Điền Mật bị đau mà tỉnh, chưa kịp tiếp thu tình tiết truyện và trí nhớ, thì một vật gì đó đập vào bả vai nàng. Nàng đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng dòng, hận không thể ngất đi.
Nàng có cảm giác hai tay bị tách ra cột vào cái cọc, chân cũng bị cột lại.
Nàng cố gắng mở mắt, mồ hơi hơi cản tầm mắt nàng, sau chảy vào trong mắt, khiến nàng đau đớn.
“Huyết Sát, ngươi cũng có ngày hôm nay, không phải ngươi rất oai phong sao! Cực kì xem thường ta sao?” Điền Mật bị người kia mạnh mẽ nắm lấy cằm, ép nằng nghiêng mặt, kéo lên.
Điền Mật cố hết sức để nhìn rõ mặt người nọ, một khuôn mặt cực kì tinh xảo, nữ tử xinh đẹp mặc váy gấm hồng.
Chẳng qua khuôn mặt nàng ta vặn vẹo, hủy hoại nét đẹp của nàng ta.
Nàng một tay nắm cằm Điền Mật, một tay giơ roi, nói như vậy nữ tử trước mặt vừa mới đánh nàng.
Trong lòng nảy sinh tức giận, đó là tâm trạng của kí thể, hiện tại nàng không có trí nhớ, chỉ có thể nghe theo kí thể, tùy cơ ứng biến.
Vì thế nàng kéo khóe môi, lạnh lùng cười: “Hiện giờ, ta vẫn khinh thường ngươi!” Giọng nói của nàng rất khàn, cực kì yếu ớt, nhưng ánh mắt sắc bén, ẩn chứa lãnh ý, giống như có thể giết người.
Nữ tử váy gấm trợn mắt, đồng tử co rụt, trong lòng đã sớm có thói quen sợ hãi.
Sau đó lấy lại can đảm, nhìn tình trạng của Điền Mật bây giờ, cong môi cười đắc ý: “Khinh thường ta cũng không sao cả, hiện tại ngươi còn chẳng phải là tù nhân của ta hay sao!”
Nàng nhìn gương mặt xinh đẹp của Điền Mật, so với nàng còn đẹp hơn nhiều, khuôn mặt khiến nàng ghen tị mười hai năm liền. Nàng khẽ cắn môi, lấy chủy thủ ra, để trên khuôn mặt Điền Mật, chuẩn bị vạch xuống một đường.
Chưa đợi nàng thực hiện ý định, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân.
Một nam tử khôi ngô đi vào, chắp tay với nữ tử váy gấm, nói: “Ám sát cô nương, giáo chủ muốn gặp cô!”
Tay ám sát dừng lại, nhìn Điền Mật yếu ớt giống như sắp chết tới nơi, buông chủy thủ trong tay ra, xoay người rời đi.
Bên trong chỉ còn một mình Điền Mật, Điền Mật chậm rãi hô hấp, gọi 0051, truyền trí nhớ cùng nội dung truyện cho nàng.
Đây là một giang hồ văn, nam chủ Úy Trì Vô Tâm tuyệt tình yêu sức mạnh thích nghịch thiên, giáo chủ của huyết giáo Tà giáo.
Nữ chủ Bạch Dương, là một siêu cấp lương thiện hay gọi là Mary Sue, đồ đệ của y tiên, y thuật cao cường.
Sau khi học xong, liền lén trốn ra khỏi y cốc, một lòng muốn hành y cứu thế.
Bởi vì quầng sáng của nữ chủ quá cường đại, dọc đường đi lại có nam phụ võ lâm minh chủ Tư Mã Tình Không bảo vệ, cho nên không có bất kì thương tổn gì.
Lần đó giang hồ đồng tâm hợp sức, muốn truy bắt tà giáo. Nữ chủ cũng ở trong đó, nhưng mà nếu như tà giáo dễ dàng bị vây bắt như vậy, đã không còn gọi là tà giáo. Mặc dù tà giáo có người thương vong, nhưng đều là giáo chúng bên ngoài. Người trọng yếu trong giáo trái lại không hề tổn thất.
