Edit: _BOSS_ lười
Thính lực của Lưu Thiên Minh lại nhạy bén dị thường, hắn đã nhanh chóng phân biệt ra, đây là giọng nói của phó viện trưởng Vương Ấn Giang.
Giọng nói của Tống Gia Hào lại nghe có chút uể oải: Vương phó viện trưởng, liên quan tới hướng chảy của số tiền, ta đã giải thích rất rõ với ngươi. Trong thành phố vẫn luôn yêu cầu chúng ta phải hạ thấp ngưỡng cửa tiếp nhận điều trị đối với bệnh nhân, mấy huyện lân cận, cũng vẫn luôn nói nhân lực chữa bệnh không đủ. Năm nay tiền vốn hạng mục riêng ở trong bệnh viện cũng đã chi trả hoàn tất, vốn lưu động còn lại cũng hoàn toàn có thể dùng vào việc trợ giúp công tác chữa bệnh đối với huyện lân cận. Tổng cộng mới xây sáu phân viện có cấp bậc theo chuẩn sở vệ sinh địa phương, chính phủ địa phương cũng rất là hoan nghênh bệnh viện chúng ta phái người vào cư trú. Làm thế, vừa có thể phân lưu nhân lực chữa bệnh quá nhiều trong bệnh viện, lại có thể phái những người khác vào cư trú, cớ sao mà không làm đây?
Hừ! Đây đều là lời nói suông của chính ngươi, ngươi chính là đang dùng quyền công làm việc riêng.
Giọng nói của Vương Ấn Giang lại phi thường căm tức: Mặc dù là như thế, ngươi cũng phải sớm chào hỏi một tiếng với lãnh đạo bệnh viện ở trên hội nghị. Huống hồ, lại rút ra tiền vốn nhiều như thế, căn bản không phù hợp trình tự. Không có đấu thầu, lại không có trải qua sự cho phép của những lãnh đạo bệnh viện khác, ngươi có quyền lực gì để làm thế?
Giọng nói của Tống Gia Hào lại có chứa sự châm chọc không hề che giấu: Đấu thầu? Ta đã xem qua ghi chép thi công trước đó, mỗi một lần đều là nữ nhân gọi là Miêu Thủy Anh đạt được tư cách thi công. Còn có, hết thảy tài liệu kiến trúc đều là một người gọi là Miêu Lệ Dĩnh phụ trách nhập hàng. Ha ha... Vương phó viện trưởng, ta thế nào lại nghe nói, lão bà của ngươi và em gái ruột của nàng, chính là hai cái tên được gọi ah?
Ngươi... Không có chứng cứ, ngươi không nên nói xằng nói bậy.
Ta cũng không có nói xằng nói bậy ah. Những sự tình này đều được viết xuống bằng giấy trắng mực đen. Cho dù là Vương phó viện trưởng nhà người không thừa nhận cũng không sao, có người biết, hơn nữa ta cũng biết, vậy đủ rồi.
... Họ Tống, ngươi, ngươi chớ cố ý đổi chủ đề. Nói chung, số tiền đã rút ra, nhất định phải thu hồi lại.
Ha ha! Nếu như ta nói không thì sao?
Thì ta sẽ đi tòa án tố cáo ngươi. Đây là lạm dụng quyền lực, là tham ô tiền của công. Ngươi, ngươi cứ chờ cho ta!
Nghe đến đó, Lưu Thiên Minh trốn ở bên ngoài liền vội vã lắc mình tránh đến bên cạnh.
Quả nhiên, cánh cửa phòng làm việc lại bị dùng sức kéo ra từ bên trong, phó viện trưởng Vương Ấn Giang mang theo lửa giận vô tận bước ra từ bên trong. Cách xa khoảng ba bốn mét, lại có thể cảm nhận đến sự phẫn nộ được tản mát ra từ trên người hắn.
Đợi đến khi thân ảnh của Vương Ấn Giang dần dần mất hẳn ở cửa thang gác đằng xa, Lưu Thiên Minh mới đi tới trước cửa phòng làm việc, giơ tay lên, gõ gõ cửa.
