Hôm nay khu phố cúp điện, An và ba ngồi trên ghế đá bên ngoài tâm sự cho mát mẻ. An ngồi tựa đầu vào vai ba, qua bao nhiêu sóng gió An nhận ra rằng không ai yêu cô hơn người đàn ông này. Cô biết ba vì nghĩ cho cô mà không dám bước thêm bước nữa, cô biết ba chăm chỉ làm việc, dành dụm để lo cho cô một cuộc sống đủ đầy nhưng lại sợ đứa con gái nhỏ lo lắng.
Ba thà chấp nhận hàng ngày đến thăm người tình chứ chưa đồng ý chuyện cưới hỏi, đợi khi nào con gái mình quên đi quá khứ đau buồn rồi mới nghĩ đến chuyện đó.
An biết ba bị mắc bệnh tim mạch vì cô đã hỏi Thái khi nhìn thấy thuốc trong phòng ba, nhưng ba luôn giấu nhẹm về tình hình sức khỏe của mình. An sợ lắm, sợ ba có chuyện gì cô sẽ không thể nào sống nổi.
Ba yêu cô nhiều như thế nhưng tại sao mẹ là người mang nặng đẻ đau, đưa cô đến với thế giới này lại chẳng có chút tình thương nào như thế.
An nhớ như in chuyện lúc sáng, khi mẹ gọi An về nhà chỉ để quăng xấp hình tội lỗi đó vào mặt cô, và tuyên bố từ hôm nay bà không còn là mẹ cô nữa. Cầm những tấm hình trên tay, An như chết lặng bởi những hình ảnh rõ nét ấy, chắc chắn đã có người đặt máy quay trong phòng cô thì mới có những bức ảnh này.
Ngay cả cô còn cảm thấy kinh tởm mình trong đó đừng nói là người khác, nhưng những tấm hình này không làm cô đau bằng những lời nói khinh miệt thốt ra từ người mà cô gọi bằng mẹ. Cho dù cô có cố gắng cách mấy cũng không thể nào không tin Thùy An là người sắp xếp mọi chuyện, ngay cả người thân còn đối xử thậm tệ với mình thì trách gì người ngoài chứ.
Hình như khi đối mặt quá nhiều nỗi đau thì con người ta dần chai sạn đi, An không cón nóng nảy, không còn khóc như điên dại khi xảy ra chuyện nữa, cô đã cố gắng rèn luyện bản thân để chống trả những tổn thương đến với mình, tuy vậy đó là điều cô mong muốn chứ chưa thể làm được, cô vẫn còn cảm thấy đau nhói nơi lồng ngực khi nghe những lời cay đắng của mẹ.
“Tao hối hận vì đã sinh ra mày, làm chuyện xấu hổ đã đành còn dám ghi hình lại, nếu hôm nay tao không phát hiện những tấm ảnh này trong phòng mày thì tao còn không tin đó là sự thật nữa. Mày có biết tao đã xấu mặt thế nào khi những bức hình này lọt tới tay gia đình thông gia không? Mày có biết chuyện này ảnh hưởng không nhỏ đến danh dự của gia đình mình và hôn sự của chị gái mày không? Cũng bởi vì mày đi theo ông ta nên mới giống nhau như thế, đúng là cha con, từ giờ xem như tao chưa từng có đứa con như mày.”
An không khóc cũng không phản đối, bởi vốn dĩ xưa giờ mẹ có yêu thương gì cô đâu, cô đã quá quen với mấy chuyện như thế này rồi. Giả vờ xin phép mẹ lên phòng lấy vài thứ giấy tờ trong phòng trước khi đi, An lén bước vào phòng Thùy An, cô hi vọng mình có thể tìm thấy chút gì đó để chứng minh chị là người đứng đằng sau mọi chuyện.
