Buổi tối, Lâm Hạo Sơ rất yên lặng mà ngồi trước bàn ăn cơm, trên mặt biểu hiện thật bình thản, dường như người có vẻ mặt âm trầm lúc chiều không phải anh. Hỷ Lạc nhướn mày lén nhìn anh vài cái, người đàn ông này cũng quá biến thái đi, tính tình chập chờn thật giống mấy bà chị mỗi tháng vào những ngày ấy. Cô căm hận chọc chọc cơm trong chén. “Tuy rằng cơm em nấu thật sự rất khó nhai, em cũng không cần tự trách mình.” Lâm Hạo Sơ cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục ăn cơm.
Biểu hiện trên mặt Hỷ Lạc cứng đơ, khóe miệng co rút, “Nhờ ngài đây không chê.”
Lâm Hạo Sơ mặt không biểu tình phun ra ba chữ, “Đừng khách sáo.”
Hỷ Lạc hít sâu, dằn xuống cơn lửa đang cháy đùng đùng, nói chính mình, kiềm chế. Cái tên đàn ông này, lấy anh ta trước đây chỉ biết anh ta tâm tình bất ổn thôi, thế nhưng ai đến nói cho anh ta biết đi, trước đây sao không nhìn ra anh ta lại có lời nói ác độc thế.
“Lâm Hạo Sơ, bình thường anh hay có những hoạt động gì?” Hỷ Lạc cười tủm tỉm hỏi anh, tăng thêm hiểu biết, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Lâm Hạo Sơ hình như rất rối rắm suy nghĩ một chút, anh chậm rãi phun ra hai chữ, “Đi ngủ.”
Mặt Hỷ Lạc đen thui “. . . Còn gì nữa? Ngoài ngủ ra con hoạt động gì nữa?”
Lâm Hạo Sơ nhướn mắt nhìn cô, khóe miệng phun một câu, “Cùng phụ nữ ngủ.”
Hỷ Lạc sặc một ngụm cơm trong họng, cô trừng mắt oán giận nhìn người nào đó đang nghiền ngẫm mình với nụ cười xấu xa, “Đây là lời mà cán bộ quốc gia nên nói sao?”
Lâm Hạo Sơ buông chén trong tay, gõ chiếc đũa, “Ai kêu em ở đây thăm dò anh đấy nhỉ.”
Hỷ Lạc nuốt nước miếng, vỗ vỗ ngực thuận khí, “Em không phải muốn hiểu anh nhiều hơn sao.”
Lâm Hạo Sơ suy nghĩ một lúc, thu tầm mắt, “Anh không có hoạt động gì, rất bận, thời gian cá nhân rất ít.”
Hỷ Lạc cắn chiếc đũa, “Vậy. . . anh có đặc biệt thích ăn món gì không?”
Lâm Hạo Sơ như trước mặt không biểu tình, “Không có.”
Hỷ Lạc lại thất bại, được rồi, cô sai rồi, cô không nên nghĩ từ anh hành động được. Vì vậy, Hỷ Lạc nghĩ tới một gián điệp tương đối thích hợp, Lâm Hạo Ngôn. Tuy rằng người trong Lâm gia và Lâm Hạo Sơ quan hệ rất quái đản, thế nhưng trái lại mà nói, nếu muốn cải thiện hình thức sống chung của hai người trước mắt, nhất thiết phải hiểu rõ hơn chuyện Lâm Hạo Sơ mới được.
Hỷ Lạc vẫn còn hai tuần mới khai giảng, hai tuần này, Lâm Hạo Sơ phát hiện cô dường như vô cùng bận rộn. Rất nhiều lúc anh về nhà, trong phòng đều trống rỗng. Lâm Hạo Sơ không quá để ý, đối với Tần Hỷ Lạc, anh không có ý kiến gì, chỉ là vì hoàn thành nguyện vọng của Tần Vĩ Thâm mà thôi.
Ban đêm, Hỷ Lạc bị tiếng mưa rơi bên ngoài đánh thức, mùa mưa dầm, thành phố N luôn luôn rất ẩm ướt. Cô mang dép lê đi vào bếp, tính rót nước uống. Đi ngang qua phòng Lâm Hạo Sơ, nghe được tiếng động rất nhỏ ở bên trong, sột soạt sột soạt, nghe không rõ lắm, Hỷ Lạc đứng ở cửa, bỗng nhiên kinh sợ, thời tiết ẩm ướt, vết thương ở chân Lâm Hạo Sơ chắc chắn tái phát. Hỷ Lạc gõ nhẹ cửa phòng Lâm Hạo Sơ, không dự tính được không có ai lên tiếng, Hỷ Lạc tìm cái chìa khóa trực tiếp mở cửa đi vào.
