Điền Mật vừa tiếp thu nội dung truyện cùng ký ức, đã vô cùng khiếp sợ.
0051, quả thực ngươi cho ta đến vào khoảng thời gian cực kỳ tốt, hiện tại nam chủ và nữ chủ còn chưa quen biết nhau. Thế nhưng, bây giờ thân phận của ta là cái gì! Ngươi nói cho ta biết!
Cháu gái của nam chủ, Ông trời ơi! Ngươi bảo ta làm thế nào để công lược đây?
''Kí chủ, việc này, người và nam chủ cũng không phải là ruột thịt mà ~~''
''Chú nuôi cũng là chú nha!''
''Kí chủ! ta tin tưởng ngươi! Kí chủ nỗ lực lên nha!'' sau khi 0051 nói xong, bắt đầu giả chết, mặc kệ Điền Mật dùng cách gì gọi nó, nó cũng không trả lời.
Cuối cùng, Điền Mật chỉ có thể hậm hực đi ngủ.
Hiện tại kí thể mới mười bảy tuổi, là học sinh lớp mười một.
Như đã nói, nam chủ là chú nuôi của kí thể.
Hai mươi năm trước, bà nội kế của Điền Mật dẫn theo nam chủ Quý Quân Ngôn mới bảy tuổi gả vào Điền gia.
Điền gia chỉ có một người con trai, ông nội Điền Mật mặc dù thích bà nội kế, nhưng vẫn nghĩ cho cha Điền Mật, nên không sinh thêm con.
Tiếc rằng, khi Điền Mật ba tuổi, ba mẹ Điền đi hưởng tuần trăng mật lần nữa, thì không may gặp phải tai nạn máy bay.
Lúc đó ông nội Điền Mật muốn sinh thêm con nối dòng thì cũng không thể được nữa.
Quý Quân Ngôn lớn hơn Điền Mật mười một tuổi, trong cốt truyện, lợi thế lớn nhất của Điền Mật chính là Quý Quân Ngôn rất thích cô cháu gái này. Đối xử với cô không khác gì con gái ruột, ngay cả sau đó nam chủ kết hôn với nữ chủ, Điền Mật vẫn đặc biệt quan trọng.
Đây là một câu chuyện về tình yêu và hôn nhân, ban đầu Quý Quân Ngôn không có ý định kết hôn, nhưng đến ba mươi tuổi vẫn bị bà nội kế của Điền Mật thúc dục chuyện cưới xin. Còn không ngừng sắp xếp xem mặt hẹn hò cho hắn.
Nữ chủ Tôn Ngọc là gái ế hơn ba mươi tuổi, hoàn cảnh gia đình khá bình thường, dáng dấp không tệ, chỉ là trước kia không may, hẹn hò yêu đương tám năm trời, kết quả thất bại bởi tiểu tam. Cuối cùng cũng phải chấp nhận đi xem mắt.
Trong một lần Tôn Ngọc đi xem mắt, đã gặp Quý Quân Ngôn. Quý Quân Ngôn không thích tham gia những cuộc hẹn hò xem mặt như vậy, nên chỉ ngồi nói qua loa cho xong.
Đối tượng xem mắt của Tôn Ngọc yêu cầu sống chung trước khi kết hôn, Tôn Ngọc chấp nhận. Vì vậy, đối tượng hẹn hò của cô nói cô là gái già còn trinh, Tôn Ngọc tức giận, hất ly cà phê của mình vào mặt đối tượng của cô.
Quý Quân Ngôn cảm thấy Tôn Ngọc cũng giống hắn, vì vậy hắn đã đề nghị kết hôn cùng cô.
Trong lúc kích động Tôn Ngọc đã đồng ý, đến lúc phản ứng kịp thì hai người đã lấy xong giấy đăng ký kết hôn rồi.
Sau khi kết hôn tình cảm của hai người có nhiều lúc thăng trầm, đủ các loại tình huống, cuối cùng yêu nhau, HE.
Nơi này kí thể Điền Mật cũng không phát sinh chuyện gì lớn, cô cùng lắm được coi là một nhân vật quan trọng trong lòng nam chính.
Trong cốt truyện, Điền Mật là một cô cháu gái nhỏ yếu đuối, từ nhỏ rất ỷ lại vào Quý Quân Ngôn.
