Khang Hy thấy Kiến Ninh bước vào, cười to đứng dậy, thân thiết gọi: “Kiến Ninh.”
Kiến Ninh cúi đầu hành lễ rất nhanh, miệng ríu rít: “Hoàng đế ca ca, người tới khi nào vậy?…Đang nói chuyện gì thế?” Nói xong, Kiến Ninh liếc mắt nhìn Tiểu quận chúa một cái, chỉ thấy Mộc Kiếm Bình mặt mày hớn hở, khóe mắt không giấu nổi vui sướng lâng lâng.
Khang Hy vẻ mặt ôn hòa, nói: “Sáng nay xong việc, trẫm muốn tới thăm ngươi, ai ngờ ngươi lại chăm chỉ học hành chưa về. Vốn định đi tìm, lại sợ làm xao nhãng việc học, cho nên mới ở đây đợi…Vừa rồi Mộc Mộc kể cho trẫm nghe ngươi dạy nàng nói tiếng Tây thế nào.”
Kiến Ninh nói: “A…Là như vậy sao. Hoàng đế ca ca, Mộc Mộc có nói xấu ta không?”
Khang Hy nói: “Mộc Mộc thông minh ngoan ngoãn như vậy, sao có thể nói xấu ngươi? Thực ra ta thấy, người không ngoan là ngươi a, luôn luôn tìm cơ hội bắt nạt nàng.”
Kiến Ninh nghe Khang Hy có vẻ bao che cho Mộc Kiếm Bình, không khỏi liếc mắt khinh thường, cảm thấy lạ là từ bao giờ quan hệ giữa hai người họ lại tốt như vậy, liền nói: “Ta sao có thể bắt nạt nàng được. Thì ra trong lòng Hoàng đế ca ca, Kiến Ninh chính là loại thích bắt nạt tiểu cung nữ sao?”
Khang Hy cười nói: “Trẫm chỉ là thuận miệng nói thôi, ngươi đừng để trong lòng. Thế nào, hôm nay Thang Nhược Vọng dạy ngươi cái gì?”
Kiến Ninh lúc trở về tâm tình rất tốt, vậy mà lúc này lại ỉu xìu nói: “Cũng không có gì…Học la bàn, kim chỉ nam a…Học xem kính viễn vọng a…lại học các kiểu khí hậu trên biển, phân bố lục địa…mấy thứ linh tinh nữa.”
Khang Hy nói: “Ngươi không dạy gì cho họ sao?”
Kiến Ninh thấy hắn cười, liền xuôi theo mà nói: “Hiện tại ta đang dạy họ mà.”
Khang Hy nhướn mày, hỏi: “Thật sao?”
Kiến Ninh nói: “Đúng…thì đã tốt rồi, ta chỉ đùa vậy thôi.”
Khang Hy thấy nàng hờ hững như vậy, ngay cả cười cũng không cười nổi, quan tâm hỏi: “Kiến Ninh, ngươi sao vậy? Hình như tâm trạng không tốt, có phải là bởi vì học tập quá mệt không?”
Kiến Ninh lắc đầu: “Không có chuyện gì…Hoàng đế ca ca không cần lo lắng.”
Khang Hy nhìn nàng, nói: “Có bệnh không được giấu trẫm, để trẫm sai người truyền ngự y tới.”
Kiến Ninh vội vàng lắc đầu, nói: “Ta thật sự không sao, Hoàng đế ca ca cứ yên tâm đi. Ta vừa rồi chạy về có chút váng đầu, chắc là bị say nắng thôi…nghỉ một chút sẽ ổn.”
Khang Hy nghe thế, vội vàng sai người mang ô lại che cho nàng, nói: “Vậy được rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi đi!”
Cung nữ xúm xít lại dìu Kiến Ninh vào phòng. Khang Hy lại nói: “Đợi lát nữa ngự y tới, nếu cơ thể có gì không ổn thì phải để ngự y vào xem bệnh, biết không?”
Kiến Ninh nói: “Ta đã biết, Hoàng đế ca ca, nếu người vội thì đi đi.”
Khang Hy nói: “Đợi lát nữa trẫm sẽ lại tới.”
Khang Hy đi rồi, Kiến Ninh nhìn quanh không thấy Mộc Kiếm Binh đâu, liền hỏi: “Mộc Mộc đâu rồi?”