Lần trước phát hiện Tiền Nghiễm Sinh ở trong tầng hầm, Tống Gia Hào đang mở hội nghị. Vì để tránh cho tình huống tương tự lại xuất hiện lần nữa rồi làm lỡ thời gian, hai người đã ước định một loạt ám hiệu. Lưu Thiên Minh có tiết tấu gõ cửa là ba dài ba ngắn. Chốc lát, cửa phòng mở ra, hắn vội vã lắc mình bước vào.
Biểu cảm trên mặt của Tống Gia Hào lại rất buồn phiền, hiển nhiên vẫn còn bị quấy nhiễu bởi vấn đề trước đó của Vương Ấn Giang. Hắn một bên cầm lấy cái ly rồi rót nước cho Lưu Thiên Minh, một bên rầu rĩ không vui hỏi: Ngươi làm sao lại rảnh rỗi tới đây?
Xảy ra vấn đề rồi. Hôm nay bên phía phòng khám bệnh có tiếp thu một bệnh nhân. Ta đã xem qua cẩn thận, hẳn là bị virus lây nhiễm.
Lưu Thiên Minh liền nhanh chóng giới thiệu ngắn gọn tình huống, cũng thuận tiện nói rõ sự tình trước đó giữa thôn dân Lạc Phượng Thôn và tặc trộm bò.
Tống Gia Hào nghe đến phi thường cẩn thận. Hắn đem ly nước đặt ở trước mặt Lưu Thiên Minh, trở lại trên ghế phía sau bàn làm việc rồi ngồi xuống, suy nghĩ mấy phút, nghiêm túc hỏi: Ngươi cho rằng, hiện tại phải làm gì?
Lưu Thiên Minh thẳng thắn: Nói thật, ta nghĩ tới báo cảnh sát. Nhưng mà tình huống như thế này, cảnh sát e rằng rất khó xử lý. Chúng ta lại vô phương xác định cảnh sát phải chăng đã hiểu rõ tình hình về sự kiện virus lây nhiễm? Có dự cảm ứng đối hay không? Nếu như không có, thì vô luận cảnh sát phái ai tới đây để xử lý, hoặc là trực tiếp dẫn Dương Không Sơn về cục cảnh sát, đều sẽ dẫn đến tình thế trở nên cực kỳ nghiêm trọng, mất đi sự khống chế. Một khi biến dị, hắn sẽ mất đi lý trí, gặp người liền cắn.
Báo cảnh sát xác thực là phương pháp xử lý tốt nhất.
Lưu Thiên Minh tin tưởng, dựa vào giao tình giữa mình và Hoàng Hà, muốn thoát thân từ bên trong chắc không có vấn đề gì.
Mấu chốt vấn đề ở chỗ, nếu như cảnh sát lại chẳng biết gì cả đối với virus lây nhiễm, không có dự án ứng đối kịp thời, thì vô luận Dương Không Sơn lưu ở bệnh viện hoặc là cục cảnh sát, chỉ có thể tạo thành khuếch tán virus có quy mô lớn. Đến lúc ấy, vô luận làm gì cũng đã chậm.
Tống Gia Hào gật gật đầu: Vì lẽ đó, chúng ta nhất định phải trực tiếp xử lý hắn ở trong bệnh viện?
Biểu cảm trên mặt của Lưu Thiên Minh lại hết sức kiên quyết: Đây là biện pháp tốt nhất cho đến trước mắt.
Tống Gia Hào lại hỏi: Ngươi xác định bệnh nhân gọi là Dương Không Sơn thật sự sẽ biến dị, vô phương cứu vãn? Còn có, hắn chẳng lẽ không thể mắc chứng bệnh khác? Ngươi... có phải đã nhìn lầm hay không?
Lưu Thiên Minh lắc lắc đầu, nét mặt và thanh âm đều rất nghiêm túc: Ta sẽ không nói đùa ở trên sự tình thế này, cũng không có khả năng nhìn lầm.
Con mắt có lẽ sẽ nhìn lầm, thế nhưng hiệu quả cảm ứng lại đến từ giữa các tế bào biến dị thì tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm.
Khi đứng ở trong thang máy, Lưu Thiên Minh đã phi thường biết rõ điểm này.Tống Gia Hào có chút không quyết định chắc chắn được.
