Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 9: Tu sửa

/112


Tháng tám, thu cao, gió thét già

Cuộn mất ba lớp tranh nhà ta.



Mền vải lâu năm lạnh tựa sắt,

Con nằm xấu nết đạp lót nát

Đầu giường, nhà dột chẳng chừa đâu

Dày hạt mưa, mưa, mưa chẳng dứt.

Sáng sớm Lý Dực thức dậy chợt nghe thấy Nhiếp Bất Phàm ở ngoài phòng cao giọng ngâm thơ. Đêm qua bị chút kinh hãi, hắn cả đêm ngủ không ngon, thế mà tinh thần người này ngược lại lại tốt như thế.

“Từ trải cơn loạn ít ngủ nghê

Đêm dài ướt át sao cho trót?

Ước gì nhà rộng muôn giàn gian

Che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan

Gió mưa chẳng núng, vững như thạch bàn!”

Ân?Không thể tưởng tượng người này cón có tài văn chương, bài thơ rất hàm xúc thi vị.

“Than ôi!”

Nhiếp Bất Phàm đứng ngay trước cửa phòng mình, cảm khái mà thì thầm,

“Bao giờ nhà ấy dựng trước mặt,

Riêng ta lều nát cũng yên lòng!” (*)

(*Đoạn thơ em Phàm đọc là bài “Mao ốc vị thu phong sở phá ca” – [Bài ca nhà tranh bị gió thu phá] của Đỗ Phủ, SGK văn 7, t. 1)

Con mắt Lý Dực nheo nheo lại, chỉ thấy mái của căn phòng mà Nhiếp Bất Phàm vẫn ở bị cuộn tung lên phân nửa, khó trách tối hôm qua hắn lại chạy tới ngủ cùng mình.

“Ai, <> của Đỗ Phủ huynh thật sự là tả rất thực, muốn không phục cũng không được. ” Nhiếp Bất Phàm sờ sờ cái mũi, gọi to, “Kê phó, Kê phó. ”

“Đến đây, chuyện gì?” Thổ Băng vui vẻ chạy tới.

“Đi vào thành tìm mấy người thợ, phòng ốc thông chúng ta phải hảo hảo tu sửa một phen, thuận tiện làm thêm mấy cái lò sưởi âm tường, tốt nhất là chuẩn bị cho tốt trước khi mùa đông tới. ”

Mặc dù Thổ Băng không biết lò sưởi âm tường là cái gì, nhưng là có thể tu sửa phòng ở thì thật cao hứng, lập tức thu xếp rồi lên đường.

Nhiếp Bất Phàm đi vào phòng mình, lấy tiền bạc cất giữ trong mấy cái hũ, đếm đếm từng đồng.

Lý Dực cũng theo vào, nhìn thấy hai cái hũ tiền của hắn nhiều lắm cũng chỉ hơn mười lượng, nhịn không được mở miệng hỏi, “Đây là gia sản của ngươi?”

Nhiếp Bất Phàm cũng không thèm nhìn hắn một cái, thản nhiên nói, “Ta là người nghèo, người nghèo biết không?”

“Tiền kia đủ để sửa chữa phòng sao?”

“Người có tiền như ngươi chắc là không biết được công sức lao động của bách tính nghèo khổ rẻ mạt biết bao nhiêu. ”

Khóe miệng Lý Dực co rút, lại nói, “Ta đây còn có chút tiền. ” Nói rồi sờ soạng trong ngực áo, rút ra mấy tờ ngân phiếu.

Nhiếp Bất Phàm không hề khách khí, vươn tay ra nhận lấy, mở ra nhìn nhìn, cười nói, “Mỗi tờ trị giá một trăm lượng, không tồi không tồi. ”

Lý Dực đang định ném cho hắn một ánh mắt khinh thường, lại nghe hắn nói, “Nhưng là, ngân phiếu này loang lổ vết máu như thế này, ai dám đổi bạc cho ta?”

Hắn giơ ngân phiếu phe phẩy trước mặt Lý Dực, ba tờ ngân phiếu đều bị huyết tẩm một lượt, thoạt nhìn thật là lòe loẹt.

Nhiếp Bất Phàm tức giận nói, “Đưa thứ này ra, chỉ e người khác cho là ta giết người cướp của, vẫn là ngươi tự mình giữ lại đi. ”

Lý Dực toàn thân bất động, sắc mặt thâm trầm.

