Trưa, vừa mới bước ra khỏi cổng trường thì đúng lúc gặp người tốt bụng hôm trước chở mình về, phải ngờ ngợ của mấy phút An mới nhận ra anh ấy, còn anh nhìn An là nhận ra ngay.
-Trùng hợp nhỉ, về không anh cho quá giang nè.
-Không cần đâu ạ.
An lễ phép gật đầu chào định ra trạm xe buýt thì anh ta gọi lại.
-Vậy mình đi uống nước nhé, coi như cảm ơn anh chuyện hôm trước luôn.
Miễn cưỡng gật đầu đồng ý, An leo lên xe đi với anh ta. Nói thật từ lúc Khoa đi, An không có chút tâm trạng nào để đi chơi, đối với cô bây giờ ngoài Khoa ra cô chẳng thấy xíu niềm vui nào khi đi với bất cứ ai khác.
Chở cô đến một quán café yên tĩnh, anh trò chuyện với An thật tự nhiên.
-Anh tên Đức, giảng viên âm nhạc. Còn em tên gì?
-Thái An, sinh viên năm nhất ngành Sư phạm Vật lý.
Đức nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đôi mắt long lanh nhưng lúc nào cũng trầm tư, trong phút chốc Đức cảm thấy tim mình đập nhanh một nhịp. Nhưng đối với anh, phụ nữ chẳng có ai xứng đáng để anh nghĩ đến nữa, từ khi anh phát hiện vợ sắp cưới của mình phản bội.
Anh thậm chí không muốn yêu đương, không muốn tin tưởng. Ngày xưa cô ấy là người theo đuổi anh trước, 8 năm yêu nhau, từng thề non hẹn biển bao nhiêu lần, ấy thế mà cô ấy vẫn thản nhiên bên một người đàn ông khác, còn mang trong mình giọt máu của hắn ta nữa.
Cũng từ đó, anh chẳng thể nào tin tưởng vào tình yêu, bởi anh đã từng bị phản bội một lần, đau lắm nên bản thân không muốn lại chịu thứ cảm giác này thêm một lần nào nữa.
-Anh Đức, anh đang suy nghĩ gì thế?
Nghe An hỏi, Đức mới giật mình quay trở về thực tại.
-Không có gì. À, một tháng nữa là đến ngày thành lập trường, em có muốn vô nhóm của anh không?
Đức gợi ý, nhiều khi anh cũng không biết việc mình đang làm đúng hay sai nữa.
-Nhóm anh? Nhóm âm nhạc hả anh?
-Ừm. Chỉ tham gia cho vui thôi, nha.
-Em không biết hát, cũng chẳng biết làm gì hết á.
-Không sao, làm trợ lý cho anh là được rồi.
Thấy Đức nhiệt tình nên An cũng không muốn từ chối, như vậy cũng tốt, ít nhất có việc để làm để không có thời gian nhớ đến người yêu nữa.
Hai người nói chuyện khá là hợp, Đức không hài hước nhưng chững chạc, anh có thể đưa ra những lời tư vấn giúp ích được nhiều cho những người trẻ tuổi.
Mặc dù vậy, đối với An, cho dù Đức có ưu điểm nhiều thế nào đi chăng nữa thì so với Khoa cũng chẳng thể bằng được, có lẽ trong mắt cô, không ai có thể so sánh được với người yêu mình, kể cả người đó có tốt như thế nào đi chăng nữa.
Từ ngày gặp gỡ ở trường, An với Đức có nhiều cơ hội gặp nhau hơn. Đức luôn tìm cơ hội để gặp gỡ An, ngay cả trong các buổi tập văn nghệ chuẩn bị cho ngày thành lập trường Đức cũng dắt An theo đến nỗi nhiều người còn bàn tán rằng cô và anh đang yêu nhau. Mặc kệ người ta nói gì thì nói, An chẳng cần phải quan tâm đến miệng lưỡi thiên hạ.
Đức hát hay, phong cách đúng một người thuộc lĩnh vực âm nhạc, còn An thì không có một xíu hứng thú với lĩnh vực này, cô không biết tại sao mình lại trở nên khô cằn như thế.