Hắn chau mày, tay trái không ngừng vuốt cằm: Nếu tin tức được biết sớm một chút thì tốt rồi. Dù cho là ở khoa cấp cứu, cũng có thể dùng những lý do khác để an bài hắn chuyển viện, thuận tiện động thủ. Hiện tại, người đã cư trú ở phòng bệnh, bác sĩ trưởng cũng cho lập xong bệnh án cho hắn, e rằng... Tìm không được cái cớ thích hợp.
Quy chế điều lệ của bệnh viện đặt ở đó. Mặc dù là Viện trưởng, cũng có rất nhiều người nhìn ở trong bóng tối.
Lưu Thiên Minh tức khắc trở nên sốt sắng lên, ngôn ngữ cũng rất là lo lắng: Tình huống của Dương Không Sơn rất nghiêm trọng, hắn e rằng chống đỡ không được bao lâu, lúc nào cũng có thể biến dị.
Cơ thể của Tống Gia Hào hơi run lên, không nói nữa.
Thời gian nghiên cứu đã tiến hành lâu như vậy, Tống Gia Hào đã phi thường rõ ràng đối với chỗ đáng sợ của bà Trần.
Bất kể là trước đó ném cho ăn thịt sống, gà sống, vẫn là về sau bị Tiền Nghiễm Sinh nhét hai người chết vào trong tường kép, đều cho thấy sự uy hiếp cực kỳ mạnh mẽ của người bị nhiễm virus đối với nhân loại. Tối hôm qua Tiền Nghiễm Sinh có cử động ở trong tầng hầm cũng cho thấy, virus Lây Nhiễm Thể không có trí tuệ, đối với chuyện đã trải qua lại không có ký ức. Tư duy của chúng nó chỉ dừng lại ở giai đoạn khái niệm Đồ ăn . Từ ý nghĩa của việc này đã cho thấy, Lưu Thiên Minh gọi chúng nó là Hành thi , lại phi thường chuẩn xác không thể nghi ngờ.
Ngươi cho rằng, Dương Không Sơn còn có thể kiên trì bao lâu?
Trong lòng của Tống Gia Hào vẫn cứ ôm ấp một tia hy vọng cuối cùng.
Dù sao, Dương Không Sơn có sự bất đồng cùng với Tiền Nghiễm Sinh và bà Trần. Hắn cũng không phải một người, trong bệnh viện lại có nhiều hộ sĩ và bác sĩ như vậy, bệnh án cũng đã chứng minh hắn được bệnh viện tiếp nhận điều trị. Nếu như cứ thế mất tích, ảnh hưởng thực sự quá lớn, cũng rất khó giấu giếm được.
Ta không biết.
Lưu Thiên Minh lắc lắc đầu, duỗi ra đôi tay: Hàng mẫu trước mắt mà chúng ta có thể đối chiếu, chỉ có Tiền Nghiễm Sinh và Trần bác sĩ. Có lẽ là một giờ, cũng có khả năng là một ngày. Thế nhưng bất kể như thế nào, thời gian của Dương Không Sơn đã không còn nhiều.
Đợi đã, trước đó ngươi đã nói, bệnh nhân này đã đến bệnh viện vào tuần trước.
Tống Gia Hào bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: Lúc đó hắn đã bị cắn bị thương. Dựa theo sự phán đoán của ngươi, hắn hẳn là bị lây nhiễm vào lúc đó. Thế nhưng vì sao, vẫn kéo dài tới bây giờ mới phát tác?
Lưu Thiên Minh trầm ngâm chốc lát, nghiêm túc nói: Ta không biết. Ta chỉ là căn cứ sự miêu tả đối với chuyện của Dương Không Sơn, phán đoán hắn hẳn là bị lây nhiễm vào lúc đó. Còn tình huống thực tế thì ta cũng không rõ ràng lắm. Lúc đó hắn chỉ là đến bệnh viện để băng bó vết thương, nứt da đầu, thương thế nhẹ, bôi chút thuốc liền rời khỏi...
Đợi chút đã! Có mấy vấn đề, ta vẫn phi thường hiếu kỳ.
Tống Gia Hào đánh gãy lời nói của Lưu Thiên Minh: Khi lần đầu tiên ta gặp ngươi ở trong phòng tạp vật, ngươi mang theo đồ ăn đưa cho Trần bác sĩ. Làm sao ngươi lại biết Trần bác sĩ chỉ ăn thịt sống? Ngươi vào tình huống nào lại biết Trần bác sĩ bị lây nhiễm? Còn có, cho dù là Trần bác sĩ có té chết từ trong ống thông gió nhà xác, ngươi vì sao không ngay lập tức báo cảnh sát, trái lại còn phải ẩn giấu nàng đi?