Một cung nữ tiến lên, nói: “Hồi bẩm công chúa, Mộc Mộc vừa ra ngoài.”
Kiến Ninh cả kinh, xốc chăn lên bật dậy, nói: “Đi đâu? Chẳng lẽ là đi theo Hoàng đế ca ca sao?”
Cung nữ vội vàng nói: “Không phải, công chúa, Mộc Mộc sau khi Hoàng Thượng đi mới ra ngoài, hình như là có việc riêng…”
Kiến Ninh hỏi: “Nàng có nói là đi đâu không?”
Cung nữ lắc đầu, mà một cung nữ khác lại nói: “Hồi bẩm công chúa, nô tỳ vừa từ bên ngoài trở về, thấy Mộc Mộc hình như đi về phía phòng Bố Khố.” Nói xong, cung nữ lén nhìn Kiến Ninh, vẻ mặt dường như muốn nói lại thôi.
Kiến Ninh nhận thấy, liền quát: “Biết gì thì nói hết ra, không được giấu diếm!”
Cung nữ kia nơm nớp lo sợ, nói: “Nô tỳ chỉ cảm thấy nàng có vẻ lén lút, thực sự không dám giấu giếm công chúa, xin công chúa tha mạng.”
Kiến Ninh nghĩ tới nghĩ lui, bước xuống giường, kêu lên: “Tiểu Kì Tử!” Sau khi Tứ gia dọn ra ngoài cung, Tiểu Kì Tử liền quay lại Khôn Ninh cung.
Tiểu Kì Tử nghe truyền thì tiến vào, hành lễ nói: “Công chúa có gì sai bảo?”
Kiến Ninh nói: “Ngươi ra ngoài cùng bản cung một chuyến.”
Tiểu Kì Tử tuân mệnh rồi hai người liền ra khỏi Khôn Ninh cung.
Kiến Ninh đi trước, Tiểu Kì Tử theo sau đi thẳng về phía phòng Bố Khố. Đến đoạn hành lang dẫn vào phòng, Kiến Ninh chậm rãi bước tới, bên tai bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh rất nhỏ.
Kiến Ninh bước chậm hơn nữa, cố gắng không để phát ra tiếng bước chân, tai dỏng lên lắng nghe tiếng động. Cuối cùng, nàng cũng bắt được một giọng nói: “Không! Không được đâu!”
Sau đó lại là một giọng nói khác: “Suỵt! Đừng lớn tiếng như vậy.”
Kiến Ninh tim đập tình thịch, nhận ra giọng nói đầu tiên chính là giọng của Tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình, nhưng giọng nói sau, rõ ràng là giọng của một người đàn ông, lại rất xa lạ.
Kiến Ninh len lén bước về phía trên mấy bước, nghiêng đầu áp vào tường lắng nghe, lại nghe thấy bên trong nói: “Ca ca, ta cầu xin ngươi, không làm vậy có được không?”
Người nọ liền nói: “Kiếm Bình, ngươi bị hoàng đế Thát Đát mê hoặc tâm trí rồi ư, sao lại có thể cầu xin cho hắn?”
Tiểu quận chúa nói: “Hắn không giống như những gì ca ca nói, ca ca, hắn là hoàng đế tốt, là người tốt…Ca ca, ngươi đừng giết hắn được không?”
Kiến Ninh nghe được lời này, nhất thời kinh hãi, mà Tiểu Kì Tử đi theo sau thấy nàng lảo đảo thì vội vàng tiến lên đỡ lấy, nói: “Công chúa!”
Thanh âm của Tiểu Kì Tử tuy nhỏ, nhưng người ở bên trong nào phải loại tầm thường không có võ công, mà chính là “ca ca” của Mộc Kiếm Bình, Mộc tiểu công gia Mộc Kiếm Thanh a.
Mộc Kiếm Thanh võ công hơn người, cho nên từ nãy đến giờ Kiến Ninh không dám lỗ mãng, mỗi bước chân đi đều nín thở rón rén vô cùng.
Kiến Ninh sợ hãi, đang muốn giục Tiều Kì Tử chạy thì cửa phòng đã “lạch cạch” mở ra, rồi sau đó một bóng người nhanh như chớp xuất hiện. Tuy rằng kẻ này chỉ mặc quần áo của thái giám, nhưng nhìn thần thái vô cùng cao quý, mày kiếm mắt sáng, Kiến Ninh có thể ngay lập tức xác định đó chính là Mộc tiểu công gia của Vân Nam Mộc vương phủ.