Lâm Hạo Sơ đưa lưng về phía cửa nằm nghiêng trên giường, nghe được tiếng bước chân Hỷ Lạc, anh cắn chặt răng, không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Hỷ Lạc vòng qua cạnh giường, cô cũng không nói chuyện, trực tiếp giật ra một góc chăn, chậm rãi vén ống quần của anh, chân Lâm Hạo Sơ rụt về một chút, tay Hỷ Lạc đè lại anh, nhẹ nhàng bắt đầu xoa ấn chân phải, kỹ xảo xoa bóp thành thạo, động tác rất nhẹ nhàng. Thần kinh căng cứng của Lâm Hạo Sơ trong nháy mắt dần thả lỏng.
Anh chống người ngồi dậy trên giường cạnh cô, nhìn một hồi, anh hỏi cô: “Em học qua cái này?”
Hỷ Lạc cúi đầu, động tác không có dừng lại, “Ừm, mấy ngày nay em vừa lúc rảnh rỗi thì đi tìm một lão Trung y để học, ông ấy còn dạy em rất nhiều, huyệt đạo xoa bóp nè và vân vân.” Nói xong Hỷ Lạc ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có chút ánh sáng lấp lánh, “Hôm nào thử xem?”
Lâm Hạo Sơ trầm mặc, cái gì cũng không nói.
Hỷ Lạc xoa bóp một hồi, “Còn khó chịu không?”
Lâm Hạo Sơ lắc đầu.
Hỷ Lạc nhìn anh cười, “Ông bác sĩ kia còn cho em một phương thuốc, đều là thuốc Đông y, mỗi ngày pha ngâm chân, đối với thần kinh rất có lợi, trong khoảng thời gian này anh sẽ không khó chịu như vậy nữa.”
Lâm Hạo Sơ vẫn trầm mặc.
Xoa bóp thật lâu, ngón tay Hỷ Lạc có chút ê ẩm, Lâm Hạo Sơ mở miệng nói, “Mệt không? Em đi ngủ đi, anh đỡ rồi.”
Hỷ Lạc xoa xoa hai tay, “Xem ra em còn phải luyện nhiều hơn, mới có một chút mà không chịu nổi.”
Lâm Hạo Sơ kéo chăn che chân, anh đưa lưng về phía Hỷ Lạc nằm xuống, nhỏ giọng nói “Ngủ ngon.”
Nhìn tấm lưng to rộng, trong lòng Hỷ Lạc lại thấy an bình vô cùng, chí ít anh không còn chống cự nữa. Cô cúi đầu mỉm cười, nhẹ nhàng đi tới cửa, thay anh tắt đèn, đóng cửa phòng.
Ngày hôm sau lúc đi làm về, xe Lâm Hạo Sơ chưa kịp quẹo vào bãi đỗ xe thì thấy Hỷ Lạc từ trên xe Lâm Hạo Ngôn bước ra, hai người đứng trước cửa nói rất lâu, bộ dạng Hỷ Lạc rất phấn chấn, mỉm cười im lặng đứng cạnh nghe Lâm Hạo Ngôn nói gì đó. Nhìn bọn họ, Lâm Hạo Sơ mặt không biểu tình đánh vô-lăng trực tiếp chạy vào hầm đỗ xe. Mới vừa đi ra thang máy thì thấy Hỷ Lạc đang mở cửa.
“Anh đã trở về?” Hỷ Lạc thấy Lâm Hạo Sơ đột nhiên xuất hiện thì rất kinh ngạc.
Lâm Hạo Sơ chỉ đơn giản nói “Ừ” một tiếng rồi thôi, liền theo cô vào nhà.
Hỷ Lạc không để ý lắm, cô đổi dép, đang chuẩn bị vào phòng thay quần áo nấu cơn, Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên mở miệng gọi cô, “Tần Hỷ Lạc.”
“Hả?” Hỷ Lạc xoay người, giờ mới phát hiện sắc mặt Lâm Hạo Sơ dường như không tốt lắm, giống với sắc trời âm u bên ngoài.
“Trong khoảng thời gian này em hay tới Lâm gia?” Lâm Hạo Sơ tháo cravat, tuy nói chuyện với Hỷ Lạc, nhưng lại không nhìn cô, ánh mắt dao động, dường như đang cố gắng lảng tránh thứ gì.
Hỷ Lạc ngẩn ra, sau đó có chút thấp thỏm nhìn anh, “Ừ.”
Ánh mắt Lâm Hạo Sơ càng trở nên tối tăm, anh ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo, “Vì sao?”
Hỷ Lạc có chút mất kiểm soát cúi đầu lúng túng, “Em. . .”
Lâm Hạo Sơ nhếch môi cười cười, “Hình như em với Hạo Ngôn rất thân thì phải.”
Hỷ Lạc sửng sốt một chút, chợt ngẩng đầu, “Này cùng Hạo Ngôn có quan hệ gì?”
Lâm Hạo Sơ chỉ là nhìn cô, không nói lời nào, trên mặt cũng không có bất cứ biểu hiện nào.