Về sau Úy Trì Vô Tâm cải trang, gặp Bạch Dương. Tâm tính Bạch Dương lương thiện, hết sức nhiệt tình. Úy Trì Vô Tâm dần dần bị Bạch Dương bắt làm tù binh trái tim. Thấy Bạch Dương cũng có ý với mình, Úy Trì Vô Tâm liền mang Bạch Dương về huyết giáo, cho Bạch Dương biết thân phận thật của mình. Bạch Dương không chấp nhận được, ba bốn lần muốn chạy trốn, nhưng đều không thành công. Úy Trì Vô Tâm rất tức giận, mặc dù tính hắn không khát máu, nhưng cũng không tốt đẹp gì, vì thế, hắn cùng Bạch Dương bắt đầu một phen ngược luyến.
Về sau, Tư Mã Tình Không vì cứu Bạch Dương, hắn triệu tập nhân sĩ chính nghĩa trên giang hồ, tấn công huyết giáo. Lần này, huyết giáo tổn thương nghiêm trọng, thất sát chủ bị giết phân nửa, ngay cả Úy Trì Vô Tâm cũng bị thương không nhẹ. Cuối cùng không thể động phòng, mang theo giáo chúng chạy trốn.
Sở dĩ Tư Mã Tình Không có thể gây tổn thương cho Úy Trì Vô Tâm, vì muội muội thất lạc nhiều năm của hắn, muội muội cùng mẹ khác cha. Chính là thất sát thủ của huyết giáo, Điền Mật.
Từ lúc năm tuổi Điền Mật đã bước vào huyết giáo, được bồi dưỡng thành huyết sát thủ. Yêu cầu phải một lòng phò trợ giáo chủ, khi cần thiết, thì trả giá bằng sinh mệnh.
Tư chất của nàng vô cùng tốt, có thể chịu khổ, rất nhanh đã có thể bộc lộ tài năng trong đám trẻ. Cho dù là nhiệm vụ khó đến bao nhiêu nàng cũng hoàn thành được, nàng thành công trở thành người đứng đầu trong thất sát.
Tính tình nàng lạnh lùng, trong lòng chỉ nhớ rõ, nàng tên là Điền Mật, nàng có một ca ca, lòng bàn tay có ba nốt ruồi son.
Sau khi nàng trở thành sát thủ, việc đầu tiên nàng làm chính là hỏi thăm tin tức ca ca.
Trời không phụ lòng người, rốt cuộc nàng cũng tìm được ca ca của mình. Nhưng khiến nàng không thể ngờ được, ca ca của nàng lại là võ lâm minh chủ Tư Mã Tinh Không.
Nàng là người của huyết giáo, nàng hiểu rất rõ chính tà không cùng tồn tại. Sau nhiều lần suy nghĩ, ý nghĩ nhận người thân đã vượt qua tất cả.
Nàng tìm được Tư Mã Tinh Không, Tư Mã Tinh Không không ngờ muội muội thất lạc mười hai năm của hắn đột ngột xuất hiện, không phải ai khác, mà là sát thủ đứng đầu thất sát của huyết giáo.
Tuy rằng hắn có chút nghi ngờ, nhưng trên người Điền Mật có vết sẹo, là ngày xưa hắn không cẩn thận làm nàng bị thương, lúc ấy vì không muốn bị mẫu thân trách mắng, hắn yêu cầu Điền Mật không được nói cho ai biết.
Cho nên, vết sẹo kia, chỉ có hắn và Điền Mật biết.
Kinh ngạc một phen, cuối cùng vẫn nhận thân với Điền Mật, Tư Mã Tinh Không cực kì vui mừng.
Bởi vì thời điểm Bạch Dương bị Úy Trì Vô Tâm mang đi, hắn rất khổ sở nhưng không có cách bắt huyết giáo.
Điền Mật là muội muội hắn, như vậy tiện hơn rất nhiều.
Vì thế, Tư Mã Tinh Không yêu cầu Điền Mật nội ứng ngoại hợp, chỉ cần hắn đi vào được huyết giáo, sẽ có biện pháp tiêu diệt huyết giáo.
