Ung Chính để Tiểu Kì Tử ra ngoài xem người đến. Mà sau khi Tiểu Kì Tử trở về thì nói: “Công công, là người của phủ Khang Thân Vương, nói là tối nay trong vương phủ mở tiệc chiêu đãi thế tử của Ngô Tam Quế…Vương gia muốn mời ngài đêm nay đến phủ dự tiệc.”
Ung Chính nghe xong lời này có chút ngoài ý muốn, nghĩ thầm: “Thế tử của Ngô Tam Quế, không phải là Ngô Ứng Hùng hay sao. Lúc trước hắn mới chỉ nghe tên người này, không ngờ lần này có cơ hội nhìn thấy một lần…” Ngay cả một Vương gia cũng phải đi nịnh bợ hắn, xem ra quả nhiên tên Tiểu Quế Tử này chính là tâm phúc của hoàng thượng.
Nghĩ đến tên tiểu thái giám này chính là Hương chủ Thanh Mộc đường của Thiên Địa hội, một nhân vật nguy hiểm như thế lại có thể ẩn núp bên trong cung đình, lòng của Ung Chính lại lạnh run lên.
Tạm thời bỏ qua chuyện Ung Chính có đến Khang thân vương phủ hay không, chúng ta hãy quay trở lại với Kiến Ninh.
Lúc này, nàng đang ở Từ Ninh cung hòa thuận vui vẻ với thái hậu và Tiểu Huyền Tử. Nói tới nói lui, bất tri bất giác trời đã sẩm tối, Khang Hy liền nói: “Nhi thần còn có một chút tấu chương cần xem, xin cáo lui trước.”
Thái hậu cũng không giữ hắn lại, chỉ nói: “Hoàng thượng phải chú ý long thể, đừng để mệt mỏi quá.” Khang Hy nói: “Nhi thần xin ghi tạc lời dạy của thái hậu. Thái hậu, người cũng nên nghỉ sớm.” Hắn liếc mắt nhìn Kiến Ninh nói: “Kiến Ninh, ngươi cũng cáo lui đi, đừng làm chậm trễ việc thái hậu đi nghỉ.”
Kiến Ninh nghe Khang Hy nói, vội vàng nối lời: “Hoàng đế ca ca, ta biết rồi.”
Khang Hy thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, liền mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại nàng và thái hậu. Kiến Ninh thấy thái hậu sắc mặt không quá tốt, liền nghĩ tới việc nàng từng so nội lực với Hải Đại Phú. Lần đó nếu không phải “Vi Tiểu Bảo” đúng lúc xuất hiện, chỉ sợ thái hậu đã chết trong tay Hải Đại Phú rồi.
Lúc nàng đọc “Lộc Đỉnh Ký”, chỉ cảm thấy thái hậu là người xấu, luôn ngóng trông Vi Tiểu Bảo có thể xử lý bà. Nhưng mà hiện tại không ngờ chính bà ta lại trở thành “bùa hộ mệnh” của nàng, nếu cái cây cổ thụ này bị lật đổ, nàng cũng sẽ chẳng còn ngày lành. Bởi vậy, Kiến Ninh giờ chỉ cầu mong bà có thể bình an, sống lâu sống dai một chút.
Kiến Ninh nói: “Mẫu hậu, gần đây ta thấy sắc mặt người không được tốt, có phải trong người không thoải mái hay không?”
Thái hậu thấy nàng quan tâm, vui mừng trả lời: “Ngươi cả ngày ham chơi, ta còn tưởng trong lòng ngươi không có thái hậu như ta chứ.” Kiến Ninh nghe vậy liền làm nũng: “Mẫu hậu, người nói gì vậy, Kiến Ninh mặc dù ham chơi, nhưng trong lòng lúc nào cũng nhớ tới mẫu hậu. Mẫu hậu nếu cảm thấy thân thể bất an, nhất định phải gọi thái y đến xem bệnh, ngàn vạn lần đừng để Kiến Ninh phải lo lắng nha.”
Thái hậu cười nói: “Ngươi hôm nay cứ như bôi mật lên miệng vậy. Được rồi, những lời này của ngươi, ta nhất định sẽ cẩn thận nhớ kỹ.” Kiến Ninh trong lòng nghĩ thầm: “Ta nhớ rõ sau khi thái hậu so nội lực với Hải Đại Phú, đã từng nhiều lần muốn giết Vi Tiểu Bảo, kết quả ăn trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo…Hiện giờ Vi Tiểu Bảo cũ đã không còn mà thay bằng một kẻ không biết gì, thái hậu tốt nhất không nên động thủ với hắn, miễn cho nảy sinh chuyện rắc rối…”
Nàng tận tai nghe “Tiểu Quế Tử” chính miệng thừa nhận bản thân là Ái Tân Giác La Dận Chân, cho nên đối với người này vô cùng kiêng kị. Vi Tiểu Bảo chỉ là một tên côn đồ quỷ kế đa đoan mà còn thoát chết được, đừng nói là vị Tứ gia kia không biết lợi hại hơn hắn bao nhiêu lần…Hiện giờ nàng nhất định phải tìm cách để thái hậu đừng chọc vào tên kia, miễn cho thật sự xảy ra chuyện, bà còn chết nhanh hơn nguyên tác.