Kiến Ninh kinh hãi, vội vàng bỏ chạy, mà Mộc Kiếm Thanh thì nhíu mày, chặn nàng lại, nói: “Ngươi là công chúa Thát Đát?”
Kiến Ninh theo bản năng liền phủ nhận: “Không, ta đương nhiên không phải, công công, ngươi tìm sai người rồi…Ta có việc gấp phải đi, có gì gặp lại sau được không.” Nàng trong lòng kêu khổ không ngớt, quay đầu lại đã thấy Tiểu Kì Tử trốn ở một góc rồi.
Mộc Kiếm Thanh cười lạnh: “Ngươi coi ta là đứa trẻ ba tuổi sao?”
Mà đúng lúc này, Mộc Kiếm Bình lại đi ra, nhìn thấy Kiến Ninh liền kêu lên: “Công chúa!”
Kiến Ninh ho khan một tiếng, miễn cưỡng đứng thẳng người, nói: “Mộc Mộc, ngươi và vị…công công này cứ nói chuyện đi, ta còn có chút việc, lát nữa sẽ tìm ngươi.” Nói xong, nàng định xoay đầu trốn.
Mộc Kiếm Thanh nói: “Đứng lại cho ta!” sau đó định đuổi theo, nhưng bị Mộc Kiếm Bình túm lại, nàng nói: “Ca ca, ngươi đừng như vậy, sẽ dọa công chúa!”
Mộc Kiếm Thanh đẩy Mộc Kiếm Bình ra, tung người nhảy lên nhảy xuống mấy bước đã túm được Kiến Ninh, lại thuận tay điểm huyệt Tiểu Kì Tử. Tiểu Kì Tử không kịp kêu tiếng nào đã ngã lăn quay xuống đất.
Mộc Kiếm Thanh tay túm vai Kiến Ninh, nói với Mộc Kiếm Bình: “Nàng vừa rồi nhất định đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa chúng ta, nếu bây giờ tha cho nàng, nhất định Khang Hy sẽ biết, đến lúc đó, ta và ngươi, ai cũng không thể sống.”
Tuy rằng giả thái giám nên Mộc Kiếm Thanh không mang theo binh khí, nhưng công phu quyền cước của hắn rất lợi hại, khiến bả vai của Kiến Ninh đau đớn vô cùng. Kiến Ninh nhíu mày, nói: “Này, nhẹ tay một chút, bả vai của ta sắp gãy lìa rồi!”
Mộc Kiếm Bình vội khuyên nhủ: “Ca ca, ngươi thả công chúa ra đi. Công chúa là người tốt, trong cung đều là nàng chăm sóc cho ta.”
Mộc Kiếm Thanh hừ lạnh: “Người tốt sao? Ngươi đừng để nàng lừa, ta thấy nàng gian xảo giảo hoạt như vậy, nhất định không phải người tốt. Huống hồ công chúa Thát Đát có thể tốt với người Hán chúng ta sao?”
Kiến Ninh cười mà đau đến méo miệng: “Đây là thành kiến…Này, xương của ta gãy thật rồi đấy! Ta chỉ là kẻ không có võ công, ngươi có cần ra tay độc ác thế không?”
Mộc Kiếm Thanh hơi buông lỏng tay, lớn tiếng nói: “Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút cho ta, quanh đây không có thị vệ, cho dù ngươi có kêu to nữa cũng không ai biết đâu. Nếu ngươi dám không nghe, ta nhất định sẽ không khách khí!”
Kiến Ninh ôm bả vai, cử động một chút đã khiến nàng đau đến cau mày, liền bĩu môi nói: “Uy phong thật a, đi bắt nạt một thiếu nữ không có võ công lại tay không tấc sắt.”
Mộc Kiếm Thanh ngẩn ra, mà Kiến Ninh lại nhìn về phía Mộc Kiếm Bình, nói: “Mộc Mộc, chẳng lẽ đây chính là ca ca ngươi. Ta tưởng trước kia ngươi nói hắn tính tình ôn hòa lại chính trực nghĩa hiệp, còn nghĩ hắn là người tốt, ai dè vừa gặp mặt đã hung dữ như vậy, còn nhào vào sờ soạng sàm sỡ ta…”
Mộc Kiếm Thanh cả giận nói: “Ngươi nói cái gì, ai sờ soạng sàm sỡ ngươi?”