Sau đó, cô yêu Quý Quân Ngôn, nhưng không dám bày tỏ, chỉ âm thầm dõi theo Quý Quân Ngôn, cố gắng trở thành một cô cháu gái ngoan.
Cuối cùng, cô được gả cho một người đàn ông môn đăng hộ đối do gia đình lựa chọn, hai người cũng không yêu thương đối phương, cả đời tôn trọng nhau như khách.
Tâm nguyện của kí thể là, hy vọng có thể ở bên cạnh Quý Quân Ngôn, cho dù chỉ là một ngày cũng được.
Điền Mật tỏ ý, kí thể, ngươi yên tâm, miễn là ta có thể thành công công lược nam chủ.
''Điền Điền, tỉnh dậy đi, muộn giờ đến trường rồi!'' Giọng nói của một người đàn ông, trầm thấp mang theo cưng chiều, cực kỳ dễ nghe.
Điền Mật mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông vô cùng anh tuấn. Khoảng cách giữa hai người rất gần, hai tay của hắn vẫn còn đang giữ khuôn mặt cô.
Thấy cô tỉnh, hắn nhìn cô cười cười, sau đó đưa tay kéo cô ngồi dậy: ''Nhóc con lười biếng, dậy đi, buổi tối nhắc cháu đi ngủ sớm, cháu hết lần này đến lần khác đều không nghe.''
Điền Mật chớp chớp mi mắt, cố gắng để cho bản thân tỉnh táo một chút, nhìn người đàn ông trước mặt, rồi nhào vào lòng của hắn: ''Chú à ~ cháu còn muốn ngủ tiếp ~'' không sai, người đàn ông trước mặt chính là nam chủ tiếng tăm lừng lẫy của chúng ta Quý Quân Ngôn.
Trong thấy dáng vẻ mềm mại ngọt ngào của Điền Mật, Quý Quân Ngôn cảm giác trái tim mình mềm nhũn. Buồn cười lắc đầu, nếu để người ngoài nhìn thấy vị chủ tịch tập đoàn An Dương luôn lạnh lùng lại có thể dịu dàng đến vậy, nhất định sẽ không tin vào con mắt của mình.
Từ khi Quý Quân Ngôn lên đại học, đã dọn ra ở riêng.
Một năm trước, Điền Mật không muốn ở trong ký túc xá của trường, lại ngại nhà cách trường khá xa, bèn tới nhà Quý Quân Ngôn sống.
Quý Quân Ngôn từ nhỏ đã rất cưng chiều cô, dĩ nhiên là để cô tùy ý.
Tập đoàn An Dương là sản nghiệp của Điền gia, ba Điền qua đời, về sau sản nghiệp Điền gia dĩ nhiên thuộc về Điền Mật, về điểm này, ông nội Điền Mật đã nói qua.
Quý Quân Ngôn là người tài giỏi, hắn sớm có khả năng tự mở công ty, nhưng ông nội Điền muốn hắn ở lại trông coi tập đoàn An Dương cho đến khi Điền Mật có khả năng kế thừa tập đoàn.
Theo lý mà nói, hắn cùng Điền Mật không có quan hệ huyết thống, không cần phải tốt như vậy.
Nhưng hắn cũng rất thích Điền Mật, cô nhóc từ nhỏ đã dính lấy hắn, luôn đi theo sau hắn gọi hắn là chú.
Trong cốt truyện, cuối cùng Điền Mật cũng chia một nửa cổ phần của tập đoàn An Dương cho Quý Quân Ngôn.
''0051, độ hảo cảm của nam chủ hiện tại là bao nhiêu?''
''Kí chủ, độ hảo cảm của nam chủ là 85 điểm.''
''Cao như vậy sao?''
''Kí chủ, vì nam chủ coi người như con gái hắn vậy đó ~'' Mặc dù sau khi nói ra lời này, 0051 rất sợ Điền Mật sẽ tức giận, thế nhưng nó vẫn phải nói cho Điền Mật biết, vì sợ cô muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, mà làm việc bốc đồng.
''Cho nên ta muốn hỏi ngươi! Như vậy thì làm sao ta công lược được nam chủ! Ngươi cho ta thân phận như vậy! Ngươi có bản lãnh thì đến công lược cho ta xem!'' Quả nhiên, Điền Mật vừa nghe nam chủ coi mình như con gái, cũng có chút bực mình. Như vậy muốn mình công lược thế nào đây! Nếu như được đổi thân phận khác thì tốt!