“Thật là, biết rõ trên người mình có ngân phiếu, ngươi còn không biết đường phun ra ít máu hơn một chút sao. ”

Cái này là do ai mà ra?Lý Dực trong lòng gào thét.

“Nói, ” Nhiếp Bất Phàm lại tiếp lời, “Lúc trước ngươi rốt cuộc giấu ngân phiếu ở chỗ nào?Khi ta băng bó cho ngươi rõ ràng đã lục soát một lượt. ”

“…”

“Chẳng lẽ là để trong nội khố?” Nhiếp Bất Phàm một mặt đếm tiền đồng một mặt thì thầm tự nói, “Không đúng, nếu để trong nội khố thì như thế nào lại dính máu, Lý Tứ cũng không phải nữ nhân…”

Lý Dực mặt lạnh như băng, kìm ném máu nhồi lên não, phất tay áo tức giận bỏ đi. Nếu như đứng thêm một lát nữa, hắn không thể đảm bảo chính mình sẽ không bạo phát giết người.

Đến trưa, Thổ Băng dắt theo hơn mười người thợ trở lại thôn.

Những người này thao tác gọn gàng, sau một hồi khảo sát cẩn thận liền bắt đầu tác nghiệp.

Nhiếp Bất Phàm không chỉ muốn tu sửa phòng ốc mà còn muốn trang bị thêm cho mỗi phòng một cái lò sưởi âm tường, nhân tiện cải tổ lại mấy phòng tạp vật phía sau phòng mình.

Như vậy cũng xem như công trình lớn hạng nhất rồi, ít nhất cũng phải mất tới hai ba tháng, chi phí nhân công lại thêm nguyên vật liệu, rất có khả năng toàn bộ tài sản tích cóp của hắn sẽ hết sạch sành sanh. Bất quá Nhiếp Bất Phàm là điển hình của cái gọi là ‘sống trước không lo sau, nhìn sau liền không ngó trước’. Có tiền thì xài, không có tiền thì… không có tiền sẽ tính.

Thừa dịp thôn trang tu bổ, Nhiếp Bất Phàm thường xuyên mang theo một đám gà lộn lộn xộn xộn đến ngọn núi lân cận dạo chơi, thuận tiện còn mang theo cả Lý Dực.

Lý Dực nhìn đàn gà xunh quanh tầng tầng lớp lớp, hoàn toàn không thể lý giải được đường lối tư duy của Nhiếp Bất Phàm, cũng không cách nào lý giải được hành động cử chỉ của đàn gà.

“Cảnh thật là đẹp!” Nhiếp Bất Phàm đứng ở đỉnh núi nhìn về xa xa.

Một con gà tung cánh bay lên, ở trên không trung vẽ ra một đường cong duyên dáng, rồi dùng một tư thế hết sức bi hùng lao xuống phía dưới vực.

Lý Dực vươn ra một ngón tay, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là giữ im lặng.

Nhiếp Bất Phàm tìm một chỗ tương đối bằng phẳng, trải tấm thảm ra, bày hoa quả và bánh trái lên trên.

“Lý Tứ huynh, thương thế của ngươi hẳn là tốt rồi, đi tìm một vài món ăn nơi hoang dã về đây đi, được không?”

Lý Dực nói, “Nhiều gà như vậy, tùy tiện bắt một con đem nướng không được sao?”

Nhiếp Bất Phàm còn chưa tỏ thái độ gì, đàn gà nguyên bản đang thảnh thơi đi dạo xung quanh vừa nghe thấy liền bất thình lình đồng loạt nhìn về phía Lý Dực, ánh mắt tràn ngập sát khí, có mấy còn gà lông mao còn dựng ngược lên.

“Được rồi, hôm nay đổi khẩu vị một chút. ” Lý Dực thức thời chuyển ý. Tức khắc đàn gà lại như không có chuyện gì xảy ra, đang làm gì liền làm cái đó, cũng không thèm liếc hắn một cái.

Nhiếp Bất Phàm thấy mà làm như không, bình tình nhìn Lý Dực tung người nhảy hai cái rồi biến mất vào rừng sâu.

Ngọn núi này nằm ở cạnh núi Khê Sơn, lớn hơn rất nhiều so với núi Khê Sơn, gà trong Kê Oa thôn có rất nhiều con từ nơi này mà đến.

Nhiếp Bất Phàm nhóm lửa, chống lên cái que để chuẩn bị nướng thì thấy Lý Dực mang theo hai con thỏ quay trở lại.