Trong hộc tủ, những tấm hình kia vẫn còn nguyên vẹn, một lọ thuốc khá lạ khiến cô tò mò chụp lại, và sau khi lên mạng tìm hiểu cô biết đó là thuốc kích dục mà Thùy An đã cho mình uống. Mở máy tính của Thùy An, cô nhìn thấy đoạn video đã quay đêm hôm ấy, hai người vốn là chị em sinh đôi nên chẳng khó khăn gì để tìm được, phải cố gắng lắm An mới kiềm nén xúc động để xem hết đoạn video đó. Lặng lẽ xóa nó đi, An rời khỏi nhà trong nước mắt, lần cuối cùng An đặt chân đến ngôi nhà này, cũng là lần cuối cùng An gọi người đó là mẹ.
Lắng nghe câu chuyện của An, ông Tân kéo con gái vào lòng.
-Cũng tại ba mà con gái phải chịu nhiều uất ức rồi, ba xin lỗi.
-Tại sao mẹ lại không thương con bằng chị hả ba?
-Vì bà ấy hận ba nên mới dùng con để trả thù ba, nhưng bây giờ bà ta không làm được gì nữa rồi, con chỉ cần có ba là đủ.
An nép vào lòng ba để mặc cho nước mắt rơi xuống, cô không phải là sắt đá trong phút chốc có thể hoàn toàn quên đi những chuyện đã xảy ra nhưng cô phải cố gắng để mình trở nên mạnh mẽ hơn. Cô muốn ba tự hào vì cô, muốn sống một cuộc sống cho riêng mình mà không cần phải áy náy về chuyện của chị gái nữa.
-Lớn rồi mà còn mè nheo với ba nữa hả?
Khoa xuất hiện trước nhà từ khi nào, tay lỉnh kỉnh đủ thứ đồ ăn vặt.
Lễ phép chào ông Tân xong, Khoa ném con “Mê trai – bền vững” bằng bông về phía An, nhớ hôm trước đi xem phim hoạt hình, An cứ khen không dứt con thú màu trắng xinh xắn này, còn ước gì có một con để ôm nữa, không ngờ Khoa lại nhớ mới ghê.
-Dễ thương quá, sao Khoa có được nó hay vậy?
-Lượm ở bãi rác đó.
-Bãi rác nào chỉ An đi lượm với, xạo ke.
Nhìn thấy con gái mình có thể mỉm cười vui vẻ, ông Tân yên tâm đi vào nhà nhường không gian riêng tư lại cho hai đứa nhỏ.
-Hỏi thật đấy, Khoa tìm đâu ra bé mê trai này hay vậy, An đâu có thấy bán ngoài thị trường đâu.
-Sao nhiều chuyện quá vậy, còn hỏi nữa tui lấy lại bây giờ.
-Đồ khó tính, keo kiệt bủn xỉn.
An ôm khư khư con thú bông, lỡ buồn buồn Khoa đòi lại nữa là tiêu.
- Nè, lau nước mắt rồi ăn thôi, người gì đâu mà ở dơ thấy sợ.
Khoa bày đủ thứ đồ ăn ra, làm như gom hết nguyên tiệm người ta về vậy đó.
An vờ nghiêm túc.
-Ngày mai Khoa đến bệnh viện với An nha.
-An bị đau ở đâu à? Khoa lo lắng làm An bật cười thành tiếng.
-Không phải, đi kiểm tra lại giới tính cho Khoa, ai đời đàn ông con trai mà ăn vặt còn hơn cả con gái thế này.
Đến lúc này Khoa mới biết con nhỏ này xỏ lá mình, cậu gom hết đồ ăn lại giả vờ giận dỗi.
-Cô đừng có mơ mà đụng đến những thứ này.
-Giỡn mà, Khoa đúng là hiểu ý đồng đội, toàn những món An thích thôi.