Những lúc nhóm thiếu người, An mới thay thế đệm piano cho mọi người tập, còn lại cô chỉ ngồi bên cạnh Đức, góp ý khi anh hỏi mà thôi. Mặc dù Đức tìm mọi cách để mở lòng cô ra nhưng đều vô dụng, chắc cô cần thời gian để có thể xem anh là một người bạn thật sự.
…
-Heo ơi heo à, anh nhớ em muốn phát điên lên rồi. Ước gì bây giờ có em bên cạnh cho anh ôm thì sướng biết mấy.
Tin nhắn của Khoa làm An mỉm cười, cô ở đây cũng rất nhớ Khoa, ngày nào, làm việc gì cũng nhớ đến cậu.
-Nhớ heo thì đi tìm heo mà ôm, chứ nhắn tin cho em làm gì.
-Vậy thôi để anh chạy ra ngoài kiếm con heo 50kg về ôm cho đã.
-Anh dám? Anh mà ôm ai khác thì đừng có mơ đặt chân về Việt Nam nữa nha.
An hù dọa, phải hung dữ vậy thì Khoa mới sợ chứ hiền quá cậu nhay lắm chịu không nổi.
Hai đứa nói chuyện đủ thứ chuyện trên đời, nào là hỏi han nhau, chọc phá nhau đủ kiểu.
-An nè, hôm nay anh mới phát hiện Chi học chung với anh bên này đó.
Mặc dù biết trước chuyện này nhưng An cũng cảm thấy có một chút không vui.
-Em thấy Chi lạ lạ sao đó, anh cẩn thận một xíu nha.
-Ừm, anh biết rồi. Em đừng lo gì hết, ở nhà ngoan ngoãn đợi anh về là được rồi. Yêu em.
Khoa cũng cảm thấy có chút không bình thường, từ chuyện cái tin nhắn Khoa đã thấy lạ rồi.
Nhớ lúc trước khi Chi tìm cách tiếp cận với An, cậu đã nói An cẩn thận vì cảm thấy đằng sau chuyện kết thân với An là có mục đích gì đó, nhưng qua thời gian nhìn thấy cô cũng tốt với An nên ác cảm trong Khoa không còn nữa.
Bây giờ cảm giác bất an đó lại quay trở lại, nhất định cậu không được chủ quan trong chuyện này mới được.
…
Sáng hôm sau, vừa bước chân đến cổng trường đã thấy Chi đứng chờ sẵn, thấy Khoa cô mừng lắm.
-Khoa, Chi mới qua nên có nhiều thứ không biết lắm, có gì Khoa giúp đỡ Chi nha.
-Ừm, nếu Khoa biết Khoa sẽ giúp.
Cái kiểu nói chuyện giữ khoảng cách của Khoa làm Chi cảm thấy không vui, lẽ ra ở một nơi xa lạ thế này gặp được người bạn thân sẽ rất vui mừng mới đúng, ai lại có thái độ không quan tâm giống Khoa vậy chứ. Chẳng lẽ thời gian qua Khoa không xem cô là bạn thân, Khoa chỉ tiếp xúc với cô đơn giản vì cô là bạn của An thôi sao?
Càng nghĩ Chi càng cảm thấy ghen tỵ với nhỏ bạn của mình.
-Khoa nè, lúc ở Việt Nam Chi nghe người ta đồn An đang quen ông giảng viên nào bên trường, hai người thân lắm suốt ngày đi chung hoài thôi.
Khoa không để ý đến câu nói của Chi, cậu biết tính của An như thế nào mà. Cậu yêu An và sẽ tin tưởng cô, cho dù người khác có nói gì đi chăng nữa, tình yêu chẳng phải cần lắm sự tin tưởng đối phương hay sao.
-An không phải là người như vậy, Chi cũng biết mà.
Chi cười có phần gượng gạo rồi cũng theo chân Khoa vào lớp. Cô đã bỏ ra quá nhiều công sức để theo đuổi cuộc tình này rồi, thậm chí hi sinh cả tình bạn thân thiết nên lần này nhất định phải đạt được kết quả mình mong muốn.
Trong thời gian ở đây, Khoa đi đâu, làm gì Chi cũng làm theo. Cô quyết tâm lần này phải làm cho Khoa thích mình. Mà chắc cũng chẳng có gì quá khó khăn, Khoa ở bên này gặp khó khăn, cô đơn như thế, nếu như lúc nào cũng có người bên cạnh an ủi, mang lại niềm vui cho cậu chắc cậu sẽ yêu người đó ngay thôi.