Tất nhiên Điền Mật sẽ không đồng ý, nếu như huyết giáo không quan trọng với nàng, nàng hoàn toàn không quan tâm huyết giáo có tồn tại hay không.
Nhưng mà huyết giáo lại rất quan trọng với nàng, nơi đó có một người, từ lúc nàng sáu tuổi, đã ở trong lòng nàng, Úy Trì Vô Tâm.
Tư Mã Tinh Không nói đạo lý với nàng một hồi, lại bảo đảm sẽ không làm tổn thương Úy Trì Vô Tâm, chỉ dẫn Bạch Dương đi, đánh huyết giáo, để cho huyết giáo không còn cường đại, không còn nguy hại võ lâm nữa mà thôi.
Sau đó hắn sẽ để nàng đi, nàng không cần phải sống những ngày tháng đánh đánh giết giết, thật ra nàng cũng không chán ghét loại chuyện này, có điều nàng không phải người huyết giáo, nàng chỉ hy vọng có được sự yên lặng.
Cho nên, lời nói của Tư Mã Tinh Không, quá mức hấp dẫn nàng.
Nếu những người khác nói lời này, Điền Mật tuyệt đối sẽ không tin, nhưng Tư Mã Tinh Không là ca ca nàng, người thân duy nhất của nàng, sao nàng có thể không tin hắn.
Vì thế, nàng đồng ý với hắn, nàng làm theo yêu cầu của Tư Mã Tinh Không, hạ thuốc Úy Trì Vô Tâm, để hắn không thể sử dụng quá năm thành công lực. Nhưng trên thực tế là, Tư Mã Tinh Không biết Úy Trì Vô Tâm rất lợi hại, cho nên thuốc hắn đưa cho Điền Mật, phân lượng có chút nặng, khiến Úy Trì Vô Tâm đại thương nguyên khí.
Sau đó Tư Mã Tinh Không thành công giải thoát Bạch Dương, còn với Điền Mật, hắn không quan tâm.
Mà hành động phản bội của Điền Mật bị phát hiện, Úy Trì Vô Tâm giam nàng trong địa lao, để nàng bị hành hạ.
Nàng có cảm giác hai tay bị tách ra cột vào cái cọc, chân cũng bị cột lại.
Nàng cố gắng mở mắt, mồ hơi hơi cản tầm mắt nàng, sau chảy vào trong mắt, khiến nàng đau đớn.
“Huyết Sát, ngươi cũng có ngày hôm nay, không phải ngươi rất oai phong sao! Cực kì xem thường ta sao?” Điền Mật bị người kia mạnh mẽ nắm lấy cằm, ép nằng nghiêng mặt, kéo lên.
Điền Mật cố hết sức để nhìn rõ mặt người nọ, một khuôn mặt cực kì tinh xảo, nữ tử xinh đẹp mặc váy gấm hồng.
Chẳng qua khuôn mặt nàng ta vặn vẹo, hủy hoại nét đẹp của nàng ta.
Nàng một tay nắm cằm Điền Mật, một tay giơ roi, nói như vậy nữ tử trước mặt vừa mới đánh nàng.
Trong lòng nảy sinh tức giận, đó là tâm trạng của kí thể, hiện tại nàng không có trí nhớ, chỉ có thể nghe theo kí thể, tùy cơ ứng biến.
Vì thế nàng kéo khóe môi, lạnh lùng cười: “Hiện giờ, ta vẫn khinh thường ngươi!” Giọng nói của nàng rất khàn, cực kì yếu ớt, nhưng ánh mắt sắc bén, ẩn chứa lãnh ý, giống như có thể giết người.
Nữ tử váy gấm trợn mắt, đồng tử co rụt, trong lòng đã sớm có thói quen sợ hãi.
Sau đó lấy lại can đảm, nhìn tình trạng của Điền Mật bây giờ, cong môi cười đắc ý: “Khinh thường ta cũng không sao cả, hiện tại ngươi còn chẳng phải là tù nhân của ta hay sao!”
