Dọc theo đường đi Trần Uyên Sam lái xe với tốc độ cực kỳ nhanh, Nghiêm Thấm Huyên ngồi ở ghế lái phụ cúi đầu xuống vẻ mặt không chút cảm xúc, chỉ có nước mắt là lũ lượt rơi xuống, anh ngồi bên cạnh một tay nắm chặt tay của cô, chân mày nhíu lại rất sâu, dưới ánh trăng sống mũi cao được phản chiếu xuống, có chút ảm đạm.
Bên kia Đan Cảnh Xuyên đã nhận được lệnh, anh vừa mới nói chuyện điện thoại cùng với ba, để cho ông ấy phối hợp với cảnh sát trước đã. Ánh mắt anh nhìn về phía trước, khẽ nói với cô.
Nghiêm Thấm Huyên vừa nghe anh nói chuyện thì lại khóc dữ hơn, nắm chặt lấy tay anh, ngửa đầu nhìn anh nghẹn ngào nói, Ba sẽ không sao đâu đúng không? Có thể không bắt ba ở trong cục được không? . . . . . . . . . . . . Ông vừa mới xuất viện không bao lâu, thân thể còn chưa khôi phục tốt. . . . . .
Trần Uyên Sam nhìn cô khóc làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, lòng đau như đao cắt, lúc này không cần tiếp tục nữa cũng biết kế hoạch đã thất bại rồi, chỉ biết nắm chặt tay dienđanlqqd cô hơn, Lệnh bắt giữ không thể thay đổi được, Đan Cảnh Xuyên có quan hệ tốt với anh như vậy cũng không làm gì được, phía dưới có nhiều đôi mắt đang chăm chú nhìn như vậy, anh đã nói cậu ta phong tỏa tin tức rồi, cậu ta nhất định sẽ làm tốt thôi, bây giờ chúng ta trực tiếp đến cục cảnh sát chờ đợi.
Nghiêm Thấm Huyên nghe anh nói rành mạch phân minh, biết anh đã đồng ý cô sẽ liền bảo vệ được Nghiêm Khải, khẽ dịu mắt nhẹ giọng hỏi anh, Sao có thể đột nhiên nhanh như vậy đã bị tố cáo ra ngoài? Công ty nhỏ thế kia, không rảnh rỗi đến nỗi đào ra được tất cả thâm hụt trong một lần.
Anh lắc đầu một cái nói với cô: Công ty càng nhỏ thì sẽ càng cảm thấy một công ty lớn như vậy đột nhiên lại chuyển nhượng chi nhánh rất kì quặc, cho dù bề ngoài ngụy trang kĩ như thế nào đi nữa, tâm tình của nhân viên trong công ty sẽ có chút thấp thỏm, tìm hiểu kĩ càng một chút sẽ liền phát hiện rađầu mối .
Những năm gần đây cô học về kinh doanh, đạo lý này không phải là không hiểu, vốn ôm may mắn tâm lý cho là có thể Man Thiên Quá Hải (giấu giếm), không ngờ giấy vẫn không bọc được lửa.
Cơ thể mệt mỏi, cô không muốn nói thêm gì nữa, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, trong lòng nóng ruột nóng gan đối với tình trạng của Nghiêm Khải, cả một đầu óc hỗn loạn, cảm thấy càng ngày càng mệt, cô dần dần ngủ thiếp đi.
****
Thời điểm Trần Uyên Sam đến cửa cục Đan Cảnh Xuyên còn chưa tới, người bên cạnh đã nhắm mắt tựa lưng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mộng cô toàn nhíu mày, làm cho anh đau lòng, nhẹ nhàng giúp cô tháo dây an toàn ra, từ chỗ ngồi của mình xuống xe đi vòng qua bên cô, nhẹ nhàng bế cô xuống xe.
Nghiêm Thấm Huyên tựa vào ngực Trần Uyên Sam, thân thể bị di chuyển cũng không biết, anh cẩn thận bế cô đi vào cục từng bước từng bước một rất nhẹ nhàng, chỉ sợ đánh thức cô dậy.
Trước khi đi Đan Cảnh Xuyên đã dặn dò mấy cảnh sát ở đây là Trần Uyên Sam sẽ đến, ở cửa có mấy cảnh sát đứng đó trông thấy có người đến thì thần kinh lập tức trở nên căng dienđanlqqd thẳng, một người trong số đó mới vào cục cái gì cũng thấy mới mẻ, mắt thấy Trần Uyên Sam càng ngày càng tiến lại gần, khẽ nghiêng người về phía trước muốn nhìn cho rõ ràng, ai ngờ đứng không vững nên lập tức ngã sấp lên nền đất.
Hai người bên cạnh thấy thế thì không nhịn được phụt cười, lúc này Trần Uyên Sam đã bế Nghiêm Thấm Huyên đi tới cửa, cô có vẻ nghe thấy được ồn ào có chút không được bịt lỗ tai nghiêng đầu cọ xát trên ngực Trần Uyên Sam, Trần Uyên Sam chau mày, bước chân ngừng lại lạnh lùng nhìn lướt qua bọn họ.
