* Chọc mù đôi mắt chó hợp kim: Ngôn ngữ mạng, xuất phát từ trò chơi WOW (thế giới ma thú), được diễn tả với ý nghĩa khi nhìn thấy các sự vật ngu ngốc, những chuyện bất đắc dĩ sẽ dùng như một cách tự giễu.
Kiến Ninh cả giận: “Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Tứ gia nói: “Chẳng phải công chúa luôn nói ta và công chúa quan hệ không tầm thường sao, vậy công chúa…” Hắn vốn muốn đùa cợt nàng thêm một chút, lại đột nhiên nghĩ tới cái danh hiệu “Hoàng cô nãi nãi”, nhất thời da đầu cũng run lên, có chút không tự nhiên nói: “Công chúa nên gọi người vào cứu ta mới phải.”
Kiến Ninh nói: “Ngươi buông tay, ta lập tức sẽ ra ngoài gọi người vào.”
Tứ gia nhíu nhíu mày, nói: “Tình hình này mà gọi người đến xem thì không phải vô cùng xấu hổ sao?”
Kiến Ninh kêu lên: “Vậy ngươi muốn thế nào nữa?”
Tứ gia nhìn nàng hai má đỏ hồng, ánh mắt ngập nước vô cùng đáng thương, nhịn không được hôn lên môi nàng, nói trong hơi thở: “Ý của ta công chúa không rõ sao?”
Hơi thở nóng rực phả vào bên tai khiến Kiến Ninh cảm thấy rất…nguy hiểm, nàng vội vàng đặt tay lên ngực Tứ gia, ý đồ kéo dãn khoảng cách giữa hai người ra một chút, nói: “Ngươi đừng có làm bậy!”
Tứ gia nói: “Công chúa, sao ngươi lại thay đổi, xa cách ta?”
Kiến Ninh nói: “Ta…Ta hôm nay không hứng thú, đừng có làm phiền ta.” Nói xong, nàng liền trừng mắt nhìn Tứ gia.
Tứ gia vốn đang trêu nàng, thấy bộ dạng sợ hãi mà vẫn mạnh mồm của Kiến Ninh thì mỉm cười, định chọc tiếp, lại nghe thấy tiếng cửa cọt kẹt mở ra, rồi sau đó, nghe giọng Bàn đầu đà vang lên: “Đợi một lát, đợi một lát…”
Lục Cao Hiên nói: “Sao vậy? Có chuyện gì?”
Bàn đầu đà nói: “Giáo chủ đang cùng Vô Song…cô nương ở bên trong…Nếu bây giờ xông vào, nhỡ phá hỏng chuyện tốt của hai người họ thì phải làm sao?”
Lục Cao Hiên giật mình tỉnh ngộ: “Cũng may có ngươi nhắc nhở, nếu không ta đã đắc tội giáo chủ rồi!”
Kiến Ninh quắc mắt nhìn Tứ gia. Tứ gia than thở: “Tới thật không đúng lúc.”
Kiến Ninh vội nói: “Nói lung tung cái gì chứ, mau tập trung làm chính sự đi!”
Tứ gia cười: “Cái này không phải là chính sự sao?”
Kiến Ninh lúc này đột nhiên cảm thấy thứ dưới thân nàng không còn khác thường nữa, không tự chủ được liếc mắt nhìn xuống.
Tứ gia phát hiện ra, liền đùa: “Sao vậy, công chúa nuối tiếc ư?”
Kiến Ninh thấy hắn bình thường trở lại, len lén thở phào một hơi, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, vô cùng đáng tiếc, a, ngươi sao lại nhanh như vậy liền…” Nàng vội im bặt, nuốt ngược chữ cuối cùng trở lại trong bụng, miễn cho người kia lại nổi điên như ban nãy thì thật không tốt.
Tứ gia cười, lắc đầu ra vẻ chịu thua, sau đó buông Kiến Ninh ra, kéo màn giường xuống, cẩn thận sửa sang lại quần áo của mình rồi mới nói: “Vào đi!”
Lúc này, Bàn đầu đà và Lục Cao Hiên mới dám bước vào. Hai người thấy Tứ gia ngồi bên giường, sau lưng màn che kín, mơ hồ lộ ra một góc áo của Kiến Ninh. Lục Bàn hai người lén nhìn nhau một cái, cảm thấy phi thường may mắn vì mình không liều lĩnh xông vào.
Tứ gia thấy hai người kia lén lút nhìn nhau thì chỉ mỉm cười, quay đầu nhìn Kiến Ninh một cái rồi nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Kiến Ninh đối với rắn vẫn có bóng ma tâm lý, nghe Tứ gia nói như vậy thì không muốn cho hắn ra ngoài. Chỉ là, nghĩ tới tình cảnh nguy hiểm vừa rồi, nàng cắn môi, quên đi.
Tứ gia thấy nàng không lên tiếng, liền cố ý nói thêm: “Không cần chạy loạn, nơi này chốn chốn đều có rắn.” Nhìn màn rèm hơi rung lên, Tứ gia cảm thấy phi thường vui vẻ, cố nén cười bước ra ngoài.
Ra đến ngoài, hắn lập tức thu lại nụ cười, lạnh lùng hỏi: “Chuyện kia thế nào rồi?”
Lục Cao Hiên nói: “Thuộc hạ theo mệnh lệnh của giáo chủ, đã…đã giết chết bốn người kia rồi ạ!”
Tứ gia cười lạnh, nhìn Lục Cao Hiên sắc mặt lo lắng, nói: “Ngươi cảm thấy ta còn tàn nhẫn hơn Hồng An Thông sao?”