Hỷ Lạc đi tới cạnh anh ngồi xuống, “Anh hiểu lầm rồi, em đến Lâm gia là bởi vì. . .”
Lời nói còn chưa dứt đã bị Lâm Hạo Sơ cắt ngang, anh có chút cáu gắt, nhưng lại có vẻ đang cố gắng kiềm chế, “Tần Hỷ Lạc, trong mắt em, anh với Hạo Ngôn, ai tốt hơn?”
Hỷ Lạc cau mày, bị anh hỏi một câu không đầu không đuôi khiến cô lờ mờ, “Lâm Hạo Sơ, anh làm sao vậy?”
Sắc mặt Lâm Hạo Sơ rất không tốt, hô hấp cũng có đôi chút dồn dập, “Có phải em cũng thấy được Hạo Ngôn tốt hơn?”
Hỷ Lạc lắc đầu, “Đương nhiên không phải vậy, hai người các anh không giống nhau, mỗi người một ưu điểm, vì sao phải so sánh với nhau.”
Bỗng nhiên Lâm Hạo Sơ nở nụ cười mỉa mai, “Vậy thì. . . hay là nó tốt hơn?”
Hỷ Lạc chau mày khó chịu, “Em không biết anh bị gì nữa, thật kỳ lạ.” Nói xong liền chuẩn bị đứng dậy vào phòng, không muốn lại cùng anh dây dưa vấn đề này.
Lâm Hạo Sơ túm lấy cánh tay cô, dùng lực đẩy cô ngã xuống sofa, đầu Hỷ Lạc đụng vào tay vịn sofa, phát ra tiếng va chạm, cô đau đến nhắm chặt mắt, vừa mới mở mắt ra thì bị Lâm Hạo Sơ trước mặt làm cho sợ, trong mắt anh tràn đầy tức giận, ánh mắt phủ một tầng sương mù, cô xê dịch tới góc sofa, “Lâm Hạo Sơ, anh làm sao vậy?”
Lâm Hạo Sơ nhíu mày càng sâu, nhìn hốc mắt Hỷ Lạc hơi ửng đỏ, anh hấp tấp vò rối tóc mình, giọng nói rời rạc, “Xin lỗi. . . Xin lỗi, anh. . . anh, anh trở về phòng bình tĩnh lại.” Bước chân anh không vững, lảo đảo, lập tức lao về phòng, khóa chặt cửa.
Hỷ Lạc bị dáng vẻ khác thường của anh làm cho sợ, cô chạy đến cửa phòng, nghe được bên trong truyền đến từng đợt âm thanh đồ đạc rơi vỡ, cô cố sức đập cửa phòng, “Lâm Hạo Sơ, anh làm sao vậy?” Tiếng động đồ đạc rơi vỡ bên trong ngưng lại, trong nháy mắt trở nên rất yên ắng, yên ắng không có chút âm thanh nào.
Hỷ Lạc đứng ở ngoài cửa chân tay luống cuống, không biết nên làm cái gì bây giờ, cô chạy đến sofa tìm được điện thoại di động của Lâm Hạo Sơ, bắt đầu quay số, “Alo, thư ký Ngô, tôi là Tần Hỷ Lạc. Bây giờ anh có thể tới đây một lát không? Lâm Hạo Sơ hình như có chút vấn đề.”
Thư ký Ngô ở bên kia dừng một chút, mở miệng thăm dò, “Anh ấy nổi giận rồi?”
Đầu óc Hỷ Lạc mông lung, “Vâng, anh ấy tự nhốt mình trong phòng.”
Thư ký Ngô vội vàng cấp tốc mặc áo khoác, “Cô hãy đứng ở cửa, đừng đi vào, cũng đừng quấy rối anh ấy, tôi lập tức đến ngay.”
Ngắt điện thoại, Hỷ Lạc ngơ ngác đứng ở cửa, trên trán lấm tấm mồ hôi, huyệt thái dương nhói đau. Đợi một hồi, chuông cửa vang lên, cô vội vã chạy đi mở cửa, mở cửa thì thấy thư ký Ngô cùng một phụ nữ mặc trang phục đen đứng trước cửa. Thư ký Ngô vừa vào nhà liền trực tiếp hướng phòng Lâm Hạo Sơ đi đến, anh ta trấn an Hỷ Lạc, “Đừng lo lắng.”
Thư ký Ngô cầm chìa khóa mở phòng Lâm Hạo Sơ, người phụ nữ kia cùng nhau vào phòng, vừa vào phòng chỉ thấy trong phòng toàn đống hỗn độn, nền nhà đầy những mảnh vụn ly thủy tinh và đồ gốm sứ, thậm chí ngay cả nhung tơ bên trong cái gối cũng bị xé nát rơi khắp phòng. Lâm Hạo Sơ dựa vào mép giường ngồi dưới đất, vùi đầu trong đầu gối, áo sơmi trên người có phần nhăn nhúm, Hỷ Lạc bị cảnh tượng như vậy làm cho khiếp sợ, ngây ngốc đứng một chỗ.
