Lần đầu tiên, Vu Hữu Dư gặp Lâm Tiểu Niên tại phòng tự học của trường. Phòng tự học đã chật kín người, chỉ có chỗ bên cạnh Lâm Tiểu Niên còn trống. Khi đó, cô đang ngây người, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dường như đang chìm đắm trong một thế giới khác.
Vu Hữu Dư hắng giọng, như muốn thu hút sự chú ý của Lâm Tiểu Niên nhưng cô lại không hề động đậy, vẫn giữ nguyên tư thế cũ.
Vu Hữu Dư dùng đến đòn cuối cùng, nhích gần lại trước mặt Lâm Tiểu Niên, nở một nụ cười đẹp mê hồn. “Này, chào em!”, anh hạ thấp giọng chào Lâm Tiểu Niên. Cô vẫn không nhúc nhích.
Vu Hữu Dư chưa bao giờ chịu sự xem thường như thế, tâm trạng đang vui vẻ chợt chùng xuống. Anh ném bịch cặp sách xuống, ngồi xuống cạnh Lâm Tiểu Niên.
Tự dưng bên cạnh xuất hiện một người lạ, Lâm Tiểu Niên lúc này như sực trở lại hiện thực. Cô định thần, nói nhỏ với Vu Hữu Dư: “Chỗ đó đã có người ngồi rồi!”.
Vu Hữu Dư nhìn trước ngó sau, nhún vai: “Là em hoa mắt hay tôi hoa mắt vậy? Rõ ràng không hề có người mà!”.
Lâm Tiểu Niên khẽ chau mày, cố nở ra một nụ cười ôn hòa, chỉ vào cuốn sách vốn đã đặt trước ở chỗ ngồi kia nói: “Có người đã nhận chỗ rồi.”
Nhưng Vu Hữu Dư nghe xong càng ngồi thẳng lưng hơn, đủng đỉnh lấy từ cặp sách ra cuốn “Đại số tuyến tính”, bắt đầu làm bài tập, vừa viết vừa lẩm bẩm: “Nhà trường quy định không được phép chiếm chỗ bừa bãi!”.
Lâm Tiểu Niên bình thường đã quen một mình chiếm trọn hai ghế. Bởi vì cô từng ước, sau khi đến học ở trường đại học tại thành phố nơi có Kiều Hoài Ninh đang sống, hai người sẽ có thể cùng ngồi tự học buổi tối.
Từ trường Kiều Hoài Ninh đạp xe tới đại học Chiết Giang mất khoảng mười mấy phút, chỉ mười mấy phút ngắn ngủi này đã lấy đi sự lãng mạn ấm áp mà cô hằng mong ước.
Cô hận khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, hận quãng đường ngắn ngủi ấy. Sau này cô mới phát hiện ra, trở ngại không phải là thời gian, cũng không phải là không gian.
Lâm Tiểu Niên vẫn giữ thói quen chiếm hai chỗ ngồi, bởi vì trong lòng cô vẫn cố chấp cho rằng người ngồi bên cạnh ấy dù không phải là bây giờ nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Vu Hữu Dư, người đang ngồi bên cạnh cô lúc này, cô cũng không lạ gì.
Cô từng có vinh hạnh tận mắt thấy chiếc xe thể thao sang trọng của anh ta tung hoành trong sân trường. Khi ấy, cô đang mặc một chiếc váy tennis dài chưa tới đầu gối, bị luồng gió khi chiếc xe chạy qua cuốn lên. Khi ấy, trong lòng cô không ngừng mắng anh ta là đồ thiếu đạo đức.
Thẩm Tiểu Tam, bạn cùng phòng ký túc làm ra bộ quan trọng nói với Lâm Tiểu Niên: “Nhìn thấy chưa, người đó chính là lớp trưởng “lớp thái tử”, Vu Hữu Dư.”
