Lâm Phi nhìn Điền Mật cả người trần truồng đứng trước mặt mình, khuôn mặt lập tức ửng đỏ xoay người: “Không. Không cần cảm ơn.”
Điền Mật nghiêng đầu, vẻ mặt buồn phiền, Lâm Phi đáng yêu như vậy, sao cô nhẫn tâm giết hắn?
Hay là, chờ Lâm Phi làm chuyện xấu xong rồi mới giết hắn? Ừm, cứ quyết định như vậy đi!
Nghĩ thông suốt rồi, Điền Mật cúi đầu nhìn chính mình: “Tôi đi lên trên tìm quần áo mặc.” Sau đó đi ngang qua người Lâm Phi, ra khỏi tầng hầm.
Kí thể không có trí nhớ khi còn sống, do đó Điền Mật cũng chỉ có trí nhớ sau khi cô tỉnh lại.
Căn biệt thự không có đồ trang trí, có thể tóm gọn là khắp nơi đều đơn giản.
Nghĩ tới việc cha mẹ vốn là nhà khoa học, cho nên không có tâm trí bày biện nhiều đồ vật trong nhà.
Cô nhìn bốn phía xung quanh, nhưng không thấy cha mẹ kí thể, ngay cả thi thể cũng không có.
Xung quanh cực kì sạch sẽ, không có dấu vết bị càn quét.
Nghĩ đến, từ khi mạt thế tới nay, Lâm Phi là người đầu tiên vào trong nhà cô.
Biệt thự nhà cô có hai lầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cánh cửa hồng nhạt.
Cô đẩy cửa đi vào, chung quanh đều là màu hồng nhạt, khăn trải giường hồng nhạt, chăn hồng nhạt, thảm hồng nhạt, tủ quần áo cũng màu hồng nhạt.
Trên tường có một bức ảnh lớn, là ảnh của một cô gái, tóc dài tới lưng, nụ cười ngọt ngào, đặc biệt là hai má lúm đồng tiền xinh đẹp. Không ai khác chính là kí thể.
Trên bàn làm việc có đặt một quyển sách, đang lật giữa chừng, giống như cách đây mấy giây, chủ nhân căn phòng này đang ngồi ở đây đọc sách.
Như vậy, phòng này chắc chắn là của kí thể rồi.
Dư sức nhìn ra, trong khoảng thời gian hai mươi năm cô nằm ngủ, cha mẹ cô vẫn duy trì tình trạng căn phòng y như trước.
Trong lòng xuất hiện một nỗi lo lắng, cô quyết định, lát nữa phải ra ngoài tìm kiếm cha mẹ kí thể, mặc kệ hiện tại bọn họ là cái dạng gì.
Cô mở tủ quần áo ra, trong tủ quần áo treo một bộ đồ thể thao màu hồng.
Cô mặc quần áo xong, sờ sờ đỉnh đầu sáng bóng không một cọng tóc, có chút ghét bỏ bỉu môi, không ngờ lại bị trọc….
Điền Mật lại lục lọi trong tủ quần áo, tìm một cái mũ lưỡi chai đội vào, lúc này mới thoải mái, ít nhất, có thể lừa gạt chính mình, đầu cô không hề bóng loáng đâu.
Cô đi xuống lầu, lúc này Lâm Phi đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Thấy cô đi xuống, Lâm Phi liền đứng lên, hai tay nghiêm chỉnh đặt trên đùi, có chút mất tự nhiên nhìn cô.
Điền Mật cười với hắn: “Xin chào, tôi là Điền Mật, đây là nhà của tôi. Anh tên gì?”
Thấy Điền Mật như vậy, ngược lại Lâm Phi không tiếp tục co quắp, hắn cũng kéo khóe môi lên, cười với Điền Mật: “Tôi là Lâm Phi, đi ngang qua nhà cô, sau đó, đi vào xem có cái gì ăn được không.” Nói xong, hắn sợ Điền Mật hiểu lầm hắn, vội vàng quơ tay giải thích: “Tôi không phải tới ăn trộm đâu, chỉ là, tôi thấy nhà này không có ai, tôi cho rằng, người nhà này đã biến thành tang thi hết rồi. Cho nên mới…”
“Tang thi?” Điền Mật giả vờ không biết, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lâm Phi.
Lâm Phi gật đầu: “Cô không biết bây giờ bên ngoài biến thành cái gì rồi sao?”
Điền Mật lắc đầu: “Tôi bị bệnh một thời gian dài, luôn luôn ở dưới tầng hầm chỉ vừa mới gặp anh thôi.”
Lúc này Lâm Phi nói cho Điền Mật biết, hai tháng trước, thế giới này thay đổi, tang thi hoành hành, con người trốn đông trốn tây.
Một số người có được dị năng, có năng lực chiến đấu với tang thi, còn những người bình thường khác chỉ có thể chạy trốn.