Lục Cao Hiên vội vàng nói: “Thuộc hạ không dám có ý đó…Giáo chủ, giáo chủ làm vậy, tất có dụng ý.”
Tứ gia gật gật đầu, nói: “Ngươi nghĩ được vậy thì ta cũng an tâm. Thật lòng mà nói, Hồng An Thông khống chế được năm Long sứ, thứ nhất là dựa vào Báo thai dịch cân hoàn, mà thứ hai, chính là bởi võ công của hắn rất cao, cho nên không có ai dám trực tiếp khiêu chiến hắn.”
Lục Cao Hiên và Bàn đầu đà đồng thời gật đầu. Tứ gia lại nói tiếp: “Tình hình khi nãy các ngươi cũng thấy rồi, lời bọn họ nói nếu ta giết được Hồng An Thông thì sẽ tôn ta lên làm giáo chủ cũng chỉ là vì muốn lợi dụng ta thôi. Hồng An Thông còn sống thì có lẽ ta sẽ không chết, nhưng nếu Hồng An Thông đã chết rồi thì sẽ không còn ai có thể khống chế bọn họ nữa. Ngươi nói ta nên làm thế nào?”
Lục Cao Hiên nhướn mày, trong lòng kinh ngạc vô cùng, không ngờ thiếu niên tuổi còn trẻ đã có thể nhìn rõ thế cục và lòng người đến như vậy.
Tứ gia giải thích: “Hồng An Thông vừa chết, võ công của họ mặc nhiên trở thành cao nhất ở đây, vậy nào có lí gì lại phục tùng một người ngoài như ta? Tha cho họ thì chính là tự diệt mình, vì vậy ta mới muốn nhân lúc Bách Hoa Phúc Xà cao còn tác dụng, đem bọn họ…”
Lục Cao Hiên gật đầu: “Giáo chủ anh minh, thuộc hạ thực sự bội phục!”
Tứ gia nói: “Ta thực sự bất đắc dĩ mới phải làm như vậy…Ta cũng là người, không phải loài ma quỷ tàn bạo như Hồng An Thông, cho nên chỉ diệt trừ những kẻ ăn ở hai lòng, bảo toàn sự ổn định của Thần Long giáo.”
Lục Cao Hiên, Bàn đầu đà vội thề thốt bản thân tuyệt đối trung thành, quyết không có lòng mưu phản. Tứ gia cười: “Trong giáo, người ta biết không nhiều, nhưng ta rất kính trọng Lục tiên sinh. Mà Bàn đầu đà lại là người không có mưu mô quỷ kế. Các ngươi yên tâm, ta tin các ngươi.”
Lục Bàn hai người nghe Tứ gia nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Tứ gia hỏi: “Lục tiên sinh, lúc nãy tình thế nguy cấp, ta bức ngươi thề độc, ngươi sẽ không vì thế mà thù hận ta chứ?”
Lục Cao Hiên nói: “Thuộc hạ tự nguyện thề. Nếu không phải nhờ ơn giáo chủ cứu giúp thì ta đã sớm chết trong tay Hồng An Thông, mà tính mạng của gia đình ta cũng mất rồi. Giáo chủ yên tâm, ta vĩnh viễn không bao giờ phản bội giáo chủ, cho nên đương nhiên không lo gia đình ta bị nguyền rủa.”
Tứ gia gật gật đầu: “Tốt lắm. Ngươi cũng biết là lúc đó ta hoàn toàn có thể tự tay giết chết tất cả các ngươi. Nhưng có câu ‘dùng người thì phải tin, không tin thì không dùng’, cho nên các ngươi có thể an tâm.”
Bàn đầu đà nói: “Giáo chủ thật sự là người nhìn xa trông rộng, hiểu biết hơn người!”
Lục Cao Hiên nói: “Giáo chủ tuổi trẻ lại thông tuệ như vậy, chính là phúc của Thần Long giáo chúng ta. Vốn dĩ Hồng An Thông vừa chết, giáo chúng như rắn mất đầu, theo lí thì sẽ xảy ra đại loạn…Hiện giờ phải nói là trong họa được phúc.”
Ba người hàn huyên một lát, Lục Cao Hiên lại hỏi: “Đúng rồi, giáo chủ, chuyện Tô Thuyên chúng ta xử lý sao đây?”
Tứ gia trầm ngâm rồi trả lời: “Đợi lát nữa ta sẽ đến tìm nàng, chuyện này cứ để sau bàn tiếp.”
Lục Cao Hiên nói: “Tuy rằng ta vừa ép nàng uống nhuyễn cân tán, nhưng người đàn bà kia tâm địa rắn rết, xin giáo chủ phải hết sức cẩn thận.”
Tứ gia nói: “Chuyện này ta hiểu.”
Bàn đầu đà và Lục Cao Hiên cáo lui, Tứ gia quay đầu nhìn cửa phòng, thấy cửa phòng vẫn đóng chặt, liền sai người dẫn mình đi gặp Tô Thuyên.
Giáo chủ phu nhân Tô Thuyên trước đây đứng dưới một người mà trên muôn vạn người, hiện tại lại bị nhốt trong một gian phòng đơn sơ. Nàng trông thấy Tứ gia vào, liền mở mắt ra, tròng mắt lạnh lẽo như hồ băng, nói: “Ngươi tới đây làm gì? Muốn làm nhục ta sao?”
Tứ gia lắc đầu, nói: “Ta tới là muốn cứu ngươi.”