“Lớp thái tử” của trường đại học Chiết Giang, đây là lần đầu tiên Lâm Tiểu Niên nghe thấy. Thẩm Tiểu Tam vừa cười Lâm Tiểu Niên vừa than: “Lâm Tiểu Niên, cậu có phải từ sao Hỏa xuống không? Sao lại không biết lớp thái tử? Nhìn là biết, lớp đó toàn là con của các vị lãnh đạo.”
Ánh mắt Thẩm Tiểu Tam dán chặt vào Vu Hữu Dư đang lái xe đi xa dần, âm thanh ngày càng nhỏ. Cô ngừng một lát rồi nói: “Chắc chắn là anh ta đi xe Lamborghini.”
Bản thân Lâm Tiểu Niên không hiểu biết gì về xe thể thao, nhưng không tán đồng chuyện lái xe vào trong sân trường. Cô hỏi Thẩm Tiểu Tam: “Hành động phô trương này, nói như ngôn ngữ phương Bắc người ta gọi là “đốt tiền” có phải không?”.
Thẩm Tiểu Tam cười ha ha: “Đến điều này mà cậu cũng biết sao?”, rồi lại nói thêm, “Vu Hữu Dư có đốt tiền cũng không phải việc của chúng ta!”.
Lúc này, anh chàng đốt tiền đang ở ngay bên cạnh, Lâm Tiểu Niên có vẻ không thoải mái.
Cô vửa viết lại theo trí nhớ từ đơn tiếng Anh, không hiểu sao vừa cảm thấy sốt ruột, bứt rứt. Có lẽ liên quan đến kỳ kinh nguyệt chăng? Hàng tháng đến mấy ngày này, tâm trạng Lâm Tiểu Niên đều căng thẳng, toàn thân không còn chút sức nào.
Thế là cô dứt khoát thu dọn cặp sách, định về ký túc xá giết thời gian.
Khi Lâm Tiểu Niên dọn đồ, Vu Hữu Dư liếc nhìn cô cười, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lâm Tiểu Niên dung sức đá chiếc ghế Vu Hữu Dư ngồi, xem như trả thù vụ anh ta làm phiền cô. Lâm Tiểu Niên mặc dù không phải là con người nhỏ mọn nhưng cũng không phải là người cao thượng.
Cô không để ý rằng có đồ trong cặp của mình rơi ra ngoài. Vu Hữu Dư nhìn cô chằm chằm, cho đến khi cô khoác cặp đi ra ngoài, anh ta mới đứng dậy đuổi theo, gọi bằng giọng vừa sang sảng, vừa du dương: “Này, emơi, em đánh rơi đồ này!”.
Tất cả mọi người trong phòng tự học đều nghe thấy câu nói đó, ngẩn đầu nhìn theo Lâm Tiểu Niên lúc này đã ra đến cửa phòng.
“Em đánh rơi đồ này!” Thái độ của Vu Hữu Dư rất chân thật, giọng nhẹ nhàng. Chỉ thấy tay anh đưa lên, giơ ra một miếng băng vệ sinh. Từ chỗ Lâm Tiểu Niên nhìn lại, chiếc túi nhỏ màu hồng hết sức gai mắt. Bị Vu Hữu Dư gọi to như thế, cô xấu hổ đỏ ửng mặt lên. Lúc đó, cô bắt gặp trong mắt anh nụ cười chăm chọc. Lâm Tiểu Niên dám khẳng định Vu Hữu Dư cố ý trêu mình.
Lâm Tiểu Niên rốt cuộc vẫn cứ là Lâm Tiểu Niên. Từ nhỏ, do ảnh hưởng từ cha mẹ, cô đã học thuộc lòng “Binh pháp Tôn Tử”, hiểu được như thế nào là lâm nguy không loạn, chuyển bại thành thắng.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vu Hữu Dư, đáp trả bằng giọng rành mạch: “Nếu đã nhặt được thì anh hãy giữ lấy mà dùng đi!”.