''Kí chủ, nếu như đổi một thân phận khác, lấy tính cách của nam chủ, nói không chừng, ngay cả cơ hội công lược người cũng không có.'' 0051 tiếp tục khuyên nhủ Điền Mật.
Điền Mật không để ý đến 0051 nữa, quyết định đi một bước nhìn một bước.
Điền Mật nằm trong lòng Quý Quân Ngôn nhắm mắt ngủ tiếp, Quý Quân Ngôn thấy cô tiếp tục ngủ, không còn cách nào, đành ôm cô vào nhà vệ sinh.
Quý Quân Ngôn vừa đứng dậy, Điền Mật lập tức mở mắt, theo phản xả ôm lấy cổ Quý Quân Ngôn nói: ''Chú.''
Quý Quân Ngôn bế Điền Mật vào toilet, sau đó thả cô đứng ngay ngắn trên nên nhà, đưa tay xoa xoa tóc cô: ''Ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt, chú để đồng phục của cháu ở trên giường, lát nữa mặc vào. Sau đó ra ăn sáng, nghe chưa?''
Nhìn Điền Mật ngoan ngoãn gật đầu, Quý Quân Ngôn hài lòng cười cười, sau đó hôn lên trán Điền Mật, rồi xoay người bước ra khỏi toilet.
Điền Mật quay lại nhìn mình trong gương. Trong khoảnh khắc, đến cô cũng không nhận ra chính mình rồi.
Bởi vì cô thêm điểm tích phân vào hình dáng và làn da, cho nên hình dáng và làn da của cô dĩ nhiên là tốt hơn không ít.
Cơ thể của kí thể khá tốt, khuôn mặt xinh đẹp giống như búp bê, đôi mắt to, khi chăm chú nhìn sẽ khiến ngươi ta cảm thấy vô cùng đáng yêu. Cũng vì cô mới mười bảy tuổi, nên trên khuôn mặt vẫn còn có chút non nớt, nhưng vóc người thì lại không tệ, chỗ nên có đều có. Da cô trắng mịn, giống như chỉ cần véo nhẹ một cái là có thể bóp ra nước, nhưng không tạo cho người ta cảm giác nhợt nhạt.
0051, quả thực ngươi cho ta đến vào khoảng thời gian cực kỳ tốt, hiện tại nam chủ và nữ chủ còn chưa quen biết nhau. Thế nhưng, bây giờ thân phận của ta là cái gì! Ngươi nói cho ta biết!
Cháu gái của nam chủ, Ông trời ơi! Ngươi bảo ta làm thế nào để công lược đây?
''Kí chủ, việc này, người và nam chủ cũng không phải là ruột thịt mà ~~''
''Chú nuôi cũng là chú nha!''
''Kí chủ! ta tin tưởng ngươi! Kí chủ nỗ lực lên nha!'' sau khi 0051 nói xong, bắt đầu giả chết, mặc kệ Điền Mật dùng cách gì gọi nó, nó cũng không trả lời.
Cuối cùng, Điền Mật chỉ có thể hậm hực đi ngủ.
Hiện tại kí thể mới mười bảy tuổi, là học sinh lớp mười một.
Như đã nói, nam chủ là chú nuôi của kí thể.
Hai mươi năm trước, bà nội kế của Điền Mật dẫn theo nam chủ Quý Quân Ngôn mới bảy tuổi gả vào Điền gia.
Điền gia chỉ có một người con trai, ông nội Điền Mật mặc dù thích bà nội kế, nhưng vẫn nghĩ cho cha Điền Mật, nên không sinh thêm con.
Tiếc rằng, khi Điền Mật ba tuổi, ba mẹ Điền đi hưởng tuần trăng mật lần nữa, thì không may gặp phải tai nạn máy bay.
Lúc đó ông nội Điền Mật muốn sinh thêm con nối dòng thì cũng không thể được nữa.
Quý Quân Ngôn lớn hơn Điền Mật mười một tuổi, trong cốt truyện, lợi thế lớn nhất của Điền Mật chính là Quý Quân Ngôn rất thích cô cháu gái này. Đối xử với cô không khác gì con gái ruột, ngay cả sau đó nam chủ kết hôn với nữ chủ, Điền Mật vẫn đặc biệt quan trọng.