Mộc Kiếm Bình lại nói: “Công chúa, người đừng giận, ca ca ta…Ca ca bình thường không như vậy đâu.”
Mộc Kiếm Thanh nghe muội muội trả lời như vậy, không khác gì thừa nhận mình “sàm sỡ sờ soạng” liền cáu điên lên, còn Kiến Ninh thì lại lộ ra tươi cười.
Kiến Ninh thầm nghĩ: “Kẻ thù của Mộc vương phủ ngoại trừ Ngô Tam Quế thì chính là hoàng tộc nhà Thanh, cho nên giữ lại hai người này là không được rồi…Chỉ là không biết tại sao Mộc Kiếm Thanh lại xông vào đây, chẳng lẽ vì Mộc Kiếm Bình báo tin cho hắn sao? Aizz, chuyện này không quan trọng, quan trọng là Mộc Kiếm Thanh định giết Khang Hy…ta phải tìm cách giải quyết mới được.”
Kiến Ninh liền giả nhân giả nghĩa nói: “Thôi đi, ta đại nhân có đại lượng, sao lại tức giận vì chuyện cỏn con này. Ta biết huynh muội các ngươi lâu ngày không gặp, muốn hàn huyên nhiều lời. Như vậy đi, không bằng niệm tình ta và Mộc Mộc thân như chị em, ta sẽ ban cho các ngươi một trăm lượng bạc, lại phái người đưa hai người ra khỏi cung, để cả nhà đoàn tụ, có được không?” Nàng cố ý làm bộ như không biết thân phận thật của Mộc Kiếm Bình và Mộc Kiếm Thanh, lại tặng thêm vàng bạc, ý muốn đánh vào lòng tham của Mộc tiểu công gia.
Không ngờ lời vừa thốt ra, hai anh em họ Mộc đồng thời nói: “Không được.”
Kiến Ninh trợn mắt nhìn hai người, thầm nghĩ: “Sao lại đồng lòng như vậy, chẳng lẽ tổ tông họ Mộc dặn các ngươi phải giết Khang Hy sao?”
Lại nghe Mộc Kiếm Thanh nói: “Nếu đã tới đây, không thể tay không mà về. Cơ hội tốt như vậy xuất hiện, ta sao có thể cam tâm từ bỏ. Ngươi, mau dẫn ta đi gặp tên cẩu hoàng đế kia.”
Kiến Ninh nói: “Ta trông rất ngốc sao?”
Mộc Kiếm Thanh nói: “Ngươi có ý gì?”
Kiến Ninh nói: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy gần đây cơ thể không được khỏe, mọi người đều nói ta không được xinh như trước.”
Mộc Kiếm Thanh nói: “Con điên! Ta hỏi một đằng ngươi đáp một nẻo sao…Hừ, ngươi có đi hay không?”
Kiến Ninh không để ý tới Mộc Kiếm Thanh, lại nhìn Mộc Kiếm Bình, hỏi: “Mộc Mộc, vừa rồi ngươi nói không muốn ra khỏi hoàng cung là vì sao? Chẳng lẽ ngươi cũng giống
như ca ca ngươi, một lòng muốn giết ta và Hoàng đế ca ca?”
Mộc Kiếm Bình thấy nàng hỏi, vội vàng xua tay nói: “Tất nhiên không phải rồi, ta, ta sao có thể muốn giết Hoàng Thượng được.” Nói xong, trên mặt Tiểu quận chúa lộ ra vài phần thẹn thùng.
Kiến Ninh thầm an tâm, lại quét mắt nhìn qua Mộc Kiếm Thanh, hỏi tiếp: “Mộc Mộc, ngươi còn chưa nói lí do vì sao ngươi không muốn ra khỏi cung?”
Mộc Kiếm Bình nhìn Mộc Kiếm Thanh, lại nhìn Kiến Ninh, nói: “Ta…Bởi vì, ta không muốn rời xa công chúa.”
Đáp án này y như dự tính của Kiến Ninh, vì thế nàng lập tức mở to mắt tỏ ra kinh ngạc, hỏi: “Cái gì…Không muốn xa…Ta?”