Vu Hữu Dư ngây người ra một lúc rồi nhanh chóng nhét miếng băng vệ sinh vào trong tay Lâm Tiểu Niên: “Anh làm sao có thể dùng đồ của em được chứ?”.
Mọi việc đều diễn ra hết sức đột ngột, khi rất nhiều sinh viên còn chưa hiểu mọi chuyện thế nào thì Vu Hữu Dư đã quay về chỗ ngồi rồi. Làm như không có chuyện gì, nhìn Lâm Tiểu Niên với chiếc túi nhỏ màu hồng trên tay vẫn đứng chôn chân ở cửa, Vu Hữu Dư cười hả hê.
Lâm Tiểu Niên bĩu môi, quay người đi ra khỏi phòng.
Lúc trở về ký túc xá, cô mặt đỏ tía tai. Kinh nghiệm bị bẽ mặt trước mọi người cô cũng đã từng trải qua, nhưng đến mức như thế này thì đây đúng là lần đầu tiên.
Ngồi còn chưa yên, Lâm Tiểu Niên đã nghe thấy Thẩm Tiểu Tam cười nghiêng ngả, phát huy thế mạnh của khoa tin tức. Cô quay sang Lâm Tiểu Niên xác minh: “Nghe nói tối nay ở phòng tự học, ai đó đã đánh rơi băng vệ sinh, bị anh chàng đẹp trai nào đó ở lớp thái tử nhặt được?”.
“Nghe nói?” Lâm Tiểu Niên hận là không tìm được cái lỗ để chui xuống: “Nghe ai nói?”. Cô thật khâm phục tốc độ lan truyền của việc này.
“Là nghe Cát Ngôn nói. Tối nay cậu ấy học ở chung một phòng tự học với cậu, vừa mới gọi điện về nói cho tớ biết.”
“Mấy người ở lớp thái tử đó vốn không nói chuyện với người lớp khác, điều này cậu đã nói với mình rồi.” Lâm Tiểu Niên không thừa nhận cũng không phủ nhận chuyện này, muốn chuyển đề tài.
Đối với cô, trong cuộc sống xuất hiện những sự cố như thế hết sức ngẫu nhiên, những việc ngoài ý muốn. Vì vậy, cô cũng xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra
Vu Hữu Dư hắng giọng, như muốn thu hút sự chú ý của Lâm Tiểu Niên nhưng cô lại không hề động đậy, vẫn giữ nguyên tư thế cũ.
Vu Hữu Dư dùng đến đòn cuối cùng, nhích gần lại trước mặt Lâm Tiểu Niên, nở một nụ cười đẹp mê hồn. “Này, chào em!”, anh hạ thấp giọng chào Lâm Tiểu Niên. Cô vẫn không nhúc nhích.
Vu Hữu Dư chưa bao giờ chịu sự xem thường như thế, tâm trạng đang vui vẻ chợt chùng xuống. Anh ném bịch cặp sách xuống, ngồi xuống cạnh Lâm Tiểu Niên.
Tự dưng bên cạnh xuất hiện một người lạ, Lâm Tiểu Niên lúc này như sực trở lại hiện thực. Cô định thần, nói nhỏ với Vu Hữu Dư: “Chỗ đó đã có người ngồi rồi!”.
Vu Hữu Dư nhìn trước ngó sau, nhún vai: “Là em hoa mắt hay tôi hoa mắt vậy? Rõ ràng không hề có người mà!”.
Lâm Tiểu Niên khẽ chau mày, cố nở ra một nụ cười ôn hòa, chỉ vào cuốn sách vốn đã đặt trước ở chỗ ngồi kia nói: “Có người đã nhận chỗ rồi.”
Nhưng Vu Hữu Dư nghe xong càng ngồi thẳng lưng hơn, đủng đỉnh lấy từ cặp sách ra cuốn “Đại số tuyến tính”, bắt đầu làm bài tập, vừa viết vừa lẩm bẩm: “Nhà trường quy định không được phép chiếm chỗ bừa bãi!”.