Người phụ nữ kia đi tới trước mặt Lâm Hạo Sơ, tay cầm bàn tay anh, khẽ vuốt lưng anh, “Hạo Sơ, không có việc gì rồi, hít sâu.”
Lâm Hạo Sơ nghe vậy ngẩng đầu nhìn người ấy, không nói gì, ánh mắt tan rã.
Thư ký Ngô đi tới, ý bảo Hỷ Lạc ra khỏi phòng, khép cửa, thư ký Ngô vỗ nhẹ vai Hỷ Lạc, “Bị dọa sợ rồi?”
Hỷ Lạc gật đầu, lập tức lại lắc đầu, “Thư ký Ngô, có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra không?”
Thư ký Ngô suy nghĩ chốc lát, “Trước đó, có phải anh ấy xảy ra chuyện gì?”
Hỷ Lạc suy nghĩ một chút, “Hình như không có, chỉ là vừa vào nhà thì anh ấy bắt đầu kỳ kỳ quái quái, hỏi tôi đến tột cùng là anh ấy tốt hay Hạo Ngôn tốt.”
“Lâm Hạo Ngôn?” Thư ký Ngô vô cùng kinh ngạc, “Bí thư Lâm thấy các người cùng một chỗ?”
Hỷ Lạc vội vã giải thích, “Chúng tôi chỉ là tình cờ gặp nhau thôi.”
Thư ký Ngô bất đắc dĩ cười cười, “Thảo nào.” Anh ta trầm mặc, “Việc này vốn nên là Bí thư Lâm tự mình nói với cô, thế nhưng, xem tình huống bây giờ, tôi không nói đối với cô hình như không tốt lắm.” Anh ta nhìn cửa phòng đóng chặt, giọng nói rất nhỏ, “Bí thư Lâm anh ấy. . . không phải con ruột của ba anh ấy. Nói cho rõ ràng, anh ấy không phải họ Lâm.”
Hỷ Lạc trừng lớn mắt, tuy rằng biết Lâm Hạo Sơ và Lâm gia quan hệ không tốt, nhưng không nghĩ tới sẽ là như thế này, cô ngơ ngác nhìn thư ký Ngô muốn nói gì đó lại thôi.
“Bí thư Lâm,” tay thư ký Ngô chỉnh lại mắt kính, dường như hơi khó mở miệng, “Là con ruột Diệp Hồng, nhưng ba anh ấy không phải Lâm Mộ Cẩm.”
Hỷ Lạc càng rối loạn, “Vậy vì sao quan hệ Lâm Hạo Sơ với mẹ anh ấy không tốt, trái lại cùng với ba anh ấy còn có thể bình thường ở chung?”
Thư ký Ngô trầm mặc, trên mặt có chút dấu hiệu đấu tranh, Hỷ Lạc căng thẳng nhìn anh ta, “Thư ký Ngô, anh nói cho tôi biết được không? Tôi thực sự rất muốn biết, tôi rất lo lắng anh ấy.”
Thư ký Ngô nhìn chằm chằm vào Hỷ Lạc, anh ta khẽ thở dài, “Trước khi Diệp Hồng lấy Lâm Mộ Cẩm, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị người khác cưỡng bức. Sau đó, sinh ra bí thư Lâm. Bà ấy đối với bí thư Lâm. . . có chút khúc mắc. Bí thư Lâm từ nhỏ. . . không có được tình thương của mẹ, anh ấy là do người giúp việc trong nhà nuôi lớn, mẹ anh ấy. . . vẫn rất để bụng sự tồn tại của bí thư Lâm.”
Thư ký Ngô nhìn một Hỷ Lạc đã hoàn toàn choáng váng, anh ta chùng mắt, “Diệp Hồng sau này cùng Lâm Mộ Cẩm sinh ra Lâm Hạo Ngôn, Lâm Hạo Ngôn trở thành thiên chi kiêu tử (đứa con cưng trời ban), toàn bộ Lâm gia đều cưng chiều anh ta. Nhất là Diệp Hồng. Tôi nghĩ, trong lòng Bí thư Lâm, anh ấy rất ước ao là Lâm Hạo Ngôn. Mặt khác, anh ấy cũng rất lưu ý Lâm Hạo Ngôn. Đặc biệt là, Lâm gia trên dưới, dường như không quá tán thành bí thư Lâm là người Lâm gia, ít nhiều đều xa lánh anh ấy.”