Kiến Ninh nghĩ đến đây liền nói: “Aizz, dạo này trong hoàng cung thật là không yên ổn.” Thái hậu nghe nàng nói vậy liền hỏi: “Có chuyện gì mà bỗng nhiên nói vậy?” Kiến Ninh giả bộ ấp a ấp úng: “Chuyện này ta không dám nói với hoàng đế ca ca, nhưng mà ta nghĩ nếu nói cho mẫu hậu, người nhất định sẽ không mắng ta…”
Thái hậu thấy nàng như vậy, liền biết nàng nhất định gặp rắc rối rồi, vì thế cười nói: “Nha đầu, ngươi có phải lại gây họa hay không? Ta đã nói ngươi phải bớt nghịch ngợm đi rồi, gần đây càng ngày ngươi càng làm càn. Cho dù hoàng đế ca ca có thương ngươi thì ngươi cũng không nên quá mức, phải cẩn thận một chút, nếu không ta sợ mình cũng che chở nổi cho ngươi đâu.”
Kiến Ninh mở to mắt, ra vẻ đáng thương nhìn thái hậu, nói: “Thái hậu, Kiến Ninh biết sai rồi…Chẳng qua là…Chuyện này không phải đến mức không cứu vãn nổi mà…Chỉ là ta…Ta vốn muốn chơi đùa cùng với Tiểu Quế Tử, ai ngờ…lại xảy ra chút vấn đề…”
Quả nhiên, Thái hậu vừa nghe nàng nói “Tiểu Quế Tử”, mặt liền đổi sắc: “Tiểu Quế Tử? Có chuyện gì, các ngươi có vấn đề gì?”
Kiến Ninh chậm rì rì nói: “Không phải tại ta, thật ra là…Chẳng qua ta muốn hoa chân múa tay một chút…Thử xem võ công…”
Thái hậu nhíu mày: “Cái gì? Nha đầu này, ngươi làm càn quá rồi! Hắn chỉ là một thái giám, nhưng ngươi lại là công chúa. Cùng thái giám hoa tay múa chân thử võ công còn ra thể thống gì?…Hắn có làm ngươi bị thương không?”
Quả nhiên là con ruột, thái hậu quan tâm nhất vẫn là an nguy của Kiến Ninh.
Nàng liền nói: “Không có không có…Ta không bị thương, chẳng qua Tiểu Quế Tử…”
Thái hậu ngẩn ra, thử hỏi: “Cái gì? Ngươi có ý gì? Tiểu Quế Tử làm sao?”
Kiến Ninh cười mỉa: “Ta hoa tay múa chân một hồi, hắn không dám ra tay, cho nên ta tức giận, liền xuống tay hơi mạnh, không cẩn thận…đại khái là đả thương hắn. Sau đó hắn sợ hãi định bỏ chạy, không ngờ lại ngu đến mức không nhìn rõ đường, đập thẳng đầu vào tường…”
Thái hậu cả kinh: “Sau đó nữa thì sao? Hắn…Hắn chết rồi?”
Kiến Ninh nói: “Không có không có, mẫu hậu, người yên tâm, hắn chưa chết, chẳng qua…Hắn cũng không giống như còn sống…”
Thái hậu vừa vội vàng vừa lo lắng, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói gì lạ vậy, chết chính là chết, sống chính là sống, cái gì gọi là không chết nhưng cũng không sống?”
Kiến Ninh nói: “Kiến Ninh nói là sự thật đó, lúc đó hắn không còn thở nữa, khiến ta choáng váng, sợ đánh chết hắn rồi. Nghĩ tới hoàng đế ca ca sủng ái hắn như vậy, nhất định sẽ không tha cho ta, cho nên ta phải cố hết sức mới cứu được hắn tỉnh lại. Không ngờ là sau khi hắn tỉnh, giống như không nhớ rõ bản thân là ai, bộ dạng ngây ngây ngốc ngốc…”
Thái hậu giật mình, do dự hỏi tiếp: “Cái gì? Hắn không nhớ rõ bản thân là ai?” Bà nghĩ một lát, lại nói: “Nha đầu nói, ta nghĩ hắn cố ý gạt ngươi thôi, tên Tiểu Quế Tử kia quỷ kế đa đoan vô cùng…”
Kiến Ninh che miệng cười: “Thái hậu, ta thấy không phải giả đâu, ngay cả ta hắn cũng không nhận ra. Lúc đầu ta cũng nghĩ hắn lừa ta, nhưng cách nói chuyện và hành động cử chỉ của hắn đều không giống trước đây…Ôi, ta buồn cười chết mất, ngay cả đường về Thượng Thiện giám hắn còn không biết nữa cơ.”