Lâm Tiểu Niên bình thường đã quen một mình chiếm trọn hai ghế. Bởi vì cô từng ước, sau khi đến học ở trường đại học tại thành phố nơi có Kiều Hoài Ninh đang sống, hai người sẽ có thể cùng ngồi tự học buổi tối.
Từ trường Kiều Hoài Ninh đạp xe tới đại học Chiết Giang mất khoảng mười mấy phút, chỉ mười mấy phút ngắn ngủi này đã lấy đi sự lãng mạn ấm áp mà cô hằng mong ước.
Cô hận khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, hận quãng đường ngắn ngủi ấy. Sau này cô mới phát hiện ra, trở ngại không phải là thời gian, cũng không phải là không gian.
Lâm Tiểu Niên vẫn giữ thói quen chiếm hai chỗ ngồi, bởi vì trong lòng cô vẫn cố chấp cho rằng người ngồi bên cạnh ấy dù không phải là bây giờ nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Vu Hữu Dư, người đang ngồi bên cạnh cô lúc này, cô cũng không lạ gì.
Cô từng có vinh hạnh tận mắt thấy chiếc xe thể thao sang trọng của anh ta tung hoành trong sân trường. Khi ấy, cô đang mặc một chiếc váy tennis dài chưa tới đầu gối, bị luồng gió khi chiếc xe chạy qua cuốn lên. Khi ấy, trong lòng cô không ngừng mắng anh ta là đồ thiếu đạo đức.
Thẩm Tiểu Tam, bạn cùng phòng ký túc làm ra bộ quan trọng nói với Lâm Tiểu Niên: “Nhìn thấy chưa, người đó chính là lớp trưởng “lớp thái tử”, Vu Hữu Dư.”
“Lớp thái tử” của trường đại học Chiết Giang, đây là lần đầu tiên Lâm Tiểu Niên nghe thấy. Thẩm Tiểu Tam vừa cười Lâm Tiểu Niên vừa than: “Lâm Tiểu Niên, cậu có phải từ sao Hỏa xuống không? Sao lại không biết lớp thái tử? Nhìn là biết, lớp đó toàn là con của các vị lãnh đạo.”
Ánh mắt Thẩm Tiểu Tam dán chặt vào Vu Hữu Dư đang lái xe đi xa dần, âm thanh ngày càng nhỏ. Cô ngừng một lát rồi nói: “Chắc chắn là anh ta đi xe Lamborghini.”
Bản thân Lâm Tiểu Niên không hiểu biết gì về xe thể thao, nhưng không tán đồng chuyện lái xe vào trong sân trường. Cô hỏi Thẩm Tiểu Tam: “Hành động phô trương này, nói như ngôn ngữ phương Bắc người ta gọi là “đốt tiền” có phải không?”.
Thẩm Tiểu Tam cười ha ha: “Đến điều này mà cậu cũng biết sao?”, rồi lại nói thêm, “Vu Hữu Dư có đốt tiền cũng không phải việc của chúng ta!”.
Lúc này, anh chàng đốt tiền đang ở ngay bên cạnh, Lâm Tiểu Niên có vẻ không thoải mái.
Cô vửa viết lại theo trí nhớ từ đơn tiếng Anh, không hiểu sao vừa cảm thấy sốt ruột, bứt rứt. Có lẽ liên quan đến kỳ kinh nguyệt chăng? Hàng tháng đến mấy ngày này, tâm trạng Lâm Tiểu Niên đều căng thẳng, toàn thân không còn chút sức nào.
Thế là cô dứt khoát thu dọn cặp sách, định về ký túc xá giết thời gian.
Khi Lâm Tiểu Niên dọn đồ, Vu Hữu Dư liếc nhìn cô cười, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lâm Tiểu Niên dung sức đá chiếc ghế Vu Hữu Dư ngồi, xem như trả thù vụ anh ta làm phiền cô. Lâm Tiểu Niên mặc dù không phải là con người nhỏ mọn nhưng cũng không phải là người cao thượng.