Tuy rằng đã là cuối thu, lá rụng ào ào, nhưng giữa núi lớn lại không có cảm giác tiêu điều. Ở nơi núi non trùng điệp ngắm cảnh nhấm nháp thịt thỏ thật sự là một loại hưởng thụ bậc nhất.

Lý Dực chưa bao giờ tùy tiện như vậy, không cần phải giữ hình tượng, cũng không cần xã giao giả dối, tất cả mọi thứ đều tùy theo ý mình, chỉ đáng tiếc một điều đó là không có rượu.

Thịt thỏ được nướng ngoài chín trong mềm, tỏa ra từng làn hương thơm thoang thoảng, Nhiếp Bất Phàm và Lý Dực đều ăn đến thập phần cao hứng. Ở Kê Oa thôn chỉ có thể ăn thịt gà, cuối cùng bây giờ cũng đã có chút cảm giác khác biệt.

Thoáng cái đã chén sạch một con thỏ, hai người dường như còn chưa đã thèm.

“Chờ ta đi hái một ít rau dại nấm hoang trở về. ” Nhiếp Bất Phàm xoa xoa tay, chậm rãi nói, “Ngày mai chúng ta lại tới. ”

“Được. ” Lý Dực gật đầu đồng ý.

Đúng lúc này, xa xa truyền đến vài tiếng gà gáy có vẻ cấp bách. Nhiếp Bất Phàm và Lý Dực nhìn nhau, đồng thời chạy về chỗ phát ra tiếng động.

Gạt ra hai nhánh cây rậm rạp, một cái bóng đen cao lớn vĩ đại lập tức in vào trong mắt.

“Là gấu đen. ” Nhiếp Bất Phàm nhỏ giọng nói.

Sắc mặt Lý Dực ngưng trọng, nhìn thấy con gấu kia cứ quẩn quanh một chỗ không chịu đi.

“Kỳ quái, gấu đen thường không xuất hiện vào ban ngày, rốt cuộc kẻ nào dẫn dụ nó ra đây?” Nhiếp Bất Phàm đảo mắt một vòng, toàn bộ gà bên cạnh hắn đều chầm chậm nhìn lại, làm một bộ dáng rất vô tội.

“Không có việc gì, gấu đen đã có đồ ăn, hẳn là sẽ lập tức rời khỏi. ” Lý Dực chỉ vào con gà nằm bất động hai vó chổng lên trời bên cạnh con gấu, nói.

Nhiếp Bất Phàm híp mắt nhìn nhìn một chút, bỗng nhiên cười rộ lên.

“Cười cái gì?” Lý Dực kỳ quái hỏi.

“Con gà kia không chết, nó chính là đang giả chết mà thôi. ” Nhiếp Bất Phàm rất quen thuộc với con gà kia, một thân nó phủ lông màu vàng nhạt, lấm tấm những chấm nâu, đời trước là một con rắn mũi heo, thích nhất chính là giả chết, độc tính không cao, bất quá lượng độc nhiều, cũng có thể làm hôn mê vài động vật nhỏ như ếch nhái linh tinh.

“Giả chết?” Lý Dực vẻ mặt hoài nghi, ngay sau đó hắn được chứng kiến một màn quỷ dị, con gấu đen gẩy gẩy lật lật con gà đang ngửa bụng lên trời kia vài cái, ai ngờ con gà kia vừa được lật lại, lại trở mình ngửa bụng lên trời, bày tỏ rằng mình thật sự đã chết.

Lý Dực đờ đẫn.

Gấu đen lại gẩy đi gẩy lại vài lần, tựa hồ như đang chơi đùa rất vui vẻ. Nhiếp Bất Phàm phỏng đoán đại gia hỏa này hẳn là ăn no rồi, nếu không sao lại chơi cái trò buồn chán như vậy.

“Làm sao đây?” Lý Dực hỏi, “Gấu đen phát điên lên sẽ rất khó khống chế, thừa dịp nó còn chưa chú ý, chúng ta trước hết rút lui đi?”

“Khó mà rút được, Heo Heo còn đang giả chết. ”

Heo Heo…

“Ngươi muốn cứu con gà kia?”

Nhiếp Bất Phàm gật đầu.

“Vậy… Ta đi dẫn dụ gấu chó đi chỗ khác?” Tuy rằng Lý Dực nghĩ không ra một con gà thì có cái gì hay mà cứu, nhưng cũng không muốn tiếp tục dông dài ở chỗ này.