Những vấn đề này đến rất bất chợt.
Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Lưu Thiên Minh lại căn bản không đủ thời gian để suy nghĩ, chỉ có thể mở miệng đáp theo bản năng: Phương thức hấp thu năng lượng của người bị virus lây nhiễm không giống với nhân loại, có khác biệt rất lớn.
Tống Gia Hào hiển nhiên không dự định để cho Lưu Thiên Minh có cơ hội cân nhắc.
Hắn từng bước ép sát: Những chuyện này từ trước đến nay ngươi lại chưa có nói cho ta biết. Cho dù ngươi biết Dương Không Sơn bị virus lây nhiễm, thế nhưng làm sao ngươi lại biết Dương Không Sơn có thời gian không còn nhiều? Còn có, về Lây Nhiễm Thể hấp thu đồ ăn và chuyển hóa năng lượng, ta nhớ được chúng ta lại chưa bao giờ tiến hành nghiên cứu tương tự, ngươi làm sao lại biết?
Lưu Thiên Minh có tiết tấu hô hấp đã trở nên gấp gáp một chút.
Trầm mặc chốc lát, hắn trực tiếp hỏi: Ý của ngươi là, nếu như ta không trả lời những vấn đề này, thì ngươi sẽ không làm ra sự tình xử lý đối với Dương Không Sơn?
Ta dựa vào gì phải xen vào những việc này?
Tống Gia Hào giơ lên hai tay, nhàn nhạt cười cợt: Ta là bác sĩ, là Viện trưởng của bệnh viện này, ta nhất định phải có trách nhiệm với mỗi một công chức bệnh viện cấp dưới. Xảy ra chuyện thế này, phát hiện một bệnh nhân bị virus lây nhiễm hư hư thực thực, ta cần phải lập tức thông báo cho cảnh sát, tiếp đó báo cáo cho cục vệ sinh phòng dịch, mà không phải ngồi ở đây thương lượng với ngươi về việc chuyển người đi gì gì đó, rồi sau đó lặng lẽ xử lý ở giữa đường... Lưu Thiên Minh, Lưu bác sĩ, ngươi cảm thấy ta phải làm gì? Mỗi một chữ được nói ra từ trong miệng của ngươi giống như ta là tùy tùng của ngươi phải đàng hoàng tuân theo sao? Vẫn là con rối luôn chuyển động theo sự sai khiến của ngươi?
Lưu Thiên Minh phi thường kinh ngạc, lại không có hiển lộ ra ở trên mặt. Hắn bình tĩnh mà nhìn chăm chăm Tống Gia Hào, trong giọng nói lại không có xen lẫn tí nào sắc thái tình cảm: Ngươi đã nói, chúng ta là minh hữu. Ta cảm thấy, ngươi nên trợ giúp ta cùng nhau giải quyết vấn đề này.
Ta sai, ta xác thực đã nói lời nói như vậy.
Trên gương mặt bình tĩnh của Tống Gia Hào, đột nhiên trở nên tràn ngập sự phẫn nộ. Hắn hầu như là đang thấp giọng gầm thét lên: Đối với ngươi, ta đều sẽ công khai mỗi một chuyện, ta chân chính làm đến tin tức đều cộng hưởng, đối với ngươi lại chẳng hề che giấu. Thế nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi đã làm gì? Ngươi đều nói cho ta biết những chuyện gì? Còn có quá nhiều bí mật chưa được nói ra từ trên người ngươi. Ngươi có lực lượng vượt xa người bình thường, ngươi còn có tốc độ kinh người, mà tất cả những chuyện ngươi biết, lại phần lớn đều không có nói cho ta biết. Ngươi cho rằng ta là ô dù của ngươi, còn ngươi thì lại không có trách nhiệm và nghĩa vụ của minh hữu nên có. Hiện tại đã xảy ra vấn đề, trái lại ngươi còn muốn ta phải cung cấp sự trợ giúp. Lưu bác sĩ, ngươi cảm thấy làm thế sẽ thích hợp sao?