Chính phủ sáng lập căn cứ cho người sống sót, một số người đi tới căn cứ ở. Một số lại không chịu rời đi.
Lâm Phi là cô nhi từ nhỏ, sau khi mạt thế, hắn với những người bạn khác cùng nhau chạy nạn, kết quả chạy ra ngoài, lại đi tới nhà Điền Mật.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Điền Mật kinh hãi: “Hiện tại, là người ăn thịt người sao?”
“Cũng không được xem là người ăn thịt người, bởi vì đám tang thi đều không phải người nữa rồi.”
Điền Mật gật đầu: “Không biết cha mẹ tôi ở đâu, tôi định ra ngoài tìm họ, anh cứ việc sống trong nhà tôi, nhưng tôi cũng không biết trong nhà có đồ ăn hay không, tự anh đi tìm xem.”
Nói xong, cô liền xoay người, chuẩn bị ra ngoài tìm cha mẹ kí thể.
Bởi vì đã trải qua một lần mạt thế, trước đó có thuốc ‘hoán tức’, hiện tại cô lại là tang thi vương. Đối với cô mà nói, mùi máu tanh bên ngoài đã không còn cảm giác buồn nôn như trước kia, ngược lại có chút thèm ăn.
Ra sức ngăn cản suy nghĩ muốn cắn cổ người, gọi 0051: “Lần này ta giết tang thi đổi tinh hạch được không?”
“Không thể, nhiệm vụ này không giống lần trước, cho nên không có nhiệm vụ nhánh.”
Điền Mật trợn mắt, không nói thêm gì nữa.
Cô thấy một chiếc xe việt dã bên ngoài biệt thự, xe việt dã đụng vào tường rào chắn biệt thự, vị trí lái xe và ghế phụ lái đều có người ngồi.
Điền Mật vừa đi tới liền thấy, một nam một nữ, đã biến thành tang thi rồi. Bởi vì bị dây an toàn siết lại, bọn họ chỉ có thể ngồi yên trên xe, không ngừng vùng vẫy.
Làn da hai người bị hư thối cực kì nghiêm trọng, tóc tai bạc màu, Điền Mật quan sát khuôn mặt hai người, phát hiện giống hệt hai người trong bức ảnh chụp chung với cô ở trong phòng. Có điều hai người trong hình trẻ hơn một chút.
Hai tang thi trên xe chừng sáu mươi bảy mươi tuổi.
Ánh mắt đột nhiên có chút nóng bỏng, cha mẹ kí thể chỉ có một người con gái duy nhất, sau khi kí thể chết não, hai người làm việc không ngừng, một lòng một dạ nghiên cứu thuốc khiến cô tỉnh lại.
Hiện tại cô đã tỉnh rồi, nhưng bọn họ, lại mất hết ý thức.
Cô mở cửa xe, tháo dây an toàn ra cho hai người, sau đó đỡ hai người xuống xe.
Cha mẹ Điền nghe theo, bởi vì trên người Điền Mật có khí tức tang thi vương, áp chế không cho bọn họ làm xằng bậy.
“0051, sau khi bọn họ thăng cấp rồi có thể lấy lại ý thức không?”
“Kí chủ, thế giới này quả thực không giống thế giới trước, tang thi thế giới này có thể thăng cấp, nhưng không thể lấy lại ý thức của bản thân, vẫn chỉ là một cái xác không hồn.”
Điền Mật có chút mất mác, nhìn cha mẹ Điền ngoan ngoãn đứng một bên, suy nghĩ, cảm thấy nên để bọn họ ngủ yên thì hơn.
Cô định đi tìm đồ đào đất, đào hai cái lỗ trong vườn biệt thự, sau đó chôn cất cha mẹ Điền.
Cha mẹ Điền đang ngoan ngoãn bỗng nhiên gào thét, Điền Mật kinh ngạc một phen.
Điền Mật xoay người, vừa hay nhìn thấy Lâm Phi đứng cách đó không xa, vẻ mặt Lâm Phi khiếp sợ nhìn bọn họ.
Cha mẹ Điền di chuyển, muốn lao tới chỗ Lâm Phi, Điền Mật dùng khí thế tang thi vương áp chế, cha mẹ Điền không dám bước tiếp, nhưng trong miệng vẫn gào thét như cũ.
“Đây là cha mẹ tôi, anh có thể đào một cái mộ giúp tôi không? Tôi muốn trôn cất bọn họ.” Điền Mật nhìn Lâm Phi nói, trong mắt chứa ý cầu xin.
Lâm Phi sững sốt một hồi, sau đó gật đầu, đi tìm dụng cụ.
Đào hố xong, Điền Mật giơ tay ra, nhẹ nhàng đặt trên huyệt thái dương của cha mẹ Điền, sau đó phá hủy đầu hai người, cha mẹ Điền ngã xuống đất, chính thức biến thành thi thể.
