Cả ngày chứng thực là chiếu theo những gì lúc đầu nói, tất cả đều theo ý nguyện của Tả Tình Duyệt. Cố Thịnh hoàn toàn giống một người chồng thương yêu vợ mình, đối với cô muốn gì được nấy, hết lòng che chở, khiến Tả Tình Duyệt vui vẻ đồng thời cũng sinh ra cảm giác không đành lòng.
Một ngày trôi qua rất nhanh, cô thật hi vọng nó cứ kéo dài mãi, vĩnh viễn không kết thúc, nhưng...
Giương mắt nhìn gò má anh tuấn của anh, trong khoảng thời gian ngắn Tả Tình Duyệt có chút thất thần, "Thịnh..."
Cố Thịnh mới vừa rồi dưới sự yêu cầu của Tả Tình Duyệt bỏ lại chiếc xe, hai người giống một đôi tình nhân bình thường nắm tay nhau đi dạo phố. Nghe Tả Tình Duyệt khẽ gọi Cố Thịnh đem tầm mắt dừng trên người cô, khuôn mặt mang theo nụ cười làm anh thất thần.
"Sao thế? Còn muốn đến chỗ nào chơi?" Cố Thịnh cưng chiều ngắt chóp mũi của cô, giống như động tác thân mật bình thường hay làm với Cố Tâm Ngữ vậy.
Tả Tình Duyệt dừng bước muốn nói điều gì lại nói không nên lời, nặn ra một nụ cười vui vẻ, "Để em suy nghĩ chút đã."
"Thịnh, sao anh ở chỗ này?" Một giọng nói hưng phấn truyền đến khiến Tả Tình Duyệt đang suy nghĩ khẽ cau mày, cô cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, chính là chị họ Tôn Tuệ San của cô chứ không phải ai khác!
Quả nhiên Tả Tình Duyệt ngẩng đầu vừa đúng chống lại ánh mắt mang theo vài phần khinh miệt của Tôn Tuệ San.
"Thịnh, anh cũng đi dạo khu trung tâm thương mại sao? Thật khéo, em rất ít đến đây, không ngờ lại gặp được anh." Tầm mắt Tôn Tuệ San cố ý tránh khỏi Tả Thình Duyệt, tiến lên khoác ở cánh tay còn lại của Cố Thịnh, điệu bộ thân mật tựa hồ muốn tỏ rõ với người bên ngoài là quan hệ của họ không tầm thường.
Trong lòng Tôn Tuệ San có sự kích động không thể nghi ngờ được, kể từ hôm đó sau khi đặc biệt đến công ty quyến rũ anh thất bại, cô vẫn chưa tìm được cơ hội gặp lại Cố Thịnh. Có vài lần gọi điện thoại đến công ty anh đều bị một người phụ nữ đáng ghét ngăn cản, hôm nay thật sự là may mắn, thật không ngờ ở chỗ này gặp được Cố Thịnh cô dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Chân mày tuấn lãng của Cố Thịnh nhăn thành một ngọn núi nhỏ, nhưng lại không hất tay Tôn Tuệ San ra.
"Chị họ cũng đến dạo trung tâm thương mại sao?" Cố Thịnh nhíu mày xa lạ mà hỏi.
"Ừ, Thịnh, Anh cùng đi dạo với em có được không?" Tôn Tuệ San cố ý như có như không dùng bộ ngực mềm mại của mình cọ sát vào cánh tay của Cố Thịnh, nếu tối nay hai người có thể hẹn hò lãng mạng thì thật là tốt!
Cô rất nhớ Cố Thịnh, nhất là thân hình cường tráng hữu lực của anh!
Lúc này cô cơ hồ hoàn toàn không để mắt đến sự tồn tại của Tả Tình Duyệt.
Mà Tả Tình Duyệt ở bên cạnh lại toàn thân cứng đờ không dám nhìn vào mắt Cố Thịnh, cô đang đợi câu trả lời của Cố Thịnh, trong lòng giống như bị một đôi tay nhíu lấy, cô rất sợ Cố Thịnh đồng ý đi cùng Tôn Tuệ San mà đem cô vứt ở một bên.
Chuyện như vậy, Cố Thịnh thật sự có thể làm ra!
Nhớ tới Cố Thịnh và Tôn Tuệ San hai người mập mờ đầu Tả Tình Duyệt cúi càng thấp hơn!
