Thèm như cơn gió, thèm đi đâu đó, ta thèm có ai để nhung nhớ.
Thèm chút bối rối. thèm chút tiếc nuối. ta thèm cảm giác yêu người .
Thèm những ân ái, thèm những tê tái, ta thèm nỗi đau để khôn lớn
Thèm những giây phút mình nắm chặt tay dặn lòng sẽ yêu mê say.
Yêu và chờ từng giây từng giờ, người ơi có nghe lời tôi.
Để đem thương nhớ gửi vào trong gió gửi lời này đến ai.
Yêu một người hạnh phúc một đời, mộng mơ cũng chỉ vậy thôi.
Thèm vòng tay ấm, hát bài nhớ mong để cho những yêu thương không là giấc mơ
…
Nhận được tin nhắn của An, Khoa gọi lại ngay lập tức. Cậu không bao giờ tin An lại có thể thay đổi nhanh như vậy, quen biết An bao nhiêu năm chẳng lẽ con người cô như thế nào cậu cũng không hiểu sao.
Có thể đó là chỉ là một trò đùa trong lúc vui của An, cũng có thể là vì lý do đặc biệt cô mới làm như vậy.
Khoa gọi nhưng điện thoại không liên lạc được làm cậu càng lo lắng hơn nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô lại muốn chia tay với cậu chứ.. Ba tiếng “người yêu cũ” sao nghe nặng nề và đau đớn quá, còn đau hơn cảm giác lúc chia tay cô đi du học gấp nhiều lần.
Lòng Khoa nóng như lửa đốt, trong đầu hình dung đủ thứ lý do khiến An trở nên như vậy, càng nghĩ cậu càng lo lắng chỉ muốn bay về gặp cô ngay lập tức.
“Hôm nay không phải 1/4 đâu, đừng có đùa nữa không có vui đâu nha heo”
…
“Đọc được tin nhắn thì mở điện thoại lên cho anh nói chuyện xíu nha”.
…
“Có chuyện gì vậy em? Làm ơn nói gì đi đừng làm anh sợ được không?”
…
“ Nếu anh làm gì sai thì hãy nói anh biết, anh sẽ sửa chữa nhưng đừng bao giờ nói lời chia tay anh, anh sẽ không chịu nổi đâu”.
…
“Anh sắp phát điên lên rồi, em nói gì với anh được không?”
….
“Anh yêu em và anh biết em cũng vậy, nên anh sẽ xóa tin nhắn này và xem như chưa có chuyện gì xảy ra nhé”
…
“Có phải ba mẹ anh đã nói gì với em không? Đừng bao giờ bị tác động bởi họ, chỉ cần biết anh yêu và sẽ bảo vệ em là đủ rồi”.
Bao nhiêu tin nhắn gửi đi nhưng hoàn toàn không nhận được hồi âm, Khoa ôm điện thoại chờ đợi như một người vô hồn. An của cậu đừng bao giờ xảy ra chuyện gì cũng đừng bao giờ chia tay cậu, hai người vốn đang yêu nhau mặn nồng như thế mà.
…
Ở hai đầu nỗi nhớ, có hai trái tim đang hướng về nhau nhưng lại không thể ở bên nhau. Khoa buồn bao nhiêu thì An cũng đau khổ bấy nhiêu, thật chẳng dễ dàng gì để nói ra lời chia tay khi lòng vẫn còn yêu sâu đậm như thế.
Ngồi một mình bên bờ hồ, An chỉ biết khóc.
Khóc vì gia đình không trọn vẹn.
Khóc cho những tổn thương trong quá khứ.
Khóc cho sự đau đớn trên giường bệnh của ba.
Khóc cho tình yêu đầu đời tan vỡ.
Khóc vì những lời khinh chê của người khác.
Khóc vì từ trước đến giờ vẫn không thoát khỏi sự ghen ghét của người xung quanh.
Và khóc vì cuối cùng lại đến với người mà mình không hề yêu.
Bao nhiêu năm qua, cô sống vì gia đình để chuộc lại lỗi lầm ngày thơ bé. Những tưởng khi đã quyết định sống vì bản thân mình thì sẽ được vui vẻ và hạnh phúc nhưng đời lại không giống như người ta mơ ước. Quá khứ không phải thứ muốn rũ bỏ là rũ bỏ, muốn người khác quên là không cần nhắc đến, nhưng nó là nỗi ám ảnh theo suốt cuộc đời của cô.
Ngày trước, khi An đau buồn, tuyệt vọng thì Khoa đến, mang theo sự tươi mát cho tâm hồn cô. Khoa không giống bất cứ người con trai nào khác, cái vẻ quậy phá, bất cần đời của mình cũng không thể che lấp đi trái tim yêu thương của cậu.