Đây là một câu chuyện về tình yêu và hôn nhân, ban đầu Quý Quân Ngôn không có ý định kết hôn, nhưng đến ba mươi tuổi vẫn bị bà nội kế của Điền Mật thúc dục chuyện cưới xin. Còn không ngừng sắp xếp xem mặt hẹn hò cho hắn.
Nữ chủ Tôn Ngọc là gái ế hơn ba mươi tuổi, hoàn cảnh gia đình khá bình thường, dáng dấp không tệ, chỉ là trước kia không may, hẹn hò yêu đương tám năm trời, kết quả thất bại bởi tiểu tam. Cuối cùng cũng phải chấp nhận đi xem mắt.
Trong một lần Tôn Ngọc đi xem mắt, đã gặp Quý Quân Ngôn. Quý Quân Ngôn không thích tham gia những cuộc hẹn hò xem mặt như vậy, nên chỉ ngồi nói qua loa cho xong.
Đối tượng xem mắt của Tôn Ngọc yêu cầu sống chung trước khi kết hôn, Tôn Ngọc chấp nhận. Vì vậy, đối tượng hẹn hò của cô nói cô là gái già còn trinh, Tôn Ngọc tức giận, hất ly cà phê của mình vào mặt đối tượng của cô.
Quý Quân Ngôn cảm thấy Tôn Ngọc cũng giống hắn, vì vậy hắn đã đề nghị kết hôn cùng cô.
Trong lúc kích động Tôn Ngọc đã đồng ý, đến lúc phản ứng kịp thì hai người đã lấy xong giấy đăng ký kết hôn rồi.
Sau khi kết hôn tình cảm của hai người có nhiều lúc thăng trầm, đủ các loại tình huống, cuối cùng yêu nhau, HE.
Nơi này kí thể Điền Mật cũng không phát sinh chuyện gì lớn, cô cùng lắm được coi là một nhân vật quan trọng trong lòng nam chính.
Trong cốt truyện, Điền Mật là một cô cháu gái nhỏ yếu đuối, từ nhỏ rất ỷ lại vào Quý Quân Ngôn.
Sau đó, cô yêu Quý Quân Ngôn, nhưng không dám bày tỏ, chỉ âm thầm dõi theo Quý Quân Ngôn, cố gắng trở thành một cô cháu gái ngoan.
Cuối cùng, cô được gả cho một người đàn ông môn đăng hộ đối do gia đình lựa chọn, hai người cũng không yêu thương đối phương, cả đời tôn trọng nhau như khách.
Tâm nguyện của kí thể là, hy vọng có thể ở bên cạnh Quý Quân Ngôn, cho dù chỉ là một ngày cũng được.
Điền Mật tỏ ý, kí thể, ngươi yên tâm, miễn là ta có thể thành công công lược nam chủ.
''Điền Điền, tỉnh dậy đi, muộn giờ đến trường rồi!'' Giọng nói của một người đàn ông, trầm thấp mang theo cưng chiều, cực kỳ dễ nghe.
Điền Mật mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông vô cùng anh tuấn. Khoảng cách giữa hai người rất gần, hai tay của hắn vẫn còn đang giữ khuôn mặt cô.
Thấy cô tỉnh, hắn nhìn cô cười cười, sau đó đưa tay kéo cô ngồi dậy: ''Nhóc con lười biếng, dậy đi, buổi tối nhắc cháu đi ngủ sớm, cháu hết lần này đến lần khác đều không nghe.''
Điền Mật chớp chớp mi mắt, cố gắng để cho bản thân tỉnh táo một chút, nhìn người đàn ông trước mặt, rồi nhào vào lòng của hắn: ''Chú à ~ cháu còn muốn ngủ tiếp ~'' không sai, người đàn ông trước mặt chính là nam chủ tiếng tăm lừng lẫy của chúng ta Quý Quân Ngôn.
Trong thấy dáng vẻ mềm mại ngọt ngào của Điền Mật, Quý Quân Ngôn cảm giác trái tim mình mềm nhũn. Buồn cười lắc đầu, nếu để người ngoài nhìn thấy vị chủ tịch tập đoàn An Dương luôn lạnh lùng lại có thể dịu dàng đến vậy, nhất định sẽ không tin vào con mắt của mình.
Từ khi Quý Quân Ngôn lên đại học, đã dọn ra ở riêng.