An mới năn nỉ một câu là Khoa đã xiêu lòng rồi, hai đứa ngồi ăn như chưa từng được ăn, vừa ăn vừa tám đủ thứ chuyện trên đời. Những lúc như thế này, An cảm thấy lòng mình ấm lại, cô chỉ cần như vậy thôi, thoát khỏi cái thành phố náo nhiệt với ánh đèn đủ màu sắc để trở về với cuộc sống bình yên không bon chen, không ghen ghét.
Nhìn An vô tư cười đùa Khoa cũng cảm thấy vui vẻ, đối với cậu chỉ cần được ngồi cạnh An như lúc này, cũng kể cho nhau nghe những câu chuyện cười, cùng ăn những món cô thích, cùng lắng nghe những âm thanh quen thuộc nơi con phố yên tĩnh thế này là đủ lắm rồi. Cậu có thể tự biến mình thành kẻ ngốc chỉ để cô vui vẻ, quên đi sở thích của bản thân để làm những điều khiến cô thích thú. Đó là thứ tình cảm gì Khoa cũng chẳng biết nữa, bởi nó trên mức tình bạn, lại không giống thứ tình cảm yêu đương trai gái thuở học trò ngô nghê, có lẽ đó là thứ mà người ta gọi là tình yêu của những người trưởng thành, thứ tình yêu mà có thể thay đổi con người và cuộc sống của họ.
....
Anh vẫn chờ vì anh vẫn còn cơ hội để nói lên lời yêu thương em.
Anh vẫn chờ dù em hững hờ kế bên chẳng cho anh nụ cười.
Anh vẫn chờ dù bao tháng ngày em chỉ xem anh như bạn.
Anh vẫn chờ dù anh biết rằng em vẫn chưa quên người ta.
Có lẽ cần thời gian để người quên được những nỗi đau hằn sâu ngọt ngào.
Có lẽ cần thời gian để người sẽ thôi khóc khi ai kia ngoảnh mặt.
Bước bên đời chờ em mỉm cười anh sẽ luôn đi bên cạnh.
Nếu một ngày cần nơi yên bình thì em hãy quay về bên anh.
Anh không hứa rằng anh sẽ mang được cho em những nụ cười hạnh phúc
Nhưng anh hứa sẽ luôn kề bên che chở em suốt cuộc đời này
Anh sẽ giữ mãi từng khoảnh khắc bởi anh yêu chỉ một mình em thôi.
Ba thà chấp nhận hàng ngày đến thăm người tình chứ chưa đồng ý chuyện cưới hỏi, đợi khi nào con gái mình quên đi quá khứ đau buồn rồi mới nghĩ đến chuyện đó.
An biết ba bị mắc bệnh tim mạch vì cô đã hỏi Thái khi nhìn thấy thuốc trong phòng ba, nhưng ba luôn giấu nhẹm về tình hình sức khỏe của mình. An sợ lắm, sợ ba có chuyện gì cô sẽ không thể nào sống nổi.
Ba yêu cô nhiều như thế nhưng tại sao mẹ là người mang nặng đẻ đau, đưa cô đến với thế giới này lại chẳng có chút tình thương nào như thế.
An nhớ như in chuyện lúc sáng, khi mẹ gọi An về nhà chỉ để quăng xấp hình tội lỗi đó vào mặt cô, và tuyên bố từ hôm nay bà không còn là mẹ cô nữa. Cầm những tấm hình trên tay, An như chết lặng bởi những hình ảnh rõ nét ấy, chắc chắn đã có người đặt máy quay trong phòng cô thì mới có những bức ảnh này.
Ngay cả cô còn cảm thấy kinh tởm mình trong đó đừng nói là người khác, nhưng những tấm hình này không làm cô đau bằng những lời nói khinh miệt thốt ra từ người mà cô gọi bằng mẹ. Cho dù cô có cố gắng cách mấy cũng không thể nào không tin Thùy An là người sắp xếp mọi chuyện, ngay cả người thân còn đối xử thậm tệ với mình thì trách gì người ngoài chứ.