Rồi tháng ngày là bạn thân, Khoa chấp nhận từ bỏ những sở thích, thói quen không tốt trước kia để thay đổi thành một người mới, một người con trai vì một cô gái để thay đổi bản thân thì làm sao không cảm động được.
Khoa mang đến cho An một tình yêu tuyệt vời mà bao người ao ước, một sự chở che, quan tâm mà bất cứ người con gái nào cũng muốn nhận được. Có Khoa, An không cần phải lo sợ về tương lai, về con đường gập ghềnh phía trước vì chỉ cần có cậu thì mọi thứ sẽ trở nên bằng phẳng hơn.
Nhưng rồi thử thách ập đến, An không đủ mạnh mẽ để bước lên trên chúng. Cô còn có lòng tự trọng, còn có những người cô yêu thương nên không thể vì mình mà không màng đến người thân được.
Cô chấp nhận chọn lựa chia tay cũng là cách tốt nhất cho cả hai, vì hoàn cảnh cô hiện tại hoàn toàn không xứng với gia đình của Khoa. Người ta thường nói tình yêu không phân biệt hoàn cảnh gia đình, không phân biệt giàu sang hay nghèo hèn, nhưng đó chỉ có trên phim ảnh mà thôi. Trong thời đại mà con người tìm mọi cách để kiếm tiền như thế này, thậm chí có thể dẫm đạp lên nhau chỉ vì miếng ăn thì vật chất dường như quyết định tất cả. An không phủ nhận điều đó bởi cô bây giờ cũng đang vì tiền mà đổi lấy hạnh phúc đời mình, nhưng có là gì đâu khi thứ cô nhận được còn lớn lao hơn cả hạnh phúc của mình, đó là mạng sống của ba.
Vả lại, một khi quyết định chia tay Khoa thì trái tim cô cũng đã tan nát, cho dù có đến với ai đi chăng nữa thì cũng như nhau bởi cô không còn cảm giác yêu thương nào nữa rồi.
Đang mải say sưa theo đuổi những kỷ niệm ngày xưa thì An cảm nhận bàn tay ấm áp của ai đó đặt lên vai mình và càng bất ngờ hơn khi người đó là Thái. Hàng trăm câu hỏi đặt ra trong đầu, sao anh lại có thể ra ngoài được, có thật là anh không hay một người nào đó giống như anh, rồi sao anh lại biết cô ở đây chứ?
An nghẹn ngào không nói nên lời. Nhìn những giọt nước còn đọng nơi khóe mắt của cô, Thái thật sự rất đau lòng.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, cảm giác vẫn rất thân quen như những ngày đầu.
-Lại trốn ra đây khóc nữa sao? Anh mới đi có bao lâu đâu mà hư vậy hả?
-Anh….sao anh lại ở đây?
Hai mắt đỏ hoe, An ngước lên nhìn Thái. Anh vẫn vậy, vẫn nụ cười ấm áp, vẫn ánh mắt yêu thương như ngày nào, chỉ là có chút từng trải hơn thôi.
-Anh được ra sớm hơn thời hạn, một phần vì cải tạo tốt, một phần cũng nhờ có ba mẹ anh.
Thái còn muốn nói là anh nhớ cô nhiều lắm nhưng cố gắng chôn chặt điều đó sâu trong tim mình, anh sẽ xem cô như một người em gái để có thể yêu thương và bảo vệ.
-Anh ghé nhà không gặp em, gọi điện thoại cũng không được nên biết ngay em sẽ trốn ra đây. Thỏ khóc nhè, nói anh nghe có chuyện gì vậy hả? Ba đâu?
Nghe Thái hỏi An chỉ biết khóc, cô cũng chẳng biết bắt đầu nói từ đâu mà cũng chẳng thể thốt ra thành lời được khi đang khóc đến nghẹn ngào như thế này.
Cũng may Thái xuất hiện, cũng may cô vẫn còn một chỗ dựa duy nhất để biết rằng mình không đơn độc trong thế giới rộng lớn này.
Thái ôm An vào lòng, anh không biết đã xảy ra chuyện gì mà An khóc thương tâm như vậy, anh chỉ muốn cô bé của anh lúc nào cũng vui vẻ, yêu đời, anh muốn bất kỳ giọt nước mắt nào của cô rơi xuống cũng vì hạnh phúc chứ không phải đau khổ.
Anh cũng vẫn như trước kia, vẫn tình nguyện làm tất cả vì cô chỉ cần cô được hạnh phúc là đủ rồi.