Thái hậu nhíu mày: “Tại sao lại kỳ quái như vậy, Tiểu Quế Tử kia rốt cục đang giở trò gì…”
Kiến Ninh nói: “Là thật đó, cho nên Kiến Ninh cũng không dám nói chuyện này với người khác. Hơn nữa, lúc Kiến Ninh nói với hắn, hắn là tiểu thái giám hầu hạ hoàng đế ca ca, hắn còn ngẩn ra cơ, một chút cũng không thông minh như trước kia. Mẫu hậu nếu không tin thì gọi hắn tới đây mà xem…Ta cũng chỉ nói với riêng với một mình mẫu hậu thôi, người về sau nhìn thấy hắn, ngàn vạn lần nhớ phải bao che cho ta, đừng để hoàng đế ca ca phát hiện ra chuyện này. Nếu không hoàng đế ca ca nhất định sẽ phạt ta.”
Thái hậu nghe Kiến Ninh nói, trong lòng hoàn toàn không tin, một mực cho là Tiểu Quế Tử kia cố tình chơi trò huyền bí. Chẳng qua lão hồ ly tất nhiên giảo hoạt, thái hậu là người cẩn thận, lại một lần nữa lật lại vấn đề: Nha đầu Kiến Ninh kia xuống tay không biết nặng nhẹ, quả thực cũng có khả năng đánh cho tên Tiểu Quế Tử kia quên hết mọi chuyện…Nếu hắn thật sự mất trí nhớ, liệu có thể quên mất chuyện của mình không?
Bà trước đây kiêng kị “Tiểu Quế Tử” là tâm phúc của hoàng đế, cho nên không dám đường đường chính chính ra tay với hắn, sợ hoàng đế sẽ hoài nghi. Nếu bây giờ hắn thực sự không nhớ rõ chuyện trước kia thì thật quá tốt rồi. Vốn đêm nay bà định sai người ra tay với Vi Tiểu Bảo, nhưng nghe Kiến Ninh nói như vậy thì quyết định tạm hoãn lại, quan sát một thời gian rồi nói sau; miễn cho nếu hắn thật sự mất trí nhớ mà mình lại tùy tiện ra tay, ngược lại chính là đánh rắn động cỏ.
Bên này, Kiến Ninh tứ lạng bạt thiên cân thay Ung Chính chắn một kiếp nạn. Mà bên kia, ở Khang thân vương phủ, Tứ gia đang chấn hưng tinh thần để đối phó với đám người trong tiệc.
Khang thân vương, Sách Ngạch Đồ, tổng quản thị vệ Đa Long, cộng thêm Ngô Ứng Hùng, đều là trọng thần trong triều, tất nhiên ngồi chung một bàn.
Mà vừa thấy “Tiểu Quế Tử”, Khang thân vương đã bỏ đám người kia lại chạy tới, vươn hai tay ra ôm hắn, luôn mồm xưng hô “Quế công công” hoặc là “Vi huynh đệ”. Chuyện này dọa Tứ gia sợ hãi không nhỏ, trong lòng không ngừng mắng chửi tên thái giám thối tha này rốt cục có tài đức gì mà lại có quan hệ huynh đệ với hoàng thân quốc thích hả.
Mà sau đó ngay cả Sách Ngạch Đồ và tổng quản thị vệ Đa Long cũng chạy tới. Ba người vây lấy “Quế công công”, miệng ngọt như bôi mật, thân thân thiết thiết nịnh nọt, khiến cho Tứ gia trong lòng vô cùng tức giận, nhưng ngoài mặt lại không dám biểu lộ thái độ gì.
Ba người kia nhìn thiếu niên trước mặt lộ ra bộ mặt cười mà như không, trong lòng không khỏi một lần nữa đánh giá lại vị “Quế công công” này, cảm thấy hắn càng ngày càng có phong độ của một vị đại thần đa mưu túc trí.
Mà trong ba người, quan hệ giữa Sách Ngạch Đồ và “Tiểu Quế Tử” hơi khác một chút. Hai người bọn họ lúc trước cùng đến nhà Ngao Bái, sau đó mưu đồ lấy bớt chút tài sản của người này cho vào túi mình, vì thế liền kết nghĩa huynh đệ.
