làm khó mình – Thư Tâm vừa khóc xong, tâm tình hiển nhiên cũng khá lên nhiều.
Mọi người chúc tụng, Thư Tâm khách sáo cảm ơn sau đó hơi quay đầu đi, tiếc nuối buông tay tỏ vẻ đã nhận được chỉ thị của Boss, đêm nay không thể không chiến đấu theo vị lãnh đạo cần lao này, vì thế hẹn mọi người hôm khác liên hoan.
Mọi người nhất tề a một tiếng dài, biểu thị sự tiếc nuối rõ ràng.
Làm trợ lý lâu như vậy, khi thăng chức, Thư Tâm cũng không tốn nhiều thời gian để làm quen với công việc, sau đó cẩn thận để ý rồi bắt đầu đưa những bản kế hoạch sang phòng thị trường.
Giờ đang là mùa làm ăn tốt nhất, ngày nào cũng rất bận rộn, phòng thị trường gần như trong tình trạng người ngã ngựa đổ, vừa thấy mấy tập tài liệu trong tay cô gái trẻ đang bước vào phòng thì ai nấy đều kêu la ầm ĩ.
Cô gái đưa tài liệu nghe tiếng oán thán của cả tầng lầu mà không thể không bịt lỗ tai, bề ngoài ra vẻ cổ vũ mọi người:
- Cố lên, cố lên, đừng ai oán, giám đốc vừa mới nhậm chức của chúng tôi hôm đầu tiên đã phải tăng ca, mọi người cùng cố lên nào!
Nói rồi lại bưng miệng cười.
Mọi người trong phòng thị trường đều ngửa đầu lên nhìn lên trần nhà rồi đều thở dài, lại vội vã vùi đầu vào công việc.
Cô gái đem ác mộng đến cho phòng thị trường hiển nhiên là định làm biếng một lát, lui về sau hai bước để tránh ngáng đường người ta, ngẩng đầu nhìn Vương Hiểu Hân đang loay hoay ở giữa phòng, chậc chậc một tiếng, sau đó cầm tài liệu đi về phía một tổ trưởng, bĩu môi:
- Ơ, vị kia chẳng phải là trong truyền thuyết… rất “quý giá” sao? Mọi người cứ thế, không sợ… à, ừm…
Phụ nữ của AC trước giờ đều rất mạnh mẽ, tuy cánh đàn ông luôn lén bĩu môi chê bọn họ là Bạch Cốt Tinh nhưng bề ngoài thì vẫn khá phong độ. Lúc này, vị tổ trưởng nào đó cũng không thể thô lỗ gạt đi ngón tay được sơn sửa cầu kì này, theo ánh mắt cô lại liếc về phía bụng Vương Hiểu Hân rồi lại quay về nhìn vào tập văn bản đầy chữ là chữ, mệt mỏi nói:
- Tôi nói ấy à… các cô… đúng thật là…
Cánh đàn ông luôn phàn nàn tính hay buôn chuyện của phụ nữ nhưng chính bọn họ hiển nhiên cũng biết được không ít. Vị tổ trưởng kia trong thời gian này bị công việc bận rộn đè ép đến phát bực, hiển nhiên cách ăn mặc mát mẻ của Vương Hiểu Hân cũng không thể bù lại nổi, đại khái anh ta đã choáng váng, há miệng phun ra một câu:
- Cũng không thể đến công ty rồi mà chẳng làm gì chứ? Muốn dưỡng thai thì về nhà mà dưỡng!
Lửa giận này nóng lây sang cả cô gái kia, cô vội rụt tay về, chậc chậc hai tiếng, lại thấy Vương Hiểu Hân đang bước nhanh qua nhưng lại đụng phải hai người đồng nghiệp, đến người thứ ba thì bị va vào cằm người ta, đồng nghiệp đó không nhịn được quát:
- Cô ngu ngốc vừa thôi! Không làm được việc gì thì ngồi xuống một chỗ đi. Cản đường gì chứ? Phiền muốn chết.