…
Thèm chút bối rối. thèm chút tiếc nuối. ta thèm cảm giác yêu người .
Thèm những ân ái, thèm những tê tái, ta thèm nỗi đau để khôn lớn
Thèm những giây phút mình nắm chặt tay dặn lòng sẽ yêu mê say.
Yêu và chờ từng giây từng giờ, người ơi có nghe lời tôi.
Để đem thương nhớ gửi vào trong gió gửi lời này đến ai.
Yêu một người hạnh phúc một đời, mộng mơ cũng chỉ vậy thôi.
Thèm vòng tay ấm, hát bài nhớ mong để cho những yêu thương không là giấc mơ
…
Nhận được tin nhắn của An, Khoa gọi lại ngay lập tức. Cậu không bao giờ tin An lại có thể thay đổi nhanh như vậy, quen biết An bao nhiêu năm chẳng lẽ con người cô như thế nào cậu cũng không hiểu sao.
Có thể đó là chỉ là một trò đùa trong lúc vui của An, cũng có thể là vì lý do đặc biệt cô mới làm như vậy.
Khoa gọi nhưng điện thoại không liên lạc được làm cậu càng lo lắng hơn nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô lại muốn chia tay với cậu chứ.. Ba tiếng “người yêu cũ” sao nghe nặng nề và đau đớn quá, còn đau hơn cảm giác lúc chia tay cô đi du học gấp nhiều lần.
Lòng Khoa nóng như lửa đốt, trong đầu hình dung đủ thứ lý do khiến An trở nên như vậy, càng nghĩ cậu càng lo lắng chỉ muốn bay về gặp cô ngay lập tức.
“Hôm nay không phải 1/4 đâu, đừng có đùa nữa không có vui đâu nha heo”
…
“Đọc được tin nhắn thì mở điện thoại lên cho anh nói chuyện xíu nha”.
…
“Có chuyện gì vậy em? Làm ơn nói gì đi đừng làm anh sợ được không?”
…
“ Nếu anh làm gì sai thì hãy nói anh biết, anh sẽ sửa chữa nhưng đừng bao giờ nói lời chia tay anh, anh sẽ không chịu nổi đâu”.
…
“Anh sắp phát điên lên rồi, em nói gì với anh được không?”
….
“Anh yêu em và anh biết em cũng vậy, nên anh sẽ xóa tin nhắn này và xem như chưa có chuyện gì xảy ra nhé”
…
“Có phải ba mẹ anh đã nói gì với em không? Đừng bao giờ bị tác động bởi họ, chỉ cần biết anh yêu và sẽ bảo vệ em là đủ rồi”.
Bao nhiêu tin nhắn gửi đi nhưng hoàn toàn không nhận được hồi âm, Khoa ôm điện thoại chờ đợi như một người vô hồn. An của cậu đừng bao giờ xảy ra chuyện gì cũng đừng bao giờ chia tay cậu, hai người vốn đang yêu nhau mặn nồng như thế mà.
…
Ở hai đầu nỗi nhớ, có hai trái tim đang hướng về nhau nhưng lại không thể ở bên nhau. Khoa buồn bao nhiêu thì An cũng đau khổ bấy nhiêu, thật chẳng dễ dàng gì để nói ra lời chia tay khi lòng vẫn còn yêu sâu đậm như thế.
Ngồi một mình bên bờ hồ, An chỉ biết khóc.
Khóc vì gia đình không trọn vẹn.
Khóc cho những tổn thương trong quá khứ.
Khóc cho sự đau đớn trên giường bệnh của ba.
Khóc cho tình yêu đầu đời tan vỡ.
Khóc vì những lời khinh chê của người khác.
Khóc vì từ trước đến giờ vẫn không thoát khỏi sự ghen ghét của người xung quanh.
Và khóc vì cuối cùng lại đến với người mà mình không hề yêu.
Bao nhiêu năm qua, cô sống vì gia đình để chuộc lại lỗi lầm ngày thơ bé. Những tưởng khi đã quyết định sống vì bản thân mình thì sẽ được vui vẻ và hạnh phúc nhưng đời lại không giống như người ta mơ ước. Quá khứ không phải thứ muốn rũ bỏ là rũ bỏ, muốn người khác quên là không cần nhắc đến, nhưng nó là nỗi ám ảnh theo suốt cuộc đời của cô.
Ngày trước, khi An đau buồn, tuyệt vọng thì Khoa đến, mang theo sự tươi mát cho tâm hồn cô. Khoa không giống bất cứ người con trai nào khác, cái vẻ quậy phá, bất cần đời của mình cũng không thể che lấp đi trái tim yêu thương của cậu.