Cho nên, ngồi xuống bàn được một lúc, Sách Ngạch Đồ liền nắm chặt tay Tứ gia, ân cần nói: “Vi huynh đệ, ta là ca ca cũng phải nhắc nhở ngươi một chút, đêm nay Vương gia gọi ngươi đến, chính là vì có chuyện đại sự.”
Ung Chính vội vàng tỏ vẻ hào hứng, nói: “A, không biết là có chuyện đại sự gì?”
Sách Ngạch Đồ cười hì hì: “Huynh đệ, ngươi có biết tin thế tử của Bình Tây vương vào kinh không?”
Tứ gia gật gật đầu nói: “Quả thực ta đã nghe nói, nhưng chuyện này liên quan gì tới ta?”
Sách Ngạch Đồ cười: “Ha ha, cũng không phải không có quan hệ…Thế tử vào kinh, chúng ta nhất định phải lấy một ít tiền của phi nghĩa nha.”
Tứ gia kinh ngạc: “Tiền của phi nghĩa?”
Sách Ngạch Đồ trả lời: “Đúng vậy, lần này Bình Tây vương cho thế tử đến để tiến cống, tất nhiên đám đại thần trong triều của chúng ta cũng không ngoại lệ. Dịp này là dịp phát tài đó, tiểu huynh đệ ạ.”
Tứ gia trong lòng tức giận, đại khái là vì trong mắt đế vương, đám tham quan đều là bọn sâu mọt đáng chết. Nhưng hiện giờ hắn chỉ là một tiểu thái giám, chẳng còn cách gì ngoài âm thầm chịu đựng: “Nhưng việc này cũng không liên quan đến ta, ta không phải đại thần trong triều.”
Sách Ngạch Đồ cười nói: “Lời này của tiểu huynh đệ là sai rồi. Ngươi tuy rằng không phải đại thần, nhưng so với đại thần còn quan trọng gấp trăm lần, ngươi là tâm phúc của hoàng đế. Cho nên tên Ngô Ứng Hùng kia nhất định sẽ đút cho ngươi không ít đâu…Yên tâm, cứ nghe ca ca, Bình Tây vương mấy năm nay ở Vân Nam không biết đã bóc lột bao nhiêu xương máu của nhân dân, chúng ta cũng nên vì đám người nghèo khổ kia mà đòi một chút bồi thường.”
Tứ gia ngoài cười nhưng trong không cười, nén nỗi giận muốn mắng to: “Một đám cẩu quan…May mà các ngươi không làm việc cho trẫm, nếu không…”
Sách Ngạch Đồ làm sao có thể biết Tứ gia đang hận đến nghiến răng nghiến lợi, vì thế còn không ngừng thao thao bất tuyệt truyền thụ kĩ năng “lừa đảo” cho “Quế công công”. Hắn nói: “Vi huynh đệ, lát nữa mặc cho Ngô Ứng Hùng tặng gì cho ngươi, ngươi cũng không được để lộ ra vẻ vui mừng, phải bình tĩnh…”
Tứ gia bất đắc dĩ thở dài một hơi, loại chuyện đơn giản này tất nhiên hắn biết rõ phải làm thế nào.
Thân là đế vương, ai chẳng biết cách vui buồn không lộ ra mặt. Mặc kệ đại thần có làm vừa ý mình hay không, đều không tỏ thái độ, làm như vậy mới khiến đám người đó không đoán ra tâm tư của mình. Mà bọn họ đoán không ra, sẽ không dám tự cao tự đại, lại càng cẩn thận làm tốt việc được giao…
Quả nhiên, Sách Ngạch Đồ lại nói: “Ngươi cứ bình tĩnh đối phó với hắn…Làm như vậy, Ngô Ứng Hùng mới đoán không ra tâm tư của ngươi, không chừng sẽ nghĩ ngươi chê lễ vật của hắn quá ít, lại đưa thêm càng nhiều châu báu khác.” Bọn họ làm quan, tất nhiên đều rất rõ quy củ chốn quan trường. Sách Ngạch Đồ lần trước cùng Vi Tiểu Bảo vào khám nhà Ngao Bái, thấy tiểu thái giám này nhìn vàng bạc thì hai mắt tỏa sáng, liền rõ tên “Quế công công” này chính là một kẻ tham lam. Nhưng lần này, bởi vì Ngô Ứng Hùng nhất định ra tay hào phóng, cho nên hắn sợ nếu Vi Tiểu Bảo nhìn thấy kì trân dị bảo lại vội vàng nhận lấy…Như vậy, Ngô Ứng Hùng nhất định sẽ lén cười trộm trong lòng. Sách Ngạch Đồ và Vi Tiểu Bảo kết bái huynh đệ, đương nhiên không muốn tiểu thái giám này mất mặt trước quan khách.