Tim Hỷ Lạc nảy lên nỗi chua xót, nhớ lại lần trước Lâm Hạo Sơ nói, ở Lâm gia, anh ấy bất quá chỉ là vật làm nền. Cô không cách nào tưởng tượng, một Lâm Hạo Sơ kiêu ngạo tự phụ như vậy, cuộc sống ba mươi mốt năm, người mẹ ruột thịt bên cạnh, nhưng lại không hưởng được chỉ một ánh mắt yêu thương, một lời nói cưng chiều, anh hẳn có bao nhiêu đau khổ.
Biểu hiện trên mặt Hỷ Lạc cứng đơ, khóe miệng co rút, “Nhờ ngài đây không chê.”
Lâm Hạo Sơ mặt không biểu tình phun ra ba chữ, “Đừng khách sáo.”
Hỷ Lạc hít sâu, dằn xuống cơn lửa đang cháy đùng đùng, nói chính mình, kiềm chế. Cái tên đàn ông này, lấy anh ta trước đây chỉ biết anh ta tâm tình bất ổn thôi, thế nhưng ai đến nói cho anh ta biết đi, trước đây sao không nhìn ra anh ta lại có lời nói ác độc thế.
“Lâm Hạo Sơ, bình thường anh hay có những hoạt động gì?” Hỷ Lạc cười tủm tỉm hỏi anh, tăng thêm hiểu biết, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Lâm Hạo Sơ hình như rất rối rắm suy nghĩ một chút, anh chậm rãi phun ra hai chữ, “Đi ngủ.”
Mặt Hỷ Lạc đen thui “. . . Còn gì nữa? Ngoài ngủ ra con hoạt động gì nữa?”
Lâm Hạo Sơ nhướn mắt nhìn cô, khóe miệng phun một câu, “Cùng phụ nữ ngủ.”
Hỷ Lạc sặc một ngụm cơm trong họng, cô trừng mắt oán giận nhìn người nào đó đang nghiền ngẫm mình với nụ cười xấu xa, “Đây là lời mà cán bộ quốc gia nên nói sao?”
Lâm Hạo Sơ buông chén trong tay, gõ chiếc đũa, “Ai kêu em ở đây thăm dò anh đấy nhỉ.”
Hỷ Lạc nuốt nước miếng, vỗ vỗ ngực thuận khí, “Em không phải muốn hiểu anh nhiều hơn sao.”
Lâm Hạo Sơ suy nghĩ một lúc, thu tầm mắt, “Anh không có hoạt động gì, rất bận, thời gian cá nhân rất ít.”
Hỷ Lạc cắn chiếc đũa, “Vậy. . . anh có đặc biệt thích ăn món gì không?”
Lâm Hạo Sơ như trước mặt không biểu tình, “Không có.”
Hỷ Lạc lại thất bại, được rồi, cô sai rồi, cô không nên nghĩ từ anh hành động được. Vì vậy, Hỷ Lạc nghĩ tới một gián điệp tương đối thích hợp, Lâm Hạo Ngôn. Tuy rằng người trong Lâm gia và Lâm Hạo Sơ quan hệ rất quái đản, thế nhưng trái lại mà nói, nếu muốn cải thiện hình thức sống chung của hai người trước mắt, nhất thiết phải hiểu rõ hơn chuyện Lâm Hạo Sơ mới được.
Hỷ Lạc vẫn còn hai tuần mới khai giảng, hai tuần này, Lâm Hạo Sơ phát hiện cô dường như vô cùng bận rộn. Rất nhiều lúc anh về nhà, trong phòng đều trống rỗng. Lâm Hạo Sơ không quá để ý, đối với Tần Hỷ Lạc, anh không có ý kiến gì, chỉ là vì hoàn thành nguyện vọng của Tần Vĩ Thâm mà thôi.
Ban đêm, Hỷ Lạc bị tiếng mưa rơi bên ngoài đánh thức, mùa mưa dầm, thành phố N luôn luôn rất ẩm ướt. Cô mang dép lê đi vào bếp, tính rót nước uống. Đi ngang qua phòng Lâm Hạo Sơ, nghe được tiếng động rất nhỏ ở bên trong, sột soạt sột soạt, nghe không rõ lắm, Hỷ Lạc đứng ở cửa, bỗng nhiên kinh sợ, thời tiết ẩm ướt, vết thương ở chân Lâm Hạo Sơ chắc chắn tái phát. Hỷ Lạc gõ nhẹ cửa phòng Lâm Hạo Sơ, không dự tính được không có ai lên tiếng, Hỷ Lạc tìm cái chìa khóa trực tiếp mở cửa đi vào.
Lâm Hạo Sơ đưa lưng về phía cửa nằm nghiêng trên giường, nghe được tiếng bước chân Hỷ Lạc, anh cắn chặt răng, không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Hỷ Lạc vòng qua cạnh giường, cô cũng không nói chuyện, trực tiếp giật ra một góc chăn, chậm rãi vén ống quần của anh, chân Lâm Hạo Sơ rụt về một chút, tay Hỷ Lạc đè lại anh, nhẹ nhàng bắt đầu xoa ấn chân phải, kỹ xảo xoa bóp thành thạo, động tác rất nhẹ nhàng. Thần kinh căng cứng của Lâm Hạo Sơ trong nháy mắt dần thả lỏng.