Một năm trước, Điền Mật không muốn ở trong ký túc xá của trường, lại ngại nhà cách trường khá xa, bèn tới nhà Quý Quân Ngôn sống.
Quý Quân Ngôn từ nhỏ đã rất cưng chiều cô, dĩ nhiên là để cô tùy ý.
Tập đoàn An Dương là sản nghiệp của Điền gia, ba Điền qua đời, về sau sản nghiệp Điền gia dĩ nhiên thuộc về Điền Mật, về điểm này, ông nội Điền Mật đã nói qua.
Quý Quân Ngôn là người tài giỏi, hắn sớm có khả năng tự mở công ty, nhưng ông nội Điền muốn hắn ở lại trông coi tập đoàn An Dương cho đến khi Điền Mật có khả năng kế thừa tập đoàn.
Theo lý mà nói, hắn cùng Điền Mật không có quan hệ huyết thống, không cần phải tốt như vậy.
Nhưng hắn cũng rất thích Điền Mật, cô nhóc từ nhỏ đã dính lấy hắn, luôn đi theo sau hắn gọi hắn là chú.
Trong cốt truyện, cuối cùng Điền Mật cũng chia một nửa cổ phần của tập đoàn An Dương cho Quý Quân Ngôn.
''0051, độ hảo cảm của nam chủ hiện tại là bao nhiêu?''
''Kí chủ, độ hảo cảm của nam chủ là 85 điểm.''
''Cao như vậy sao?''
''Kí chủ, vì nam chủ coi người như con gái hắn vậy đó ~'' Mặc dù sau khi nói ra lời này, 0051 rất sợ Điền Mật sẽ tức giận, thế nhưng nó vẫn phải nói cho Điền Mật biết, vì sợ cô muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, mà làm việc bốc đồng.
''Cho nên ta muốn hỏi ngươi! Như vậy thì làm sao ta công lược được nam chủ! Ngươi cho ta thân phận như vậy! Ngươi có bản lãnh thì đến công lược cho ta xem!'' Quả nhiên, Điền Mật vừa nghe nam chủ coi mình như con gái, cũng có chút bực mình. Như vậy muốn mình công lược thế nào đây! Nếu như được đổi thân phận khác thì tốt!
''Kí chủ, nếu như đổi một thân phận khác, lấy tính cách của nam chủ, nói không chừng, ngay cả cơ hội công lược người cũng không có.'' 0051 tiếp tục khuyên nhủ Điền Mật.
Điền Mật không để ý đến 0051 nữa, quyết định đi một bước nhìn một bước.
Điền Mật nằm trong lòng Quý Quân Ngôn nhắm mắt ngủ tiếp, Quý Quân Ngôn thấy cô tiếp tục ngủ, không còn cách nào, đành ôm cô vào nhà vệ sinh.
Quý Quân Ngôn vừa đứng dậy, Điền Mật lập tức mở mắt, theo phản xả ôm lấy cổ Quý Quân Ngôn nói: ''Chú.''
Quý Quân Ngôn bế Điền Mật vào toilet, sau đó thả cô đứng ngay ngắn trên nên nhà, đưa tay xoa xoa tóc cô: ''Ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt, chú để đồng phục của cháu ở trên giường, lát nữa mặc vào. Sau đó ra ăn sáng, nghe chưa?''
Nhìn Điền Mật ngoan ngoãn gật đầu, Quý Quân Ngôn hài lòng cười cười, sau đó hôn lên trán Điền Mật, rồi xoay người bước ra khỏi toilet.
Điền Mật quay lại nhìn mình trong gương. Trong khoảnh khắc, đến cô cũng không nhận ra chính mình rồi.
Bởi vì cô thêm điểm tích phân vào hình dáng và làn da, cho nên hình dáng và làn da của cô dĩ nhiên là tốt hơn không ít.
Cơ thể của kí thể khá tốt, khuôn mặt xinh đẹp giống như búp bê, đôi mắt to, khi chăm chú nhìn sẽ khiến ngươi ta cảm thấy vô cùng đáng yêu. Cũng vì cô mới mười bảy tuổi, nên trên khuôn mặt vẫn còn có chút non nớt, nhưng vóc người thì lại không tệ, chỗ nên có đều có. Da cô trắng mịn, giống như chỉ cần véo nhẹ một cái là có thể bóp ra nước, nhưng không tạo cho người ta cảm giác nhợt nhạt.
/149
|