"Thật ngại quá, hôm nay tôi đi dạo với vợ tôi, e rằng..." Cố Thịnh dĩ nhiên nhìn thấy được phản ứng của Tả Tình Duyệt, cô như vậy làm trong lòng anh trồi lên một tia thương tiếc, nhưng cũng có chút không vui, tại sao cô không đem người phụ nữ bên cạnh anh đuổi đi?
Không phải cô không thích Tôn Tuệ San cứ quấn lấy anh sao?
Anh ngược lại lại rất mong chờ phản ứng ghen tuông của cô chứ không phải yên lặng không lên tiếng, bộ dáng chấp nhận!
Vẻ mặt Tôn Tuệ San hơi thu lại, Cố Thịnh từ chối rõ ràng như vậy, cô không phải nghe không hiểu, nhìn lướt qua Tả Tình Duyệt trong lòng có chút không thăng bằng. Ngày đó Cố Thịnh nếu đã có thể ngầm cho phép cô lên giường của anh vậy hẳn là tình cảm của anh và Tả Tình Duyệt cũng không khá hơn chút nào! Hay là Cố Thịnh cố ý trước công chúng chừa lại mặt mũi cho Tả Tình Duyệt mà thôi!
Ánh mắt dao động, trên mặt Tôn Tuệ San lộ ra vẻ mặt tươi cười đi tới bên cạnh Tả Tình Duyệt, thân mật lôi kéo cánh tay của cô, "Em họ chúng ta đã lâu rồi không có gặp nhau, chị đi dạo chung với em được không? Ý tốt của chị, em sẽ không từ chối chứ!" Tôn Tuệ San vài ba lời ngăn chặn Tả Tình Duyệt từ chối.
Chân mày Tả Tình Duyệt nhíu chặt, ý tốt của chị? Trong ấn tượng của cô từ trước đến nay người chị họ này đối với cô không thân thiết cho lắm nhưng cũng chưa từng có thương tổn quá lớn, nhưng vẻ mặt của chị ta bây giờ thật sự là đạo đức giả!
Rõ ràng là muốn đi cùng Cố Thịnh, lại cố nói thành muốn đi dạo phố với cô, Trong lòng Tả Tình Duyệt trồi lên một tia khổ sở, cô giương mắt nhìn Cố Thịnh muốn nhìn xem ý của anh ra sao!
Cố Thịnh nhẹ nhàng mỉm cười nhìn thấy tất cả, anh muốn xem một chút Tả Tình Duyệt sẽ làm như thế nào! Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tả Tình Duyệt ngẩn người không hiểu điều trong mắt anh biểu đạt, anh muốn mượn miệng cô ngầm cho phép Tôn Tuệ San đi cùng bọn họ sao?
Nhưng nếu Tôn Tuệ San đi cùng họ vậy những hồi ức tốt đẹp hôm nay sẽ thay đổi hương vị rồi.
Nghĩ đến ước định của hai người, anh đã cam kết hôm nay sẽ hoàn toàn thuộc về cô, như vậy cô cũng không cho phép giữa hai người có thể có thêm một con kỳ đà cản mũi.
Cô không cần biết Cố Thịnh có giận hay không, cô chỉ có một ngày hôm nay không muốn bởi vì Tôn Tuệ San mà bị phá hủy!
Trong lòng đưa ra quyết định, Tả Tình Duyệt ngẩng lên nhìn vẻ mặt mong đợi của Tôn Tuệ San, "Chị họ, vợ chồng em đi dạo nếu như có chị đi cùng e rằng có chút không thích hợp! Em sợ Thịnh vì chăm sóc em mà bỏ quên chị, như vậy chính là em có lỗi rồi, nếu chị họ đồng ý hôm khác em sẽ cùng đi với chị!"
Tả Tình Duyệt không ngờ rằng mình có thể bình tĩnh nói ra những lời như vậy, nhìn vẻ mặt cau có của Tôn tuệ san, trong lòng Tả Tình Duyệt nhất thời sinh ra một loại khoái cảm, hóa ra lấy tư thái của người thắng cuộc nhìn kẻ thất bại là như vậy!
"Mày..." Tôn Tuệ San không ngờ tới Tả Tình Duyệt sẽ từ chối, hai tay theo bản năng nhất thời nắm chặt, nụ cười mới vừa rồi trên mặt cũng bị vẻ mặt ghen ghét thay thế.