Cái nhìn này nhất thời làm cho mấy cảnh sát trẻ tuổi dựng tóc gáy, mặc dù sắc mặt Trần Uyên Sam vẫn bình thản như thường, nhưng hiển nhiên là đã có chút tức giận, một người trong đó đã hoàn hồn lại dẫn anh đến phòng nghỉ, lễ phép đi rót trà cho anh.
Ngài ở đây chờ một lát, cục phó sẽ lập tức tới ngay. Đây chính là người mà đã té úp xuống mặt đất chảy mồ hôi lạnh khẽ nói với Trần Uyên Sam, sau đó rất thức thời đóng cửa lại, Trần Uyên Sam nhìn quanh phòng một tay cầm lên cái áo khoác cảnh phục không biết của ai nhẹ nhàng khoác lên người cô, cẩn thận từng li từng tí ôm cô ngồi trên ghế salon đợi người.
Khó chịu. . . . . . Cô ngủ được một lúc lại cuộn người trong lòng anh khẽ nức nở, thanh âm rầu rĩ nhẹ nhàng truyền đến, Phải về nhà. . . . . . Ba. . . . . .
Anh nhìn cô cắn môi kéo áo của ạm, cảm xúc trong đáy mắt chợt đổ ập xuống, êm ái ôm cô vỗ nhè nhẹ như dỗ dành trẻ con, Bảo bối ngoan. . . . . . Xử lý xong chuyện chúng ta sẽ lập tức về nhà, có được không?
. . . .
Đan Cảnh Xuyên vừa mở cửa ra đã chứng kiến một cảnh tượng không ngờ đến.
Cái người luôn trầm ổn lạnh nhạt kia lại đang dùng người mình làm giường, ôm người phụ nữ trong lòng như bảo bối dịu dàng dỗ dàng, còn cố ý tắt đèn ngồi ở trong bóng tối chỉ vì muốn để cho cô được ngủ thoải mái hơn một chút.
Gặp được người có thể khiến cho mình không cần trả ơn gì cũng muốn dốc hết sức lực tâm can cho người đó, bản thân đã không còn giống như trước đây nữa.
***
Lúc tỉnh lại Nghiêm Thấm Huyên cảm giác được có cái gì không đúng lắm, tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trên ghế salon trong một căn phòng xa lạ, cô giật mình, từ trên ghế sa lon đứng dậy nhìn quanh bốn phía một, theo bản năng liền gọi tên của anh.
Lúc này Trần Uyên Sam và Đan Cảnh Xuyên đang đứng ngoài cửa nói chuyện, vừa nghe thấy giọng nói của cô liền mở cửa đi vào, thấy cô đã tỉnh vội vàng bước nhanh đi tới khom người đưa tay
Bên kia Đan Cảnh Xuyên đã nhận được lệnh, anh vừa mới nói chuyện điện thoại cùng với ba, để cho ông ấy phối hợp với cảnh sát trước đã. Ánh mắt anh nhìn về phía trước, khẽ nói với cô.
Nghiêm Thấm Huyên vừa nghe anh nói chuyện thì lại khóc dữ hơn, nắm chặt lấy tay anh, ngửa đầu nhìn anh nghẹn ngào nói, Ba sẽ không sao đâu đúng không? Có thể không bắt ba ở trong cục được không? . . . . . . . . . . . . Ông vừa mới xuất viện không bao lâu, thân thể còn chưa khôi phục tốt. . . . . .
Trần Uyên Sam nhìn cô khóc làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, lòng đau như đao cắt, lúc này không cần tiếp tục nữa cũng biết kế hoạch đã thất bại rồi, chỉ biết nắm chặt tay dienđanlqqd cô hơn, Lệnh bắt giữ không thể thay đổi được, Đan Cảnh Xuyên có quan hệ tốt với anh như vậy cũng không làm gì được, phía dưới có nhiều đôi mắt đang chăm chú nhìn như vậy, anh đã nói cậu ta phong tỏa tin tức rồi, cậu ta nhất định sẽ làm tốt thôi, bây giờ chúng ta trực tiếp đến cục cảnh sát chờ đợi.
Nghiêm Thấm Huyên nghe anh nói rành mạch phân minh, biết anh đã đồng ý cô sẽ liền bảo vệ được Nghiêm Khải, khẽ dịu mắt nhẹ giọng hỏi anh, Sao có thể đột nhiên nhanh như vậy đã bị tố cáo ra ngoài? Công ty nhỏ thế kia, không rảnh rỗi đến nỗi đào ra được tất cả thâm hụt trong một lần.
Anh lắc đầu một cái nói với cô: Công ty càng nhỏ thì sẽ càng cảm thấy một công ty lớn như vậy đột nhiên lại chuyển nhượng chi nhánh rất kì quặc, cho dù bề ngoài ngụy trang kĩ như thế nào đi nữa, tâm tình của nhân viên trong công ty sẽ có chút thấp thỏm, tìm hiểu kĩ càng một chút sẽ liền phát hiện rađầu mối .