Nàng nhìn gương mặt xinh đẹp của Điền Mật, so với nàng còn đẹp hơn nhiều, khuôn mặt khiến nàng ghen tị mười hai năm liền. Nàng khẽ cắn môi, lấy chủy thủ ra, để trên khuôn mặt Điền Mật, chuẩn bị vạch xuống một đường.
Chưa đợi nàng thực hiện ý định, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân.
Một nam tử khôi ngô đi vào, chắp tay với nữ tử váy gấm, nói: “Ám sát cô nương, giáo chủ muốn gặp cô!”
Tay ám sát dừng lại, nhìn Điền Mật yếu ớt giống như sắp chết tới nơi, buông chủy thủ trong tay ra, xoay người rời đi.
Bên trong chỉ còn một mình Điền Mật, Điền Mật chậm rãi hô hấp, gọi 0051, truyền trí nhớ cùng nội dung truyện cho nàng.
Đây là một giang hồ văn, nam chủ Úy Trì Vô Tâm tuyệt tình yêu sức mạnh thích nghịch thiên, giáo chủ của huyết giáo Tà giáo.
Nữ chủ Bạch Dương, là một siêu cấp lương thiện hay gọi là Mary Sue, đồ đệ của y tiên, y thuật cao cường.
Sau khi học xong, liền lén trốn ra khỏi y cốc, một lòng muốn hành y cứu thế.
Bởi vì quầng sáng của nữ chủ quá cường đại, dọc đường đi lại có nam phụ võ lâm minh chủ Tư Mã Tình Không bảo vệ, cho nên không có bất kì thương tổn gì.
Lần đó giang hồ đồng tâm hợp sức, muốn truy bắt tà giáo. Nữ chủ cũng ở trong đó, nhưng mà nếu như tà giáo dễ dàng bị vây bắt như vậy, đã không còn gọi là tà giáo. Mặc dù tà giáo có người thương vong, nhưng đều là giáo chúng bên ngoài. Người trọng yếu trong giáo trái lại không hề tổn thất.
Về sau Úy Trì Vô Tâm cải trang, gặp Bạch Dương. Tâm tính Bạch Dương lương thiện, hết sức nhiệt tình. Úy Trì Vô Tâm dần dần bị Bạch Dương bắt làm tù binh trái tim. Thấy Bạch Dương cũng có ý với mình, Úy Trì Vô Tâm liền mang Bạch Dương về huyết giáo, cho Bạch Dương biết thân phận thật của mình. Bạch Dương không chấp nhận được, ba bốn lần muốn chạy trốn, nhưng đều không thành công. Úy Trì Vô Tâm rất tức giận, mặc dù tính hắn không khát máu, nhưng cũng không tốt đẹp gì, vì thế, hắn cùng Bạch Dương bắt đầu một phen ngược luyến.
Về sau, Tư Mã Tình Không vì cứu Bạch Dương, hắn triệu tập nhân sĩ chính nghĩa trên giang hồ, tấn công huyết giáo. Lần này, huyết giáo tổn thương nghiêm trọng, thất sát chủ bị giết phân nửa, ngay cả Úy Trì Vô Tâm cũng bị thương không nhẹ. Cuối cùng không thể động phòng, mang theo giáo chúng chạy trốn.
Sở dĩ Tư Mã Tình Không có thể gây tổn thương cho Úy Trì Vô Tâm, vì muội muội thất lạc nhiều năm của hắn, muội muội cùng mẹ khác cha. Chính là thất sát thủ của huyết giáo, Điền Mật.
Từ lúc năm tuổi Điền Mật đã bước vào huyết giáo, được bồi dưỡng thành huyết sát thủ. Yêu cầu phải một lòng phò trợ giáo chủ, khi cần thiết, thì trả giá bằng sinh mệnh.
Tư chất của nàng vô cùng tốt, có thể chịu khổ, rất nhanh đã có thể bộc lộ tài năng trong đám trẻ. Cho dù là nhiệm vụ khó đến bao nhiêu nàng cũng hoàn thành được, nàng thành công trở thành người đứng đầu trong thất sát.
