Chương 13
Đi đến nhà hàng sang trọng trong khách sạn, Tề Tuấn trong bộ vest trắng cắt may vừa vặn cùng áo thun đen bên trong, nhìn anh vừa lịch lãm lại đậm chất phong trần. Bên cạnh anh, Kiều Tiểu Ân khoác lên người chiếc váy trắng tinh khôi đơn giản, trông cô càng thuần khiết và tao nhã hơn bao giờ hết sánh bước cùng “người yêu” đến chỗ hẹn.
“Xin chào, chúng tôi không đến trễ giờ chứ?”-Tề Tuấn nở nụ cười xã giao chào hai vợ chồng ngài Zae, anh ga-lăng kéo ghế cho Tiểu Ân, sau đó mới ngồi xuống cạnh cô, qua đáy mắt thâm thúy, anh nhìn ra được sự ngưỡng mộ trong đôi mắt người vợ ngồi bên cạnh ngài Zae, đây là một khởi đầu tốt.
Là một nơi thoáng mát có thể ngắm nhìn mặt biển bên dưới, nơi đây là một nơi lý tưởng để thưởng thức một bữa ăn ấm áp và thoải mái, mọi người đều không muốn xen công việc vào bầu không khí này, vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian tự do và bình dị của bữa ăn tối.
Phu nhân Tina nhìn Kiều Tiểu Ân rất an phận ngồi bên cạnh bạn trai, lâu lâu được anh chăm sóc gắp thức ăn cho mỉm cười cách sáo đón nhận, có một chút ngượng ngùng và bối rối không đúng nhưng lại mang một tình cảm vô hình giữa hai người họ. Sẽ sớm thôi, mối lương duyên này sẽ đơm hoa kết trái, bà tin là như vậy.
“Đây đều là đặc sản ở Thái, cô ăn nhiều vào, không cần phải ăn kiêng đâu.”
Kiều Tiểu Ân nghe nói đến việc ăn kiêng có chút buồn cười nhưng cô đã cẩn thận che giấu đi, khôn khéo đáp trả: “Cảm ơn phu nhân, những món này quả thật rất tuyệt, tôi sẽ ăn thật ngon.”
Tề Tuấn khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, chỉ có anh mới biết cô là một cái máy ăn, ông trời quá ưu đãi với cơ thể này rồi, ăn bao nhiêu vẫn không tròn lên được miếng nào.
Bữa ăn đã qua hơn một giờ, hai người đàn ông cũng tạm để hai người phụ nữ của mình ở lại đi sang nơi thanh tĩnh hơn trao đổi về công việc, trên bàn ăn lúc này chỉ còn mỗi Kiều Tiểu Ân và phu nhân Tina. Cả hai có vẻ rất hợp tính nhau, chủ đề trò chuyện luôn không ngớt, lâu lâu còn bật cười vui vẻ làm cho hai người đàn ông ở phía xa cũng phải chú ý.
“Giám đốc Tề, anh thật có mắt chọn, cô gái đó nhìn rất tốt.”
“Ngài Zae quá khen rồi, phu nhân cũng rất phúc hậu, tôi mong rằng sau này chúng tôi cũng sẽ được hạnh phúc giống như vợ chồng ngài.”-Tề Tuấn nâng ly rượu vang lên kính ông, chuyện hợp đồng cơ bản đã được thông qua, chuyến đi lần này là anh cố tình sắp xếp để có thời gian bên cạnh Kiều Tiểu Ân nhiều hơn, cũng là muốn cho cô ấy được thư giãn và…
“Vợ tôi có con mắt nhìn người rất tốt, chúng ta không gạt được bà ấy đâu. Nhưng nhìn bà ấy vui như vậy tôi cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.”
“Tôi rất tiếc.”-Tề Tuấn trải lòng theo lời nói ưu buồn của ngài Zae, anh càng trân trọng hơn những gì mình đang có, chuyến công tác lần này sẽ đánh dấu một bước ngoặc mới cho quan hệ của họ.
.
.
.
Đứng trước cửa phòng khách sạn, Kiều Tiểu Ân không dám bước vào bên trong, Tề Tuấn nhìn cô do dự khổ não như vậy không nói tiếng nào kéo luôn Kiều tiểu Ân vào phòng khóa trái cửa lại.
“Nếu em căng thẳng tôi sẽ ngủ dưới sàn.”
Tiều Tiểu Ân nhìn Tề Tuấn lấy gối và áo khoác trải xuống sàn nhà nằm cô cũng không an tâm, nhưng ngẫm lại bản thân sao lại thái quá như vậy, cô cũng không yếu đuối đến mức dễ dãi, bất quá không ngủ đêm nay thôi.