Những năm gần đây cô học về kinh doanh, đạo lý này không phải là không hiểu, vốn ôm may mắn tâm lý cho là có thể Man Thiên Quá Hải (giấu giếm), không ngờ giấy vẫn không bọc được lửa.
Cơ thể mệt mỏi, cô không muốn nói thêm gì nữa, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, trong lòng nóng ruột nóng gan đối với tình trạng của Nghiêm Khải, cả một đầu óc hỗn loạn, cảm thấy càng ngày càng mệt, cô dần dần ngủ thiếp đi.
****
Thời điểm Trần Uyên Sam đến cửa cục Đan Cảnh Xuyên còn chưa tới, người bên cạnh đã nhắm mắt tựa lưng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mộng cô toàn nhíu mày, làm cho anh đau lòng, nhẹ nhàng giúp cô tháo dây an toàn ra, từ chỗ ngồi của mình xuống xe đi vòng qua bên cô, nhẹ nhàng bế cô xuống xe.
Nghiêm Thấm Huyên tựa vào ngực Trần Uyên Sam, thân thể bị di chuyển cũng không biết, anh cẩn thận bế cô đi vào cục từng bước từng bước một rất nhẹ nhàng, chỉ sợ đánh thức cô dậy.
Trước khi đi Đan Cảnh Xuyên đã dặn dò mấy cảnh sát ở đây là Trần Uyên Sam sẽ đến, ở cửa có mấy cảnh sát đứng đó trông thấy có người đến thì thần kinh lập tức trở nên căng dienđanlqqd thẳng, một người trong số đó mới vào cục cái gì cũng thấy mới mẻ, mắt thấy Trần Uyên Sam càng ngày càng tiến lại gần, khẽ nghiêng người về phía trước muốn nhìn cho rõ ràng, ai ngờ đứng không vững nên lập tức ngã sấp lên nền đất.
Hai người bên cạnh thấy thế thì không nhịn được phụt cười, lúc này Trần Uyên Sam đã bế Nghiêm Thấm Huyên đi tới cửa, cô có vẻ nghe thấy được ồn ào có chút không được bịt lỗ tai nghiêng đầu cọ xát trên ngực Trần Uyên Sam, Trần Uyên Sam chau mày, bước chân ngừng lại lạnh lùng nhìn lướt qua bọn họ.
Cái nhìn này nhất thời làm cho mấy cảnh sát trẻ tuổi dựng tóc gáy, mặc dù sắc mặt Trần Uyên Sam vẫn bình thản như thường, nhưng hiển nhiên là đã có chút tức giận, một người trong đó đã hoàn hồn lại dẫn anh đến phòng nghỉ, lễ phép đi rót trà cho anh.
Ngài ở đây chờ một lát, cục phó sẽ lập tức tới ngay. Đây chính là người mà đã té úp xuống mặt đất chảy mồ hôi lạnh khẽ nói với Trần Uyên Sam, sau đó rất thức thời đóng cửa lại, Trần Uyên Sam nhìn quanh phòng một tay cầm lên cái áo khoác cảnh phục không biết của ai nhẹ nhàng khoác lên người cô, cẩn thận từng li từng tí ôm cô ngồi trên ghế salon đợi người.
Khó chịu. . . . . . Cô ngủ được một lúc lại cuộn người trong lòng anh khẽ nức nở, thanh âm rầu rĩ nhẹ nhàng truyền đến, Phải về nhà. . . . . . Ba. . . . . .
Anh nhìn cô cắn môi kéo áo của ạm, cảm xúc trong đáy mắt chợt đổ ập xuống, êm ái ôm cô vỗ nhè nhẹ như dỗ dành trẻ con, Bảo bối ngoan. . . . . . Xử lý xong chuyện chúng ta sẽ lập tức về nhà, có được không?
. . . .
Đan Cảnh Xuyên vừa mở cửa ra đã chứng kiến một cảnh tượng không ngờ đến.
Cái người luôn trầm ổn lạnh nhạt kia lại đang dùng người mình làm giường, ôm người phụ nữ trong lòng như bảo bối dịu dàng dỗ dàng, còn cố ý tắt đèn ngồi ở trong bóng tối chỉ vì muốn để cho cô được ngủ thoải mái hơn một chút.
Gặp được người có thể khiến cho mình không cần trả ơn gì cũng muốn dốc hết sức lực tâm can cho người đó, bản thân đã không còn giống như trước đây nữa.
***
Lúc tỉnh lại Nghiêm Thấm Huyên cảm giác được có cái gì không đúng lắm, tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trên ghế salon trong một căn phòng xa lạ, cô giật mình, từ trên ghế sa lon đứng dậy nhìn quanh bốn phía một, theo bản năng liền gọi tên của anh.
Lúc này Trần Uyên Sam và Đan Cảnh Xuyên đang đứng ngoài cửa nói chuyện, vừa nghe thấy giọng nói của cô liền mở cửa đi vào, thấy cô đã tỉnh vội vàng bước nhanh đi tới khom người đưa tay
/59
|