Thính lực của Lưu Thiên Minh lại nhạy bén dị thường, hắn đã nhanh chóng phân biệt ra, đây là giọng nói của phó viện trưởng Vương Ấn Giang.
Giọng nói của Tống Gia Hào lại nghe có chút uể oải: Vương phó viện trưởng, liên quan tới hướng chảy của số tiền, ta đã giải thích rất rõ với ngươi. Trong thành phố vẫn luôn yêu cầu chúng ta phải hạ thấp ngưỡng cửa tiếp nhận điều trị đối với bệnh nhân, mấy huyện lân cận, cũng vẫn luôn nói nhân lực chữa bệnh không đủ. Năm nay tiền vốn hạng mục riêng ở trong bệnh viện cũng đã chi trả hoàn tất, vốn lưu động còn lại cũng hoàn toàn có thể dùng vào việc trợ giúp công tác chữa bệnh đối với huyện lân cận. Tổng cộng mới xây sáu phân viện có cấp bậc theo chuẩn sở vệ sinh địa phương, chính phủ địa phương cũng rất là hoan nghênh bệnh viện chúng ta phái người vào cư trú. Làm thế, vừa có thể phân lưu nhân lực chữa bệnh quá nhiều trong bệnh viện, lại có thể phái những người khác vào cư trú, cớ sao mà không làm đây?
Hừ! Đây đều là lời nói suông của chính ngươi, ngươi chính là đang dùng quyền công làm việc riêng.
Giọng nói của Vương Ấn Giang lại phi thường căm tức: Mặc dù là như thế, ngươi cũng phải sớm chào hỏi một tiếng với lãnh đạo bệnh viện ở trên hội nghị. Huống hồ, lại rút ra tiền vốn nhiều như thế, căn bản không phù hợp trình tự. Không có đấu thầu, lại không có trải qua sự cho phép của những lãnh đạo bệnh viện khác, ngươi có quyền lực gì để làm thế?
Giọng nói của Tống Gia Hào lại có chứa sự châm chọc không hề che giấu: Đấu thầu? Ta đã xem qua ghi chép thi công trước đó, mỗi một lần đều là nữ nhân gọi là Miêu Thủy Anh đạt được tư cách thi công. Còn có, hết thảy tài liệu kiến trúc đều là một người gọi là Miêu Lệ Dĩnh phụ trách nhập hàng. Ha ha... Vương phó viện trưởng, ta thế nào lại nghe nói, lão bà của ngươi và em gái ruột của nàng, chính là hai cái tên được gọi ah?
Ngươi... Không có chứng cứ, ngươi không nên nói xằng nói bậy.
Ta cũng không có nói xằng nói bậy ah. Những sự tình này đều được viết xuống bằng giấy trắng mực đen. Cho dù là Vương phó viện trưởng nhà người không thừa nhận cũng không sao, có người biết, hơn nữa ta cũng biết, vậy đủ rồi.
... Họ Tống, ngươi, ngươi chớ cố ý đổi chủ đề. Nói chung, số tiền đã rút ra, nhất định phải thu hồi lại.
Ha ha! Nếu như ta nói không thì sao?
Thì ta sẽ đi tòa án tố cáo ngươi. Đây là lạm dụng quyền lực, là tham ô tiền của công. Ngươi, ngươi cứ chờ cho ta!
Nghe đến đó, Lưu Thiên Minh trốn ở bên ngoài liền vội vã lắc mình tránh đến bên cạnh.
Quả nhiên, cánh cửa phòng làm việc lại bị dùng sức kéo ra từ bên trong, phó viện trưởng Vương Ấn Giang mang theo lửa giận vô tận bước ra từ bên trong. Cách xa khoảng ba bốn mét, lại có thể cảm nhận đến sự phẫn nộ được tản mát ra từ trên người hắn.
Đợi đến khi thân ảnh của Vương Ấn Giang dần dần mất hẳn ở cửa thang gác đằng xa, Lưu Thiên Minh mới đi tới trước cửa phòng làm việc, giơ tay lên, gõ gõ cửa.