Hình như khi đối mặt quá nhiều nỗi đau thì con người ta dần chai sạn đi, An không cón nóng nảy, không còn khóc như điên dại khi xảy ra chuyện nữa, cô đã cố gắng rèn luyện bản thân để chống trả những tổn thương đến với mình, tuy vậy đó là điều cô mong muốn chứ chưa thể làm được, cô vẫn còn cảm thấy đau nhói nơi lồng ngực khi nghe những lời cay đắng của mẹ.
“Tao hối hận vì đã sinh ra mày, làm chuyện xấu hổ đã đành còn dám ghi hình lại, nếu hôm nay tao không phát hiện những tấm ảnh này trong phòng mày thì tao còn không tin đó là sự thật nữa. Mày có biết tao đã xấu mặt thế nào khi những bức hình này lọt tới tay gia đình thông gia không? Mày có biết chuyện này ảnh hưởng không nhỏ đến danh dự của gia đình mình và hôn sự của chị gái mày không? Cũng bởi vì mày đi theo ông ta nên mới giống nhau như thế, đúng là cha con, từ giờ xem như tao chưa từng có đứa con như mày.”
An không khóc cũng không phản đối, bởi vốn dĩ xưa giờ mẹ có yêu thương gì cô đâu, cô đã quá quen với mấy chuyện như thế này rồi. Giả vờ xin phép mẹ lên phòng lấy vài thứ giấy tờ trong phòng trước khi đi, An lén bước vào phòng Thùy An, cô hi vọng mình có thể tìm thấy chút gì đó để chứng minh chị là người đứng đằng sau mọi chuyện.
Trong hộc tủ, những tấm hình kia vẫn còn nguyên vẹn, một lọ thuốc khá lạ khiến cô tò mò chụp lại, và sau khi lên mạng tìm hiểu cô biết đó là thuốc kích dục mà Thùy An đã cho mình uống. Mở máy tính của Thùy An, cô nhìn thấy đoạn video đã quay đêm hôm ấy, hai người vốn là chị em sinh đôi nên chẳng khó khăn gì để tìm được, phải cố gắng lắm An mới kiềm nén xúc động để xem hết đoạn video đó. Lặng lẽ xóa nó đi, An rời khỏi nhà trong nước mắt, lần cuối cùng An đặt chân đến ngôi nhà này, cũng là lần cuối cùng An gọi người đó là mẹ.
Lắng nghe câu chuyện của An, ông Tân kéo con gái vào lòng.
-Cũng tại ba mà con gái phải chịu nhiều uất ức rồi, ba xin lỗi.
-Tại sao mẹ lại không thương con bằng chị hả ba?
-Vì bà ấy hận ba nên mới dùng con để trả thù ba, nhưng bây giờ bà ta không làm được gì nữa rồi, con chỉ cần có ba là đủ.
An nép vào lòng ba để mặc cho nước mắt rơi xuống, cô không phải là sắt đá trong phút chốc có thể hoàn toàn quên đi những chuyện đã xảy ra nhưng cô phải cố gắng để mình trở nên mạnh mẽ hơn. Cô muốn ba tự hào vì cô, muốn sống một cuộc sống cho riêng mình mà không cần phải áy náy về chuyện của chị gái nữa.
-Lớn rồi mà còn mè nheo với ba nữa hả?
Khoa xuất hiện trước nhà từ khi nào, tay lỉnh kỉnh đủ thứ đồ ăn vặt.
Lễ phép chào ông Tân xong, Khoa ném con “Mê trai – bền vững” bằng bông về phía An, nhớ hôm trước đi xem phim hoạt hình, An cứ khen không dứt con thú màu trắng xinh xắn này, còn ước gì có một con để ôm nữa, không ngờ Khoa lại nhớ mới ghê.
-Dễ thương quá, sao Khoa có được nó hay vậy?
-Lượm ở bãi rác đó.
-Bãi rác nào chỉ An đi lượm với, xạo ke.