“Không cần. ” Nhiếp Bất Phàm nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhãn thần lóe sáng, phân phó một con gà vàng toàn thân bóng mượt như nước, nói, “Tiểu Hoàng, đi, thể hiện một chút tình huynh đệ, cứu Heo Heo trở về. ”

Tiểu Hoàng có vẻ miễn cưỡng, ẩn náu dưới lá cây, từng bước thong thả tới gần con gấu.

Lý Dực một bộ không thể tin được nói, “Ngươi không phải muốn dùng một con gà đổi lấy một con gà đi?”

Nhiếp Bất Phàm khoát tay, “Ngươi chỉ cần nhìn là được rồi. ”

Bất quá qua một lúc, cũng không biết Tiểu Hoàng làm cái gì, chỉ thấy gấu đen bất thình lình che lấy cái mũi, giống như phát điên nhảy tưng lên, bàn chân gấu khổng lồ ra sức cào vào thân cây, sau đó phì phì vài cái rồi chạy vào trong trừng, nhanh chóng biết mất vô tung.

“Xảy ra chuyện gì?” Lý Dực vẻ mặt nghi hoặc.

“Phật dạy: Không thể nói. ” Nhiếp bất Phàm ha ha cười.

Heo Heo đang giả chết xoay xoay vài cái, rồi sống lại.

Tiểu Hoàng cũng lắc lư như đại lão gia mà quay trở về.

Nhiếp Bất Phàm âm thầm gật đầu, không tồi, bản lĩnh của chồn vẫn còn dùng được.

Tiết mục xem như hạ màn, đám người Nhiếp Bất Phàm lên đường trở về. Đám gà khổng lồ, dọc theo đường đi không biết lưu lại bao nhiêu thức ăn sau tiêu hóa.

Sau đó không lâu, Kê Oa thôn nghênh đón một đoàn gà huynh gà đệ mới. Lần theo mùi đàn gà để lại, không ít dã thú đã bị lừa, sẩy chân lưu lạc thành kiếp gà.

Cái gọi là ‘người chết vì tài chim chết vì mồi’, thực sự là chí lý, chí lý.

Hai tháng sau, Kê Oa thôn rực rỡ hẳn lên, chẳng những phòng ốc đều được tu sửa một lượt, còn trang bị lò sưởi âm tường đầy đủ, tạp phòng biến thành nhà tắm, bất cứ lú nào cũng có thể hưởng thụ lạc thú tắm bồn. Chuồng gà cũng được rải thêm một tầng rơm dạ thật dày.

Ngoài ra, Nhiếp Bất Phàm còn dựng một hàng rào xung quanh thôn, xác định phạm vi trong ngoài thôn, ở lối vào đặt một tấm biểm “Kê Oa thôn”, cũng khắc lên hai cái cột trụ hai bên lời cảnh cáo “Ngoại trừ gà và gia súc, ai cũng không được đi vào, nếu tự ý đi vào, hậu quả tự chịu”.

Sau khi thôn trang sửa sang hoàn thiện, Trương Quân Thực đặc biệt mang quà mừng tới, bát đĩa ấm chén mỗi thứ bốn bộ, chăn đệm giường tủ bốn bộ, quần áo rét bốn bộ, giày lông hai đôi.

Lý Dực nhìn thấy mà chợt run rẩy, đây là đang cầu thân sao.

Nhiếp Bất Phàm thế nhưng lại phi thường vui vẻ, có qua có lại, cũng tặng lễ vật cho Trương Quân Thực, vẫn là một giỏ trứng gà, nhưng lần này đặc biệt hơn một chút.

Trương Quân Thực rất muốn nói, “Thật sự không cần khách khí…”

Sau khi tận hưởng hơi ấm của lò sưởi, Trương Quân Thực quyết định tạm thời ở lại Kê Oa thôn. Người nhà của hắn cũng không ở tại thành Khê Sơn. Cùng với bọn tiểu nhị sống qua mùa đông giá rét còn không bằng cùng Nhiếp Bất Phàm ở chung, thỉnh thoảng chịu ngược cũng có thú vui riêng.

Mùa đông này hằn là sẽ không quá lạnh…



(*) Bài ca nhà tranh bị gió thu phá – Mao ốc vị thu phong sở phá ca – Đỗ Phủ

/112

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status