“Anh lên giường nằm đi, dưới sàn nhà lạnh lắm, lại không có chăn nữa.”
Tề Tuấn không nghe lời nằm luôn xuống gối, nếu anh lên giường ngủ thế nào cô cũng mất ngủ đêm nay, anh chịu lạnh một chút là được.
Kiều Tiểu Ân do dự một hồi lâu cũng đưa ra quyết định, cô quăng cái chăn dày xuống cho anh, sau đó nằm xuống: “Như thế cho công bằng, em nằm trên giường thì anh lấy chăn đi!”
Tề Tuấn định nói gì đó nhưng đã giữ lại, anh còn không hiểu cô sao? Đã quyết điều gì sẽ bất chấp mà làm đến cùng, Tề Tuấn bật điều hòa tăng nhiệt độ phòng lên, sau đó quấn chăn nằm ngủ.
Tề Tuấn đang nằm ngủ thì cảm giác có cái gì đó đang chạm lên lưng mình, anh sững người quay lại liền bị dọa đến suýt đứng tim khi mái tóc dài rũ rượi trên giường xõa xuống, Kiều Tiểu Ân ngủ mê man như sắp ngã bất cứ lúc nào.
Anh buồn cười nhìn cô gái nhỏ thêm một lúc mới đưa tay lên định chỉnh lại tư thế ngủ, nào ngờ người bên trên đã nhanh hơn lăn thêm một vòng ngã xuống sàn.
PHỊCH
Mọi việc diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ khiến cho Tề Tuấn không kịp phòng bị, đến khi nhận ra đã cảm nhận được thứ mềm mại ấm nóng áp trên môi mình, nó không dịu dàng như anh tưởng, có một chút đau do lực độ rơi hơi mạnh.
Kiều Tiểu Ân cũng bị sự chấn động này làm cho thức giấc, cô mơ màng mở mắt ra, hai mắt đột ngột trợn tròn lên hốt hoảng, vội vàng ngồi bật dậy.
“Anh… em… chuyện gì vừa xảy ra vậy?”-cô bàng hoàng lấy tay chạm lên môi mình.
.
.
.
Đi đến nhà hàng sang trọng trong khách sạn, Tề Tuấn trong bộ vest trắng cắt may vừa vặn cùng áo thun đen bên trong, nhìn anh vừa lịch lãm lại đậm chất phong trần. Bên cạnh anh, Kiều Tiểu Ân khoác lên người chiếc váy trắng tinh khôi đơn giản, trông cô càng thuần khiết và tao nhã hơn bao giờ hết sánh bước cùng “người yêu” đến chỗ hẹn.
“Xin chào, chúng tôi không đến trễ giờ chứ?”-Tề Tuấn nở nụ cười xã giao chào hai vợ chồng ngài Zae, anh ga-lăng kéo ghế cho Tiểu Ân, sau đó mới ngồi xuống cạnh cô, qua đáy mắt thâm thúy, anh nhìn ra được sự ngưỡng mộ trong đôi mắt người vợ ngồi bên cạnh ngài Zae, đây là một khởi đầu tốt.
Là một nơi thoáng mát có thể ngắm nhìn mặt biển bên dưới, nơi đây là một nơi lý tưởng để thưởng thức một bữa ăn ấm áp và thoải mái, mọi người đều không muốn xen công việc vào bầu không khí này, vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian tự do và bình dị của bữa ăn tối.
Phu nhân Tina nhìn Kiều Tiểu Ân rất an phận ngồi bên cạnh bạn trai, lâu lâu được anh chăm sóc gắp thức ăn cho mỉm cười cách sáo đón nhận, có một chút ngượng ngùng và bối rối không đúng nhưng lại mang một tình cảm vô hình giữa hai người họ. Sẽ sớm thôi, mối lương duyên này sẽ đơm hoa kết trái, bà tin là như vậy.
“Đây đều là đặc sản ở Thái, cô ăn nhiều vào, không cần phải ăn kiêng đâu.”
Kiều Tiểu Ân nghe nói đến việc ăn kiêng có chút buồn cười nhưng cô đã cẩn thận che giấu đi, khôn khéo đáp trả: “Cảm ơn phu nhân, những món này quả thật rất tuyệt, tôi sẽ ăn thật ngon.”
Tề Tuấn khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, chỉ có anh mới biết cô là một cái máy ăn, ông trời quá ưu đãi với cơ thể này rồi, ăn bao nhiêu vẫn không tròn lên được miếng nào.