Nghĩ vậy nên Chi có động lực để tiếp tục cố gắng.
...
-Trùng hợp nhỉ, về không anh cho quá giang nè.
-Không cần đâu ạ.
An lễ phép gật đầu chào định ra trạm xe buýt thì anh ta gọi lại.
-Vậy mình đi uống nước nhé, coi như cảm ơn anh chuyện hôm trước luôn.
Miễn cưỡng gật đầu đồng ý, An leo lên xe đi với anh ta. Nói thật từ lúc Khoa đi, An không có chút tâm trạng nào để đi chơi, đối với cô bây giờ ngoài Khoa ra cô chẳng thấy xíu niềm vui nào khi đi với bất cứ ai khác.
Chở cô đến một quán café yên tĩnh, anh trò chuyện với An thật tự nhiên.
-Anh tên Đức, giảng viên âm nhạc. Còn em tên gì?
-Thái An, sinh viên năm nhất ngành Sư phạm Vật lý.
Đức nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đôi mắt long lanh nhưng lúc nào cũng trầm tư, trong phút chốc Đức cảm thấy tim mình đập nhanh một nhịp. Nhưng đối với anh, phụ nữ chẳng có ai xứng đáng để anh nghĩ đến nữa, từ khi anh phát hiện vợ sắp cưới của mình phản bội.
Anh thậm chí không muốn yêu đương, không muốn tin tưởng. Ngày xưa cô ấy là người theo đuổi anh trước, 8 năm yêu nhau, từng thề non hẹn biển bao nhiêu lần, ấy thế mà cô ấy vẫn thản nhiên bên một người đàn ông khác, còn mang trong mình giọt máu của hắn ta nữa.
Cũng từ đó, anh chẳng thể nào tin tưởng vào tình yêu, bởi anh đã từng bị phản bội một lần, đau lắm nên bản thân không muốn lại chịu thứ cảm giác này thêm một lần nào nữa.
-Anh Đức, anh đang suy nghĩ gì thế?
Nghe An hỏi, Đức mới giật mình quay trở về thực tại.
-Không có gì. À, một tháng nữa là đến ngày thành lập trường, em có muốn vô nhóm của anh không?
Đức gợi ý, nhiều khi anh cũng không biết việc mình đang làm đúng hay sai nữa.
-Nhóm anh? Nhóm âm nhạc hả anh?
-Ừm. Chỉ tham gia cho vui thôi, nha.
-Em không biết hát, cũng chẳng biết làm gì hết á.
-Không sao, làm trợ lý cho anh là được rồi.
Thấy Đức nhiệt tình nên An cũng không muốn từ chối, như vậy cũng tốt, ít nhất có việc để làm để không có thời gian nhớ đến người yêu nữa.
Hai người nói chuyện khá là hợp, Đức không hài hước nhưng chững chạc, anh có thể đưa ra những lời tư vấn giúp ích được nhiều cho những người trẻ tuổi.
Mặc dù vậy, đối với An, cho dù Đức có ưu điểm nhiều thế nào đi chăng nữa thì so với Khoa cũng chẳng thể bằng được, có lẽ trong mắt cô, không ai có thể so sánh được với người yêu mình, kể cả người đó có tốt như thế nào đi chăng nữa.
Từ ngày gặp gỡ ở trường, An với Đức có nhiều cơ hội gặp nhau hơn. Đức luôn tìm cơ hội để gặp gỡ An, ngay cả trong các buổi tập văn nghệ chuẩn bị cho ngày thành lập trường Đức cũng dắt An theo đến nỗi nhiều người còn bàn tán rằng cô và anh đang yêu nhau. Mặc kệ người ta nói gì thì nói, An chẳng cần phải quan tâm đến miệng lưỡi thiên hạ.
Đức hát hay, phong cách đúng một người thuộc lĩnh vực âm nhạc, còn An thì không có một xíu hứng thú với lĩnh vực này, cô không biết tại sao mình lại trở nên khô cằn như thế.
Những lúc nhóm thiếu người, An mới thay thế đệm piano cho mọi người tập, còn lại cô chỉ ngồi bên cạnh Đức, góp ý khi anh hỏi mà thôi. Mặc dù Đức tìm mọi cách để mở lòng cô ra nhưng đều vô dụng, chắc cô cần thời gian để có thể xem anh là một người bạn thật sự.