Tô Thuyên giật mình, sau đó phá lên cười: “Ngươi có lòng tốt vậy sao? Hừ, ta cũng không phải đứa trẻ ba tuổi?”
Tứ gia nói: “Tin hay không thì tùy ngươi, ta chỉ muốn nói với ngươi, tuy ngươi lòng dạ độc ác, nhưng lại vô cùng hợp ý ta. Một nữ nhân mà có thể làm được như vậy đã là không tồi rồi. Võ công ngươi tốt, trí tuệ không kém, ta lại đang thiếu nhân tài, cho nên ta muốn cứu ngươi.”
Tô Thuyên vô cùng kinh ngạc, nghi hoặc nói: “Ngươi muốn dùng ta? Không, phải nói là ngươi dám dùng ta sao? Ta dù sao cũng từng là giáo chủ phu nhân, ngươi không sợ ta lại phản ngươi? Huống chi, vừa rồi ta nghe Lục Cao Hiên nói, ngươi đã sai hắn đi giết bốn Long sứ rồi. Vậy mà lại giữ mạng cho ta sao? Thật buồn cười!”
Tứ gia nói: “Ta giết Long sứ là bởi ta nhìn ra, sau khi Hồng An Thông chết, bốn người này nhất định sẽ đấu đá diệt trừ lẫn nhau để trèo lên ngôi giáo chủ. Để lại bọn họ, sẽ chỉ khiến Thần Long giáo đại loạn, đến lúc đó, mặc kệ là ngươi, là ta hay Lục Cao Hiên đều không thể khống chế.”
Tô Thuyên nói: “Chuyện này ngươi đúng, nhưng quan hệ gì tới ta? Ngươi không sợ để ta sống…ngươi cũng không thể khống chế được sao?”
Tứ gia cười: “Nếu ta nói ta không sợ ngươi, ngươi có tin không?”
Tô Thuyên bình tĩnh nhìn Tứ gia, chờ hắn nói tiếp.
Tứ gia nói: “Ta hứa với ngươi, chỉ cần ngươi bằng lòng làm việc cho ta, chờ đến khi thời cơ chín muồi, ta sẽ cho ngươi rời khỏi đây, thậm chí có thể giúp ngươi khôi phục thân phận địa vị ngày xưa, để ngươi sống sung sướng nửa đời sau.”
Tô Thuyên ngẩn người, mãi sau mới nói: “Ngươi…Ngươi nói cái gì?” Rồi nàng đột nhiên nhướn mày, hỏi: “Ngươi rốt cục là thần thánh phương nào?”
Tứ gia nói: “Ta là ai ngươi không cần quan tâm. Ta chỉ muốn ngươi trả lời, ngươi có đồng ý vĩnh viễn làm việc cho ta, không phản bội ta hay không?”
Tô Thuyên nhìn tứ gia, thấy thiếu niên tuổi còn trẻ, vậy mà đã có loại uy nghiêm khiến người khác không dám khinh thường, dường như đã quen với cảnh từ ngôi cao nhìn xuống chúng sinh.
Nàng hoài nghi không ngớt, thầm nghĩ: “Thiếu niên này chẳng lẽ là vương tôn quý tộc đại thần sao? Hay là người trong hoàng tộc…Nếu ta không nắm lấy cơ hội này, với bản tính tàn nhẫn của hắn, e rằng sẽ lập tức ra tay sát hại. Nhưng nếu đồng ý…không những ta còn được sống, mà không chừng hắn thực sự có thể giúp ta…Vậy cứ đánh cược đi, dù thế nào thì đối với ta cũng là trăm lợi mà không có hại.”
Nhìn Tô Thuyên suy tư, Tứ gia một chút cũng không sốt ruột, chỉ mỉm cười nhìn nàng, dường như nắm chắc chiến thắng trong tay.
Tô Thuyên gật đầu, nói: “Thuộc hạ nguyện ý nghe theo sai bảo của giáo chủ! Nếu ăn ở hai lòng, xin bị chết trong hồ rắn, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Tứ gia thấy nàng thề độc, liền cười: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ta quả không nhìn nhầm ngươi.”
Bên ngoài hành lang, Lục Cao Hiên và Bàn đầu đà trợn tròn mắt, nhìn Tô Thuyên yêu kiều đi bên cạnh Tứ gia. Hai người tựa hồ đang thương lượng chuyện gì đó, Tứ gia thỉnh thoảng gật đầu.
Bàn đầu đà nói: “Này, lão Lục, ngươi nói xem rốt cục là có chuyện gì vậy? Tại sao giáo chủ trong nháy mắt lại cùng giáo chủ phu nhân…Nhầm, là tiền giáo chủ phu nhân…thân thiết như vậy?”
Lục Cao Hiên nói: “Cái gì gọi là thân thiết chứ, ngươi đừng nói lung tung, cẩn thận rước họa vào thân.”
Bàn đầu đà nói: “Không phải là thân thiết, phải gọi là tình chàng ý thiếp mới phải…Lúc nãy rõ ràng cùng Vô Song cô nương như vậy…Hiện tại lại cùng Tô Thuyên như vậy…”
Hai người đang nói, phía sau đột nhiên vang lên âm thanh tò mò: “Cái gì mà như vậy, như vậy?”
Lục Cao hiên và Bàn đầu đà hoảng sợ, vội quay đầu lại, đã thấy Kiến Ninh đứng phía sau, bên cạnh còn có hai thiếu nữ của Thần Long giáo bảo vệ. Bộ dạng của Kiến Ninh rõ ràng là vừa mới tỉnh ngủ, nàng vừa hỏi vừa ngáp, bàn tay trắng nõn nhỏ bé còn không ngừng dụi mắt.