Lần trước phát hiện Tiền Nghiễm Sinh ở trong tầng hầm, Tống Gia Hào đang mở hội nghị. Vì để tránh cho tình huống tương tự lại xuất hiện lần nữa rồi làm lỡ thời gian, hai người đã ước định một loạt ám hiệu. Lưu Thiên Minh có tiết tấu gõ cửa là ba dài ba ngắn. Chốc lát, cửa phòng mở ra, hắn vội vã lắc mình bước vào.
Biểu cảm trên mặt của Tống Gia Hào lại rất buồn phiền, hiển nhiên vẫn còn bị quấy nhiễu bởi vấn đề trước đó của Vương Ấn Giang. Hắn một bên cầm lấy cái ly rồi rót nước cho Lưu Thiên Minh, một bên rầu rĩ không vui hỏi: Ngươi làm sao lại rảnh rỗi tới đây?
Xảy ra vấn đề rồi. Hôm nay bên phía phòng khám bệnh có tiếp thu một bệnh nhân. Ta đã xem qua cẩn thận, hẳn là bị virus lây nhiễm.
Lưu Thiên Minh liền nhanh chóng giới thiệu ngắn gọn tình huống, cũng thuận tiện nói rõ sự tình trước đó giữa thôn dân Lạc Phượng Thôn và tặc trộm bò.
Tống Gia Hào nghe đến phi thường cẩn thận. Hắn đem ly nước đặt ở trước mặt Lưu Thiên Minh, trở lại trên ghế phía sau bàn làm việc rồi ngồi xuống, suy nghĩ mấy phút, nghiêm túc hỏi: Ngươi cho rằng, hiện tại phải làm gì?
Lưu Thiên Minh thẳng thắn: Nói thật, ta nghĩ tới báo cảnh sát. Nhưng mà tình huống như thế này, cảnh sát e rằng rất khó xử lý. Chúng ta lại vô phương xác định cảnh sát phải chăng đã hiểu rõ tình hình về sự kiện virus lây nhiễm? Có dự cảm ứng đối hay không? Nếu như không có, thì vô luận cảnh sát phái ai tới đây để xử lý, hoặc là trực tiếp dẫn Dương Không Sơn về cục cảnh sát, đều sẽ dẫn đến tình thế trở nên cực kỳ nghiêm trọng, mất đi sự khống chế. Một khi biến dị, hắn sẽ mất đi lý trí, gặp người liền cắn.
Báo cảnh sát xác thực là phương pháp xử lý tốt nhất.
Lưu Thiên Minh tin tưởng, dựa vào giao tình giữa mình và Hoàng Hà, muốn thoát thân từ bên trong chắc không có vấn đề gì.
Mấu chốt vấn đề ở chỗ, nếu như cảnh sát lại chẳng biết gì cả đối với virus lây nhiễm, không có dự án ứng đối kịp thời, thì vô luận Dương Không Sơn lưu ở bệnh viện hoặc là cục cảnh sát, chỉ có thể tạo thành khuếch tán virus có quy mô lớn. Đến lúc ấy, vô luận làm gì cũng đã chậm.
Tống Gia Hào gật gật đầu: Vì lẽ đó, chúng ta nhất định phải trực tiếp xử lý hắn ở trong bệnh viện?
Biểu cảm trên mặt của Lưu Thiên Minh lại hết sức kiên quyết: Đây là biện pháp tốt nhất cho đến trước mắt.
Tống Gia Hào lại hỏi: Ngươi xác định bệnh nhân gọi là Dương Không Sơn thật sự sẽ biến dị, vô phương cứu vãn? Còn có, hắn chẳng lẽ không thể mắc chứng bệnh khác? Ngươi... có phải đã nhìn lầm hay không?
Lưu Thiên Minh lắc lắc đầu, nét mặt và thanh âm đều rất nghiêm túc: Ta sẽ không nói đùa ở trên sự tình thế này, cũng không có khả năng nhìn lầm.
Con mắt có lẽ sẽ nhìn lầm, thế nhưng hiệu quả cảm ứng lại đến từ giữa các tế bào biến dị thì tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm.
Khi đứng ở trong thang máy, Lưu Thiên Minh đã phi thường biết rõ điểm này.Tống Gia Hào có chút không quyết định chắc chắn được.