Điền Mật nghiêng đầu, vẻ mặt buồn phiền, Lâm Phi đáng yêu như vậy, sao cô nhẫn tâm giết hắn?
Hay là, chờ Lâm Phi làm chuyện xấu xong rồi mới giết hắn? Ừm, cứ quyết định như vậy đi!
Nghĩ thông suốt rồi, Điền Mật cúi đầu nhìn chính mình: “Tôi đi lên trên tìm quần áo mặc.” Sau đó đi ngang qua người Lâm Phi, ra khỏi tầng hầm.
Kí thể không có trí nhớ khi còn sống, do đó Điền Mật cũng chỉ có trí nhớ sau khi cô tỉnh lại.
Căn biệt thự không có đồ trang trí, có thể tóm gọn là khắp nơi đều đơn giản.
Nghĩ tới việc cha mẹ vốn là nhà khoa học, cho nên không có tâm trí bày biện nhiều đồ vật trong nhà.
Cô nhìn bốn phía xung quanh, nhưng không thấy cha mẹ kí thể, ngay cả thi thể cũng không có.
Xung quanh cực kì sạch sẽ, không có dấu vết bị càn quét.
Nghĩ đến, từ khi mạt thế tới nay, Lâm Phi là người đầu tiên vào trong nhà cô.
Biệt thự nhà cô có hai lầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cánh cửa hồng nhạt.
Cô đẩy cửa đi vào, chung quanh đều là màu hồng nhạt, khăn trải giường hồng nhạt, chăn hồng nhạt, thảm hồng nhạt, tủ quần áo cũng màu hồng nhạt.
Trên tường có một bức ảnh lớn, là ảnh của một cô gái, tóc dài tới lưng, nụ cười ngọt ngào, đặc biệt là hai má lúm đồng tiền xinh đẹp. Không ai khác chính là kí thể.
Trên bàn làm việc có đặt một quyển sách, đang lật giữa chừng, giống như cách đây mấy giây, chủ nhân căn phòng này đang ngồi ở đây đọc sách.
Như vậy, phòng này chắc chắn là của kí thể rồi.
Dư sức nhìn ra, trong khoảng thời gian hai mươi năm cô nằm ngủ, cha mẹ cô vẫn duy trì tình trạng căn phòng y như trước.
Trong lòng xuất hiện một nỗi lo lắng, cô quyết định, lát nữa phải ra ngoài tìm kiếm cha mẹ kí thể, mặc kệ hiện tại bọn họ là cái dạng gì.
Cô mở tủ quần áo ra, trong tủ quần áo treo một bộ đồ thể thao màu hồng.
Cô mặc quần áo xong, sờ sờ đỉnh đầu sáng bóng không một cọng tóc, có chút ghét bỏ bỉu môi, không ngờ lại bị trọc….
Điền Mật lại lục lọi trong tủ quần áo, tìm một cái mũ lưỡi chai đội vào, lúc này mới thoải mái, ít nhất, có thể lừa gạt chính mình, đầu cô không hề bóng loáng đâu.
Cô đi xuống lầu, lúc này Lâm Phi đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Thấy cô đi xuống, Lâm Phi liền đứng lên, hai tay nghiêm chỉnh đặt trên đùi, có chút mất tự nhiên nhìn cô.
Điền Mật cười với hắn: “Xin chào, tôi là Điền Mật, đây là nhà của tôi. Anh tên gì?”
Thấy Điền Mật như vậy, ngược lại Lâm Phi không tiếp tục co quắp, hắn cũng kéo khóe môi lên, cười với Điền Mật: “Tôi là Lâm Phi, đi ngang qua nhà cô, sau đó, đi vào xem có cái gì ăn được không.” Nói xong, hắn sợ Điền Mật hiểu lầm hắn, vội vàng quơ tay giải thích: “Tôi không phải tới ăn trộm đâu, chỉ là, tôi thấy nhà này không có ai, tôi cho rằng, người nhà này đã biến thành tang thi hết rồi. Cho nên mới…”
“Tang thi?” Điền Mật giả vờ không biết, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lâm Phi.
Lâm Phi gật đầu: “Cô không biết bây giờ bên ngoài biến thành cái gì rồi sao?”
Điền Mật lắc đầu: “Tôi bị bệnh một thời gian dài, luôn luôn ở dưới tầng hầm chỉ vừa mới gặp anh thôi.”
Lúc này Lâm Phi nói cho Điền Mật biết, hai tháng trước, thế giới này thay đổi, tang thi hoành hành, con người trốn đông trốn tây.
Một số người có được dị năng, có năng lực chiến đấu với tang thi, còn những người bình thường khác chỉ có thể chạy trốn.