Nhìn thấy con gái mình có thể mỉm cười vui vẻ, ông Tân yên tâm đi vào nhà nhường không gian riêng tư lại cho hai đứa nhỏ.
-Hỏi thật đấy, Khoa tìm đâu ra bé mê trai này hay vậy, An đâu có thấy bán ngoài thị trường đâu.
-Sao nhiều chuyện quá vậy, còn hỏi nữa tui lấy lại bây giờ.
-Đồ khó tính, keo kiệt bủn xỉn.
An ôm khư khư con thú bông, lỡ buồn buồn Khoa đòi lại nữa là tiêu.
- Nè, lau nước mắt rồi ăn thôi, người gì đâu mà ở dơ thấy sợ.
Khoa bày đủ thứ đồ ăn ra, làm như gom hết nguyên tiệm người ta về vậy đó.
An vờ nghiêm túc.
-Ngày mai Khoa đến bệnh viện với An nha.
-An bị đau ở đâu à? Khoa lo lắng làm An bật cười thành tiếng.
-Không phải, đi kiểm tra lại giới tính cho Khoa, ai đời đàn ông con trai mà ăn vặt còn hơn cả con gái thế này.
Đến lúc này Khoa mới biết con nhỏ này xỏ lá mình, cậu gom hết đồ ăn lại giả vờ giận dỗi.
-Cô đừng có mơ mà đụng đến những thứ này.
-Giỡn mà, Khoa đúng là hiểu ý đồng đội, toàn những món An thích thôi.
An mới năn nỉ một câu là Khoa đã xiêu lòng rồi, hai đứa ngồi ăn như chưa từng được ăn, vừa ăn vừa tám đủ thứ chuyện trên đời. Những lúc như thế này, An cảm thấy lòng mình ấm lại, cô chỉ cần như vậy thôi, thoát khỏi cái thành phố náo nhiệt với ánh đèn đủ màu sắc để trở về với cuộc sống bình yên không bon chen, không ghen ghét.
Nhìn An vô tư cười đùa Khoa cũng cảm thấy vui vẻ, đối với cậu chỉ cần được ngồi cạnh An như lúc này, cũng kể cho nhau nghe những câu chuyện cười, cùng ăn những món cô thích, cùng lắng nghe những âm thanh quen thuộc nơi con phố yên tĩnh thế này là đủ lắm rồi. Cậu có thể tự biến mình thành kẻ ngốc chỉ để cô vui vẻ, quên đi sở thích của bản thân để làm những điều khiến cô thích thú. Đó là thứ tình cảm gì Khoa cũng chẳng biết nữa, bởi nó trên mức tình bạn, lại không giống thứ tình cảm yêu đương trai gái thuở học trò ngô nghê, có lẽ đó là thứ mà người ta gọi là tình yêu của những người trưởng thành, thứ tình yêu mà có thể thay đổi con người và cuộc sống của họ.
....
Anh vẫn chờ vì anh vẫn còn cơ hội để nói lên lời yêu thương em.
Anh vẫn chờ dù em hững hờ kế bên chẳng cho anh nụ cười.
Anh vẫn chờ dù bao tháng ngày em chỉ xem anh như bạn.
Anh vẫn chờ dù anh biết rằng em vẫn chưa quên người ta.
Có lẽ cần thời gian để người quên được những nỗi đau hằn sâu ngọt ngào.
Có lẽ cần thời gian để người sẽ thôi khóc khi ai kia ngoảnh mặt.
Bước bên đời chờ em mỉm cười anh sẽ luôn đi bên cạnh.
Nếu một ngày cần nơi yên bình thì em hãy quay về bên anh.
Anh không hứa rằng anh sẽ mang được cho em những nụ cười hạnh phúc
Nhưng anh hứa sẽ luôn kề bên che chở em suốt cuộc đời này
Anh sẽ giữ mãi từng khoảnh khắc bởi anh yêu chỉ một mình em thôi.
/108
|