Tiêu Yên không có tâm tình để ý đến hắn, vì vậy dứt khoát xem như không nhin thấy, đi lướt qua bên cạnh.
Không ngờ hắn lại không bỏ qua, một mực đuổi theo, bắt lấy cánh tay nàng không cho nàng đi tiếp về phía trước.
“Nàng bị mù sao, không thấy bản vương tới à.”
Tiêu Yên nhắm mắt đâm đầu bước tới: “Đúng vậy, mắt ta mù, ngài đừng phiền ta.”
Phượng Húc châm biếm: “Chỉ là một tiểu nha đầu, cũng đáng để nàng khó khăn lao lực như vậy.”
Tiêu Yên mở mắt: “Mắc mớ gì tới ngài, thích chế giễu thì cứ việc, nhắc nhở một câu, vừa rồi ta nói với hoàng hậu trong ba ngày không bắt được hung phạm sẽ mặc bà ta xử lý.
Vương gia, đây chính là cơ hội tốt để giải trừ hôn ước, ngài nên năm chắc.”
Phượng Húc không những không vui mừng còn giận dữ nói: “Tiêu Yên, nàng cứ vậy nghĩ muốn giải trừ hôn ước với bản vương?”
“Chẳng lẽ ngài không muốn, đừng có nói là Duệ vương ngài có tình cảm với ta, không phải ta không cưới.”
Phượng Húc ngay lập tức phản bác: “Nàng bớt mơ mộng hão huyền, bản vương muốn thành thân với nàng là để hành hạ, giải trừ hôn ước sao, nghĩ thật hay.”
Tiêu Yên thở sâu, lười so đo với hắn.
“Nếu vậy, phiền vương gia dời chân quý, tiểu nữ còn muốn đi cứu nha hoàn, không có thời gian tốn hơi sức với ngài.”
Phượng Húc đột nhiên hỏi: “Nàng muốn tìm ai?”
“Yên tâm, sẽ không làm phiền tới ngài.” Tiêu Yên vòng qua Phượng Húc, vội vàng muốn rời đi, nhìn hắn là nàng tức giận.
Không ngờ Phượng Húc lại cứ níu kéo không buông, cứ mãi cản đường nàng.
“Mặc dù bản vương hận đến không thể giết nàng ngay tại chỗ, nhưng mọi người đều biết nàng sắp làm tân nương của ta, xảy ra chuyện lại không đi tìm ta mà tìm nam nhân khác nhờ giúp đỡ, Tiêu Yên, bản vương là người chết sao.”
Tiêu Yên vô lực đẩy hắn, nếu như có thể, nàng muốn ước hắn chết rồi.
“Nếu ngài đã nghĩ vậy, cũng không phải không đúng, Duệ vương điện hạ, ngài đừng phiền ta, ta rất bận.”
Phượng Húc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hung hăng liếc Tiêu Yên: “Nói nàng thông minh, thực ra nàng ngốc muốn chết.”
Tiêu Yên nghiến răng trừng mắt nhìn hắn, ngài mới ngốc, cả nhà ngài đều ngốc.
“Phượng Húc, hôm nay cô nãi nãi không có hứng, nếu ngài không biến khỏi đây, đừng trách ta không khách khí, thuốc độc trên tay ta còn không ít đâu.”
Không ngờ hắn lại không bỏ qua, một mực đuổi theo, bắt lấy cánh tay nàng không cho nàng đi tiếp về phía trước.
“Nàng bị mù sao, không thấy bản vương tới à.”
Tiêu Yên nhắm mắt đâm đầu bước tới: “Đúng vậy, mắt ta mù, ngài đừng phiền ta.”
Phượng Húc châm biếm: “Chỉ là một tiểu nha đầu, cũng đáng để nàng khó khăn lao lực như vậy.”
Tiêu Yên mở mắt: “Mắc mớ gì tới ngài, thích chế giễu thì cứ việc, nhắc nhở một câu, vừa rồi ta nói với hoàng hậu trong ba ngày không bắt được hung phạm sẽ mặc bà ta xử lý.
Vương gia, đây chính là cơ hội tốt để giải trừ hôn ước, ngài nên năm chắc.”
Phượng Húc không những không vui mừng còn giận dữ nói: “Tiêu Yên, nàng cứ vậy nghĩ muốn giải trừ hôn ước với bản vương?”
“Chẳng lẽ ngài không muốn, đừng có nói là Duệ vương ngài có tình cảm với ta, không phải ta không cưới.”
Phượng Húc ngay lập tức phản bác: “Nàng bớt mơ mộng hão huyền, bản vương muốn thành thân với nàng là để hành hạ, giải trừ hôn ước sao, nghĩ thật hay.”
Tiêu Yên thở sâu, lười so đo với hắn.
“Nếu vậy, phiền vương gia dời chân quý, tiểu nữ còn muốn đi cứu nha hoàn, không có thời gian tốn hơi sức với ngài.”
Phượng Húc đột nhiên hỏi: “Nàng muốn tìm ai?”
“Yên tâm, sẽ không làm phiền tới ngài.” Tiêu Yên vòng qua Phượng Húc, vội vàng muốn rời đi, nhìn hắn là nàng tức giận.
Không ngờ Phượng Húc lại cứ níu kéo không buông, cứ mãi cản đường nàng.
“Mặc dù bản vương hận đến không thể giết nàng ngay tại chỗ, nhưng mọi người đều biết nàng sắp làm tân nương của ta, xảy ra chuyện lại không đi tìm ta mà tìm nam nhân khác nhờ giúp đỡ, Tiêu Yên, bản vương là người chết sao.”
Tiêu Yên vô lực đẩy hắn, nếu như có thể, nàng muốn ước hắn chết rồi.
“Nếu ngài đã nghĩ vậy, cũng không phải không đúng, Duệ vương điện hạ, ngài đừng phiền ta, ta rất bận.”
Phượng Húc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hung hăng liếc Tiêu Yên: “Nói nàng thông minh, thực ra nàng ngốc muốn chết.”
Tiêu Yên nghiến răng trừng mắt nhìn hắn, ngài mới ngốc, cả nhà ngài đều ngốc.
“Phượng Húc, hôm nay cô nãi nãi không có hứng, nếu ngài không biến khỏi đây, đừng trách ta không khách khí, thuốc độc trên tay ta còn không ít đâu.”
/310
|