…
-Heo ơi heo à, anh nhớ em muốn phát điên lên rồi. Ước gì bây giờ có em bên cạnh cho anh ôm thì sướng biết mấy.
Tin nhắn của Khoa làm An mỉm cười, cô ở đây cũng rất nhớ Khoa, ngày nào, làm việc gì cũng nhớ đến cậu.
-Nhớ heo thì đi tìm heo mà ôm, chứ nhắn tin cho em làm gì.
-Vậy thôi để anh chạy ra ngoài kiếm con heo 50kg về ôm cho đã.
-Anh dám? Anh mà ôm ai khác thì đừng có mơ đặt chân về Việt Nam nữa nha.
An hù dọa, phải hung dữ vậy thì Khoa mới sợ chứ hiền quá cậu nhay lắm chịu không nổi.
Hai đứa nói chuyện đủ thứ chuyện trên đời, nào là hỏi han nhau, chọc phá nhau đủ kiểu.
-An nè, hôm nay anh mới phát hiện Chi học chung với anh bên này đó.
Mặc dù biết trước chuyện này nhưng An cũng cảm thấy có một chút không vui.
-Em thấy Chi lạ lạ sao đó, anh cẩn thận một xíu nha.
-Ừm, anh biết rồi. Em đừng lo gì hết, ở nhà ngoan ngoãn đợi anh về là được rồi. Yêu em.
Khoa cũng cảm thấy có chút không bình thường, từ chuyện cái tin nhắn Khoa đã thấy lạ rồi.
Nhớ lúc trước khi Chi tìm cách tiếp cận với An, cậu đã nói An cẩn thận vì cảm thấy đằng sau chuyện kết thân với An là có mục đích gì đó, nhưng qua thời gian nhìn thấy cô cũng tốt với An nên ác cảm trong Khoa không còn nữa.
Bây giờ cảm giác bất an đó lại quay trở lại, nhất định cậu không được chủ quan trong chuyện này mới được.
…
Sáng hôm sau, vừa bước chân đến cổng trường đã thấy Chi đứng chờ sẵn, thấy Khoa cô mừng lắm.
-Khoa, Chi mới qua nên có nhiều thứ không biết lắm, có gì Khoa giúp đỡ Chi nha.
-Ừm, nếu Khoa biết Khoa sẽ giúp.
Cái kiểu nói chuyện giữ khoảng cách của Khoa làm Chi cảm thấy không vui, lẽ ra ở một nơi xa lạ thế này gặp được người bạn thân sẽ rất vui mừng mới đúng, ai lại có thái độ không quan tâm giống Khoa vậy chứ. Chẳng lẽ thời gian qua Khoa không xem cô là bạn thân, Khoa chỉ tiếp xúc với cô đơn giản vì cô là bạn của An thôi sao?
Càng nghĩ Chi càng cảm thấy ghen tỵ với nhỏ bạn của mình.
-Khoa nè, lúc ở Việt Nam Chi nghe người ta đồn An đang quen ông giảng viên nào bên trường, hai người thân lắm suốt ngày đi chung hoài thôi.
Khoa không để ý đến câu nói của Chi, cậu biết tính của An như thế nào mà. Cậu yêu An và sẽ tin tưởng cô, cho dù người khác có nói gì đi chăng nữa, tình yêu chẳng phải cần lắm sự tin tưởng đối phương hay sao.
-An không phải là người như vậy, Chi cũng biết mà.
Chi cười có phần gượng gạo rồi cũng theo chân Khoa vào lớp. Cô đã bỏ ra quá nhiều công sức để theo đuổi cuộc tình này rồi, thậm chí hi sinh cả tình bạn thân thiết nên lần này nhất định phải đạt được kết quả mình mong muốn.
Trong thời gian ở đây, Khoa đi đâu, làm gì Chi cũng làm theo. Cô quyết tâm lần này phải làm cho Khoa thích mình. Mà chắc cũng chẳng có gì quá khó khăn, Khoa ở bên này gặp khó khăn, cô đơn như thế, nếu như lúc nào cũng có người bên cạnh an ủi, mang lại niềm vui cho cậu chắc cậu sẽ yêu người đó ngay thôi.
Nghĩ vậy nên Chi có động lực để tiếp tục cố gắng.
...
/108
|