Lục Cao Hiên và Bàn đầu đà vội vàng chắn tầm mắt của Kiến Ninh, nói: “Không…Không có gì.”
Kiến Ninh mới đầu không để tâm, nhưng thấy hai người kia bộ dạng lén la lén lút, dường như cố ý che giấu điều gì thì đẩy hai người ra, nói: “Có cái gì không thể để ta nhìn sao?”
Lục Cao Hiên, Bàn đầu đà không dám ra tay đả thương nàng, vì vậy Kiến Ninh liền nhìn thấy…Tứ gia sóng vai cùng Tô Thuyên đi tới.
Vừa vặn lúc đó, Tô Thuyên không biết bị làm sao mà hơi lảo đảo, Tứ gia vội vàng ôm lấy thắt lưng nàng. Tô Thuyên mềm mại không xương dựa vào lòng Tứ gia, Tứ gia cúi đầu nhìn, mỉm cười hòa nhã. Thật là một bức tranh tuấn nam mỹ nữ không chê vào đâu được.
Bàn đầu đà thì thầm: “Nguy rồi…”
Lục Cao Hiên cũng âm thầm kêu khổ, mà Tứ gia cùng Tô Thuyên lại hoàn toàn không phát giác ra có ánh mắt đang nhìn trộm họ, vẫn ôm nhau quyến luyến không rời.
Kiến Ninh mắt mở to, không tự chủ được mà bước lên mấy bước rồi dừng lại, sau đó lủi thủi quay về, sắc mặt có chút không được tự nhiên, miệng thì thào nói: “Thật là làm mù mắt chó hợp kim của lão nương mà…”
Bàn đầu đà hỏi: “Vô Song cô nương, cái gì gọi là “mắt chó hợp kim?”
Kiến Ninh thấy hắn hiếu học ham tìm tòi không đúng lúc, liền nói: “Chính là để chỉ ngươi lúc này đó!” Nói xong, nàng hung hăng lườm Tứ gia và Tô Thuyên một cái rồi xoay đầu bỏ chạy.
Mãi đến lúc Kiến Ninh chạy xa rồi, Tứ gia mới buông Tô Thuyên ra, sắc mặt lại trở nên lạnh lùng như cũ. Tô Thuyên quyến rũ cười, chỉnh chỉnh lại búi tóc, nói: “Giáo chủ quả thực dụng tâm lương khổ rồi.”
* Dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết
Tứ gia nhướn mày: “Sao ngươi nói vậy?”
Tô Thuyên lại cười: “Giáo chủ từ nãy đến giờ đều giữ lễ với thiếp, vậy mà lúc Vô Song cô nương xuất hiện lại đột nhiên thay đổi thái độ. Giáo chủ biết rõ thiếp chỉ vờ lảo đảo thế thôi, nhưng vẫn ân cần dìu đỡ, lại ôm thiếp vào lòng…Chẳng lẽ những chuyện này không phải để cho Vô Song cô nương xem sao?”
Tứ gia cười nói: “Ta sao lại hao tâm tổn trí sắp đặt vì một người con gái được?”
Tô Thuyên thở dài: “Lúc trước thiếp đã nói rồi, giáo chủ đối với Vô Song cô nương là tình thâm ý trọng, ngay cả kế để khiến nàng ghen cũng cao minh vô cùng.” Tô Thuyên thản nhiên cười, lại nói tiếp: “Chỉ tiếc là Vô Song cô nương hình như không rõ tâm tư của giáo chủ…Thật ra, thiếp thân cũng không muốn thấy giáo chủ phải khổ sở vì tình, nếu giáo chủ muốn, thiếp thân nguyện ý giúp giáo chủ một tay.”
Tứ gia nhìn Tô Thuyên, nói: “Ngươi có thượng sách gì chăng?”
Tô Thuyên nói: “Trong tay thiếp có một loại thuốc, sau khi ăn vào, sẽ khiến người dùng ý loạn tình mê…”
Kiến Ninh chạy về phòng, nghĩ đến cảnh thân mật giữa Tứ gia và Tô Thuyên thì vô cùng tức giận. Nàng ngồi bên giường ngẩn người, càng thêm nhớ Khang Hy và Hoàng cung. Kiến Ninh nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục cất bước ra bên ngoài. Vừa muốn mở cửa thì người bên ngoài đã tiến vào, khiến Kiến Ninh suýt nữa té ngã. Cũng may người kia ra tay kịp thời: “Công chúa cẩn thận!”
Kiến Ninh ngẩng đầu, nói: “Tránh ra!”
Tứ gia nhướn mày: “Công chúa hình như không vui?”
Kiến Ninh hít sâu một hơi, nhịn không được nhớ tới chuyện vừa rồi, không thèm nhìn Tứ gia, nói: “Không sao, ta ổn, ta…Ta muốn rời khỏi Thần Long đảo.”
Tứ gia nói: “Công chúa đừng vội, hai ngày tới thời tiết trên biển sóng to gió lớn, chờ trời quang mây tạnh rồi chúng ta khởi hành, được không?”
Kiến Ninh chần chừ, hỏi: “Thật vậy sao?”
Tứ gia đáp: “Tất nhiên…”
Hắn nhìn Kiến Ninh một lát, do dự rồi đi về phía cái bàn, nâng tay nhấc ấm trà lên, nói: “Công chúa uống tách trà cho đỡ mệt.”