Sự ghen ghét của cô Tả Tình Duyệt không phải không thấy mà là cố ý không thèm đếm xỉa tới, ai cũng đừng nghĩ phá hư hồi ức tốt đẹp của cô hôm nay!
"Thật ngại quá, vợ tôi cô ấy muốn ở thế giới của hai người!" Cố Thịnh không để ý chút nào ánh mắt của người qua đường tự nhiên trên má Tả Tình Duyệt in lên một nụ hôn, khóe miệng nâng lên một nụ cười hài lòng.
Từ trước đến nay Tả Tình Duyệt luôn là một chú mèo nhỏ hiền lành, không ngờ lúc chú mèo nhỏ vươn ra những móng vuốt thì lực sát thương cũng không nhỏ!
"Chúng ta đi thôi!" Trong lòng Tả Tình Duyệt trồi lên một tia ngọt ngào, kéo cánh tay Cố Thịnh không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa.
Cố Thịnh đương nhiên là theo ý Tả Tình Duyệt dẫn cô rời đi, bỏ lại Tôn Tuệ San nhìn bóng lưng hai người mà Cắn răng nghiến lợi, trong đôi mắt đó phụt ra vô hạn đố kị!
Mà ở một góc khác của khu mua sắm một người đàn ông cao to anh tuấn nhìn thấy tất cả, con ngươi màu lục dao động, khóe miệng nâng lên một nụ cười hứng thú!
Là cô ấy! Tả Tình Duyệt!
Không ngờ tới lại có thể gặp cô ở chỗ này, càng không ngờ là cô lại cùng xuất hiện với Cố Thịnh, hơn nữa bộ dáng hết sức thân mật, chẳng lẽ tên Cố Thịnh đó chưa từng hoài nghi xuân dược trên người Tả Tình Duyệt làm sao được giải sao?
Hay Cố Thịnh thật sự có độ lượng lớn như vậy, hoặc giả là Cố Thịnh yêu Tả Tình Duyệt đến có thể không quan tâm đến chuyện đó?
"Anh Nam, thời gian hẹn sắp đến, chúng ta có phải..." Người đàn ông đeo kính bên cạnh thử hỏi, mới vừa rồi bọn họ đi qua nơi này lão đại vẫn luôn nhìn chỗ đó, theo bên cạnh anh lâu như vậy, ngược lại hiếm khi thấy anh nhìn một người chăm chú như vậy, vẻ mặt nóng bỏng như vậy cũng chưa có bao giờ.
Anh ta không quan sát được người phụ nữ đó nhiều, nhưng cũng nhận ra cố ấy chính là người phụ nữ hôm trước. Cô ấy đúng là một người phụ nữ xinh đẹp, không giống với nhưng người phụ nữ chỉ có quần áo xinh đẹp đối với lão đại ôm ấp yêu thương, ngược lại toàn thân lộ ra một hơi thở tươi mát như một đóa hoa lan, làm cho hai mắt người ta tỏa sáng, cảm thấy thần thái sáng khoái.
Nhưng người phụ nữ đó đã là hoa đã có chủ, huống chi còn là người phụ nữ của Cố Thịnh! Lão đại từ trước đến nay đều thích sạch sẽ, đặc biệt là đối với phụ nữ, anh sẽ không đối với bất kỳ người phụ nữ nào không phải là xử nữ liếc mắt một cái.
Hôm nay như vậy là sao?
Anh thế nhưng đối với một người phụ nữ đã có chồng lộ ra vẻ mặt hứng thú.
"Nếu đã trễ, vậy không bằng không tới!" Kiều Nam nhíu mày, đôi con ngươi màu lục vẫn đuổi theo bóng dáng của Tả Tình Duyệt và Cố Thịnh, sự hứng thú trong mắt càng thêm sâu đậm, hai người dường như rất ngọt ngào, trong lòng anh nhất thời sinh ra một tia không thăng bằng.
Anh nhớ anh đã từng nói Tả Tình Duyệt là người phụ nữ của anh, nếu có thể vô tình gặp được người phụ nữ của anh ở chỗ này đương nhiên phải đến chào hỏi một chút rồi!