Chính phủ sáng lập căn cứ cho người sống sót, một số người đi tới căn cứ ở. Một số lại không chịu rời đi.
Lâm Phi là cô nhi từ nhỏ, sau khi mạt thế, hắn với những người bạn khác cùng nhau chạy nạn, kết quả chạy ra ngoài, lại đi tới nhà Điền Mật.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Điền Mật kinh hãi: “Hiện tại, là người ăn thịt người sao?”
“Cũng không được xem là người ăn thịt người, bởi vì đám tang thi đều không phải người nữa rồi.”
Điền Mật gật đầu: “Không biết cha mẹ tôi ở đâu, tôi định ra ngoài tìm họ, anh cứ việc sống trong nhà tôi, nhưng tôi cũng không biết trong nhà có đồ ăn hay không, tự anh đi tìm xem.”
Nói xong, cô liền xoay người, chuẩn bị ra ngoài tìm cha mẹ kí thể.
Bởi vì đã trải qua một lần mạt thế, trước đó có thuốc ‘hoán tức’, hiện tại cô lại là tang thi vương. Đối với cô mà nói, mùi máu tanh bên ngoài đã không còn cảm giác buồn nôn như trước kia, ngược lại có chút thèm ăn.
Ra sức ngăn cản suy nghĩ muốn cắn cổ người, gọi 0051: “Lần này ta giết tang thi đổi tinh hạch được không?”
“Không thể, nhiệm vụ này không giống lần trước, cho nên không có nhiệm vụ nhánh.”
Điền Mật trợn mắt, không nói thêm gì nữa.
Cô thấy một chiếc xe việt dã bên ngoài biệt thự, xe việt dã đụng vào tường rào chắn biệt thự, vị trí lái xe và ghế phụ lái đều có người ngồi.
Điền Mật vừa đi tới liền thấy, một nam một nữ, đã biến thành tang thi rồi. Bởi vì bị dây an toàn siết lại, bọn họ chỉ có thể ngồi yên trên xe, không ngừng vùng vẫy.
Làn da hai người bị hư thối cực kì nghiêm trọng, tóc tai bạc màu, Điền Mật quan sát khuôn mặt hai người, phát hiện giống hệt hai người trong bức ảnh chụp chung với cô ở trong phòng. Có điều hai người trong hình trẻ hơn một chút.
Hai tang thi trên xe chừng sáu mươi bảy mươi tuổi.
Ánh mắt đột nhiên có chút nóng bỏng, cha mẹ kí thể chỉ có một người con gái duy nhất, sau khi kí thể chết não, hai người làm việc không ngừng, một lòng một dạ nghiên cứu thuốc khiến cô tỉnh lại.
Hiện tại cô đã tỉnh rồi, nhưng bọn họ, lại mất hết ý thức.
Cô mở cửa xe, tháo dây an toàn ra cho hai người, sau đó đỡ hai người xuống xe.
Cha mẹ Điền nghe theo, bởi vì trên người Điền Mật có khí tức tang thi vương, áp chế không cho bọn họ làm xằng bậy.
“0051, sau khi bọn họ thăng cấp rồi có thể lấy lại ý thức không?”
“Kí chủ, thế giới này quả thực không giống thế giới trước, tang thi thế giới này có thể thăng cấp, nhưng không thể lấy lại ý thức của bản thân, vẫn chỉ là một cái xác không hồn.”
Điền Mật có chút mất mác, nhìn cha mẹ Điền ngoan ngoãn đứng một bên, suy nghĩ, cảm thấy nên để bọn họ ngủ yên thì hơn.
Cô định đi tìm đồ đào đất, đào hai cái lỗ trong vườn biệt thự, sau đó chôn cất cha mẹ Điền.
Cha mẹ Điền đang ngoan ngoãn bỗng nhiên gào thét, Điền Mật kinh ngạc một phen.
Điền Mật xoay người, vừa hay nhìn thấy Lâm Phi đứng cách đó không xa, vẻ mặt Lâm Phi khiếp sợ nhìn bọn họ.
Cha mẹ Điền di chuyển, muốn lao tới chỗ Lâm Phi, Điền Mật dùng khí thế tang thi vương áp chế, cha mẹ Điền không dám bước tiếp, nhưng trong miệng vẫn gào thét như cũ.
“Đây là cha mẹ tôi, anh có thể đào một cái mộ giúp tôi không? Tôi muốn trôn cất bọn họ.” Điền Mật nhìn Lâm Phi nói, trong mắt chứa ý cầu xin.
Lâm Phi sững sốt một hồi, sau đó gật đầu, đi tìm dụng cụ.
Đào hố xong, Điền Mật giơ tay ra, nhẹ nhàng đặt trên huyệt thái dương của cha mẹ Điền, sau đó phá hủy đầu hai người, cha mẹ Điền ngã xuống đất, chính thức biến thành thi thể.
/149
|