Nước trà đổ vào chén, cùng lúc đó, Tứ gia mở lòng bàn tay trái, bên trong lộ ra một viên thuốc màu đỏ
Kiến Ninh cả giận: “Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Tứ gia nói: “Chẳng phải công chúa luôn nói ta và công chúa quan hệ không tầm thường sao, vậy công chúa…” Hắn vốn muốn đùa cợt nàng thêm một chút, lại đột nhiên nghĩ tới cái danh hiệu “Hoàng cô nãi nãi”, nhất thời da đầu cũng run lên, có chút không tự nhiên nói: “Công chúa nên gọi người vào cứu ta mới phải.”
Kiến Ninh nói: “Ngươi buông tay, ta lập tức sẽ ra ngoài gọi người vào.”
Tứ gia nhíu nhíu mày, nói: “Tình hình này mà gọi người đến xem thì không phải vô cùng xấu hổ sao?”
Kiến Ninh kêu lên: “Vậy ngươi muốn thế nào nữa?”
Tứ gia nhìn nàng hai má đỏ hồng, ánh mắt ngập nước vô cùng đáng thương, nhịn không được hôn lên môi nàng, nói trong hơi thở: “Ý của ta công chúa không rõ sao?”
Hơi thở nóng rực phả vào bên tai khiến Kiến Ninh cảm thấy rất…nguy hiểm, nàng vội vàng đặt tay lên ngực Tứ gia, ý đồ kéo dãn khoảng cách giữa hai người ra một chút, nói: “Ngươi đừng có làm bậy!”
Tứ gia nói: “Công chúa, sao ngươi lại thay đổi, xa cách ta?”
Kiến Ninh nói: “Ta…Ta hôm nay không hứng thú, đừng có làm phiền ta.” Nói xong, nàng liền trừng mắt nhìn Tứ gia.
Tứ gia vốn đang trêu nàng, thấy bộ dạng sợ hãi mà vẫn mạnh mồm của Kiến Ninh thì mỉm cười, định chọc tiếp, lại nghe thấy tiếng cửa cọt kẹt mở ra, rồi sau đó, nghe giọng Bàn đầu đà vang lên: “Đợi một lát, đợi một lát…”
Lục Cao Hiên nói: “Sao vậy? Có chuyện gì?”
Bàn đầu đà nói: “Giáo chủ đang cùng Vô Song…cô nương ở bên trong…Nếu bây giờ xông vào, nhỡ phá hỏng chuyện tốt của hai người họ thì phải làm sao?”
Lục Cao Hiên giật mình tỉnh ngộ: “Cũng may có ngươi nhắc nhở, nếu không ta đã đắc tội giáo chủ rồi!”
Kiến Ninh quắc mắt nhìn Tứ gia. Tứ gia than thở: “Tới thật không đúng lúc.”
Kiến Ninh vội nói: “Nói lung tung cái gì chứ, mau tập trung làm chính sự đi!”
Tứ gia cười: “Cái này không phải là chính sự sao?”
Kiến Ninh lúc này đột nhiên cảm thấy thứ dưới thân nàng không còn khác thường nữa, không tự chủ được liếc mắt nhìn xuống.
Tứ gia phát hiện ra, liền đùa: “Sao vậy, công chúa nuối tiếc ư?”
Kiến Ninh thấy hắn bình thường trở lại, len lén thở phào một hơi, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, vô cùng đáng tiếc, a, ngươi sao lại nhanh như vậy liền…” Nàng vội im bặt, nuốt ngược chữ cuối cùng trở lại trong bụng, miễn cho người kia lại nổi điên như ban nãy thì thật không tốt.
Tứ gia cười, lắc đầu ra vẻ chịu thua, sau đó buông Kiến Ninh ra, kéo màn giường xuống, cẩn thận sửa sang lại quần áo của mình rồi mới nói: “Vào đi!”
Lúc này, Bàn đầu đà và Lục Cao Hiên mới dám bước vào. Hai người thấy Tứ gia ngồi bên giường, sau lưng màn che kín, mơ hồ lộ ra một góc áo của Kiến Ninh. Lục Bàn hai người lén nhìn nhau một cái, cảm thấy phi thường may mắn vì mình không liều lĩnh xông vào.
Tứ gia thấy hai người kia lén lút nhìn nhau thì chỉ mỉm cười, quay đầu nhìn Kiến Ninh một cái rồi nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Kiến Ninh đối với rắn vẫn có bóng ma tâm lý, nghe Tứ gia nói như vậy thì không muốn cho hắn ra ngoài. Chỉ là, nghĩ tới tình cảnh nguy hiểm vừa rồi, nàng cắn môi, quên đi.
Tứ gia thấy nàng không lên tiếng, liền cố ý nói thêm: “Không cần chạy loạn, nơi này chốn chốn đều có rắn.” Nhìn màn rèm hơi rung lên, Tứ gia cảm thấy phi thường vui vẻ, cố nén cười bước ra ngoài.
Ra đến ngoài, hắn lập tức thu lại nụ cười, lạnh lùng hỏi: “Chuyện kia thế nào rồi?”
Lục Cao Hiên nói: “Thuộc hạ theo mệnh lệnh của giáo chủ, đã…đã giết chết bốn người kia rồi ạ!”
Tứ gia cười lạnh, nhìn Lục Cao Hiên sắc mặt lo lắng, nói: “Ngươi cảm thấy ta còn tàn nhẫn hơn Hồng An Thông sao?”
Lục Cao Hiên vội vàng nói: “Thuộc hạ không dám có ý đó…Giáo chủ, giáo chủ làm vậy, tất có dụng ý.”