Cô không để ý rằng có đồ trong cặp của mình rơi ra ngoài. Vu Hữu Dư nhìn cô chằm chằm, cho đến khi cô khoác cặp đi ra ngoài, anh ta mới đứng dậy đuổi theo, gọi bằng giọng vừa sang sảng, vừa du dương: “Này, emơi, em đánh rơi đồ này!”.
Tất cả mọi người trong phòng tự học đều nghe thấy câu nói đó, ngẩn đầu nhìn theo Lâm Tiểu Niên lúc này đã ra đến cửa phòng.
“Em đánh rơi đồ này!” Thái độ của Vu Hữu Dư rất chân thật, giọng nhẹ nhàng. Chỉ thấy tay anh đưa lên, giơ ra một miếng băng vệ sinh. Từ chỗ Lâm Tiểu Niên nhìn lại, chiếc túi nhỏ màu hồng hết sức gai mắt. Bị Vu Hữu Dư gọi to như thế, cô xấu hổ đỏ ửng mặt lên. Lúc đó, cô bắt gặp trong mắt anh nụ cười chăm chọc. Lâm Tiểu Niên dám khẳng định Vu Hữu Dư cố ý trêu mình.
Lâm Tiểu Niên rốt cuộc vẫn cứ là Lâm Tiểu Niên. Từ nhỏ, do ảnh hưởng từ cha mẹ, cô đã học thuộc lòng “Binh pháp Tôn Tử”, hiểu được như thế nào là lâm nguy không loạn, chuyển bại thành thắng.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vu Hữu Dư, đáp trả bằng giọng rành mạch: “Nếu đã nhặt được thì anh hãy giữ lấy mà dùng đi!”.
Vu Hữu Dư ngây người ra một lúc rồi nhanh chóng nhét miếng băng vệ sinh vào trong tay Lâm Tiểu Niên: “Anh làm sao có thể dùng đồ của em được chứ?”.
Mọi việc đều diễn ra hết sức đột ngột, khi rất nhiều sinh viên còn chưa hiểu mọi chuyện thế nào thì Vu Hữu Dư đã quay về chỗ ngồi rồi. Làm như không có chuyện gì, nhìn Lâm Tiểu Niên với chiếc túi nhỏ màu hồng trên tay vẫn đứng chôn chân ở cửa, Vu Hữu Dư cười hả hê.
Lâm Tiểu Niên bĩu môi, quay người đi ra khỏi phòng.
Lúc trở về ký túc xá, cô mặt đỏ tía tai. Kinh nghiệm bị bẽ mặt trước mọi người cô cũng đã từng trải qua, nhưng đến mức như thế này thì đây đúng là lần đầu tiên.
Ngồi còn chưa yên, Lâm Tiểu Niên đã nghe thấy Thẩm Tiểu Tam cười nghiêng ngả, phát huy thế mạnh của khoa tin tức. Cô quay sang Lâm Tiểu Niên xác minh: “Nghe nói tối nay ở phòng tự học, ai đó đã đánh rơi băng vệ sinh, bị anh chàng đẹp trai nào đó ở lớp thái tử nhặt được?”.
“Nghe nói?” Lâm Tiểu Niên hận là không tìm được cái lỗ để chui xuống: “Nghe ai nói?”. Cô thật khâm phục tốc độ lan truyền của việc này.
“Là nghe Cát Ngôn nói. Tối nay cậu ấy học ở chung một phòng tự học với cậu, vừa mới gọi điện về nói cho tớ biết.”
“Mấy người ở lớp thái tử đó vốn không nói chuyện với người lớp khác, điều này cậu đã nói với mình rồi.” Lâm Tiểu Niên không thừa nhận cũng không phủ nhận chuyện này, muốn chuyển đề tài.
Đối với cô, trong cuộc sống xuất hiện những sự cố như thế hết sức ngẫu nhiên, những việc ngoài ý muốn. Vì vậy, cô cũng xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra
/53
|