Nàng nói đều đều không nhanh không chậm, lúc cao lúc thấp, du dương trầm bổng, mười phần tình cảm, vô cùng cuốn hút.
Lúc nói lời này tự nàng thấy dựng cả tóc gáy, có thể đoán được lúc này mặt sẹo có cảm giác gì.
Khuôn mặt hắn vẫn vặn vẹo vì đau đớn, thật là xấu xí.
ánh mắt hung ác giờ đây trống rỗng, chứa đầy thứ mang tên “sợ hãi”.
Nó ăn mòn lòng người, một khi bị nó chiếm đoạt, nghĩa là cả cơ thể đều phế.
Tiêu Yên xoa cánh tay, nàng cảm giác tài ăn nói của mình ngày càng tốt, phân tích Tam Thi Não Thần Đan dựa trên dược hiệu, rồi lại thêm bớt câu từ… thật khiến người nghe nhiệt huyết sôi trào á.
Khuôn mặt ngăm đen của mặt sẹo giờ như màu đất, hắn run rẩy nắm lấy góc váy Tiêu Yên, khẩn cầu: “Xin… cầu xin người, ta không muốn chết, ta thực sự không muốn chết… cho ta giải dược, ta nghe lời người.”
Lần này hắn nói thật lòng, không dám suy nghĩ lung tung, bất kể là ai, giờ phút này có ba con sâu bò trong người, cắn thịt gặm xương, uống máu, cuối cùng còn ăn cả đầu óc, ai có thể bình tĩnh?
Tiêu Yên không thèm để ý, thẳng thừng nói: “Loại độc này mỗi tháng phát tác một lần, mỗi lần đều như lúc này, đau không muốn sống, nếu không có thuốc giải, một canh giờ sau, thi trùng phá đầu chui ra.”
Nàng lấy một viên thuốc giải ra, xoa nắn trước mặt hắn, dụ dỗ hắn nhưng mà không cho.
mặt sẹo vừa nghe lập tức tuyệt vọng, nửa tháng phát tác một lần, vậy chẳng phải… vĩnh viễn không thoát khỏi khống chế của ả?
Tiêu Yên đạp lên mặt hắn, dùng sức nghiền xuống, ánh mắt lạnh lẽo như gió đông, lạnh lùng uy hiếp.
“Đừng có hòng suy tính lung tung, trên người ta có thuốc giải cho ngươi dùng ba tháng không phát tác, nếu ngoan ngoãn nghe lời, mỗi khi phát độc ta sẽ cho thuốc giải, sau khi ăn xong ta lại chuẩn bi phần sau, nếu ngươi có suy nghĩ lệch lạc, hoặc ta chết, vậy ngươi chờ bị thi trùng ăn hết óc đi.”
Mặt sẹo có thể làm gì khác? nhận tội chứ sao, người đều bị sâu bò lủm ngủm hắn còn có thể làm gì, không muốn chết, vậy ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc nói lời này tự nàng thấy dựng cả tóc gáy, có thể đoán được lúc này mặt sẹo có cảm giác gì.
Khuôn mặt hắn vẫn vặn vẹo vì đau đớn, thật là xấu xí.
ánh mắt hung ác giờ đây trống rỗng, chứa đầy thứ mang tên “sợ hãi”.
Nó ăn mòn lòng người, một khi bị nó chiếm đoạt, nghĩa là cả cơ thể đều phế.
Tiêu Yên xoa cánh tay, nàng cảm giác tài ăn nói của mình ngày càng tốt, phân tích Tam Thi Não Thần Đan dựa trên dược hiệu, rồi lại thêm bớt câu từ… thật khiến người nghe nhiệt huyết sôi trào á.
Khuôn mặt ngăm đen của mặt sẹo giờ như màu đất, hắn run rẩy nắm lấy góc váy Tiêu Yên, khẩn cầu: “Xin… cầu xin người, ta không muốn chết, ta thực sự không muốn chết… cho ta giải dược, ta nghe lời người.”
Lần này hắn nói thật lòng, không dám suy nghĩ lung tung, bất kể là ai, giờ phút này có ba con sâu bò trong người, cắn thịt gặm xương, uống máu, cuối cùng còn ăn cả đầu óc, ai có thể bình tĩnh?
Tiêu Yên không thèm để ý, thẳng thừng nói: “Loại độc này mỗi tháng phát tác một lần, mỗi lần đều như lúc này, đau không muốn sống, nếu không có thuốc giải, một canh giờ sau, thi trùng phá đầu chui ra.”
Nàng lấy một viên thuốc giải ra, xoa nắn trước mặt hắn, dụ dỗ hắn nhưng mà không cho.
mặt sẹo vừa nghe lập tức tuyệt vọng, nửa tháng phát tác một lần, vậy chẳng phải… vĩnh viễn không thoát khỏi khống chế của ả?
Tiêu Yên đạp lên mặt hắn, dùng sức nghiền xuống, ánh mắt lạnh lẽo như gió đông, lạnh lùng uy hiếp.
“Đừng có hòng suy tính lung tung, trên người ta có thuốc giải cho ngươi dùng ba tháng không phát tác, nếu ngoan ngoãn nghe lời, mỗi khi phát độc ta sẽ cho thuốc giải, sau khi ăn xong ta lại chuẩn bi phần sau, nếu ngươi có suy nghĩ lệch lạc, hoặc ta chết, vậy ngươi chờ bị thi trùng ăn hết óc đi.”
Mặt sẹo có thể làm gì khác? nhận tội chứ sao, người đều bị sâu bò lủm ngủm hắn còn có thể làm gì, không muốn chết, vậy ngoan ngoãn nghe lời.
/310
|