"Vậy..." Người đàn ông đeo kính ngớ ngẩn, cũng biết một khi lão đại đã quyết định thì không thể cứu vãn, xem ra anh ta chỉ có thể gọi điện thoại hủy bỏ cuộc hẹn này!
Hai tay Kiều Nam khoanh trước ngực, nhìn Tả Tình Duyệt và Cố Thịnh hướng anh bên này đi tới, trong lòng tựa hồ mang theo hứng thú đùa dai. Nếu Cố Thịnh "Quên" chuyện đó vậy anh sẽ không ngại nhắc nhở anh ta một chút!
Mới vừa rồi ở trước mặt Tôn Tuệ San thắng được một trận lòng của Tả Tình Duyệt tựa hồ bay lên trời, cô vui không chỉ vì điều đó mà là thái độ của Cố Thịnh. Anh hôm nay thật đúng là cưng chiều cô vô điều kiện làm cho cô trở thành một người vợ hạnh phúc.
Năm ngón tay của hai người đan xen vào nhau, Tả Tình Duyệt tựa hồ cảm giác được có một dòng nước ấm từ trong lòng bàn tay anh chảy vào lòng cô.
"Không ngờ lại gặp Cố tổng ở chỗ này, thật là khéo nha!" Một giọng nói từ tính truyền đến khiến Tả Tình Duyệt đột nhiên ngẩn người, không cần ngẩng đầu nhìn xem người đến là ai cô cũng có thể biết được thân phận của đối phương, là anh ta! Người đàn ông hôm trước bắt cóc cô, Kiều Nam!
Giọng nói của anh ta truyền vào tai cô giống như một trụ băng đâm vào cơ thể cô, tựa hồ có khuynh hướng làm cô đóng băng.
Phản ứng của Tả Tình Duyệt thật ra khiến Kiều Nam hết sức hài lòng, có thể nhận ra được giọng nói của anh, không tệ! Không hổ là "người phụ nữ của anh"!
Mà Cố Thịnh lại bởi vì phản ứng của Tả Tình Duyệt mà cau mày, thân thể hai người kề sát vào nhau đủ để anh có thể cảm nhận được sự cứng nhắc của cô, cô đang sợ cái gì đây?
Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm trước, trong mắt Cố Thịnh loé lên một chút âm lệ, ánh mắt lợi hại chống lại nụ cười của Kiều Nam, anh nhất thời có xúc động muốn đánh rụng nụ cười trên mặt anh ta.
"Cố tổng hình như không muốn gặp tôi? Vẫn còn đang vì chuyện tôi mời em gái ngài đến chỗ của tôi làm khách mà tức giận sao?" Kiều Nam nhếch miệng tựa hồ như đang thưởng thức phản ứng của Cố Thịnh vào giờ phút này, xem ra anh ta không phải không để ý đến chuyện đó!
Đúng vậy! Người nào có thể thích vợ của mình dưới thân người đàn ông khác thừa hoan?
Mặc dù anh rất quân tử không có thừa nước đục thả câu nhưng thật hi vọng Cố Thịnh hiểu lầm giữa bọn họ có cái gì đó!
Đôi tay Cố Thịnh nắm thành quyền, nếu không phải vì người đàn ông này bệnh của Tiểu Ngữ sẽ không chuyển biến xấu như vậy!
"Kiều ca không phải là người bận rộn sao? Có thời gian rảnh rỗi ra ngoài đi dạo, không sợ địa bàn dưới tay bị người khác dòm ngó sao?" Cố Thịnh cũng không phải là một trái hồng mềm, cũng nặn ra một nụ cười khách sáo trên mặt, dứt lời quả nhiên thấy sắc mặt Kiều Nam chìm mấy phần.
Từ ánh mắt của hai người nhìn nhau kiều Nam tựa hồ đã hiểu ra cái gì. Xem ra anh đã đánh giá thấp Cố Thịnh, chỉ mới ngày hôm qua thôi một đường khẩu dưới tay anh quả thật đã bị người ta chiếm, thủ pháp làm cho người ta khiếp sợ. Không ai biết đối phương là ai, ai là kẻ chủ mưu sau lưng, nhưng bây giờ anh đã biết!
Thì ra tất cả đều là Cố Thịnh đang giở trò!