Sách Ngạch Đồ nào đâu biết rằng Vi Tiểu Bảo nay đã khác xưa? Đạo lý này đối với “Tiểu Quế Tử” chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Vì thế, Tứ gia chỉ gật đầu, nói: “Đa tạ đại ca đã nhắc nhở, ta sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Ung Chính nghe xong lời này có chút ngoài ý muốn, nghĩ thầm: “Thế tử của Ngô Tam Quế, không phải là Ngô Ứng Hùng hay sao. Lúc trước hắn mới chỉ nghe tên người này, không ngờ lần này có cơ hội nhìn thấy một lần…” Ngay cả một Vương gia cũng phải đi nịnh bợ hắn, xem ra quả nhiên tên Tiểu Quế Tử này chính là tâm phúc của hoàng thượng.
Nghĩ đến tên tiểu thái giám này chính là Hương chủ Thanh Mộc đường của Thiên Địa hội, một nhân vật nguy hiểm như thế lại có thể ẩn núp bên trong cung đình, lòng của Ung Chính lại lạnh run lên.
Tạm thời bỏ qua chuyện Ung Chính có đến Khang thân vương phủ hay không, chúng ta hãy quay trở lại với Kiến Ninh.
Lúc này, nàng đang ở Từ Ninh cung hòa thuận vui vẻ với thái hậu và Tiểu Huyền Tử. Nói tới nói lui, bất tri bất giác trời đã sẩm tối, Khang Hy liền nói: “Nhi thần còn có một chút tấu chương cần xem, xin cáo lui trước.”
Thái hậu cũng không giữ hắn lại, chỉ nói: “Hoàng thượng phải chú ý long thể, đừng để mệt mỏi quá.” Khang Hy nói: “Nhi thần xin ghi tạc lời dạy của thái hậu. Thái hậu, người cũng nên nghỉ sớm.” Hắn liếc mắt nhìn Kiến Ninh nói: “Kiến Ninh, ngươi cũng cáo lui đi, đừng làm chậm trễ việc thái hậu đi nghỉ.”
Kiến Ninh nghe Khang Hy nói, vội vàng nối lời: “Hoàng đế ca ca, ta biết rồi.”
Khang Hy thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, liền mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại nàng và thái hậu. Kiến Ninh thấy thái hậu sắc mặt không quá tốt, liền nghĩ tới việc nàng từng so nội lực với Hải Đại Phú. Lần đó nếu không phải “Vi Tiểu Bảo” đúng lúc xuất hiện, chỉ sợ thái hậu đã chết trong tay Hải Đại Phú rồi.
Lúc nàng đọc “Lộc Đỉnh Ký”, chỉ cảm thấy thái hậu là người xấu, luôn ngóng trông Vi Tiểu Bảo có thể xử lý bà. Nhưng mà hiện tại không ngờ chính bà ta lại trở thành “bùa hộ mệnh” của nàng, nếu cái cây cổ thụ này bị lật đổ, nàng cũng sẽ chẳng còn ngày lành. Bởi vậy, Kiến Ninh giờ chỉ cầu mong bà có thể bình an, sống lâu sống dai một chút.
Kiến Ninh nói: “Mẫu hậu, gần đây ta thấy sắc mặt người không được tốt, có phải trong người không thoải mái hay không?”
Thái hậu thấy nàng quan tâm, vui mừng trả lời: “Ngươi cả ngày ham chơi, ta còn tưởng trong lòng ngươi không có thái hậu như ta chứ.” Kiến Ninh nghe vậy liền làm nũng: “Mẫu hậu, người nói gì vậy, Kiến Ninh mặc dù ham chơi, nhưng trong lòng lúc nào cũng nhớ tới mẫu hậu. Mẫu hậu nếu cảm thấy thân thể bất an, nhất định phải gọi thái y đến xem bệnh, ngàn vạn lần đừng để Kiến Ninh phải lo lắng nha.”
Thái hậu cười nói: “Ngươi hôm nay cứ như bôi mật lên miệng vậy. Được rồi, những lời này của ngươi, ta nhất định sẽ cẩn thận nhớ kỹ.” Kiến Ninh trong lòng nghĩ thầm: “Ta nhớ rõ sau khi thái hậu so nội lực với Hải Đại Phú, đã từng nhiều lần muốn giết Vi Tiểu Bảo, kết quả ăn trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo…Hiện giờ Vi Tiểu Bảo cũ đã không còn mà thay bằng một kẻ không biết gì, thái hậu tốt nhất không nên động thủ với hắn, miễn cho nảy sinh chuyện rắc rối…”
Nàng tận tai nghe “Tiểu Quế Tử” chính miệng thừa nhận bản thân là Ái Tân Giác La Dận Chân, cho nên đối với người này vô cùng kiêng kị. Vi Tiểu Bảo chỉ là một tên côn đồ quỷ kế đa đoan mà còn thoát chết được, đừng nói là vị Tứ gia kia không biết lợi hại hơn hắn bao nhiêu lần…Hiện giờ nàng nhất định phải tìm cách để thái hậu đừng chọc vào tên kia, miễn cho thật sự xảy ra chuyện, bà còn chết nhanh hơn nguyên tác.
