Cầu người thì phải ra vẻ của cầu người, Tiêu Yên là một diễn viên, trước mặt hoàng hậu khóc đến hoa rơi nước chảy, thật khiến người thương tiếc.
Hoàng hậu không con, bà chỉ chuyên tâm lo chuyện hậu cung, ngăn cản vài thế lực khổng lồ giữ vững cân bằng hậu cung.
Cho nên so với những vị có con trai kia, lại có thêm hoàng thượng sủng ái, thì chỉ có hoàng hậu là người sạch sẽ nhất.
Cho nên khi Tiêu Yên đến trước mặt bà cầu xin, hoàng hậu cũng vui vẻ bán mặt mũi cho nàng, có quan hệ tốt với Duệ vương phi tương lai, đối với bà sau này cũng có trợ giúp, vì vậy hoàng hậu cho phép nàng đi gặp Thúy Trúc.
Trước mắt Thúy Trúc còn chưa có bị tra tấn, chỉ bị hoảng sợ đôi chút, cho nên tinh thần không tốt lắm.
Sau khi nhìn thấy Tiêu Yên thì ngoài khóc cũng chỉ khóc, Tiêu Yên đau lòng, lại bực bội, cuối cùng nhịn không được quát lên.
“Khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc, khóc có thể giải quyết được chuyện gì? Khóc có thể giữ mạng cho em sao, ta tới đây để nghe chuyện đã xảy ra, không phải tới để nghe em khóc, theo ta nhiều năm như vậy, cái dáng vẻ nhu nhược này của em là học của ai hả.”
Tiêu Yên chán ghét nước mắt, đặc biệt ghét, nước mắt là thứ rẻ mạt nhất trên đời, mặc dù đôi lúc nó cũng có chút trợ giúp để đạt được mục đích.
Thúy Trúc ngừng khóc, nức nở nói: “Nô tì sai rồi, nô tì không khóc nữa.”
“Yên tâm, có ta ở đây em sẽ không sao đâu, nói cho ta biết lúc đó xảy ra chuyện gì.” Tiêu Yên chỉ tin những gì Thúy Trúc nói, người khác, ai nói gì nàng cũng không tin.
“Sáng nay ngài để nô tì đi dò hỏi cung nữ tối qua chỉ đường cho thống lĩnh, mới đầu nô tì thật sự không biết bắt đầu từ đâu, sau đó đi đến góc Tây bắc ngự hoa viên, lúc tới bên hồ sen, nhìn thấy hai cung nữ bưng y phục.
Vốn nô tì cũng không để ý, nhưng lại nghe thấy một người trong đó nói, hôm qua nàng ta rõ ràng nhìn thấy một bóng đen chạy vào Trường Xuân cung, nhưng Triệu thống lĩnh lại không đi lục soát, nô tì nghe xong là nghi ngờ, len lén đi theo.”
“Sau đó thế nào?”
“sau đó không bao lâu, nửa đường họ liền phát hiện ra em, rồi tra hỏi vì sao em theo dõi họ, em… không thừa nhận nên cùng họ ầm ĩ, trong lúc sợ hãi, không cẩn thận đẩy nàng ta một cái.”
Hoàng hậu không con, bà chỉ chuyên tâm lo chuyện hậu cung, ngăn cản vài thế lực khổng lồ giữ vững cân bằng hậu cung.
Cho nên so với những vị có con trai kia, lại có thêm hoàng thượng sủng ái, thì chỉ có hoàng hậu là người sạch sẽ nhất.
Cho nên khi Tiêu Yên đến trước mặt bà cầu xin, hoàng hậu cũng vui vẻ bán mặt mũi cho nàng, có quan hệ tốt với Duệ vương phi tương lai, đối với bà sau này cũng có trợ giúp, vì vậy hoàng hậu cho phép nàng đi gặp Thúy Trúc.
Trước mắt Thúy Trúc còn chưa có bị tra tấn, chỉ bị hoảng sợ đôi chút, cho nên tinh thần không tốt lắm.
Sau khi nhìn thấy Tiêu Yên thì ngoài khóc cũng chỉ khóc, Tiêu Yên đau lòng, lại bực bội, cuối cùng nhịn không được quát lên.
“Khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc, khóc có thể giải quyết được chuyện gì? Khóc có thể giữ mạng cho em sao, ta tới đây để nghe chuyện đã xảy ra, không phải tới để nghe em khóc, theo ta nhiều năm như vậy, cái dáng vẻ nhu nhược này của em là học của ai hả.”
Tiêu Yên chán ghét nước mắt, đặc biệt ghét, nước mắt là thứ rẻ mạt nhất trên đời, mặc dù đôi lúc nó cũng có chút trợ giúp để đạt được mục đích.
Thúy Trúc ngừng khóc, nức nở nói: “Nô tì sai rồi, nô tì không khóc nữa.”
“Yên tâm, có ta ở đây em sẽ không sao đâu, nói cho ta biết lúc đó xảy ra chuyện gì.” Tiêu Yên chỉ tin những gì Thúy Trúc nói, người khác, ai nói gì nàng cũng không tin.
“Sáng nay ngài để nô tì đi dò hỏi cung nữ tối qua chỉ đường cho thống lĩnh, mới đầu nô tì thật sự không biết bắt đầu từ đâu, sau đó đi đến góc Tây bắc ngự hoa viên, lúc tới bên hồ sen, nhìn thấy hai cung nữ bưng y phục.
Vốn nô tì cũng không để ý, nhưng lại nghe thấy một người trong đó nói, hôm qua nàng ta rõ ràng nhìn thấy một bóng đen chạy vào Trường Xuân cung, nhưng Triệu thống lĩnh lại không đi lục soát, nô tì nghe xong là nghi ngờ, len lén đi theo.”
“Sau đó thế nào?”
“sau đó không bao lâu, nửa đường họ liền phát hiện ra em, rồi tra hỏi vì sao em theo dõi họ, em… không thừa nhận nên cùng họ ầm ĩ, trong lúc sợ hãi, không cẩn thận đẩy nàng ta một cái.”
/310
|