Hắn chau mày, tay trái không ngừng vuốt cằm: Nếu tin tức được biết sớm một chút thì tốt rồi. Dù cho là ở khoa cấp cứu, cũng có thể dùng những lý do khác để an bài hắn chuyển viện, thuận tiện động thủ. Hiện tại, người đã cư trú ở phòng bệnh, bác sĩ trưởng cũng cho lập xong bệnh án cho hắn, e rằng... Tìm không được cái cớ thích hợp.
Quy chế điều lệ của bệnh viện đặt ở đó. Mặc dù là Viện trưởng, cũng có rất nhiều người nhìn ở trong bóng tối.
Lưu Thiên Minh tức khắc trở nên sốt sắng lên, ngôn ngữ cũng rất là lo lắng: Tình huống của Dương Không Sơn rất nghiêm trọng, hắn e rằng chống đỡ không được bao lâu, lúc nào cũng có thể biến dị.
Cơ thể của Tống Gia Hào hơi run lên, không nói nữa.
Thời gian nghiên cứu đã tiến hành lâu như vậy, Tống Gia Hào đã phi thường rõ ràng đối với chỗ đáng sợ của bà Trần.
Bất kể là trước đó ném cho ăn thịt sống, gà sống, vẫn là về sau bị Tiền Nghiễm Sinh nhét hai người chết vào trong tường kép, đều cho thấy sự uy hiếp cực kỳ mạnh mẽ của người bị nhiễm virus đối với nhân loại. Tối hôm qua Tiền Nghiễm Sinh có cử động ở trong tầng hầm cũng cho thấy, virus Lây Nhiễm Thể không có trí tuệ, đối với chuyện đã trải qua lại không có ký ức. Tư duy của chúng nó chỉ dừng lại ở giai đoạn khái niệm Đồ ăn . Từ ý nghĩa của việc này đã cho thấy, Lưu Thiên Minh gọi chúng nó là Hành thi , lại phi thường chuẩn xác không thể nghi ngờ.
Ngươi cho rằng, Dương Không Sơn còn có thể kiên trì bao lâu?
Trong lòng của Tống Gia Hào vẫn cứ ôm ấp một tia hy vọng cuối cùng.
Dù sao, Dương Không Sơn có sự bất đồng cùng với Tiền Nghiễm Sinh và bà Trần. Hắn cũng không phải một người, trong bệnh viện lại có nhiều hộ sĩ và bác sĩ như vậy, bệnh án cũng đã chứng minh hắn được bệnh viện tiếp nhận điều trị. Nếu như cứ thế mất tích, ảnh hưởng thực sự quá lớn, cũng rất khó giấu giếm được.
Ta không biết.
Lưu Thiên Minh lắc lắc đầu, duỗi ra đôi tay: Hàng mẫu trước mắt mà chúng ta có thể đối chiếu, chỉ có Tiền Nghiễm Sinh và Trần bác sĩ. Có lẽ là một giờ, cũng có khả năng là một ngày. Thế nhưng bất kể như thế nào, thời gian của Dương Không Sơn đã không còn nhiều.
Đợi đã, trước đó ngươi đã nói, bệnh nhân này đã đến bệnh viện vào tuần trước.
Tống Gia Hào bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: Lúc đó hắn đã bị cắn bị thương. Dựa theo sự phán đoán của ngươi, hắn hẳn là bị lây nhiễm vào lúc đó. Thế nhưng vì sao, vẫn kéo dài tới bây giờ mới phát tác?
Lưu Thiên Minh trầm ngâm chốc lát, nghiêm túc nói: Ta không biết. Ta chỉ là căn cứ sự miêu tả đối với chuyện của Dương Không Sơn, phán đoán hắn hẳn là bị lây nhiễm vào lúc đó. Còn tình huống thực tế thì ta cũng không rõ ràng lắm. Lúc đó hắn chỉ là đến bệnh viện để băng bó vết thương, nứt da đầu, thương thế nhẹ, bôi chút thuốc liền rời khỏi...
Đợi chút đã! Có mấy vấn đề, ta vẫn phi thường hiếu kỳ.
Tống Gia Hào đánh gãy lời nói của Lưu Thiên Minh: Khi lần đầu tiên ta gặp ngươi ở trong phòng tạp vật, ngươi mang theo đồ ăn đưa cho Trần bác sĩ. Làm sao ngươi lại biết Trần bác sĩ chỉ ăn thịt sống? Ngươi vào tình huống nào lại biết Trần bác sĩ bị lây nhiễm? Còn có, cho dù là Trần bác sĩ có té chết từ trong ống thông gió nhà xác, ngươi vì sao không ngay lập tức báo cảnh sát, trái lại còn phải ẩn giấu nàng đi?