Kiến Ninh nghĩ đến đây liền nói: “Aizz, dạo này trong hoàng cung thật là không yên ổn.” Thái hậu nghe nàng nói vậy liền hỏi: “Có chuyện gì mà bỗng nhiên nói vậy?” Kiến Ninh giả bộ ấp a ấp úng: “Chuyện này ta không dám nói với hoàng đế ca ca, nhưng mà ta nghĩ nếu nói cho mẫu hậu, người nhất định sẽ không mắng ta…”
Thái hậu thấy nàng như vậy, liền biết nàng nhất định gặp rắc rối rồi, vì thế cười nói: “Nha đầu, ngươi có phải lại gây họa hay không? Ta đã nói ngươi phải bớt nghịch ngợm đi rồi, gần đây càng ngày ngươi càng làm càn. Cho dù hoàng đế ca ca có thương ngươi thì ngươi cũng không nên quá mức, phải cẩn thận một chút, nếu không ta sợ mình cũng che chở nổi cho ngươi đâu.”
Kiến Ninh mở to mắt, ra vẻ đáng thương nhìn thái hậu, nói: “Thái hậu, Kiến Ninh biết sai rồi…Chẳng qua là…Chuyện này không phải đến mức không cứu vãn nổi mà…Chỉ là ta…Ta vốn muốn chơi đùa cùng với Tiểu Quế Tử, ai ngờ…lại xảy ra chút vấn đề…”
Quả nhiên, Thái hậu vừa nghe nàng nói “Tiểu Quế Tử”, mặt liền đổi sắc: “Tiểu Quế Tử? Có chuyện gì, các ngươi có vấn đề gì?”
Kiến Ninh chậm rì rì nói: “Không phải tại ta, thật ra là…Chẳng qua ta muốn hoa chân múa tay một chút…Thử xem võ công…”
Thái hậu nhíu mày: “Cái gì? Nha đầu này, ngươi làm càn quá rồi! Hắn chỉ là một thái giám, nhưng ngươi lại là công chúa. Cùng thái giám hoa tay múa chân thử võ công còn ra thể thống gì?…Hắn có làm ngươi bị thương không?”
Quả nhiên là con ruột, thái hậu quan tâm nhất vẫn là an nguy của Kiến Ninh.
Nàng liền nói: “Không có không có…Ta không bị thương, chẳng qua Tiểu Quế Tử…”
Thái hậu ngẩn ra, thử hỏi: “Cái gì? Ngươi có ý gì? Tiểu Quế Tử làm sao?”
Kiến Ninh cười mỉa: “Ta hoa tay múa chân một hồi, hắn không dám ra tay, cho nên ta tức giận, liền xuống tay hơi mạnh, không cẩn thận…đại khái là đả thương hắn. Sau đó hắn sợ hãi định bỏ chạy, không ngờ lại ngu đến mức không nhìn rõ đường, đập thẳng đầu vào tường…”
Thái hậu cả kinh: “Sau đó nữa thì sao? Hắn…Hắn chết rồi?”
Kiến Ninh nói: “Không có không có, mẫu hậu, người yên tâm, hắn chưa chết, chẳng qua…Hắn cũng không giống như còn sống…”
Thái hậu vừa vội vàng vừa lo lắng, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói gì lạ vậy, chết chính là chết, sống chính là sống, cái gì gọi là không chết nhưng cũng không sống?”
Kiến Ninh nói: “Kiến Ninh nói là sự thật đó, lúc đó hắn không còn thở nữa, khiến ta choáng váng, sợ đánh chết hắn rồi. Nghĩ tới hoàng đế ca ca sủng ái hắn như vậy, nhất định sẽ không tha cho ta, cho nên ta phải cố hết sức mới cứu được hắn tỉnh lại. Không ngờ là sau khi hắn tỉnh, giống như không nhớ rõ bản thân là ai, bộ dạng ngây ngây ngốc ngốc…”
Thái hậu giật mình, do dự hỏi tiếp: “Cái gì? Hắn không nhớ rõ bản thân là ai?” Bà nghĩ một lát, lại nói: “Nha đầu nói, ta nghĩ hắn cố ý gạt ngươi thôi, tên Tiểu Quế Tử kia quỷ kế đa đoan vô cùng…”
Kiến Ninh che miệng cười: “Thái hậu, ta thấy không phải giả đâu, ngay cả ta hắn cũng không nhận ra. Lúc đầu ta cũng nghĩ hắn lừa ta, nhưng cách nói chuyện và hành động cử chỉ của hắn đều không giống trước đây…Ôi, ta buồn cười chết mất, ngay cả đường về Thượng Thiện giám hắn còn không biết nữa cơ.”