Vành mắt Vương Hiểu Hân đỏ bừng lên, mím môi tức giận nhưng vẫn rụt rè nói:
- Xin lỗi, tôi chỉ… chỉ định giúp thôi mà!
Anh đồng nghiệp kia hiển nhiên đã chẳng còn chút lòng thương hương tiếc ngọc gì nữa. Hàng năm cứ đến thời gian này, phòng thị trường đều luôn bận rộn, ai cũng bận đến chân không chạm đất, phụ nữ làm việc như đàn ông, đàn ông bị bóc lột như gia súc, nếu không thì không thể sống sót mà qua cửa được.
Vốn dĩ lúc này còn phân biệt nam nữ gì nữa? Đều là đi làm việc mà! Có người ăn mặc như đi hóng gió cứ đứng quấn quanh bên cạnh, ai mà chẳng bực mình? Luẩn quẩn bên cạnh không nói, còn chỉ gây rối chứ không giúp được gì! Có thể không nổi cáu sao? Lúc này không điên thì lúc sau cũng sẽ điên!
Đây cũng là nguyên nhân khiến AC cơ bản không nhận người mới khi đã qua thời kì tuyển dụng – còn không rảnh để chăm con thì có ai mà rảnh rỗi đi hướng dẫn cho người mới gì gì đó?
Bên cạnh, có một đồng nghiệp cài bút lên tai còn chưa kịp gỡ xuống lại cười lạnh hai tiếng, sau đó vươn đầu ra. Mắt anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, miệng vẫn còn ăn điểm tâm, cắn một miếng bánh bao, không quay đầu lại, nói:
- Cậu thế còn may rồi đó. Tôi nhờ cô ấy đi kiểm tra, đóng dấu các thùng đồ mà còn làm mất một lô bàn chữ U kia kìa. May mà mình cẩn thận, nếu không thì đúng là chết chắc rồi. Suýt thì phải đền tiền. Nghĩ lại cũng hú hồn. Nhịn thôi, ai bảo người ta… hừ hừ.
Người đồng nghiệp lúc trước vội xoa xoa cằm, chậc chậc hai tiếng, vẻ mặt tuy vẫn bất mãn nhưng cũng chẳng nhìn đến Vương Hiểu Hân đang tái mét mặt kia nữa, lại ôm đồ chạy đi:
- Ôi trời ơi… làm xong chưa… còn cả cái này…
Sắc mặt Vương Hiểu Hân biến đổi mấy lượt, cắn môi ngẩng đầu nhìn quanh, cuối cùng dậm chân chạy ra, chỉ tiếc là chẳng ai buồn để ý đến cô ta.
Chỉ có cô gái đưa tài liệu qua là quay đầu nhìn theo, phát hiện Vương Hiểu Hân chạy về phía WC thì bĩu môi nghĩ thầm: Sao không chạy thẳng ra khỏi công ty luôn đi?
Sau đó nghĩ đến cảnh khi nãy, vui vẻ chạy về phòng kế hoạch, chỉ để lại tiếng gót giầy nện chan chát trên sàn nhà.
Bị kì thị sao, thực ra cũng thường thôi!
Loại con gái ngọt ngào như vậy, đàn ông đương nhiên là thích, nếu là bình thường chắc cũng không quá đáng như vậy, chưa biết chừng còn trêu ghẹo, tán tỉnh nữa. Nhưng đáng tiếc đó lại là phòng thị trường. Đáng tiếc lại là lúc phòng thị trường bận rộn nhất. Càng đáng tiếc hơn nữa là… lại đi cửa sau vào công ty!
Vương Hiểu Hân cũng giống như những món đồ điểm tâm tinh xảo, rất đẹp, rất cầu kì nhưng không thể trở thành món chính! Dù sao cũng phải là lúc có thời gian, có tâm tư thì mới có thể ăn, nếu không thì ai sẽ ăn mãi. Chẳng những ăn nhiều sâu răng mà có khi còn bị biếng ăn, mắc nhiều bệnh tật.
Nhưng nghĩ đến tập kế hoạch đưa qua đó, quả đúng là khiến người ta không buồn ăn mà…
/70
|