Sau khi bọn họ chết bốn người kia cũng không dám ở phòng đó nữa, gian phòng kia đã bị khóa lại, không có ai ra vào.
PHƯợNG HÚC lập tức sai người lén vào phòng lục soát, cuối cùng tìm thấy dưới đáy bàn có chút mê hương cháy gần hết, trong gối của cung nữ chết đuối còn có vài món đồ trang sức vòng tay quý giá không tương xứng với thân phận cô ta.
Sau khi nghe thuộc hạ hồi báo, Phượng Húc đi vòng vo vài vòng rồi nói với Ngụy Kỳ: “Đi, bắt bốn cung nữ ở chung phòng với hai cung nữ kia tới đây cho bản vương.”
Ngụy Kỳ sửng sốt, phải không vậy, lão đại ngài cũng quá càn rỡ, vào cửa cung dù là phi tần hay cung nữ, đều là nữ nhân của hoàng đế, này… này này, lại… đi lén… bắt nữ nhân của hoàng đế, bị phát hiện là đại sự đó.
“Vương gia, ngài nghĩ lại đi, nếu hoàng thượng biết ngài làm vậy, hoàng thượng sẽ đề phòng ngài.”
PHƯợNG HÚC cười lạnh: “Lão sớm đã đề phòng ta rồi, còn để ý chút chuyện này làm gì, bảo ngươi đi thì đi đi, sau khi bắt trở về liền nhốt ở mỗi nơi riêng biệt.”
Ngoài mặt hoàng thượng đối xử với Phượng Húc vô cùng sủng ái, nhưng thực tế trong lòng đã nghi kị từ lâu.
Phong vương khác họ, tay lại nắm trọng binh, có uy vọng lớn trong dân gian, lệnh bài Duệ vương ở biện quan thậm chí còn có tác dụng hơn cả hổ phù của hoàng đế, cho dù y không có lòng tạo phản thì vẫn là cái gai trong thịt cái đinh trong mắt hoàng đế.
Nếu không tại sao lại huy động nhân lực lớn như vậy để tuyển vương phi, còn chẳng phải là hạ viên cờ bên cạnh y sao.
Chẳng qua quân cờ Tiêu Yên này lại là lựa chọn sai lầm của lão, nữ nhân như vậy, sao có thể cam tâm tình nguyện nghe người bày bố?
Ngụy Kỳ khuyên không được đành phải tự mình an ủi rồi xuất thủ, tiến cung trộm bốn cung nữ.
Vì vậy đêm thứ hai Dịch Đình cung lại bị trộm, lúc này không phải người chết mà là người sống, hơn nữa còn là bốn người, là bốn người chung phòng với hai người đã chết kia.
Trong cung sóng trước chưa yên sóng sau đã tới, tin đồn thi thể biến mất còn chưa dẹp xong thì hòn đá lần này lại tạo nên ngàn tầng sóng, lời đồn kiểu gì cũng có.
Chỉ có Tiêu Yên nghe là buồn cười, nàng đoán những thứ này đều do bàn tay Phượng Húc, nước càng đục, mới càng dễ Đục nước béo cò a.
Ngày kia là hạn chót, không biết Phượng Húc có thể cho nàng câu trả lời thuyết phục như nào.
PHƯợNG HÚC lập tức sai người lén vào phòng lục soát, cuối cùng tìm thấy dưới đáy bàn có chút mê hương cháy gần hết, trong gối của cung nữ chết đuối còn có vài món đồ trang sức vòng tay quý giá không tương xứng với thân phận cô ta.
Sau khi nghe thuộc hạ hồi báo, Phượng Húc đi vòng vo vài vòng rồi nói với Ngụy Kỳ: “Đi, bắt bốn cung nữ ở chung phòng với hai cung nữ kia tới đây cho bản vương.”
Ngụy Kỳ sửng sốt, phải không vậy, lão đại ngài cũng quá càn rỡ, vào cửa cung dù là phi tần hay cung nữ, đều là nữ nhân của hoàng đế, này… này này, lại… đi lén… bắt nữ nhân của hoàng đế, bị phát hiện là đại sự đó.
“Vương gia, ngài nghĩ lại đi, nếu hoàng thượng biết ngài làm vậy, hoàng thượng sẽ đề phòng ngài.”
PHƯợNG HÚC cười lạnh: “Lão sớm đã đề phòng ta rồi, còn để ý chút chuyện này làm gì, bảo ngươi đi thì đi đi, sau khi bắt trở về liền nhốt ở mỗi nơi riêng biệt.”
Ngoài mặt hoàng thượng đối xử với Phượng Húc vô cùng sủng ái, nhưng thực tế trong lòng đã nghi kị từ lâu.
Phong vương khác họ, tay lại nắm trọng binh, có uy vọng lớn trong dân gian, lệnh bài Duệ vương ở biện quan thậm chí còn có tác dụng hơn cả hổ phù của hoàng đế, cho dù y không có lòng tạo phản thì vẫn là cái gai trong thịt cái đinh trong mắt hoàng đế.
Nếu không tại sao lại huy động nhân lực lớn như vậy để tuyển vương phi, còn chẳng phải là hạ viên cờ bên cạnh y sao.
Chẳng qua quân cờ Tiêu Yên này lại là lựa chọn sai lầm của lão, nữ nhân như vậy, sao có thể cam tâm tình nguyện nghe người bày bố?
Ngụy Kỳ khuyên không được đành phải tự mình an ủi rồi xuất thủ, tiến cung trộm bốn cung nữ.
Vì vậy đêm thứ hai Dịch Đình cung lại bị trộm, lúc này không phải người chết mà là người sống, hơn nữa còn là bốn người, là bốn người chung phòng với hai người đã chết kia.
Trong cung sóng trước chưa yên sóng sau đã tới, tin đồn thi thể biến mất còn chưa dẹp xong thì hòn đá lần này lại tạo nên ngàn tầng sóng, lời đồn kiểu gì cũng có.
Chỉ có Tiêu Yên nghe là buồn cười, nàng đoán những thứ này đều do bàn tay Phượng Húc, nước càng đục, mới càng dễ Đục nước béo cò a.
Ngày kia là hạn chót, không biết Phượng Húc có thể cho nàng câu trả lời thuyết phục như nào.
/310
|