Thái hậu nhíu mày: “Tại sao lại kỳ quái như vậy, Tiểu Quế Tử kia rốt cục đang giở trò gì…”
Kiến Ninh nói: “Là thật đó, cho nên Kiến Ninh cũng không dám nói chuyện này với người khác. Hơn nữa, lúc Kiến Ninh nói với hắn, hắn là tiểu thái giám hầu hạ hoàng đế ca ca, hắn còn ngẩn ra cơ, một chút cũng không thông minh như trước kia. Mẫu hậu nếu không tin thì gọi hắn tới đây mà xem…Ta cũng chỉ nói với riêng với một mình mẫu hậu thôi, người về sau nhìn thấy hắn, ngàn vạn lần nhớ phải bao che cho ta, đừng để hoàng đế ca ca phát hiện ra chuyện này. Nếu không hoàng đế ca ca nhất định sẽ phạt ta.”
Thái hậu nghe Kiến Ninh nói, trong lòng hoàn toàn không tin, một mực cho là Tiểu Quế Tử kia cố tình chơi trò huyền bí. Chẳng qua lão hồ ly tất nhiên giảo hoạt, thái hậu là người cẩn thận, lại một lần nữa lật lại vấn đề: Nha đầu Kiến Ninh kia xuống tay không biết nặng nhẹ, quả thực cũng có khả năng đánh cho tên Tiểu Quế Tử kia quên hết mọi chuyện…Nếu hắn thật sự mất trí nhớ, liệu có thể quên mất chuyện của mình không?
Bà trước đây kiêng kị “Tiểu Quế Tử” là tâm phúc của hoàng đế, cho nên không dám đường đường chính chính ra tay với hắn, sợ hoàng đế sẽ hoài nghi. Nếu bây giờ hắn thực sự không nhớ rõ chuyện trước kia thì thật quá tốt rồi. Vốn đêm nay bà định sai người ra tay với Vi Tiểu Bảo, nhưng nghe Kiến Ninh nói như vậy thì quyết định tạm hoãn lại, quan sát một thời gian rồi nói sau; miễn cho nếu hắn thật sự mất trí nhớ mà mình lại tùy tiện ra tay, ngược lại chính là đánh rắn động cỏ.
Bên này, Kiến Ninh tứ lạng bạt thiên cân thay Ung Chính chắn một kiếp nạn. Mà bên kia, ở Khang thân vương phủ, Tứ gia đang chấn hưng tinh thần để đối phó với đám người trong tiệc.
Khang thân vương, Sách Ngạch Đồ, tổng quản thị vệ Đa Long, cộng thêm Ngô Ứng Hùng, đều là trọng thần trong triều, tất nhiên ngồi chung một bàn.
Mà vừa thấy “Tiểu Quế Tử”, Khang thân vương đã bỏ đám người kia lại chạy tới, vươn hai tay ra ôm hắn, luôn mồm xưng hô “Quế công công” hoặc là “Vi huynh đệ”. Chuyện này dọa Tứ gia sợ hãi không nhỏ, trong lòng không ngừng mắng chửi tên thái giám thối tha này rốt cục có tài đức gì mà lại có quan hệ huynh đệ với hoàng thân quốc thích hả.
Mà sau đó ngay cả Sách Ngạch Đồ và tổng quản thị vệ Đa Long cũng chạy tới. Ba người vây lấy “Quế công công”, miệng ngọt như bôi mật, thân thân thiết thiết nịnh nọt, khiến cho Tứ gia trong lòng vô cùng tức giận, nhưng ngoài mặt lại không dám biểu lộ thái độ gì.
Ba người kia nhìn thiếu niên trước mặt lộ ra bộ mặt cười mà như không, trong lòng không khỏi một lần nữa đánh giá lại vị “Quế công công” này, cảm thấy hắn càng ngày càng có phong độ của một vị đại thần đa mưu túc trí.
Mà trong ba người, quan hệ giữa Sách Ngạch Đồ và “Tiểu Quế Tử” hơi khác một chút. Hai người bọn họ lúc trước cùng đến nhà Ngao Bái, sau đó mưu đồ lấy bớt chút tài sản của người này cho vào túi mình, vì thế liền kết nghĩa huynh đệ.
Cho nên, ngồi xuống bàn được một lúc, Sách Ngạch Đồ liền nắm chặt tay Tứ gia, ân cần nói: “Vi huynh đệ, ta là ca ca cũng phải nhắc nhở ngươi một chút, đêm nay Vương gia gọi ngươi đến, chính là vì có chuyện đại sự.”