Tính tình nàng lạnh lùng, trong lòng chỉ nhớ rõ, nàng tên là Điền Mật, nàng có một ca ca, lòng bàn tay có ba nốt ruồi son.
Sau khi nàng trở thành sát thủ, việc đầu tiên nàng làm chính là hỏi thăm tin tức ca ca.
Trời không phụ lòng người, rốt cuộc nàng cũng tìm được ca ca của mình. Nhưng khiến nàng không thể ngờ được, ca ca của nàng lại là võ lâm minh chủ Tư Mã Tinh Không.
Nàng là người của huyết giáo, nàng hiểu rất rõ chính tà không cùng tồn tại. Sau nhiều lần suy nghĩ, ý nghĩ nhận người thân đã vượt qua tất cả.
Nàng tìm được Tư Mã Tinh Không, Tư Mã Tinh Không không ngờ muội muội thất lạc mười hai năm của hắn đột ngột xuất hiện, không phải ai khác, mà là sát thủ đứng đầu thất sát của huyết giáo.
Tuy rằng hắn có chút nghi ngờ, nhưng trên người Điền Mật có vết sẹo, là ngày xưa hắn không cẩn thận làm nàng bị thương, lúc ấy vì không muốn bị mẫu thân trách mắng, hắn yêu cầu Điền Mật không được nói cho ai biết.
Cho nên, vết sẹo kia, chỉ có hắn và Điền Mật biết.
Kinh ngạc một phen, cuối cùng vẫn nhận thân với Điền Mật, Tư Mã Tinh Không cực kì vui mừng.
Bởi vì thời điểm Bạch Dương bị Úy Trì Vô Tâm mang đi, hắn rất khổ sở nhưng không có cách bắt huyết giáo.
Điền Mật là muội muội hắn, như vậy tiện hơn rất nhiều.
Vì thế, Tư Mã Tinh Không yêu cầu Điền Mật nội ứng ngoại hợp, chỉ cần hắn đi vào được huyết giáo, sẽ có biện pháp tiêu diệt huyết giáo.
Tất nhiên Điền Mật sẽ không đồng ý, nếu như huyết giáo không quan trọng với nàng, nàng hoàn toàn không quan tâm huyết giáo có tồn tại hay không.
Nhưng mà huyết giáo lại rất quan trọng với nàng, nơi đó có một người, từ lúc nàng sáu tuổi, đã ở trong lòng nàng, Úy Trì Vô Tâm.
Tư Mã Tinh Không nói đạo lý với nàng một hồi, lại bảo đảm sẽ không làm tổn thương Úy Trì Vô Tâm, chỉ dẫn Bạch Dương đi, đánh huyết giáo, để cho huyết giáo không còn cường đại, không còn nguy hại võ lâm nữa mà thôi.
Sau đó hắn sẽ để nàng đi, nàng không cần phải sống những ngày tháng đánh đánh giết giết, thật ra nàng cũng không chán ghét loại chuyện này, có điều nàng không phải người huyết giáo, nàng chỉ hy vọng có được sự yên lặng.
Cho nên, lời nói của Tư Mã Tinh Không, quá mức hấp dẫn nàng.
Nếu những người khác nói lời này, Điền Mật tuyệt đối sẽ không tin, nhưng Tư Mã Tinh Không là ca ca nàng, người thân duy nhất của nàng, sao nàng có thể không tin hắn.
Vì thế, nàng đồng ý với hắn, nàng làm theo yêu cầu của Tư Mã Tinh Không, hạ thuốc Úy Trì Vô Tâm, để hắn không thể sử dụng quá năm thành công lực. Nhưng trên thực tế là, Tư Mã Tinh Không biết Úy Trì Vô Tâm rất lợi hại, cho nên thuốc hắn đưa cho Điền Mật, phân lượng có chút nặng, khiến Úy Trì Vô Tâm đại thương nguyên khí.
Sau đó Tư Mã Tinh Không thành công giải thoát Bạch Dương, còn với Điền Mật, hắn không quan tâm.
Mà hành động phản bội của Điền Mật bị phát hiện, Úy Trì Vô Tâm giam nàng trong địa lao, để nàng bị hành hạ.
/149
|