Tứ gia gật gật đầu, nói: “Ngươi nghĩ được vậy thì ta cũng an tâm. Thật lòng mà nói, Hồng An Thông khống chế được năm Long sứ, thứ nhất là dựa vào Báo thai dịch cân hoàn, mà thứ hai, chính là bởi võ công của hắn rất cao, cho nên không có ai dám trực tiếp khiêu chiến hắn.”
Lục Cao Hiên và Bàn đầu đà đồng thời gật đầu. Tứ gia lại nói tiếp: “Tình hình khi nãy các ngươi cũng thấy rồi, lời bọn họ nói nếu ta giết được Hồng An Thông thì sẽ tôn ta lên làm giáo chủ cũng chỉ là vì muốn lợi dụng ta thôi. Hồng An Thông còn sống thì có lẽ ta sẽ không chết, nhưng nếu Hồng An Thông đã chết rồi thì sẽ không còn ai có thể khống chế bọn họ nữa. Ngươi nói ta nên làm thế nào?”
Lục Cao Hiên nhướn mày, trong lòng kinh ngạc vô cùng, không ngờ thiếu niên tuổi còn trẻ đã có thể nhìn rõ thế cục và lòng người đến như vậy.
Tứ gia giải thích: “Hồng An Thông vừa chết, võ công của họ mặc nhiên trở thành cao nhất ở đây, vậy nào có lí gì lại phục tùng một người ngoài như ta? Tha cho họ thì chính là tự diệt mình, vì vậy ta mới muốn nhân lúc Bách Hoa Phúc Xà cao còn tác dụng, đem bọn họ…”
Lục Cao Hiên gật đầu: “Giáo chủ anh minh, thuộc hạ thực sự bội phục!”
Tứ gia nói: “Ta thực sự bất đắc dĩ mới phải làm như vậy…Ta cũng là người, không phải loài ma quỷ tàn bạo như Hồng An Thông, cho nên chỉ diệt trừ những kẻ ăn ở hai lòng, bảo toàn sự ổn định của Thần Long giáo.”
Lục Cao Hiên, Bàn đầu đà vội thề thốt bản thân tuyệt đối trung thành, quyết không có lòng mưu phản. Tứ gia cười: “Trong giáo, người ta biết không nhiều, nhưng ta rất kính trọng Lục tiên sinh. Mà Bàn đầu đà lại là người không có mưu mô quỷ kế. Các ngươi yên tâm, ta tin các ngươi.”
Lục Bàn hai người nghe Tứ gia nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Tứ gia hỏi: “Lục tiên sinh, lúc nãy tình thế nguy cấp, ta bức ngươi thề độc, ngươi sẽ không vì thế mà thù hận ta chứ?”
Lục Cao Hiên nói: “Thuộc hạ tự nguyện thề. Nếu không phải nhờ ơn giáo chủ cứu giúp thì ta đã sớm chết trong tay Hồng An Thông, mà tính mạng của gia đình ta cũng mất rồi. Giáo chủ yên tâm, ta vĩnh viễn không bao giờ phản bội giáo chủ, cho nên đương nhiên không lo gia đình ta bị nguyền rủa.”
Tứ gia gật gật đầu: “Tốt lắm. Ngươi cũng biết là lúc đó ta hoàn toàn có thể tự tay giết chết tất cả các ngươi. Nhưng có câu ‘dùng người thì phải tin, không tin thì không dùng’, cho nên các ngươi có thể an tâm.”
Bàn đầu đà nói: “Giáo chủ thật sự là người nhìn xa trông rộng, hiểu biết hơn người!”
Lục Cao Hiên nói: “Giáo chủ tuổi trẻ lại thông tuệ như vậy, chính là phúc của Thần Long giáo chúng ta. Vốn dĩ Hồng An Thông vừa chết, giáo chúng như rắn mất đầu, theo lí thì sẽ xảy ra đại loạn…Hiện giờ phải nói là trong họa được phúc.”
Ba người hàn huyên một lát, Lục Cao Hiên lại hỏi: “Đúng rồi, giáo chủ, chuyện Tô Thuyên chúng ta xử lý sao đây?”
Tứ gia trầm ngâm rồi trả lời: “Đợi lát nữa ta sẽ đến tìm nàng, chuyện này cứ để sau bàn tiếp.”
Lục Cao Hiên nói: “Tuy rằng ta vừa ép nàng uống nhuyễn cân tán, nhưng người đàn bà kia tâm địa rắn rết, xin giáo chủ phải hết sức cẩn thận.”
Tứ gia nói: “Chuyện này ta hiểu.”
Bàn đầu đà và Lục Cao Hiên cáo lui, Tứ gia quay đầu nhìn cửa phòng, thấy cửa phòng vẫn đóng chặt, liền sai người dẫn mình đi gặp Tô Thuyên.
Giáo chủ phu nhân Tô Thuyên trước đây đứng dưới một người mà trên muôn vạn người, hiện tại lại bị nhốt trong một gian phòng đơn sơ. Nàng trông thấy Tứ gia vào, liền mở mắt ra, tròng mắt lạnh lẽo như hồ băng, nói: “Ngươi tới đây làm gì? Muốn làm nhục ta sao?”
Tứ gia lắc đầu, nói: “Ta tới là muốn cứu ngươi.”
Tô Thuyên giật mình, sau đó phá lên cười: “Ngươi có lòng tốt vậy sao? Hừ, ta cũng không phải đứa trẻ ba tuổi?”