Anh chống người ngồi dậy trên giường cạnh cô, nhìn một hồi, anh hỏi cô: “Em học qua cái này?”
Hỷ Lạc cúi đầu, động tác không có dừng lại, “Ừm, mấy ngày nay em vừa lúc rảnh rỗi thì đi tìm một lão Trung y để học, ông ấy còn dạy em rất nhiều, huyệt đạo xoa bóp nè và vân vân.” Nói xong Hỷ Lạc ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có chút ánh sáng lấp lánh, “Hôm nào thử xem?”
Lâm Hạo Sơ trầm mặc, cái gì cũng không nói.
Hỷ Lạc xoa bóp một hồi, “Còn khó chịu không?”
Lâm Hạo Sơ lắc đầu.
Hỷ Lạc nhìn anh cười, “Ông bác sĩ kia còn cho em một phương thuốc, đều là thuốc Đông y, mỗi ngày pha ngâm chân, đối với thần kinh rất có lợi, trong khoảng thời gian này anh sẽ không khó chịu như vậy nữa.”
Lâm Hạo Sơ vẫn trầm mặc.
Xoa bóp thật lâu, ngón tay Hỷ Lạc có chút ê ẩm, Lâm Hạo Sơ mở miệng nói, “Mệt không? Em đi ngủ đi, anh đỡ rồi.”
Hỷ Lạc xoa xoa hai tay, “Xem ra em còn phải luyện nhiều hơn, mới có một chút mà không chịu nổi.”
Lâm Hạo Sơ kéo chăn che chân, anh đưa lưng về phía Hỷ Lạc nằm xuống, nhỏ giọng nói “Ngủ ngon.”
Nhìn tấm lưng to rộng, trong lòng Hỷ Lạc lại thấy an bình vô cùng, chí ít anh không còn chống cự nữa. Cô cúi đầu mỉm cười, nhẹ nhàng đi tới cửa, thay anh tắt đèn, đóng cửa phòng.
Ngày hôm sau lúc đi làm về, xe Lâm Hạo Sơ chưa kịp quẹo vào bãi đỗ xe thì thấy Hỷ Lạc từ trên xe Lâm Hạo Ngôn bước ra, hai người đứng trước cửa nói rất lâu, bộ dạng Hỷ Lạc rất phấn chấn, mỉm cười im lặng đứng cạnh nghe Lâm Hạo Ngôn nói gì đó. Nhìn bọn họ, Lâm Hạo Sơ mặt không biểu tình đánh vô-lăng trực tiếp chạy vào hầm đỗ xe. Mới vừa đi ra thang máy thì thấy Hỷ Lạc đang mở cửa.
“Anh đã trở về?” Hỷ Lạc thấy Lâm Hạo Sơ đột nhiên xuất hiện thì rất kinh ngạc.
Lâm Hạo Sơ chỉ đơn giản nói “Ừ” một tiếng rồi thôi, liền theo cô vào nhà.
Hỷ Lạc không để ý lắm, cô đổi dép, đang chuẩn bị vào phòng thay quần áo nấu cơn, Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên mở miệng gọi cô, “Tần Hỷ Lạc.”
“Hả?” Hỷ Lạc xoay người, giờ mới phát hiện sắc mặt Lâm Hạo Sơ dường như không tốt lắm, giống với sắc trời âm u bên ngoài.
“Trong khoảng thời gian này em hay tới Lâm gia?” Lâm Hạo Sơ tháo cravat, tuy nói chuyện với Hỷ Lạc, nhưng lại không nhìn cô, ánh mắt dao động, dường như đang cố gắng lảng tránh thứ gì.
Hỷ Lạc ngẩn ra, sau đó có chút thấp thỏm nhìn anh, “Ừ.”
Ánh mắt Lâm Hạo Sơ càng trở nên tối tăm, anh ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo, “Vì sao?”
Hỷ Lạc có chút mất kiểm soát cúi đầu lúng túng, “Em. . .”
Lâm Hạo Sơ nhếch môi cười cười, “Hình như em với Hạo Ngôn rất thân thì phải.”
Hỷ Lạc sửng sốt một chút, chợt ngẩng đầu, “Này cùng Hạo Ngôn có quan hệ gì?”
Lâm Hạo Sơ chỉ là nhìn cô, không nói lời nào, trên mặt cũng không có bất cứ biểu hiện nào.
Hỷ Lạc đi tới cạnh anh ngồi xuống, “Anh hiểu lầm rồi, em đến Lâm gia là bởi vì. . .”