Rồi tháng ngày là bạn thân, Khoa chấp nhận từ bỏ những sở thích, thói quen không tốt trước kia để thay đổi thành một người mới, một người con trai vì một cô gái để thay đổi bản thân thì làm sao không cảm động được.
Khoa mang đến cho An một tình yêu tuyệt vời mà bao người ao ước, một sự chở che, quan tâm mà bất cứ người con gái nào cũng muốn nhận được. Có Khoa, An không cần phải lo sợ về tương lai, về con đường gập ghềnh phía trước vì chỉ cần có cậu thì mọi thứ sẽ trở nên bằng phẳng hơn.
Nhưng rồi thử thách ập đến, An không đủ mạnh mẽ để bước lên trên chúng. Cô còn có lòng tự trọng, còn có những người cô yêu thương nên không thể vì mình mà không màng đến người thân được.
Cô chấp nhận chọn lựa chia tay cũng là cách tốt nhất cho cả hai, vì hoàn cảnh cô hiện tại hoàn toàn không xứng với gia đình của Khoa. Người ta thường nói tình yêu không phân biệt hoàn cảnh gia đình, không phân biệt giàu sang hay nghèo hèn, nhưng đó chỉ có trên phim ảnh mà thôi. Trong thời đại mà con người tìm mọi cách để kiếm tiền như thế này, thậm chí có thể dẫm đạp lên nhau chỉ vì miếng ăn thì vật chất dường như quyết định tất cả. An không phủ nhận điều đó bởi cô bây giờ cũng đang vì tiền mà đổi lấy hạnh phúc đời mình, nhưng có là gì đâu khi thứ cô nhận được còn lớn lao hơn cả hạnh phúc của mình, đó là mạng sống của ba.
Vả lại, một khi quyết định chia tay Khoa thì trái tim cô cũng đã tan nát, cho dù có đến với ai đi chăng nữa thì cũng như nhau bởi cô không còn cảm giác yêu thương nào nữa rồi.
Đang mải say sưa theo đuổi những kỷ niệm ngày xưa thì An cảm nhận bàn tay ấm áp của ai đó đặt lên vai mình và càng bất ngờ hơn khi người đó là Thái. Hàng trăm câu hỏi đặt ra trong đầu, sao anh lại có thể ra ngoài được, có thật là anh không hay một người nào đó giống như anh, rồi sao anh lại biết cô ở đây chứ?
An nghẹn ngào không nói nên lời. Nhìn những giọt nước còn đọng nơi khóe mắt của cô, Thái thật sự rất đau lòng.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, cảm giác vẫn rất thân quen như những ngày đầu.
-Lại trốn ra đây khóc nữa sao? Anh mới đi có bao lâu đâu mà hư vậy hả?
-Anh….sao anh lại ở đây?
Hai mắt đỏ hoe, An ngước lên nhìn Thái. Anh vẫn vậy, vẫn nụ cười ấm áp, vẫn ánh mắt yêu thương như ngày nào, chỉ là có chút từng trải hơn thôi.
-Anh được ra sớm hơn thời hạn, một phần vì cải tạo tốt, một phần cũng nhờ có ba mẹ anh.
Thái còn muốn nói là anh nhớ cô nhiều lắm nhưng cố gắng chôn chặt điều đó sâu trong tim mình, anh sẽ xem cô như một người em gái để có thể yêu thương và bảo vệ.
-Anh ghé nhà không gặp em, gọi điện thoại cũng không được nên biết ngay em sẽ trốn ra đây. Thỏ khóc nhè, nói anh nghe có chuyện gì vậy hả? Ba đâu?
Nghe Thái hỏi An chỉ biết khóc, cô cũng chẳng biết bắt đầu nói từ đâu mà cũng chẳng thể thốt ra thành lời được khi đang khóc đến nghẹn ngào như thế này.
Cũng may Thái xuất hiện, cũng may cô vẫn còn một chỗ dựa duy nhất để biết rằng mình không đơn độc trong thế giới rộng lớn này.
Thái ôm An vào lòng, anh không biết đã xảy ra chuyện gì mà An khóc thương tâm như vậy, anh chỉ muốn cô bé của anh lúc nào cũng vui vẻ, yêu đời, anh muốn bất kỳ giọt nước mắt nào của cô rơi xuống cũng vì hạnh phúc chứ không phải đau khổ.
Anh cũng vẫn như trước kia, vẫn tình nguyện làm tất cả vì cô chỉ cần cô được hạnh phúc là đủ rồi.
…
/108
|