Kiến Ninh cúi đầu hành lễ rất nhanh, miệng ríu rít: “Hoàng đế ca ca, người tới khi nào vậy?…Đang nói chuyện gì thế?” Nói xong, Kiến Ninh liếc mắt nhìn Tiểu quận chúa một cái, chỉ thấy Mộc Kiếm Bình mặt mày hớn hở, khóe mắt không giấu nổi vui sướng lâng lâng.
Khang Hy vẻ mặt ôn hòa, nói: “Sáng nay xong việc, trẫm muốn tới thăm ngươi, ai ngờ ngươi lại chăm chỉ học hành chưa về. Vốn định đi tìm, lại sợ làm xao nhãng việc học, cho nên mới ở đây đợi…Vừa rồi Mộc Mộc kể cho trẫm nghe ngươi dạy nàng nói tiếng Tây thế nào.”
Kiến Ninh nói: “A…Là như vậy sao. Hoàng đế ca ca, Mộc Mộc có nói xấu ta không?”
Khang Hy nói: “Mộc Mộc thông minh ngoan ngoãn như vậy, sao có thể nói xấu ngươi? Thực ra ta thấy, người không ngoan là ngươi a, luôn luôn tìm cơ hội bắt nạt nàng.”
Kiến Ninh nghe Khang Hy có vẻ bao che cho Mộc Kiếm Bình, không khỏi liếc mắt khinh thường, cảm thấy lạ là từ bao giờ quan hệ giữa hai người họ lại tốt như vậy, liền nói: “Ta sao có thể bắt nạt nàng được. Thì ra trong lòng Hoàng đế ca ca, Kiến Ninh chính là loại thích bắt nạt tiểu cung nữ sao?”
Khang Hy cười nói: “Trẫm chỉ là thuận miệng nói thôi, ngươi đừng để trong lòng. Thế nào, hôm nay Thang Nhược Vọng dạy ngươi cái gì?”
Kiến Ninh lúc trở về tâm tình rất tốt, vậy mà lúc này lại ỉu xìu nói: “Cũng không có gì…Học la bàn, kim chỉ nam a…Học xem kính viễn vọng a…lại học các kiểu khí hậu trên biển, phân bố lục địa…mấy thứ linh tinh nữa.”
Khang Hy nói: “Ngươi không dạy gì cho họ sao?”
Kiến Ninh thấy hắn cười, liền xuôi theo mà nói: “Hiện tại ta đang dạy họ mà.”
Khang Hy nhướn mày, hỏi: “Thật sao?”
Kiến Ninh nói: “Đúng…thì đã tốt rồi, ta chỉ đùa vậy thôi.”
Khang Hy thấy nàng hờ hững như vậy, ngay cả cười cũng không cười nổi, quan tâm hỏi: “Kiến Ninh, ngươi sao vậy? Hình như tâm trạng không tốt, có phải là bởi vì học tập quá mệt không?”
Kiến Ninh lắc đầu: “Không có chuyện gì…Hoàng đế ca ca không cần lo lắng.”
Khang Hy nhìn nàng, nói: “Có bệnh không được giấu trẫm, để trẫm sai người truyền ngự y tới.”
Kiến Ninh vội vàng lắc đầu, nói: “Ta thật sự không sao, Hoàng đế ca ca cứ yên tâm đi. Ta vừa rồi chạy về có chút váng đầu, chắc là bị say nắng thôi…nghỉ một chút sẽ ổn.”
Khang Hy nghe thế, vội vàng sai người mang ô lại che cho nàng, nói: “Vậy được rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi đi!”
Cung nữ xúm xít lại dìu Kiến Ninh vào phòng. Khang Hy lại nói: “Đợi lát nữa ngự y tới, nếu cơ thể có gì không ổn thì phải để ngự y vào xem bệnh, biết không?”
Kiến Ninh nói: “Ta đã biết, Hoàng đế ca ca, nếu người vội thì đi đi.”
Khang Hy nói: “Đợi lát nữa trẫm sẽ lại tới.”
Khang Hy đi rồi, Kiến Ninh nhìn quanh không thấy Mộc Kiếm Binh đâu, liền hỏi: “Mộc Mộc đâu rồi?”