Lời nói còn chưa dứt đã bị Lâm Hạo Sơ cắt ngang, anh có chút cáu gắt, nhưng lại có vẻ đang cố gắng kiềm chế, “Tần Hỷ Lạc, trong mắt em, anh với Hạo Ngôn, ai tốt hơn?”
Hỷ Lạc cau mày, bị anh hỏi một câu không đầu không đuôi khiến cô lờ mờ, “Lâm Hạo Sơ, anh làm sao vậy?”
Sắc mặt Lâm Hạo Sơ rất không tốt, hô hấp cũng có đôi chút dồn dập, “Có phải em cũng thấy được Hạo Ngôn tốt hơn?”
Hỷ Lạc lắc đầu, “Đương nhiên không phải vậy, hai người các anh không giống nhau, mỗi người một ưu điểm, vì sao phải so sánh với nhau.”
Bỗng nhiên Lâm Hạo Sơ nở nụ cười mỉa mai, “Vậy thì. . . hay là nó tốt hơn?”
Hỷ Lạc chau mày khó chịu, “Em không biết anh bị gì nữa, thật kỳ lạ.” Nói xong liền chuẩn bị đứng dậy vào phòng, không muốn lại cùng anh dây dưa vấn đề này.
Lâm Hạo Sơ túm lấy cánh tay cô, dùng lực đẩy cô ngã xuống sofa, đầu Hỷ Lạc đụng vào tay vịn sofa, phát ra tiếng va chạm, cô đau đến nhắm chặt mắt, vừa mới mở mắt ra thì bị Lâm Hạo Sơ trước mặt làm cho sợ, trong mắt anh tràn đầy tức giận, ánh mắt phủ một tầng sương mù, cô xê dịch tới góc sofa, “Lâm Hạo Sơ, anh làm sao vậy?”
Lâm Hạo Sơ nhíu mày càng sâu, nhìn hốc mắt Hỷ Lạc hơi ửng đỏ, anh hấp tấp vò rối tóc mình, giọng nói rời rạc, “Xin lỗi. . . Xin lỗi, anh. . . anh, anh trở về phòng bình tĩnh lại.” Bước chân anh không vững, lảo đảo, lập tức lao về phòng, khóa chặt cửa.
Hỷ Lạc bị dáng vẻ khác thường của anh làm cho sợ, cô chạy đến cửa phòng, nghe được bên trong truyền đến từng đợt âm thanh đồ đạc rơi vỡ, cô cố sức đập cửa phòng, “Lâm Hạo Sơ, anh làm sao vậy?” Tiếng động đồ đạc rơi vỡ bên trong ngưng lại, trong nháy mắt trở nên rất yên ắng, yên ắng không có chút âm thanh nào.
Hỷ Lạc đứng ở ngoài cửa chân tay luống cuống, không biết nên làm cái gì bây giờ, cô chạy đến sofa tìm được điện thoại di động của Lâm Hạo Sơ, bắt đầu quay số, “Alo, thư ký Ngô, tôi là Tần Hỷ Lạc. Bây giờ anh có thể tới đây một lát không? Lâm Hạo Sơ hình như có chút vấn đề.”
Thư ký Ngô ở bên kia dừng một chút, mở miệng thăm dò, “Anh ấy nổi giận rồi?”
Đầu óc Hỷ Lạc mông lung, “Vâng, anh ấy tự nhốt mình trong phòng.”
Thư ký Ngô vội vàng cấp tốc mặc áo khoác, “Cô hãy đứng ở cửa, đừng đi vào, cũng đừng quấy rối anh ấy, tôi lập tức đến ngay.”
Ngắt điện thoại, Hỷ Lạc ngơ ngác đứng ở cửa, trên trán lấm tấm mồ hôi, huyệt thái dương nhói đau. Đợi một hồi, chuông cửa vang lên, cô vội vã chạy đi mở cửa, mở cửa thì thấy thư ký Ngô cùng một phụ nữ mặc trang phục đen đứng trước cửa. Thư ký Ngô vừa vào nhà liền trực tiếp hướng phòng Lâm Hạo Sơ đi đến, anh ta trấn an Hỷ Lạc, “Đừng lo lắng.”
Thư ký Ngô cầm chìa khóa mở phòng Lâm Hạo Sơ, người phụ nữ kia cùng nhau vào phòng, vừa vào phòng chỉ thấy trong phòng toàn đống hỗn độn, nền nhà đầy những mảnh vụn ly thủy tinh và đồ gốm sứ, thậm chí ngay cả nhung tơ bên trong cái gối cũng bị xé nát rơi khắp phòng. Lâm Hạo Sơ dựa vào mép giường ngồi dưới đất, vùi đầu trong đầu gối, áo sơmi trên người có phần nhăn nhúm, Hỷ Lạc bị cảnh tượng như vậy làm cho khiếp sợ, ngây ngốc đứng một chỗ.
Người phụ nữ kia đi tới trước mặt Lâm Hạo Sơ, tay cầm bàn tay anh, khẽ vuốt lưng anh, “Hạo Sơ, không có việc gì rồi, hít sâu.”