Bữa ăn đã qua hơn một giờ, hai người đàn ông cũng tạm để hai người phụ nữ của mình ở lại đi sang nơi thanh tĩnh hơn trao đổi về công việc, trên bàn ăn lúc này chỉ còn mỗi Kiều Tiểu Ân và phu nhân Tina. Cả hai có vẻ rất hợp tính nhau, chủ đề trò chuyện luôn không ngớt, lâu lâu còn bật cười vui vẻ làm cho hai người đàn ông ở phía xa cũng phải chú ý.
“Giám đốc Tề, anh thật có mắt chọn, cô gái đó nhìn rất tốt.”
“Ngài Zae quá khen rồi, phu nhân cũng rất phúc hậu, tôi mong rằng sau này chúng tôi cũng sẽ được hạnh phúc giống như vợ chồng ngài.”-Tề Tuấn nâng ly rượu vang lên kính ông, chuyện hợp đồng cơ bản đã được thông qua, chuyến đi lần này là anh cố tình sắp xếp để có thời gian bên cạnh Kiều Tiểu Ân nhiều hơn, cũng là muốn cho cô ấy được thư giãn và…
“Vợ tôi có con mắt nhìn người rất tốt, chúng ta không gạt được bà ấy đâu. Nhưng nhìn bà ấy vui như vậy tôi cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.”
“Tôi rất tiếc.”-Tề Tuấn trải lòng theo lời nói ưu buồn của ngài Zae, anh càng trân trọng hơn những gì mình đang có, chuyến công tác lần này sẽ đánh dấu một bước ngoặc mới cho quan hệ của họ.
.
.
.
Đứng trước cửa phòng khách sạn, Kiều Tiểu Ân không dám bước vào bên trong, Tề Tuấn nhìn cô do dự khổ não như vậy không nói tiếng nào kéo luôn Kiều tiểu Ân vào phòng khóa trái cửa lại.
“Nếu em căng thẳng tôi sẽ ngủ dưới sàn.”
Tiều Tiểu Ân nhìn Tề Tuấn lấy gối và áo khoác trải xuống sàn nhà nằm cô cũng không an tâm, nhưng ngẫm lại bản thân sao lại thái quá như vậy, cô cũng không yếu đuối đến mức dễ dãi, bất quá không ngủ đêm nay thôi.
“Anh lên giường nằm đi, dưới sàn nhà lạnh lắm, lại không có chăn nữa.”
Tề Tuấn không nghe lời nằm luôn xuống gối, nếu anh lên giường ngủ thế nào cô cũng mất ngủ đêm nay, anh chịu lạnh một chút là được.
Kiều Tiểu Ân do dự một hồi lâu cũng đưa ra quyết định, cô quăng cái chăn dày xuống cho anh, sau đó nằm xuống: “Như thế cho công bằng, em nằm trên giường thì anh lấy chăn đi!”
Tề Tuấn định nói gì đó nhưng đã giữ lại, anh còn không hiểu cô sao? Đã quyết điều gì sẽ bất chấp mà làm đến cùng, Tề Tuấn bật điều hòa tăng nhiệt độ phòng lên, sau đó quấn chăn nằm ngủ.
Tề Tuấn đang nằm ngủ thì cảm giác có cái gì đó đang chạm lên lưng mình, anh sững người quay lại liền bị dọa đến suýt đứng tim khi mái tóc dài rũ rượi trên giường xõa xuống, Kiều Tiểu Ân ngủ mê man như sắp ngã bất cứ lúc nào.
Anh buồn cười nhìn cô gái nhỏ thêm một lúc mới đưa tay lên định chỉnh lại tư thế ngủ, nào ngờ người bên trên đã nhanh hơn lăn thêm một vòng ngã xuống sàn.
PHỊCH
Mọi việc diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ khiến cho Tề Tuấn không kịp phòng bị, đến khi nhận ra đã cảm nhận được thứ mềm mại ấm nóng áp trên môi mình, nó không dịu dàng như anh tưởng, có một chút đau do lực độ rơi hơi mạnh.
Kiều Tiểu Ân cũng bị sự chấn động này làm cho thức giấc, cô mơ màng mở mắt ra, hai mắt đột ngột trợn tròn lên hốt hoảng, vội vàng ngồi bật dậy.
“Anh… em… chuyện gì vừa xảy ra vậy?”-cô bàng hoàng lấy tay chạm lên môi mình.
.
.
.
/71
|