Một cung nữ tiến lên, nói: “Hồi bẩm công chúa, Mộc Mộc vừa ra ngoài.”
Kiến Ninh cả kinh, xốc chăn lên bật dậy, nói: “Đi đâu? Chẳng lẽ là đi theo Hoàng đế ca ca sao?”
Cung nữ vội vàng nói: “Không phải, công chúa, Mộc Mộc sau khi Hoàng Thượng đi mới ra ngoài, hình như là có việc riêng…”
Kiến Ninh hỏi: “Nàng có nói là đi đâu không?”
Cung nữ lắc đầu, mà một cung nữ khác lại nói: “Hồi bẩm công chúa, nô tỳ vừa từ bên ngoài trở về, thấy Mộc Mộc hình như đi về phía phòng Bố Khố.” Nói xong, cung nữ lén nhìn Kiến Ninh, vẻ mặt dường như muốn nói lại thôi.
Kiến Ninh nhận thấy, liền quát: “Biết gì thì nói hết ra, không được giấu diếm!”
Cung nữ kia nơm nớp lo sợ, nói: “Nô tỳ chỉ cảm thấy nàng có vẻ lén lút, thực sự không dám giấu giếm công chúa, xin công chúa tha mạng.”
Kiến Ninh nghĩ tới nghĩ lui, bước xuống giường, kêu lên: “Tiểu Kì Tử!” Sau khi Tứ gia dọn ra ngoài cung, Tiểu Kì Tử liền quay lại Khôn Ninh cung.
Tiểu Kì Tử nghe truyền thì tiến vào, hành lễ nói: “Công chúa có gì sai bảo?”
Kiến Ninh nói: “Ngươi ra ngoài cùng bản cung một chuyến.”
Tiểu Kì Tử tuân mệnh rồi hai người liền ra khỏi Khôn Ninh cung.
Kiến Ninh đi trước, Tiểu Kì Tử theo sau đi thẳng về phía phòng Bố Khố. Đến đoạn hành lang dẫn vào phòng, Kiến Ninh chậm rãi bước tới, bên tai bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh rất nhỏ.
Kiến Ninh bước chậm hơn nữa, cố gắng không để phát ra tiếng bước chân, tai dỏng lên lắng nghe tiếng động. Cuối cùng, nàng cũng bắt được một giọng nói: “Không! Không được đâu!”
Sau đó lại là một giọng nói khác: “Suỵt! Đừng lớn tiếng như vậy.”
Kiến Ninh tim đập tình thịch, nhận ra giọng nói đầu tiên chính là giọng của Tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình, nhưng giọng nói sau, rõ ràng là giọng của một người đàn ông, lại rất xa lạ.
Kiến Ninh len lén bước về phía trên mấy bước, nghiêng đầu áp vào tường lắng nghe, lại nghe thấy bên trong nói: “Ca ca, ta cầu xin ngươi, không làm vậy có được không?”
Người nọ liền nói: “Kiếm Bình, ngươi bị hoàng đế Thát Đát mê hoặc tâm trí rồi ư, sao lại có thể cầu xin cho hắn?”
Tiểu quận chúa nói: “Hắn không giống như những gì ca ca nói, ca ca, hắn là hoàng đế tốt, là người tốt…Ca ca, ngươi đừng giết hắn được không?”
Kiến Ninh nghe được lời này, nhất thời kinh hãi, mà Tiểu Kì Tử đi theo sau thấy nàng lảo đảo thì vội vàng tiến lên đỡ lấy, nói: “Công chúa!”
Thanh âm của Tiểu Kì Tử tuy nhỏ, nhưng người ở bên trong nào phải loại tầm thường không có võ công, mà chính là “ca ca” của Mộc Kiếm Bình, Mộc tiểu công gia Mộc Kiếm Thanh a.
Mộc Kiếm Thanh võ công hơn người, cho nên từ nãy đến giờ Kiến Ninh không dám lỗ mãng, mỗi bước chân đi đều nín thở rón rén vô cùng.
Kiến Ninh sợ hãi, đang muốn giục Tiều Kì Tử chạy thì cửa phòng đã “lạch cạch” mở ra, rồi sau đó một bóng người nhanh như chớp xuất hiện. Tuy rằng kẻ này chỉ mặc quần áo của thái giám, nhưng nhìn thần thái vô cùng cao quý, mày kiếm mắt sáng, Kiến Ninh có thể ngay lập tức xác định đó chính là Mộc tiểu công gia của Vân Nam Mộc vương phủ.