"Không nhọc Cố tổng bận tâm, địa bàn dưới tay của tôi còn rất nhiều, một hai cái xảy ra chuyện không phải là đại sự gì, ngược lại Cố tổng có thể gác lại lịch trình bận rộn của mình để cùng với cô vợ xinh đẹp đi mua sắm xem ra tin đồn là không giả, vợ chồng Cố tổng quả nhiên là ngày càng ân ái!"
Ánh mắt của Kiều Nam chuyển một cái, ánh mắt quét qua Cố Thịnh lại rơi vào trên người Tả Tình Duyệt, giọng nói cố ý nhấn mạnh thêm mang theo vài phần châm chọc!
Nếu ngày càng ân ái sao lại có thể dưới tình huống như thế không để ý đến an nguy của vợ chứ?
Hiện tại anh ngược lại tin tưởng những hành động hôm nay của Cố Thịnh là để bù đắp cho Tả Tình Duyệt mà thôi!
Cả Cố Thịnh và Tả Tình Duyệt đều ngây ngẩn, tay đan vào nhau không hẹn mà cùng nắm chặt, bởi vì những lời của Kiều Nam quả nhiên thành công khiến hai người nghĩ tới chuyện đã từng xảy ra là sự thật không thể thay đổi.
Giữa Tả Tình Duyệt và Cố Tâm Ngữ Cố Thịnh vẫn lựa chọn Cố Tâm Ngữ! Trong lòng Tả Tình Duyệt trồi lên một tia thê lương, hiện tại cô thật sự rất khó lại dùng hạnh phúc để ngụy trang chính mình.
"Cùng vợ làm chuyện tôi nên làm, điều đó không đúng sao?" Trên mặt Cố Thịnh mặc dù mang theo nụ cười nhưng nụ cười đó không xuất phát từ đáy lòng, từ chỗ sâu trong đôi con ngươi đen thâm thúy kia dường như nổi lên một cơn bão tố.
Anh không thích ánh mắt Kiều Nam nhìn Tả Tình Duyệt, dường như đối với cô rất có hứng thú, tựa hồ muốn một ngụm đem cô nuốt vào bụng!
Anh muốn một quyền đánh qua, nhưng nghĩ đến tình trạng hiện tại của Tả Tình Duyệt, anh thế nhưng không thể tùy tiện xung động, chuyện ngày đó đối với cô ấy đã tạo thành tổn thương. Anh không thể tiếp tục tổn thương cô nữa, ít nhất là hôm nay không thể. Anh đã đáp ứng làm cho cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất!
Nắm chặt tay cô, càng ôm chặt cô vào ngực, ngay cả chính anh cũng không biết, hành động hiện tại của anh biểu hiện ra có bao nhiêu tham muốn chiếm giữ!
"Chúng ta đi thôi!" Cố Thịnh nhỏ giọng bên tai Tả Tình Duyệt nói, không để ý đến Kiều Nam cố ý khiêu khích.
Tả Tình Duyệt giương mắt chống lại đôi con ngươi đen nhánh của anh trong lòng ấm áp, cô thấy được sự quan tâm lo lắng trong mắt anh, còn có một chút hối hận không thể kiểm tra được!
Hối hận? Anh hối hận ngày đó không mang cô đi cùng sao?
Cô biết địa vị của Cố Tâm Ngữ trong lòng Cố Thịnh, cô tin tưởng cho dù thời gian có quay lại lúc đó sự lựa chọn của anh vẫn sẽ là bỏ cô lại, nhưng sau này chỉ cần anh có hối hận là đủ rồi, dù cảm giác hối hận đó thật rất ít!
Đối với Cố Thịnh gật đầu một cái, bây giờ cô đột nhiên muốn về nhà!
Cố Thịnh ôm cả bả vai Tả Tình Duyệt, hai người lướt qua Kiều Nam, cố ý không đếm xỉa tới làm cho trong lòng Kiều Nam rất khó chịu. Vốn anh hi vọng có thể khơi lên một màn kịch hay nhưng không ngờ Cố Thịnh thế nhưng không ứng chiến!
Điều này có thể không hay!
Trong mắt thoáng qua một chút giảo hoạt, Kiều Nam bước tới phía trước, bên tai Tả Tình Duyệt nói một câu, nhìn sắc mặt trắng bệch của Tả Tình Duyệt nụ cười trên khóe miệng Kiều Nam càng rộng hơn...
/125
|