Những vấn đề này đến rất bất chợt.
Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Lưu Thiên Minh lại căn bản không đủ thời gian để suy nghĩ, chỉ có thể mở miệng đáp theo bản năng: Phương thức hấp thu năng lượng của người bị virus lây nhiễm không giống với nhân loại, có khác biệt rất lớn.
Tống Gia Hào hiển nhiên không dự định để cho Lưu Thiên Minh có cơ hội cân nhắc.
Hắn từng bước ép sát: Những chuyện này từ trước đến nay ngươi lại chưa có nói cho ta biết. Cho dù ngươi biết Dương Không Sơn bị virus lây nhiễm, thế nhưng làm sao ngươi lại biết Dương Không Sơn có thời gian không còn nhiều? Còn có, về Lây Nhiễm Thể hấp thu đồ ăn và chuyển hóa năng lượng, ta nhớ được chúng ta lại chưa bao giờ tiến hành nghiên cứu tương tự, ngươi làm sao lại biết?
Lưu Thiên Minh có tiết tấu hô hấp đã trở nên gấp gáp một chút.
Trầm mặc chốc lát, hắn trực tiếp hỏi: Ý của ngươi là, nếu như ta không trả lời những vấn đề này, thì ngươi sẽ không làm ra sự tình xử lý đối với Dương Không Sơn?
Ta dựa vào gì phải xen vào những việc này?
Tống Gia Hào giơ lên hai tay, nhàn nhạt cười cợt: Ta là bác sĩ, là Viện trưởng của bệnh viện này, ta nhất định phải có trách nhiệm với mỗi một công chức bệnh viện cấp dưới. Xảy ra chuyện thế này, phát hiện một bệnh nhân bị virus lây nhiễm hư hư thực thực, ta cần phải lập tức thông báo cho cảnh sát, tiếp đó báo cáo cho cục vệ sinh phòng dịch, mà không phải ngồi ở đây thương lượng với ngươi về việc chuyển người đi gì gì đó, rồi sau đó lặng lẽ xử lý ở giữa đường... Lưu Thiên Minh, Lưu bác sĩ, ngươi cảm thấy ta phải làm gì? Mỗi một chữ được nói ra từ trong miệng của ngươi giống như ta là tùy tùng của ngươi phải đàng hoàng tuân theo sao? Vẫn là con rối luôn chuyển động theo sự sai khiến của ngươi?
Lưu Thiên Minh phi thường kinh ngạc, lại không có hiển lộ ra ở trên mặt. Hắn bình tĩnh mà nhìn chăm chăm Tống Gia Hào, trong giọng nói lại không có xen lẫn tí nào sắc thái tình cảm: Ngươi đã nói, chúng ta là minh hữu. Ta cảm thấy, ngươi nên trợ giúp ta cùng nhau giải quyết vấn đề này.
Ta sai, ta xác thực đã nói lời nói như vậy.
Trên gương mặt bình tĩnh của Tống Gia Hào, đột nhiên trở nên tràn ngập sự phẫn nộ. Hắn hầu như là đang thấp giọng gầm thét lên: Đối với ngươi, ta đều sẽ công khai mỗi một chuyện, ta chân chính làm đến tin tức đều cộng hưởng, đối với ngươi lại chẳng hề che giấu. Thế nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi đã làm gì? Ngươi đều nói cho ta biết những chuyện gì? Còn có quá nhiều bí mật chưa được nói ra từ trên người ngươi. Ngươi có lực lượng vượt xa người bình thường, ngươi còn có tốc độ kinh người, mà tất cả những chuyện ngươi biết, lại phần lớn đều không có nói cho ta biết. Ngươi cho rằng ta là ô dù của ngươi, còn ngươi thì lại không có trách nhiệm và nghĩa vụ của minh hữu nên có. Hiện tại đã xảy ra vấn đề, trái lại ngươi còn muốn ta phải cung cấp sự trợ giúp. Lưu bác sĩ, ngươi cảm thấy làm thế sẽ thích hợp sao?
/124
|