Kiến Ninh kinh hãi, vội vàng bỏ chạy, mà Mộc Kiếm Thanh thì nhíu mày, chặn nàng lại, nói: “Ngươi là công chúa Thát Đát?”
Kiến Ninh theo bản năng liền phủ nhận: “Không, ta đương nhiên không phải, công công, ngươi tìm sai người rồi…Ta có việc gấp phải đi, có gì gặp lại sau được không.” Nàng trong lòng kêu khổ không ngớt, quay đầu lại đã thấy Tiểu Kì Tử trốn ở một góc rồi.
Mộc Kiếm Thanh cười lạnh: “Ngươi coi ta là đứa trẻ ba tuổi sao?”
Mà đúng lúc này, Mộc Kiếm Bình lại đi ra, nhìn thấy Kiến Ninh liền kêu lên: “Công chúa!”
Kiến Ninh ho khan một tiếng, miễn cưỡng đứng thẳng người, nói: “Mộc Mộc, ngươi và vị…công công này cứ nói chuyện đi, ta còn có chút việc, lát nữa sẽ tìm ngươi.” Nói xong, nàng định xoay đầu trốn.
Mộc Kiếm Thanh nói: “Đứng lại cho ta!” sau đó định đuổi theo, nhưng bị Mộc Kiếm Bình túm lại, nàng nói: “Ca ca, ngươi đừng như vậy, sẽ dọa công chúa!”
Mộc Kiếm Thanh đẩy Mộc Kiếm Bình ra, tung người nhảy lên nhảy xuống mấy bước đã túm được Kiến Ninh, lại thuận tay điểm huyệt Tiểu Kì Tử. Tiểu Kì Tử không kịp kêu tiếng nào đã ngã lăn quay xuống đất.
Mộc Kiếm Thanh tay túm vai Kiến Ninh, nói với Mộc Kiếm Bình: “Nàng vừa rồi nhất định đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa chúng ta, nếu bây giờ tha cho nàng, nhất định Khang Hy sẽ biết, đến lúc đó, ta và ngươi, ai cũng không thể sống.”
Tuy rằng giả thái giám nên Mộc Kiếm Thanh không mang theo binh khí, nhưng công phu quyền cước của hắn rất lợi hại, khiến bả vai của Kiến Ninh đau đớn vô cùng. Kiến Ninh nhíu mày, nói: “Này, nhẹ tay một chút, bả vai của ta sắp gãy lìa rồi!”
Mộc Kiếm Bình vội khuyên nhủ: “Ca ca, ngươi thả công chúa ra đi. Công chúa là người tốt, trong cung đều là nàng chăm sóc cho ta.”
Mộc Kiếm Thanh hừ lạnh: “Người tốt sao? Ngươi đừng để nàng lừa, ta thấy nàng gian xảo giảo hoạt như vậy, nhất định không phải người tốt. Huống hồ công chúa Thát Đát có thể tốt với người Hán chúng ta sao?”
Kiến Ninh cười mà đau đến méo miệng: “Đây là thành kiến…Này, xương của ta gãy thật rồi đấy! Ta chỉ là kẻ không có võ công, ngươi có cần ra tay độc ác thế không?”
Mộc Kiếm Thanh hơi buông lỏng tay, lớn tiếng nói: “Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút cho ta, quanh đây không có thị vệ, cho dù ngươi có kêu to nữa cũng không ai biết đâu. Nếu ngươi dám không nghe, ta nhất định sẽ không khách khí!”
Kiến Ninh ôm bả vai, cử động một chút đã khiến nàng đau đến cau mày, liền bĩu môi nói: “Uy phong thật a, đi bắt nạt một thiếu nữ không có võ công lại tay không tấc sắt.”
Mộc Kiếm Thanh ngẩn ra, mà Kiến Ninh lại nhìn về phía Mộc Kiếm Bình, nói: “Mộc Mộc, chẳng lẽ đây chính là ca ca ngươi. Ta tưởng trước kia ngươi nói hắn tính tình ôn hòa lại chính trực nghĩa hiệp, còn nghĩ hắn là người tốt, ai dè vừa gặp mặt đã hung dữ như vậy, còn nhào vào sờ soạng sàm sỡ ta…”
Mộc Kiếm Thanh cả giận nói: “Ngươi nói cái gì, ai sờ soạng sàm sỡ ngươi?”