Tứ gia nói: “Tin hay không thì tùy ngươi, ta chỉ muốn nói với ngươi, tuy ngươi lòng dạ độc ác, nhưng lại vô cùng hợp ý ta. Một nữ nhân mà có thể làm được như vậy đã là không tồi rồi. Võ công ngươi tốt, trí tuệ không kém, ta lại đang thiếu nhân tài, cho nên ta muốn cứu ngươi.”
Tô Thuyên vô cùng kinh ngạc, nghi hoặc nói: “Ngươi muốn dùng ta? Không, phải nói là ngươi dám dùng ta sao? Ta dù sao cũng từng là giáo chủ phu nhân, ngươi không sợ ta lại phản ngươi? Huống chi, vừa rồi ta nghe Lục Cao Hiên nói, ngươi đã sai hắn đi giết bốn Long sứ rồi. Vậy mà lại giữ mạng cho ta sao? Thật buồn cười!”
Tứ gia nói: “Ta giết Long sứ là bởi ta nhìn ra, sau khi Hồng An Thông chết, bốn người này nhất định sẽ đấu đá diệt trừ lẫn nhau để trèo lên ngôi giáo chủ. Để lại bọn họ, sẽ chỉ khiến Thần Long giáo đại loạn, đến lúc đó, mặc kệ là ngươi, là ta hay Lục Cao Hiên đều không thể khống chế.”
Tô Thuyên nói: “Chuyện này ngươi đúng, nhưng quan hệ gì tới ta? Ngươi không sợ để ta sống…ngươi cũng không thể khống chế được sao?”
Tứ gia cười: “Nếu ta nói ta không sợ ngươi, ngươi có tin không?”
Tô Thuyên bình tĩnh nhìn Tứ gia, chờ hắn nói tiếp.
Tứ gia nói: “Ta hứa với ngươi, chỉ cần ngươi bằng lòng làm việc cho ta, chờ đến khi thời cơ chín muồi, ta sẽ cho ngươi rời khỏi đây, thậm chí có thể giúp ngươi khôi phục thân phận địa vị ngày xưa, để ngươi sống sung sướng nửa đời sau.”
Tô Thuyên ngẩn người, mãi sau mới nói: “Ngươi…Ngươi nói cái gì?” Rồi nàng đột nhiên nhướn mày, hỏi: “Ngươi rốt cục là thần thánh phương nào?”
Tứ gia nói: “Ta là ai ngươi không cần quan tâm. Ta chỉ muốn ngươi trả lời, ngươi có đồng ý vĩnh viễn làm việc cho ta, không phản bội ta hay không?”
Tô Thuyên nhìn tứ gia, thấy thiếu niên tuổi còn trẻ, vậy mà đã có loại uy nghiêm khiến người khác không dám khinh thường, dường như đã quen với cảnh từ ngôi cao nhìn xuống chúng sinh.
Nàng hoài nghi không ngớt, thầm nghĩ: “Thiếu niên này chẳng lẽ là vương tôn quý tộc đại thần sao? Hay là người trong hoàng tộc…Nếu ta không nắm lấy cơ hội này, với bản tính tàn nhẫn của hắn, e rằng sẽ lập tức ra tay sát hại. Nhưng nếu đồng ý…không những ta còn được sống, mà không chừng hắn thực sự có thể giúp ta…Vậy cứ đánh cược đi, dù thế nào thì đối với ta cũng là trăm lợi mà không có hại.”
Nhìn Tô Thuyên suy tư, Tứ gia một chút cũng không sốt ruột, chỉ mỉm cười nhìn nàng, dường như nắm chắc chiến thắng trong tay.
Tô Thuyên gật đầu, nói: “Thuộc hạ nguyện ý nghe theo sai bảo của giáo chủ! Nếu ăn ở hai lòng, xin bị chết trong hồ rắn, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Tứ gia thấy nàng thề độc, liền cười: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ta quả không nhìn nhầm ngươi.”
Bên ngoài hành lang, Lục Cao Hiên và Bàn đầu đà trợn tròn mắt, nhìn Tô Thuyên yêu kiều đi bên cạnh Tứ gia. Hai người tựa hồ đang thương lượng chuyện gì đó, Tứ gia thỉnh thoảng gật đầu.
Bàn đầu đà nói: “Này, lão Lục, ngươi nói xem rốt cục là có chuyện gì vậy? Tại sao giáo chủ trong nháy mắt lại cùng giáo chủ phu nhân…Nhầm, là tiền giáo chủ phu nhân…thân thiết như vậy?”
Lục Cao Hiên nói: “Cái gì gọi là thân thiết chứ, ngươi đừng nói lung tung, cẩn thận rước họa vào thân.”
Bàn đầu đà nói: “Không phải là thân thiết, phải gọi là tình chàng ý thiếp mới phải…Lúc nãy rõ ràng cùng Vô Song cô nương như vậy…Hiện tại lại cùng Tô Thuyên như vậy…”
Hai người đang nói, phía sau đột nhiên vang lên âm thanh tò mò: “Cái gì mà như vậy, như vậy?”
Lục Cao hiên và Bàn đầu đà hoảng sợ, vội quay đầu lại, đã thấy Kiến Ninh đứng phía sau, bên cạnh còn có hai thiếu nữ của Thần Long giáo bảo vệ. Bộ dạng của Kiến Ninh rõ ràng là vừa mới tỉnh ngủ, nàng vừa hỏi vừa ngáp, bàn tay trắng nõn nhỏ bé còn không ngừng dụi mắt.