Lâm Hạo Sơ nghe vậy ngẩng đầu nhìn người ấy, không nói gì, ánh mắt tan rã.
Thư ký Ngô đi tới, ý bảo Hỷ Lạc ra khỏi phòng, khép cửa, thư ký Ngô vỗ nhẹ vai Hỷ Lạc, “Bị dọa sợ rồi?”
Hỷ Lạc gật đầu, lập tức lại lắc đầu, “Thư ký Ngô, có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra không?”
Thư ký Ngô suy nghĩ chốc lát, “Trước đó, có phải anh ấy xảy ra chuyện gì?”
Hỷ Lạc suy nghĩ một chút, “Hình như không có, chỉ là vừa vào nhà thì anh ấy bắt đầu kỳ kỳ quái quái, hỏi tôi đến tột cùng là anh ấy tốt hay Hạo Ngôn tốt.”
“Lâm Hạo Ngôn?” Thư ký Ngô vô cùng kinh ngạc, “Bí thư Lâm thấy các người cùng một chỗ?”
Hỷ Lạc vội vã giải thích, “Chúng tôi chỉ là tình cờ gặp nhau thôi.”
Thư ký Ngô bất đắc dĩ cười cười, “Thảo nào.” Anh ta trầm mặc, “Việc này vốn nên là Bí thư Lâm tự mình nói với cô, thế nhưng, xem tình huống bây giờ, tôi không nói đối với cô hình như không tốt lắm.” Anh ta nhìn cửa phòng đóng chặt, giọng nói rất nhỏ, “Bí thư Lâm anh ấy. . . không phải con ruột của ba anh ấy. Nói cho rõ ràng, anh ấy không phải họ Lâm.”
Hỷ Lạc trừng lớn mắt, tuy rằng biết Lâm Hạo Sơ và Lâm gia quan hệ không tốt, nhưng không nghĩ tới sẽ là như thế này, cô ngơ ngác nhìn thư ký Ngô muốn nói gì đó lại thôi.
“Bí thư Lâm,” tay thư ký Ngô chỉnh lại mắt kính, dường như hơi khó mở miệng, “Là con ruột Diệp Hồng, nhưng ba anh ấy không phải Lâm Mộ Cẩm.”
Hỷ Lạc càng rối loạn, “Vậy vì sao quan hệ Lâm Hạo Sơ với mẹ anh ấy không tốt, trái lại cùng với ba anh ấy còn có thể bình thường ở chung?”
Thư ký Ngô trầm mặc, trên mặt có chút dấu hiệu đấu tranh, Hỷ Lạc căng thẳng nhìn anh ta, “Thư ký Ngô, anh nói cho tôi biết được không? Tôi thực sự rất muốn biết, tôi rất lo lắng anh ấy.”
Thư ký Ngô nhìn chằm chằm vào Hỷ Lạc, anh ta khẽ thở dài, “Trước khi Diệp Hồng lấy Lâm Mộ Cẩm, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị người khác cưỡng bức. Sau đó, sinh ra bí thư Lâm. Bà ấy đối với bí thư Lâm. . . có chút khúc mắc. Bí thư Lâm từ nhỏ. . . không có được tình thương của mẹ, anh ấy là do người giúp việc trong nhà nuôi lớn, mẹ anh ấy. . . vẫn rất để bụng sự tồn tại của bí thư Lâm.”
Thư ký Ngô nhìn một Hỷ Lạc đã hoàn toàn choáng váng, anh ta chùng mắt, “Diệp Hồng sau này cùng Lâm Mộ Cẩm sinh ra Lâm Hạo Ngôn, Lâm Hạo Ngôn trở thành thiên chi kiêu tử (đứa con cưng trời ban), toàn bộ Lâm gia đều cưng chiều anh ta. Nhất là Diệp Hồng. Tôi nghĩ, trong lòng Bí thư Lâm, anh ấy rất ước ao là Lâm Hạo Ngôn. Mặt khác, anh ấy cũng rất lưu ý Lâm Hạo Ngôn. Đặc biệt là, Lâm gia trên dưới, dường như không quá tán thành bí thư Lâm là người Lâm gia, ít nhiều đều xa lánh anh ấy.”
Tim Hỷ Lạc nảy lên nỗi chua xót, nhớ lại lần trước Lâm Hạo Sơ nói, ở Lâm gia, anh ấy bất quá chỉ là vật làm nền. Cô không cách nào tưởng tượng, một Lâm Hạo Sơ kiêu ngạo tự phụ như vậy, cuộc sống ba mươi mốt năm, người mẹ ruột thịt bên cạnh, nhưng lại không hưởng được chỉ một ánh mắt yêu thương, một lời nói cưng chiều, anh hẳn có bao nhiêu đau khổ.
/53
|