Mộc Kiếm Bình lại nói: “Công chúa, người đừng giận, ca ca ta…Ca ca bình thường không như vậy đâu.”
Mộc Kiếm Thanh nghe muội muội trả lời như vậy, không khác gì thừa nhận mình “sàm sỡ sờ soạng” liền cáu điên lên, còn Kiến Ninh thì lại lộ ra tươi cười.
Kiến Ninh thầm nghĩ: “Kẻ thù của Mộc vương phủ ngoại trừ Ngô Tam Quế thì chính là hoàng tộc nhà Thanh, cho nên giữ lại hai người này là không được rồi…Chỉ là không biết tại sao Mộc Kiếm Thanh lại xông vào đây, chẳng lẽ vì Mộc Kiếm Bình báo tin cho hắn sao? Aizz, chuyện này không quan trọng, quan trọng là Mộc Kiếm Thanh định giết Khang Hy…ta phải tìm cách giải quyết mới được.”
Kiến Ninh liền giả nhân giả nghĩa nói: “Thôi đi, ta đại nhân có đại lượng, sao lại tức giận vì chuyện cỏn con này. Ta biết huynh muội các ngươi lâu ngày không gặp, muốn hàn huyên nhiều lời. Như vậy đi, không bằng niệm tình ta và Mộc Mộc thân như chị em, ta sẽ ban cho các ngươi một trăm lượng bạc, lại phái người đưa hai người ra khỏi cung, để cả nhà đoàn tụ, có được không?” Nàng cố ý làm bộ như không biết thân phận thật của Mộc Kiếm Bình và Mộc Kiếm Thanh, lại tặng thêm vàng bạc, ý muốn đánh vào lòng tham của Mộc tiểu công gia.
Không ngờ lời vừa thốt ra, hai anh em họ Mộc đồng thời nói: “Không được.”
Kiến Ninh trợn mắt nhìn hai người, thầm nghĩ: “Sao lại đồng lòng như vậy, chẳng lẽ tổ tông họ Mộc dặn các ngươi phải giết Khang Hy sao?”
Lại nghe Mộc Kiếm Thanh nói: “Nếu đã tới đây, không thể tay không mà về. Cơ hội tốt như vậy xuất hiện, ta sao có thể cam tâm từ bỏ. Ngươi, mau dẫn ta đi gặp tên cẩu hoàng đế kia.”
Kiến Ninh nói: “Ta trông rất ngốc sao?”
Mộc Kiếm Thanh nói: “Ngươi có ý gì?”
Kiến Ninh nói: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy gần đây cơ thể không được khỏe, mọi người đều nói ta không được xinh như trước.”
Mộc Kiếm Thanh nói: “Con điên! Ta hỏi một đằng ngươi đáp một nẻo sao…Hừ, ngươi có đi hay không?”
Kiến Ninh không để ý tới Mộc Kiếm Thanh, lại nhìn Mộc Kiếm Bình, hỏi: “Mộc Mộc, vừa rồi ngươi nói không muốn ra khỏi hoàng cung là vì sao? Chẳng lẽ ngươi cũng giống
như ca ca ngươi, một lòng muốn giết ta và Hoàng đế ca ca?”
Mộc Kiếm Bình thấy nàng hỏi, vội vàng xua tay nói: “Tất nhiên không phải rồi, ta, ta sao có thể muốn giết Hoàng Thượng được.” Nói xong, trên mặt Tiểu quận chúa lộ ra vài phần thẹn thùng.
Kiến Ninh thầm an tâm, lại quét mắt nhìn qua Mộc Kiếm Thanh, hỏi tiếp: “Mộc Mộc, ngươi còn chưa nói lí do vì sao ngươi không muốn ra khỏi cung?”
Mộc Kiếm Bình nhìn Mộc Kiếm Thanh, lại nhìn Kiến Ninh, nói: “Ta…Bởi vì, ta không muốn rời xa công chúa.”
Đáp án này y như dự tính của Kiến Ninh, vì thế nàng lập tức mở to mắt tỏ ra kinh ngạc, hỏi: “Cái gì…Không muốn xa…Ta?”
/84
|