Lục Cao Hiên và Bàn đầu đà vội vàng chắn tầm mắt của Kiến Ninh, nói: “Không…Không có gì.”
Kiến Ninh mới đầu không để tâm, nhưng thấy hai người kia bộ dạng lén la lén lút, dường như cố ý che giấu điều gì thì đẩy hai người ra, nói: “Có cái gì không thể để ta nhìn sao?”
Lục Cao Hiên, Bàn đầu đà không dám ra tay đả thương nàng, vì vậy Kiến Ninh liền nhìn thấy…Tứ gia sóng vai cùng Tô Thuyên đi tới.
Vừa vặn lúc đó, Tô Thuyên không biết bị làm sao mà hơi lảo đảo, Tứ gia vội vàng ôm lấy thắt lưng nàng. Tô Thuyên mềm mại không xương dựa vào lòng Tứ gia, Tứ gia cúi đầu nhìn, mỉm cười hòa nhã. Thật là một bức tranh tuấn nam mỹ nữ không chê vào đâu được.
Bàn đầu đà thì thầm: “Nguy rồi…”
Lục Cao Hiên cũng âm thầm kêu khổ, mà Tứ gia cùng Tô Thuyên lại hoàn toàn không phát giác ra có ánh mắt đang nhìn trộm họ, vẫn ôm nhau quyến luyến không rời.
Kiến Ninh mắt mở to, không tự chủ được mà bước lên mấy bước rồi dừng lại, sau đó lủi thủi quay về, sắc mặt có chút không được tự nhiên, miệng thì thào nói: “Thật là làm mù mắt chó hợp kim của lão nương mà…”
Bàn đầu đà hỏi: “Vô Song cô nương, cái gì gọi là “mắt chó hợp kim?”
Kiến Ninh thấy hắn hiếu học ham tìm tòi không đúng lúc, liền nói: “Chính là để chỉ ngươi lúc này đó!” Nói xong, nàng hung hăng lườm Tứ gia và Tô Thuyên một cái rồi xoay đầu bỏ chạy.
Mãi đến lúc Kiến Ninh chạy xa rồi, Tứ gia mới buông Tô Thuyên ra, sắc mặt lại trở nên lạnh lùng như cũ. Tô Thuyên quyến rũ cười, chỉnh chỉnh lại búi tóc, nói: “Giáo chủ quả thực dụng tâm lương khổ rồi.”
* Dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết
Tứ gia nhướn mày: “Sao ngươi nói vậy?”
Tô Thuyên lại cười: “Giáo chủ từ nãy đến giờ đều giữ lễ với thiếp, vậy mà lúc Vô Song cô nương xuất hiện lại đột nhiên thay đổi thái độ. Giáo chủ biết rõ thiếp chỉ vờ lảo đảo thế thôi, nhưng vẫn ân cần dìu đỡ, lại ôm thiếp vào lòng…Chẳng lẽ những chuyện này không phải để cho Vô Song cô nương xem sao?”
Tứ gia cười nói: “Ta sao lại hao tâm tổn trí sắp đặt vì một người con gái được?”
Tô Thuyên thở dài: “Lúc trước thiếp đã nói rồi, giáo chủ đối với Vô Song cô nương là tình thâm ý trọng, ngay cả kế để khiến nàng ghen cũng cao minh vô cùng.” Tô Thuyên thản nhiên cười, lại nói tiếp: “Chỉ tiếc là Vô Song cô nương hình như không rõ tâm tư của giáo chủ…Thật ra, thiếp thân cũng không muốn thấy giáo chủ phải khổ sở vì tình, nếu giáo chủ muốn, thiếp thân nguyện ý giúp giáo chủ một tay.”
Tứ gia nhìn Tô Thuyên, nói: “Ngươi có thượng sách gì chăng?”
Tô Thuyên nói: “Trong tay thiếp có một loại thuốc, sau khi ăn vào, sẽ khiến người dùng ý loạn tình mê…”
Kiến Ninh chạy về phòng, nghĩ đến cảnh thân mật giữa Tứ gia và Tô Thuyên thì vô cùng tức giận. Nàng ngồi bên giường ngẩn người, càng thêm nhớ Khang Hy và Hoàng cung. Kiến Ninh nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục cất bước ra bên ngoài. Vừa muốn mở cửa thì người bên ngoài đã tiến vào, khiến Kiến Ninh suýt nữa té ngã. Cũng may người kia ra tay kịp thời: “Công chúa cẩn thận!”
Kiến Ninh ngẩng đầu, nói: “Tránh ra!”
Tứ gia nhướn mày: “Công chúa hình như không vui?”
Kiến Ninh hít sâu một hơi, nhịn không được nhớ tới chuyện vừa rồi, không thèm nhìn Tứ gia, nói: “Không sao, ta ổn, ta…Ta muốn rời khỏi Thần Long đảo.”
Tứ gia nói: “Công chúa đừng vội, hai ngày tới thời tiết trên biển sóng to gió lớn, chờ trời quang mây tạnh rồi chúng ta khởi hành, được không?”
Kiến Ninh chần chừ, hỏi: “Thật vậy sao?”
Tứ gia đáp: “Tất nhiên…”
Hắn nhìn Kiến Ninh một lát, do dự rồi đi về phía cái bàn, nâng tay nhấc ấm trà lên, nói: “Công chúa uống tách trà cho đỡ mệt.”
Nước trà đổ vào chén, cùng lúc đó, Tứ gia mở lòng bàn tay trái, bên trong lộ ra một viên thuốc màu đỏ
/84
|