Ung Chính vội vàng tỏ vẻ hào hứng, nói: “A, không biết là có chuyện đại sự gì?”
Sách Ngạch Đồ cười hì hì: “Huynh đệ, ngươi có biết tin thế tử của Bình Tây vương vào kinh không?”
Tứ gia gật gật đầu nói: “Quả thực ta đã nghe nói, nhưng chuyện này liên quan gì tới ta?”
Sách Ngạch Đồ cười: “Ha ha, cũng không phải không có quan hệ…Thế tử vào kinh, chúng ta nhất định phải lấy một ít tiền của phi nghĩa nha.”
Tứ gia kinh ngạc: “Tiền của phi nghĩa?”
Sách Ngạch Đồ trả lời: “Đúng vậy, lần này Bình Tây vương cho thế tử đến để tiến cống, tất nhiên đám đại thần trong triều của chúng ta cũng không ngoại lệ. Dịp này là dịp phát tài đó, tiểu huynh đệ ạ.”
Tứ gia trong lòng tức giận, đại khái là vì trong mắt đế vương, đám tham quan đều là bọn sâu mọt đáng chết. Nhưng hiện giờ hắn chỉ là một tiểu thái giám, chẳng còn cách gì ngoài âm thầm chịu đựng: “Nhưng việc này cũng không liên quan đến ta, ta không phải đại thần trong triều.”
Sách Ngạch Đồ cười nói: “Lời này của tiểu huynh đệ là sai rồi. Ngươi tuy rằng không phải đại thần, nhưng so với đại thần còn quan trọng gấp trăm lần, ngươi là tâm phúc của hoàng đế. Cho nên tên Ngô Ứng Hùng kia nhất định sẽ đút cho ngươi không ít đâu…Yên tâm, cứ nghe ca ca, Bình Tây vương mấy năm nay ở Vân Nam không biết đã bóc lột bao nhiêu xương máu của nhân dân, chúng ta cũng nên vì đám người nghèo khổ kia mà đòi một chút bồi thường.”
Tứ gia ngoài cười nhưng trong không cười, nén nỗi giận muốn mắng to: “Một đám cẩu quan…May mà các ngươi không làm việc cho trẫm, nếu không…”
Sách Ngạch Đồ làm sao có thể biết Tứ gia đang hận đến nghiến răng nghiến lợi, vì thế còn không ngừng thao thao bất tuyệt truyền thụ kĩ năng “lừa đảo” cho “Quế công công”. Hắn nói: “Vi huynh đệ, lát nữa mặc cho Ngô Ứng Hùng tặng gì cho ngươi, ngươi cũng không được để lộ ra vẻ vui mừng, phải bình tĩnh…”
Tứ gia bất đắc dĩ thở dài một hơi, loại chuyện đơn giản này tất nhiên hắn biết rõ phải làm thế nào.
Thân là đế vương, ai chẳng biết cách vui buồn không lộ ra mặt. Mặc kệ đại thần có làm vừa ý mình hay không, đều không tỏ thái độ, làm như vậy mới khiến đám người đó không đoán ra tâm tư của mình. Mà bọn họ đoán không ra, sẽ không dám tự cao tự đại, lại càng cẩn thận làm tốt việc được giao…
Quả nhiên, Sách Ngạch Đồ lại nói: “Ngươi cứ bình tĩnh đối phó với hắn…Làm như vậy, Ngô Ứng Hùng mới đoán không ra tâm tư của ngươi, không chừng sẽ nghĩ ngươi chê lễ vật của hắn quá ít, lại đưa thêm càng nhiều châu báu khác.” Bọn họ làm quan, tất nhiên đều rất rõ quy củ chốn quan trường. Sách Ngạch Đồ lần trước cùng Vi Tiểu Bảo vào khám nhà Ngao Bái, thấy tiểu thái giám này nhìn vàng bạc thì hai mắt tỏa sáng, liền rõ tên “Quế công công” này chính là một kẻ tham lam. Nhưng lần này, bởi vì Ngô Ứng Hùng nhất định ra tay hào phóng, cho nên hắn sợ nếu Vi Tiểu Bảo nhìn thấy kì trân dị bảo lại vội vàng nhận lấy…Như vậy, Ngô Ứng Hùng nhất định sẽ lén cười trộm trong lòng. Sách Ngạch Đồ và Vi Tiểu Bảo kết bái huynh đệ, đương nhiên không muốn tiểu thái giám này mất mặt trước quan khách.
Sách Ngạch Đồ nào đâu biết rằng Vi Tiểu Bảo nay đã khác xưa? Đạo lý này đối với “Tiểu Quế Tử” chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Vì thế, Tứ gia chỉ gật đầu, nói: “Đa tạ đại ca đã nhắc nhở, ta sẽ ghi nhớ trong lòng.”
/84
|