Lệnh Hồ Cẩm Y ngược lại lại phát huy tác dụng lớn, cậu học dáng vẻ Tiêu Yên, vỗ vỗ lưng nàng, nhỏ nhẹ: “Đừng sợ, không có gì đáng sợ cả, Yên Yên ta bảo vệ nàng.”
Trong thế giới của cậu, chỉ toàn máu tươi gay mũi.
Người cậu từng gặp, hầu hết đều trở thành thi thể trên tay chính cậu.
Cho nên đối với Lệnh Hồ Cẩm Y, thi thể chẳng khác gì vật dụng thấy hằng ngày.
Không biết có phải lời của Lệnh Hồ Cẩm Y có tác dụng hay không, Tiêu Yên từ từ bình tĩnh lại, nàng không thể sợ, nếu như lúc này nàng sợ, ai cứu Thúy Trúc đây?
Nhịn xuống cơn buồn nôn, chậm rãi kiểm tra thi thể Ngưng nhi.
Trên người Ngưng nhi, ngoại trừ ba chỗ trầy da rất nhẹ, cái gáy bị vết thương trí mạng, ngoài ra không còn gì.
Thật sự là do ngã xuống tảng đá cứng mà mất mạng, chẳng lẽ lực đẩy của Thúy Trúc đúng lúc?
Lệnh Hồ Cẩm Y không có hứng thú với thi thể, y chỉ hứng thú với Tiêu Yên.
Cho nên từ đầu tới cuối Tiêu Yên xem thi thể, y nhìn Tiêu Yên.
Thấy Tiêu Yên khi thì nhíu mày khi thì khó hiểu, giống như đang gặp phải vấn đề nan giải, “Sao thế?”
Lúc này nàng cần người nói chuyện, cần người cho lời khuyên, nàng nắm chặt tay y:
“Thúy Trúc nói lúc đó lực đẩy Ngưng nhi không lớn không thể khiến cô ta ngã, nhưng chẳng những cô ta ngã mà còn ngã trúng tảng đá, đã thế còn chết người, ngươi nói, đầu đụng vào tảng đá cần bao nhiêu sức lực mới vỡ sọ?”
“Rất lớn.” Lệnh Hồ Cẩm Y trả lời, vừa không quên ăn vụng đậu hũ.
Tiêu Yên đổ mồ hôi, chẳng phải nói thừa sao?
“Lớn bao nhiêu?”
“Thật sự rất lớn.” uhm, sao tay nàng lại mềm thế nhỉ, sờ thật thoải mái, ưm chỗ nào cũng thích, cả người đều mềm mại, người lại nóng rồi, bao giờ mới được về đây.
Mặc dù Lệnh Hồ Cẩm Y nói không rõ ràng, nhưng lại khiến Tiêu Yên khẳng định, Thúy Trúc đẩy người không có chết.
Cho dù lúc ấy thực sự đẩy ngã Ngưng nhi, có đụng phải đá cũng không mất mạng, hơn nữa Ngưng nhi to con hơn Thúy Trúc, không thể nào dễ dàng bị đẩy.
Trong thế giới của cậu, chỉ toàn máu tươi gay mũi.
Người cậu từng gặp, hầu hết đều trở thành thi thể trên tay chính cậu.
Cho nên đối với Lệnh Hồ Cẩm Y, thi thể chẳng khác gì vật dụng thấy hằng ngày.
Không biết có phải lời của Lệnh Hồ Cẩm Y có tác dụng hay không, Tiêu Yên từ từ bình tĩnh lại, nàng không thể sợ, nếu như lúc này nàng sợ, ai cứu Thúy Trúc đây?
Nhịn xuống cơn buồn nôn, chậm rãi kiểm tra thi thể Ngưng nhi.
Trên người Ngưng nhi, ngoại trừ ba chỗ trầy da rất nhẹ, cái gáy bị vết thương trí mạng, ngoài ra không còn gì.
Thật sự là do ngã xuống tảng đá cứng mà mất mạng, chẳng lẽ lực đẩy của Thúy Trúc đúng lúc?
Lệnh Hồ Cẩm Y không có hứng thú với thi thể, y chỉ hứng thú với Tiêu Yên.
Cho nên từ đầu tới cuối Tiêu Yên xem thi thể, y nhìn Tiêu Yên.
Thấy Tiêu Yên khi thì nhíu mày khi thì khó hiểu, giống như đang gặp phải vấn đề nan giải, “Sao thế?”
Lúc này nàng cần người nói chuyện, cần người cho lời khuyên, nàng nắm chặt tay y:
“Thúy Trúc nói lúc đó lực đẩy Ngưng nhi không lớn không thể khiến cô ta ngã, nhưng chẳng những cô ta ngã mà còn ngã trúng tảng đá, đã thế còn chết người, ngươi nói, đầu đụng vào tảng đá cần bao nhiêu sức lực mới vỡ sọ?”
“Rất lớn.” Lệnh Hồ Cẩm Y trả lời, vừa không quên ăn vụng đậu hũ.
Tiêu Yên đổ mồ hôi, chẳng phải nói thừa sao?
“Lớn bao nhiêu?”
“Thật sự rất lớn.” uhm, sao tay nàng lại mềm thế nhỉ, sờ thật thoải mái, ưm chỗ nào cũng thích, cả người đều mềm mại, người lại nóng rồi, bao giờ mới được về đây.
Mặc dù Lệnh Hồ Cẩm Y nói không rõ ràng, nhưng lại khiến Tiêu Yên khẳng định, Thúy Trúc đẩy người không có chết.
Cho dù lúc ấy thực sự đẩy ngã Ngưng nhi, có đụng phải đá cũng không mất mạng, hơn nữa Ngưng nhi to con hơn Thúy Trúc, không thể nào dễ dàng bị đẩy.
/310
|